Nửa Vòng Tròn - Chương 13

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Quán tính
"Triều Lộ..." Chử Vân Hành gọi, tay phải dùng sức bám lấy gậy chống, ý đồ từ trên giường đứng lên, lại không biết là dưới chân nhất thời mất lực hay là gậy chống bị trượt, anh không đứng vững, ngã ngồi ở trên giường. Triều Lộ bản năng đi kéo anh, không kịp ***ng tới tay anh, lại bị quán tính kéo theo cũng ngã lên giường —— chính xác ra, là áp xuống người Chử Vân Hành.
Cô mắt choáng váng. Trước mắt không có khoảng cách, cô trông thấy một đôi mắt thâm thúy, con ngươi đen láy lưu chuyển dưới đôi lông mi dày dài.
"Thực xin lỗi, Triều Lộ." Anh nói, từ Dưới *** cô vươn tay phải, nhẹ nhàng nâng cô dậy.
Cô tỉnh táo thấy vậy, cuống quít đứng dậy khỏi người anh, ý thức khôi phục lại, gương mặt "ầm" nóng lên. "Không, là bản thân tôi đứng không đứng vững... Tôi có đè anh bị thương hay không?"
Một tay anh chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, Triều Lộ thấy anh vất vả, chạy nhanh tới, cẩn thận nâng anh dậy. Lại từ trên đất nhặt lên cây gậy chống vừa mới rơi xuống đưa cho anh.
"Cám ơn, tôi không sao." Anh cầm cây gậy, đứng lên, trên mặt lộ ra một chút mây đỏ cực nhạt. Đại khái là vì che giấu xấu hổ, anh đi vài bước, quay lưng với Triều Lộ nói, "Không phải mới vừa cố ý mạo phạm, cơ thể của tôi, có khi gây ra chút kì quái cho tôi." Anh xoay người mặt nhìn về phía cô, trên mặt biểu cảm đã bình tĩnh như thường, "Ngẫu nhiên, cảm xúc cũng sẽ."
Triều Lộ đến gần anh, lại ngẩng mặt, nói: "Bất luận kẻ nào đều sẽ có lúc như thế này, không có gì."
"Tôi thật vui mừng cô nghĩ như vậy." Trên mặt của anh có nụ cười thoải mái.
"Vừa rồi..." Triều Lộ châm chước cách nói có thể để cho cô cùng Chử Vân Hành lẫn nhau không cảm xấu hổ: "Tôi là nói, trước đó anh gọi tên của tôi là muốn nói gì với tôi?
"Tôi nhìn thấy cô có chút không vui, muốn hỏi cô một chút có phải tôi nói sai cái gì hay không."
"Không phải, " cô vội vã phủ nhận, "Tôi là..." Cô đột nhiên không biết giải thích như thế nào, cuối cùng lựa chọn ăn ngay nói thật, "Tôi là có chút khổ sở, cho anh."
Chử Vân Hành rũ mắt xuống, lông mi nồng đậm vòng quanh đường cong đôi mắt xinh đẹp của anh."Cám ơn cô."
Triều Lộ có chút không chắc cảm xúc đối với câu "cám ơn" này của anh, cắn cắn môi nói: "Hi vọng anh đừng hiểu lầm, tôi khổ sở, không phải xuất phát từ đồng tình với kẻ yếu, mà là..."
"Tiếc hận?" Anh nhìn sâu vào ánh mắt cô rất lâu, phảng phất muốn xuyên thấu qua đồng tử của cô tới phía sau, khóe miệng mang theo biểu cảm người hiểu biết mà rộng rãi.
Triều Lộ yên lặng nhìn lại anh, đáy lòng có một thanh âm đáp lại anh: đúng vậy! Đúng vậy! Cô vì anh tiếc hận, anh hẳn là kiệt tác hoàn mỹ trời xanh, mà trên trời đã sáng tạo anh, lại vì sao phải vô tình tước đoạt hoàn mỹ của anh? Kiên cường như anh, cũng sẽ tàn tật của bản thân mà xấu hổ khi đối mặt với ống kính, nghĩ tới cái này, cô liền cảm thấy bị cái gì bén nhọn dùng sức đâm vào trái tim một chút.
"Có khi tôi cũng khó tránh khỏi suy nghĩ, nếu không có màn tai nạn xe cộ kia, cuộc đời tôi chắc sẽ khác đi. Trên thế giới này, dùng hai tay, có rất nhiều chuyện, cần dùng hai tay, hai chân mới có thể hoàn thành. Đây là tiếc nuối cả đời của tôi. Nhưng mà, bởi vì đã trải qua đại nạn không ૮ɦếƭ như vậy, cũng cho tôi có cơ hội nếm thử rất nhiều chuyện luôn luôn muốn nếm thử nhưng không có dũng cảm đi làm. Ví dụ như, không cân nhắc làm nghề hoặc là sức mệnh hiện thực khác, đi nước Đức học khoa bản thân thích, làm nghiên cứu bản thân thích." Anh cười rộ lên: "Tôi may mắn bản thân không thích học thể dục mà là triết học, cuối cùng không quá hỏng bét, tôi còn có thể làm công tác bản thân thích."
Vừa nghe lời này, Triều Lộ chỉ biết, anh đã từ nỗi ưu tư nhất thời đi ra.
"Nhưng mà cô cũng thật sự rất lợi hại."
"Cái gì?" Triều Lộ không hiểu.
Chử Vân Hành chắc là đứng lâu mệt mỏi, thân mình không tự chủ được nhích về tủ quần áo phía sau.
Triều Lộ thấy thế nhân tiện nói: "Đi phòng khách ngồi một lát đi? Tôi cũng có chút mệt mỏi, chờ một chút sẽ sửa sang phòng lại cho anh."
Chử Vân Hành gật gật đầu, gậy chống về phía trước, kéo thân mình chuyển về phía cửa, chân trái di chuyển nửa vòng đi theo, lại bước chân phải. Triều Lộ theo sát sau đó chậm rãi đi đến phòng khách, thẳng đến Chử Vân Hành đi đến trước bàn ăn, cô mới tranh kéo ghế ra cho trước anh.
Chử Vân Hành chờ cô kéo một cái ghế khác ngồi xuống rồi anh mới ngồi theo xuống, nói: "Tôi muốn nói là, cô có sức quan sát thật mạnh, một ít chuyện nhỏ, đều không trốn được ánh mắt của cô. Thí dụ như vừa rồi cũng thế."
"Ừ, đại khái đi." Triều Lộ cười cười: "Hi vọng không đến mức làm cho người ta chán ghét."
"Ít nhất tôi sẽ không." Bạn đang đọc truyện tại website: www.thichtruyen.vn
Triều Lộ cười rộ lên: "Vậy thật tốt quá. Lần trước cùng anh đề cập qua, không lâu trước kia, ta còn là một tiếp tân. Điểm bình thường nhất của tiếp tân là hình thành ấn tượng đầu tiên."
Trên mặt của anh lộ ra biểu cảm "nguyện nghe chuyện này".
"Trên bàn tiếp tân một công ty bình thường, đều sẽ có một chiếc Pu't điện thoại (Pu't để bàn) công cộng có đúng không?"
"Pu't điện thoại?"
"Chính là cái loại có cái bệ cố định ở trên mặt bàn, phần đuôi có gắn một chiếc Pu't bằng dây nhựa như một chiếc điện thoại."
"A, thì ra gọi là Pu't điện thoại a." Anh nói: "Học tập."
Triều Lộ nhớ tới lần trước bản thân hỏi chuyện Chử Vân Hành chuyển động xe lăn như thế nào, anh nói người bình thường không biết rõ có một tay chuyển động xe lăn thật bình thường, cô mỉm cười, học anh ngữ điệu lúc đó của anh nói: "Người bình thường không biết rõ cách gọi cụ thể của Pu't cũng thật bình thường."
Chử Vân Hành cười nhẹ: "Như vậy, chiếc Pu't đến cùng thế nào đâu?"
Triều Lộ nói: "Từ những gì tôi đã trải qua, người sử dụng cây Pu't này cực kỳ nhiều, nhưng sau khi dùng xong, người có thể đem cây Pu't này đặt lại cái bệ chỉ sợ còn không đến một nửa. Lúc đó, tôi liền cảm thấy, vô luận đối phương chức vị cao như thế nào, thân phận, ngay cả điểm này đều làm không được, trong lòng tôi đã xem người đó thấp xuống một cấp bậc chuẩn."
"Có chút đạo lý." Chử Vân Hành nhàn nhạt cười: "Bởi vậy nhìn ra được, tiêu chuẩn của cô đối với người, chuyện kỳ thực tương đương cao."
"Tiêu chuẩn của tôi với bản thân cũng rất cao." Triều Lộ nói. Không biết vì sao có chút lo lắng anh sẽ cho rằng bản thân là người đối với người khác thì nghiêm cẩn mà đối với bản thân thì lại rộng rãi, nhịn không được tiếp lời nói: "Anh thì sao?" Cái này vừa hỏi ra miệng, cô liền hối hận rõ ràng là vô tình, cũng khó tránh làm cho người ta hiểu lầm trong lời của cô có loại hương vị muốn tranh đấu—— bằng thân phận cô tới đây hôm nay, cô không nên làm như vậy.
Chử Vân Hành vẻ mặt lạnh nhạt lại thẳng thắn: "Tôi tự nhận độ bao dung đối người, chuyện tương đối cao. Nhưng tôi nghĩ cô nhất định hiểu biết: bao dung cùng thưởng thức, kia hoàn toàn là hai chuyện khác nhau."
Triều Lộ bị những lời nhẹ nhàng này đánh trúng. Trong lúc hoảng hốt cô nghe được tiếng một cục đá rơi vào hồ sâu: "tõm" một tiếng, kèm theo đó là tiếng vọng rõ ràng. Cô biết đây là ảo giác, nhưng lại thật sự rất thực.
Anh nhìn cô, lại tiếp tục nói: "Về phần nói đến tiêu chuẩn của tôi đối với bản thân, quy kết lên là một câu nói: ít nhất phải làm đến để bản thân nhìn được."
Triều Lộ nhịn không được nói: "Này cũng không dễ dàng. Tôi đoán, anh đối với yêu cầu của bản thân sẽ không thấp."
Chử Vân Hành tay phải nắm giữ tay trái của bản thân: "Tôi cũng có lúc cũng có thể ra tay độc ác với bản thân mình."
Triều Lộ cười cười: "Tôi tin."
Anh nhìn nhìn đồng hồ báo thức trên tường, nhưng cái gì cũng chưa nói. Vẫn là Triều Lộ phát hiện tầm mắt của anh, hỏi anh có an bày khác hay không, hơn nữa đứng lên, nói bản thân sẽ nhanh chóng làm xong công việc trong nhà.
"Gần nhất đang chuẩn bị một luận văn." Anh mang theo ý áy náy nói: "Bản thảo cùng tài liệu của tôi đều ở trong phòng, nếu có thể, phiền toái trước sửa sang lại phòng ngủ của tôi một chút."
"Đổi ga trải giường cùng vỏ chăn xong, quét chút bụi là có thể được không?"
"Có thể ..." Anh nói, nghĩ nghĩ còn nói: "Từ nhỏ tôi cũng không phải là người phiết khích, chỉ là sau vụ tai nạn xe cộ kia, hệ hô hấp của tôi trở nên có chút mẫn cảm, cho nên mới có yêu cầu tương đối nghiêm khắc đối với vệ sinh phòng. Thật có lỗi làm phiền cô."
Triều Lộ nghĩ anh hôn mê đã nhiều năm, thể chất biến kém là không khó hiểu. Cô vốn không cảm thấy chút khiết phích nho nhỏ có vấn đề gì, huống chi hiện tại nghe được anh nói như vậy, ngược lại làm cô ngượng ngùng: "Không phiền."
Anh đứng lên, muốn theo cô vào phòng, Triều Lộ theo bản năng ngăn anh ở ngoài cửa: "Không không, anh đừng tiến vào. Tôi một người rất nhanh có thể chuẩn bị xong." Cô nhớ kỹ anh vừa nói hệ hô hấp bản thân bị mẫn cảm, cho dù mở cửa cửa sổ thông gió cô cũng lo lắng, cô mới không cần anh vì hỗ trợ cô dẫn bệnh đến.
Chử Vân Hành thở dài, nửa thật nửa giả nói: "Sớm biết vậy, liền không nói với cô những lời vừa rồi. Làm cho người ta cảm giác cảm thấy bản thân thật vô dụng, luôn có chút thất lạc."
Tròng mắt Triều Lộ vừa chuyển, cũng nửa thật nửa giả mở miệng nói: "Tôi nào dám coi khinh anh, giáo sư Chử tương lai."
"Tôi cách xưng hô giáo sư này còn thật xa xôi, vô luận trên vấn đề học vấn cũng như vấn đề chức vụ."
"Từng bước một sẽ đến thôi. Tôi nghĩ anh hiện đang chuẩn bị luận văn này cũng là một bước trong đó, có phải không?"
"Cô có cảm thấy, tranh chức gì đó rất tục tằn?"
"Ai nói? Ta cảm thấy giáo sư gì đó, nghe ra cũng rất đẹp rất lợi hại." Triều Lộ không phải không ý thức được sao hôm nay bản thân trở nên nhiều lời thế không biết, một mặt trong lòng nhắc nhở bản thân nên có chừng có mực, một mặt nói đến ngoài miệng lại giết cũng giết không được: "Lại nói, chỉ cần là thật sự nghiên cứu học vấn, chức danh tương ứng cũng là một loại khẳng định. Đúng rồi, luận văn của anh là nghiên cứu về phương hướng gì?"
"Phân tích tính hiện thực của hiện tượng giao thoa với triết học phương tây đương đại."
"Ha ha." Cô cười, "Tốt."
"Tốt ở chỗ nào?"
"Chỗ tốt... Tôi hoàn toàn không hiểu." Cô nói, "Kia nhất định là học vấn thật ảo diệu rất cao thâm."
Chử Vân Hành nghẹn nửa ngày, rốt cục phụt cười, toàn thân ngay cả gậy chống đều đừng không được hơi hơi lay động. Cười đủ, anh đứng thẳng thắt lưng nói: "Tôi lần đầu phát hiện, trên người cô thì ra cũng có tế bào hài hước."
Triều Lộ sững sờ ở tại chỗ, sau một lúc lâu mới nói: "Đâu chỉ anh, đối với chính bản thân tôi cũng là một phát hiện trọng đại."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc