Nuông Chiều Bà Xã Đến Nghiện - Chương 10

Tác giả: Quỳnh Giangg

"Tôi ư? Tôi là vị hôn thê sắp cưới của Chu Diệc Phong-Cao Hiểu Đồng!"
"..."
Mộc Vân Hi nhất thời ngây người, ly cà phê đang cầm trên tay cũng run lên khiến cho cà phê đổ ra ngoài một chút.
Cô vội vàng rút khăn giấy ra lau, lại nghe giọng nói lanh lảnh của cô gái kia:
"Tôi nói cho chị biết. Tôi là vợ sắp cưới của anh Phong, chúng tôi đã ngủ với nhau rất nhiều lần rồi, anh ấy còn nói rất thích tôi nữa!"
Mộc Vân Hi cảm thấy đỉnh đầu truyền đến một cơn chấn động, trái tim đột nhiên đau như bị P0'p nghẹt.
Cô nhìn Cao Hiểu Đồng, mím chặt môi, nói:
"Những lời cô nói...đều là thật sao?"
Cao Hiểu Đồng hừ lạnh:
"Tất nhiên. Nếu không tin cô có thể xem những bức ảnh này!"
Nói xong Cao Hiểu Đồng đi tới ném lên mặt bàn một sấp ảnh. Mộc Vân Hi vừa nhìn qua đã cứng đờ người. Trong ảnh là Chu Diệc Phong đang nằm cởi trần trên giường, nằm bên cạnh là cô gái Cao Hiểu Đồng đang cầm điện thoại tự sướиɠ.
Thật sự như vậy sao? Cô lại trở thành người thứ ba trong chuyện này ư? Chu Diệc Phong đã lừa dối cô.
Mộc Vân Hi lững thững đứng dậy, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là hình ảnh anh nằm bên cạnh cô gái kia, đau đớn đến tột cùng.
"Cảm ơn Cao tiểu thư đã nhắc nhở. Tôi biết phải làm gì!"
Nói xong Mộc Vân Hi rời đi, cả người như người mất hồn.
Cao Hiểu Đồng cười đầy xảo trá:
"Anh Phong à, thứ mà em không có được, người khác cũng đừng mong có được!!!"
***
Mộc Vân Hi bước đi vô thức trở về phòng trọ, cả người cô bây giờ giống như mất hết sức lực. Cô thay đồ, nhoài người nằm cuộn tròn trên giường.
Không gian tĩnh lặng, chỉ văng vẳng tiếng kim đồng hồ kêu, Mộc Vân Hi cũng không buồn mở rèm cửa nên căn phòng tối như mực. Lúc này đây, nước mắt mới chầm chậm lăn xuống trên má Mộc Vân Hi.
Cô ôm chăn, vùi mặt vào gối, nức nở thành từng tiếng. Tại sao? Tại sao phải lừa dối cô cơ chứ? Có phải do cô ngốc nghếch nên anh mới lừa gạt tình cảm của cô đúng không?
Có vị hôn thê rồi, tình cảm thắm thiết tới như vậy còn nói yêu cô, nói sẽ lấy cô làm vợ. Thật nực cười!
Mộc Vân Hi cầm điện thoại lên, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều của Chu Diệc Phong. Còn có tin nhắn của anh. Cô không nghĩ ngợi, cho anh vào danh sách đen.
Cô nhấn một dãy số, bấm gọi. Khi điện thoại vừa được nối máy, Mộc Vân Hi lau nước mắt, nói bằng giọng khàn khàn:
"Mẹ, đột nhiên Hi Hi nhớ món sườn chua ngọt của mẹ quá! Ngày mai con có thể trở về được không?"
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari
Cô gọi điện nhờ anh quản lý xin nghỉ tạm thời, cũng không trực tiếp báo cho Chu Diệc Phong. Cô cần thời gian để bình tâm, trước khi rời xa anh vĩnh viễn.
Vừa về tới nhà, mẹ Mộc Vân Hi đã ra tận đầu ngõ đón cô, còn có lão đệ trí cốt cũng là em trai ruột của cô-Mộc Tuấn
Mẹ Mộc Vân Hi là một người phụ nữ ngoài tứ tuần, vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc lúc nào cũng buộc gọn gàng sau gáy, gương mặt hiền dịu nết na. Bà kéo cánh tay cô, trách móc:
"Cái con bé này, đã bao lâu chưa chịu về nhà rồi hả? Có biết ba mẹ nhớ con lắm hay không? Mau mau, ba con còn đang đợi ở nhà đó! Chúng ta mau đi thôi!"
Mộc Tuấn cũng cười để lộ hàm răng trắng tinh, gương mặt dưới ánh nắng rạng ngời sức sống:
"Chị hai, em nhớ chị ૮ɦếƭ đi được. Chị hai có bạn trai chưa?"
Câu hỏi kia như một nhát dao cứa vào đáy lòng cô. Nếu là trước kia cô sẽ vui vẻ mà hất cằm tuyên bố độc thân quyến rũ. Nhưng bây giờ, cô ngay cả chút hứng thú trả lời cũng không có.
Nhìn vẻ mặt trầm lại của Mộc Vân Hi, mẹ cô lại nghĩ do độc thân lâu quá mà thành, vội trừng mắt lên với Mộc Tuấn:
"Cái thằng này, chị con mới về còn mệt trong người. Có thấy ai vô duyên như con chưa?"
Mộc Tuấn gãi gãi mái tóc ngắn, gương mặt đẹp trai lộ ra chút ngượng ngùng.
Sau khi về tới nhà, Mộc Vân Hi cố gắng rũ bỏ mọi cảm xúc tiêu cực, quên đi những chuyện vừa xảy ra, chỉ muốn cùng ba mẹ vui vẻ hưởng thụ cuộc sống gia đình đầm ấm.
Mẹ Mộc bưng ra đĩa sườn thơm phức đặt xuống bàn. Ba Mộc nở nụ cười trìu mến nhìn Mộc Vân Hi:
"Con gái, dạo này con gầy rồi. Ăn nhiều một chút, mới có sức làm việc!"
Mộc Vân Hi gật nhẹ đầu, gắp cho ba Mộc một miếng, mỉm cười nhìn ông:
"Ba, ba ăn đi. Ba cũng gầy đi nhiều rồi. Có phải ở nhà mẹ bắt nạt ba đúng không?"
Mộc Tuấn xen vào:
"Chị hai suy đoán như thần. Mẹ không những bắt nạt ba, mà còn bắt nạt cả em. Hôm trước mấy tạp trí tỉ tỉ xinh đẹp của em đều bị mẹ đem đi đốt rồi!"
Mẹ Mộc tức giận:
"Lên Đại học rồi, học không lo học, suốt ngày chỉ chăm chú mấy thứ vô bổ diêm dúa. Con còn mặt mũi nói với chị con à?"
"Sao mẹ có thể nói nghệ thuật là vô bổ, diêm dúa được cơ chứ? Mấy tạp trí đó con phải dành tiền lâu lắm mới mua được đó!"
Ba Mộc kéo tay Mộc Tuấn, khẽ thì thầm:
"Con kiếm ở đâu mà hay vậy? Có thể chỉ cho ba không?"
Mẹ Mộc nghe được thì càng tức giận:
"Hai ba con nhà ông đừng tưởng có Hi Hi ở nhà mà tôi không dám trị hai người nhé!"
Mộc Vân Hi nhìn mọi người nói chuyện mà bật cười. Quả nhiên, ở nhà vẫn là nhất.
"Píng pong!"
Đang ăn uống vui vẻ, ngoài cửa vang lên tiếng chuông. Mộc Tuấn nhanh nhẹn chạy ra mở cửa. Một lúc sau, nó vội vã lao vào trong bàn ăn, thở hồng hộc trừng mắt nói không ra hơi:
"Mẹ...ba...có một anh chàng đẹp trai lắm đứng ở ngoài kia. Nói là...là...bạn trai chị Hi Hi...!"
"..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc