Nữ Phụ Trùng Sinh - Chương 168

Tác giả: Mỉm Cười Wr

Chương 168: Phụ nữ có chồng

Editor: Gà
Ngoài mặt Ninh Vân Hoan cười nói: "Cố tiểu thư, cái này liên quan đến mạng người, đừng nói chúng ta có thể làm hay không, nếu có thể làm, Tống Mẫn Nhiên là bạn trai của cô, huống chi theo tôi được biết, các người sắp đính hôn rồi mà nhỉ?" Ninh Vân Hoan nói vậy vì muốn cảnh giác sợ Cố Doanh Nặc qua mặt cô, tất cả đều là người thông minh, lại có cùng mục đích, đương nhiên không cần giấu nhau, Cố Doanh Nặc sảng khoái nói: "Ninh tiểu thư không cần lo lắng, nếu cô lo lắng, tôi đồng ý dùng tính mạng cam đoan với cô."
Đôi khi tính mạng gì đó không quá đáng tin, nhất là loại người vì yêu mà dám hiến thận như Ninh Vân Thành, Ninh Vân Hoan im lặng không lên tiếng. Cố Doanh Nặc nhìn cô, đột nhiên cười: "Ninh tiểu thư, tôi thật sự hơi thích cô rồi, tuy tôi bị mất một chân, nhưng tôi vẫn muốn sống, nếu cô không tin tôi, tôi thật sự không biết nên làm thế nào để cam đoan với cô, tôi sẽ bán cả đời tôi cho cô, giúp cô làm việc được không? Như vậy cô sẽ tin tưởng tôi chứ?"
Vốn Ninh Vân Hoan chuẩn bị đối phó với Tống Mẫn Nhiên, lúc này thương thảo với Cố Doanh Nặc vài câu, vì để phòng ngừa, cô vẫn để Cố Doanh Nặc ký vài văn kiện, đương nhiên bao gồm cả việc sau này cô ta sẽ Bán th*n cho cô, giúp Ninh Vân Hoan làm việc, sau đó cho người tiễn Cố Doanh Nặc ra ngoài, Ninh Vân Hoan mới gọi điện thoại cho Lan Lăng Yến, nói ra chuyện hôm nay cho anh biết.
"Quả thật nên dạy dỗ Tống Mẫn Nhiên, nếu cứ để gã ૮ɦếƭ như vậy thì thật sự quá tiện nghi cho gã rồi, cô gái này nói không sai, chuyện dược phẩm em không cần lo lắng, giao cho anh, nếu cô ta muốn đổi ý, anh phải xem cô ta dám không." Sông muốn tràn bờ, thì cũng phải xem Lan Lăng Yến có đồng ý không, lúc trước làm bắt cóc vài năm đã từng gặp đen ăn đen, Cố Doanh Nặc khá thông minh, nhưng nếu muốn lật bàn trong tay anh thì Cố Doanh Nặc còn chưa đủ trình đâu!
Lan Cửu không để bản thân mình lo lắng, đương nhiên anh biết chuyện Cố Doanh Nặc lui đến. Dù nói thế nào đây cũng là đường cũ của anh, ngoài người nhà họ Lan ra, vợ là người duy nhất trong nhà, những chuyện không sạch sẽ anh sẽ không để vợ mình dính vào, bản thân anh không lộ ra ngoài sáng thì thôi, càng không thể liên lụy người nhà. Không chỉ Lan Lăng Yến nghĩ vậy, nếu ba Lan biết chỉ vì loại chuyện này mà Lan Cửu cũng kéo Ninh Vân Hoan vào, chỉ sợ sẽ mắng anh.
Gần đây toàn bộ Trung Hoa khá yên bình, trong giới giải trí đám người Lý Phán Phán càng ngày càng nổi tiếng, sắp mang đến một loại giông bão hít thở không thông. Trước đây Lâm Mậu Sơn đã nói chuyện với Lan Cửu, sự việc đã không còn trong phạm vi khống chế của ông, quả thật đối với Trung Hoa hiện thời nên có một lần rung chuyển, năm nay ba Tô Doanh đứng trước nhiệm kỳ mới, tuy nhà họ Tô do nhà họ Lâm nâng đỡ lên. Nhưng do một số quy tắc nên không thể tái đắc cử, chỉ sợ có chủ ý sau lưng này của bản thân, tuy ba Tô sẽ cảm kích Lâm Mậu Sơn, nhưng chỉ vậy thôi, không thật sự tốt đến mức khiến người động lòng.
Hẳn ba Tô nên lui ra sau. Nhưng muốn noi theo Lâm Mậu Sơn lúc trước, đã giao quyền lực cho ông thế nào, ông ta cũng đã xem xét muốn giao cho người tiếp theo, mục đích là muốn nhà họ Lâm đánh mất quyền lực. Dù sao nhà họ Lâm đã tiếp nhận Trung Hoa gần trăm năm nay, đa số người nghĩ đã đến lúc nên sửa đổi rồi. Không tiếp xúc được quyền lợi cao nhất, thì sẽ không hiểu được mùi vị trong đó hấp dẫn thế nào. Lúc ba Tô tiếp quản Trung Hoa, trừ bản thân làm chủ những việc nhỏ ra, cộng với việc có thể tự do đi nước ngoài thì thật ra vẫn do Lâm Mậu Sơn quyết định, ngoài mặt Lâm Mậu Sơn đã thối lui, nhưng thật ra vẫn là người ẩn mình chỉ đạo Trung Hoa.
Điều này như một sự kiềm hãm với ba Tô, địa điểm tết âm lịch hàng năm mọi người sum vầy là ở Lâm trạch chứ không phải ở nhà Tô thì đã có thể nhìn ra được manh mối, nói trong lòng ba Tô không nghĩ gì, đừng nói Lâm Mậu Sơn không tin, chỉ sợ cả bản thân ba Tô cũng không tin.
Cố Doanh Nặc nhạy bén nghĩ ra cách để Tống Mẫn Nhiên đi tìm ૮ɦếƭ thì Lâm Mậu Sơn cũng đang chờ một cơ hội như vậy, một lần nữa mang lá bài tẩy của Trung Hoa ra, cũng hoàn toàn loại bỏ ba Tô ra khỏi trung tâm chính trị của Trung Hoa. Có dã tâm là chuyện tốt, Lâm Mậu Sơn không sợ người không có dã tâm. Tuy nhiên ngay từ đầu ba Tô đã dựa vào quyền thế nhà họ Lâm mới có được vị trí như bây giờ, đáng lẽ không nên sinh ra ý nghĩ khác, tựa như những môn khách mà các nhà phú hộ nuôi dưỡng thời cổ đại, môn khách chỉ mãi là môn khách, không thể xoay người thành chủ nhân, Lâm Mậu Sơn hiểu ba Tô được bản thân ông một tay nâng đỡ lên thì sẽ bắt đầu có lòng ςướק để thay thế, nhưng ông không cho phép con chó được nuôi lớn rồi tìm cơ hội cắn ngược lại chủ nhân.
Trong không khí kỳ lạ thế này, e rằng ba Tô đã có thể nhận ra gì rồi, Ninh Vân Hoan lấy danh nghĩa tĩnh dưỡng để ở nhà vài ngày, hiệu trưởng Tô Doanh đã điện thoại đến đây mấy lần.
"Hoan Hoan, gần đây cơ thể thế nào?" Lúc trước hôn lễ của Ninh Vân Hoan và Lan Cửu vì có nhà họ Lâm nên đương nhiên Tô Doanh cũng phải tham gia, mặc kệ bây giờ người nhà họ Tô nghĩ thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn nương tựa nhà họ Lâm, tuổi của Tô Doanh cũng lớn hơn Ninh Vân Hoan khá nhiều, cho nên thân thiết gọi tên mụ của cô cũng là điều dễ hiểu.
Trước khi trả lời điện thoại, Ninh Vân Hoan đã nghe Lan Tứ nhắc cô, cô không phải người thông minh gì, không giảo hoạt như lão hồ ly giống hai cha con ba Lan và Lan Cửu, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, có thể cảm thấy Tô Doanh gọi điện thoại cho cô không đơn giản như vẻ ngoài, nên dè dặt cẩn thận hỏi: "Hiệu trưởng có chuyện gì sao?"
Đầu bên này Tô Doanh cười nói: "Khách sáo vậy làm gì, kêu chú là chú Tô được rồi, lớp học của cháu có vài tư liệu, gần đây cháu không đến trường, nên chú mong cháu sắp xếp thời gian đến trường, hoặc chú sẽ qua đưa cho cháu." Mặc kệ là tư liệu gì, có thể để vị hiệu trưởng này dành ra chút thời gian để đưa qua trong lúc cấp bách như thế, Ninh Vân Hoan đã biết mọi việc không đơn giản như vậy, thật vất vả mới cúp được điện thoại của Tô Doanh, khi cuối cùng vị hiệu trưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn này đã lấy được cơ hội đưa đồ đến, thì không dây dưa thêm nữa, ông ta vừa gác điện thoại, Ninh Vân Hoan đã gọi báo cho Lan Lăng Yến.
Lan Lăng Yến nghe Tô Doanh muốn đến, thì cười khẽ hai tiếng: "Ông ta muốn tìm hiểu tin tức, đừng để ý đến ông ta, cứ xã giao như bình thường là được." Lâm Mậu Sơn thích ngoại tôn Lan Lăng Yến này, hơn nữa ông được nhà họ Lan hỗ trợ, nên sẽ tiết lộ tin tức cho Lan Lăng Yến, nhưng tuyệt đối sẽ không bởi vì yêu ai yêu cả đường đi đến mức không biết nặng nhẹ nói cho Ninh Vân Hoan biết, loại chuyện này Lan Cửu cũng hiểu Ninh Vân Hoan biết càng ít càng tốt, đương nhiên không hề nói gì với cô, bởi vậy Ninh Vân Hoan chẳng biết gì, nhà họ Tô cũng đang choáng váng, cả chiêu này cũng dùng luôn, Lan Cửu nhịn không được nở nụ cười.
Ninh Vân Hoan cười không nổi, cô luôn có cảm giác thế giới của các lão đại thật phức tạp, hơi phiền muộn chấm dứt cuộc trò chuyện, có lẽ quả thật Tô Doanh đã nóng nảy rồi, chưa đến nửa giờ đã có người báo nói Tô Doanh đến rồi. Sau khi Ninh Vân Hoan trả lời thì người mới đến dưới chân núi giúp Tô Doanh chuẩn bị xe, để đưa ông ta lên, còn xe của Tô Doanh bị bảo vệ trông giữ dưới chân núi, mười lăm phút sau, Ninh Vân Hoan đứng ở cửa nhìn ra bãi cỏ thì thấy Tô Doanh đang che dù, cầm một cặp hồ sơ chạy đến bên này.
"Hôm nay vừa lúc đi ngang qua, chú thấy mưa to nên sợ cháu không tiện ra ngoài." Vừa nhận khăn lông lau tóc do quản gia Lan Tứ đưa đến, Tô Doanh vừa cười với Ninh Vân Hoan, ông ta luôn bảo dưỡng tốt, đã khoảng bốn mươi tuổi nhưng trông chỉ như ba mươi tuổi, tác phong nhanh nhẹn, lần đầu tiên Ninh Vân Hoan nhìn thấy vị hiệu trưởng luôn quang vinh chói trong ấn tượng này lộ ra thần sắc tiều tụy đến thế, cô lắc đầu tỏ vẻ bản thân không để ý.
Người làm nấu trà gừng xong đưa đến, Tô Doanh tiếp nhận nhấp một ngụm, mới đưa tư liệu ra, Ninh Vân Hoan tùy ý lật qua lật lại, rồi để sang một bên. Bên trong là một ít râu ria gì đó, Tô Doanh lấy tư liệu này chỉ là cái cớ muốn gặp cô mà thôi, lúc này trong lòng hai người đều có tính toán, Tô Doanh thấy thái độ xem tư liệu của cô như thế thì cũng không để trong lòng, ngược lại đánh giá xung quanh một phen rồi nở nụ cười: "Nhà này không tệ, ngọn núi cũng khá ổn, chú nhớ lúc trước ở đây có sân golf phải không?" Ông ta không hỏi đến chính sự gì, tuy biết rõ ông ta chỉ đang tìm cơ hội thôi, nhưng Ninh Vân Hoan vẫn thở dài nhẹ nhõm: "Vâng, bên kia có sân bóng, trước đây trời trong, nếu ông ngoại hưng trí sẽ đến chơi một trận." Cô không muốn vòng vo với Tô Doanh, nên thẳng thừng đề cập đến Lâm Mậu Sơn, Tô Doanh ngẩn ngơ, tiếp theo lại cười khổ: "Cháu có biết chú đến đây để làm gì không?" Trên mặt ông ta lộ ra vài phần mệt mỏi, Ninh Vân Hoan gật đầu, không lên tiếng. Biểu cảm của Tô Doanh hơi chật vật, hình như vì trong lòng hơi xấu hổ, sắc mặt không rõ, một lát sau, gò má ông ta co rúm, thân thể nhoáng lên, như muốn ngồi cạnh Ninh Vân Hoan, nhưng Lan Tứ bên cạnh bỗng nâng chén trà cười với Tô Doanh, săn sóc bước lên châm trà, làm Tô Doanh vốn chuẩn bị đứng dậy lại phải ngồi tại chỗ.
"Cháu đã biết, chú cũng không gạt cháu nữa, Hoan Hoan, không biết vì sao, hình như Lâm lão có chút hiểu lầm với cha chú, bây giờ tuổi Lâm lão đã lớn, cha chú rất lo lắng cho thân thể của lão nhân gia ông, không biết gần đây lão nhân gia ông đang làm gì vậy? Chẳng lẽ không có ở Trung Hoa sao? Nếu vậy, ở Trung Hoa không có lão nhân gia ông ấy tọa trấn, khó mà làm được." Tô Doanh nói vậy rõ ràng đã cố ý gài Ninh Vân Hoan, nếu cô nói Lâm Mậu Sơn vẫn ở Trung Hoa, thì vì sao không gặp mặt ba Tô, huống chi cô chỉ là một tiểu bối nếu bị Tô Doanh lôi vào cái vòng này thì chẳng có gì tốt với cô cả.
Còn nếu nói Lâm Mậu Sơn không ở Trung Hoa, Tô Doanh sẽ không kéo cô vào, nhưng như vậy cũng biết thêm tin tức từ cô, nên chuyến đi hôm nay cũng không uổng công.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc