Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 96

Tác giả: Diêp Phi Dạ

MỘT GIÂY QUYẾT ĐỊNH
Cuối cùng xe ngừng ở trước một bãi biển, Tống Thanh Xuân bị tài xế xe taxi xô đẩy đi tới bờ biển, Tống Thanh Xuân đi mỗi một bước đều rất cẩn thận, sợ ngã sấp xuống thương tổn tới đứa bé trong bụng.
Trên đường đi dọc theo bờ biển, cùng với trên dọc đường lái xe đến bờ biển, gần như là giống nhau như đúc.
Tống Thanh Xuân luôn đang nói không ngừng, mà tài xế xe taxi lại luôn chưa từng mở miệng phát ra một chút tiếng vang.
Tống Thanh Xuân bị tài xế xe taxi mang đến trước một chiếc du thuyền có chút cũ kỹ.
Tống Thanh Xuân chỉ vòng quanh đánh giá du thuyền hai lần, rồi mở miệng nói một câu “Du thuyền màu xanh trắng”, cô liền bị tài xế xe taxi đẩy vào trong du thuyền.
Lực đạo của tài xế xe taxi hơi lớn, Tống Thanh Xuân lảo đảo một bước, nguy hiểm giữ vững thân thể, tay cô còn chưa đặt lên bụng của mình, liền nghe cửa truyền tới tiếng đóng cửa nặng nề, cô quay đầu, tài xế xe taxi không đi vào cùng, cô lui về sau hai bước, lôi kéo cửa, đã bị khóa trái.
Không có người ngoài, Tống Thanh Xuân không tiếp tục biểu hiện ra bộ dáng thất kinh nữa, trong miệng cô vừa nhỏ giọng nói thầm, vừa bắt đầu quan sát vị trí hoàn cảnh lúc này của mình.
Tuy rằng bên ngoài du thuyền thoạt nhìn rất cũ nát, nhưng bên trong lại quét dọn sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp.
Phòng ngủ, phòng ăn, phòng bếp, nhà vệ sinh, vật mà nhà trọ một người nên có, nơi này đều có, chỉ là diện tích nhỏ hơn một chút, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Tống Thanh Xuân dạo quanh trong phòng du thuyền một vòng, ngoại trừ một nửa tô mì ăn liền chưa ném và nửa ly R*ợ*u đỏ nhỏ ở trên bàn trà trong phòng bếp, thì không còn hỗn loạn nào khác.
Trong phòng ngoại trừ cô, cũng không còn ai khác.
Tống Thanh Xuân đứng ở bên cửa sổ trong du thuyền, nhìn biển cả một lát, liền ngồi ở trên ghế sofa, lúc này cô mới lưu ý đến, bên cạnh ly R*ợ*u đỏ đặt trên bàn trà, có đặt một hộp diêm, một bao TL, phía dưới còn đè một tấm hình rất cũ kỹ.
Tấm hình là một tấm ảnh gia đình, Tống Thanh Xuân nghĩ, hẳn là ba, mẹ, chị gái, em gái.
Đứa em gái còn nhỏ, bộ dáng khoảng vài tháng, ngậm ***, vùi ở trong lòng mẹ, nhắm mắt lại đang khóc.
Người chị thoạt nhìn là bộ dáng bốn năm tuổi, đứng ở giữa ba mẹ, trong tay nắm một cái chong chóng, cười xán lạn trong suốt.
Người mẹ đó, thoạt nhìn có chút quen mắt, trên trán có chút giống một người...
Tống Thanh Xuân nhăn mày một chút, sau đó đột nhiên liền nghĩ tới là ai, tiếp đó tầm mắt của cô, liền dừng ở trên người chị gái bốn năm tuổi đó, mặc dù trôi qua nhiều năm như vậy, tướng mạo biến hóa rất lớn, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn nhận ra được người chị này, là Phương Nhu.
Không phải Phương Nhu có ba mẹ sao? Vậy tấm hình này, là như thế nào?
Đang lúc Tống Thanh Xuân nghi hoặc không thôi, cửa du thuyền bị đẩy ra, Tống Thanh Xuân để tấm hình xuống, ngẩng đầu, nhìn thấy Phương Nhu mặc một thân đồ thể thao thoải mái, đi vào.
Chẳng qua là ngắn ngủn mấy ngày không gặp, lúc này gặp lại, nếu không phải khuôn mặt kia của Phương Nhu, giống y nhu đúc Phương Nhu ở trong ký ức của cô, cô đã có chút không dám tin tưởng, người phụ nữ toàn thân tản mát ra khí lạnh buốt này, lại có thể là chị dâu ôn nhu thân thiết cô từng gọi ròng rã năm năm!
Phương Nhu ung dung trầm tĩnh bước bước chân, đi vào, cô ta nhìn lướt qua Tống Thanh Xuân, thần tình lạnh lùng không có một chút biến hóa, đạm thanh đạm khí “Này” một tiếng, liền cúi người, nâng ly đế cao trên bàn trà lên, đi đến trước vòi nước, tẩy rửa sạch sẽ, sau đó rót cho mình một ly R*ợ*u đỏ, xoay người, giơ giơ với Tống Thanh Xuân: “Muốn không?”
Tống Thanh Xuân nhìn Phương Nhu, không nói, không cười.
Đối mặt với sự lạnh nhạt của Tống Thanh Xuân, Phương Nhu không để tâm nâng môi lên.
Cô ta nở nụ cười không còn ôn nhu như nước mà Tống Thanh Xuân từng quen thuộc, mà là mang theo một chút trào phúng sắc bén.
Cô ta chậm rãi dựa vào trên bàn cơm, bưng ly đế cao, chậm rãi đu đưa hai cái, không nhanh không chậm giơ lên bờ môi, nhấp một ngụm.
Cô ta uống non nửa ly R*ợ*u đỏ, có lẽ là cảm thấy bản thân uống một mình quá không lễ phép, liền giơ ly R*ợ*u đỏ, tao nhã đi đến trước tủ lạnh, tìm kiếm một bình nước ép hoa quả tương đối dinh dưỡng từ bên trong, ném cho Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân không mở bình nước ép hoa quả lạnh buốt, mà mí mắt nhìn chằm chằm Phương Nhu, nhẹ nhàng chớp hai cái, mở miệng, giọng nói đặc biệt bình tĩnh: “Là chị cho tài xế xe taxi kéo tôi đến chỗ này?”
Phương Nhu nuốt R*ợ*u đỏ vào trong miệng, than thở một tiếng vì mùi vị thượng hạng, mới thoải mái hào phóng khẽ gật đầu với Tống Thanh Xuân, không chút che giấu thẳng thắn thành khẩn: “Đúng vậy.”
“Chị muốn làm cái gì?”
Phương Nhu giống như là nghe thấy chuyện cười lớn, nâng môi, cười trầm thấp hai tiếng, một giây sau, cô ta dùng biểu tình lạnh buốt như sương, ngữ khí giống như tới từ địa ngục, lạnh thấu cả người: “Muốn mạng của cô.”
Phương Nhu từng muốn mạng của Tống Thanh Xuân vô số lần, chỉ là mỗi một lần đều không đắc thủ.
Tống Thanh Xuân cũng biết, cho tới nay Phương Nhu đều luôn muốn dồn cô vào chỗ ૮ɦếƭ, nhưng khi cô nghe được bốn chữ “Muốn mạng của cô” từ trong miệng chị ta, vẫn nhịn không được rùng mình một cái.
Mắt Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Phương Nhu, nháy cũng không nháy nhìn rất lâu, mới mở miệng hỏi chị ta vấn đề mình quan tâm nhất vào mấy ngày qua: “Anh trai của tôi là do chị giết sao?”
Đầu ngón tay giơ ly R*ợ*u đỏ của Phương Nhu run nhẹ lên, tầm mắt rủ xuống, trong nháy mắt đó, giống như có cô đơn nhàn nhạt tràn ngập ra từ trên người của chị ta, chẳng qua đó cũng chỉ là phút chốc, rất nhanh chị ta liền câu môi nở nụ cười lạnh, chậm rãi uống một ngụm R*ợ*u đỏ, gật đầu, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng giống như bàn luận thời tiết, nói: “Đúng vậy, Tống Thừa là tôi giết.”
Ngữ khí nhẹ nhàng như vậy của chị ta, giống như một con dao sắc bén, *** vào trái tim Tống Thanh Xuân, khiến cho từ khi Phương Nhu đi vào, âm điệu vẫn luôn rất bình tĩnh của Tống Thanh Xuân đều đã dao động lên: “Vì sao chị lại muốn giết anh ấy, anh ấy đối với chị rất tốt, chị cũng không phải là không biết, chị...”
Phẫn nộ khiến cho lời nói của Tống Thanh Xuân nói đến phân nửa, liền dừng lại.
Phương Nhu ngược lại giống như là hoàn toàn không có cảm nhận được phẫn nộ của cô, vừa tiếp tục thong thả uống R*ợ*u, còn vừa dùng âm điệu cười tít mắt, đứng ở chỗ đó, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp nói Tống Thừa là bị chị ta hại ૮ɦếƭ như thế nào: “... Nói thật cho cô biết, từ ngày đầu tiên tôi quen biết Tống Thừa, liền không nghĩ tới muốn sống tốt với anh ta, tôi tính toán mọi cách tiếp cận anh ta, làm bạn gái anh ta, lại làm vợ anh ta, chẳng qua chính là vì vào cửa lớn nhà họ Tống các người, đương nhiên, càng chỉ là, muốn mạng Tống Thừa...”
Tống Thanh Xuân tức đến thân thể đều run rẩy lên, cô nghiến răng nghiến lợi thở hổn hển mấy hơi, mới miễn cưỡng mắng một câu: “Phương Nhu, chị... quả thực không phải người!”
“Giết Tống Thừa, liền nói không phải người ư?” Phương Nhu cúi đầu, nở nụ cười ha ha, chị ta giống như là nói chuyện cười, ngữ điệu thanh thúy tiếp tục nói: “... Vậy tôi còn giết Đường Noãn thì sao? Cô có biết không, trước khi Đường Noãn ૮ɦếƭ, tới tìm tôi, là muốn giúp cô lấy được chứng cứ phạm tội *** của tôi đấy, chỉ tiếc...”
Ngữ khí của Phương Nhu trở nên hơi đùa cợt, giữa những hàng chữ đều mang theo một chút ý cười xem thường trào phúng: “... Chỉ bằng cô ta? Đấu với tôi, cô ta còn non lắm, lúc trước, cô ta chỉ vì một câu \'cô và Tô Chi Niệm ngủ ở cùng một chỗ\' của tôi, xoay người liền lưu truyền ồn ào vụ tai tiếng ở trong trường học...”
“A... Quả thực chính là ngu xuẩn không có đầu óc, loại ngu xuẩn này, cũng chỉ xứng dùng làm con cờ cho người khác!”
Hóa ra, một đêm vào năm lớp mười hai của cô và Tô Chi Niệm lúc trước, là bị chị ta truyền ra ngoài...
Hóa ra đêm đó, sở dĩ Đường Noãn sẽ ૮ɦếƭ, là bởi vì cô ấy muốn giúp cô, nếu như cô ấy vẫn còn chán ghét cô, có phải cô ấy sẽ không phải ૮ɦếƭ rồi không?
Tống Thanh Xuân nói không rõ mình rốt cuộc là đang khổ sở hay đang đau đớn, dưới đáy lòng của cô không ngừng nói với chính mình, đừng tức giận, đừng tức giận, chờ lát nữa tất cả đều sẽ kết thúc, sở dĩ hôm nay cô tới đây, không phải là vì tự mình đối mặt với Phương Nhu, lấy được chứng cứ phạm tội *** của chị ta sao?
Nhưng mà, dù Tống Thanh Xuân có thể nghĩ rõ ràng tất cả, ***g *** của cô, vẫn là không chịu khống chế trở nên phập phồng bất định.
“Cô đây là đang phẫn nộ thay Đường Noãn sao? Cô vẫn là thật khoan hồng độ lượng, cô ta đã từng, thật muốn hạ độc cho cô mà...” Ý vị trong miệng Phương Nhu tràn ngập trào phúng
“Đó cũng là đã từng, cuối cùng cô ấy cũng không làm như vậy, không phải sao? Cô ấy là người, là người thì khẳng định sẽ phạm sai lầm, mà mỗi người phạm sai lầm đều nên có được một lần cơ hội được tha thứ, mà chị thì sao? Chị không giống như cô ấy, chị lại không phải là con người!”
“Tôi không phải là con người! Từ rất lâu trước kia, tôi đã không nghĩ tới làm người...” Phương Nhu cười khinh thường, tiếp tục vứt cho Tống Thanh Xuân một trái bom lớn: “... Dù sao, tôi vừa gả cho Tống Thừa không lâu, tôi đã liền *** mẹ chồng của tôi...”
Mẹ chồng của tôi... là mẹ cô?
Tống Thanh Xuân gần như hỏng mất, giọng nói bén nhọn, mắng một câu “Phương Nhu, tôi muốn giết chị”, sau đó cả người liền đứng lên, nắm lấy gối dựa trên ghế sofa, ném về phía Phương Nhu.
Phương Nhu không tránh cũng không né, nhìn thấy Tống Thanh Xuân phẫn nộ, chị ta giống như là rất vui vẻ, rất yêu diễm uống R*ợ*u, giống như đang chuyện trò vui vẻ với bạn bè, bày toàn bộ chuyện chị ta đã giết mẹ Tống Thanh Xuân như thế nào ra với cô.
Mãi cho đến khi chị ta nói đến, cuối cùng thật sự không có gì có thể nói nữa, Phương Nhu mới cầm ly thủy tinh trong tay, ném mạnh ở trên mặt đất, đạp bước chân, vừa đi về phía Tống Thanh Xuân, vừa đập bể gần như tất cả đồ có thể đập bể ở trong phòng chị ta.
“Nên nói tôi cũng đều đã nói xong, mà hiện tại cô ૮ɦếƭ, cũng nên phải ૮ɦếƭ rõ ràng rồi chứ?” Ngữ khí của Phương Nhu, ở trong chớp mắt này, lại biến thành Phương Nhu ôn nhu mà Tống Thanh Xuân quen thuộc đó, cô nhìn mặt mày chị ta, đều là vẻ thân thiết, nhưng mà tay chị ta, chẳng biết đã nhiều thêm một khẩu S***g từ lúc nào, họng S***g tối đen, nhắm ngay đầu Tống Thanh Xuân.
Vừa rồi Tống Thanh Xuân còn đang tức giận giống như nổi điên, lúc nhìn thấy họng S***g tối đen đó, bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Cô nhìn chằm chằm họng S***g cử động theo cô, luôn di động ngắm trúng mi tâm của cô, chậm rãi đứng thẳng người.
Phương Nhu giống như là đã hao hết tất cả tính kiên nhẫn, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, đầu ngón tay chị ta chạm lên cò S***g.
Theo một tiếng đạn giòn giã vang lên, tim của Tống Thanh Xuân, đột nhiên liền nhảy vọt lên chỗ cổ họng.
S***g trong tay Phương Nhu, gần ngay trước mắt cô, cô rõ ràng nhìn thấy, ngón tay chị ta, gia tăng sức lực từng chút một, ép lên cò S***g.
S***g trong tay Phương Nhu, gần ngay trước mắt cô, cô rõ ràng nhìn thấy, ngón tay chị ta, gia tăng sức lực từng chút một, ép lên cò S***g.
Vào thời khắc nguy hiểm như vậy, Tống Thanh Xuân yên tĩnh nhìn Phương Nhu, lông mi đều không chớp động một cái.
Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến có chút kỳ lạ, khiến cho động tác P0'p cò của Phương Nhu cũng dừng lại một chút theo, chị ta ngừng hai giây, cắn chặt khớp hàm lần nữa, lực đạo ngón tay đột nhiên gia tăng.
“Phương Nhu.”
Tống Thanh Xuân đứng ở trước mặt chị ta, bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp không có chút sóng lớn.
Cô giết Tống Thanh Xuân nhiều lần như vậy, đều không thành công, nhưng lần này, cô ta đã ở trước mắt cô, cô ta tuyệt đối khó tránh tai kiếp! Cho cô ta ૮ɦếƭ muộn một chút, cô vẫn cho được!
Phương Nhu không có bất kỳ chần chờ gì, trực tiếp buông ngón tay đè trên cò S***g ra, trong lòng đã có dự tính buông S***g xuống bên cạnh, khuôn mặt hào phóng kéo nhẹ khóe môi một chút: “Thế nào? Muốn cầu xin tôi tha thứ sao?”
“Không, không phải...” Ngữ khí của Tống Thanh Xuân, giống như vẻ mặt lúc này của cô, bình tĩnh trấn định, “... Trước khi chị nổ S***g, tôi nghĩ tôi có chuyện cần nói với chị.”
Đã ૮ɦếƭ đến nơi, còn có sức lực như vậy?
Đáy mắt Phương Nhu chợt lóe lên một chút kinh ngạc, sẽ không phải là có âm mưu gì chứ?
Ý nghĩ này chỉ lưu lại ở trong đầu Phương Nhu vài giây, liền bị chị ta lắc đầu cười khẽ bác bỏ.
Dù là có âm mưu, vậy thì như thế nào? Lần này Phương Nhu cô vốn không muốn thoát thân, đây là một đòn cuối cùng của cô, cũng là một kích trí mệnh của cô, dù Tống Thanh Xuân dẫn cứu binh đến, tốc độ cứu binh cũng không nhanh bằng S***g của cô! Càng huống chi, lúc này người luôn là cứu binh của cô ta đang ở Hồng Kông, không phải sao?
Nghĩ tới đây, Phương Nhu cười nhẹ khinh thường một tiếng, nhíu mày với Tống Thanh Xuân, không lên tiếng.
Sau đó cô liền nhìn thấy Tống Thanh Xuân tháo một cái lắc tay xinh đẹp từ trên cổ tay xuống, cũng không biết Tống Thanh Xuân ấn xuống chỗ nào, trong phòng an tĩnh, vang lên đối thoại vừa rồi của cô và Tống Thanh Xuân.
“Tất cả chứng cứ phạm tội của chị, đều là chính miệng chị thừa nhận, tôi sẽ giao ghi âm này cho cục cảnh sát, dù chị tìm luật sư tới biện hộ, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.” Vào một giây khi ghi âm kết thúc, Tống Thanh Xuân không nóng không lạnh giải thích với Phương Nhu.
Lúc cô nghe được những lời kia của Phương Nhu, sao cô có thể không bực tức? Nhưng mà, sở dĩ cô biểu hiện kịch liệt như vậy, chẳng qua chính là vì như chị ta mong muốn, chỉ có như thế, chị ta mới sẽ cho rằng, lời nói của chị ta K**h th**h cô, sau đó đều thú nhận hết tất cả tội mà chị ta đã phạm phải ra.
Cũng giống như là, bởi vì Phương Nhu tính toán mọi cách muốn giết cô, cô mới muốn nghĩ đến dùng chính mình làm mồi, dẫn dụ chị ta.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước, sau khi Tô Chi Niệm biết kế hoạch của cô, đã phản đối mãnh liệt.
Phương Nhu không đần, có thể tính toán mọi cách, mưu kế tỉ mỉ *** qua nhiều năm như vậy, sao có thể đần?
Tuy rằng Tống Thanh Xuân chỉ nói một câu đơn giản, nhưng Phương Nhu sững sờ chỉ ngắn ngủn vài giây, liền hiểu được.
“Cô đã sớm biết, người tài xế kia rắp tâm bất lương, nhưng vì dẫn dụ tôi, vẫn lên chiếc xe kia?” Phương Nhu vừa hỏi xong, không đợi Tống Thanh Xuân có đáp lại, liền lắc đầu, phủ quyết hết ý nghĩ vừa rồi của mình, lại mở miệng nói: “Không đúng, nói chính xác, thật ra, cô đã sớm bắt đầu lập kế, muốn dùng chính mình, tới dẫn dụ tôi? Cũng chính là nói, hôm nay cái mà cô gọi là dạo phố, chẳng phải là thật sự dạo phố, mà là lưu cho tôi cơ hội ra tay...”
Phương Nhu nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại, chị ta hung hăng nhăn mi tâm lại, qua khoảng nửa phút, chị ta giống như đoán được cái gì, đột nhiên nâng mí mắt lên, đáy mắt nhìn thẳng Tống Thanh Xuân, nổi lên một cổ lệ khí: “... Cũng chính là nói, mấy ngày hôm trước, tin tức về Tô Chi Niệm đi Hồng Kông, là giả?”
Gần như vào trong khoảnh khắc giọng nói chị ta rơi xuống, S***g trong tay của chị ta giơ lên lần nữa, trực tiếp chống đỡ lên mi tâm của Tống Thanh Xuân, không có chút dừng lại đè xuống cò S***g.
Phương Nhu quá vội vã, thế cho nên chị ta không có chú ý đến, vào lúc chị ta S***g giơ lên, môi Tống Thanh Xuân động mấy cái, dùng âm thanh rất nhẹ, gọi ba tiếng “Tô Chi Niệm”!
Sau đó, cả người Phương Nhu liền giống như là điểm huyệt đạo, cố định tại chỗ, cũng không nhúc nhích được nữa.
Ba tiếng Tô Chi Niệm, là ám hiệu giữa Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm.
Đây là giao hẹn trước khi bọn họ làm kế hoạch này, chỉ cần Tô Chi Niệm nghe thấy ba tiếng tên của mình, liền sẽ khiến cho Phương Nhu yên lặng tại chỗ.
Cho dù tất cả đều đã kế hoạch trước, nhưng khi đích thân đi làm những nguy hiểm này, vẫn là kinh hiểm đến mức khiến cho tim người ta đập rộn lên, hô hấp không thoải mái.
Sau khi Tống Thanh Xuân hô xong ba chữ “Tô Chi Niệm” kia, liền bất giác nhắm hai mắt lại, nắm vạt áo, gắng gượng thân thể có chút chột dạ của mình.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cô sợ tốc độ của Tô Chi Niệm không nhanh hơn Phương Nhu, cô sợ Tô Chi Niệm còn chưa kịp hành động, chính mình liền đã bị một phát bắn trúng trái tim, mất mạng tại chỗ!
Tống Thanh Xuân gần như là ổn định hô hấp, đứng yên tĩnh khoảng mười giây đồng hồ, phát giác không có tiếng S***g vang lên, mới mở mí mắt ra từng chút một.
Phương Nhu giống như là người đầu gỗ, biểu tình và tư thế vẫn dừng lại vào lúc trước khi cô nhắm mắt.
Tống Thanh Xuân giơ tay lên, vẫy ở trước mắt Phương Nhu hai cái, thấy chị ta không có chút phản ứng nào, này mới thở phào nhẹ nhỏm, người giống như là hư thoát, liên tiếp nuốt nhiều ngụm nước bọt, mới miễn cưỡng giơ tay lên, rút S***g đi từ trong tay Phương Nhu.
Tống Thanh Xuân cầm S***g, lui liên tục về sau hai bước, sau khi bảo trì một khoảng cách với Phương Nhu có thể khôi phục thần trí mà trở nên nguy hiểm vào bất kỳ giây tiếp theo nào, mới ngừng lại.
Sau đó ngoài du thuyền, liền truyền tới âm thanh ồn ào.
Tống Thanh Xuân biết, đây là Tô Chi Niệm và Tần Dĩ Nam luôn bên cạnh toàn bộ hành trình với cô từ khi ra cửa vào buổi sáng hôm nay.
Thật ra ban đầu, Tống Thanh Xuân không nghĩ tìm Tần Dĩ Nam giúp đỡ, là Tô Chi Niệm tìm, bởi vì chuyện liên quan đến nguy hiểm của cô, anh luôn không yên lòng như vậy.
Chẳng qua lúc này, Tống Thanh Xuân cũng cảm thấy, Tô Chi Niệm tìm Tần Dĩ Nam là đúng, bởi vì ngoài du thuyền, còn lưu lại hai vệ sĩ, nếu chỉ có một mình Tô Chi Niệm, dù anh có siêu năng lực, cũng chưa hẳn có thể bảo đảm chắc chắn anh và cô đều hoàn hảo không chút tổn hại.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, cách du thuyền cũng càng ngày càng gần, Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng của Tần Dĩ Nam: “Anh đi vào trước xem Tống Tống, nơi này giao cho tôi.”
“Cảm ơn.” Theo một tiếng đáp lại lãnh đạm của Tô Chi Niệm, cửa du thuyền liền bị anh dùng sức đẩy ra, anh chỉ nhìn liếc sơ trong du thuyền, liền hai ba bước vọt tới trước mặt Tống Thanh Xuân, vừa kiểm tra cẩn thận từ trên xuống Dưới *** thể của cô, vừa khuôn mặt lo lắng hỏi: “Không bị thương chỗ nào chứ? Có cảm thấy nơi nào không thoải mái không? Cảm giác vẫn tốt chứ?”
Tống Thanh Xuân vừa gật đầu, Phương Nhu đứng ở chỗ không xa liền nháy một cái, tỉnh táo lại.
Tô Chi Niệm phát hiện thân thể Tống Thanh Xuân cứng đờ, mi tâm càng nhăn lợi hại hơn.
“Chẳng lẽ cô ta đả thương...” Lời của Tô Chi Niệm còn chưa nói hết, liền nhìn thấy ánh mắt Tống Thanh Xuân có chút trầm thấp, nhìn chằm chằm vào một chỗ, anh chợt hiểu rõ ra, ngừng lời nói bên bờ môi, nhìn lại theo tầm mắt Tống Thanh Xuân.
Phương Nhu nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống không của mình, biểu tình vô cùng phức tạp, chị ta thì thầm nhiều tiếng “Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra?”, sau đó liền bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, cừu hận giống như là hận không thể lập tức ***.
“Mày làm? Hay là mày làm?” Mắt Phương Nhu, vòng tới tới lui lui giữa Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm nhiều lần, mắt liền đối diện Tô Chi Niệm: “Là mày? Là mày đúng không? Rốt cuộc mày đã làm gì tao? Mày...”
Phương Nhu nói nói, liền giống như phát điên nắm lấy cái ghế, ném về phía Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân.
Tô Chi Niệm theo bản năng che ở trước người Tống Thanh Xuân, né sang bên cạnh, ghế dựa đập lên cửa sổ du thuyền, thủy tinh vỡ vụng, ồn ào vang dội.
Tô Chi Niệm vừa phòng bị Phương Nhu tiếp tục phát điên, vừa nghiêng đầu, thấp giọng hỏi Tống Thanh Xuân một câu: “Ghi âm xong hết rồi chứ?”
“Ghi âm xong rồi.”
“Chúng ta đi ra ngoài trước, đoán chừng cảnh sát cũng sắp đến...”
Tô Chi Niệm vừa dứt lời, Phương Nhu liền dùng giọng nói thê lương mở miệng: “Muốn đi? Leo lên cái du thuyền này rồi, mà tụi mày còn muốn đi? Tao nói cho tụi mày biết, không có cửa đâu!”
Theo giọng nói Phương Nhu rơi xuống, chị ta nhanh chóng nhấn điều khiển từ xa chẳng biết lấy ra từ lúc nào, du thuyền ngừng bên bờ biển, hung hăng rung động một cái, sau đó liền phát ra tiếng vang ong ong ong, du thuyền giống như là đánh máu gà, nhảy vọt vào trong biển rộng.
“Hỏng bét!” Tô Chi Niệm khẽ nguyền rủa một tiếng, mắt híp lại, điều khiển từ xa trong tay Phương Nhu liền ném về phía anh đứng, Tô Chi Niệm nhanh chóng nhấn hai cái, du thuyền không có chút dấu vết dừng lại.
Phương Nhu bị anh khống chế ý thức lần nữa, lần này tỉnh táo tương đối nhanh, tuy rằng chị ta không hề biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng lại không nói quá nhiều, cười lạnh đi thẳng vào chủ đề: “Đừng phí sức lực vô ích, trước khi Tống Thanh Xuân leo lên cái du thuyền này, tôi đã động tay động chân với du thuyền, anh không dừng được đâu, dù cảnh sát tới, trong thời gian ngắn cũng không đuổi kịp chúng ta, chờ khi bọn họ đuổi đến, đoán chừng toàn bộ chúng ta liền đã táng thân ở chỗ sâu trong biển cả rồi...”
Phương Nhu càng nói càng kích động, nói đến cuối cùng, H**g phấn cười phá lên.
Tiếng cười như thế của chị ta, khiến người nghe sởn tóc gáy, Tống Thanh Xuân theo bản năng nắm chắc quần áo Tô Chi Niệm một chút.
Tô Chi Niệm phát hiện được sự bất an của cô, lặng lẽ đưa tay ra, nắm chặt tay cô.
Phương Nhu cười một lúc lâu, rốt cục cũng ngừng lại, chị ta giơ tay lên, lau đi nước mắt chảy ra trong khi cười ở nơi khóe mắt, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân cười tít mắt mở miệng nói: “Vừa rồi trước khi tôi nổ S***g, không phải cô nói có chuyện muốn nói với tôi sao?”
“Thật trùng hợp, lúc này, trước khi ba người chúng ta táng thân ở nơi sâu trong biển cả, tôi cũng có chuyện, muốn nói với cô...”
Nói xong, Phương Nhu liền đi đến trước một cái giá ba chân được phủ một tấm vải đỏ, chị ta kéo vải đỏ một cái, trên IPAD bên trong biểu hiện là cảnh phòng khách nhà họ Tống.
Tống Mạnh Hoa che ***, sắc mặt trắng bệch ngồi ở trên ghế sofa, làn môi đóng đóng mở mở, trên mặt có nước mắt vẩn ***c không ngừng lăn xuống.
"Ba!" Tống Thanh Xuân gọi một câu, theo bản năng muốn bổ nhào về phía IPAD, Tô Chi Niệm phản ứng cực nhanh bắt lấy bờ vai cô, phòng ngừa cô tới gần Phương Nhu, anh nhìn chằm chằm Tống Mạnh Hoa giống như có thể bất tỉnh vào bất cứ lúc nào trong IPAD, dùng sức mấp máy môi, nghiêng đầu, nhìn về phía Phương Nhu, trong mắt đảo lộn cuộn trào sát khí mãnh liệt.
Phương Nhu không quan tâm chút nào nhún nhún vai, quay đầu, nhìn về phía mặt biển gió êm sóng lặng, dùng ngữ khí phong khinh vân đạm, chậm rãi mở miệng nói: "Tuy rằng các người rất thông minh, cũng rất có can đảm, nghĩ ra một chiêu tuyệt như vậy, dẫn dụ tôi xuất hiện, bắt tôi sa lưới."
"Nhưng, các người thông minh hơn nữa, nhưng lại không biết một điểm, đó chính là..." Ánh mặt trời ngả về phía tây, yên tĩnh chiếu lên trên mặt Phương Nhu, chiếu hình dáng chị ta, ở trong nháy mắt này, có chút ôn nhuyễn: "... Nhiều năm như vậy, tôi tính toán mọi cách làm hết thảy, chính là muốn hủy nhà họ Tống, chỉ cần hủy nhà họ Tống, tôi cũng liền không có gì để lưu luyến với cái thế giới này."
Chính xác mà nói, những năm gần đây, ngoại trừ hủy diệt nhà họ Tống, cô đã không còn nghĩ tới mình nên sống cuộc đời như thế nào rồi.
"... Phải biết, lần hành động này, tôi cũng đã góp mạng của mình vào..." Phương Nhu nói xong câu đó, mặt mày cong lên, hơi hơi ngẩng ngẩng cằm, cười rất bình tĩnh: "... Cho nên, các người thông minh hơn nữa, có đảm lượng hơn nữa, nhưng sao có thể thắng được tôi - người đến mạng của không cần chứ?"
"Vì sao? Vì sao chị phải làm như vậy? Nhà họ Tống làm gì chị? Sao chị lại muốn hủy nhà họ Tống!" Tống Thanh Xuân rúc vào trong lòng Tô Chi Niệm, ngữ khí kịch liệt hỏi lại.
"Vì sao?" Phương Nhu nhẹ nhàng lặp lại hai chữ kia một lần, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía màn hình IPAD, Tống Mạnh Hoa bên trong giống như Tống Thanh Xuân, đều là vẻ mặt nghi hoặc, ông lớn tuổi, làn môi run đến đặc biệt lợi hại, cũng nghĩ muốn mở miệng hỏi cô ta một câu "Vì sao", nhưng bởi vì đả kích quá lớn, lại luôn không thể phát ra chút âm thanh.
"Đúng vậy, tôi nên nói vì sao tôi muốn làm như vậy ..." Phương Nhu đứng thẳng người, đi đến trước bàn trà, cầm tấm hình Tống Thanh Xuân từng xem qua lên, ánh mắt chị ta, bỗng chốc trở nên ôn nhu và tinh tế, khóe môi chị ta, cong lên một độ cong rất nhỏ, mang theo vài phần hoài niệm, cũng mang theo vài phần khổ sở, chị ta giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình, giống như đang thì thầm, ngữ khí rất nhẹ nói: "... Tôi không phải con gái nhà họ Phương, là nhà họ Phương không sinh được con, nhận nuôi tôi."
"Cho nên, tôi cũng không phải tên là Phương Nhu, tôi tên là Triệu Hiểu Yến..." Phương Nhu rủ lông mi, khẽ cười ôn nhu một tiếng: "... Cái tên này không có dễ nghe như Phương Nhu, đúng không? Nhưng mà, đối với tôi mà nói, Phương Nhu dễ nghe hơn nữa, cũng không sánh bằng Triệu Hiểu Yến... Đó là tên mẹ tôi đặt cho tôi... Tôi rất thích... Nếu như có thể, tôi muốn dùng cái tên Triệu Hiểu Yến này để sống cả đời, nhưng mà..."
Vừa rồi Phương Nhu còn ôn nhu như nước, bỗng nhiên liền trở nên ác độc lên, chị ta ngẩng đầu, tầm mắt dán vào IPAD, đằng đằng sát khí: "... Nhưng mà, nguyện vọng nhỏ như vậy của tôi, lại bị Tống Mạnh Hoa phá hủy!"
"Các người cũng không biết, gia đình chúng tôi đã từng có bao nhiêu hạnh phúc đâu! Tuy rằng gia đình chúng tôi không có tiền như nhà họ Tống các người, nhưng mẹ tôi luôn ở nhà chăm sóc tôi và em gái tôi, ba tôi ra ngoài đi làm mỗi ngày, mỗi cuối tuần cả nhà chúng tôi có thể cùng ra ngoài chơi..."
"... Tiền lương của ba tôi không cao, miễn cưỡng có thể nuôi sống người cả nhà chúng tôi, nhưng mẹ tôi rất biết tiết kiệm, cho nên mỗi lần ngày lễ ngày tết, cả nhà chúng tôi đều sẽ đi nhà hàng tốt một chút, ăn một bữa tiệc lớn..."
"Về sau, tuy rằng tôi đi đến nhà họ Phương, rồi tôi gả vào nhà họ Tống, tôi có tiền tiêu không hết, có bữa tiệc lớn ăn không hết, quần áo cao cấp mặc không hết..."
"Nhưng mà tôi lại không vui vẻ chút nào, thời gian tôi vui sướng nhất, là lúc ba mẹ tôi vẫn còn..."
"Chúng tôi rất nghèo, nhưng chúng tôi rất hạnh phúc... Đương nhiên, người có tiền giống như gia đình các người, sao có thể hiểu được loại hạnh phúc chúng tôi muốn kia, cũng giống như là các người tùy tùy tiện tiện liền có thể dùng tiền, đè ૮ɦếƭ chúng tôi!"
Ngữ khí của Phương Nhu trở nên hơi run rẩy, chị ta gần như là cắn chặt hàm răng, nói xong câu nói kế tiếp: "... Chuyện phát sinh vào hơn hai mươi năm trước đây, đã qua nhiều năm như vậy, không biết Tống Mạnh Hoa, ngài còn nhớ được không? Tôi nghĩ khẳng định ngài không nhớ rõ đi, nói cho cùng, sao ngài có thể để những chuyện nhỏ nhặt kia vào mắt?"
"Đó là một buổi tối mùa đông, em gái phát sốt, ba mẹ dẫn em gái đi bệnh viện xem bệnh, ngày đó ba vừa mới mua một chiếc xe 7 vạn đồng, còn nói ngày hôm sau sẽ mang chúng tôi đi ngoại ô chơi, kết quả không nghĩ tới, lần đầu tiên lái đi, lại là bởi vì em gái phải đi bệnh viện."
"Ngày đó tuyết rơi rất lớn, một mình tôi ở lại trong nhà, tôi chờ đến sáng sớm, cũng không có chờ được ba mẹ tôi trở về, tôi không đi học, tôi tiếp tục ở nhà chờ, chờ đến buổi trưa, tôi đã sắp đói xỉu, nhưng tôi vẫn chờ, luôn chờ đến buổi tối, chú cảnh sát tới, nói với tôi, dẫn tôi đi gặp ba mẹ, còn có em gái của tôi..."
"Tôi rất vui vẻ, tôi cho rằng là ba mẹ ở bệnh viện chăm sóc em gái, không có thời gian để lo cho tôi, nên nhờ chú cảnh sát tới đón tôi, tôi vui mừng hớn hở đi theo chú cảnh sát, chú cảnh sát dẫn tôi đi bệnh viện, nhưng không phải phòng bệnh, mà là nhà xác của bệnh viện."
Toàn thân Phương Nhu giống như phát ra hận ý, đáy mắt có nước mắt đang đảo quanh: "... Đến nay tôi cũng không quên được một màn kia, ba mẹ và em gái của tôi, ba người nằm song song, bọn họ rất an tĩnh, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, mặc cho tôi gọi như thế nào, em gái không khóc, mẹ không cười, ba không mở mắt..."
"Bọn họ ૮ɦếƭ, đều ૮ɦếƭ hết... ૮ɦếƭ ở trên đường mang em gái tôi đến bệnh viện, ૮ɦếƭ ở trong tay Tống Mạnh Hoa!"
Phương Nhu trở nên đặc biệt kích động: "Là Tống Mạnh Hoa, là Tống Mạnh Hoa uống R*ợ*u, hơn nửa đêm lái xe vượt qua tốc độ, ***ng vào xe của ba mẹ tôi, bởi vì va chạm quá mạnh, hại ba mẹ, còn có em gái tôi tử vong tại chỗ!"
"Đây không phải là điểm ghê tởm nhất của Tống Mạnh Hoa! Điểm ghê tởm nhất của Tống Mạnh Hoa là, ông ta ỷ vào chính mình có tiền, không biết mua chuộc ai, rõ ràng ông ta uống R*ợ*u, lại biến thành không uống R*ợ*u, ông ta còn tìm một luật sư rất tốt để biện hộ cho mình... Tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, mất đi ba mạng người, nhưng cuối cùng Tống Mạnh Hoa chỉ bồi thường cho tôi mười mấy vạn đồng, tôi cần những đồng tiền kia sao? Ba mẹ tôi đều không còn, tôi muốn những đồng tiền đó làm gì? Mà Tống Mạnh Hoa thì sao? Không có một chút trừng phạt nào, giấy lái xe không bị thu hồi hủy bỏ, công ty càng mở càng tốt, cuối cùng còn làm đến đưa ra thị trường..."
"Dựa cái gì Tống Mạnh Hoa đâm ૮ɦếƭ người, lại còn có thể trôi qua xuôi gió xuôi nước như vậy, mà tôi thì sao?"
"Ở trong cô nhi viện, bị người bắt nạt, đi trường học bị người trào phúng, dù là được nhà họ Phương nhận nuôi, cũng không tốt hơn bao nhiêu!"
"Hơn nữa, các người có biết hay không, cha nuôi của tôi, vào năm tôi mười sáu tuổi kia, đã cường bạo tôi!"
"Nếu như ba mẹ tôi không có ૮ɦếƭ, như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bị người bắt nạt như vậy! Nếu như ba mẹ tôi không có ૮ɦếƭ, vào năm tôi bảy tuổi kia, sẽ không bị đứa bé trai trong cô nhi viện đó nghịch ngợm thả rắn vào trong chăn! Nếu như ba mẹ tôi không có ૮ɦếƭ, tôi sẽ giống như những cô gái bình thường, có ba để dựa vào, có mẹ để làm nũng, sau đó lúc nụ tình của tôi chớm nở, có thể nói chuyện yêu đương thuần kiết tốt đẹp với chàng trai mình thích, mà không phải bị một tên đàn ông già hơn tôi hai mươi tuổi, *** bức bách!"
"Tất cả bi kịch của cuộc đời tôi, đều là Tống Mạnh Hoa cho!" Phương Nhu phẫn nộ nhìn về phía IPAD, chỉ Tống Mạnh Hoa bên trong, gằn từng chữ lặp lại một lần: "Đều là ông! Ông hại!"
"Cho nên, tôi muốn làm cho người thân của ông, cũng đều ૮ɦếƭ đi giống vậy! Tôi muốn để cho ông nếm thử, cảm giác mất đi toàn bộ người nhà!"
Tống Mạnh Hoa trong video, nước mắt chảy càng hung mãnh, môi ông run rẩy, phí sức lực rất lớn mới phát ra âm thanh khàn khàn: "Đúng... Là ta không đúng, nhưng mà, cô cũng biết, lúc đó tòa án phán quyết, tôi chỉ cần bồi thường cho nhà các người mấy vạn đồng tiền, bởi vì, cô quên một điểm, ba của cô là chạy ngược chiều, là chính ta tự nguyện cho cô hơn mười vạn đồng tiền ... Lúc đó tôi từng nói, tôi có thể nhận nuôi cô, là chính cô không muốn ..."
"Ta uống R*ợ*u, ta phạm sai lầm, nhưng nếu như ba cô không có đi ngược chiều, cũng sẽ không phát sinh bi kịch như thế..."
"Ta biết cô chán ghét ta, nhưng cô có biết không? Đất mộ của ba mẹ và em gái của cô, là tôi nhờ người mua cho, còn có, sau này ta từng đi cô nhi viện tìm cô, nhưng bởi vì ta lương tâm bất an..."
"Ông ngậm miệng! Ông bớt ở chỗ này nói hươu nói vượn, ông nói cái gì tôi cũng không tin!" Giọng nói Phương Nhu bén nhọn, cắt đứt lời nói của Tống Mạnh Hoa: "Hôm nay tôi gửi video cho ông, không phải muốn hòa dịu cừu hận của tôi, tôi là muốn để cho ông chính mắt nhìn thấy con gái ông nuôi dưỡng thương yêu bao nhiêu năm, mang theo cháu của ông, ૮ɦếƭ như thế nào!"
"Tôi vốn không muốn mạng đứa con riêng này của ông! Không phải tôi không nghĩ đến, mà là anh ta đã phá hư rất nhiều việc tốt của tôi, chẳng qua anh ta đã tới, vậy cũng tốt, vậy thì mọi người cùng ૮ɦếƭ đi!"
Phương Nhu nói xong, bỗng nhiên liền giơ tay lên, ở trước mặt Tô Chi Niệm và Tống Mạnh Hoa, *** khoác của mình xuống, lộ ra một mảnh *** trắng noãn.
Nhưng giờ này khắc này, không có ai đi chú ý chị ta có mặc áo *** hay không, bởi vì trên eo chị ta, trói buộc một vòng bom, mà giờ quy định trên phía trên trái bom, chỉ có ba mươi giây đồng hồ ngắn ngủn!
Tống Mạnh Hoa trong video, nhìn thấy một màn này, K**h th**h phun ra một ngụm máu tươi, trong IPAD truyền tới tiếng người giúp việc hét thảm, còn có tiếng quản gia thúc giục hỏi sao xe cấp cứu vẫn chậm chạp không tới.
Tống Thanh Xuân nắm tay Tô Chi Niệm, run rẩy đặc biệt lợi hại.
Tô Chi Niệm có thể rõ ràng cảm giác được kinh hoàng và sợ hãi của Tống Thanh Xuân, anh dùng sức mấp máy khóe môi, nhìn chằm chằm Phương Nhu, muốn khống chế ý niệm của chị ta, dùng thời gian ngắn nhất dỡ bỏ bom trên eo, ném vào biển cả, nhưng mà vào trước khi anh còn chưa kịp hành động, Phương Nhu giống như nổi điên, cười ha ha nói: "Nói cho các người biết, quả bom này, cách thời gian nổ tung còn có ba mươi giây, nhưng lại bị tôi gắn trang bị thủy ngân, chỉ cần dỡ bỏ, liền sẽ nổ tung ngay lập tức, cho nên, Tô Chi Niệm, anh có thể tới thử xem..."
Tống Mạnh Hoa trong IPAD, gần như cầu xin lên tiếng: "Cô bỏ qua cho hai đứa bọn nó, cô muốn làm gì ta cũng được, ta có thể cho cô bất cứ thứ gì, cô đừng tổn thương bọn nó..."
Tống Mạnh Hoa nói đến đây, lại phun một ngụm máu tươi, thân thể đã bắt đầu co giật lên.
"Lão tiên sinh, ngài đừng nói chuyện, lão tiên sinh!" Theo tiếng nói lo lắng của quản gia, là tiếng kinh hô của người giúp việc: "Lão tiên sinh! Lão tiên sinh!"
Phương Nhu giống như không nghe thấy hỗn loạn bên phía Tống Mạnh Hoa, nghiêng đầu, liền nở nụ cười nhạt với Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm: "Chẳng qua muốn quả bom này không nổ tung, còn có một cái biện pháp, nơi này có hai sợi dây, một cái là cắt thì liền lập tức nổ tung, một cái là cắt thì các người sẽ bình an vô sự, cho nên các người đoán đi?"
Phương Nhu nói xong, cúi đầu, nhìn thoáng qua thời gian: "À, hiện tại thời gian đã qua một nửa, chỉ có mười lăm giây!"
"Nhanh nắm chắc thời gian làm quyết định đi, bằng không một nhà ba người các người, liền phải chôn cùng tôi!" Phương Nhu nói xong lại cười ha ha ha phá lên lần nữa.
Chỉ là, chị ta cười không vài tiếng, bỗng nhiên liền ngừng lại, biểu tình cả người trở nên hơi đờ đẫn, bước bước chân, chậm rãi đi tới cửa sổ vừa bị ghế dựa đập phá.
Tống Thanh Xuân thấy Phương Nhu như vậy, sững sờ vài giây, vào một giây Phương Nhu sắp nhảy ra cửa sổ kia, bỗng nhiên liền hất Tô Chi Niệm ra, bổ nhào qua, nắm lấy cổ tay Phương Nhu, giống như là đang sợ hãi cái gì, lớn tiếng gọi một câu: "Tô Chi Niệm, anh dừng lại cho em!"
"Tô Chi Niệm, anh từng đáp ứng em , anh sẽ không rơi mặc kệ em! Anh không thể làm như vậy! Anh để cho Phương Nhu nhảy xuống biển, Phương Nhu ૮ɦếƭ, anh cũng sẽ ૮ɦếƭ!"
"Anh không thể làm như vậy!"
Vào khoảnh khắc Tô Chi Niệm buông ý thức Phương Nhu ra, liền xông lên trước, kéo Tống Thanh Xuân đến trước mặt mình.
Lúc này trên máy đếm thời gian, đã tiến vào mười giây đếm ngược.
Chỉ có mười giây đồng hồ!
Mười giây sau, bom trên người Phương Nhu liền sẽ nổ tung, anh và Tống Thanh Xuân liền sẽ táng thân ở nơi biển cả này!
Tô Chi Niệm nắm chặt cánh tay Tống Thanh Xuân, mắt nhìn chằm chằm cô, nhìn thật sâu, gioogs như là muốn dùng sức nhìn cô đến tận chỗ sâu của xương tủy, chỗ sâu trong đáy lòng, chỗ sâu trong sinh mệnh.
Ánh mắt của anh, khiến cho Tống Thanh Xuân có chút kích động, Tống Thanh Xuân vừa không ngừng quay xem Phương Nhu, vừa rơi lệ lắc đầu với Tô Chi Niệm: "Anh đừng bỏ mặc một mình em, hai chúng ta nhảy xuống biển. Đúng, đúng, hai chúng ta nhảy xuống!"
Biển rộng mênh ௱o^ЛƓ, chung quanh không có bất kỳ con thuyền nào, chẳng biết thuyền cứu viện lúc nào mới đến.
Tống Thanh Xuân có thai, nếu nhảy một cái như vậy, cô sẽ sảy thai!
Ở trên biển cả vô tình, sảy thai... Nguy hiểm là sinh mệnh của cô!
Nhưng anh khống chế Phương Nhu nhảy xuống liền không giống nhau! Nhiều nhất là anh ૮ɦếƭ theo Phương Nhu! Mà cô và đứa bé có thể an toàn.
Kế hoạch lần này, anh không chịu nổi cô quấn quýt làm phiền, đã cho cô đưa thân vào nguy hiểm, anh không thể tái phạm sai lầm giống nhau lần thứ hai!
Tô Chi Niệm giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tống Thanh Xuân một chút, dồn hết tình yêu và ấm áp toàn thân.
Anh chậm rãi cúi thấp đầu, hôn lên môi cô, chỉ là một nụ hôn rất nhạt, anh dán môi cô, ngữ khí rất nhẹ rất dịu dàng nói: "Đình Đình, gặp gỡ em, là gặp gỡ chấp niệm cả đời."
Máy đếm thời gian, chỉ có bảy giây.
"Anh yêu em..."
Máy đêm thời gian, chỉ có sáu giây.
"Sống thật tốt... ."
Anh yêu em..."
Máy đêm thời gian, chỉ còn sáu giây.
"Sống thật tốt... ."
Máy đếm thời gian, chỉ còn năm giây.
Tay Tống Thanh Xuân nắm cánh tay Tô Chi Niệm, run đặc biệt lợi hại, cô khóc đến giọng nói đều trở nên hơi khàn khàn: "Tô Chi Niệm, anh không thể như vậy, anh không thể bỏ em lại, chúng ta cùng nhảy xuống, cùng nhảy xuống, em cầu xin anh, Tô Chi Niệm, em cầu xin anh, van cầu anh..."
Mặc kệ Tống Thanh Xuân cầu khẩn thế nào, môi Tô Chi Niệm vẫn là một tấc một tấc rời khỏi môi cô: "Đình Đình, có thể anh một tiếng ông xã không?"
Nếu nói, một năm tám tuổi kia, anh gặp gỡ cô, mộng tưởng là muốn tìm được cô.
Như vậy sau khi tìm được cô, giấc mộng của anh chính là tam sinh hữu hạnh gặp gỡ em, sinh thời cưới được em.
Từ lúc còn nhỏ đến niên thiếu, lại từ niên thiếu đến thành niên, anh chờ gần hai mươi năm, sau khi dài đến bảy nghìn ngày đêm, cuối cùng anh cũng có thể cưới cô làm vợ, nhưng mà anh lại phải rời khỏi cô.
Thật ra cuộc đời này cũng không còn gì hối hận, nêu như là nhất định phải tìm một tiếc nuối, đó chính là không thể nghe thấy cô gọi anh một tiếng "Ông xã" .
Một câu cầu xin đơn giản, khiến cho Tống Thanh Xuân bỗng chốc khóc đến hỏng mất, cô không thèm đếm xỉa đưa tay ra, chơi xấu nhốt chặt eo Tô Chi Niệm, cô biết rõ như vậy không giữ được anh, nhưng lại vẫn ngây ngốc giữ anh như vậy, nước mắt của cô bị đầu lay động được bay loạn thảm thương, gần như không khống chế được thét to: "Không! Không muốn!"
Phương Nhu đứng ở cửa sổ, nhìn một màn này, tiếng cười điên cuồng mà lại sắc bén, cười đến cuối cùng, chị ta chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm mặt trời sắp lặn về phía tây ngoài cửa sổ, trên mặt hiển hiện ra một cảm giác toàn bộ đều yên tĩnh.
Kết thúc, tất cả, cuối cùng cũng phải kết thúc.
Cuộc đời bi kịch của cô, cuộc đời buồn cười của cô, cuối cùng cũng sẽ kết thúc.
Trời biết, nhiều năm trước cô liền nghĩ muốn ૮ɦếƭ, chẳng qua chỉ là kéo dài hơi tàn chờ một lát.
Tất cả mọi người đều sợ ૮ɦếƭ, chỉ riêng cô là không sợ ૮ɦếƭ, bọn họ không biết, cô có bao nhiêu mong muốn ngày này đến sớm một chút, chỉ cần ૮ɦếƭ, cô liền giải thoát, thế giới này bẩn thỉu mà hắc ám, cô cũng không muốn ngốc nhiều thêm một phút, lưu lại thêm một giây, cô rất khẩn cấp vội vã muốn đi tìm người nhà của cô, bọn họ chờ cô quá lâu quá lâu, cô nhớ bọn họ quá dài quá dài ...
Máy đếm thời gian, chỉ còn lại bốn giây.
Phương Nhu xuyên qua ánh mặt trời màu vàng chiếu vào nước biển màu xanh đậm, cô mơ hồ nhìn thấy ba cô, mẹ cô, em gái cô, còn có Tống Thừa... Người đàn ông tuấn nhã bị cô đẩy xuống lầu đó, người đàn ông duy nhất từng đối tốt với cô trên đời...
Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe môi hơi hơi nâng lên, trên mặt nở ra nụ cười ôn nhu tinh khiết.
Ba, mẹ, em gái, chúng ta một nhà ba người, cuối cùng sắp được sum họp ... Các người biết không? Con đã báo thù thay các người... Còn có Tống Thừa, thực xin lỗi, em yêu anh...
Máy đếm thời gian, còn sót lại ba giây cuối cùng.
Phương Nhu thả trôi tất cả suy nghĩ, nhắm mắt lại, chờ tiếng phá hủy truyền tới.
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên mi tâm của Tống Thanh Xuân, quay đầu nhìn về phía Phương Nhu.
Tống Thanh Xuân khóc rống thất thanh càng lợi hại, tuy rằng mắt cô đều bị nước mắt che kín tầm mắt, nhưng cô có thể cảm giác được, người đàn ông đã chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Phương Nhu.
Cô biết, cái quay đầu này có nghĩa là... Biệt ly... Biệt ly này, không phải sinh ly, mà là tử biệt...
Tiếng khóc của Tống Thanh Xuân bởi vì tuyệt vọng, bỗng nhiên mất đi tiếng vang.
Mắt Tô Chi Niệm, đã rơi ở trên người Phương Nhu.
Con số máy đếm thời gian trên eo Phương Nhu, lúc nhảy từ ba sang hai, mắt Tô Chi Niệm hơi híp lại.
Chỉ là, anh còn chưa kịp đi khống chế ý thức Phương Nhu, đột nhiên trước ngoài cửa thủy tinh bị Phương Nhu nổi nóng đập nát, vươn ra một đôi tay.
Tốc độ đôi tay kia rất nhanh, nhanh đến mức Tô Chi Niệm còn chưa nhận ra được đôi tay kia là của ai, đôi tay kia đã liền hung hăng nắm chặt eo Phương Nhu.
Phương Nhu vốn vẻ mặt an tĩnh nhắm mắt, kinh hô một tiếng, người đều còn chưa làm ra phản ứng nào, liền bị đôi tay kia hung bạo kéo ra ngoài cửa sổ.
"Tống Tống..."
Theo một tiếng rất thấp rất nhẹ, chui vào trong tai Tô Chi Niệm, ngoài du thuyền liền truyền tới tiếng vang bùm bùm.
Là tiếng vang người rơi vào biển rộng.
Tô Chi Niệm nhăn mày một chút, lúc này mới phản ứng được, tiếng "Tống Tống" kia là âm thanh của Tần Dĩ Nam, anh nhanh chóng lướt đến bên cửa sổ.
Tốc độ du thuyền rất nhanh, chỉ là một giây, liền đã nhảy ra khoảng cách rất xa, Tô Chi Niệm thò ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy trên mặt biển phía sau, trôi nổi hai thân ảnh.
"Tần..." Tô Chi Niệm chỉ hô một tiếng, liền có một tiếng động lớn truyền tới, sau đó tất cả mặt biển nổi dậy ngàn tầng sóng.
Du thuyền bị chấn động lung la lung lay, Tô Chi Niệm nắm lan can cửa sổ, miễn cưỡng ổn định thân thể.
Vô số giọt nước biển, bùm bùm lốp bốp rơi xuống từ chân trời, đập du thuyền ầm ầm rung động.
Qua rất lâu, rất lâu, nước biển bị *** bắn vào bầu trời mới rơi xuống hết, bờ biển khôi phục bình tĩnh.
Mặt trời đỏ rực, rơi một nửa vào trong nước biển nơi xa, chiếu lên tất cả mặt biển, một mảnh đỏ rực.
Cảnh vật như vậy, đẹp đến vui vẻ thoải mái, nhưng Tô Chi Niệm giống như là mất đi toàn bộ sức lực, chậm rãi quỳ xuống.
Tâm anh, giống như là bị vật gì đó hung hăng níu chặt lấy, thật lâu sau cũng không có nhảy lên.
Thẳng đến khi mặt trời nơi chân trời lặn về phía tây, chỉ còn lại một đường cong, gò má tái nhợt của Tô Chi Niệm, mới phục hồi tinh thần lại.
Du thuyền còn đang lái, không ngừng tiến về phía trước, màn đêm buông xuống trên mặt biển, độ ấm càng ngày càng thấp, vào lúc ánh sáng dần dần sắp tối xuống, Tô Chi Niệm nhìn thấy trên mặt biển nơi không xa, nhẹ trôi nghịch lại một món tây trang.
Màu xanh chói mắt, cúc áo màu vàng... Khiến cho tay anh, đột nhiên liền nắm chắc thủy tinh nát vụn, ghim lòng bàn tay đến máu tươi đầm đìa, lại cảm giác không được bất kỳ đau đớn nào.
Đó là áo khoác âu phục của Tần Dĩ Nam... Nơi này cách chỗ bom nổ tung đã là mấy trăm mét, vậy lực xung kích phải mạnh bao nhiêu, mới có thể đẩy áo của anh ta đến chỗ này?
-
Sau khi Tần Dĩ Nam thật vất vả ném ngã hai người vệ sĩ cao lớn kia, vừa chống nạnh hít hai ngụm khí, liền nhìn thấy du thuyền của Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm vọt đi.
Tống Thanh Xuân có thai, Phương Nhu che giấu sâu như vậy, Đường Noãn bị *** ... Theo những suy nghĩ này xẹt qua đầu óc Tần Dĩ Nam, tâm anh không hiểu ra sao cả liền khẩn cấp co rút lại một chút.
Anh không phải không tin tưởng Tô Chi Niệm, người đàn ông đó yêu Tống Tống như vậy, sao có thể không bảo hộ cô chứ?
Nhưng anh không yên tâm, vẫn nhanh chóng chạy đến một bên, cạy mở một chiếc ca nô dừng ở bên bờ biển, đuổi tới du thuyền.
Đuổi theo gần nửa tiếng, Tần Dĩ Nam mới đuổi tới đi song song với du thuyền.
Anh từng ngốc ở trong bộ đội hai năm, phản ứng động tác muốn linh mẫn hơn người bình thường rất nhiều, vào lúc cơ hội thích hợp, anh chuẩn mà nhanh nắm hàng rào bảo vệ bên cửa sổ du thuyền, giẫm mặt ngoài đường cong của du thuyền.
Cửa sổ du thuyền, Tần Dĩ Nam dán ở trên cửa sổ phòng rình coi, không nhìn thấy hình ảnh bên trong.
Tạp âm của du thuyền quá lớn, quấy nhiễu thính lực của anh, anh không biết rốt cuộc bên trong là tình huống gì, trực tiếp nắm lấy hàng rào bảo vệ, giẫm mặt vách du thuyền, di chuyển đến cửa sổ bị đánh nát kia
Theo anh càng tiến đến gần, anh nghe được động tĩnh bên trong càng lúc càng rõ ràng.
"Đình Đình, gặp gỡ em, gặp gỡ chấp niệm cả đời."
"Anh yêu em."
"Sống thật tốt."
Sao Tô Chi Niệm lại nói những lời này với Tống Tống, chẳng lẽ tình huống bên trong rất nguy hiểm?
Tim Tần Dĩ Nam lộp bộp một chút, tốc độ di chuyển đến mép cửa sổ nát vụn tăng nhanh hơn rất nhiều.
"Tô Chi Niệm, anh không thể như vậy, anh không thể bỏ em lại... Tô Chi Niệm, chúng ta cùng nhảy xuống... Tô Chi Niệm, em cầu xin anh, cầu xin anh..."
Tiếng cầu khẩn thê lương của Tống Thanh Xuân, liền giống như là từng con dao găm sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim Tần Dĩ Nam, khiến cho cánh tay anh mềm nhũn, người suýt nữa ngã từ trên du thuyền vào trong biển rộng.
"Tô Chi Niệm, chúng ta muốn ૮ɦếƭ thì cùng ૮ɦếƭ, đừng bỏ lại em... Tô Chi Niệm, em cầu xin anh ..."
Giọng nói của Tống Thanh Xuân, đã khóc đến khàn khàn.
Tần Dĩ Nam thật vất vả mới di chuyển đến bên cửa sổ, liếc nhìn vào trong.
Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân, làn môi nhẹ nhàng hướng về mi tâm của cô.
Phương Nhu tựa vào phía trước cửa sổ chỗ anh, nhắm mắt lại, đối mặt trời chiều, khóe môi khẽ nhếch.
Vẻ mặt cô ta nhàn nhạt như vậy, không hợp với trái bom buộc trên eo cô ta, máy tính thời gian phía trên, chỉ còn lại ngắn ngủn ba giây đồng hồ.
Chỉ là phút chốc, Tần Dĩ Nam liền rõ ràng hết thảy tất cả.
Khó trách Tống Thanh Xuân vẫn luôn khóc cầu Tô Chi Niệm, là Tô Chi Niệm muốn đồng quy vu tận với Phương Nhu, bảo vệ sự an toàn của cô đi?
Mà cô, luyến tiếc Tô Chi Niệm, mới ôm anh chặt như vậy...
Theo suy nghĩ vừa mới chuyển qua đầu óc của Tần Dĩ Nam, hiểu rõ tình huống xong, máy đếm thời gian của trái bom trên eo Phương Nhu, đã từ ba giây biến thành hai giây.
Một giây đồng hồ ngắn ngủi, sự biến hóa của một con số, lại giống như một cái Pu'a tạ hung hăng nện ở đỉnh đầu Tần Dĩ Nam.
Có vài ý kiến còn chưa kịp quay lại trong đầu anh, cánh tay liền đã nhanh mà chuẩn vói vào du thuyền, hung hăng túm chặt eo Phương Nhu.
Anh vốn là dựa vào nắm hàng rào bảo vệ, mới miễn cưỡng dán đứng ở trên du thuyền, cử động như vậy của anh, khiến cho anh mất đi thăng bằng, một giây sau, cả người liền ngả vào trong biển rộng.
Anh trước là nghe được một tiếng Phương Nhu kêu thét lên, sau đó liền cảm giác được Phương Nhu đang giãy giụa, anh dùng hết khí lực toàn thân, ôm eo cô ta không chịu buông lỏng, theo anh rơi xuống, cô ta bị anh mang ra khỏi du thuyền, chỗ thủy tinh sắc bén vỡ vụn, cắt qua *** cô ta, có máu tươi rơi ở trên mặt anh, sau đó mặt anh liền bị nước biển bao phủ, người rơi về chỗ sâu trong nước biển, rơi xuống một khoảng cách, mới chậm rãi nổi lên trên, anh vừa nhô đầu, liền chuyển đầu đi tìm kiếm du thuyền, nhìn thấy du thuyền đã chạy xa, khóe môi anh hơi hơi tăng lên.
Bọn họ đều an toàn ...
Ý nghĩ này còn chưa ổn định, bên tai liền vang tới một tiếng long trời lở đất, sau đó một lực cường đại đánh vào, cuốn lấy anh, vỗ anh đến choáng váng, *** ngột ngạt ghê tởm.
Sau đó nữa, anh liền cảm giác được *** toàn thân đều đau đớn.
Đau đến anh bắt đầu dần dần khó thở, thở không được.
Loại cảm giác này khiến cho anh rất vô lực, nhưng đầu óc của anh, ở một khắc này, lại đặc biệt vô cùng tỉnh táo.
Anh biết, bản thân anh bị trọng thương.
À, không, rất có thể là hấp hối trước khi ૮ɦếƭ.
Khi tử vong tiến đến, suy nghĩ đầu tiên của con người là cái gì?
Tuyệt vọng? Kích động? Vô thố?
Tần Dĩ Nam không biết, anh chỉ biết, những cảm xúc đó ở trong chớp mắt này trở nên rất không đáng để ý, lúc này anh, thừa dịp lúc tỉnh táo cuối cùng, tốn sức chuyển con ngươi, chỉ muốn đi tìm du thuyền.
Anh muốn biết du thuyền có bị bom chấn động hay không?
Sau khi anh cách những giọt lớn nước biển không ngừng rơi xuống, nhìn thấy du thuyền bình ổn chạy nhanh về phía nơi xa, lúc này trái tim lơ lửng của anh mới chậm rãi ổn định lại.
Tống Tống an toàn ...
Tần Dĩ Nam vui mừng nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt liền không khỏi có chút phiếm chua, đáy lòng lật lên một cổ thương cảm.
Trước đây Tống Tống, có rất nhiều khi, vào lúc gặp được nguy hiểm, đều nghĩ tới tìm anh, nhưng anh thì sao? Anh nói muốn bảo vệ cô, nhưng lại không làm được... Anh làm cho cô thất vọng một lần lại một lần, cho đến cuối cùng liền khiến cho cô tuyệt vọng.
Về sau thì sao? Cuối cùng anh hiểu rõ tất cả, nhưng anh có một vạn loại lý do muốn ở cùng một chỗ đối tốt với cô, nhưng lại không thể có thân phận để đứng ở bên cạnh cô.
Anh có ưu thế nhiều hơn Tô Chi Niệm, anh quen biết Tống Tống sớm hơn Tô Chi Niệm, anh từng hiểu rõ Tống Tống sâu đậm hơn Tô Chi Niệm, anh từng đối xử với Tống Tống tốt hơn Tô Chi Niệm, nhưng mà... Anh cũng khiến cho Tống Tống tràn ngập một bụng ủy khuất vào thời gian đẹp nhất nhiều lần hơn Tô Chi Niệm.
Thật ra khoảng thời gian này, anh luôn đang nghĩ, anh chính là đang bị vận mệnh trêu cợt, sai sót ngẫu nhiên chậm một bước, nếu Tống Tống... Tống tống đợi anh một chút thì tốt rồi.
Nhưng mà, tình yêu đâu thể chờ người?
Giữa anh và cô, liền giống như một trận hài kịch: Lúc cô muốn ở với anh, anh không quay đầu lại, lúc anh muốn ở cùng một chỗ với cô, cô liền xoay người đi .
Mà anh có thể làm gì?
Anh có thể làm, chỉ là giả bộ chính mình giống như trước đây, đáy lòng luôn không có cô.
Anh có thể làm, chỉ là vào lúc cô nguy hiểm nhất, thành toàn cô và tình yêu của cô.
Đây xem như là anh bù đắp cho cô sao?
Anh đã từng, tự tay đánh vỡ tình cảm của anh đối với cô, hôm nay anh nỗ lực chu toàn tình yêu của cô và người đang ông khác.
Đây xem như anh bù đắp cho cô sao?
Tống Tống, có một số việc, em không biết, cả đời em cũng sẽ không biết.
Lời thề anh từng tặng cho em, anh đã hoàn thành được.
Nếu như yêu nhau, tay nắm tay đến già. Nếu như bỏ lỡ, bảo vệ em bình an.
Cuối cùng, cuối cùng anh đã làm được.
Biển cả trôi qua sự điên cuồng, nghênh đón là cực kỳ bình tĩnh.
Tần Dĩ Nam chìm chìm nổi nổi ở trong nước biển.
Anh nghĩ nhiều như vậy, hơi mệt chút, anh muốn ngủ.
Tần Dĩ Nam chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Anh cảm giác thời gian giống như đang chảy ngược, anh giống như trở lại lúc nhỏ, cô bé mềm nhũn đó, thích rúc vào trong lòng anh, y y nha nha nói với anh lời nói anh nghe không hiểu.
Cô bé cột hai bím đáng yêu đó, thích theo sau ௱o^ЛƓ anh, ngọt ngào ngây thơ gọi anh Dĩ Nam, anh Dĩ Nam.
Tiểu công chúa duyên dáng yêu kiều đó, nhảy nhảy nhót nhót chạy đến phòng ngủ của anh, mở sách giáo khoa ra ở trước mặt anh, anh Dĩ Nam, em không biết làm đề này.
Còn có cái đó, ở trong năm tháng niên thiếu của anh, trong thời gian đẹp nhất, cô gái từng viết cho anh "Nguyện người tôi yêu sẽ yêu tôi, nguyện người tôi yêu sẽ hạnh phúc", tên là Tống Thanh Xuân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc