Nuông Chiều Bà Xã Đến Nghiện - Chương 05

Tác giả: Quỳnh Giangg

Nụ hôn bất ngờ khiến Mộc Vân Hi sợ hãi trợn trừng mắt, nhất thời bị doạ cho sợ hãi, bàn tay nhỏ nhắn chặn trước иgự¢ Chu Diệc Phong muốn đẩy anh ra. Nhưng Chu Diệc Phong đã nhanh hơn một bước tóm lấy tay cô chế ngự trên đỉnh đầu, môi anh như con rắn luồn vào khoang miệng Mộc Vân Hi, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của cô, dây dưa không rời.
Mộc Vân Hi bị hôn tới nỗi đầu óc choáng váng. Khi anh lưu luyến rời khỏi môi cô, Mộc Vân Hi thất kinh nhìn quần áo trên người từ lúc nào đã bị anh lột ra chỉ còn áσ ɭóŧ, làn da trắng hồng mịn màng bị phơi bày trước mặt anh.
"Aaa~"
Mộc Vân Hi xấu hổ đưa tay che иgự¢, trừng mắt nhìn anh.
Chu Diệc Phong cười nhẹ, cúi người thì thầm vào tai cô, thanh âm trầm khàn đầy mị hoặc:
"Cửa kính cách âm tốt lắm. Em có hét tới sáng mai cũng không có ai tới cứu em đâu!"
Cái giọng điệu đe doạ này?
Mộc Vân Hi nhìn bản thân không mản vải, lại nhìn lên Chu Diệc Phong quần áo chỉnh tề.
Không công bằng!!!!
Nói xong cô vươn tay tức tối kéo áo phông anh lên tới иgự¢, lén nhìn thấy những múi cơ dưới иgự¢ anh, không nhịn được mặt nóng lên, suýt thì xịt máu mũi.
Ôi trái tim thiếu nữ của cô, thật sự sắp trụ không nổi rồi.
"Ai cho sếp lột đồ tôi? Tôi lột trả, coi như hoà nhé. Sếp trả váy tôi đây!"
Vì sao Mộc Vân Hi lại làm thế ư? Vì cô vốn dĩ nghĩ rằng việc Chu Diệc Phong lột đồ, hôn cô là do tức giận việc cô nói dối là có bạn trai. Thà để anh nhìn thấy tí thịt, còn hơn để đồng lương của cô bay theo chiều gió đi xa. Hic hic!
Chu Diệc Phong nhìn Mộc Vân Hi kéo áo mình lên, còn phát hiện cô tơ tưởng cơ thể anh, nụ cười trên khoé môi càng nồng đượm phong tình:
"Hi Hi, em có biết là mình đang đùa với lửa không?"
Mộc Vân Hi ngơ ngác, vội vã rụt tay, sợ hãi lắc đầu.
Chu Diệc Phong lười giải thích với đầu gỗ, cúi người trực tiếp đem chiếc áo nội y cuối cùng kia lột ra, tự anh cũng lột bỏ quần áo trên người.
Hai cơ thể "nhồng như trận" gần sát nhau, Mộc Vân Hi kinh hô:
"Ấy ấy, sếp trừ lương tôi cũng được. Tôi biết sai rồi!!!Đừng cởi nữa!!!"
Chu Diệc Phong thật sự hết cách. Anh dừng động tác, nghiêng người dựa vào hõm cổ cô, thở dài đầy bất lực:
"Mộc Vân Hi, IQ của em rốt cuộc thấp tới mức nào thế hả?"
Anh làm tất cả những chuyện này, cô còn chưa nhận ra sao? Còn nghĩ là anh muốn trừ lương cô nữa chứ. Thật tức muốn ૮ɦếƭ!
Chu Diệc Phong tức tối ném váy phủ lên người Mộc Vân Hi, ngồi dậy mặc lại quần áo.
Mộc Vân Hi vừa mặc đồ, vừa gân cổ lên cãi:
"Mẹ tôi bảo IQ tôi 120, nay mai đẻ con cũng sẽ thông minh như tôi!"
Chu Diệc Phong ghét bỏ nhìn cô, lạnh giọng ra lệnh:
"Về đi!"
"Thế tóm lại sếp có trừ lương tôi không?"
Vốn dĩ đang kiềm chế cơn thịnh nộ, nghe xong câu kia của Mộc Vân Hi, Chu Diệc Phong cuối cùng không nhịn được tức giận quát:
"Trừ. Trừ hết. Thư kí Mộc, tháng này cô đừng mong nhận được một hào nào của tôi!!!"
"..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc