Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Chương 133

Tác giả: Nhĩ Phong Trùng

Nam nhân xuất hiện ở cửa phòng có dáng người cao gầy, chân dài, tóc nhuộm màu trắng xám, một bên tai đeo một chiếc bông tai đính kim cương.
Nam nhân có làn da trắng, khuôn mặt đẹp, đôi lông mày và đôi mắt biết cười, đôi môi mỏng như được vẽ lên, gợi cảm và quyến rũ.
Cũng giống như trên tấm áp phích, là gương mặt tiểu thịt tươi cực dụ hoặc.
Giản Vũ Mân tựa vào khung cửa gọi Giản Nhất Lăng, "Tiểu ốc sên."
Giọng của Giản Vũ Mân cũng rất hay, đại khái như trên mạng thường nói "nghe giọng nói cũng mai thai được".
Giản Nhất Lăng nhìn Giản Vũ Mân, tự hỏi tại sao anh ta lại gọi mình như vậy.
"Ôm em một chút liền khóc, trêu chọc em một chút liền khóc, em nói xem em có phải là tiểu ốc sên không?" Giản Vũ Mân nói.
Giản Vũ Mân và Giản Nhất Lăng đã lâu không gặp nhau.
Giản Vũ Mân hơn Giản Nhất Lăng 11 tuổi, khi Giản Nhất Lăng còn nhỏ, cô đã khóc khi anh ôm cô, cô khóc khi anh trêu chọc cô.
Tiểu tử thúi Vũ Tiệp đối với cô bé thế nào cô bé cũng cười.
Vì vậy, Giản Vũ Mân đã có một ấn tượng sâu sắc với sinh vật là "em gái" của mình khóc đó là: Thích khóc.
"Khi còn nhỏ, anh chưa từng khóc sao?" Giản Nhất Lăng nhỏ giọng phản bác.
"Em có thấy chưa." Giản Vũ Mân dựa vào việc mình hơn Giản Nhất Lăng mười một tuổi, kiên quyết không thừa nhận mình đã khóc khi còn nhỏ.
Sau khi nghe những lời của Giản Vũ Mân, Giản Nhất Lăng quay người bỏ đi.
Bởi vì không có gì phải lý luận.
Ngay khi Giản Nhất Lăng rời đi, Giản Vũ Mân khẽ cau mày trước khi quay trở lại phòng.
"Vũ ca, vừa rồi làm gì vậy, tại sao đang tập nửa chừng lại bỏ ra ngoài?"
Trong phòng, Giản Vũ Mân mở một video nhóm và đang thảo luận về bài hát mới với các thành viên của mình.
"Không có gì." Giản Vũ Mân trả lời xong liền không nhịn được hỏi các thành viên khác một câu, "Các cậu có em gái không?"
"Em gái thì không có, chỉ có một em trai ngốc."
"Em là con một."
"Tôi có chị gái."
Các thành viên lần lượt trả lời.
"Vũ ca sao vậy, đột nhiên hỏi câu như vậy."
Mọi người tò mò hỏi.
"Tôi có một cô em gái từ nhỏ đã mềm mại, dễ thương, nhưng mỗi lần đến gần cô ấy luôn khóc thét, miệng bẹp, mắt đỏ hoe, hạt đậu vàng rơi ra như tiền. Tôi mới nói chuyện với cô ấy. Cứ tưởng rằng lớn lên một chút lá gan sẽ không còn nhỏ như lúc nhỏ, cuối cùng nói vài câu cũng liền chạy đi."
Giản Vũ Mân thật không hiểu sinh vật như "em gái" này.
Nhưng đứa em gái của anh, trông vẫn còn như xưa trắng nõn dịu dàng, khiến anh làm một người ca ca cũng thấy hiếm lạ.
Lần này khi anh quay về đây, Vũ Tiệp, tiểu tử thúi này liên tục khoe với anh những món quà mà em gái đã tặng, những việc trò chơi họ đã chơi.
Dù Giản Vũ Mân tuy bề ngoài không thừa nhận nhưng khi anh trở về liền đến ở nhà cũ.
Dù sao ở nhà cũng sẽ bị mẹ anh quở trách, nên đổi chỗ khác cho yên tĩnh.
"Vũ ca, anh có thể thể hiện khả năng dỗ dành fan nữ của mình, còn sợ không dỗ dành được em gái anh sao?"
"Đúng vậy, fan của anh không phải từ bé gái 8 tuổi đến cụ già 80 tuổi hay sao? Em gái anh cũng trong phạm vi này, sẽ không trốn thoát được đâu."
Các thành viên trong nhóm quan hệ rất tốt, cho nên không kiêng nể gì mà trêu chọc lẫn nhau.
"Các cậu có thể nghiêm túc hơn được không? Tôi dỗ dành fan nữ từ bao giờ? Tôi liền không có kỹ năng này, OK?"
Giản Vũ Mân trước nay chưa bao giờ cảm thấy anh ấy sẽ đi dỗ dành các fan nữ, việc anh ấy nên làm là hát và biểu diễn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc