Nửa Vòng Tròn - Chương 26

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Chất vấn
"Triều Lộ, bạn trai của em thật khiến anh rất bất ngờ." Tại nhà hàng ăn cơm xong, Phương Uẩn Châu liền áp dụng "Đi thẳng vào vấn đề" đối với Triều Lộ. Kìm nén nghi hoặc cả buổi sáng, có lẽ với anh mà nói đã là cực hạn. "Về sau anh mới nhớ tới, lần đột nhiên đi hiện trường, anh từng chạm mặt anh ta, có phải không? Hai người… là biết nhau từ hoạt động đó?"
"Duyên số giữa em và anh ấy còn trùng hợp hơn cả anh nghĩ." Triều Lộ nói, "Em biết rõ cái anh gọi là bất ngờ là chỉ cái gì, nói thật, em và anh ấy ở bên nhau, đối với em sao không phải là chuyện bất ngờ? Em cũng không có cách nào biết trước, người em yêu sẽ có chướng ngại tàn tật."
"Yêu? Em nó ra từ này quá dễ dàng rồi?"
"Đúng vậy, em yêu anh ấy." Cô đón ánh mắt anh, "Nhưng nói đến ‘dễ dàng’, lại không phải toàn bộ chuyện thực tế. Với em mà nói, yêu anh ấy thật dễ dàng, thừa nhận yêu anh ấy lại không phải là chuyện dễ dàng gì, em cũng đã tốn rất nhiều thời gian. Chuyện anh đang để ý, em cũng không có cách nào xem nhẹ, nhưng đó không đủ để lay động quyết tâm ở bên nhau của em và anh ấy. Uẩn Châu," cô dùng giọng nói mềm mại mà lại nghiêm túc nói, "em rất nghiêm túc."
Phương Uẩn Châu hứng thú phức tạp cười khẽ một chút: "Nếu thật sự em có thể một lòng một dạ tiếp nhận anh ta, ngày hôm qua gặp anh đã không phải hoảng hốt như thế."
Triều Lộ nhàn nhạt nói: "Như vậy anh xem em ở trước mặt anh bây giờ có còn hoảng hốt, che che giấu giấu nữa hay không?"
"Triều Lộ, anh ta tàn tật không nhẹ, chăm sóc anh ta sẽ trở thành gánh nặng rất lớn của em."
"Ai nói nhất định là em chăm sóc anh ấy? Em còn dựa vào anh ấy chăm sóc em cả đời đây." Triều Lộ vẻ mặt không cho là đúng.
Phương Uẩn Châu trừng lớn mắt: "Cả đời?"
Lúc này Triều Lộ cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao, cô và Chử Vân Hành còn chưa tới mức bàn bạc "cả đời", nhưng đối mặt với thái độ ác liệt của Phương Uẩn Châu, cô cũng chỉ đành cứng rắn nói: "Đúng vậy, có gì không thể?"
Giọng điệu của Phương Uẩn Châu chợt biến lãnh: "Triều Lộ, em căn bản không rõ ràng, trong nhà có một thành viên tàn tật, sẽ là tình cảnh như thế nào. Cuộc sống sẽ không đơn giản như em nghĩ."
"Thật không?" Cô nhún nhún vai, "Như vậy trước hết để em thích ứng một chút, tình cảnh bên cạnh có một bạn trai tàn tật đi. Em không dám nói bản thân làm xuất sắc mười phần, nhưng em tin bản thân đang trong quá trình thích ứng."
Phương Uẩn Châu không thể tin nhìn cô: "Anh từng cho rằng, bản thân mình đã kết hôn, ly hôn, hơn nữa… còn có rất nhiều thiếu sót, anh bây giờ, đã không còn xứng với em, cho nên, anh thuyết phục bản thân chỉ đứng trên lập trường của một người bạn quan tâm em, đừng có hy vọng xa vời hơn nữa. Nếu em có thể tìm người xứng đôi với em, anh bằng lòng bỏ ra xa, dùng ánh mắt thưởng thức và chúc phúc đến gặp hai người, nhưng mà Triều Lộ, em khiến anh rất..."
"Anh muốn nói cái gì?" Triều Lộ chặn lời anh nói, đồng thời ra hiệu "ngừng lại", "em khiến anh ‘rất thất vọng’? Thế cũng không chắc! Anh không phải là người thân của em, căn bản không cần ôm kỳ vọng gì với em; cho dù chúng ta coi như là bạn bè, em cũng không nhất định có trạch nhiệm làm thỏa mãn lòng kỳ vọng của anh! Em khiến anh ‘rất đau lòng’? Lại càng không phải! Anh thật sự không cần lo lắng cho một người càng ngày càng hạnh phúc. Nếu như, người đời ai cũng có thể không thành kiến với người tàn tật bất hạnh như anh ấy, em nghĩ, em và anh ấy ở bên nhau sẽ càng vui vẻ. Uẩn Châu, nói thật, sở dĩ em vẫn bằng lòng nói chuyện với anh về tình yêu của em, chuyện cá nhân nhất như thế này, nguyên nhân lớn nhất là em thực sự không cam lòng… không cam lòng quan hệ của em và anh ấy bị hiểu lầm thành cảm giác em bị ấm đầu mà anh ấy nhặt được lợi lộc. Khi lựa chọn anh ấy, đầu óc em vô cùng sáng suốt, mà em, cũng không phải là may mắn anh ấy tiện tay nhặt được, giữa chúng em là…" Cô nhớ tới câu mà Chử Vân Hành từng nói "Tình yêu quan trọng nhất không phải là dựa vào theo đuổi mà đạt được, mà là một loại hấp dẫn lẫn", nở nụ cười, "Là một loại hấp dẫn lẫn nhau, tự nhiên sinh ra mà lại kèm theo chút dồn hết tâm trí: vì sinh ra cảm tình tốt dành cho nhau, cho nên lại càng cố gắng khiến bản thân mình trong mắt đối phương càng thêm đáng yêu. Đây là quan hệ thực sự giữa em và anh ấy."
Cô khoanh tay, cơ thể hơi ngả ra sau, "đối với vấn đề ai xứng đôi ai, không xứng với ai, em thật chán ghét. Từ nhỏ đến lớn, trải qua nhiều so sánh lắm rồi, anh hẳn là hiểu rõ, đối với những loại so sách này, em căm ghét đến mức nào. Ở đây thêm một phần, bên kia giảm một phần… hai bên vừa vặn, nhìn kém bao nhiêu? Cái gì chứ? Ba từng ngồi tù? Gánh mười phần!..." Cô lắc đầu, "Ha ha, để cho người khác đi tính đi, em không thích. Cũng may, em và Chử Vân Hành đều không biết tính… đây có lẽ là nhân tố quan trọng để chúng em đến với nhau."
Lúc này người phục vụ đi tới bưng khay đồ ăn lên. Phương Uẩn Châu dường như còn muốn nói cái gì, mà Triều Lộ đã cầm lấy bộ đồ ăn, cúi đầu ăn. Anh ngậm miệng, qua một hồi lâu mới cầm thìa lên ăn, vẻ mặt ăn không cảm nhận được mùi vị.
"Anh là cấp trên của em, bởi vậy trước kia anh chủ động thanh toán em cũng chưa từng từ chối, nhưng mà đôi cũng phải để em mời anh, ngược lại trong lòng em mới thoải mái hơn chút." Khi người phục vụ cầm tờ hóa đơn tới, Triều Lộ giành trước đẩy tiền tới. Cơm đã gọi bị cô ăn thật sự sạch sẽ, sau khi nói xong những lời cô muốn nói rõ ràng, hôm nay khẩu vị của cô tốt hơn hẳn bình thường.
Phương Uẩn Châu xấu hổ cười cười: "Không cần theo tính toán rõ ràng với anh như vậy."
Triều Lộ bỏ tiền lẻ vào ví, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không có ý như vậy. Đi thôi."
Trở lại văn phòng, cô bỗng nhiên thật muốn nghe giọng nói của Chử Vân Hành. Nhìn thời gian, anh hẳn là còn đang nghỉ trưa, liền bấm số đến. Cô nhẹ nhàng "a lô" một tiếng, giọng nói mềm mại đến mức ngay chính cô nghe cũng không nhận ra được. Phương Uẩn Châu nhìn cô một cái thật sâu, xoay người vào phòng làm việc của bản thân.
"Triều Lộ, em khỏe chứ? Em... Còn đau không?"
Mặt cô tức khắc ửng hồng: "Em đang ở văn phòng." Cô hạ giọng xuống rất nhỏ.
Chử Vân Hành ở đầu kia cười ha ha.
"Vân Hành, em đang nhớ anh." Cô nhìn chiếc vòng trên tay, nói.
Bên kia anh rơi vào im lặng ngắn ngủi: "Thật sự không có việc khác xảy ra?"
"Không có a." Cô không nhận ra ám chỉ trong lời của anh.
"Anh luôn luôn lo lắng, lo lắng chuyện ngày hôm qua cấp trên của em gặp anh, sẽ có hại cho em. Anh ta... không hề nói khắp nơi đi?"
"Anh ta sẽ không." Cô tiện tay cầm lấy một chiếc 乃út bi xoay xoay.
"Vậy là tốt rồi..."
"Nói cũng không sao cả." Cô nói, "Có lẽ mọi người không biết càng ít phức tạp, nhưng nếu thật sự đã biết, cũng cũng chẳng hề gì. Em nói như vậy… có làm tổn thương lòng anh không? Nhưng em chỉ muốn nói thật lòng với anh."
"Ta thích nghe em nói thật lòng." Anh chần chờ một chút, hỏi, "Triều Lộ, Tony kia cũng thích em, phải không?"
Cô ngừng xoay 乃út: "Anh mà cũng trực tiếp hỏi em chuyện này, không giống anh."
Anh cười: "Em cảm thấy anh nên thể hiện ghen tuông hàm súc như thế nào?"
"Nếu em đối xử tốt với người đàn ông khác, anh nên ghen; nhưng nếu là người khác có biểu hiện quan tâm đối với bạn gái của anh, anh nên cảm thấy tự hào chứ, có thế này mới chứng minh ánh mắt anh đủ hảo."
"‘Tự hào’ bị ‘sợ hãi’ đánh chạy ." Trong giọng nói của anh có chút tự giễu. "Triều Lộ, anh sợ bên cạnh em toàn là thanh niên tài tuấn." Nửa câu sau của anh pha giọng vui đùa, nhưng cũng không thiếu sự nghiêm túc khó nhận ra.
Triều Lộ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thay đổi cái tay cầm điện thoại: "vậy em giúp anh đánh chạy ‘sợ hãi’, về phần ‘tự hào’ à… tự nó có thể trở về chứ?"
"Có thể" anh cười đến thật thư thái. "Có bạn gái tốt như em, không tự hào mới là lạ."
Anh nhiều mây chuyển tinh (tâm trạng từ tối tăm trở nên sáng sủa), Triều Lộ cũng vui vẻ theo: "Đúng rồi, sáng nay anh nói, hoa sen trường anh nở rồi, thứ bảy em tới tìm anh, ăn xong cơm trưa, anh cùng em đi dạo vườn trường."
"Tốt, đúng rồi... Không bằng này tuần chúng ta đừng nấu cơm, nếu không ngại chúng ta trực tiếp đi căn tin trường đại học ăn, lúc ăn đơn giản..." Cách điện thoại đều có thể nghe ra ý cười của anh: "Có thể có nhiều thời gian trò chuyện với em, nhìn em nhiều hơn."
"Tốt." Rõ ràng lời nói thật buồn nôn, chỉ cần từ trong miệng anh, Triều Lộ đều cảm thấy dễ nghe. Không có cách nào, cô chính là mê anh.
"Giờ anh còn có tiết, em cũng phải đi làm. Cúp máy đã?"
"Vâng."
Cô chờ anh gác máy trước, nhưng điện thoại vẫn chưa được cúp. Cô cùng anh đồng thời lên tiếng "a lô" một câu, hai người đều nở nụ cười.
"Em cúp trước." Anh nói. Quả nhiên anh luôn luôn không dập máy, luôn luôn đợi cô chủ động ngắt máy.
Tuy rằng chính là một câu đơn giản, trong lòng cô lại thật sự ấm áp, thật lâu sau khi kết thúc trò chuyện, trong lòng cô vẫn ngọn lịm như đường.
Sau khi về nhà, không ngoài dự đoán Triều Lộ lọt vào cuộc thẩm vấn của mẹ. Nghe xong nửa ngày, cô hiểu được, điều mẹ chú trọng thì ra là vấn đề trăn trở mà tối qua mẹ lập lờ nói ra.
Hạ Nhụy Lan là hỏi như thế này: "Con có phát hiện Tiểu Chử… có vấn đề khác không?"
Tuy rằng Triều Lộ nghe hiểu được ý đồ câu hỏi của bà, nhưng mà vừa bắt đầu đương nhiên không muốn bộc trực cô và Chử Vân Hành đã tiến triển đến mức này. Cho nên tránh nặng tìm nhẹ cộng thêm nịnh hót: "Trừ bỏ hành động không tiện, không có gì không tốt. Mẹ, ánh mắt của mẹ thực độc, con tin ánh mắt của mẹ từ sớm thì tốt rồi."
"Ánh mắt dù có tốt nữa, có vấn đề cũng không nhìn ra a." Hạ Nhụy Lan than thở nói.
Triều Lộ nghẹn cười đến nội thương đáp: "Mẹ, bản thân con... Bản thân sẽ quan sát cẩn thận."
Biết con sao bằng mẹ, Hạ Nhụy Lan "Hử?" một tiếng, dường như phản ứng lại. Khẽ véo eo cô một cái, cười mắng: "Giỏi, con cố ý đùa giỡn mẹ con sao? Mẹ nói mà, vừa bước vào cửa đi đứng cũng không đúng … Khụ, đến cùng thế nào?"
"Không biết." Triều Lộ cọ cọ trên mặt đất, cúi đầu nói.
"Con muốn mẹ nóng nảy ૮ɦếƭ hả."
"Mẹ" mắt thấy không thể gạt được, Triều Lộ đầu hàng: "Mẹ không hề tức giận sao, người lớn bình thường nghe được loại chuyện này của con gái không phải đều giận dữ sao?"
"Nói như vậy con và cậu ta thật sự..."
"... Vâng."
"Không phải là cậu ta ép buộc con?"
"Anh ấy làm sao có thể?" Triều Lộ vừa nghe vội vàng giải thích cho Chử Vân Hành: "Gần như là con quyến rũ anh ấy." Xét cho công bằng, lúc đó cô cũng không muốn cố ý khiêu khích anh, phương diện này cô cũng không có kinh nghiệm, nào biết đâu rằng, một người đàn ông và một người phụ nữ, trong bầu không khí nhất định nào đó, lại dễ dàng bốc cháy như vậy.
"Được rồi, chuyện xảy ra cũng tốt, nếu con và người bình thường yêu đương, mẹ sẽ không ủng hộ con nhanh như thế đã cùng người ... Thôi bỏ đi, sức khỏe tiểu Chử, mẹ cũng có chút lo lắng, con nên biết, làm mẹ, chỉ muốn cả đời con hạnh phúc… cả đời hạnh phúc à, sinh hoạt vợ chồng cũng rất quan trọng… " Nói đã khá rõ ràng, bản thân Hạ Nhụy Lan cũng sắp nói không nên lời nữa. "Cho nên kết quả đến cùng thế nào?" Bà thận trọng nhìn vẻ mặt con gái.
Triều Lộ cười đã nói rõ tất cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc