Nuông Chiều Bà Xã Đến Nghiện - Chương 06

Tác giả: Quỳnh Giangg

Kể từ tối đó, Mộc Vân Hi luôn cảm thấy Chu tổng lạnh lùng với cô hơn, còn bắt cô tăng ca liên tục. Có lần Mộc Vân Hi phải tăng ca tới 12 giờ đêm, mệt tới nỗi ngủ gục trên bàn làm việc. Lúc tỉnh dậy đã thấy bên cạnh để một đống đồ ăn, còn có một hộp giữ nhiệt, bên trong đựng trà nhài, loại mà cô thích uống nhất.
Mộc Vân Hi vui vẻ ăn, cảm thấy Bách ca thật tốt.! Hôm sau cô nhất định phải cảm ơn anh mới được.
Sáng hôm sau đi làm, Mộc Vân Hi mua đồ ăn sáng cho cả phòng, còn đặc biệt chuẩn bị cho anh Vu một phần đù* gà chiên. Anh Vu vui tới nỗi cả gương mặt rạng rỡ:
"Em gái Mộc hôm nay chu đáo thế. Còn mua đù* gà cho anh cơ à?"
Mộc Vân Hi mỉm cười:
"Có gì đâu ạ. Cảm ơn Bách ca vì tối qua đã mua đồ ăn nước uống cho em nha!!"
Vu Bách nhíu nhíu mày, vừa gặm đù* gà vừa thắc mắc:
"Anh đâu có mua cho em đâu"
Ơ? Vậy thì là ai được nhỉ?
Mộc Vân Hi nghĩ ngợi một lúc lâu, loại trừ những người không có khả năng, cũng chỉ sót lại Chu Tổng.

Nhưng chẳng phải anh đang ghét cô sao? Sao lại có chuyện vừa đấm vừa xoa thế này được?
Mộc Vân Hi đang chìm trong suy nghĩ, thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
"Ở đây có ai tên Mộc Vân Hi không ạ? Có người gửi hoa cho cô này!!!"
"..."
Cả văn phòng "ồ" lên một tiếng, xúm lại tranh nhau xem hoa. Trong bó hoa còn có một tấm thiệp kẹp lại, bên trên ghi mấy chữ ngay ngắn đẹp mắt:
"Chào Mộc tiểu thư, tình cờ được hợp tác cùng công ty Chu thị vài lần nên có gặp qua Mộc tiểu thư, cảm thấy em là một cô gái vừa xinh đẹp, lại đa tài. Mong em nhận chút tấm lòng này! Kí tên:..."
Mộc Vân Hi kinh ngạc cầm lấy bó hoa hồng 99 bông đỏ rực, cảm thấy vừa có chút hãnh diện, vừa có chút xấu hổ.
"Có khi nào là vị tổng giám đốc nào đó không Hi Hi? Chị thấy em là gặp thời rồi đó. Có khi mấy hôm nữa anh ta sẽ mời em đi ăn đó nha!"
"Uây, chị Hi Hi, chúc mừng chị sắp tìm được nửa còn lại nhaaa!"
"99 bông kìa, người ta đã ngỏ lời rồi đó em gái Mộc. Còn không đồng ý là người ta buồn đấy haha"
Mọi người xung quanh đều mỗi người một câu trêu đùa Mộc Vân Hi, cô ngượng ngùng, chưa kịp nói gì thì phía sau truyền tới giọng nói lạnh lùng đầy ám khí:
"Thư kí Mộc, vào văn phòng tôi có việc!"
"..."
***
Nhìn gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của Chu Diệc Phong, Mộc Vân Hi không nhịn được run lên.
Không phải đang tức giận chuyện có người tặng hoa cô đấy chứ?
"Thư kí Mộc, đem hạng mục này tổng hợp lại một chút. Lát nữa nộp lại cho tôi."
Chu Diệc Phong ném một tập văn kiện lên bàn, nghiêng người nhìn Mộc Vân Hi hạ giọng.
Mộc Vân Hi âm thầm thở hắt ra một hơi. May quá!!! Sếp không để ý.
"Vâng vâng. Tôi lập tức đi làm ngay!"
Mộc Vân Hi vui vẻ tiến tới cầm lấy, đang muốn quay người nhanh chóng rời đi, Chu Diệc Phong đã lên tiếng, giọng nói pha chút giễu cợt:
"Thư kí Mộc có vẻ rất đào hoa nhỉ? Bó hoa khi nãy là của ai tặng đấy?"
Mộc Vân Hi giật thót mình, vội vã giải thích:
"Sếp đừng hiểu lầm. Tôi hoàn toàn không hề có ý định tiếp nhận tình cảm của người đó đâu!"
Hừ. Cô còn muốn sống sót ở công ty này một thời gian. Ai bảo đãi ngộ ở đây tốt như vậy chứ? Có ૮ɦếƭ cô cũng phải cắm rễ ở đây. Cho nên ngàn vạn lần cũng không được chọc giận tổng tài.
Chu Diệc Phong nghe thế, lông mày cuối cùng cũng giãn ra một chút, vẻ mặt có vẻ thoải mái hơn, gật đầu hài lòng:
"Tốt! Đi làm việc đi!"
Mộc Vân Hi ngoan ngoãn gật đầu đi ra, tự nhủ nếu cô thức thời một chút, nghe lời sếp, có khi lương tháng này vẫn có cơ hội được bảo tồn đó nha~
***
Mấy hôm sau đều có hoa gửi tới, vẫn là 99 bông hồng đỏ rực. Mộc Vân Hi đều biết điều không quan tâm.
Cô mà để ý tới mấy bông hoa đó, Chu Diệc Phong con rơi hút máu người kia nhất định sẽ điên lên cho coi.
Hôm nay thời tiết khá âm u, báo hiệu một điềm xấu sắp xảy đến. Mộc Vân Hi từ khi thức dậy đã cảm thấy không an tâm rồi.
Quả nhiên. Vừa tới công ty đã nghe được thông báo, hôm nay cô sẽ cùng Chu tổng đi tiếp khách, kí hợp đồng hạng mục mới.
Vì sao Mộc Vân Hi lại cho là chuyện này xui xẻo ư? Vì mỗi lần đi tiếp khách, cô đều phải thay sếp tổng tiếp R*ợ*u đối tác. Mà mỗi lần uống R*ợ*u xong đầu óc cô đều rất khó chịu. Cũng may chưa lần nào phải uống say.
Đối tác là tổng giám đốc tập đoàn Bạch thị Bạch Hạc Phi. Tuổi tác không chênh lệch Chu tổng là mấy, tầm 27 tuổi.
Mộc Vân Hi vừa nhìn đã thầm cảm thán. Trời ạ! Lại là cực phẩm nha. Nhan sắc kia cũng có thể đem so với sếp tổng là nhà cô rồi đó.
Có điều, người này hình như quen cô thì phải? Sao cứ nhìn cô chằm chằm thế kia?
Mộc Vân Hi đứng bên cạnh Chu Diệc Phong, cảm thấy ánh mắt Bạch Hạc Phi kia thỉnh thoảng lại nhìn cô chăm chú, còn cười với cô đầy ý tứ nữa chứ.
Chu Diệc Phong bắt đầu thấy khó chịu. Anh cười nhạt lên tiếng:
"Bạch tổng, anh có vẻ rất quan tâm thư kí của tôi nhỉ?"
Mộc Vân Hi âm thầm nuốt nước bọt. Cái giọng điệu kia, không phải là lại tức giận rồi chứ?
Bạch Hạc Phi nở nụ cười ôn hoà, gật đầu vui vẻ nói:
"Đúng vậy. Chính là muốn làm quen với Mộc tiểu thư một chút!"
Nói xong, Bạch Hạc Phi quay sang nhìn Mộc Vân Hi, vươn tay muốn bắt tay cô, giọng nói vô cùng ấm áp:
"Chào Mộc tiểu thư, không biết tôi có vinh hạnh được hôn lên mu bàn tay em không?"
Mộc Vân Hi liếc nhìn Chu Diệc Phong,thấy nét mặt anh lạnh như tiền.
Hôn mu bàn tay? Thế này cũng quá trang trọng rồi.
Mộc Vân Hi nhìn vẻ mặt đẹp trai của giám đốc Bạch kia, lại nhìn dáng vẻ dịu dàng ôn nhu không như ai đó, trong lòng có chút vui vẻ.
Vừa định giơ tay ra thì cổ tay đã bị tóm lấy. Chu Diệc Phong tóm lấy tay cô giấu ra phía sau lưng anh, giọng anh lạnh lùng:
"Thư kí Mộc đã có bạn trai rồi. Làm vậy không ổn đâu, Bạch tổng!"
Ngữ khí anh đầy uy hϊếp, bàn tay nắm tay cô siết mạnh. Mộc Vân Hi cau mày khó chịu, nhưng im lặng nín nhịn.
Lương! Lương! Im lặng là vàng. Hic!
Bạch Hạc Phi ồ lên một tiếng, dường như hiểu ra gì đó, anh ngồi thẳng người, nhâm nhi ly R*ợ*u vang đỏ, cười:
"Thì ra đó là lý do Mộc tiểu thư không nhận hoa hồng của tôi. Tôi còn tưởng bản thân chưa đủ thành ý nữa chứ!"
Mộc Vân Hi kinh ngạc một phen. Thì ra hoa hồng đó là của Bạch Hạc Phi.
Trời ạ. Được một người vừa tài giỏi, vừa dịu dàng, lại điển trai chú ý. Mộc Vân Hi âm thầm nuốt nước mắt vào trong. Tiếc quá!
Chu Diệc Phong quay đầu, cúi người nói thầm vào tai cô, giọng nói đầy uy hϊếp:
"Cô mà dám tơ tưởng tới hắn. Tôi trừ hết lương của cô. Nghe rõ chưa?"
"..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc