Nữ Vương Đại Nhân - Chương 11

Tác giả: Hoa Hoa Điểm Điểm

Ở những năm học cấp 3, bọn họ chính là những người bạn cùng lớp.
Trong trường học bỗng có một cô gái không những xinh đẹp lại còn có một loại mị lực khiến cho rất nhiều nam sinh lẫn nữ sinh xoay xung quanh cô.
Hắn là một học sinh nổi trội nhưng tính cách lãnh đạm. Rất nhiều nữ sinh đến làm quen hắn đều luôn bày ra bộ mặt lạnh nhạt.
Tận cho đến khi cô trở thành bạn cùng bàn với hắn.
Cô cảm thấy rất hiếu kì về hắn, có một ngày nhịn không được mà hỏi hắn. "Cậu sẽ không cười sao?"
Khoảnh khắc ấy, hắn giật mình sửng sốt, tim đập thật nhanh, hắn rầu rĩ nói. "Có."
Cô khẽ mỉm cười, chống cằm, quay đầu đi. "Vậy cậu cười một chút đi."
Giọng nói của cô chẳng hề có chút nào để ý, hắn cảm thấy mình giống như bị một nữ sinh đùa giỡn, mặt đỏ lên cả một ngày.
Sau đó, mỗi ngày hắn đều sợ phải nhìn thấy mặt cô, rồi lại chờ mong được nhìn thấy cô.
Có một ngày, cô mang đến lớp rất nhiều bánh quy đem chia cho mọi người.
Vào giờ học, cô đem một hộp bánh quy để trên bàn học của hắn.
Hắn ngồi yên, một cử động nhỏ cũng không dám nhúc nhích, cho đến khi tiếng chuông thông báo tan học, tranh thủ lúc cô rời phòng học mới dám lấy ra xem, mặt trên của mỗi chiếc bánh quy đều có một hình mặt cười.
Hắn không tự chủ được mà cong lên khoé miệng, quay đầu, liền phát hiện cô đang đứng bên ngoài cửa sổ, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn hắn.
Hắn còn không có kịp thu lại ý cười trên mặt, xoẹt, lại đỏ cả lên.
Từ đó về sau, bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau nói chuyện phiếm.
Hắn nói cũng trở lên nhiều hơn, kiên nhẫn mà giảng bài cho cô, dùng giọng trầm bổng mà ngâm nga thơ cổ cho cô nghe và cũng chỉ cười với một mình cô.
Bọn họ chưa từng thổ lộ lòng mình với nhau, nhưng ở trong mắt mọi người, họ đã sớm là một đôi.
Sau khi lên lớp 11, Hứa Âm chuyển trường lại đây.
Hứa Âm cùng Hoa Chiêu trông khá giống nhau, nhưng khí chất lại rất khác nhau, Hứa Âm chính là kiểu nhỏ xinh yếu đuối.
Hoa Chiêu không để ý đến cô ấy, cô ấy cũng không tức giận, vẫn luôn nho nhỏ ngoan ngoãn mà gọi cô là chị.
Có một lần, cô ấy bị những người bạn ủng hộ Hoa Chiêu xa lánh, ở sau lưng khóc thút thít.
Hắn nhìn thấy được, trông thấy một người có khuôn mặt giống với cô tới tận năm phần, hắn thật sự không thể làm ngơ nên đành đưa cho cô ta một tờ khăn giấy.
Cô ấy giống như một con thỏ con bị chấn động, kinh ngạc lại đáng thương mà nhìn hắn, sau đoa cúi đầu bỏ chạy.
Hắn cũng không để chuyện này vào trong lòng, vẫn như cũ cùng Hoa Chiêu sáng học chiều tan.
Hơn nữa, hắn mỗi ngày đều là người đến lớp sớm nhất, đi lấy bữa sáng để trên bàn học cho cô.
Cũng không biết tại sao, có một ngày Hứa Âm lại là người đến lớp sớm thứ 2.
Bọn họ chậm rãi thân quen với nhau.
Cô ấy sẽ bí mật nói cho hắn, chị thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, chị ấy yêu nhất màu nào, ghét nhất loại động vật nào.
Hắn tò mò hỏi cô ấy. "Hoa Chiêu tại sao không thích người em gái như cậu?"
Khuôn mặt cô ấy lộ ra vẻ khổ sở rồi lại có chút do dự. "Mình chỉ nói với một mình cậu thôi đấy, không được nói cho người khác biết, nếu không chị ấy sẽ tức giận, sẽ xấu hổ."
Hắn lại càng muốn biết thêm về tất cả mọi thứ của Hoa Chiêu.
"Ba mình và mẹ mình quen nhau từ khi học cao trung học, lên đại học bọn họ bắt đầu nói chuyên yêu đương, sau đó đi làm vài năm, cho đến khi bọn họ chuẩn bị cùng nhau kết hôn, ba mình lại bị dì thích, cũng chính là mẹ của chị ấy. Dì ấy là một thiên kim đại tiểu thư, ba mình không có thích dì ấy, nhưng dì ấy lại đe doạ, dụ dỗ, cuối cùng còn lấy cái ૮ɦếƭ uy hiếp ba của mình. Mẹ mình chủ động bỏ đi, rời khỏi An thành tới một thành phố khác."
Hứa Âm nhìn nhìn Quý Phong, tiếp tục nói. "Ba của mình liền nản lòng thoái chí mà kết hôn với dì. Chính là tính cách hai người bọn họ không hợp, hôn nhân không được hạnh phúc. Sau đó dì mang thai, tính tình ngày càng không tốt, thường xuyên lấy ba ra nhục mạ. Ba của mình rất thống khổ, trong một lần đi công tác, bỗng nhiên lại gặp lại được mẹ mình. Ba muốn ly hôn với dì, nhưng dì ấy lại kiên quyết không chịu, mãi cho đến khi dì ấy sinh bệnh qua đời, ba của mình mới một lần nữa trở lại tìm mẹ mình."
Quý Phong nghi hoặc. "Cậu cùng Hoa Chiêu bằng tuổi nhau?"
"Mình nhỏ hơn chị ấy 4 tháng tuổi."
Quý Phong gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hứa Âm có chút gấp. "Ba của mình cùng với mẹ mình là thật lòng yêu nhau, bọn họ thật sự là khó kìm nổi lòng...... Hơn nữa mẹ của mình chính là một thân nuôi mình khôn lớn, trước khi dì ấy mất cũng không có cùng ba liên lạc."
Quý Phong gật đầu. "Thì ra là thế."
"Cho nên, chị ấy không thích mình, hận rằng mình đã đoạt đi ba của chị ấy, kỳ thật không phải như vậy."
Hứa Âm uỷ khuất khóc lên.
"Cậu có thể gọi mình là Âm Âm không? Chị ấy nói thích tên đó của mình, làm cho mọi người đều gọi chị ấy là Âm Âm......"
Nhìn khuôn mặt cô ấy dính đầy nước mắt, đặc biệt là khuôn mặt của cô ấy lại rất giống Hoa Chiêu, trong khoảnh khắc ấy hắn có chút mềm lòng, cầm lấy khăn giấy lau nước mắt giúp cô, an ủi mà nói. "Âm Âm......"
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Hoa Chiêu đi đến.
Hứa Âm co rúm người lại mà đứng ở một góc, động cũng không dám động.
"Chát!" Hoa Chiêu không chút do dự cho cô ta một cái tát.
Cô ta bị ăn một cái tát khiến cho mặt lệch hẳn sang một bên, không dám đánh trả, chỉ dám nấc lên khóc thút thít.
Hắn vốn đang có chút chột dạ, bây giờ lại cảm thấy tức giận, chất vấn cô. "Hoa Chiêu, sao cậu có thể không nói lý lẽ mà đánh người! Cậu ấy là em gái của cậu!"
Hoa Chiêu lúc gần vào cửa phòng học, thì cũng đã hiểu ra, tờ giấy nhỏ kẹp trong quyển sách của cô, là do Hứa Âm bắt chước con chữ của hắn, bảo cô 6 giờ rưỡi đến lớp.
Cô biết là Hứa Âm cố ý diễn cho cô xem, nhưng là, hắn sinh ra lòng thương tiếc, do dự không quyết đoán, điều đó thật làm cô cảm thấy thất vọng.
Cô lạnh lùng mà nói với Quý Phong. "Cậu biết không? Mình là người làm việc chẳng bao giờ chuyên tâm, làm bất cứ chuyện gì cũng chỉ có 3 phút hứng thú. Mình thích một người cũng không dụng tâm, ngày hôm qua có lẽ mình còn thích cậu, nhưng hôm nay, khi cậu đứng ở trước mặt mình, bây giờ cái gì cũng đều không còn."
"Âm Âm." Hắn lúc này mới bắt đầu hoảng hốt, cầu xin mà gọi tên cô.
"Một cái Âm Âm khác có lẽ sẽ thích hợp hơn với cậu. Tạm biệt!"
Cô muốn chính là chung thuỷ, không chịu được sự phản bội, cho dù đã từng biểu hiện ra chỉ là một chút.
Sau đó, cô đề nghị với giáo viên đổi chỗ ngồi cho cô một cách nhanh chóng, cô thật sự không hề nói bất cứ chuyện gì với hắn cho đến khi tốt nghiệp.
Hoa Chiêu sau khi tốt nghiệp liền ra nước ngoài, thậm chí sau đó Hứa Âm còn nói với hắn là cô đã cùng Ân Thiên Lãng kết hôn.
Hắn lúc này mới biết rằng cô đúng thật là rất tuyệt tình, đời này kiếp này hắn vĩnh viễn mất đi cô.
Hắn nản lòng thoái chí, mà Hứa Âm thì vẫn luôn túc trực ở cạnh bên hắn.
Hắn cùng Hứa Âm cùng nhau vào đại học, trở thành học sinh của Hứa Thanh Hà.
Trong một lần uống R*ợ*u, hắn say xỉn, không tự chủ được mà làm loạn, hắn đâm lao nên đành phải theo lao, cùng Hứa Âm ở bên nhau.
Hắn nghĩ, như vậy cũng không tệ, Hứa Âm là em gái của cô, có lẽ sẽ có một ngày nào đó gặp được cô.
Tuy nhiên, mỗi lần nhìn thấy cô, là mỗi lần hắn cảm thấy thống khổ, nhưng lại không thể áp xuống nổi lòng của chính mình mà mong muốn nhìn thấy cô.
Khi buổi tiệc chuẩn bị bắt đầu, mọi người di chuyển tới bàn ăn.
Hoa Chiêu ngồi ở trên sô pha, lười nhác mà đứng dậy. "Cứ nghĩ rằng hôm nay là buổi tiệc đính hôn đầy long trọng, có đang làm chuyện gì cũng phải cố gắng đến đây chơi một chút. Không nghĩ đến, hoá ra chỉ là một cái tiệc gia đình, tôi đây họ Hoa, chính là một người ngoài, đến nơi đây có vẻ không được thích hợp cho lắm. Ông xã, chúng ta không cần ở chỗ này tốn thời gian nữa, đi về thôi".
"Được." Ân Thiên Lãng đứng dậy, nói câu "Cáo từ", ánh mắt không biết là cố ý hay là vô tình liếc qua gia đình họ Quý, ôm lấy Hoa Chiêu rời đi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, mẹ Quý lại càng bồn chồn trong lòng hơn.
Tô Ngọc Liên hoà giải. "Tiểu Chiêu vẫn luôn tuỳ hứng như vậy, là do bị chiều hư, vẫn may là Ân Thiên Lãng cưng chiều con bé. Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi!"
Hứa Thanh Hà lộ một khuôn mặt không vui, hôm nay Hoa Chiêu đến đây vẫn chưa nói với hắn một câu nào.
Mẹ Quý trừng mắt nhìn đứa con trai nhà mình một cái, gia đình họ Hứa này có lẽ không đơn giản như vẻ bên ngoài, bữa cơm ngày hôm nay e rằng không thể ăn, nếu không đến lúc đó mơ mơ màng màng dính bẫy lại còn phải bị chịu tội thay.
Lập tức vuốt vuốt cái trán của chính mình làm bộ căn bệnh đau đầu tái phát, ba Quý liền hiểu ý, kêu Quý Phong lại cùng nhau đưa bà về nhà uống thuốc.
Hứa Âm giật mình hoảng hốt, cũng muốn cùng đi theo, mẹ Quý nhiều lần không thương tiếc gạt tay cô ra, một tay lôi kéo con trai, một tay ôm lấy chồng, nhanh nhanh chóng chóng đi ra ngoài.
Trên đường về nhà.
Hôm nay để cho chú Trương cùng dì Trương nghỉ ngơi, Ân Thiên Lãng là tự mình lái xe.
"Chúng ta đi ăn chút gì đi?"
"Tuỳ em."
"Em muốn về nhà ăn cơm chiên trứng của anh làm."
"Ừ."
"Anh tức giận?"
"Không phải."
Mới là lạ ấy! Mỗi khi hắn tức giận, nói chuyện cùng cô đều ngắn gọn, một chữ cũng không muốn nói nhiều.
Ban nãy lúc giúp cô thắt đai an toàn, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.
Hoa Chiêu cũng không nói thêm lời nào, có chút uể oải, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Trong lòng hắn càng khó chịu.
Cả hai trầm mặc khởi động xe chạy. Đi được 5 phút đồng hồ, như có một cỗ lửa vô hình hừng hực bốc lên trong người hắn vậy.
"Vậy trước kia em đã từng thích hắn? Thích hắn ở điểm nào chứ?" Ân Thiên Lãng bây giờ chính là một bộ dạng một đứa trẻ trèo lên không được bờ tường.*
*Trong lòng ấm ức, khó chịu
Hoa Chiêu mặc kệ hắn.
Trong lòng hụt hẫng, bàn tay nắm tay lái càng siết chặt, khiến cho gân xanh dần nổi lên, tay lái quẹo ngoặt sang một bên cho xe dừng lại, tháo đai an toàn ra.
"Hắn tốt hơn anh ở chỗ nào?"
Cô đến cái mí mắt cũng không thèm động một chút.
"Âm Âm, em nói đi!" Hắn xoay người cô lại.
Cô lạnh nhạt nói. "Anh không phải không thèm nói chuyện với em sao?"
Hắn tức giận bộc phát. "Anh mới không có!"
Giọng cô so với hắn còn lớn hơn, trong ánh mắt chứa đầy tức giận. "Anh có!"
"Anh không có!"
"Anh có!"
"Được rồi, anh có." Nhìn thấy hốc mắt cô bừng đỏ, hắn đau lòng, chậm lại giọng.
"Vừa rồi anh còn gắt lên với em!"
Lần này hắn không dám lớn tiếng. "Anh không có."
Cô nhướng mày.
Hắn giơ tay đầu hàng. "Được rồi, anh có."
Cô hừ lạnh một tiếng, ghét bỏ mà quay mặt đi.
"Âm Âm, anh sai rồi." Nam tử hán co được, dãn được.
"Sai ở đâu?" Cô vẫn như cũ không thèm nhìn hắn.
"Không tin tưởng vào em."
Ở bên ngoài Ân Thiên Lãng chính là nhất ngôn cửu đỉnh[1], ở trước mặt người con gái mình yêu lại chỉ là anh hùng khí đoản[2].
[1]:Nhất ngôn, cửu đỉnh = một lời nói ra nặng như sức nặng của 9 cái đỉnh, khó thay đổi. Đỉnh ngày xưa là một thứ khá nặng, người có sức mạnh nâng được 1 đỉnh đã được gọi là lực sĩ.
[2]: Anh hùng khí đoản: Cả câu đầy đủ là "Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản" = tình cảm của người phụ nữ thì tồn tại lâu, còn anh hùng thì chỉ trong chốc lát.

Hắn lại tự trách chính mình, tự nhiên gây sự với cô làm cái gì. Cô không vui, hối hận đau lòng không phải vẫn là chính hắn sao.
Hắn xoay người cô lại đối mặt với hắn, nhỏ giọng mà chậm rãi. "Anh chính là ghen tị. Ghen tị trong lòng em đã từng có hắn."
"Ai mà chẳng từng có một thời nông nổi?"
"Thời kì ngông cuồng ấy của anh chính là em."
Hoa Chiêu nghẹn lời, cô hình như chưa từng hỏi qua hắn vấn đề này.
"Trước khi đến với em, chả nhẽ anh chưa từng có ai khác? Yêu thầm cũng phải tính."
Hắn khăng khăng chắc chắn. "Không có ai cả".
Được rồi, cô nhếch miệng cười, giờ thì cô đã hiểu vì sao hắn lại để ý đến sự tồn tại của Quý Phong như vậy.
Thu hồi lại nụ cười, cô nghiêm túc nói. "Cảm tình của em đối với Quý Phong chỉ đơn giản là có chút quý mến, hơn nữa rất nhanh sau đó đã không còn".
Hắn vẫn cảm thấy bất bình trong lòng. "Âm Âm, anh là người ích kỉ. Không thể nào tiếp nhận được trong lòng em có ai khác, một chút cũng không được!"
Cô dịu ngoan dựa vào ***g *** hắn, hôn lên môi hắn, cắn nhẹ vành môi. "Em cũng vậy. Anh nếu mà dám có người khác, em sẽ không cần anh nữa."
"Sẽ không có ngày đó đâu." Hắn nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động, gắt gao ôm hôn cô, điên cuồng mà khắc chế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc