Nữ Vương Đại Nhân - Chương 19

Tác giả: Hoa Hoa Điểm Điểm

Thôi Diệp hiểu ra, "Ồ, vậy có nghĩa là vị hôn phu rồi."
Giản Dị bị Lưu Duy và Vương Vũ kéo đến bên cạnh uống R*ợ*u, trước khi đi còn đem Xuân Lệ giao cho Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu liền kéo Xuân Lên đi đến tiệc đứng.
Xuân Lệ nhìn chất phác lại luôn trầm mặc ấy thế nhưng lại ăn rất nhiều, nhìn thấy đống đồ ăn, mặt mày lập tức hớn hở lên.
Hoa Chiêu lơ đãng hỏi, "Cô có luyện võ à?"
"Ừ, nhà tôi là võ quán."
Thì ra là thế.
"Cô cùng Giản Dị gặp nhau như thế nào vậy?"
Hai mắt Xuân Lệ nhìn chằm chằm đống đồ ăn, xoa tay hầm hè, "Ở một lễ hội Anime convention[1]"
"Anime convention? Sao tôi lại không biết Giản Tiểu Dị kia cũng thích Manga anime nhỉ?"
[1]Anime convention: Lễ hội truyện tranh, hội tụ tất cả những người yêu thích manga,...(cái này mình cũng không rõ lắm, chắc là mấy cái lễ hội cosplay mà mọi người hay share trên mạng chăng?)
"Tôi cũng không biết, dù sao lúc ấy tôi cũng chỉ là cosplay Chun-Li[2]. Ách, đĩa của tôi không đủ để đựng đồ ăn, chút nữa tôi có thể đến lấy nữa được không?"
[2] (Ảnh)
Hoa Chiêu nhìn chiếc đĩa đầy ắp đồ ăn của cô ấy, "........Có thể." Này đâu có phải Chun-Li, rõ ràng là thần nhạc thỏ đen.[3]
[3] thần nhạc thỏ đen: là nhân vật trọng bộ truyện . Đại loại là nhân vật này có sức ăn kinh người, có thể ăn cả thế giới,....????
Trở lại chỗ ngồi, Xuân Lệ liền chuyên chú tiêu diệt đống đồ ăn trong đĩa kia. Còn Hoa Chiêu thì chỉ lấy chút hoa quả cùng điểm tâm, cô rất hứng thú mà nhìn Xuân Lệ.
Đây chính là thần nhạc nhỏ xinh phiên bản Xuân Lệ nha, ăn nhiều như vậy nhưng lại thập phần văn nhã, mà tốc độ ăn lại cực nhanh nhưng cũng rất hài hoà về hình ảnh.
Một phòng toàn người và người, ăn ăn uống uống, hát hò, ồn ào đến đau cả đầu. Tuy nhiên cũng có không ít người lại luôn chú ý đến động tĩnh của ba tổ hợp bên kia.
Đêm nay bạn gái chính thức của Giản tổng đã xuất hiện, như vậy thân phận em gái của Hoa Chiêu cũng đã rõ ràng rồi.
Vì thế có không ít những người con trai đã từ bỏ lúc trước bây giờ lại bắt đầu rục rịch chờ mong.
Sau đó có người đề nghị chơi trò chơi "Thành thật hay mạo hiểm", ngoại trừ những người còn đang ca hát, những người còn lại đều tham gia.
Quy tắc trò chơi là: Nếu chọn "thành thật" thì phải nói lời thật lòng để trả lời hai câu hỏi, còn nếu chọn "mạo hiểm" thì phải làm một việc theo yêu cầu. Không được từ chối.
Mọi người ngồi vây quanh lại với nhau trong một chiếc bàn.
Vòng đầu tiên bắt đầu.
Vỏ chai R*ợ*u bắt đầu chuyển động, tốc độ chậm dần chậm dần, rồi sau đó dừng hẳn lại.
Miệng chai liền chỉ hướng Xuân Lệ.
Có người hò reo, Xuân Lệ không hiểu ra sao, nâng cái mặt đang vùi trong đống đồ ăn lên nhìn nhìn.
Hoa Chiêu bỗng muốn mở hố, "Xuân Lệ, cô chọn thành thật hay mạo hiểm, hay là chọn mạo hiểm đi?"
Xuân Lệ một bộ mặt ngây thơ, trực giác mách bảo trả lời, "Thành thật. Tôi chưa bao giờ nói dối."
Một đồng nghiệp nam liền đưa ra vấn đề, "Giản tổng kỹ thuật ra sao?"
Nữ đồng nghiệp liền đẩy hắn, một bên vừa quở trách hắn hỏi vấn đề quá riêng tư, mà một bên lại vểnh tai lên muốn nghe câu trả lời.
Xuân Lệ dường như ngâm nghĩ nhớ lại vài giây, sau đó trả lời cực kì khẳng định, "Lâu nhất là hai phút."
"Khụ!" Hoa Chiêu chính là đang uống nước trái cây liền bị sặc, ho đến điên cuồng.
Ngoài âm thanh ho không ngừng của Hoa Chiêu, còn lại hoàn toàn không còn thêm bắt cứ tiếng động nào, an tĩnh, tất cả mọi người giống như đều bị hoảng sợ.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà Giản tổng thường xuyên đổi bạn gái?
Có người cảm thấy thương tiếc không đành lòng, rồi lại khống chế không được biểu cảm của chính bản thân, khuôn mặt vặn vẹo, nghẹn cười.
Còn có những em gái nhỏ vẫn ôm mơ ước với Giản tổng giờ đã hoàn toàn tan nát cõi lòng, Giản tổng đẹp trai phong lưu như vậy, thế nhưng là........?
Xuân Lệ gãi gãi đầu nhìn Hoa Chiêu đầy mờ mịt, đúng là hai phút mà, tuy nhiên hắn có tập thể hình, điều kiện thân thể cũng không tệ, nhưng rốt cuộc không thể bằng cô từ bé đã tập võ được, mà cũng chưa cần nói gì đến kỹ thuật, chỉ cần một giây cô cũng đã hạ gục hắn rồi. Hai phút lúc ấy chẳng qua là do cô nhường nhịn mà thôi.
Hoa Chiêu nhìn cô bé đáng yêu ngốc ngốc Xuân Lệ, bỗng nhiên cảm thấy Giản Tiểu Dị có chút đáng thương.
Câu hỏi thứ hai, "Cô sẽ gả cho Giản tổng chứ?"
Xuân Lệ có hơi do dự, "Không biết, ba tôi còn chưa có đồng ý."
Vẻ mặt mọi người thổn thức không thôi, đồng tình mà nhìn Xuân Lệ, cô gái nhìn trông có chút ngốc, sinh hoạt về sau còn không có hài hoà nữa, đúng là bi thương!
Tuy nhiên vẻ ngoài của Giản tổng cũng coi như là rất Ok, hơn nữa lại có nhiều tiền, như vậy tính ra cũng không lỗ.
Trò chơi lại tiếp tục.
Đợt thứ hai, miệng chai dừng lại ở Cao Dương, nhân viên phòng đồ chơi trẻ em.
Hắn cũng chọn nói lời thật lòng.
Một thời gian trước, hắn cũng từng tặng hoa cho Hoa Chiêu, vì thế anh em bạn bè liền muốn giúp hắn một tay.
"Ở đây có người khác phái mà cậu thích không?" Cao Dương hướng đôi mắt nhìn về phía Hoa Chiêu, gật đầu, "Có."
Thôi Diệp ngồi bên cạnh Hoa Chiêu nhịn không được, buột miệng thốt ra, "Có phải là Hoa Chiêu không?"
Cao Dương sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã đáp lại, "Không phải. Là em!"
"Woah!" Hoa Chiêu vỗ tay, khen ngợi mà nhìn Cao Dương, chàng trai này có tiền đồ nha.
Mọi người mãi sau mới phản ứng lại đây, cùng nhau vỗ tay chúc mừng!
Thôi Diệp thì sợ ngây người, cả người đều mơ màng. Hoa Chiêu khẽ đẩy cô một cái, cô mới hoàn hồn lại được, đôi mắt khẽ nhìn xung quanh, mặt đỏ ửng ngại ngùng không biết nên nhìn đi nơi nào, rồi lại che giấu không được H**g phấn, nụ cười vui sướng cứ treo trên khoé miệng.
Lại thêm mấy vòng quay nữa.
Rốt cuộc, điều mọi người mong chờ bấy lâu xuất hiện, chiếc miệng chai cũng đã thành công dừng lại ở trước mặt Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lựa chọn nói thật.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tôi nhìn cô, cô nhìn anh, tất cả đầu mang bộ dạng vui mừng xem kịch vui, vắt hết óc để nghĩ xem hỏi chuyện gì cho thật giật gân.
Đổng Vãn Lộ vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện, ấy thế nhưng lại hỏi trước, "Cô hôn môi lúc gần đây nhất là lúc nào?"
Mọi người yên tĩnh, nín thở ngưng thần chờ đợi đáp án của Hoa Chiêu.
Đôi môi kiều diễm mà đỏ hồng khẽ nhếch, mấp máy đóng mở phun ra lời nói, "Tối hôm qua."
Xôn xao, xôn xao, Đổng Vãn Lộ cười cười xin lỗi, "Hoa Chiêu, ngại quá, tôi chỉ là tò mò một chút nên có chút thất lễ."
Hoa Chiêu cười khẽ, "Không sao, cô không để tâm, tôi cũng không ngại."
Trong lòng Đổng Vãn Lộ liền có hơi hụt hẫng, cô hiểu lời nói của Hoa Chiêu, Hoa Chiêu chính là nói cho cô, cô ấy căn bản là không để cô vào trong mắt!
Vương Vũ trong khoảng thời gian này vẫn luôn xa cách, tránh cô, tối hôm qua cô có gọi điện thoại cho hắn, nhưng hắn lại không hề nhận.
Cô liên tục gọi điện cho hắn, mãi sau hắn mới nhận điện thoại, nói rằng hắn đang gặp khách hàng.
Nhưng cô lại có thể nghe thấy thanh âm nói chuyện mơ hồ từ trong TV, cũng có lẽ là rạp chiếu phim, cô lúc đó biết chắc chắn hắn đang lừa dối cô, hơn nữa cũng chẳng hề lo lắng cô có phát hiện hay không.
Và hơn hết là Vương Vũ vẫn luôn cảm thấy hứng thú với Hoa Chiêu, chẳng lẽ hai người này...
Nghĩ đến đây, Đổng Vãn Lộ không hề lùi bước, cô thật sự muốn nhìn xem cô ta giả vờ ra sao, "Vậy tôi liền tiếp tục! Cái người cùng cô hôn môi ấy, hiện tại có ở đây hay không?"
Mọi người đang ngồi đều hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Hoa Chiêu dùng dĩa lấy một miếng bánh kem nhỏ, nhíu nhíu mày, quá ngọt.
Buông dĩa, trả lời cô ta, "Không."
Trong lòng Đổng Vãn Lộ tất nhiên là không tin, Hoa Chiêu trào phúng mà cười cười.
Trong nhất thời, không khí liền có chút xấu hổ, mấy cô bé bên phòng chuyên viên khách hàng đứng lên hoà giải, "Được rồi, chúng ta tiếp tục vòng mới thôi!"
......
Bên kia, tầng 5 phòng VIP, mọi người cũng đang ăn uống linh đình, hừng hực khí thế.
Đinh tổng cũng biết quy củ của Ân Thiên Lãng, đáng lẽ đã chuẩn bị tốt một cái tiệc đàm phám ở Nam Khê.
Ai ngờ Thượng Thừa lại chọn đến Yến Xào, ở đây đúng là rất hợp ý hắn, đừng có nhìn thấy hắn đã hơn 40 tuổi mà kiêng kị, hắn ở cái tuổi này mới chỉ là bắt đầu bước vào vòng ham mê hát hò ở tuổi trung niên mà thôi. Có lúc còn thích thú hơn cả, chạy lên sân khấu song ca.
Hắn liền cảm thấy Ân Thiên Lãng thật quá khách khí với Đinh Thành Trung này. Đáng nhẽ đã đàm luận con số thật phù hợp trên hợp đồng rồi, nhưng bây giờ hắn sẽ chủ động giảm xuống một chút.
Làm ăn buôn bán, kiếm tiền sẽ không bao giờ thiếu, nhưng mà để tìm được bằng hữu, thì lại khó biết bao nhiêu.
Ân Thiên Lãng cùng Đinh Thành Trung đã thoả thuận xong hiệp định, giờ đã không còn chuyện gì của hắn, nên thong thả ung dung mà dùng bữa, thi thoảng lại có kính mời R*ợ*u, hắn sẽ nể tình mà uống một ngụm.
Mấy người tổng giám ở bất động sản đều là những người có tửu lượng rất tốt, tự bản thân biết rằng nhiệm vụ hôm nay chính là mời R*ợ*u Đinh Thành Trung ăn uống chơi bời.
Ăn xong cơm, đoàn người lại theo sau chiến đấu ở KTV bên dưới lầu, tất cả mọi người còn cho rằng Ân Thiên Lãng muốn bao trọn sân khấu, ai ngờ người ta chỉ chủ động đi vào phòng bao.
Đinh Thành Trung kích động không thôi, ôm lấy bả vai Ân lão đại, "Ân tổng, đây thật sự là chủ ý của ngài sao, chúng ta hợp tác lần này nhất định là vô cùng vui vẻ."
Ân Thiên Lãng phối hợp, "Đinh tổng là người nghĩa khí, hào phóng, quả nhiên là danh bất hư truyền."
"Được! Tôi sẽ coi cậu là bằng hữu!"
Ân Thiên Lãng không dấu vết liếc mắt nhìn Trương Nham một cái.
Trương Nham đã chọn xong bài hát, hiểu được, vội vàng tiếp lời, "Nhanh đến đây, Đinh tổng, bài hát này chính là sở trường của ngài!"
Khúc nhạc *** bài hát vang lên, Đinh Thành Trung vội vàng cầm lấy microphone bắt đầu hát vang.
Ân Thiên Lãng nhìn đồng hồ, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, thất thần bắt đầu nghe hát.
Nghe được một lúc lại có chút không kiên nhẫn, nhắn một tin nhắn cho Giản Dị, bắt hắn phải để ý đến cô, không để cô uống R*ợ*u.
Giản Dị bị mấy người phía dưới lôi kéo đã uống mấy chén xuống bụng.
Có thể nói trong ba người điều hành, thì Giản Dị chính là ông chủ mà dễ thân thiết với cấp dưới nhất, lúc ăn nhậu chơi bời cùng với mấy người cấp dưới chính là luôn xưng huynh gọi đệ, dễ dàng hoà mình.
Còn lại hai người kia, nghĩ thôi cũng đừng nên nghĩ. Trần Trì là trời sinh lạnh nhạt, đầy mặt viết to chữ "người sống chớ lại gần". Ân lão đại thì tự mình có một cổ khí thế, người bình thường đều không hề dám có hy vọng xa vời với hắn.
Đừng thấy Giản Dị thường ngày vẫn luôn tuỳ tiện, lại có chút ngốc bình dân, thật ra đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài của hắn mà thôi, nếu không sao Ân Thiên Lãng có thể để cho hắn toàn quyền tiếp quản bên mỹ phẩm?
Giản Dị không có nhìn thấy tin nhắn của Ân Thiên Lãng, hắn đứng lên đi dạo qua một vòng, hơn nữa, bên kia còn có thêm cả một cô ngốc Xuân Lệ.
Chỉ là khi hắn cầm chén R*ợ*u bước vào phòng 402, trong phòng vừa rồi vẫn còn ồn ào náo nhiệt bỗng dần dần an tĩnh lại.
Một người quản lí thi thoảng thường nói chuyện với Giản Dị liền đứng lên lôi kéo hắn, ở bên tai hắn nói, "Ở quê tôi có một ông thầy thuốc, chuyên chữa những bệnh nghi nan tạp chứng, cực kì lợi hại!"
Giản Dị nhìn xem hắn như nhìn một tên có thần kinh, "Tôi không có bị bệnh."
Người quản lí kia vẫn hết mực tận tình khuyên bảo, "Không có bệnh thì dưỡng sức khoẻ cũng tốt!"
Giản Dị không thể hiểu nổi hắn, "Ông có bệnh?"
Quản lí sờ sờ cái mũi không nói.
Giản Dị cầm lấy ly R*ợ*u đi đến, nhân tiện lại cùng vài người cấp dưới nâng ly uống một chút, không biết có phải là do hắn đa nghi hay là do hắn có chút say, tổng cảm thấy ánh mắt của mọi người dường như cố ý hay vô tình mà lảng tránh hắn.
Bên chỗ Hoa Chiêu vẫn tiếp tục chơi trò chơi, chơi đến càng ngày càng cao hứng.
Giản Dị cũng chạy đến vây xem.
Lại một vòng khác, miệng chai lần nữa ngừng ở trước mặt Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nhìn quét một vòng, "Tôi chọn mạo hiểm."
Đổng Vãn Lộ có điểm muốn chơi đến cùng, dù sao đã đắc tội cô ta, cũng không cần lại giả vờ làm người tốt.
Đổng Vãn Lộ lại tiếp tục ra yêu cầu, "Mời đến phòng bao bên cạnh, tuỳ tiện chọn lấy một vị khác phái, hôn môi hắn và khiến hắn cùng cô uống chén R*ợ*u giao bôi."
Giật gân như vậy sao? Mọi người vây xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, mà còn bắt đầu hò reo ầm ĩ."
Giản Dị muốn ngăn lại, cảnh cáo mà liếc xem Đổng Vãn Lộ một cái, "Chuyện này dừng lại ở đây đi."
Đổng Vãn Lộ co rúm lại một chút, miệng lưỡi nói rất chính đáng, "Giản tổng, quy tắc trò chơi cũng không phải do tôi đề ra, tất nhiên, nếu không làm được mọi người ở đây cũng không ai *** cả."
Hoa Chiêu đứng lên, cầm lên một ly R*ợ*u, thong thả ung sung sải bước đi đến trước mặt Đổng Vãn Lộ, môi đỏ khẽ mở, treo trên khoé miệng là một nụ cười mỉm, "Không sao, tôi chơi với cô. Chỉ là sau này, đừng có trách tôi vô tình!"
Nói xong mở cửa.
Hoa Chiêu đi ra ngoài, hướng sang phòng 403 mà đi đến.
Đồng nghiệp ở hai phòng bao 401 và 402 đều chạy theo ra ngoài xem.
Gõ gõ cửa, không hề có ai đáp.
Hoa Chiêu không nói câu nào cầm lấy tay nắm cửa vặn một cái, đẩy cửa đi vào.
Mọi người đang ồn ào đều lập tức ngừng lại, Đinh Thành Trung còn đang há miệng thật to chuẩn bị hát say sưa thì bỗng cứng lại, những người khác cũng chuẩn bị vỗ tay thật lớn để cổ vũ cũng dừng lại trên không trung, tất cả chỉ còn lại âm thanh từ tiếng nhạc đệm truyền ra từ dàn loa.
"Đại vương bảo ta đi tuần núi, ta đem nhân gian chuyển vừa chuyển......."
Hoa Chiêu bất động 101 giây ngây người, sau đó chỉ đành thở dài, hất một chút tóc ra phía sau.
Thật đúng là chạy trời tránh không khỏi nắng mà, đúng là tự dẫn xác đến cửa.
Sau lưng là vô số tiếng kinh hô, hét chói tai.
"Ân tổng!"
"Lão đại!"
"Trời ạ trời ạ, đẹp trai quá!"
"Mau véo tôi một cái, tôi thế nhưng cũng có thể nhìn thấy Ân tổng rồi....Ô ô.....Tôi đến Thượng Thừa đã hơn một năm, ૮ɦếƭ cũng không tiếc!"
Ân Thiên Lãng làm như không có chuyện gì, thanh thản mà dựa lưng vào ghế sô pha, ngồi bắt chéo chân, trong tay còn cầm một nửa ly R*ợ*u vang đỏ.
Sau đó, khuôn mặt khẽ chuyển động quay hướng nhìn ra phía cửa, sắc mặt không biểu hiện gì, giống như bình thường, khí độ bất phàm, đôi mắt đen hoẵm sâu không thể lường được.
Thôi thì đến đâu hay đến đó.
Hoa Chiêu dẫm giày cao gót sải bước đến, vòng eo nhỏ xinh đung đưa trước mặt hắn.
Ngày hôm nay cô mặc một chiếc chân váy ngắn màu trắng ngà, ôm sát phần ௱ô**, đường cong cũng theo đó mà hiện ra.
Chiếc áo khoác nhẹ bên ngoài cũng đã được cởi ra, giờ trên người cô chỉ mặc một chiếc sơ mi lụa mỏng dán sát vào ***, hình dáng cơ thể như ẩn như hiện, thật làm say lòng người, điểm trên chiếc áo sơ mi màu hồng phấn là một vài viên trân châu sáng, càng toát lên vẻ kiềm diễm thướt tha của cô, giống như một cây bích đào làm người khác một khi nhìn thấy sẽ bị mê hoặc, không rời mắt được.
Quyến rũ đong đưa, cô thong thả sải từng bước đi tới bên Ân Thiên Lãng, đứng trước mặt hắn hơi khom lưng xuống, bàn tay thon dài, xinh đẹp nhẹ nhàng gẩy cằm hắn, hạ giọng mà hỏi, "Có thể mời tôi một ly R*ợ*u không?"
Đôi mắt cô long lanh trong vắt như hồ nước mùa thu, khi cô nhìn hắn, mặt hồ tựa như nhấp lên từng ngọn sóng, lăn tăn mà lan toả, nhấp nhô mà lưu chuyển, tất cả đều được hắn thu hết vào trong mắt, đôi mắt sâu hoẵm như bầu trời đêm bỗng tìm thấy một ánh sao lấp lánh chiếu rọi.
Trong nhất thời giống như có cái gì đó đang dần bừng cháy, xung quanh bừng bừng khí nóng, trong không khí bắt đầu hiện lên hơi thở ái muội.
Tất cả mọi người ở trong phòng hay ở ngoài phòng đều cố gắng nín thở chờ đợi, nhìn hình ảnh mà trăm năm có một này, cũng không biết âm nhạc đã bị ai tắt đi từ lúc nào.
Ân Boss cũng không phải kiểu người thích mấy cô người đẹp như vậy, nếu chiêu này đối với hắn mà có tác dụng, thì mấy cô người đẹp luôn ngưỡng mộ hắn kia đã sớm cùng nhau dắt tay lập thành một toà hậu cung rồi.
Có vài người đơn giản chỉ là theo đến xem kịch không mà thôi, cũng có vài người chính là vui sướng khi người khác gặp hoạ, còn một vài người thì vì Hoa Chiêu mà toát mồ hôi, ngóng trông xem Hoa Chiêu có thể hạ gục quả núi sừng sững không người này hay không.
Cũng không biết là sau bao lâu, có thể là 5 giây, mà cũng có thể là khoảng 2 giây sau.
Khoé miệng Ân Thiên Lãng cong lên, đôi mắt đen láy sâu không lường được có thể khiến cho người ta phải sợ hãi bỗng hiện lên một tia sáng rọi, lấp lánh như ánh sao, tầm mắt nhìn lướt qua cảnh xuân hơi hé mở từ chiếc cổ áo rộng rãi của cô, giọng nói mang theo ý cười, "Tất nhiên là được rồi."
"Cảm ơn!"
Hoa Chiêu khẽ nhếch mí mắt, dời đi khỏi ánh mắt của hắn, đứng thẳng người dậy, đưa chiếc ly đến.
Ân Thiên Lãng ưu nhã đứng lên, tự mình rót cho cô một nửa ly R*ợ*u vang.
"Mời."
Hoa Chiêu nhận lấy ly R*ợ*u, nghiêng đầu cười, "Tôi muốn cùng Ân tổng uống R*ợ*u giao bôi."
Nụ cười này, mềm mại đáng yêu rồi lại mang theo sự mị hoặc, xinh đẹp thập phần cộng thêm sự quyến rũ khiến người ta phải say đắm.
"Được."
Lòng Ân Thiên Lãng tê dại, chủ động vươn cánh tay đến trước mặt cô, cô cũng nâng lên cánh tay phối hợp cùng với hắn, đôi tay hai người vờn quanh nhau.
Cả hai liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi rủ xuống mí mắt, uống cạn ly R*ợ*u vang đỏ trong tay.
Nhất thời yên tĩnh lại, đông đảo có vô số tiếng hút khí của mọi người.
Giản Dị thổi một tiếng huýt sáo, dẫn đầu vỗ tay, hò reo mà gọi tên cô, "Hoa Chiêu! Hoa Chiêu! Hoa Chiêu!"
Đến lúc này mọi người mới bừng tỉnh lại từ trong khiếp sợ, cũng theo đó vỗ tay.
Đổng Vãn Lộ cắn môi, sắc mặt trắng bệnh đứng trong đám người, tại sao lại có thể như thế? Ân tổng tại sao có thể ở chỗ này? Người phụ nữ kia tại sao lại có thể lớn mật không biết xấu hổ như vậy? Ân tổng vẫn luôn cao cao tại thượng thế mà cũng đồng ý phối hợp với cô ta ở trước mặt mọi người?
Đinh Thành Trung xem đến mức trợn mắt há mồm, còn có thể như vậy?
Không khỏi cực kỳ hâm mộ mà vỗ vỗ bả vai Ân Thiên Lãng, "Người huynh đệ, đúng là diễm phúc không ít!"
Ân Thiên Lãng cười nhẹ không nói.
Hoa Chiêu lắc lắc ly R*ợ*u trong tay, khẽ kéo một cái, hôn thật mạnh.
Mày đẹp khẽ nhếch, trong mắt tràn đầy ý cười, "Cảm ơn R*ợ*u của Ân tổng."
Gót giầy chuyển động, xoay người liền chạy lấy người.
Cửa tự động nhường ra một con đường, tất cả mọi người từ trai lẫn gái mang theo ánh mắt vừa sùng bái, hâm mộ lại có chút phức tạp nhìn Hoa Chiêu như một nữ vương đi trở về phòng bao 402.
Đại lão bản của bọn họ, quyền hạn cùng vị trí cao nhất ở Thượng Thừa, chí cao vô thượng, cao quý bất phầm, luôn luôn giữ mình trong sạch, là đệ nhất nam thần của bọn họ, ấy thế nhưng vừa ban nãy đã bị ——-bị đùa giỡn!
Thẳng lưng, tự tin, ưu nhã tất cả chỉ là vỏ bọc bên ngoài của cô lúc này mà thôi, chứ thật ra nội tâm của Hoa Chiêu lúc này đang vô cùng nhộn nhạo.
Vừa vào phòng, cô lại nhịn không được mà "phụt" cười ra tiếng, một chút cảm giác không cam lòng khó chịu kia lập tức biến mất.
Còn Xuân Lệ lúc này chính là cả người ngồi chiếm lấy một góc, tay trái cầm lấy điểm tâm, tay phải cầm microphone, một bên vừa hát, một bên vừa ăn, vừa ăn rồi lại vừa hát.
Cô ấy làm được kiểu gì vậy? Cô bé này của Giản Tiểu Dị thật làm người ta thích mà!
Di động rung lên, không cần nghĩ Hoa Chiêu cũng biết là ai.
"Chơi vui vẻ chứ?"
Hoa Chiêu bật cười, cô thật có thể đại khái hình dung ra được vẻ mặt khó chịu của hắn khi nói bằng cái giọng châm chọc này.
Chỗ này không thể ở lâu thêm được, vẫn là chạy trước thôi.
Đồng nghiệp đều đã lục ***c ra về.
Giản Dị vẫn ngồi lại ở đây, quả boom ngầm đã được dỡ bỏ rồi, tâm tình hắn bây giờ vô cùng vui sướng!
Che dấu không được tâm tình khoan khoái mà hỏi, "Ngày mai sẽ không đến đi?"
Hoa Chiêu cười lạnh, "Chuyện ngày hôm nay có liên quan đến cậu hay không?"
Thiên Lãng vẫn luôn không thích mấy cái nơi ồn ào như này.
"Oan uổng quá! Chỉ là do trùng hợp thôi. Tôi đâu có biết bà cô sẽ chơi trò chơi đâu? Tất cả đều là do ý trời."
Hoa Chiêu vỗ vỗ vai hắn, "Không sao, xem cậu hầu hạ tôi mấy ngày nay ăn uống không tệ, cứ cho là cậu báo tin thì tôi cũng sẽ không truy cứu. Nhớ ngày mai vẫn tiếp tục mang cơm đến nha. Tôi chạy trước đây."
Nói xong, cầm lấy túi đứng dậy, "Tạm biệt Xuân Lệ! Khi nào rảnh sẽ tìm cô."
"Tạm biệt!" Xuân Lệ vẻ mặt sùng bái vẫy vẫy tay, chị gái này thật là lợi hại, Giản Dị diễu võ dương oai không ai bì nổi hoá ra ở trước mặt chị ấy cũng chỉ là một tên đi bưng cơm thôi.
........
Phòng 403
Đinh Thành Trung vẻ mặt mờ ám nhìn vệt son môi trên cổ Ân Thiên Lãng, "Nếu không nhìn lầm thì người mới vừa nãy là cấp dưới mà Giản tổng mang đến đây?"
Ân Thiên Lãng cười cười, "Ngày hôm nay, phòng bao bên cạnh là buổi liên hoan của bên mỹ phẩm, làm Đinh tổng chê cười rồi."
Đinh Thành Trung xua tay, "Không có, không có, người trẻ tuổi ở cạnh nhau chính là muốn chơi thật vui vẻ. Quả nhiên Giản tổng rất biết hưởng thụ."
"Lần sau sẽ bảo Giản Dị mời ngài một bữa."
"Vậy thì thật tốt. Nhưng mà tôi cũng không nghĩ đến Ân lão đệ thật ra cũng rất biết chơi đùa, xem ra lời đồn bên ngoài là không thể tin tưởng." Đinh Thành Trung sờ sờ cằm, "Cũng có thể là do cô nhân viên vừa nãy thật quá xinh đẹp, mỹ diễm làm người ta không tự chủ được mà mất hồn, ngay đến cả Ân lão đệ cũng kìm lòng không được!"
Khoé miệng Ân Thiên Lãng nhếch lên, ánh mắt sắc bén lộ ra sự lạnh lẽo, "Chê cười. Vợ của tôi từ nhỏ đã ham chơi, vừa rồi đã quấy rầy nhã hứng của Đinh tổng rồi."
Trương Nham đang ngồi ở một bên bỗng ngẩng phắt đầu, vừa nãy không phải hắn đã nghe nhầm rồi chứ!!
Ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô gái Hoa Chiêu này, không phải là người bạn gái trong truyền thuyết của Giản tổng sao? Tại sao đã chuyển ngay thành phu nhân của Ân tổng rồi?
Cho nên là! Ân tổng thế nhưng đã kết hôn rồi?
Đinh Thành Trung khiếp sợ không thôi, cái trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi, bỗng cảm thấy có chút may mắn, hắn còn đang suy nghĩ, suýt thì nói rằng hắn cảm thấy rất có hứng thú với cô nhân viên kia, muốn nhờ Ân lão đại giới thiệu nữa.
Đinh Thành Trung cuống cuồng sửa lời, "Thì ra là thế, tình cảm của vợ chồng hai người thật là tốt, Ân phu nhân thật đúng là ngây thơ hồn nhiên."
Thần sắc Ân Thiên Lãng hơi hoà hoãn một chút, trong mắt hiện ra ý cười, lần đầu tiên có người dùng từ "ngây thơ hồn nhiên" để nói về Âm Âm.
Hắn bỗng cảm thấy dùng cụm từ này hình dung cô thật thích hợp, hơn nữa, hắn dám khẳng định, trò chơi này, cô còn chưa có chơi đã đâu.
Ân Thiên Lãng nghiêm trang, "Vợ của tôi là người rất có quy tắc, ở Thượng Thừa chỉ là một nhân viên bé nhỏ, cần cù chăm chỉ làm việc, muốn bằng thực lực của chính mình tạo ra thành tích thật tốt. Thân phận thật của cô ấy mong Đinh tổng giúp giữ bí mật, chờ đến lúc thích hợp, chúng tôi sẽ chủ động công khai."
(Tuyetvoi_: đây có phải Hoa Chiêu mà mị biết không??? (゚∀゚).)
"Tôi hiểu rồi, Ân tổng cứ yên tâm." Đinh Thành Trung là người đi lên từ hai bàn tay trắng, không khỏi kính nể, "Không nghĩ rằng Ân phu nhân là người có chí hướng như vậy, vừa rồi đã có nhiều đắc tội."
Ân Thiên Lãng hướng Trương Nham nhìn một cái, Trương Nham ngay lập tức tự giác làm động tác đóng khoá miệng.
Hoa Chiêu cùng mọi người chào tạm biệt, cũng không có gọi tài xế đến đón, tự mình bắt xe về nhà.
Nhắn một tin nhắn cho hắn: Âm Âm về nhà.
Ân Thiên Lãng nhìn thấy mấy chữ này, liền biết ngay tiểu yêu tinh này biết điều, ở thế yếu, muốn hướng đến hắn làm nũng.
Đột nhiên liền cảm thấy đứng ngồi không yên, mà Đinh Thành Trung kia lại càng hát càng hăng, hắn không kiên nhẫn mà bảo Trương Nham sắp xếp nốt phần còn lại, tìm cớ bỏ đi.
Hoa Chiêu vừa bước chân trước vào đến nhà, Ân Thiên Lãng liền ở sau lưng mà theo vào.
Hoa Chiêu đứng cạnh tủ giầy, đá văng giầy cao gót, đi vào một đôi dép lê.
Hướng tới hắn ân cần mà cười, chủ động nhận lấy tây trang trên tay hắn, cúi đầu khom lưng, thanh âm ngọt ngào, "Chồng à, anh đã về rồi! Có mệt hay không? Có khát nước không? Có cần em xoa P0'p vai giúp anh không?"
Nhìn cô biểu diễn một màn khoa trương như vậy, Ân Thiên Lãng trầm giọng, "Anh về rồi, không mệt, không khát, không cần."
"Thật sự không cần?"
Ân Thiên Lãng thay dép lê, ngẩng đầu nhìn cô, không nói.
Hoa Chiêu vươn tay vuốt vuốt dấu son đã bị cô ấn lên, hàm răng khẽ cắn môi dưới, đôi mắt long lanh câu hồn, "Thật sự...... Không cần?"
Ân Thiên Lãng không phản ứng.
Chơi không vui. Hoa Chiêu bĩu môi "Hừ" một tiếng, quay người đi vào nhà.
"Cần." Làm sao có thể không cần.
Hắn bước hai bước thoắt cái đã đứng ở phía sau cô, từ phía sau ôm chặt lấy eo cô, dẫm từng bước chân mạnh mẽ mà đi lên tầng.
Cả hai đều là cả người đầy mùi R*ợ*u, hắn ôm cô tới phòng tắm, liền cùng nhau tắm uyên ương.
Nhất thời bọt nước bắn khắp nơi, tình cảm mênh ௱ô** mãnh liệt.
Nước tắm thay đến tận ba lần, cả người Hoa Chiêu mền nhũn mà nằm trong ***g *** hắn, "Chồng, xoa vai giúp em đi. Nơi đó đau."
Ân Thiên Lãng cúi đầu nhìn nhìn, đúng thật là đỏ một mảng ở nơi đó, có lẽ do vừa nãy hắn không khống chế được *** của bản thân mà làm cô bị thương.
Hắn bắt đầu cảm thấy đau lòng, cẩn thận mà xoa xoa, nhân tiện lại P0'p vai cho cô. Cô thì hay rồi, cả người thả lỏng gân cốt, thoải mái mà khẽ ngâm nga.
Hắn ấn mạnh hai cái, cô sảng khoái mà kêu hai tiếng, vì thế người hắn lại bắt đầu nổi lên phản ứng, lo sợ cô sẽ bị cảm lạnh, hắn lấy khăn tắm bọc luôn người cô lại, bế lên giường......
Rốt cuộc....... gió êm sóng lặng.
Ân Thiên Lãng khẽ vuốt ve cái eo thon của cô hỏi, "Ngày mai vẫn đi làm sao?"
Thật lâu sau, cô mới lười nhác mà đáp lại, "Ừm."
"Nếu không, em lên tầng 23 đi?"
"Không đâu. Làm người phải làm đến nơi đến chốn, không thể một bước lên trời được."
"Cho nên?"
"Người ta trước tiên muốn lên tầng 8 đã." Đã lâu không có gặp Chu Tiểu Ngư nhà Trần Trì nha.
Huống hồ, còn một người đạo đức bại hoại, Ng*ai t*nh, tiểu tam tiểu tứ, cô vẫn chưa cho hắn một bài học đâu!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc