Nửa Vòng Tròn - Chương 02

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Trò hay
Cơm nước xong, một đám người lại đi KTV ca hát. Đặt phòng hát ngay tại tầng cao nhất của cao ốc bách hóa. Triều Lộ có chút mệt mỏi, bất đắc dĩ Nhược Chi lại rất hưng phấn. Triều Lộ biết, đối với việc hát karaoke, Nhược Chi là thật lòng thích. Thử nghĩ xem có chút lúng túng thời gian lúc này không còn sớm, Nhược Chi còn nói chờ khi nào tan sẽ lái xe đưa cô về nhà, cô cũng sẽ không quét sạch sự hưng trí của cô ấy.
Một đám người tiến vào phòng hát, rất nhanh đều tìm được niềm vui thú của riêng mình, có thích ca hát, có thích oẳn tù tì, cũng có tốp năm tốp ba tán gẫu. Nhược Chi làm như không quan tâm đến Triều Lộ, Triều Lộ cũng không quấy rầy hưng trí của cô nàng, một mình ở bên cạnh lấy di động ra chơi trò chơi. Chỉ là ở trong gian phòng ngọn đèn cứ nhấp nháy, cô tựa vào ghế sofa mềm, định chơi một lúc lâu, nhưng hai mí mắt bắt đầu đánh nhau (buồn ngủ đó).
Người cô có một điểm tốt, nếu như thực mệt mỏi mặc cho quanh mình gió gào sét đánh, ồn ào thế nào, cũng ngủ như thường được. Buổi tối thứ sáu là cô dễ dàng đi vào giấc ngủ nhất, tích góp từng chút mệt nhọc cả một tuần, thật dễ dàng kéo cô vào mộng đẹp. Hôm nay cũng giống vậy, ngay từ đầu cô còn nghe thấy tiếng nhạc đệm cùng tiếng ca vui vẻ của cả trai lẫn gái, các tiếng động cổ vũ, giọng xúc xắc lay động, bên cạnh giọng nói khe khẽ, sau đó thì giống như chỉ một mình tiến vào cái hang yên tĩnh không người, chỉ mơ hồ cảm thấy cả thân người hơi lạnh, theo bản năng cô co rụt thân mình lại.
Sau đó, cô cảm thấy có cái đồ dệt gì đó mềm nhẹ bao trùm cô, cô không thấy lạnh nữa, cảm thấy đặc biệt thoải mái. Vì thế cô kéo kéo đồ dệt kia, kéo nó thật nhanh, che khuất toàn bộ cổ.
...
"Triều Lộ, Triều Lộ!"
Triều Lộ bỗng chốc bị người lay tỉnh, trong mắt còn sương mù. "Nhược Chi à, phải đi sao?" Cô lấy tay dụi mắt, một chiếc áo gió kiểu nam rơi từ bả vai xuống, vạt áo kéo dài tới tận thảm.
Cô cuống quít "cứu" cái áo gió, để tránh nó hoàn toàn rơi trên mặt đất. Ngủ rất sâu, nên suy nghĩ của cô vẫn trống rống, không có nghĩ tới quần áo là của ai đắp cho cô. Cho đến khi Phương Uẩn Châu vươn một tay, muốn tiếp nhận áo gió trên tay của cô, thì cô mới giật mình.
"Cám ơn." Cô đưa chiếc áo để trên cánh tay anh ta.
"Em thật đúng là có thể ngủ, điểm này thực không thay đổi." Phương Uẩn Châu nhẹ giọng nói.
Triều Lộ nhàn nhạt nói: "Loại việc này, đổi hay không đổi cũng không có gì quan trọng."
"Triều Lộ, sao cậu không hát một bài? Lại nói mới có mười phút. Mình nhìn lại, đã thấy cậu ngủ như ૮ɦếƭ." Nhược Chi liếc nhìn cô một cái, chen vào nói.
Triều Lộ lĩnh hội, từ bên cạnh Uẩn Châu đi về phía máy chọn bài.
Âm nhạc vang lên, là bài "Đáp án". Bài hát cũ như vậy, bây giờ ít người hát. Triều Lộ cũng là lúc nhất thời nhớ tới bài này, thuận tay liền chọn. Lời ca kia vô cùng đơn giản, lặp đi lặp lại cũng chỉ có hai câu, vì thế Triều Lộ không cần nhìn phụ đề cũng có thể hát được. Cô cầm micro, nhắm mắt lại, hát lên:
"Sao trên trời, vì sao lại chen chúc giống một đám người?
Mọi người iđất, vì sao lại xa lạ như sao sáng?"
Tiếng ca của cô trong trẻo mang theo hàm súc thuần phác, phối hợp với lời nỉ non mang theo nghi vấn, nhưng lại vô cùng phù hợp, bỗng chốc chung quanh trở nên tĩnh lặng.
Triều Lộ buông micro xuống, vừa quay người, đã thấy Uẩn Châu không biết lúc nào thì đi đến phía sau cô. Cô mở mắt nhìn anh ta, đi đến góc tường lấy chiếc túi nhỏ để trên bàn, chuẩn bị lát nữa kết thúc hát hò có thể tùy lúc rời đi.
"Ôi Đổng Triều Lộ ca hát cũng không tệ, trước kia cũng không biết đâu. Nhưng hội bạn học chúng ta cũng nhiệt tình, hát cái gì mà "xa lạ" không xa lạ, quá thương cảm!" Nam sinh vừa nói chuyện vừa đi đến máy chọn bài hát, bấm vài cái, "Mình chọn cho mọi người một bài thích hợp, hát xong thì giải tán, lần sau lại tụ tập, thế nào?"
Triều Lộ cầm xong túi của mình, cài xong cúc áo gió, ngồi trở lại trên sofa nói: "Nhạc mới mình không biết hát nhiều, tùy tiện chọn một bài đi. Cậu chọn một bài mọi người thích là tốt rồi."
Phương Uẩn Châu đột nhiên mở miệng: "Mình thật lâu không nghe nhạc thịnh hành, vẫn là nghe nhạc cũ dễ nghe hơn."
"Nhạc cũ? Nhạc cũ phải không?! Ok! Nhạc cũ!!" Nam sinh kia nói.
Quả nhiên cuối cùng chọn một bài hát thật lâu - "Bạn bè" của Chu Hoa Kiện." Có người rống khàn cả giọng, có người hát không để ý, cũng có người say mê trong đó, hát đến nghẹn ngào. Cuối cùng tính tiền, theo kiểu AA (chỉ chia ra sòng phẳng đều nhau), mọi người đi thang máy xuống lầu, đều tự tản đi.
Lúc xuống đến tầng một, Uẩn Châu đứng một bên giống như "hộ giá" Triều Lộ, nhỏ giọng nói với Nhược Chi: "Triều Lộ liền nhờ cậu đưa về nhà."
"Uẩn Châu, cậu vừa rồi đến bằng gì ?" Câu hỏi là của Tiêu ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ.
"Bắt xe." Phương Uẩn Châu nói, "Trở về mới vài ngày, còn chưa có mua xe."
"Mình chở cậu nhé! Đừng khách sáo với mình, chúng mình cũng xem như hàng xóm, hoàn toàn tiện đường." Lời này không giả, nếu không Tiêu ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ cùng Phương Uẩn Châu cũng sẽ không thể gặp mặt nhau.
Phương Uẩn Châu cũng không chối từ, hào phóng nhận ý tốt của cô ta, khiến cho mấy đồng học bên cạnh làm cái mặt quỷ gào rú lên. Tiêu ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ cùng Phương Uẩn Châu chỉ làm như không có nghe thấy.
Nhược Chi đánh giá Triều Lộ, trên mặt cô cũng không nhìn ra chút gì đó khác thường.
"Mình thật không biết cậu ta sẽ đến." Nhược Chi sau khi lái xe trên đường, nói.
Triều Lộ nói: "Ngay cả mình là người cách biệt hội bạn học cũng đến, cậu ta đến cũng không có gì lạ. Chuyện trên thế giới này, vốn khó nói, mình cũng không cảm thấy có gì không ổn."
Nhược Chi không biết sao lại chuyển chủ đề sang cái khác, bỗng mặt mày trở nên hớn hở: "Ai, lời này của cậu quá đúng. Chuyện trên đời, thật sự là khó nói đấy! Cậu nhìn đi, Lưu Kiều năm đó, là một cô nàng dịu dàng hiền thục, giờ thì sao? Kết hôn không như ý muốn, trong cuộc sống nghèo rớt mồng tơi, tính tình nóng nảy, giọng lại lớn, cuối cùng lúc thanh toán, đối chiếu thực đơn thật nhiệt tình, giống như sợ người khác thêm tiền một món đồ ăn nào đó! Thật sự là không nhìn được. Còn có Dư Tiếu Nhiễm, trước kia ỷ vào trong nhà có tiền, bộ dạng lại xinh xắn, hai mắt cũng không thèm nhìn mình, bây giờ còn nghĩ là mình dễ bắt nạt cơ? Còn khoe với mình con gái đi nhà trẻ tư nhân, nói nhà trẻ công lập dạy thế nào cũng không tốt. Giả mù giả sa khuyên mình: Nhược Chi này, tiền dành cho giáo dục làm sao mà tiết kiệm được, con cậu đi nhà trẻ nào? - Lạ thật? Cô ta làm sao biết mình muốn tiết kiệm tiền? Cô ta làm sao biết con mình sẽ không học nhà trẻ tư nhân?"
Triều Lộ nói: "Cậu cũng quá nhạy cảm. Cô ta cùng lắm chỉ khoe ra cuộc sống của mình, chưa chắc đã cố ý hạ thấp cậu một bậc."
Nhược Chi hừ lạnh nói: "Cô ta muốn khoe, nói với mình làm cái gì? Lại nói, người khác cũng biết, năm đó cô ta khinh thị mình, giễu cợt mình thế nào, cậu cũng biết. Cô ta đi qua kêu cậu thế nào? Cậu sẽ không quên chứ? - Cô ta chính là cố ý! Mình cũng là con người hư vinh, chẳng qua, mình cùng lắm chỉ khoe ra, mình sẽ không vô duyên vô cớ chế nhạo người khác, lấy việc hạ thấp người khác làm thú vui, trừ phi người khác chọc mình trước, mình là người lòng dạ hẹp hòi, sẽ mang thù đó."
Thật ra trong lòng Triều Lộ cũng đồng ý, phỏng đoán của Nhược Chi đối với Dư Tiếu Nhiễm cũng không phải không có lý. Chỉ là thời gian trôi qua cảnh vật thay đổi, cũng không muốn quá so đo. Mấy người kia, cuối cùng không tạo thành cho cô bất kỳ thương tổn nào. Tường đồng vách sắt [1] không phải một sớm một chiều mà luyện thành, cũng may, hiện tại giống như đã thành công. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
[1] Chỉ tính phòng thủ cao, khó có thể xuyên thủng hay phá hủy.
"Được rồi, cậu cũng không có ở thế hạ phong mà. Không lỗ rồi!" Triều Lộ cười cười. Nghĩ lại vừa rồi Nhược Chi đáp trả Dư Tiếu Nhiễm, khí thế trong lời nói cũng không thua người. Lúc đó Nhược Chi nhẹ nhàng hỏi một câu: "Mình ở nhà lâu, cũng không nắm được giá thị trường, bé gái nhà cậu đi nhà trẻ bao tiền một tháng vậy?"
Dư Tiếu Nhiễm mày nhíu lại, đáp: "Coi như là rẻ bèo, một ngàn năm trăm tệ một tháng."
Nhược Chi gương mặt biểu cảm kinh ngạc: "Gì? Một ngàn năm trăm? Lại có nhà trẻ tư nhân giá rẻ như vậy? Cục cưng nhà bọn mình đi nhà trẻ, một tháng cũng tốn ba ngàn tệ đấy! Ai, cũng không biết ba ngàn này so với một ngàn năm, hơn ở chỗ nào? Mình nghĩ, cũng chỉ giống nhau thôi."
Mặt Dư Tiếu Nhiễm liền đỏ.
Xe rẽ vào cửa một khu dân cư cũ, Triều Lộ bảo Nhược Chi dừng xe, nói sẽ tự mình đi vào. Nhược Chi cũng không kiên trì, khu dân cư cùng khu chung cư mới thực khác xa nhau, đường bên trong quanh co lòng vòng, lái xe dừng xe cũng không có chỗ. Khi Triều Lộ mở cửa xuống xe, thì bị Nhược Chi gọi lại.
"Triều Lộ, mắt mình rất tinh, Uẩn Châu vẫn có ý với cậu, nếu như có cơ hội, sao không cố gắng nắm chắc."
Triều Lộ sửng sốt vài giây, rồi mở cửa xe ra.
"Mình lại không có tâm tình này." Cô nói, một chân bước xuống xe, "Đi đi."
Dưới ánh đèn đường bóng cây lay lắt, bị gió thổi qua lay động thật mạnh. Triều Lộ nắm chặt áo gió, bước nhanh vào phía bên trong khu dân cư.
Chương 03: Tấm ảnh
Triều Lộ tắm xong đi ra ngoài, thấy đèn ngoài cửa phòng tắm còn chưa có tắt, Hạ Nhụy Lan mẹ cô đứng ở giữa đường, giống như đang chờ cô đi ra.
"Sao mẹ còn chưa ngủ?" Lúc Triều Lộ về thì đã là đêm khuya, mẹ ngày thường không có việc gì là thói quen đi ngủ sớm, nếu nói trước kia là vì chờ cô, bây giờ còn không ngủ liền thấy kỳ quái. "Có chuyện gì sao ạ?" Triều Lộ thấy mẹ khác thường, thì trong lòng thấy sợ hãi.
"À... A, có việc cấp bách muốn nói với con." Hạ Nhụy Lan nói xong liền kéo con gái vào phòng của bà.
Triều Lộ không hiểu lắm.
"Nhìn người này xem, con cảm thấy có hài lòng không?" Hạ Nhụy Lan để con gái ngồi trên mép giường của mình, lại từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một bức ảnh, nhét vào tay cô.
Triều Lộ cũng không đón, chỉ liếc nhìn ảnh chụp một cái - là một anh chàng trẻ tuổi. Suy nghĩ của cô vừa chuyển, dần dần hiểu ý mẹ là muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình sao?
"Đứa nhỏ này là con trai của ông chủ mẹ. Con một, đã từng đi du học, hiện tại đang ở trường đại học làm giảng viên, mẹ cũng thường gặp, hòa đồng với mọi người, nhã nhặn lịch sự, vừa nhìn liền biết gia giáo tốt, điều kiện trong nhà cũng không tồi. A, mẹ cậu ấy đã qua đời mấy năm trước - đây cũng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất con gả đi cũng không có mâu thuẫn mẹ chồng, chỉ là sinh con, còn cần mẹ giúp đỡ! Con xem, nếu hợp ý, chủ nhật này sắp xếp các con gặp mặt được không?"
Triều Lộ căn bản không nhìn cẩn thận ảnh chụp, nghe thấy ý của mẹ, muốn sắp xếp xem mắt cho cô là vô cùng nghiêm túc, không khỏi cũng có vài phần nghiêm túc, nhận lấy ảnh chụp trong tay mẹ, bắt đầu tỉ mỉ xem xét.
Tuổi 25 là một bước ngoặt trong đời phụ nữ, mẹ cũng từng vài lần càm ràm lải nhải nói qua, hiện tại không tìm đối tượng, chỉ sợ đã muộn. Cô cũng không phản bác, lời của mẹ không phải không có đạo lý. Diện mạo xinh đẹp cùng tuổi trẻ là gia tài lớn nhất của phụ nữ. Đương nhiên, cũng có người nói đức hạnh cùng trí tuệ mới là vĩnh hằng. Triều Lộ đối với điều này chỉ giữ thái độ trung lập. Trên đời này, có phụ nữ tài cán lại có đức hạnh, thảm bại trước những mỹ nhân trẻ tuổi không thiếu. Cô không phải kiểu người thực dụng nhưng cũng không tỏ ra là dè bỉu hay khinh thường. Đương nhiên, cô cũng biết rõ diện mạo xinh đẹp của tuổi trẻ sẽ phai dần theo thời gian, nhất là khi cô đến tuổi này rồi, đối với việc sẽ già đi không khỏi có chút khủng hoảng.
Vì thế, cô cũng không phải một lần không nghĩ tới chung thân đại sự. Nhất là lúc cảm xúc tồi tệ, cô đặc biệt muốn có ai đó để dựa vào, có một bến đỗ, lòng cô đã khác khi là cô gái 20 tuổi thích phiêu bạt, cô cần có một nơi đáng tin cậy để dừng chân. Chỉ là... chuyện tình cảm cùng duyên phận vốn mơ hồ, "điều kiện khách quan" của cô cũng là vấn đề lớn, điều này trong lòng cô biết rõ, cũng bởi vì như thế, nên không muốn tốn nhiều tâm tư cho loại chuyện này. Trước mắt đã có đối tượng, cô cũng không mong sẽ có kết quả tốt, cũng ít nhiều kích thích lòng hiếu kỳ.
Chàng trai trong ảnh đang ngồi một mình trên ghế sofa, đang cúi đầu, một bàn tay đặt tùy ý trên đầu gối, tay kia thì cầm một quyển sách. Góc chụp không phải chính diện, mà là chụp nghiêng ba phần tư góc mặt. Tuy nhiên không thể hoàn toàn thấy rõ diện mạo, nhưng đoán chừng người này không vượt qua ba mươi tuổi, tóc ngắn gọn gàng, cũng không có nhuộm màu, không có tóc mái, lộ ra vầng trán rộng. Lông mày hơi dày, đó chỉ là đỉnh lông mày, vì cúi đầu nên không nhìn rõ ánh mắt, nhưng thấy được trên mí mắt là hàng mi xinh đẹp dài và cong. Lúc chụp bức ảnh này, anh ta giống như hồn nhiên không biết, ánh mặt trời tà tà chiếu trên người anh, khiến cho ảnh chụp được phủ lên một tầng an bình mà ấm ấp. Ánh mặt trời kia đem những hại bụi nhỏ trôi nổi trong không khí chiếu rõ, mà Triều Lộ không biết vì sao lúc này lại liên tưởng đến hai chữ - "xuất trần."
"Ảnh chụp rất tự nhiên." Triều Lộ nhéo mặt mình, lấy lại tinh thần nói.
"Là ba cậu ấy chụp, lúc chụp, thằng bé này không biết, cho nên rất tự nhiên. Ông ba đã nghỉ hưu, không có thú vui gì, chỉ là thích chụp ảnh, trong nhà thiết bị chụp ảnh mua một đống. Tóm lại, nhà kia đều làm công tác văn hóa." Hạ Nhụy Lan hăng say giới thiệu.
Triều Lộ đem ảnh tùy tay để lên giường, hỏi: "Mẹ, không thấy kỳ lạ sao? Bản thân anh ta cùng điều kiện trong nhà anh ta tốt như vậy, dạng nàng dâu gì tìm không thấy, thế nào lại nghĩ đến con? Hay là mẹ tự quyết định?"
Ánh mắt Hạ Nhụy Lan đảo nhanh: "Thế nào... Làm sao có thể tự quyết định, đương nhiên nhà bọn họ cũng đồng ý, bằng không sao lại sắp xếp các con gặp mặt?"
Triều Lộ thấy ánh mắt mẹ mình lóe lên, nói chuyện cũng nói lắp, nghi ngờ càng sâu: "Mẹ, mẹ cũng nói là cuối cùng muốn gặp mặt, đến cùng là đối phương có vấn đề gì, vì sao lại tìm tới nhà chúng ta kết thân đây?"
Lúc trước Hạ Nhụy Lan khí thế hưng phấn giờ có ủ rũ, bà thở dài, nói: "Thằng bé này cái gì cũng tốt, chỉ là... chỉ là thân thể không tốt lắm...A, cũng không phải có tật gì xấu, thân thể thật khỏe mạnh, chỉ là...hành động có chút không tiện."
Triều Lộ đột nhiên đứng lên, nét mặt không có vẻ ngoài ý muốn. Cô dụi dụi mắt, cười lạnh nói: "Con biết mà, bằng không sao có thể đến lượt con!"
"Triều Lộ ơi, con đừng trách mẹ nhiều chuyện. Mẹ cũng là chỉ vì muốn con có chỗ tốt mà thôi! Bản chất thằng bé này tốt lắm, gia cảnh cũng tốt, gia đình chúng ta như vậy, chúng ta còn mong gì khác? Cho dù có chút tàn tật, đối với cuộc sống cũng gây trở ngại không lớn, cậu ấy có thể một mình ở ngoại quốc sống nhiều năm, có thể thấy được là tự mình gánh vác được, con sẽ không quá vất vả. Quan trọng nhất là mẹ cùng thằng bé này ở chung một thời gian, mẹ thấy, thật sự là người tốt, cho nên mới..."
"Mẹ!" Triều Lộ lớn tiếng ngắt lời, "Bên ngoài người coi thường con còn chưa đủ nhiều sao, về nhà mẹ cũng muốn giẫm lên con sao? \'Gia đình chúng ta như vậy\' là loại gia đình như thế nào? Làm con gái trong nhà, con vẫn nghe lời! Mẹ có thể làm bất cứ cái gì, nhưng con sẽ tự mình tìm lấy một người tử tế để gả. Con không xứng cùng người tốt ở cùng nhau sao? Vì sao không được? Bởi vì con có một người ba ngồi tù vì tội ngộ sát sao? Ba đã ૮ɦếƭ! Đã ૮ɦếƭ rất nhiều năm! Con thì sao? Con lại nên gánh vác bóng ma này cả đời sao? Như thế vẫn còn chưa đủ, không chỉ như vậy, còn muốn con nửa đời trước vì ba ngồi tù mà bị người khinh thường, tuổi già bởi chồng là kẻ tàn phế mà tiếp tục bị người đời cười nhạo sao?"
"Triều Lộ, lời này có lẽ con không thích nghe, nhưng, trên thế giới con người rất thực tế..." Giọng nói Hạ Nhụy Lan có chút khàn khàn.
"Mẹ mẹ không cần phải nói", Triều Lộ đi đến cửa phòng mẹ mình, đã chuẩn bị đi ra ngoài, nghe mẹ dường như còn muốn khuyên bảo, thì chặn luôn lời của bà, "Con sao lại không biết đạo lý này." Nói xong, đẩy cửa đi ra.
Đèn trên hành lang vẫn chưa tắt. Triều Lộ cởi khăn tắm bọc lấy tóc ẩm, vắt nó trên giá khăn tắm. Nhìn vào chiếc gương treo bên cạnh, trong gương đôi mắt cô phiếm hồng, môi khô. Cô vặn mở vòi nước vốc nước hắt lên mặt, hít vào một hơi, ấn nút tắt đèn phía bên trái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc