Nụ Hôn Đến Từ Ác Ma - Chương 04

Tác giả: Máy Karry

"Em biết thế nào là đùa với lửa không?"
Ngay khi miệng hắn gặm nhấm môi cô, Y Y liền cảm thấy khắp người như có dòng điện xẹt qua, toàn thân run rẩy, mềm nhũn từ đầu đến chân.
Nhạc Khả Y ngây ngất nhắm mắt lại, cô cảm giác được Lục Băng Thần đã dời nụ hôn đến điểm mẫn cảm ở vành tai. Giọng hắn khàn khàn dán bên tai cô:
"Trời sắp sáng rồi, nếu em không ngủ tiếp, thì đêm nay đừng hòng nghĩ đến chuyện ngủ."
Cô ngước mắt lên, lập tức rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm.
"Anh...Anh đùng có làm loạn, dù sao tôi cũng là ân nhân cứu mạng của anh"
"Vậy thì tôi có nên lấy thân đền đáp không? Mặc dù vết thương vẫn chưa lành hẳn nhưng vận động cũng không sao, tôi có thể nhẫn nhịn được".
Nhìn thấy nét mặt nham nhở của hắn lại thấy mặt hắn càng ngày càng kề sát Y Y lặp tức hét lớn ôm lấy *** mình: “Đừng có tới gần.”
Nhìn thấy phản ứng kịch liệt của cô, hắn bật cười lớn lăn qua một bên giường cười ngặt nghẽo.
"Nghe nói lần đầu của con gái thường rất đau, em có muốn thử chút không?"
"Vậy...Lần thứ hai cũng sẽ đau như vậy ư?" Cô mơ hồ hỏi.
Rõ ràng là hắn không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy. Hắn nhìn cô thật lâu, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn rơi xuống đôi môi đỏ mọng của cô, do nụ hôn ban nãy mà có chút sưng lên còn chưa tan hết.
Lục Băng Thần thở dài, khàn giọng nói: "Đừng tùy tiện khiêu khích sự nhẫn nại của đàn ông. Đêm nay tôi bỏ qua, đêm mai còn dám chui vào lòng tôi nữa, thì em hãy chờ xem hậu quả đi."
Nhạc Khả Y ở một bên túm chặt góc chăn, không nói lời nào.
"Tại sao tối nay em lại chạy sang phòng tôi" Lục Băng Thần xoa đầu cô.
"Tôi...AAA"
Khả Y đang định trả lời hắn, đột nhiên một tiếng sấm \'Đoàng\' vang lên làm cô sợ hãi
hét lên, bất giác nhích lại gần hắn.
Động tác gần gũi này làm tay hắn bỗng có chút khựng lại...Sau đó liền bật cười, hóa ra cô nhóc này sợ sấm.
Lục Băng Thần nghiêng người nằm xuống, ánh mắt hắn tìm kiếm Nhạc Khả Y đang trốn trong chăn không chịu ló mặt ra.
Xung quanh đột nhiên vô cùng yên tĩnh.
Khả Y lặng lẽ kéo chăn xuống.
Vừa ngước mắt lên cô đã thấy Lục Băng Thần nằm bên cạnh, đôi mắt trong veo nhìn cô đắm đuối.
Khả Y bối rối, đón ánh mắt hắn rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh không ngủ sao?"
"Em nằm thế này, tôi ngủ thế nào được?"
Khả Y vô thức liếc chiếc giường hai người đang nằm.
"Giường này không nhỏ, cũng không khác gì giường tôi, tôi không chen chỗ của anh, sao anh lại không ngủ được?"
"Nhạc Khả Y" Bỗng nhiên Lục Băng Thần gọi cả họ lẫn tên cô, làm cô giật mình.
"Hả?"
"Tôi nghĩ, tôi rất muốn làm một chuyện"
"Chuyện gì cơ"
"Hôn em"
Đột nhiên hắn nắm lấy cằm cô, cúi xuống hôn thật sâu...
Nhạc Khả Y vừa mở to mắt, ngây ngô không biết đáp trả, đầu lưỡi vừa e dè rụt lại thì bị người đàn ông kia tiến công mạnh hơn. Nụ hôn vừa sâu vừa mạnh mẽ như muốn ςướק toàn bộ hơi thở cô.
Không được, cứ thế này chắc hắn sẽ phát điên mất.
Lục Băng Thần bỗng xuống giường.
Y Y được thả ra cô vội ôm lấy chăn ngồi bật dậy thở phì phò.
"Anh đi đâu đấy?"
Lục Băng Thần bước vào phòng tắm, không quay đầu lại, chỉ buông ra hai chữ: "Đi tắm"
Nhạc Khả Y ngây ngốc, chẳng phải anh vừa tắm rồi sao, giờ còn tắm gì nữa.
Đợi một lúc lâu nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô mới chợt hiểu ra, gương mặt khẽ đỏ bừng vì xấu hổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc