Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 99

Tác giả: Diêp Phi Dạ

CHÀO TIÊN SINH, TIÊN SINH ĐI THONG THẢ
Lúc đầu Trình Thanh Thông ký thỏa thuận làm việc ở xí nghiệp Tô thị, trong vòng hai năm sau khi rời khỏi cương vị công tác, không thể làm nghề nghiệp cùng ngành, cho nên trong sơ yếu lý lịch của cô, cố ý tránh né chức vụ thư ký cho giám đốc cao cấp này.
Thành tích đại học của Trình Thanh Thông tốt, sau khi tốt nghiệp trực tiếp tiến vào xí nghiệp Tô thị, sơ yếu lý lịch mặc cho ai nhìn cũng đều rất vừa lòng.
Hiện tại Trình Thanh Thông, giống như Trình Thanh Thông vừa mới tốt nghiệp đại học, không có khoản dư nào, thành phố lớn Bắc Kinh này là xài rất nhiều tiền, Trình Thanh Thông không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp lựa chọn "Khách sạn Tứ Quý" cho cô tiền lương cao nhất, nhận chức làm quản lý khách sạn.
Công việc hàng ngày của Trình Thanh Thông, rườm rà lại bận rộn, cô và một quản lý khách sạn khác, hai người thay ca qua lại, tháng đầu tiên cô nhận chức, phụ trách là ca đêm, tháng thứ hai là ca ngày.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt tháng thứ ba liền đến, lại đến phiên cô trực ca đêm.
Lúc này Bắc Kinh đã vào mùa hè, Trình Thanh Thông làm quản lý, chỉ cần phụ trách khách hàng phòng tổng thống.
Phòng tổng thống của khách sạn Tứ Quý, cũng có phân chia cao thấp, rất nhiều gian phòng riêng đặc biệt, là không cho người ngoài dùng, đó là để cho một vài người đặc biệt dùng, ví dụ gian phòng số 8888 chính là dành cho đại BOSS Tô Chi Niệm trước đây của Trình Thanh Thông.
Đương nhiên, phòng tổng thống chỉ định đặc biệt, cũng có số lượng mấy gian không nhiều là dùng cho bên ngoài, bởi vì giá cả siêu cao, đại đa số đều để không
Bảy giờ chiều, Trình Thanh Thông đến công ty, dùng bữa tối đơn giản xong, thay đồng phục làm việc thống nhất, liền giao ca với người quản lý khác.
Kết quả lại được báo cho, phòng chỉ định đặc biệt số 1111, chín giờ đêm nay có khách quý tới.
Khách hàng phòng chỉ định đặc biệt, Trình Thanh Thông đều sẽ tự mình nghênh đón , tám giờ năm mươi, cô liền xuống từ phòng làm việc trên tầng cao, đứng ở trong đại sảnh chờ đợi.
Chín giờ mười, một chiếc xe Benz chậm rãi ngừng ở cửa đại sảnh, người giữ cửa mở cửa xe, dẫn đầu xuống là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh.
Tất cả khách quý vào ở phòng chỉ định đặc biệt, đều sẽ đưa văn kiện chứng nhận quét xem, Trình Thanh Thông cúi đầu, đối chiếu tấm hình trên văn kiện mình ôm một lần, xác định đây chính là khách quý mình phải tiếp đâĩ, lập tức nghênh tiếp trước, dùng thái độ phục vụ tốt nhất, mặt mỉm cười dùng tiếng Anh nói: "Chào ngài, Smith tiên sinh, tôi là quản lý khách sạn, Trình Thanh Thông, hoan nghênh ngài vào ở khách sạn Tứ Quý."
"Chào Trình tiểu thư." Smith tiên sinh vươn tay ra với Trình Thanh Thông, mở miệng nói lại là tiếng Trung vô cùng lưu loát.
Đáy lòng Trình Thanh Thông ngoài ý muốn, trên mặt lại đặc biệt bình tĩnh, lễ phép mà lại đơn giản bắt tay với Smith tiên sinh, vừa mới chuẩn bị mời Smith tiên sinh vào đại sảnh, trong chiếc xe Smith tiên sinh vừa mới xuống xe đó, lại có một người cúi người đi ra.
Trình Thanh Thông bất giác nhìn chăm chú lên trên người người đó, sau đó lời nói đến bờ môi, liền bỗng dưng dừng lại.
Là Tần Dĩ Nam đã lâu không gặp.
Trái tim Trình Thanh Thông đột nhiên rụt lại, trong đầu óc liền bay vào câu "Có thể cách tôi bao nhiêu xa liền cách tôi bấy nhiêu xa" mà lúc trước anh đã ném cho cô.
Nếu đổi lại bình thường, cô khẳng định sẽ không chút do dự lập tức trốn tránh đi, nhưng hôm nay không được, hôm nay cô có công việc trên người, cô nhất định phải tận tâm tận lực tiếp đãi Smith tiên sinh.
Trình Thanh Thông dùng sức nắm văn kiện trong tay, nỗ lực duy trì nụ cười lễ phép trên mặt, chờ đến sau khi Tần Dĩ Nam đứng vững, đưa tay ra hiệu xin mời vào trong đại sảnh: "Smith tiên sinh, mời vào trong."
Theo tiếng nói của Trình Thanh Thông vang lên, tầm mắt Tần Dĩ Nam không nóng không lạnh bay tới trên mặt cô.
Hô hấp của Trình Thanh Thông dừng lại, lúc mí mắt của Tần Dĩ Nam theo bản năng chống lại ánh mắt cô, liền rủ xuống.
Vì bảo đảm chất lượng phục vụ, Trình Thanh Thông tận lực khiến cho chính mình xem nhẹ cảm giác chua xót ê ẩm nơi ***g ***, dùng tốc độ nhanh nhất, điều chỉnh tốt cảm xúc, nhấc mí mắt lên, khách khí lễ phép chào hỏi Tần Dĩ Nam: "Tiên sinh, chào ngài."
Cô không gọi Tần tiên sinh.
Anh từng nói, anh không muốn có bất kỳ liên quan gì với cô.
Đêm nay anh không vào khách sạn Tứ Quý ở, nơi này của cô không có tư liệu của anh, cho nên cô lựa chọn xưng hô cẩn trọng nhất, tiên sinh.
Tần Dĩ Nam không làm ra chút phản ứng nào với lời chào hỏi của cô, thậm chí giọng nói của cô còn chưa rơi xuống, anh liền chuyển dời tầm mắt lãnh đạm, trò chuyện cùng Smith tiên sinh.
Dáng dấp kia của anh, từ đầu đến cuối, giống như cô chính là một người không quan trọng không liên quan.
Chẳng qua cũng đúng, cô với anh mà nói, đúng là người không quan trọng không liên quan.
Trong thời gian làm việc, Trình Thanh Thông không có quá nhiều thời gian đi hòa dịu khổ sở và và K**h th**h vô tình gặp được ở trong đáy lòng của cô, cô dùng hết khả năng khiến cho chính mình xem nhẹ Tần Dĩ Nam, xoay người, bước bước chân thong thả, dẫn Smith tiên sinh và Tần Dĩ Nam đi đến thang máy VIP.
Bước vào thang máy, Trình Thanh Thông quét thẻ, nhấn con số tầng chót.
Trên dọc đường thang máy đi lên, Tần Dĩ Nam và Smith tiên sinh luôn đang trò chuyện, Trình Thanh Thông giương khóe môi, giống như người đầu gỗ, đứng quy củ ở một góc thang máy, không nói tiếng nào.
Đến tầng cao, cửa thang máy mở ra, Trình Thanh Thông lại đưa tay ra hiệu xin mời lần nữa, chờ đến sau khi Smith tiên sinh và Tần Dĩ Nam đi ra thang máy, cô mới đi theo ra, sau đó vượt qua bọn họ, đi đến trước phòng số 1111, chà thẻ phòng, đẩy cửa ra, mời bọn họ đi vào trong.
Trình Thanh Thông đứng ở cửa, không có gấp gáp rời đi, lễ phép hỏi thăm: "Smith tiên sinh, xin hỏi ngài cần uống gì không?"
Smith tiên sinh lắc đầu một cái, chỉ chỉ nhà vệ sinh, biểu thị muốn tắm rửa trước một chút, sau đó nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, có lẽ là nghĩ anh muốn chờ mình, liền hỏi: "Tần tiên sinh, muốn uống gì không?"
Tần Dĩ Nam đưa mắt nhìn về phía Trình Thanh Thông đang đứng, lời nói trong miệng lại là trả lời cho Smith tiên sinh : "Cà phê."
Smith tiên sinh quay đầu, mở miệng với Trình Thanh Thông: "Một ly cà phê, cám ơn."
Trình Thanh Thông mỉm cười nói: "Vâng."
Vào lúc cô chuẩn bị kéo cửa rời đi, Smith tiên sinh có gọi cô lại: "À, quên, giúp tôi chuẩn bị món ăn khuya."
"Vâng, Smith tiên sinh." Trình Thanh Thông vội vàng đi vào phòng, lấy menu thức ăn trên bàn, đưa cho Smith tiên sinh: "Xin hỏi Smith tiên sinh, ngài muốn ăn cái gì?"
Smith tiên sinh đơn giản nhìn thoáng qua menu, liền để xuống vừa trả lời vấn đề của Trình Thanh Thông, vừa mở tủ ra, lấy một đôi dép lê ra: "Phần ăn B."
"Vâng, Smith tiên sinh." Dừng một chút, Trình Thanh Thông lại hỏi: "Xin hỏi ăn khuya dùng ở trong phòng, hay là dùng ở nhà hàng?"
Nói xong, Trình Thanh Thông liền nhận lấy dép lê ở trong tay Smith tiên sinh, giúp đỡ tháo dỡ túi nylon bên ngoài, bày biện dép lê ngay ngắn ở trước chân Smith.
Tần Dĩ Nam dựa vào bàn, đứng ở chỗ không xa, nhìn bộ dạng lễ độ cung kính của Trình Thanh Thông, mi tâm nhẹ nhăn một chút.
"Nhà hàng."
"Vâng, Smith tiên sinh, ăn khuya ngon miệng, tôi sẽ phái người tới đây gọi ngài ."
Theo cử động đứng lên của Trình Thanh Thông, Tần Dĩ Nam không chút đếm xỉa quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cà phê Tần Dĩ Nam muốn, rất nhanh liền đưa tới.
Smith tiên sinh đang tắm, trong phòng khách xa hoa, Tần Dĩ Nam ngồi ở trên ghế sofa, đang lật xem báo chí.
Bước chân của Trình Thanh Thông rất nhẹ đi đến trước mặt Tần Dĩ Nam, nhẹ nhàng đặt cái ly cà phê trên khay ở trên bàn trà: "Tiên sinh, xin hỏi cà phê của ngài, muốn thêm đường hay thêm sữa?"
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm tờ báo, thần sắc không động.
Trình Thanh Thông lúng túng chờ ở một bên một lát, thấy anh không có ý tứ muốn nói chuyện với mình, liền nhẹ nhàng đặt bát sứ đựng đường và sữa xuống trước ly cà phê, khách sáo lưu lại một câu "Tiên sinh mời từ từ dùng", liền ôm cái khay, rời khỏi căn hộ.
Sau khi chuẩn bị thức ăn khuya xong, Trình Thanh Thông trước gọi một cú điện thoại cho gian phòng của Smith tiên sinh, xác định Smith tiên sinh đã tắm xong, mới tự mình tới đây dẫn anh và Tần Dĩ Nam đi đến nhà hàng.
Giống như lúc đầu dẫn bọn họ về phòng, Trình Thanh Thông đi ở phía trước, Smith tiên sinh và Tần Dĩ Nam ở phía sau cô, nói chuyện công việc.
Từ trong đối thoại của bọn họ, Trình Thanh Thông biết được lần này Smith tiên sinh tới Trung Quốc, là nói chuyện hợp tác với Tần Dĩ Nam, phòng khách sạn Tứ Quý là Tần Dĩ Nam đặt cho Smith tiên sinh.
Trong nhà hàng, gần như không có hành khách nào, Trình Thanh Thông dẫn Smith tiên sinh và Tần Dĩ Nam đến gần một chỗ gần cửa sổ nhất, tự mình bố trí tốt bàn ăn cho hai người, mới gọi người phục vụ bưng bữa ăn khuya lên.
Trong quá trình Smith tiên sinh và Tần Dĩ Nam đang ăn khuya, có công việc muốn nói, Trình Thanh Thông biết điều đứng chờ ở phía xa.
Một khách hàng ở gần cửa nhà hàng, không cẩn thận làm rơi bát sứ xuống đất, vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
Phục vụ nhà hàng đều đang bận, Trình Thanh Thông thân là quản lý khách sạn, nhanh chóng đi lên trước, quan tâm hỏi thăm: "Không có bị thương đến chính mình chứ?"
Khách hàng lắc lắc đầu.
Trình Thanh Thông hơi cười, lấy cho khách hàng một bát sứ mới, sau đó liền ngồi xổm người xuống, nhanh chóng xử lý mảnh sứ vỡ trên mặt đất.
...
Lúc bát sứ rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lanh lảnh, Tần Dĩ Nam theo bản năng nhìn tới bên đó.
Ban đầu anh không để ý, thẳng đến khi Trình Thanh Thông ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay đi nhặt lấy mảnh sứ vỡ, khóe môi anh lơ đãng kéo căng một chút.
Suy nghĩ một chút, anh cũng đã không gặp cô gần hai tháng.
Anh không phải không nghĩ tới, cô trôi qua như thế nào, chẳng qua cũng chỉ là ngẫu nhiên nghĩ đến, anh không có đi điều tra cô đi làm ở nơi nào, làm công việc gì.
Thẳng đến hôm nay, nhìn thấy cô ở khách sạn Tứ Quý, anh mới biết, hóa ra cô làm quản lý khách sạn ngành dịch vụ.
Không thể không nói, thái độ phục vụ của cô rất tốt, tốt đến... Anh nhìn có chút buồn bực.
Ở trong lúc Tần Dĩ Nam thất thần, dư quang khóe mắt của anh lưu ý đến thân thể Trình Thanh Thông nhẹ nhàng run lên một cái, anh bất giác xoay đầu về phía cô ngồi xổm một chút, sau đó nhìn rõ ràng là mảnh sứ vỡ cắt lên tay cô.
Giọt máu từ từ xông ra, chẳng qua cô giống như là không cảm giác được đau đớn, một giây sau, liền sắc mặt trầm tĩnh nhặt mảnh sứ còn lại lên, sau đó dùng khăn giấy bao bọc tố, đi đến nhà vệ sinh.
Lúc Trình Thanh Thông đi ra từ nhà vệ sinh, Smith tiên sinh đã dùng xong bữa ăn khuya, cùng đứng lên với Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam không lên lầu, Smith tiên sinh để cho Trình Thanh Thông giúp mình tiễn anh, Trình Thanh Thông mỉm cười gật đầu đáp ứng, chờ đến sau khi Smith tiên sinh về phòng, liền đưa Tần Dĩ Nam xuống lâu.
Tài xế của Tần Dĩ Nam, đã sớm lái xe chờ ở cửa khách sạn.
Tài xế của Tần Dĩ Nam, đã sớm lái xe chờ ở cửa khách sạn.
Trình Thanh Thông đứng ở trước cửa, ôn nhu chào tạm biệt với Tần Dĩ Nam cúi người lên xe: "Tiên sinh, đi thong thả."
Tiếng nói của cô vừa rơi xuống, cửa xe liền bị Tần Dĩ Nam đóng mạnh lại.
Thân thể Trình Thanh Thông run nhẹ lên, nụ cười nơi khóe môi trở nên hơi ngưng trệ.
Xe khởi động, trước khi lái đi, Trình Thanh Thông vẫn nỗ lực giơ khóe môi lên với Tần Dĩ Nam ở trong cửa sổ xe.
Tần Dĩ Nam giống như là không nhìn thấy nụ cười của Trình Thanh Thông, mặt không biểu tình lướt tầm mắt qua từ trên người cô, rơi ở trên kính chiếu hậu phía trước.
Theo xe chậm rãi lái đi, Tần Dĩ Nam xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Trình Thanh Thông ngẩn ngơ nhìn chằm chằm suối phun đối diện cửa khách sạn, đứng ngây ngốc một lát, mới xoay người vào khách sạn.
Cô không có đi cửa xoay tròn, mà là vươn tay đẩy cửa hông ở một bên, Tần Dĩ Nam lưu ý đến trên tay đẩy cửa của cô, bọc một cái băn g keo cá nhân.
Trên mặt cô vẫn luôn treo nụ cười lễ phép không chê vào đâu được, Tần Dĩ Nam không biết có phải là ảo giác của mình hay không, anh xuyên qua vẻ mặt ngọt ngào như vậy, mơ hồ bắt giữ được một chút hiu quạnh.
Cô hẳn là trôi qua quá khổ cực đi... Cô luôn không thế nào béo, hiện tại nhìn lại càng gầy hơn, thịt trên gương mặt ít đi rất nhiều, khiến cho mắt lộ vẻ đặc biệt lớn.
Tần Dĩ Nam nhìn đèn neon chợt lóe không ngừng ở ven đường, trước mắt liền lờ mờ hiện ra bộ dạng Trình Thanh Thông quỳ trên mặt đất đặt dép lê cho Smith tiên sinh, còn có hình ảnh cô ngồi xổm ở bên cạnh góc bàn nhà hàng nhặt lấy mảnh sứ vỡ.
Chức vị của cô, nói dễ nghe là quản lý khách sạn, nói khó nghe, thật ra không có gì khác với người hầu, chỉ là tiền lương nhiều hơn một chút.
Tần Dĩ Nam nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình buồn bực vừa rồi ở trong phòng Smith tiên sinh lại hiện ra.
-
Có lẽ là bởi vì gặp Tần Dĩ Nam, ca đêm vào đêm nay của Trình Thanh Thông đặc biệt mệt mỏi, thật vất vả chịu đến sáng sớm tan tầm, lúc đứng ở cửa khách sạn chờ xe công cộng, cô nhận được điện thoại của mẹ gọi tới, nói là cùng bạn tổ chức thành đoàn thể đi châu Âu chơi, lúc trở về đáp máy bay xuống sân bay Bắc Kinh, muốn đến thăm cô và Tần Dĩ Nam, ở vài ngày rồi về nhà.
Cô và Tần Dĩ Nam ly hôn hai tháng, Trình Thanh Thông biết chuyện này không che giấu được, sớm muộn cũng sẽ biế, nhưng bởi vì cô còn chưa nghĩ ra nói với cha mẹ như thế nào, cho nên vẫn luôn chưa nói chuyện cô ly hôn, bây giờ đây, mẹ bỗng nhiên muốn tới Bắc Kinh, cô...
Trình Thanh Thông ngồi ở trên xe công cộng, rất nhức đầu, sau khi xuống xe, cô gọi điện thoại cho mẹ, muốn nói với bà, mình và Tần Dĩ Nam đã ly hôn.
Nhưng mà, mẹ ở trong điện thoại H**g phấn nói với cô, bà gửi qua bưu điện cho cô một ít đặc sản, bảo cô để ở trong ngăn đông tủ lạnh, chờ bà đi tới Bắc Kinh, sẽ nấu cho cô và Tần Dĩ Nam ăn, mẹ còn nói, bà gửi đều là thứ Tần Dĩ Nam thích ăn.
Trình Thanh Thông không thể nào mở miệng được, nói với mẹ mục đích ban đầu mình gọi cú điện thoại này, cuối cùng chỉ có thể tâm sự nặng nề cúp điện thoại.
...
Smith tiên sinh ở khách sạn Tứ Quý một tuần.
Trong một tuần này, Tần Dĩ Nam tới khách sạn Tứ Quý này rất nhiều lần, Trình Thanh Thông cũng tình cờ gặp anh nhiều lần.
Giống như lần đầu gặp mặt ở khách sạn Tứ Quý, cô đối với anh luôn là loại thái độ cung kính tôn trọng kia.
Ngày Smith tiên sinh trả phòng, Tần Dĩ Nam tới khách sạn Tứ Quý đưa anh ta ra sân bay.
Trước khi Smith tiên sinh rời khỏi phòng, điện thoại di động của anh ta vang lên.
Smith tiên sinh nói tiếng xin lỗi với Tần Dĩ Nam, liền đi đến trong phòng ngủ nghe điện thoại .
Trong phòng khách chỉ còn hai người Trình Thanh Thông và Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam vẫn như cũ, coi Trình Thanh Thông như người lạ, cứ thế dựa vào ở trước cửa sổ sát đất chơi điện thoại di động.
Trình Thanh Thông đứng quy củ chờ ở cửa phòng.
Chỉ là hôm nay Trình Thanh Thông thường lén nhìn Tần Dĩ Nam một cái, giống như là đang vùng vẫy cái gì, muốn đi về phía anh, rồi lại không có can đảm.
Thời gian chảy xuôi qua từng ly từng tí, Smith tiên sinh còn đang nghe điện thoại ở trong phòng ngủ.
Trình Thanh Thông nắm tay thành quả đấm, nếu hiện tại cô không đi tìm Tần Dĩ Nam, chờ đến khi anh tiễn Smith tiên sinh đi, sợ là cô cũng không có cơ hội gặp anh nữa.
Chỉ là... Anh chán ghét cô như vậy, dù cô mở miệng xin anh giúp đỡ, sợ rằng anh cho cô cũng chỉ là tràn đầy khinh thường và chế giễu đi.
Trình Thanh Thông lặng lẽ bước nửa bước về phía Tần Dĩ Nam đứng, cuối cùng, vẫn lùi trở về.
Lại qua năm phút, Smith tiên sinh đi ra từ trong phòng ngủ, Trình Thanh Thông treo nụ cười lễ phép lên một lần nữa, một đường đưa Smith tiên sinh và Tần Dĩ Nam lên xe rời đi.
Trở lại phòng làm việc, Trình Thanh Thông nhận được tin nhắn địa điểm xuất phát từ châu Âu trở về Bắc Kinh của mẹ, tâm tình cô buồn bực đặt điện thoại di động ở một bên, nằm sấp ở trên bàn, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ rồi dâng lên nỗi sầu lo.
Cô vẫn là thành thật khai báo chuyện ly hôn với mẹ thôi, gọi điện thoại không tiện mở miệng, liền gửi tin nhắn đi...
Trình Thanh Thông cầm điện thoại di động lên, nhìn chằm chằm màn hình, vắt hết óc nghĩ một hồi lâu, gõ lên ở trên bàn phím, còn chưa đánh mấy chữ, cửa phòng làm việc liền gõ mở, là người phục vụ thu dọn gian phòng Smith tiên sinh ở kia, trong tay cầm lấy một cái đồng hồ đeo tay: "Trình giám đốc, người thuê phòng bỏ quên đồ."
Trình Thanh Thông vội vàng để điện thoại di động xuống, nhận đồng hồ đeo tay, mấy ngày nay cô thường xuyên gặp Smith tiên sinh, biết đây là đồng hồ đeo tay của anh, sợ là lúc vừa rồi nghe điện thoại, cởi đồng hồ đeo tay chơi, nhưng vì thời gian cấp bách, liền rơi mất, Trình Thanh Thông vội vàng tìm số điện thoại của Smith tiên sinh gọi đi, nhắc nhở báo với cô đã tắt máy.
Máy bay cất cánh rồi ư?
Trình Thanh Thông tiếp tục gọi lần nữa, vẫn là tắt máy, cuối cùng giãy giụa một lát, chỉ đành nhấn số điện thoại của Tần Dĩ Nam đang ngồi chờ máy bay.
Điện thoại rất nhanh liền kết nối được đường dây, bên trong truyền tới giọng nói ôn nhuận của Tần Dĩ Nam: "Chào ngài, Tần Dĩ Nam."
Trình Thanh Thông nhớ không rõ chính mình đã bao lâu rồi, không nghe thấy tiếng nói ôn tồn của Tần Dĩ Nam, cô cầm ống nói, lại có thể hốt hoảng lên.
"Chào ngài, xin hỏi ngài..."
Trình Thanh Thông hoàn hồn, vội vàng cung kính khách khí mở miệng vào trong điện thọa di động: "Chào ngài, Tần tiên sinh, tôi là bên khách sạn Tứ Quý..."
Lời của Trình Thanh Thông còn chưa nói hết, Tần Dĩ Nam liền dùng ngữ khí lạnh buốt cắt đứt lời nói của cô: "Có việc sao?"
*** Trình Thanh Thông chợt đau nhói, cầm điện thoại di động, nỗ lực khống chế ngữ khí, ổn định mềm mại nói: "Vừa rồi khi chúng tôi thu dọn phòng, phát hiện Smith tiên sinh để quên đồng hồ đeo tay, tôi gọi điện thoại cho ngài ấy, nhưng đã tắt máy, cho nên chỉ có thể liên hệ ngài..."
Trình Thanh Thông ngừng một chút, lại nói: "Tần tiên sinh, ngài xem là ngài nói địa chỉ Smith tiên sinh cho chúng tôi, chúng tôi gửi cho ngài ấy tiện hơn? Hay là chúng tôi đưa cho ngài, ngài chuyển giao cho Smith tiên sinh..."
"Nửa tiếng sau, cô đi ra khách sạn Tứ Quý một chuyến." Ngữ khí Tần Dĩ Nam không nóng không lạnh ném mấy chữ, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Trình Thanh Thông dừng hai giây, mới hiểu được ý tứ của Tần Dĩ Nam.
Trình Thanh Thông dừng hai giây, mới hiểu được ý tứ của Tần Dĩ Nam.
Anh là muốn lát nữa đi qua cửa khách sạn Tứ Quý, để cho cô đưa đồng hồ đeo tay của Smith tiên sinh tới.
Mặc dù Tần Dĩ Nam nói là nửa tiếng sau, nhưng vào lúc hai mươi phút, Trình Thanh Thông liền đứng ở ngoài cửa đại sảnh.
Cô chờ khoảng mười lăm phút, nhìn thấy xe của Tần Dĩ Nam chậm rãi ngừng ở ven đường, không lái đến cửa khách sạn, cô chỉ đành cầm đồng hồ đeo tay của Smith tiên sinh, giẫm giày cao gót, đi tới ven đường.
Cửa sổ xe của Tần Dĩ Nam, đã sớm hạ xuống.
Tài xế của anh đã không còn ở đây, anh ngồi ở trên ghế lái, đang xem điện thoại di động.
Vẻ mặt trên mặt anh, là loại ôn nhu trong ký ức của Trình Thanh Thông, bước chân của cô bất giác ngừng ở nơi cách xe ba mươi mét, nhìn chằm chằm sườn mặt của Tần Dĩ Nam, thất thần đi.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là Tần Dĩ Nam phát hiện được Trình Thanh Thông còn chưa xuất hiện, cất điện thoại di động lại, quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tiếp xúc đến tầm mắt của Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông lập tức tỉnh táo lại, cô kích động rũ mắt xuống, đi đến trước xe, dùng hai tay chuyển đồng hồ đeo tay đã được cô dùng túi chống bụi trong suốt để đựng vào trong: "Tần tiên sinh, đồng hồ đeo tay của Smith tiên sinh."
Tần Dĩ Nam lãnh đạm liếc cô một cái, không lên tiếng, nhận đồng hồ đeo tay, liền khởi động xe.
Trình Thanh Thông vội vàng rụt tay trở về, cô đứng ở bên cạnh xe, nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam, động môi, không phát ra âm thanh, cũng không lui về sau hai bước cách xa một chút, để cho xe Tần Dĩ Nam rời đi.
Tần Dĩ Nam chờ giây lát, thấy Trình Thanh Thông không có chút xíu dấu vết muốn động, mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn quay đầu, nhìn về phía cô.
Anh không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt, không tiếng động hỏi thăm cô một câu.
Tiếp xúc đến tầm mắt của Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông cắn cắn môi dưới, giãy giụa một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn không nói gì, nhẹ nhàng lùi về sau hai bước: "Tần tiên sinh, ngài đi thong thả."
Trình Thanh Thông vừa tránh ra, Tần Dĩ Nam liền giẫm ga, xe chậm rãi chuyển động, vào lúc thân ảnh Tần Dĩ Nam lướt qua trước mắt Trình Thanh Thông, không biết xúc động của cô đến từ đâu, ma xui quỷ khiến liền mở miệng, gọi một câu: "Tần Dĩ Nam."
Tần Dĩ Nam đột nhiên giẫm phanh lại, xe ngừng lại.
Trình Thanh Thông đứng ở chỗ đuôi xe của Tần Dĩ Nam, tay nắm chặt quần áo.
Sao cô lại gọi tên anh ở dưới tình thế cấp bách.
Trong lúc Trình Thanh Thông sững sờ, trong xe truyền tới âm điệu lạnh nhạt của Tần Dĩ Nam: "Còn chuyện gì khác sao?"
Trình Thanh Thông bất giác quay đầu, xuyên qua kính chiếu hậu, đúng lúc có thể đối diện đến tầm mắt không chút cảm xúc của Tần Dĩ Nam.
Mấy ngày nay cô thường xuyên len lén quan sát anh, mặc kệ anh nói chuyện với ai, đều là bộ dáng lễ phép thân sĩ, ôn nhuận như ngọc cô quen thuộc vào trước đây.
Tính khí của anh luôn rất tốt, cô biết, cô nghĩ anh là thật tâm chán ghét cô đi, mới sẽ vào mỗi lần chỉ cần khẽ ***ng đến cô, liền biến thàn bộ dáng lạnh buốt thiếu kiên nhẫn đến mức này.
"Tôi..." Trình Thanh Thông dùng sức túm lấy quần áo, mới nhỏ giọng mở miệng: "... Tôi, tôi muốn nhờ anh... nhờ anh..."
Trình Thanh Thông do do dự dự muốn nói lại thôi một lúc lâu, từ đầu đến cuối đều không thể nói nửa câu sau "đóng vai vợ chồng với tôi vài ngày" ra.
Có lẽ Tần Dĩ Nam đã hoàn toàn thiếu kiên nhẫn , "Cạch" mở tủ chứa đồ trong xe ra, rút từ bên trong ra một tấm danh thiếp, cách cửa sổ ném ra: "Nếu như Trình tiểu thư còn có chuyện gì, xin liên lạc với trợ lý của tôi, bảo anh ta giúp cô hẹn thời gian để nói đi, tôi còn có việc, đi trước."
Nói xong, Tần Dĩ Nam liền hung hăng đạp chân ga một cái, chỉ trong nháy mắt, xe liền biến mất ở phương xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc