Nữ Vương Đại Nhân - Chương 36

Tác giả: Hoa Hoa Điểm Điểm

Hoa Chiêu bỗng sững sờ, vội lấy lại tinh thần, gấp gấp gáp gáp xoay người nhảy xuống giường, dép cũng không đi, vừa đặt chân xuống đất đã chạy thật nhanh đi mở cửa.
Quả đúng vậy, cái người khiến cho cô lo lắng cả đêm này đang đứng ở trước cửa phòng.
Chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, cổ áo khoét hình chữ V trễ xuống khiến cho cơ иgự¢ rắn chắc như ẩn như hiện, vừa gợi cảm lại vừa đẹp trai, thật giống như một thiên thần giáng xuống trước cửa nhà cô.
Đáy lòng vui sướng mà hò reo, tựa như có thứ gì đó đã đầy ắp muốn vỡ oà mà tràn ra, cô reo hò một tiếng, giang rộng hai tay bật cả người nhào vào người hắn, hai chân quấn quanh, giống như một con gấu koala mà ngóng trông hắn.
Hắn bị cô bổ nhào vào người khiến cho lùi lại một bước, ném đi chiếc túi trong tay, một tay đỡ lấy ௱ôЛƓ cô.
Nhìn đến trên mặt cô không chút nào che giấu được vui vẻ nhảy cẫng, Ân Thiên Lãng không khỏi cười ra tiếng, "Vui đến vậy cơ à?"
Cô nằm ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn gật gật đầu, lại nhổm dậy ôm lấy cổ hắn, thơm chụt một cái ướt nhẹp, "Vui muốn ૮ɦếƭ!"
"Nói hươu nói vượn!" Sờ sờ bàn chân để trần của cô, ngửi hương thơm trên người cô, hắn nâng người cô lên, vùi đầu vào trong chiếc cổ của cô, "Vợ thật thơm!"
Hoa Chiêu cũng cúi đầu hít ngửi, "Có sao? Sao em không ngửi thấy?"
Ân Thiên Lãng gật đầu khẳng định, "Có. Là hương thơm có thể câu đi hồn phách của anh."
Nói xong, một tay hắn ôm lấy cô, xoay người một chút cầm lên chiếc túi rồi đi vào phòng, thuận chân đá cánh cửa đóng sập lại.
Trước tiên đè cô lên giường mà hôn một hồi, giãy dụa cả nửa ngày mới đứng dậy, "Anh đi tắm."
Cô chống tay đỡ đầu, nghiêng người nằm trên giường, trên mình chỉ mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình nhưng cũng có thể toát ra vẻ phong tình vạn chủng, "Được, tắm đi, em chờ anh."
Hắn nhìn cô cố ý bày ra bộ dáng câu dẫn, lòng ngứa ngáy đến khó nhịn, quả thật bước đi không nổi, một tay lại vươn đến cô, "Vẫn là đừng đợi, chúng ta cùng nhau tắm."
Nhốn nháo tắm rửa một hồi, ngay ở phòng tắm đã gấp không nhịn nổi mà chấp nhận đến một lần, hai người thơm tho mà quay trở lại giường.
Trong phòng tắm quá nhỏ, vừa rồi đều không có tận hứng.
Tiểu biệt thắng tân hôn, ở trên giường thi triển là tốt nhất, hai người tất nhiên là không tránh được lại giày vò nhau tiếp một trận.
Khách sạn này chỉ là nơi nghỉ ngơi, điều kiện của đoàn làm phim không phải là rất tốt nên tất cả đều chỉ là phòng ở phổ thông, hiệu quả cách âm không tốt được là bao nhiêu.
Mà hắn còn cố tình hết lần này đến lần khác ở trên cao nhìn xuống, hung hăng hỏi, "Âm Âm ngưỡng mộ anh như thế nào? Không thể chỉ cứ nói ngoài miệng như vậy."
Cô khó nhịn động đậy, kiềm chế không được mà ՐêՈ Րỉ thở dốc, "Âm Âm mới không phải chỉ nói ngoài miệng một chút......Tất cả từ thân......Đến tâm đều ngưỡng mộ."
"Hửm?" Hắn châm từng ngọn lửa trên người cô, khơi dậy sự thèm ăn của cô, nhưng lại luôn chậm rãi lề mề cọ xát, không có làm đến một bước cuối cùng, "Tâm thì về sau lại bàn lại, trước tiên chúng ta nhìn xem là thân ngưỡng mộ như thế nào đi."
Nói xong, hắn liền bất động, cười như không cười mà nhìn cô.
Cô nóng nảy, gấp gáp khó nhịn mà rầm rì, nắm hắn cào hắn, hắn thì căng chặt thân thể, hung hăng hôn cô, cái gì khác cũng không làm.
Càng hôn cô càng khó chịu, đến cuối cùng, cô thật sự chịu không nổi, lật người nắm giữ quyền chủ động, tiếp theo là một trận lộn xộn, làm bậy làm bạ động đậy loạn xoạn, biểu hiện triệt để cho hắn xem là cô chú tâm ngưỡng mộ hắn ra sao.
Trở mình làm kẻ đi cày ngâm nga, từ bên trên nhìn xuống quả nhiên thật tốt, một mảnh phong cảnh thật đẹp.
Cô rất mang thù, cũng bắt đầu diễu võ giương oai, sờ sờ nơi này, hôn hôn chỗ kia, dày vò ૮ɦếƭ hắn.
Trước đó vốn dĩ Ân Thiên Lãng chỉ miễn cưỡng chịu đựng, cô làm lung tung một hồi, chỉ là món điểm tâm ngọt trước lúc ăn cơm, càng làm cho hắn muốn ngừng lại mà không được, hắn làm sao chịu được, lập tức trở mình đè cô xuống, bắt đầu thoả thích mà hưởng thụ bữa ăn chính.
Hai người đều đem sự nhớ nhung của bao nhiêu ngày qua trút xuống trong trận nồng nhiệt vận động trên giường này.
Vui sướng tràn trề, cho đến khi "yêu" đạt đến lúc tận cùng của cao trào, Hoa Chiêu thật sự kiềm chế không được, cắn lên bả vai hắn thét lên một tiếng.
Thật lâu sau, Hoa Chiêu sức cùng lực cạn nằm ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, giọng nói cũng đã khàn khàn, "Bại hoại!" Cánh tay mệt mỏi đập hắn một chút.
Hắn trầm thấp cười, xoa Ϧóþ bên eo cho cô, "Như chồng đây này mới được gọi là chú tâm ngưỡng mộ, học hỏi một chút."
"Hừ!" Cô từ chối lại thảo luận cái vấn đề này với hắn.
Hắn thở dài, hôn lên trán cô, thoả mãn vô cùng, "Có thể ôm vợ đi ngủ thật tốt!"
Hoa Chiêu ngửa đầu cắn cái cằm hắn, trấn an hắn, "Bộ phim sắp quay xong rồi."
"Ừ, nếu mà còn chưa xong thì chồng em chuẩn bị thành oán phu."
Hoa Chiêu lườm hắn một cái, "Có người oán phu nào hung hăng như vậy à?"
Vẻ mặt Ân Thiên Lãng cợt nhả, "Vợ yêu, vừa rồi em cũng rất lợi hại."
Hoa Chiêu cấu nhẹ hắn một cái, "Bây giờ em còn lợi hại hơn đấy."
"Au." Ân Thiên Lãng khoa trương mà kêu lên.
Thân hình mềm mại của Hoa Chiêu chui tọt trong lòng иgự¢ hắn, "Làm sao mà anh biết chắc chắn là em ở trong phòng này? Nhỡ đâu gọi sai người."
Hắn nới lỏng cánh tay, để cô được ngủ thoải mái, "Em đã quên là anh có một người nằm vùng à?"
"Nha đầu này đúng là kín miệng, buổi tối em còn ở phòng con bé chờ một hồi mà một chút cũng không lộ ra, đồ ăn cũng đều cho con bé ăn hết."
Ân Thiên Lãng đối với Xuân Lệ rất vừa lòng, "Ừm, Giản gia nhưng thật ra rất thân thiết với nhau."
Hoa chiêu cũng đồng ý, "Hời cho tên Giản Tiểu Dị."
Hai người nhỏ giọng nói có chút uể oải, dần dần đi vào giấc ngủ.
Không có bất ngờ gì xảy ra, ngày hôm sau lên topsearch lại là Hoa Chiêu.
Trong khi hai người còn đang trong giấc mộng, các nhà truyền thông lớn đã làm choáng ngợp trời đất bằng những đoạn clip được biên tập cắt nối và các video tin tức tương tự.
Nhưng thật ra có vô số các loại tiêu đề, ví dụ như:
【 Yêu Diễm Minh Châu bày tỏ tình yêu với Ân tổng tài Thượng Thừa 】
【 Hoa Chiêu yêu thầm Ân Thiên Lãng đã lâu 】
【Nữ minh tinh mới của Thượng Thừa khát vọng gả vào hào môn 】
......
Trong phần bình luận cũng có lật trời kinh ngạc, có nhạo báng cô mới ra mắt được không bao lâu đã muốn một bước lên trời, có phần tán dương nghé con mới sinh không sợ cọp, cũng có người thuần tuý chính ăn dưa quần chúng vào xem náo nhiệt.
Còn có luôn cả bất động sản Thượng Thừa cũng đều share, chuẩn thái độ chạy đi xem náo nhiệt không thèm sợ lớn chuyện.
Quần chúng vây xem đều phỏng đoán xem Ân Thiên Lãng có thể đưa ra điều gì đó đáp lại hay không. Nhưng đáng tiếc Ân Thiên Lãng hoàn toàn không có dùng Weibo.
Một ít chủ blog nổi danh trong giới kinh doanh cũng đăng bình luận, tỏ vẻ Thượng Thừa Ân tổng vẫn luôn luôn thật điệu thấp, rất không có khả năng để ý tới những tin tức râu ria không đáng nói này.
Còn nhân vật chính của sự kiện bát quái này thì còn đang ôm nhau ngủ, Dao Dao gọi điện thoại tới kêu rời giường.
Hoa Chiêu còn buồn ngủ mà đi rửa mặt, rồi trở lại phòng thay quần áo.
Quay đầu nhìn lại thì thấy Ân Thiên Lãng đang gối đầu cánh tay dù bận những vẫn ung dung thưởng thức cô thoát y.
Hoa Chiêu bỗng cảm thấy có chút không được tự nhiên, cầm quần áo vừa cởi ném thẳng vào mặt, "Phi lễ chớ nhìn."
Ân Thiên Lãng ha ha mà cười, bắt lấy quần áo, "Đã chạm qua hết rồi còn sợ anh nhìn?"
Hoa Chiêu cảm thấy có chút thẹn thùng, "Nó không giống nhau."
"Nơi nào không giống nhau, đến, chúng ta lại đến thâm nhập giao lưu nào." Vừa nói vừa chỉ chỉ bả vai phải của mình.
Hoa Chiêu nhìn xem, đêm qua cắn nơi đó đều đã thành xanh tím, không khỏi liền có chút đau lòng, dùng tay xoa xoa, "Em làm sao lại dùng sức mạnh như vậy."
"Không đau, nếu không em cũng cho anh một cái bên này?" Nói xong liền đem vai trái cho cô.
Hoa Chiêu liếc xéo hắn liếc mắt một cái, thật sự nhào tới, mạnh mẽ ʍúŧ một ngụm, lưu lại một dấu ấn hồng hồng.
"Được, hai bên đã đều được em đóng dấu!" Nói vỗ vỗ mặt hắn, "Anh là của em!"
Ân Thiên Lãng cười nhẹ, "Sao bây giờ lại giống như anh là tình nhân của em vậy?"
"Như thế thì có cái gì không tốt? Vừa là tình nhân vừa là chồng."
Ân Thiên Lãng gật đầu từ đáy lòng, "Được, lời giải thích này cũng không tệ."
Dao Dao lại gọi điện thoại tới thúc giục, Hoa Chiêu xỏ giày vào, cầm túi xách lên.
"Chồng à, khi nào thì anh đi?"
"Xế chiều ngày mai. Tối hôm qua anh đặt phòng 602, kết thúc công việc em đi lên tìm anh."
"Được, anh tự mình đi ăn chút gì đi, em đi đây!"
Hoa Chiêu quay đầu lại hôn hắn, lắc eo nhỏ ra cửa.
...
Từ Lâm ngồi trên ghế sô pha ở trong đại sảnh mà chờ Bùi Lị Nhã, Bùi Lị Nhã nói rằng lúc nãy ra khỏi cửa quên không mang theo điện thoại, nên đi lên cầm.
Bởi vì diện mạo của cô rất bình thường, là loại người qua đường phổ biến, lại núp ở trong sô pha lớn, nên cũng không ai chú ý tới cô.
Cô ngồi trong một góc ở trên sô pha mà lướt Weibo, Hoa Chiêu lại chiếm giữ tin hot ngày hôm nay, tùy tiện nhìn lướt một cái thì toàn là tin tức liên quan đến cô ta thổ lộ, ngay cả mảng tài chính và kinh tế cũng đều có hình ảnh của cô ta.
Trước bàn có hai tiểu cô nương một bên chuyển giao công việc, một bên nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
"Đêm ngày hôm qua Ân tổng của Thượng Thừa đến đây đặt một gian phòng xa hoa."
Tiểu cô nương giật mình kinh hãi, "Không thể nào! Một người?"
"Chính là hắn. Thật là đẹp trai lại rất man, so với minh tinh một chút cũng không kém!"
"A a a, tại sao ca đêm lại không phải là tôi!"
"Dù sao hắn vẫn còn ở đây, phòng 602. Nếu không cô cải trang thành dì quét dọn vệ sinh đi lên nhìn xem. Ai? Cô nói hắn đến đây là làm gì?"
"Làm sao lại trùng hợp như vậy! Sáng nay mới vừa có tin tức hoa đại mỹ nữ kia thổ lộ với hắn trước mặt mọi người trong lúc phỏng vấn."
"Hoa Chiêu cũng thật dám nói, cũng không nhất định là bởi vì cô ấy, lúc trước không phải cũng truyền ra scandal cùng Bùi Lị Nhã hay sao, cũng có thể là tới thăm Bùi Lị Nhã."
"Đó là giả, trước đó không phải đã làm sáng tỏ sao."
"Ai biết được, giới giải trí thật thật giả giả, không hiểu được. Có điều là Ân Thiên Lãng thật sự rất đẹp trai nha!"
Trong lòng Từ Lâm chợt nhảy, Ân Thiên Lãng tới?
Lại đúng ở trong cái thời điểm mấu chốt thế này! Là trùng hợp hay vẫn là?
Mặc kệ là như thế nào, cơ hội lần này Lị Nhã nhất định phải bắt lấy!
Cô ngay lập tức lặng lẽ đi lên lầu tìm Bùi Lị Nhã.
Hoa Chiêu và Xuân Lệ đi xuống dưới, Xuân Lệ vẫn luôn nhìn chằm chằm Hoa Chiêu không biết là cố ý hay là vô tình nữa, một bộ dáng rất muốn nói nhưng lại thôi.
Hoa Chiêu sinh lòng nghi hoặc, tiểu nha đầu này vừa rồi lúc ăn cơm có chút không thích hợp.
Nhịn không được hỏi cô bé, "Em nhìn chị làm cái gì?"
"À...... Có phải tối ngày hôm qua hai người bắt chuột cả đêm đúng hay không?"
"Hả? Cái...... Sao?" Hoa chiêu có chút nghẹn lời.
"Động tĩnh hơi lớn, một hồi chi chi chi, một hồi a a a, chị Hoa Chiêu, có phải chị rất sợ chuột không?"
"...... Ừ." Ho nhẹ một tiếng, Hoa Chiêu gật đầu thật mạnh.
Xuân Lệ đồng tình mà nhìn quầng thân dưới mắt cô, " Tối hôm qua, ban đầu em định đi qua giúp hai ngươi cùng nhau bắt, nhưng lại sợ ông chủ cảm thấy mất mặt, bắt lâu như vậy còn không có bắt được."
"Đúng là sẽ thật mất mặt......"
(Tuyetvoi: =)))))) cười ngất)
"Lão Giản Dị nói em có nhãn lực thật đặc biệt. May mà em không có gõ cửa, em đứng ở bên ngoài canh cửa, do dự mãi một hồi lâu lại trở về phòng. Nhưng mà em bắt chuột thật sự rất lợi hại đó, trước kia ở quê em thường xuyên giúp bà nội bắt, bắt một cái rất chuẩn."
Hoa chiêu lại lần nữa gật đầu thật mạnh, "Ừ, lần sau nhìn thấy sẽ kêu em."
"Vâng ạ."
Hoa Chiêu đeo lên kính râm, hất hất mái tóc không tồn tại ở trên trán, đàng hoàng nghiêm trang ngồi lên trên xe.
Giữa ban ngày ban mặt cùng tiểu cô nương xuẩn manh[1] thảo luận chuyện bắt chuột, thật đúng là khiến cho cô có chút đỏ mặt mà.
[1] xuẩn manh 蠢萌(chunmeng): ngốc ngốc đáng yêu. Từ "manh" phát âm gần giống từ moe tiếng nhật. Moe moe: đáng yêu ấy ^^
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc