Nửa Vòng Tròn - Chương 06

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Bước chân vang dội
Lại thêm một mùa xuân nữa qua, công ty Triều Lộ và nhiều xí nghiệp khác cùng tham dự một hoạt động công tích tên là "Nghe tiếng gió đi", mục đích là gom góp hảo tâm, quyên tặng máy trợ thính cho các em nhi đồng bị khiếm thính có hoàn cảnh khó khăn. Cái gọi là quyên tiền cũng không mới lạ, hoạt động này mới lạ ở chỗ, các đơn vị xí nghiệp không chỉ quyên tiền xong là xong việc, mà trước đó xác định là phải đi một hành trình dài đến 50 km, tổ đội đến công ty hoặc trường học báo danh, đi bộ tạo thành hoạt động "Bước chân vang dội". Xí nghiệp dĩ nhiên sẽ sớm điều động nội bộ cho mức quyên góp, nhưng mà cũng sẽ hứa hẹn, cuối cùng có bao nhiêu người đến đích, thì sẽ thêm vào một mức quyên góp tương ứng. Mặt khác, mỗi một cá nhân tham dự có thể ‘đánh cuộc’ với người khác thông qua bưu điện, hoặc Weibo, nếu đội viên đội "Bước chân vang dội" khiêu chiến thành công, người tham gia đánh cuộc theo quy tắc trước đó sẽ quyên góp số tiền ước định. Kể từ đó, liền khiến cho hoạt động tăng thêm tính thú vị cùng cảm giác muốn tham gia, cũng làm cho chuyến hoạt động công ích này khác với những chuyến công ích rơi lệ "bi tình" khác.
Là một xí nghiệp nổi tiếng vượt trội, công ty Triều Lộ hàng năm đều sẽ tham dự một ít hoạt động ích lợi của chính phủ hoặc nhiều tổ chức khác. Vừa thể hiện ý thức trách nhiệm của xí nghiệp đối với xã hội, thứ hai cũng tăng thêm "tiếng thơm" cho công ty, còn nữa, loại hoạt động này thường cần vận động người công ty tham gia, đối với đơn vị gắn kết trong công ty cũng có lợi ích. Công ty sớm đã bắt đầu tuyên truyền cho hoạt động lần này. Hạn cuối đến tháng ba, Triều Lộ đã nhận được hơn sáu mươi thư đăng ký báo danh cá nhân, mặc dù cô không có báo danh tham gia "Bước chân vang dội", nhưng đến lúc đó cô cũng sẽ tham gia bên nhân viên hậu cần tiếp tế.
Thứ bảy thứ hai của tháng tư, hương vị mùa xuân đã đậm. Ánh mặt trời rất tốt, không quá gắt, đám mây trắng bồng bềnh nhẹ trôi, giống như chiếc khăn tay bị tung lên không trung. Thời tiết như vậy, cho dù không làm công ích, mà làm một ít hoạt động bên ngoài cũng cực kỳ thích hợp.
Phương Uẩn Châu làm tổng giám đốc, cũng đến hiện trường. Đầu tiên là xuất phát từ việc đại biểu cho xí nghiệp, làm bài diễn thuyết ngắn gọn, sau đó lại nói mấy lời cổ vũ nhân viên, đợi đến khi "Bước chân vang dội" chính thức bắt đầu, liền cùng Triều Lộ và những nhân viên hậu cần khác ngồi trên xe bánh mì, bắt đầu vận chuyển thực phẩm cùng đồ uống cho các nhân viên ở điểm dừng chân, cứ một điểm dừng chân có hai ba người. Phương Uẩn Châu cùng Triều Lộ đi xe được 25 km sẽ xuống xe một lần - đi đến chỗ mọi người, đều đang mệt mỏi đến cực điểm, cần cổ vũ cấp bách, chính vì như thế, Phương Uẩn Châu mới nói muốn ở chỗ này chờ mọi người. Chờ đến khi các nhân viên đều thông qua điểm dừng chân, bọn họ lại tiếp tục lên xe đi đến điểm cuối, nghênh đón "người chiến thắng" đã đi hết đoạn đường."
Sau khi Triều Lộ cùng Phương Uẩn Châu xuống xe, bố trí hiện trường một chút, đem đồ kéo vào, gấp cái bàn đơn giản, đồ uống cùng đồ ăn đã dọn xong.
"Anh sau khi về nước còn chưa được thoải mái chơi đùa, giúp anh đi dạo vùng gần đây đi, cũng coi như đi dạo một vòng, được không?" Phương Uẩn Châu nói.
Triều Lộ nghĩ nghĩ, đây cũng không phải là yêu cầu quá đáng, huống chi, cho dù đội viên "Bước chân vang dội" nhanh nhất, đến được đây cũng cần thời gian rất lâu, nếu cô cùng Phương Uẩn Châu ngồi chờ mãi, cũng không có gì thú vị. Vì thế liền đồng ý.
Trên mặt Phương Uẩn Châu lộ ra vẻ hứng khởi như đứa nhỏ, nhất thời đã quên hình tượng, lôi kéo cô lên đường: "Đi thôi."
Triều Lộ cũng không trực tiếp bỏ tay anh ta ra, chỉ nhàn nhạt nói: "Phương tổng... qua bên kia nhìn xem đi."
Uẩn Châu ngượng ngùng buông tay, đi theo cô lên phía khu vườn hoa cải phía trước.
Hai người yên lặng không nói gì dọc theo đường đi vườn hoa. Phương Uẩn Châu cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: "Triều Lộ, hôm nay, chúng ta có thể không nói công việc, nói những điều khác được chứ?"
Triều Lộ ngẩn ra, đáy mắt thoáng qua một chút do dự, sau lại nở nụ cười: "Có thể chứ," cô dừng bước chân lại nói, "Chỉ là, có thể nói cái gì đây?"
Uẩn Châu nhìn cô, nhìn thẳng vào đấy mắt cô, giống như chưa từ bỏ ý định muốn đào ra tình cảm ẩn giấu tận đáy lòng cô. Cô nghênh đón nhìn anh ta, không chút trốn tránh nào, cuối cùng, anh ta nói: "Em thoạt nhìn có vẻ rõ hơn anh."
"Nếu không thì sao?" Triều Lộ nói, trong giọng nói không phải là trào phúng, mà là một loại không hiểu rõ, "Uẩn Châu, mặc kệ anh tin hay không, tôi chưa từng trách anh, càng chưa từng có việc đến nay vẫn canh cánh trong lòng. Mười bảy mười tám tuổi, chúng ta có thể làm cái gì? Chúng ta thậm chí không thể độc lập kinh tế! Mặc kệ có thể hay không, chuyện chúng ta yêu đương có bị làm lộ hay không, thì cả nhà anh dù sao cũng phải di dân, anh chỉ là một đứa trẻ, có thể phản kháng cái gì? Một mình ở lại Trung Quốc sao? Anh có nghĩ đến lúc đó, chúng ta dù không chia cách, cuối cùng cũng có kết quả gì? Cho nên..." Giọng điệu của cô ngược lại có chút trấn an, "Anh không cần tự trách. Bởi vì anh nên oán trách gì đó, căn bản không tồn tại."
Uẩn Châu kìm lòng không đậu đặt hai tay lên đầu vai cô, Triều Lộ lúc này không có kháng cự, chỉ yên lặng nhìn anh ta.
"Nói với anh, em thật sự không có bởi vì cùng anh tách ra, mà nhận lấy thật nhiều tổn thương đúng không? Em thật sự kiên cường thật dũng cảm, phải không?"
Ánh mắt Triều Lộ dời về phía xa xa, nhìn thấy một màu vàng chói mắt của đồng hoa cải, trong gió nhẹ, chúng thuận thế lắc lư, nhưng không bị đổ ngã. Cô gật đầu nói: "Tôi đã quên lúc ấy nghĩ như thế nào. Nhưng mà cho đến bây giờ, không phải là tôi vẫn còn đứng ở trước mặt anh sao?"
Cô đã quên sao? Cái loại tâm tình lúc đó, có lẽ là nhàn nhạt, rất khó dùng từ để miêu tả, nhưng mà, một số ít hình ảnh khi nhắm mắt lại vẫn sẽ hiện ra...
...
"Đồng Triều Lộ, em có biết sang năm sẽ là kỳ thi đại học không? Em không cần ỷ vào bản thân học tập không tệ liền khinh thường, hơn nữa, còn ảnh hưởng đến bạn học khác." Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
"Cô giáo, thành tích của em có giảm xuống sao? Em có ảnh hưởng đến thành tích của ai sao?" Cô ngẩng cổ nói.
Rất nhiều năm sau, cô còn nhớ đến hoàn cảnh lúc đó khi cô ngẩng đầu, nhìn cây quạt trần trên trần nhà quay một vòng rồi lại nhanh chóng quay một vòng, giống như đĩa quay có sắc thái ma mị, phát ra tiếng vang "ong ong", mà gương mặt của chủ nhiệm lớp cũng đã mơ hồ không chịu nổi.
...
"Đổng Triều Lộ, lời nói của cô giáo có lẽ sẽ không xuôi tai, nhưng rất nhanh em sẽ biết, đứa bé gia cảnh không tốt muốn trở nên nổi bật so với người bình thường thì phải càng thêm nỗ lực. Còn có, là con gái cần có tự tôn tự ái, đừng vọng tưởng đi đường tắt nữa."
"Cô giáo, cô thật sự tin tưởng chỉ cần cố gắng hết sức là có thể sao? Còn có, cô giáo cô nói đường tắt ở chỗ nào? Em cũng rất muốn đi xem một chút." Triều Lộ cười rất lạnh.
...
"Bạn học Đổng Triều Lộ, lúc còn trẻ nam nữ sinh có một chút tình cảm đặc thù cũng là bình thường, chỉ là, sau khi thành niên, tình cảm vườn trường lưu luyến nhất là thời trung học cũng có kết quả rất ít. Cho nên..."
"Hiệu trưởng, thầy nói như thế, là vì sao đây?"
"Bởi vì..."
"Ví dụ nói, hai bên gia đình nam nữ thực lực cách xa, đúng không?"
Thời điểm kia, Phương gia với tư cách bạn học, quyên tặng mô hình trường học mới chính bày biện ở trong văn phòng hiệu trưởng.
Miệng cô chống cự lại hiện thức khắc nghiệt này, nhưng trong lòng lại sớm chuẩn bị tốt để chia tay, cuộc sống của cô tràn đầy thất vọng, cô đã sớm tập mãi thành thói quen.
Nhưng cô vẫn không cùng Phương Uẩn Châu chính thức nói lời chia tay. Thẳng cho đến một ngày, Phương Uẩn Châu nói với cô, cả nhà bọn họ quyết định di dân sang Singapore.
Từ "di dân" này cách cuộc sống của cô quá xa. Đây là chuyện cô thật không ngờ, thì ra, cô cùng anh ta, cuối cùng đã kết thúc như vậy.
Anh ta nói, anh ta sẽ viết thư cho cô.
Sau này, quả thật cô nhận được thư của anh ta.
Ngày đó là ngày sau khi cô vào đại học, lần đầu tiên về nhà.
Từ trong hòm thư lấy ra phong thư gửi bằng máy bay kia, cô một mình ngồi ở trước bậc thềm hòm thư thật lâu, khi cô đứng lên, trong tay chỉ còn còn một đống giấy trắng vụn nhỏ.
"Uẩn Châu," Triều Lộ nhẹ nhàng hất tay anh ta đè bả vai mình, ở cùng anh ta sau khi gặp lại, lần đầu tiên cô kêu tên của anh ta như vậy. "Kỳ thật chúng ta nói rõ cũng tốt, trên công việc, chúng ta có thể hợp tác càng thuận lơi, còn lại, chúng ta vẫn là bạn tốt, không được nữa cũng là bạn học cũ. Tôi cũng không hi vọng, trong lòng anh có gì vướng mắc, vậy thì đối với anh hay tôi cũng đều không có lợi."
Phương Uẩn Châu trầm ngâm một chút: "Em nói đúng, anh sẽ đi lên phía trước xem."
Theo thời gian, liên tục có người chạy đến điểm dừng chân này. Đi bộ 25 km, lúc xuất phát mọi người đều thần thái sáng láng, hiện giờ đã lộ ra vẻ mỏi mệt. Trong không khí có mùi mồ hôi.
Triều Lộ thấy Emma nhân viên mới phòng tài vụ với gót giày đã bị mài không ra hình dáng gì, sắc mặt cũng đau đớn trắng bệch, nhịn không được nên ở một bên cầm hòm thuốc, một khuyên cô ấy: "Đi đến nửa đường thật không dễ dàng, nếu thật sự không chống đỡ được, thì ngồi xe buýt quay về thì tốt hơn."
Xuất phát từ vấn đề an toàn, ven đường đều có xe buýt của tổ chức chạy theo, để mà tiếp đón những người tham dự có thể lực cạn kiệt. Nhân viên hậu cần dĩ nhiên phải cổ vũ cho đội viên tham dự, nhưng mà khuyên đội viên đừng cố chống đỡ mà hãy rút lui cũng là việc tất yếu.
"Chút thương tổn này tôi có thể tiếp tục." Emma đem hai cái gót chân đều dán băng cá nhân, cười tươi nói, "A đúng rồi, cho tôi thêm hai miếng băng keo cá nhân đi, đi đến điểm sau, đề phòng bị mài."
Triều Lộ cũng không khuyên nữa, lại lấy cho cô ấy mấy miếng băng keo cá nhân. Gót chân Emma lại thêm một tầng băng keo cá nhân, lúc này đã đi tất chân xong. "Đã xong!" Nói xong cầm lấy bình nước uống một hớp lớn, vẻ mặt trở nên thoải mái, xuất phát một lần nữa.
"Emma!" Triều Lộ giơ máy ảnh lên trước đó đã chuẩn bị tốt, hướng về cô ấy còn chưa đi xa gọi một tiếng.
Emma quay đầu lại, cô ấn nhanh xuống nút chụp.
Thật sự là sức sống tuổi trẻ, thật khỏe mạnh - Triều Lộ không khỏi cảm thán: cái loại sức sống này là từ trong xương lộ ra, mà cô tuy rằng cũng tuổi trẻ, lại giống như chưa từng có thật sự được trải qua trạng thái như vậy.
Cô nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp kia hồi lâu, cho đến khi nhận thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phương Uẩn Châu, giống như che dấu cái gì đó thì đưa máy ảnh cho anh ta: "Tôi cảm thấy tấm ảnh này tôi chụp không tệ lắm, anh thấy sao?" Ảnh chụp là vì để vào phòng tuyên truyền của công ty.
"Triều Lộ, đừng hâm mộ." Phương Uẩn Châu đối với ảnh chụp dĩ nhiên không có chút hứng thú, chăm chú nhìn rồi đưa máy ảnh cho cô, "Nhớ là anh đã sớm nói với em, vui vẻ chẳng phải là chuyện gì khó khăn lắm."
Phải không? Là chàng trai hồn nhiên mở to hai mắt nhìn cô, một ngày nào đó cách đây đã rất xa, dường như từng đã nói qua một câu như vậy.
Mới đầu cô còn không biết trong lòng thế nào, dần dần cô lại cảm thấy ánh mắt có chút mơ hồ, vội cầm máy ảnh đưa lên, tránh sáng một bên Phương Uẩn Châu, giả vờ tìm chung quanh có thể có nhân vật cùng cảnh sắc thu hút ống kính.
Bỗng dưng, cô buông máy ảnh xuống. Trong mắt xuất hiện một tia kinh ngạc…
Nếu không phải là người kia hình dáng quá mức đặc thù, rất khó để cho người ta nhận sai, cô quả thật không thể tin được hai mắt của mình, "Người kia" - cái người con trai xém chút nữa trở thành đối tượng xem mắt của cô kia, là chàng trai ở trong tiệm "mèo và dương cầm" một tay đàn dương cầm, là chàng trai phải dùng gậy chống mới có thể đi, thế nhưng lại trùng hợp xuất hiện tại đây như vậy!
Có lẽ vì biết một đoạn đường thật dài, cho nên hôm nay anh thay đổi sang gậy chống có bốn chân, dù vậy, anh cũng cố gắng hết sức để đi. Nghĩ lại, ngay cả người tứ chi lành lặn, đi hết 25 km này, nghị lực cùng thể lực đều cạn kiệt, huống chi, là một người nửa người tàn tật.
Triều Lộ bất tri bất giác tiến gần về phía anh vài bước. Không biết xuất phát từ tâm tình gì, cô giơ máy ảnh lên, hướng tới anh đang xoa P0'p một chút rồi bấm nút. Sau, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, Triều Lộ chậm chạp không buông máy ảnh, mà tiếp tục qua ống kính đánh giá anh:
Chân trái của anh hoàn toàn không nâng được, mũi chân vô lực trên mặt đất vẽ vòng tròn, phần eo cứng rắn bị lực kéo về phía trước; tay trái cũng không giống người bình thường khi đi, đong đưa theo quy luật, mà tư thế kỳ quái gần phần hông, ít hoạt động; đù* phải tuy rằng là khỏe mạnh, nhưng đại khái cũng là đi lâu rồi, bởi vậy mỗi bước đi, cũng cảm thấy nặng nề.
Triều Lộ điều chỉnh tiêu cự máy ảnh: trong ống kính, tay gắt gao nắm gậy được phóng đại, mơ hồ thấy được gân xanh nổi lên, mỗi bước đi về phía trước là chống đỡ một bước, cánh tay run lên rất nhẹ.
Nói thật, Triều Lộ lo lắng tùy lúc anh có thể ngã sấp xuống.
Hiển nhiên, lo lắng điều này không chỉ có mình cô. Có nhân viên công tác xuất phát từ ý tốt, đi lên phía trước hỏi anh có cần lên xe buýt trở về không?
Anh ngừng một bước, có chút thở gấp cười nói: Tôi còn có thể, tạm thời không cần thiết." Nói xong, thoáng cái lưng thẳng lên, anh lại tiếp tục di chuyển về phía trước.
Câu trả lời của anh cũng không mang theo ý dứt khoát kiên quyết, chỉ là Triều Lộ bỗng nhiên tin rằng, mặc dù là kéo chân như vậy, anh cũng sẽ kiên trì đi hết quá trình.
Triều Lộ buông máy ảnh, đã quên che giấu nhìn anh: vẫn là tập tễnh đi như vậy, động eo một chút, mất nửa vòng di chuyển, người này rõ ràng đi cũng vất vả như vậy, nhưng mà, bởi vì luồng khí chất tự tin bình tĩnh, thế nhưng không hiện vẻ chật vật.
"Thầy Chử, mau tới bên này ngồi."
"Thầy Chử, lại đây nghỉ ngơi đi, thầy rất lợi hại nha!"
Hai cô gái trẻ tuổi chào đón, đối với chàng trai chống gậy kia hô gọi.
Triều Lộ lúc này mới phát hiện, địa điểm nghỉ ngơi cùng gần với bản thân công ty mình. Hai cô gái trẻ kia, hẳn là học sinh của anh.
Triều Lộ tránh đường đi của anh, xoay người đi về trước quầy hàng của công ty. Ánh mắt cũng không ngừng nhìn qua nhìn lại, Phương Uẩn Châu ở một bên cũng phát giác cô khác thường: "Người kia đã đi được 25 km rồi, khó trách em cũng thấy hiếu kỳ!"
Triều Lộ không phủ nhận, ngược lại xuất thần tiếp lời anh ta, nói: "Cũng không phải vì thế, tôi tò mò hơn là vì, đối với anh ta mà nói, đi một khoảng cách dài như vậy thật là chuyện vất vả, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, lại giống như đang hưởng thụ nhiều hơn."
"Cho nên em nhìn xem, anh đã nói rồi, vui vẻ không phải là chuyện rất khó. Em thế nào cũng có lý do để vui vẻ hơn so với anh ta."
Triều Lộ cảm thấy Uẩn Châu nói lời này khiến cô không quá thoải mái, lại nói không nên lời có cái gì xấu, cuối cùng cô cũng im lặng không nói gì.
Cái vị "Thầy Chử" kia ngồi xuống, đem gậy chống để dựa tốt vào bên bàn. Tay phải làm động tác duỗi ra.
Triều Lộ nghĩ rằng: dựa vào một tay, chống gậy chống lâu như vậy, lại không thả lỏng một chút, chỉ sợ cánh tay này sẽ chuột rút.
Một nữ sinh tóc buộc đuôi ngựa đem một lọ nước khoáng hướng về phía "Thầy Chử" kia, đưa đến giữa không trung lại thu về, sắc mặt hơi có chút xấu hổ mở nắp chai ra, mới đem nước để lại đi ra ngoài.
"Cám ơn"
Anh nói cám ơn, nhận nước liên tục uống mấy ngụm lớn. Sau đó, anh đem cái chai đặt ở ***, dùng đù* kẹp lấy, tay phải dùng sức vặn vài cái, cuối cùng, lại đóng được nắp chai đúng chỗ. Tiếp lại từ trên bàn cầm lấy một hộp sữa đống gói chưa mở, dùng biện pháp đóng chai nước khoáng lúc trước, mở hộp sữa ra.
"Thầy giáo, thầy thực có biện pháp nha!" Hai nữ sinh nhìn xem trợn mắt há hốc mồm.
Trợn mắt há hốc mồm không chỉ có hai nữ sinh, Triều Lộ cũng bị chấn động như thế.
"Đây chính là câu cách ngôn, biện pháp vẫn nhiều hơn so với khăn." Anh cười thật nhẹ nhàng, một chút cũng không có việc cậy mạnh. Hơi chống cái bàn một chút, anh thò người ra lấy hai cốc giấy đặt ở trên bàn, đem sữa đổ đầy, "Các em làm hậu cần cũng thật vất vả, uống một chút để bổ sung năng lượng. Đúng rồi..." Tầm mắt anh đột nhiên đảo qua, Triều Lộ bị làm cho sợ hãi tưởng anh muốn nhìn về phía mình lập tức chột dạ cúi đầu: "Sữa sau khi mở ở nhiệt độ bình thường không tốt để bảo quản, các bạn có muốn uống một chút hay không?"
Anh, là đang hỏi ai?
"Hắc, hàng xóm!"
Đó là một cái tên gọi từ một giọng nói hoạt bát, trong giọng có tùy ý cùng tiêu sái, lại mang theo từ tính của đàn ông thành thục. Không có người nào sẽ hoài nghi chủ nhân của giọng nói thật thích hợp công tác dạy học giáo dục người.
Hàng xóm? - Chẳng lẽ, không phải mới rồi cô nghe lầm, rốt cuộc đối tượng người kia hỏi là cô cùng Uẩn Châu?
"Cám ơn, tôi..." Cô ngẩng đầu, nhìn lại ánh mắt anh. Hốc mắt anh có chút sâu, ánh mắt có vẻ thâm thúy lại trí tuệ. Mà đôi mắt anh bằng phẳng trong suốt, không hề có cảm giác lạnh lùng cảnh giác. Cô bỗng nhiên đem lời vốn muốn nói nuốt vào bụng, "Chúng tôi không khách sáo."
Anh rất nhanh lại rót hai chén sữa, nghiên thân đi, hướng về phía Triều Lộ cùng Phương Uẩn Châu khóe miệng cong lên, tay làm động tác "mời".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc