Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 56

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Vẻ mặt của Hạ Cẩm Hiên không có gì thay đổi chờ Anrde ra cửa, dĩ nhiên phản ứng gì cũng không có, xoay người chuẩn bị đi theo ra cửa.
“Hiên!” Bộ dáng của Thái Gia Tuyền giống như người vợ bị chồng phụ bạc vậy, vội gọi anh lại: “Em mới vừa rồi có chút bối rối, cho nên. . . . . . Không phải như anh nghĩ!”
“Không có gì.” Hạ Cẩm Hiên như cũ không có biểu tình gì quá lớn, chỉ nghiêng đầu qua một bên, không muốn nhìn cô. Mới vừa rồi trong nháy mắt nhìn thấy bọn họ, anh cảm thấy *** rất đau, cảm giác có chút thở không nổi, cho tới bây giờ còn buồn buồn, nên nói chuyện với cô cũng có chút vô lực.
Thái Gia Tuyền sững sờ nhìn anh, anh cư nhiên nói không có gì nhẹ nhàng như vậy, anh là thật không quan tâm sao? ”Anh phải đi bao lâu?” Thương tâm thì thương tâm, cô vẫn muốn hỏi rõ.
“Không biết.” Hạ Cẩm Hiên vẫn không nhìn cô, giống như bên gian phòng có đồ vật gì đó rất hấp dẫn anh. Dừng một chút, lại bổ sung: “Có thể có một khoảng thời gian không có cách nào liên lạc được.”
“Uhm.” Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ đáp một tiếng, xem ra thời gian nửa năm của bọn họ bị đứt quãng rồi. Ngây ngẩn một hồi, cho đến khi nghe được tiếng động của âm thanh mở cửa, thì ra anh đã đi rồi. Thái Gia Tuyền lại đợi một hồi, liền thẩn thờ trở về nhà.
——————
Ngày biệt ly luôn trôi qua thật nhanh, Thái Gia Tuyền cùng Hà Vân giống như con quay chuyển động không ngừng, bất luận từ góc độ nào, bọn họ cũng hy vọng Hạ Cẩm Hiên cùng Andre có thể trở về sớm một chút.
Thái Gia Tuyền vào mỗi đêm cũng rất khuya mới có thể về nhà, mà Liễu Khê cũng thường thay ca trực ở bệnh viện, nên cơ hội hai người gặp mặt dĩ nhiên càng ngày càng ít.
Ngày hôm nay, như thường lệ, Thái Gia Tuyền trở về rất muộn, đuổi theo chuyến xe cuối cùng đến mười một giờ đêm mới đến nhà. Vừa vào cửa, lại phát hiện đèn trong phòng của Liễu Khê còn sáng, tò mò đi tới, càng nhìn thấy một bóng dáng đã lâu không gặp.
“Học trưởng?” Cái bóng lưng ngồi trên giường đó đã từng rất quen thuộc với cô, hiện tại kêu anh cũng mang theo chút cảm khái.
“Tiểu Tuyền, em về rồi.” Lâm Phong quay đầu lại cười ôn hòa, trong mắt đã sớm trở nên thản nhiên.
“Sao anh lại tới đây? Khê Khê thế nào?” Thái Gia Tuyền nhìn về phía Liễu Khê nằm ở trên giường.
“Em chưa xem tin tức? Ngày hôm qua trên đường cao tốc mười mấy chiếc xe tông liên hoàn vào đuôi xe nhau, lập tức đưa tới ba mươi mấy ca cấp cứu người bị thương, Liễu Khê đã hai ngày một đêm không có chợp mắt. Hôm nay xử lý xong người bị thương cuối cùng, cô ấy liền trực tiếp té xỉu ở trong khoa cấp cứu rồi. . . Ai, cô chính là quá ૮ɦếƭ não rồi. . .” Lâm Phong nhỏ giọng nói xong, tựa hồ sợ đánh thức Liễu Khê đang ngủ say, ánh mắt của anh nhìn về phía Liễu Khê ôn hòa mà chuyên chú.
Thái Gia Tuyền sửng sốt chớp mắt một cái, ngay sau đó cười thầm, xem ra với Lâm Phong, cô rốt cuộc có thể yên tâm. Về phần Liễu Khê, cô vẫn là rõ ràng, từ khi lên đại học, nếu như không phải Lâm Phong cứ quyết một lòng cùng cô ở chung một chỗ, có lẽ Liễu Khê sẽ có cơ hội thổ lộ tình cảm của mình. Mà bây giờ đều không quan trọng, mặc dù giờ phút này nói ra vẫn còn sớm, tựa hồ còn ở vào giai đoạn mỏng manh —— nhưng dù sao bọn họ rốt cuộc có cơ hội đi tới cùng nhau, tự đáy lòng, Thái Gia Tuyền chúc phúc cho bọn họ.
“Tối nay anh muốn ở lại đây sao? Sáng sớm ngày mai em phải đi làm, có thể không có cách nào chăm sóc cô ấy.” Thái Gia Tuyền tự mình tính toán, không đợi Lâm Phong trả lời, cô nói tiếp: “Em đi lấy chăn bông cho anh, anh ngủ tạm trên cái sofa nhỏ này một đêm vậy.” Vừa nói vừa xoay người đi làm việc.
Lâm Phong sững sờ nhìn bóng lưng của Thái Gia Tuyền bận rộn, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu Tuyền, thật xin lỗi. . . Nếu như không phải là anh, năm đó cũng sẽ không. . .” Những lời này là ở trong lòng anh nói.
Khi rốt cuộc Thái Gia Tuyền có thể nằm dài trên giường, cảm giác cô đơn mãnh liệt tràn về: “Hiên, anh có khỏe không? Tại sao còn chưa có trở về? Em rất nhớ anh. . .”
Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, Thái Gia Tuyền chuẩn bị xong bữa ăn sáng, dặn dò Lâm Phong đút cho Liễu Khê ăn sáng, liền vội vội vàng vàng đón xe điện ngầm đi làm.
Mới đến công ty không lâu, chỉ thấy Khang Hinh một thân đỏ tươi phe phẩy eo ếch đầy đặn, vội vội vàng vàng đi tới phòng làm việc của Hà Vân, đi theo sau lưng còn có ba mẹ của Hạ Cẩm Hiên trên mặt đều lộ vẻ nôn nóng.
Xảy ra chuyện gì? . . . Thái Gia Tuyền không khỏi có chút bất an, cũng vội vội vàng vàng đi theo.
“Nhanh lên, thông báo các đại cổ đông, lập tức triệu tập Hội Đồng Quản Trị!” Khang Hinh cực kỳ giống bà chủ, hướng về phía Hà Vân ra lệnh.
Hà Vân ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn về phía ba mẹ của Hạ Cẩm Hiên.
“Làm theo lời cô ấy nói, nhanh lên một chút!” Mẹ Hạ dường như là đang rống lên, thanh âm rõ ràng mang theo nức nở. Một bên, ba Hạ vội ôm vợ của mình, một bộ dáng vừa an ủi vừa lo lắng, cũng không quên hướng Hà Vân gật đầu một cái.
Hà Vân cũng không hỏi nhiều, vội cầm điện thoại lên lần lượt báo cho các cổ đông.
“Xảy ra chuyện gì?” Thái Gia Tuyền rốt cuộc không nhịn được rồi.
Ba mẹ của Hạ Cẩm Hiên lại giống như không nghe thấy, một người chỉ lo ưu sầu lo lắng, một người khác chỉ lo không ngừng trấn an.
“Hiên ở bên Trung Đông bị bắt cóc rồi! Lần này không phải là đùa giỡn! Bọn bắt cóc gửi đến băng ghi hình, anh ấy bị đánh đến không thể nhìn ra nữa rồi!” Khang Hinh kích động nói.
“Cái gì?” Dưới chân của Thái Gia Tuyền như bị mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, vội vàng lấy tay vịn vào bàn: “Vậy làm sao bây giờ? Như thế nào mới có thể thả người đây!”
“Mười tỷ! Bọn họ cư nhiên công phu sư tử ngoạm, muốn mười tỷ!” Mẹ Hạ kêu gào.
Thái Gia Tuyền hoàn toàn ngây dại, mười tỷ là cái khái niệm gì?
“Trong vòng một đêm chỉ điều động được một nửa, còn thiếu năm tỷ.” Mẹ Hạ khóc nói.
“Khang tiểu thư, ba cô không phải mở ngân hàng sao? Để cho ba cô nghĩ một chút biện pháp đi!” Thái Gia Tuyền một phát bắt được Khang Hinh, có chút luống cuống lớn tiếng thỉnh cầu.
Khang Hinh lúng túng tránh tay của cô ra, ánh mắt có chút lóe lên: “Cha tôi gần đây đầu tư một hạng mục lớn, vốn lưu động cũng không còn bao nhiêu rồi. . .”
Cha Hạ liếc hai cô một cái, ôn hoà mà nói: “Tôi vẫn chưa tới mức phải kiếm người khác để vay tiền, cùng lắm thì đem một ít cổ phần của Trác Gấm bán ra ngoài.”
“Như vậy sao được?” Thái Gia Tuyền mặc dù cũng nghĩ đến, nhưng mở miệng là Khang Hinh: “Thả ra năm tỷ cổ phần, Hạ gia cũng sẽ không còn là cổ đông lớn nhất nữa rồi! Đây không phải là tương đương với việc chắp tay đem Trác Gấm nhường người ta rồi sao?”
“Chẳng lẽ con trai của tôi không quan trọng bằng Trác Gấm?” Giọng nói của cha Hạ không giận mà mang theo uy nghiêm làm cho những người thiếu ý thức ở đây nghe được, người này mới đúng là người có phân lượng ở Trác Gấm: “Cha của tôi năm đó tạo dựng Trác Gấm thì lấy chữ ‘Gấm’ này, chính là vì cháu của ông, con trai của tôi —— Hạ Cẩm Hiên! Hy vọng nó có thể trở thành một người xuất sắc. Các người nói xem, nếu như nó không còn nữa, tôi giữ Trác Gấm lại có ích lợi gì?”
Khang Hinh cắn môi cúi đầu. Thái Gia Tuyền thì dùng sức gật đầu một cái, giống như thấy được ánh rạng đông.
____________________
Hội Đồng Quản Trị rất nhanh được triệu khai, nhưng những người đó tựa hồ cũng có tính toán của mình. Có chút hy vọng Hạ gia sẽ thả ra năm tỷ cổ phần, như vậy sẽ khiến cho mình còn có quyền phát ngôn; có chút hy vọng Trác Gấm buông tha một chút mã hạng mục vừa mới lên, thu hồi một chút đầu tư, đạt tới một chút mục đích của mình; còn có dứt khoát từ bỏ quyền quản lý giao cho bọn họ.
Cha Hạ vẫn trầm mặc, Thái Gia Tuyền lại ngồi không yên: “Các vị, lần trước sau khi tổng giám đốc bị bắt cóc, chỉ trong thời gian một ngày, Trác Gấm đã gặp phải tình huống như thế nào? Mọi người đều đã biết. —— lần này tin tức chưa chảy ra, nếu như hiện tại Trác Gấm vô duyên vô cớ có chút động tác lớn này, thì làm sao có thể giải thích với bên ngoài và các cổ đông nhỏ? Nếu như bị truy ra sự thật, sẽ có cái dạng hậu quả gì? Tiền trong tay mọi người sẽ bị mất bao nhiêu? Mọi người đã nghĩ tới chưa?”
Qua một hồi sau trầm mặc, rốt cuộc có người không nhịn được mở miệng: “Quả thật, tin tức lần này tốt nhất không cần tiết lộ ra bên ngoài. Nếu không thị trường chứng khoán bị rung chuyển là khó tránh khỏi.”
“Vậy làm sao bây giờ? Phải huy động tiền mà lại không thể để người bên ngoài biết.” Có người lập tức nói tiếp.
“Các vị có thể cho mượn một ít tài sản của các vị?” Thái Gia Tuyền thử dò xét nói.
Trong mắt cha Hạ lóe lên một tia sáng cực nhanh không ai thấy. Những người chung quanh lại tiếp tục một hồi trầm mặc.
“Tôi có thể lấy ra mười triệu.” Đột nhiên có người lên tiếng, Thái Gia Tuyền cảm kích nhìn về phía phát ra giọng nói đó, là một vị cổ đông nhỏ.
“Tôi thì năm trăm triệu, bây giờ không có nhiều. Lão Hạ à, tôi phải bán cổ phiếu mới gôm được nhiêu đây thôi.” Bắt đầu có người cố gắng muốn ban ơn lấy lòng rồi.
. . . . . . . . .
Mọi người anh một lời tôi một câu, cam tâm tình nguyện cũng tốt, tình thế bắt buộc cũng được, tóm lại một chút thời gian cũng có thể kiếm thêm được ba tỷ. Cha Hạ trước sau vẫn không quan tâm hơn thua mà mỉm cười với mọi người, Thái Gia Tuyền thì lại cao hứng lại gấp gáp, dù sao còn có thiếu bảy trăm triệu.
“Các vị, tôi tới chậm.” Đang lúc mọi người lo lắng vì còn thiếu bảy trăm triệu, thì có người đi một mình vào phòng họp.
“Tề Minh!” Thái Gia Tuyền kinh dị nhìn người mới đến, không khỏi kêu thành tiếng.
Tề Minh nhìn cô khẽ gật đầu, ngay sau đó đi về phía cha Hạ: “Bác trai, còn thiếu bảy trăm triệu để con giải quyết, bây giờ có thể nói chuyện riêng với con một lát được không ạ?”
Thái Gia Tuyền miệng há đến cơ hồ có thể nhét vào một cái trứng vịt, chỉ thấy cha Hạ gật đầu một cái, ngay sau đó nhìn sang cô cùng Hà Vân, phân phó nói: “Thái tiểu thư, nơi này liền giao cho cô cùng Tiểu Hà rồi, mau sớm làm xong công việc hướng mọi người mượn tiền rồi kiểm tra chuyển khoản, chuẩn bị biên nhận mượn tiền cho tốt rồi mang đến cho tôi ký tên.”
Thái Gia Tuyền sững sờ gật đầu một cái: “Dạ, ngài cứ yên tâm đi.”
Cha Hạ lại hướng các vị cổ đông gật đầu, rồi liền cùng Tề Minh cùng đi ra phòng họp.
Thái Gia Tuyền cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền vội vàng cùng Hà Vân cùng nhau bận việc mượn và chuyển tiền, dù sao phần còn thiếu vẫn có Tề Minh giải quyết, như vậy Hạ Cẩm Hiên được cứu rồi.
——
Công việc bận rộn đến tận buổi tối, thời điểm Thái Gia Tuyền cuối cùng cũng sắp xếp tốt tất cả biên nhận mượn tiền, thủ tục chuyến khoản, ngẫu nhiên nhìn thấy cha Hạ, mẹ Hạ, Khang Hinh, Tề Minh cùng một số người không biết.
“Hạ tiên sinh, đã làm xong, chờ ngài kiểm tra đối chiếu ký tên, tất cả tiền trước 12h sẽ được chuyển khoản đầy đủ. Tổng cộng là ba tỷ hai ngàn bảy trăm vạn.” Thái Gia Tuyền cung kính đem tất cả văn kiện đưa tới trong tay của cha Hạ.
Ca Hạ nhận lấy văn kiện, qua loa nhìn một chút, cũng không có kiểm tra đối chiếu số lượng liền trực tiếp đặt Pu't lên ký tên.
Thái Gia Tuyền sợ hết hồn: “Hạ tiên sinh, ngài không kiểm tra đối chiếu một cái số tiền sao?”
Cha Hạ ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói: “Chuyện như vậy chỉ các cô mới có thể làm tốt.”
Thái Gia Tuyền gật đầu một cái xin lỗi, trong lòng có vui mừng vì loại được tin tưởng vô điều kiện này: “Hạ tiên sinh, tôi sẽ đi làm.”
“Cô trước đừng nóng vội!” Thấy Thái Gia Tuyền xoay người muốn đi ra cửa, Tề Minh vội gọi cô lại: “Để Hà Vân đi đi, cô lưu lại nghe một chút.”
“Tại sao để cho cô ta lưu lại? Chuyện này không phải càng ít người biết càng tốt sao?” Khang Hinh không được tự nhiên kêu lên, đưa tới một nhóm người cau mày.
“Sợ rằng cô ấy so với cô còn có tư cách nghe kế hoạch này hơn.” Tề Minh không muốn cho Khang Hinh mặt mũi, trực tiếp lạnh lùng phản kích lại.
“Anh!” Khang Hinh tức giận vô cùng, vụt đứng lên. Nhưng không đợi cô nói gì, mẹ Hạ liền lớn tiếng trách cứ: “Khang Hinh cô ngồi xuống cho tôi!”
Khang Hinh chép miệng, không cam lòng liếc Thái Gia Tuyền một cái, vô cùng miễn cưỡng ngồi xuống lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc