Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 26

Tác giả: Băng Đồng M

"Ha ha ha. . . Lãnh đương gia, như thế nào, nghe thấy không?" Liệt Diễm càn rỡ cười to.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Ánh mắt Lãnh Liệt Hàn càng ngày càng băng lãnh. Đáng ૮ɦếƭ, cư nhiên dám tát bảo bối của anh?
Lãnh Liệt Hàn gắt gao cau mày, chẳng lẽ hắn biết trong mắt Hạ Du Huyên có tử tinh thạch?
Thấy Lãnh Liệt Hàn không nói lời nào, Liệt Diễm tiếp tục mở miệng "Nếu như một mỹ nhân mất đi đôi mắt xinh đẹp sẽ như thế nào nhỉ? Ha ha ha ha. . . ."
"tút tút tút. . ." Điện thoại truyền đến thanh âm cắt đứt lạnh băng.
Lãnh Liệt Hàn đem di động quăng xuống đất, trong nháy mắt, toàn bộ linh kiện đều bị văng ra.
"Đáng ૮ɦếƭ." Lãnh Liệt Hàn cau chặt mày.
"Hàn, vách núi Hắc Sơn." Đường Sâm bình tĩnh nói.
"Mang theo 100 người tinh anh, đi." Lãnh Liệt Hàn không để lại một câu dư thừa, không lãng phí thêm chút thời gian nào, điên cuồng lái xe.
Từ nơi này đến đó, ít nhất cũng phải mất nửa giờ đồng hồ.
——————–
"Anh, đây chính là người phụ nữ của Lãnh Liệt Hàn?" Liệt Hỏa lúc này toàn thân quần áo hồng rực, từ một cánh cửa khác tiến vào.
Hạ Du Huyên trừng mắt nhìn Liệt Diễm, nghe thấy âm thanh của Liệt Hỏa, khiến cho cô không khỏi hoài nghi.
Bọn hắn là anh em ruột? Thế nhưng. . . ******? Lại là đàn ông với đàn ông?
Ghê tởm! ! !
"Đúng như cô nghĩ, tôi cùng Hỏa nhi nhà tôi là anh em ruột, cũng là người tình thân mật nhất." Liệt Diễm nâng cằm Liệt Hỏa lên.
Kịch liệt hôn môi, trình diễn ngay trước mặt Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên ghê tởm quay đầu đi.
"Anh, em thấy a, tại sao người phụ nữ của Lãnh đương gia lại ăn hại như vậy? trừ bỏ khuôn mặt hoàn hảo, vóc người xinh đẹp. Em thấy giống như một cái bình hoa." Liệt Hỏa châm chọc nhìn lên người Liệt Diễm.
"Chậc. . . Hỏa nhi, tại sao lại có kết luận sớm như vậy? Cô ta a, tính cách vô cùng mạnh mẽ." Liệt Diễm khinh thường nhìn Hạ Du Huyên.
"Có biết tại sao tôi biết trong mắt cô có tử tinh thạch không?" Liệt Diễm nhếch môi.
Hạ Du Huyên chuyển ánh mắt về hướng Liệt Diễm.
"Anh không biết sao? Đôi mắt màu hồng của tôi, sẽ thường biến thành màu tím, lại có thể biến mất trong nháy mắt, khôi phục thành màu hồng. Anh nói xem có gì kỳ quái đâu?"
Liệt Diễm coi thường biểu tình của Hạ Du Huyên, tự nhiên nói "Tử tinh thạch a. . .là thứ tất cả mọi người đều muốn tìm thấy. Cô nói xem, tôi có muốn lấy mắt của cô hay không? Hay là, tôi nên đợi Lãnh đương gia đến đây rồi nói?"
Nếu không ngoài dự đoán, Lãnh Liệt Hàn đang trên đường đến đây.
Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt, đứng dậy, rống to "Không cho phép anh làm thương tổn Hàn, tôi nói cho anh biết, có cái gì anh cứ nhằm vào tôi."
"A, thật gan dạ a. Không nghĩ tới Lãnh đương gia thế nhưng cần một cô gái nói hộ hắn?" Liệt Diễm tỏ vẻ khinh thường, Hạ Du Huyên không phải không nhìn thấy.
"Anh khinh thường phụ nữ? Cũng đúng, anh là một tên Gay cơ mà, hơn nữa còn **** Gay, ngay cả mẹ trong mắt anh, cũng là đàn ông đi." Hạ Du Huyên châm chọc nói.
"Cô nói cái gì?" Liệt Diễm không hề tức giận, thế nhưng Liệt Hỏa lại vô cùng tức giận.
"Cô nói lại lần nữa xem?" Liệt Hảo hung hăng trừng mắt với Hạ Du Huyên, lại bị Liệt Diễm ôm vào trong ***, không thể động đậy.
"Thế nào? Tại sao lại nặng tai như vậy? anh em các ngươi, thật không đặc biệt chút nào a." Lời nói của Hạ Du Huyên chứa đầy hàm ý châm chọc.
Liệt Hỏa không biết thoát khỏi vòng tay của Liệt Diễm bằng cách nào, chạy tới quăng cho Hạ Du Huyên một cái bạt tai.
Cái tát có lực đạo rất lớn, khóe miệng Hạ Du Huyên tràn ra máu tươi.
Liệt Hỏa tựa hồ vẫn chưa hết giận, nhịn không được hung hăng giẫm mất phát lên bụng Hạ Du Huyên.
Máu, từ đù* Hạ Du Huyên chảy ra, màu sắc thật gai mắt.
Cô hoảng hốt ôm bụng, biểu tình trên mặt cực kỳ thống khổ.
Có trời mới biết cô phải tiêu tốn bao nhiêu sức lực mới có thể chống đỡ thân thể. Ngữ khí lạnh băng, hoàn toàn như thể biến đổi thành người khác "Liệt Diễm, Liệt Hỏa, tôi tuyệt đối không để cho các người được sống thoải mái."
Liệt Hỏa cả ngày bị Liệt Diễm bắt ở trong nhà, đối với thế giới bên ngoài không hề biết gì. Còn tưởng rằng thân thể Hạ Du Huyên rất yếu, không chịu nổi mấy cú đạp của mình, mới đổ máu.
"Chậc chậc. . . Nhìn xem, người phụ nữ của Lãnh đương gia tại sao lại yếu đuối như vậy? Đạp có mấy cái đã thổ huyết rồi sao?" Liệt Hỏa bĩu môi khinh thường.
Liệt Hỏa không hiểu, không có nghĩ Liệt Diễm cũng không hiểu. Thế nhưng, về thực lực hiện giờ mà nói:
Sở Thiên Ngạo, Lãnh Liệt Hàn và hắn, là một hình tam giác, ba người là ba đỉnh tam giác, mỗi người chiếm đóng một phương!
Hạ Du Huyên gợi lên nụ cười quỷ dị, bàn tay nhỏ bé mò vào trong ***, Lãnh Liệt Hàn đã từng đưa S***g cho cô.
Chống đỡ thân thể, run rẩy đứng lên.
Liệt Diễm ngưng mắt, hắn thật muốn nhìn xem, cô gái yếu đuối như vậy, có thể đem đến bất ngờ gì cho hắn.
Trong nháy mắt, \'đoàng\' một tiếng.
Liệt Hỏa trừng lớn hai mắt, không thể tin được nhìn vào bóng dáng đang chạy trốn của Hạ Du Huyên, hai tay ôm chặt bụng mình.
Liệt Diễm lại càng kinh ngạc, tiến lên. Ôm lấy Liệt Hỏa, hướng về phía Cảnh Hồng vẫn đang lấp trong bóng tối, ra lệnh:
"Đuổi theo, bắt con tiện nhân đó về, tao muốn hai mắt của nó! Tao muốn nó sống không bằng ૮ɦếƭ!" Liệt Diễm điên cuồng gào thét.
"Vâng. Liệt Diễm đại nhân. . .Không, Liệt Diễm đương gia." Cảnh Hồng thần tốc chạy ra ngoài.
--- ------ ---
Đêm khuya
Một chiếc Bugatti Veyron màu hồng chạy điên cuồng trên đường quốc lộ.
Mái tóc màu bạc của Lãnh Liệt Hàn không ngừng bay lượn.
Đáng ૮ɦếƭ! Tại sao lúc trước anh lại quyết định xây dựng biệt thự ven biển ở chỗ ૮ɦếƭ tiệt đó chứ! Từ biệt thự gần ven biển đến vách núi Hắc Sơn, ít nhất cũng phải tiêu tốn đến gần nửa giờ đồng hồ!
Nghĩ đến bảo bối tâm can của mình còn đang bị Liệt Diễm khống chế, trái tim liền không nhịn được run rẩy kịch liệt.
"Bảo bối, chờ anh." Vừa nghĩ, xe càng điên cuồng gia tăng tốc độ, đem khoảng cách với nhóm Đướng Sâm kéo ra rất xa.
Đường Sâm rủa thầm một tiếng "Shirt. Tên yêu nghiệt này đang liều mạng sao? Đêm khuya trời tối như vậy."
Nói xong, bản thân cũng gia tăng tốc độ, đuổi theo rất nhanh.
Hạ Du Huyên cố nén những vết thương chồng chất trên cơ thể, liều ૮ɦếƭ chạy trốn, từ phía sau, có một bóng người đang từ từ đuổi theo, là Cảnh Hồng!
Hạ Du Huyên lặng lẽ rút S***g trong ống tay áo ra, Cảnh Hồng dường như nhìn thấy điều này.
Khinh thường nhếch môi, lấy khẩu S***g lục trong *** ra, không chút do dự hướng về phía bả vai Hạ Du Huyên, bắn.
"A." Bắn trúng cánh tay đang cầm S***g của Hạ Du Huyên !
Thống khổ hừ nhẹ.
Quỳ rạp trên mặt đất, mệt mỏi nhìn Cảnh Hống đang tới gần.
"Tôi sẽ cho anh nếm thử mùi vị, so với thống khổ còn khó chịu hơn gấp bội lần." Hạ Du Huyên quật cường chống đỡ bản thân, lại phát hiện cơ thể hoàn toàn không còn khí lực.
"Thật sao?"
Cảnh Hống khinh miệt cười "Cô cảm thấy, cô có cơ hội sao?"
"Có cơ hội hay không, không phải do anh định đoạt." Một âm thanh xa lạ không biết từ chỗ nào truyền đến.
Cảnh Hồng cảnh giác giơ S***g lên, nhìn ngó xung quanh mình "Là ai? Ra mặt đi!"
Chẳng lẽ. . . là Lãnh Liệt Hàn?
"Ha ha. . ." Người xuất hiện, không phải Lãnh Liệt Hàn, mà là. . .
Sở Thiên Ngạo!
"Sở Thiên Ngạo!" Cảnh Hồng kinh hãi.
Sở Thiên Ngạo đau lòng ôm Hạ Du Huyên đã ngất vào lòng, ánh mắt khát máu chợt xuất hiện rồi biến mất rất nhanh.
"Người, tôi sẽ mang đi." Sở Thiên Ngạo hung hăng nện bước rời đi, cẩn thận đặt Huyên Huyên vào trong xe mình.
"Độc Xà, cho hắn một châm." Bước vào trong xe, hướng về phía Độc Xà vẫn đang canh giữ bên ngoài nói.
"Vâng, đương gia." Độc Xà nhìn theo bóng dáng ô tô rời đi.
Tiến đến trước mặt Cảnh Hồng.
Cảnh Hồng cảnh giác nhìn vào người đàn ông tóc đen tràn đầy sát khí ở trước mặt "Anh, anh muốn gì?"
Vừa mới dứt lời, trên cánh tay đã bị một cây ngân châm rất nhỏ đâm vào.
Trong nhất thời, ánh mắt tan rã.
Độc Xà nhếch môi hài lòng, tiến sát lại gần Cảnh Hồng, âm thanh mị hoặc nhẹ nhàng truyền vào trong tai Cảnh Hồng:
"Hạ Du Huyên nhảy xuống vách núi, không tìm thấy xác." Nói xong, liền xoay người rời đi
Đây là thuật thôi miên mới nhất được nhà họ Sở nghiên cứu ra, có thể khiến cho người ta quên đi toàn bộ những chuyện vừa mới xảy ra, hơn nữa sẽ hành động dựa theo lời người khác.
Cảnh Hồng gật đầu, chậm chạp vừa đi vừa lẩm bẩm "Hạ Du Huyên nhảy xuống vách núi, không tìm thấy xác. . .Hạ Du Huyên nhảy xuống vách núi, không tìm thấy xác. . .Hạ Du Huyên. . ." lặp đi lặp lại.
Một giờ sau
Trên vách núi Hắc Sơn đã không còn ai.
Lãnh Liệt Hàn mất nửa giờ đồng hồ phi đến đây, nhưng vẫn là chậm chân một bước.
Bảo bối của anh đâu?
"Huyên Huyên. . .Huyên Huyên. . ." Lãnh Liệt Hàn suy sụp hô to.
Đường Sâm tới sau, bắt đầu nhìn ngó xung quanh, rõ ràng đã không còn ai, trống trải đến đáng sợ
Hắn nhấc ba lô của Hạ Du Huyên ở một bên lên, đồ đạc rơi loạn xạ trên nền đất. Cúi xuống nhặt từng cái từng cái một.
"Huyên Huyên. . ."
"Tiểu thư Huyên Huyên. . ."
"Tiểu thư Huyên Huyên. . ."
Ba âm thanh khác nhau đồng thời vang lên, cùng hô tên một người.
"Thanh Long, đem toàn bộ người của Lãnh gia gọi đến đây, tìm, nhất định phải tìm bằng được." Lãnh Liệt Hàn điên cuồng gầm thét.
"Vâng, đương gia." Thanh Long vội vàng cầm lấy điện thoại, bắt đầu gọi điện.
Một giờ đồng hồ sau
"Đương gia, đã tìm dưới vách núi, không thấy dấu vết gì." Tên đàn em số 1
"Đương gia, đã tìm phía đông vách núi , không thấy giấu vết gì." Tên đàn em số 2
"Đương gia, phía tay vách núi cũng đã đi tìm, cũng không tìm thấy gì." Tên đàn em số 3
"Đương gia. . ."
"Đương gia. . ."
. . . . . . .
Có rất nhiều người đến báo cáo tình hình.
Đôi mắt Lãnh Liệt Hàn hiện lên tia khát máu "Phế vật, phế vật, tất cả đều là phế vật."
Thanh Long cũng đã chạy tới "Đương gia, có một căn phòng nhỏ được che giấu. Bên trong. . ."
Thấy Thanh Long nói một nửa thì dừng lại, Lãnh Liệt Hàn gầm thét "Nói"
"Bên trong có một vũng máu."
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, chạy chóng chạy qua.
Máu, bên trong căn nhà gỗ nhỏ, có một vũng máu.
"Liệt, Diễm." Lúc này, Lãnh Liệt Hàn tựa như một tên ác ma, không, là so với ác ma còn khủng khiếp hơn rất nhiều.
"Hàn, đủ rồi. Anh tìm khắp nơi như vậy, nếu có thể thì cũng đã tìm thấy rồi. Không bằng trở về tiếp tục bàn bạc kế hoạch tìm kiếm. Có lẽ, cô ấy đã chạy thoát."
Cầm ba lô của Hạ Du Huyên trong tay, mới vừa rồi, anh nhìn thấy bên trong ba lô, cũng có một chút vết máu. Có lẽ, cô đã chạy thoát?
"Cậu nói cái gì? Đường Sâm, cậu nói lại lần nữa xem?" Lãnh Liệt Hàn đi qua, túm lấy cổ áo Đường Sâm.
"Tự anh xem đi." Đường Sâm hất tay Lãnh Liệt Hàn ra, quăng cho anh một tờ giấy
Đây là tờ giấy kết quả của bệnh viện
Hạ Du Huyên, đã mang thai được một tháng!
Ầm! ! !
Lãnh Liệt Hàn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào dòng chữ bên trong.
Tối hôm qua, tối hôm qua, biểu hiện của Hạ Du Huyên, đáng nhẽ anh nên biết, cô có chuyện gạt mình.
Nếu, Nếu anh cẩn thận một chút, cẩn thận chú ý đến bảo bối một chút. . .
Có phải, có phải bi kịch ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
"A! ! ! ! !" Tiếng gầm vang lên giận dữ, khiến cho tất cả mọi người đều phải hoảng sợ.
Đột nhiên, Lãnh Liệt Hàn cảm thấy cổ mình đau buốt, trước mắt bỗng tối sầm lại, sau đó ngất đi.
Thanh Long đứng bên cạnh, nhanh chóng đi qua đỡ người Lãnh Liệt Hàn, thoáng nhìn về phía Đường Sâm "Làm tốt lắm!"
Đường Sâm giơ cao tay lên, run rẩy nói "Vẫn, Vẫn là nhanh chóng dìu anh ấy lên xe đi."
"Đường thiếu, chúc anh may mắn." Thanh Long thâm sâu liếc nhìn Đường Sâm.
Đường Sâm xấu hổ ho khan vài tiếng, không phải anh cũng vì đại cục hay sao?
Nếu như người đàn ông này vẫn tiếp tục tìm kiếm như vậy, nhà họ Lãnh còn giữ vững được nữa hay không?
Nhìn thoáng qua đám đàn em xung quanh "Khụ khụ. . . Các cậu tiếp tục đi tìm. Không được buông tha bất kỳ một dấu vết nào.
"Vâng, Đường thiếu." Đám đàn em đồng thanh trả lời.
--- ------ ---
Đợi đến khi Lăng Thiếu Bạch chạy đến biệt thự gần biển, đám người Đường Sâm đã sớm không kiên nhẫn nổi, chạy đến cạnh giường Lãnh Liệt Hàn canh giữ.
"Hix. . . Lănh thiếu làm sao vậy?" Lăng Thiếu Bạch vừa mới chạy đến, toàn bộ ánh mắt giống như *** đều đồng loạt bắn về phía Lăng Thiếu Bạch.
"Lăng Thiếu Bạch, tại sao cậu lại chậm chạp như vậy, còn không lăn nhanh vào đây." Đường Sâm tức giận đẩy Lăng Thiếu Bạch qua.
Lăng Thiếu Bạch ủy khuất không biết nói gì, trước mắt chỉ có thể kiểm tra xem Lãnh thiếu rốt cuộc là bị làm sao.
Lăng Thiếu Bạch nghiêm túc bày ra dụng cụ y tế, cẩn thận kiểm tra thân thể cho Lãnh Liệt Hàn.
"Đương gia không có vấn đề gì, chỉ là bị một thứ gì đó đập vào đầu khiến cho choáng váng." Lăng Thiếu Bạch nghi hoặc nhìn Đường Sâm.
Đường Sâm da đầu run rẩy một trận, xấu hổ cười cười "Ha. . .Ha. . . Đúng a, là bị thứ gì đó đập vào. Lăng Thiếu Bạch, y thuật của cậu thật không tồi."
"Thôi đi." Lăng Thiếu Bạch khinh thường hất mặt.
Hắn biết, Đường Sâm chỉ là tên cáo già đang giả bộ.
"Đúng vậy, Đương gia bị một con chó điên đập a." Thanh Long ở một bên trừng mắt với Đường Sâm.
Cười không có ý tốt: Đường thiếu, chúc may mắn a. . . .
"Cậu mới là con mẹ nó chó điên a." Đường Sâm không đánh mà khai.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều đang vui sướng khi thấy Đường Sâm gặp họa, nhìn anh thầm nói: Đợi Lãnh đương gia tỉnh lại, Đường thiếu, anh tự cầu nhiều phúc đi.
Cứ như vậy, trọn vẹn 20 ngày trôi qua, Lãnh Liệt Hàn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Thanh Long, Ngân Long và Đường Sâm, còn có Lăng Thiếu Bạch, cả bốn người cùng xúm lại một chỗ, cắn hạt dưa.
Đường Sâm nhíu mày, nhìn Lăng Thiếu Bạch "Này, tôi nói Lăng Thiếu Bạch a, y thuật của cậu rốt cuộc là có cái tác dụng gì?"
"Này, Cậu hoài nghi tôi sao. Là do chính đương gia không muốn tỉnh lại, tôi có biện pháp gì." Lăng Thiếu Bạch hung hăng đáp lời.
"Vậy cậu nhanh nghĩ biện pháp để anh ấy tỉnh lại đi." Đường Sâm níu chặt cổ áo Lăng Thiếu Bạch.
"Đường đại thiếu, tâm bệnh thì phải cần tâm dược, cái này cậu có hiểu không." Lăng Thiếu Bạch ra sức hất tay Đường Sâm.
\'Cậu. . ." Đường Sâm nói không nên lời.
Ở đầu bậc thang, xuất hiện một bóng người mà bọn họ không hề ngờ đến —– Lãnh Liệt Hàn.
"Các cậu ồn ào cái gì?" Lãnh Liệt Hàn xoa xoa huyệt thái dương, đi xuống lầu, thoải mái tự nhiên ngồi xuống ghế sofa.
"Anh. . ." Đường Sâm kinh ngạc hồi lâu mới bắt đầu cười toe toét.
Ngược lại, Thanh Long và Ngân Long lại tiến lên nhận tội "Đương gia, thuộc hạ vô dụng, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy nơi tiểu thư Huyên Huyên rơi xuống."
"Huyên Huyên? Ai vậy? Ai là Huyên Huyên? Chuyện gì vậy?" Lãnh Liệt Hàn cúi đầu suy nghĩ. Tất cả mọi người đều không nhìn thấy, một tia bi thương trong mắt anh chợt xuất hiện rồi biến mất rất nhanh.
"Hả?" Đường Sâm kinh ngạc trừng lớn hai mắt, miệng lại càng mở to hơn.
"Các cậu đều đang rất rảnh rỗi? ở chỗ này cắn hạt dưa?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, lạnh lùng nhìn bọn họ.
"A a. . . , tôi suýt quên mất, tôi còn có việc." Lăng Thiếu Bạch đảo mắt nhìn quanh, khẩn trương chạy lên lầu.
Đường Sâm cũng nháy mắt với Thanh Long và Ngân Long "Không không không, bọn em đều đang bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc."
Thanh Long và Ngân Long cũng đi theo nói "Đúng đúng đúng, bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc." Nói xong, ba người cùng chạy về phía căn phòng của Lăng Thiếu Bạch.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, đau lòng? Không, đã không còn cảm giác rồi.
——————
"Lăng Thiếu Bạch, đây là chuyện gì? Mất trí nhớ?" Đường Sâm hỏi.
"Cái này. . . Những phần ký ức có chút đau khổ, nếu không muốn nhớ lại, sau khi hôn mê một thời gian dài, quả thật có khả năng sẽ bị quên đi. Mà ngược lại, còn không phải do cậu ra tay quá mạnh hay sao?" Lăng Thiếu Bạch sợ hãi hỏi một câu.
"Bản thân tôi ra tay có mạnh hay không còn không biết sao, lực đạo vừa phải, chỉ đủ khiến anh ấy ngất đi mà thôi." Đường Sâm giậm chân giận dữ.
"Được rồi được rồi, chúng ta trước nên thăm dò một chút." Thanh Long không kiên nhẫn ngăn lại.
"Tôi đồng ý." Ngân Long gật gật đầu.
"Được, cứ quyết định như vậy đi. Vậy, ai là người đi thử?" Đường Sâm sau khi gật đầu xong, lại phát hiện ba luồng ánh mắt đều bắn về phía mình.
"Hix, các cậu nhìn tôi làm gì." Đường Sâm có một loại dự cảm chẳng lành.
"Này, hẳn không phải là tôi đi." Còn chưa nói xong, đã bị ba người đẩy ra ngoài cửa.
"Đường Sâm, hạnh phúc của đương gia đều trông chờ vào cậu đấy, cố lên a." Từ bên trong phòng truyền ra âm thanh vui sướng khi thấy người gặp họa của Lăng Thiếu Bạch.
"Các cậu. . ." Đường Sâm hừ lạnh một tiếng, trở lại phòng khách.
"Ngồi xuống đối diện Lãnh Liệt Hàn "Hàn, cái đó. . . anh nhớ Huyên Huyên không? Hạ Du Huyên đó."
Trong phòng Lăng Thiếu Bạch
"Mẹ nó, tên Đường Sâm cứ thế nói trắng ra vậy sao?" Lăng Thiếu Bạch không nhịn được chửi thầm một câu.
"Ngậm miệng." Thanh Long và Ngân Long đồng thời quát lên.
Lăng Thiếu Bạch nhận lệnh ngậm miệng lại, đeo ống nghe điện thoại tiếp tục nghe lén.
Phòng khách
"Hạ Du Huyên?" Lãnh Liệt Hàn nhíu chặt mày kiếm.
"Rốt cuộc là ai? Lần thứ hai nhắc đến tên người này rồi." Lãnh Liệt Hàn khó chịu mở miệng.
"Hix. . . em tùy tiện hỏi vậy thôi. Đừng cho là thật." Đường Sâm xấu hổ cười cười, nhanh chóng bỏ chạy.
Cùng thời gian đó
Tại Anh quốc
Sở Thiên Ngạo lo lắng nhìn người trên giường.
"Sương Sương, cũng đã 20 ngày rồi, tại sao Huyên Huyên còn chưa tỉnh?"
"Huyên Huyên không muốn tỉnh lại." Người nói chuyện, chính là người phải tới Anh quốc để tham gia đào tạo thục nữ, Mộc Y Sương.
Kỳ thật, ngày đó cô bị một nhóm người bắt đến Anh quốc, bởi vì cô có khả năng thiên phú về phương diện y thuật, phải giúp Huyên Huyên giải quyết vấn đề của tử tinh thạch, cho nên mới bị Sở Thiên Ngạo trói về đây.
Cô đương nhiên đã nhìn thấy Hạ Tu, cha của Hạ Du Huyên. Từ đó mới biết được, thì ra trong mắt Hạ Du Huyên có tử tinh thạch. Sau một thời gian dụng tâm lương khổ nghiên cứu cùng mọi người, cô cũng đã biết Sở Thiên Ngạo thật ra là anh trai ruột của Hạ Du Huyên, điều này thật đáng kinh ngạc.
Sở dĩ Sở Thiên Ngạo không mang họ Hạ, đều bởi vì sự an toàn của Hạ Du Huyên, không muốn người khác biết được quan hệ của hai người, mới chụp mũ họ Sở.
Người đã ở trên giường hôn mê 20 ngày, rốt cuộc lông mi cũng khẽ rung rung.
"Ưm. . ." Tựa như không thích ứng kịp với luồn ánh sáng đột nhiên xuất hiện.
Sở Thiên Ngạo khẩn trương kéo bức rèm lại, Hạ Du Huyên nháy mắt lên tục, mới từ từ mở mắt.
Mắt vừa mới mở, đã nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của Mộc Y Sương "Huyên Huyên. . . Hu hu hu. . .Huyên Huyên của tớ, cuối cùng cậu đã tỉnh."
"Khụ khụ. . . .Nước. . ." Đôi môi của Hạ Du Huyên cũng đã khô nứt ra rồi.
Sở Thiên Ngạo đẩy Mộc Y Sương sang một bên, thân thiết giống như nịnh nọt, đem nước đưa đến bên miệng Hạ Du Huyên.
Uống liên tục 3, 4 chén nước, mới từ từ khôi phục ý thức.
Câu nói đầu tiên không phải bởi vì sự xuất hiện của Sở Thiên Ngạo mà kinh ngạc, cũng không phải vì Lãnh Liệt Hàn. Mà là:
"Bảo bảo, bảo bảo của tôi đâu?" Hai mắt Hạ Du Huyên trống rỗng, hỏi.
"Huyên Huyên. . ." Mộc Y Sương đau lòng ôm cô vào lòng.
Sự tức giận với Sở Thiên Ngạo vì mới bị đẩy ra cũng đã biến mất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc