Nụ Hôn Ngoài Ý Muốn - Chương 13

Tác giả: Lâm Uyên Ngư Nhi

Các loại công tác khẩn cấp đều được chuẩn bị xong, tháng mười hai này, hội thao toàn trường trung học H mỗi năm một lần đúng kỳ hạn tới. Học sinh cấp 3 được nghỉ hai ngày rưỡi, như được đại xá.
Cho tới bây giờ hội thao toàn trường chính là thiên hạ của nam sinh, dĩ nhiên, cũng có bậc cân quắc không thua đấng mày râu. Hội thao toàn trường vừa mới bắt đầu không lâu, trong radio liền lục tục truyền ra tin tức một ban một loạt các lớp học nào đó một loạt đồng học nào đó đạt được hạng nhất một hạng mục nào đó, cực kỳ kích động lòng người.
Chung quanh sân thể dục cắm đầy cờ màu đại biểu cho tinh thần của lớp học do mỗi lớp tự thiết kế, dưới cờ chính là đại bản doanh của lớp mình. Ngắm nhìn trên đài đã ngồi đầy học sinh, tâm tình của các cô cực kỳ dâng cao, âm thanh động viên cố gắng lên liên tiếp.
Mộc Tử Mạt và Tiền Thiên Thiên đứng ở tầng chót giáo học lâu, vịn lan can nhìn xuống, phía dưới sắp tiến hành đấu vòng loại 800m nữ lớp mười hai. Các cô nhìn thấy Triệu Viện Viện đã qua điểm danh rồi, ngồi chồm hổm xuống thắt lại dây giày, đứng lên thì trên mặt có hăng hái tràn đầy tự tin.
Nói thật, ban khoa học xã hội nữ sinh chiếm đa số, huống chi là lớp trọng điểm môn khoa học xã hội, nữ sinh trong lớp họ cũng không quá quan tâm ưa thích tham gia thi đấu thể thao loại phong trào thể dục thể thao này, lại càng không am hiểu.
Cho nên, lớp mười hai ban 13 ngoại trừ nam sinh ra thì Triệu Viện Viện là hy vọng lớn nhất, thể dục của cô ấy luôn luôn rất tốt, 800 m cũng chạy rất ổn định.
Mặc dù chủ nhiệm lớp liên tục cường điệu, kết quả không quan trọng, quan trọng là quá trình hưởng thụ. Nhưng dù sao là hội thao toàn trường cuối cùng trong cuộc đời học sinh, tất cả mọi người không muốn để lại tiếc nuối gì, lại nói, đến lúc đó nếu như cầm tên thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, trên mặt mũi cũng băn khoăn.
Tiếng súng vừa vang lên, tranh tài chính thức bắt đầu.
Ba phần mười hai giây, Triệu Viện Viện người thứ nhất xông qua điểm cuối, thành công vì lớp mười hai 13 ban bắt được hạng nhất 8 điểm. Quy tắc tranh tài là hạng nhất 8 điểm, hạng hai 5 điểm, hạng ba 3 điểm, tất cả điểm số thêm vào, từ cao xuống thấp sắp hàng, chính là xếp hạng cuối cùng của tất cả ban.
Mộc Tử Mạt và Tiền Thiên Thiên không khỏi vì Triệu Viện Viện vỗ tay lên, một tháng này đến nay, xế chiều mỗi ngày cô ấy đều phải đến trong thao trường rèn luyện, ngay cả cơm cũng chẳng quan tâm ăn, đem mình mệt mỏi gần ૮ɦếƭ không nói, lúc tối người trong kí túc xá còn phải thay phiên giúp cô ấy bôi thuốc xoa Ϧóþ. Không thể không nói, cái hạng nhất này thật sự là đến từ không dễ.
Sau 800m nữ là đấu vòng loại 1000m nam lớp mười hai, Tiền Thiên Thiên chạy xuống đi giúp bạn trai của cô ấy cố gắng lên, Mộc Tử Mạt đứng một lát, nhận được tin nhắn Triệu Viện Viện gửi đến: lạnh muốn ૮ɦếƭ, nhanh đến phòng học giúp tớ đem áo khoác đến đây.
Mộc Tử Mạt không khỏi bật cười. Lúc trước bởi vì phải tranh tài nhiệt huyết sôi trào, thi đấu xong mới biết lạnh?
Cửa sau phòng học khép, không thể ngờ còn có người đang bên trong, Mộc Tử Mạt đẩy ra vừa nhìn, thì ra là Tần Thi Nguyệt.
Nghe được âm thanh đẩy cửa, Tần Thi Nguyệt quay đầu lại, thấy là Mộc Tử Mạt, lại vòng vo đi qua, không thèm quan tâm đến lý lẽ.
Mộc Tử Mạt cũng không để ý, thả chậm bước chân đi về phía chỗ ngồi của mình và Triệu Viện Viện, tính toán cầm áo khoác liền mau chóng rời đi, đối với nguyên nhân tại sao bạn học cả lớp tất cả đi xuống xem so tài mà Tần Thi Nguyệt lại ở lại phòng học không có hứng thú chút nào.
Ai ngờ, đi tới chỗ ngồi của Tần Thi Nguyệt thì cô ta lại đột nhiên đưa chân trái ra, Mộc Tử Mạt chưa bao giờ nghĩ tới cô ta sẽ làm như vậy, một người trọng tâm không ổn định, vội vàng ngã trên mặt đất, thật may là bắt được mép bàn, nhưng không cách nào triệt tiêu trọng lực thế năng đột nhiên mà tới, một quyển sách chất trên bàn phải thật cao đập xuống.
Mộc Tử Mạt chỉ cảm thấy trên chân một trận đau, muốn chống đứng lên, tay lại dùng không được bao nhiêu sức lực, chỉ đành phải trên mặt đất ngồi.
Trên đất thật lạnh, Mộc Tử Mạt quay đầu lại liếc mắt nhìn, Tần Thi Nguyệt nhưng ngay cả đầu cũng không ngẩng, nghiêm túc làm bài thi trên tay, vẻ mặt có nói không ra lạnh nhạt.
Cho đến khi âm thanh càng ngày càng gần của Triệu Viện Viện truyền đến, Tần Thi Nguyệt chợt kéo ghế ra, sập cửa mà đi.
"Ai, Tử Mạt, làm sao cậu cầm cái áo khoác cũng mè nheo, lạnh ૮ɦếƭ tớ!" Triệu Viện Viện đẩy cửa đi vào, thấy Mộc Tử Mạt ngồi dưới đất, không khỏi bước nhanh hơn, "Tử Mạt, làm sao cậu ngồi dưới đất?"
"Không có việc gì, không cẩn thận té, cậu mau đỡ tớ đứng lên." Mộc Tử Mạt thử giật giật chân một chút, còn mơ hồ thấy đau, có thể là xoay đến, chỉ là so với vừa mới tốt hơn nhiều.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Triệu Viện Viện nhìn quyển sách tứ tán, không tin hỏi tới, "Tớ mới vừa thấy Tần Thi Nguyệt đi ra ngoài, có phải hay không. . . . . ."
Mộc Tử Mạt không nói gì, chỉ là đỡ cái bàn đi từ từ trở về chỗ ngồi của mình, "Cậu giúp tớ thu lại sách trên đất đi."
Mặc dù cô không biết Tần Thi Nguyệt tại sao phải làm như vậy, nhưng cô không muốn đem chuyện làm lớn, cũng không muốn giải vây vì Tần Thi Nguyệt, càng không hy vọng tạo thành bối rối cho người khác.
Triệu Viện Viện quả nhiên là hiểu cô. Âm thầm sinh hờn dỗi trong chốc lát, ngồi chồm hổm xuống nhặt một quyển sách một quyển trên đất lên, đặt lên bàn, xếp lại thật chỉnh tề.
"Tử Mạt, không phải là của tớ nói cậu, như cậu vậy. . . . . ." Tức giận để xuống quả đấm, Triệu Viện Viện đi tới chỗ ngồi của Lý Sở Tâm ngồi xuống, kéo tay của cô, "Cậu xem, máu ứ đọng rồi."
Da của Mộc Tử Mạt rất mỏng, lại trắng, bình thường tiểu đả tiểu nháo, Triệu Viện Viện cũng không dám đối với cô dùng sức quá lớn, mới vừa sách dầy như thế nặng như vậy nện xuống, mu bàn tay của cô lập tức tím bầm một mảng lớn.
Thấy trên quần đồng phục học sinh màu xanh dương đậm của Mộc Tử Mạt dính chút bụi đất, Triệu Viện Viện vỗ vỗ giúp cô, lại thấy cô hơi nhíu nhíu mày, lập tức thò tay muốn nhấc lên ống quần của cô, âm thanh không tự chủ đề cao rất nhiều, "Chân của cậu cũng bị thương?"
Mộc Tử Mạt cắn răng "Tê" một tiếng, đè xuống tay của cô ấy, "Đau."
Triệu Viện Viện cẩn thận từng li từng tí giúp cô cuộn ống quần lên, thật may là quần đồng phục học sinh đều rất rộng rãi, cũng không như thế nào tốn sức.
Chứng kiến tới chỗ rách da phiếm hồng trên đầu gối, nhìn thấy mà phát hoảng một khối thì Triệu Viện Viện hít một hơi lạnh, trong miệng không nhịn được thầm thì, xuống tay thật ác độc.
Lập tức đã quyết định, "Đi, tớ dẫn cậu đi phòng y tá trong trường, vết thương này không nhanh xử lý sợ rằng sẽ lây nhiễm.”
Mộc Tử Mạt gật đầu một cái, mặc cho cô ấy dìu dắt đi ra khỏi phòng học. Thời tiết lạnh, vết thương rất đau, hơn nữa không dễ dàng kết vảy, cõ lẽ đi bôi chút thuốc có vẻ tốt hơn.
"Cậu a, mọi người đều nói ngã một lần khôn hơn một chút, cậu ăn nhiều như vậy, thế nào cũng không thấy cậu thêm chút đầu óc a, loại người kia, Hừ! Thật không phải tớ nói cậu, đối với người khác nhân từ chính là tàn nhẫn đối với mình a. . . . . ."
Triệu Viện Viện giống như mụ già một dạng liến thoắng không ngừng, một đường niệm đến phòng y tá trong trường.
Mộc Tử Mạt đột nhiên nghĩ đến một cái tình tiết nhỏ bên trong vài mét manga.
Cô gái đối với sư tử nói, chúng ta bắt đầu chơi đi! Bạn trước cắn đầu của tôi, vẻ mặt phải rất hung dữ. Tôi sẽ khóc kêu gào, hai chân đá lung tung, làm bộ cực sợ. Sau đó chúng ta liền vọt vào trong đám người, hù ૮ɦếƭ bọn họ. Nếu có người tới cứu tôi, cái người dũng cảm mà ra, mới có thể diễn bạch mã hoàng tử của tôi.
Ở lúc gặp rủi ro, người thứ nhất hướng bạn chìa tay giúp đỡ nhất định là bằng hữu của bạn, người như vậy, đáng giá cho bạn dùng một đời để quý trọng.
Bên ngoài gió mùa đông đang cuồng vọng mà gào thét, Mộc Tử Mạt lại cảm thấy, đáy lòng có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.
Hội thao toàn trường diễn ra ba ngày liền kết thúc. Lớp trọng điểm môn khoa học xã hội cuối cùng thua không khó khăn nhìn lắm, lấy 34 điểm trong tổng điểm sau cùng cầm vị trí thứ ba đếm ngược từ dưới lên của tất cả ban.
Lớp mười hai ban 7 giống như lấy xu thế không thể vãn hồi dũng mãnh đoạt hạng nhất, lớp mười hai ban 14 được hạng ba, trên danh sách giành giải thưởng căn bản là thiên hạ của ban khoa học tự nhiên.
Lý Sở Tâm ăn một miếng cơm, ngẩng đầu lên, "Thật không thể tin được ban 14 có thể được hạng ba ư!"
Xác thực khó có thể tưởng tượng.
Cấp ba có 25 lớp, ban khoa học tự nhiên thì có mười lăm, vận động viên ngọa hổ tàng long, ban 14 có thể lấy được thành tích như vậy thật là hiếm thấy.
"Vậy thì có cái gì?" Triệu Viện Viện dùng chiếc đũa gõ cái đĩa, "Cậu cũng không nhìn một chút Tô Tĩnh Nhiên của ban 14 thật lợi hại mà, riêng là ở 1000m nam và nhảy xa liền bên trên cầm 16 điểm, còn có Cố Tính, cậu ấy chạy thứ tư gậy tiếp sức nam, cũng cầm hạng nhất, còn có a. . . . . ."
Triệu Viện Viện cố ý ngừng lại, hướng Tiền Thiên Thiên đối diện chen chen lông mày, "Cái vị kia nhà cậu ấy cũng cống hiến không ít!"
Bạn trai Tiền Thiên Thiên cũng là lớp mười hai ban 14, từ năm lớp 11 bọn họ đã bắt đầu rồi, tình cảm luôn luôn rất tốt.
Thì ra Cố Tính cũng tham gia hội thao toàn trường. Mộc Tử Mạt ăn một cây rau cải, vậy hai ngày hành đi lại không thế nào thận tiện sẽ không đi xem, vẫn đợi ở kí túc xá, trong lòng không tránh được một chút tiếc nuối nho nhỏ.
Không biết lúc Cố Tính chạy bộ là cái dạng gì đây?
Trường học cũng sẽ không trông nom học sinh chút tâm tư lãng mạn ở thời điểm đó, kỳ thi cuối cùng của học kỳ thứ nhất lớp mười hai định tại ngày 24 và 25 tháng 12.
Năm nay lễ Nô-en đêm Giáng sinh nhất định không được an bình.
Một học kỳ, học sinh cấp 3 trên căn bản là miễn dịch đối với cuộc thi, cũng không dám thư giãn, trong phòng làm việc học sinh hỏi vấn đề chật ních rồi, trên hành lang đứng đầy học sinh thảo luận vấn đề, dưới đèn đường cũng tụ tập không ít học sinh học Anh ngữ.
Sau khi cuộc thi kết thúc, trường học khó được một ngày nghỉ.
Mộc Tử Mạt chưa có về nhà, phần lớn đồng học đều thu thập xong đi rồi, cô còn ở lại phòng học, đứng ở bên cửa sổ, bóng lưng có nói không ra cô đơn.
Không biết vì sao sao mỗi lần cuộc thi đi qua, cũng sẽ cảm giác, mệt mỏi rã rời, có một loại cảm giác hít thở không thông không nói ra được, từ lòng bàn chân chậm rãi lan tràn, thở không thông, không cách nào hô hấp.
Khổ cực như vậy, mệt mỏi như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Vì một trang giấy có thể quyết định tiền đồ vận mạng? Còn là, cái gì khác?
Mộc Tử Mạt thật sâu mê mang.
Tháng mười hai mặt trời chiều chiếu ánh hào quang cảm giác xâm lược vẻ mặt bối rối của cô, tại hoàng hôn trên không biết đáp án. Nhàn nhạt cô đơn nhu hòa của đường nét trên mặt cô, cằm hơi nhọn có vẻ trơn mềm nhẵn nhụi.
Giờ phút này, cô hướng về phía ngoài cửa sổ, chân mày nhíu lại.
Điện thoại di động trên bàn màu trắng rung một chút, là một cái tin nhắn. Triệu Viện Viện hẹn cô đến tiệm trà sữa ngoài trường uống trà sữa.
Mộc Tử Mạt thu thập đơn giản, đeo túi xách, đi ra khỏi phòng học.
Hoàng hôn xuống, từ cầu thang sứ trắng cô đơn mà nằm đầy đất vắng lặng, bóng dáng của cô kéo dài thật dài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc