Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 90

Tác giả: Diêp Phi Dạ

CÔ MUỐN NÓI LẠI THÔI
Đường Noãn vừa được tài xế xe taxi ôm lên xe, liền hôn mê đi.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, đêm đã khuya, trong phòng bệnh rất an tĩnh, đèn chân không sáng ngời, chiếu vách tường sáng tỏ chói mắt.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà tuyết trắng, sững sờ một lát, bỗng nhiên liền giơ tay lên sờ *** bằng phẳng của mình, đã không còn loại đau đớn thấu xương kia, hết thảy an tĩnh bình thường.
Vậy con của cô... Đường Noãn đột nhiên liền ngồi dậy từ trên giường.
Tiểu y tá ngồi ở chỗ không xa, bị động tác đột ngột của Đường Noãn làm bừng tỉnh, cô ta vuốt mắt, ngữ khí hàm hồ hỏi: "Tiểu thư, cô..."
Lời của tiểu y tá còn chưa nói hết, liền bị Đường Noãn nôn nóng cắt đứt: "Con tôi sao rồi? Con tôi có còn không?"
"Tiểu thư, cô đừng kích động, đứa bé của cô vẫn còn." Tiểu y tá cười ôn nhu, đứng lên từ trên ghế sofa, đi tới đối diện mép giường bệnh: "Hiện tại thân thể của cô có chút yếu, phải nghỉ ngơi, vết thương trên người, có nhiều chỗ rất nghiêm trọng, nhưng không có thương gân động cốt, bác sĩ kiến nghị cô không được dùng thuốc, bởi vì sẽ có K**h th**h với đứa bé trong bụng, nhưng phải uống thuốc dưỡng thai, bởi vì buổi chiều động thai khí..."
Tiểu y tá vừa nói, vừa đưa thuốc cho Đường Noãn.
Đường Noãn lau mồ hôi lạnh bị dọa toát ra trên trán, không lên tiếng, nhận lấy thuốc liền dùng nước uống xuống, thẳng đến khi đưa trả lại cho tiểu y tá ly nước, mới dùng ngữ khí rất nhẹ mở miệng nói một câu cảm ơn.
Đường Noãn mê man thời gian rất dài, không có một chút buồn ngủ, tiểu y tá canh giữ mình ngồi ở trên ghế sofa, luôn luôn ngủ gật.
Đường Noãn dựa vào ở trên giường bệnh, nhìn chằm chằm bóng đêm tối đen ngoài cửa sổ, trong đầu không cầm lòng nổi liền hiện ra cảnh chiều hôm đó, Hoàng phu nhân đánh cô đánh kịch liệt như vậy, thậm chí chung quanh còn vây xem rất nhiều người, những thứ kia vốn nên trở thành ám ảnh nơi đáy lòng cô, những những quyền đấm cước đá và châm chọc khiêu khích kia, giống như hoàn toàn không phải rơi ở trên người cô, tất cả hình ảnh cô bị đánh liền giống như là những cảnh phong khinh vân đạm, nhanh chóng lướt qua trước mắt của cô, chỉ có hình ảnh Tống Thanh Xuân móc một xấp tiền từ trong ví ra, đưa cho tài xế xe taxi, liền rõ ràng mà lại khắc sâu nhất.
...
Thứ tư, Hoàng tổng tới bệnh viện thăm Đường Noãn, lúc Hoàng tổng tới, xách rất nhiều thứ, có quần áo nhãn hiệu Đường Noãn thích nhất, cũng có túi xách nhãn hiệu Đường Noãn thích nhất, còn có rất nhiều trang sức giá trị đắt tiền, thậm chí Hoàng tổng vừa vào phòng bệnh, liền ồn ào bảo y tá nhỏ đi mời viện trưởng của bọn họ, muốn đổi phòng bệnh tốt nhất cho Đường Noãn.
Nếu đổi là trước đây, Đường Noãn nhìn thấy hành động như vậy của Hoàng tổng, thật sự sẽ cảm giác rất hạnh phúc, nhưng hiện tại, cô nhìn chằm chằm quà tặng đắt tiền cả một phòng, mặt mày đều không chớp một cái, thẳng đến sau khi trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Hoàng tổng, mới mở miệng, nói câu đầu tiên từ lúc Hoàng tổng tới bệnh viện: "Ông đã kết hôn, vì sao lại luôn không nói với tôi?"
Hoàng tổng nắm tay cô, nói với cô rất nhiều lời, có nhận lỗi, cũng có cam đoan, ông ta nói vợ của ông ta đã bị ông đưa đi Hồng Kông, cũng sẽ không đến tìm cô gây phiền toái nữa. Chỉ là cường điệu nhiều nhất là bảo cô dưỡng thai thật tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung, còn nói chỉ cần sau khi sinh con trai ra, ông ta liền tặng cho cô ngôi biệt thự mà cô luôn thích kia.
Lúc nói đến một nửa, điện thoại di động của Hoàng tổng vang lên, hẳn là công ty gọi tới, sau khi ông ta cúp máy, lời ngon tiếng ngọt ôm Đường Noãn chỉ nói hai câu, liền hôn gò má cô một chút, để lại cho cô một xấp tiền dày đặc, nói xong quay đầu lại nhìn cô, sau đó liền vội vàng rời đi.
Một mình Đường Noãn ngồi yên ở trên giường bệnh rất lâu, sau đó liền quan sát phòng bệnh tốt nhất trong bệnh viện một lần, cuối cùng tầm mắt liền rơi ở trên túi hàng hóa xa xỉ gần như chất đầy toàn bộ ghế sofa, nhìn nhìn, Đường Noãn liền cong môi, nở nụ cười trầm thấp.
Đồ trên cả ghế sofa này, ít nhất cũng tốn hơn mười vạn đi, có lẽ người khác cố gắng cả đời cũng không chiếm được nhiều sản phẩm tinh mỹ xa xỉ như vậy, mà cô thì sao? Bị đánh một trận, hoài thai một cái, liền có toàn bộ. A, nếu như bụng sinh khí, có thể sinh một bé trai, vậy liền có thể nắm giữ một biệt thự giá trị mấy ngàn vạn...
Suy nghĩ một chút, trận đòn này của cô, đứa bé trong bụng của cô, vẫn thật là đáng giá đó...
Tiếng cười của Đường Noãn, càng lúc càng đại, cười đến cuối cùng, khóe mắt của cô có nước mắt thấm ra.
Cô đột nhiên nghĩ đến Tần Dĩ Nam, nếu như cô và Tần Dĩ Nam còn ở cùng một chỗ, nếu như hiện nay ở trong bụng của cô là con của Tần Dĩ Nam, anh sẽ đối với cô như thế nào?
Có lẽ anh không thể cho cô hàng hóa xa xỉ đắt tiền chất đầy một ghế sofa, cũng có lẽ không thể cho cô một biệt thự giá trị mấy ngàn vạn, anh có thể cho cô chỉ là căn hộ có diện tích không quá 60 mét vuông và chỉ thanh toán trước được 80 vạn hoặc là 200 vạn thôi, nhưng mà... lúc cô sinh bệnh, anh sẽ canh giữ ở bên người một tấc cũng không rời; vào lúc cô đi mệt mỏi, anh sẽ ngồi xổm ở trước mặt cô, rửa chân cho cô; vào lúc cô đói, anh sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm cho cô; vào lúc cô bị người bắt nạt, mặt mày ôn nhuận của anh có thể phát ra lệ khí hủy diệt...
Rõ ràng cô đã từng coi Tần Dĩ Nam như con cờ đối phó với Tống Thanh Xuân thôi, một con cờ cô thờ ơ như không, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào... Hiện tại cô làm sao? Sao lại thường xuyên nghĩ đến anh chứ?
...
Một đống đồ Hoàng tổng xách tới kia, Đường Noãn đều không cần thứ nào, buổi sáng thứ năm, trước khi cô ra viện, mí mắt cũng không nháy mắt một cái một mạch đưa toàn bộ những món quà kia cho y tá nhỏ của bệnh viện.
Hai ngày nay y tá nhỏ vẫn luôn chăm sóc cô, nhận lấy rất nhiều quà tặng, cho nên khi cô ra viện, đặc biệt nhiệt tình tiễn cô ra tầng phòng bệnh nội trú, thậm chí còn dùng điện thoại di động của mình, giúp cô gọi một chiếc xe taxi.
Chẳng qua Đường Noãn không thể lên xe taxi y tá nhỏ gọi giúp cô, bởi vì, cô gặp Tô Chi Niệm.
Trong bệnh viện người đến người đi, nhưng người đàn ông kia, tự phụ và chói mắt trời sinh, luôn có thể khiến người ta nhấc mắt liền nhìn thấy trong biển người mênh ௱ô**.
Suy nghĩ cẩn thận một hồi, cô đã lâu đều không có ngẫu nhiên gặp gỡ anh.
Theo thói quen nhiều năm sai khiến, khi đầu óc cô còn chưa làm ra quyết định, cả người liền đã len lén theo dõi Tô Chi Niệm.
Đường Noãn vốn cho rằng Tô Chi Niệm là có chỗ nào đó trên thân thể không khỏe mới tới bệnh viện, không nghĩ tới, hóa rai không phải, anh tới bệnh viện, lại có thể là hẹn trước thời gian để phẫu thuật.
Đường Noãn ra viện, bởi vì cái thai giống như không ổn định, không giống như thường ngày, ra cửa tụ tập, mà là thành thành thật thật ở nhà, xem ti vi, đi ngủ.
Buổi tối thứ sáu, mười một giờ, cô nấu cho mình một ít thức ăn khuya, sau khi ăn no thoả mãn, vừa mới chuẩn bị trèo lên giường nhập mộng, liền nhận được một dòng tin ngắn.
Là người phụ nữ đó gửi tới.
"Cô ta ở công ty, cô đi hành động."
Nội dung rất ngắn gọn, chỉ có chín chữ, nhưng Đường Noãn lại hiểu rõ ý tứ của người phụ nữ đó, cô ta chỉ là Tống Thanh Xuân, công ty chỉ là công ty TW, cô đi hành động là bảo hiện tại cô đi công ty, tìm một cơ hội bỏ thuốc cho Tống Thanh Xuân.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai ngày mốt không đi làm, giờ này, sợ là người tăng ca trong công ty đã không còn nhiều.
Mà cô chỉ cần tùy tiện tìm cớ đi công ty một chuyến, Tống Thanh Xuân tăng ca, cô cũng tăng ca, hai người ở cùng một chỗ, sẽ luôn rất dễ tìm được thời cơ.
Vả lại, ngày thứ ba đó, Tống Thanh Xuân còn từng giúp cô, cô rót một ly nước, đi tìm cô ta nói cảm ơn, liền có thể vô cùng đơn giản đưa thuốc đến bờ môi cô ta.
Nếu là bất kỳ giây phút nào trước ngày thứ ba, cô nhận được tin nhắn này, khẳng định sẽ hưng trí bừng bừng lập tức xông tới công ty hành động.
Nhưng mà lúc này... Đường Noãn nhìn chăm chú tin nhắn trên màn hình điện thoại di động, nhìn rất lâu, thẳng đến khi khóa màn hình tự động biến đen, cô cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Có lẽ là cô trầm mặc quá lâu, không có đáp lại, sau khi qua nửa tiếng, điện thoại di động của Đường Noãn bỗng nhiên vang lên.
Là cuộc gọi của người phụ nữ đó.
Đường Noãn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động do dự một hồi lâu, mới bấm nút nghe, bên trong truyền tới giọng nữ, ôn nhu lễ phép: "Đường tiểu thư, quấy rầy đến giấc ngủ của cô sao?"
"Không..." Đường Noãn dừng lại một chút, biết rõ còn cố hỏi: "Muộn như vậy, cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Người phụ nữ trong điện thoại đó, biết Đường Noãn đang giả vờ với cô ta, cô ta cũng không vạch trần, mở miệng liền dùng ngữ khí giống như vừa rồi, thân thiết nhẹ nhàng chậm chạp: "Tôi gửi tin nhắn cho cô, thấy cô chậm chạp không đáp, cho nên liền gọi điện thoại tới đây."
Đường Noãn dừng một lát, cười đáp: "Phải không? Hiện tại tôi liền xem."
Đường Noãn đã sớm xem qua tin nhắn rất nhiều lần, nhưng cô vẫn diễn kịch tiếp tục nhìn lướt qua như vậy: "Hiện tại đều đã hơn mười hai giờ, cô ta có thể đã không còn ở công ty ..."
"Cô ta đang ở đó, hơn nữa cả đêm này cô ta đều sẽ ở đó." Người phụ nữ trong điện thoại, dùng ngữ khí ôn nhu cắt đứt lời nói của Đường Noãn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đường Noãn không tìm được từ để nói khác, chỉ có thể trầm mặc, qua khoảng nửa phút, Đường Noãn mở miệng: "Cái đó, thân thể tôi không thoải mái, có thể..."
"Đường tiểu thư, nếu như tôi nhớ không lầm, ba năm trước, cô đưa tin hình *** của Tôn Oánh, thật ra không phải Tôn Oánh, mà cô vì tăng chức, tìm một người có thân hình không khác cô ta lắm, chế tạo ra tin tức giả, sau khi tin tức này phát ra, Tôn Oánh chịu đựng không nổi áp lực truyền thông, nhảy lầu tự sát..."
Sắc mặt Đường Noãn trắng xanh, đầu Ng'n t cầm điện thoại di động bất giác bắt đầu dùng sức.
"... Còn có hai năm trước, tin tức nhường chỗ ngồi xe buýt đó rất hot, cũng là do một tay cô dẫn dắt dư luận gây ra, thật ra chân tướng sự tình, cô rất rõ ràng, chỉ là cô vì mánh lới, cố ý méo mó chân tướng, không phải sao?"
"Ngoài ra, vài tháng trước lúc cô và Hoàng tổng du lịch ở Lệ Giang, từng ***ng xe... Lúc đó cô thật giống như không có thất thần, chẳng qua có lẽ cô cũng không biết chính mình có bao nhiêu thất thần đi? Có cần lát nữa tôi gửi cho cô video đó, thưởng thức một lần không?"
Tay cầm điện thoại di động của Đường Noãn bắt đầu run rẩy lên, hàm răng cô run lẩy bẩy, phí rất nhiều sức lực mới khiến cho chính mình phát ra âm thanh: "Cho tới nay, cô đều đang giám thị tôi?"
Người phụ nữ trong điện thoại đó, giống như từ đầu liền không nghĩ muốn hồi đáp vấn đề của cô, tự ý dùng loại âm điệu ôn nhu như nước kia, tiếp tục nói tiếp, nhưng Đường Noãn nghe được giọng nói êm tai nhu mỹ như vậy của cô ta, sau lưng liền sởn tóc gáy một trận: "Đường tiểu thư, còn có rất nhiều chuyện, tôi không muốn nêu ví dụ giống nhau cho cô, tôi chỉ muốn nói với cô, có một số việc, cô đã gặp phải, liền không thể toàn thân rút lui, càng huống chi, cô đã từng hành động qua, đã từng phạm pháp rồi, không phải sao? Cho nên, tiếp theo nên làm như thế nào là do cô, nếu như cô làm cho tôi vừa lòng, tất cả chuyện tôi biết rõ, mãi mãi cũng sẽ là bí mật, nhưng nếu như cô làm cho tôi không hài lòng... Đường tiểu thư, tôi nghĩ tiếp theo, cô liền sẽ trở thành điểm nóng người người mắng chửi, toàn dân nghị luận, lúc đó, sự nghiệp của cô, cuộc sống của cô, cô đều sẽ không còn gì nữa..."
"Chẳng lẽ cô không sợ tôi phơi bày ra tất cả chuyện tôi biết rõ, cùng ngọc nát đá tan sao?" Đường Noãn đánh trả.
"... Không việc gì, cô có thể thử xem, chẳng qua, kết quả ngọc nát đá tan, hủy diệt không đơn thuần là chính cô, cũng không đơn thuần là tôi, còn có đứa bé trong bụng cô..."
"Cô là một kẻ điên, cô..." Vừa nhắc tới đứa bé, Đường Noãn liền trở nên kích động lên, toàn thân cô vừa run rẩy, vừa nghiến răng nghiến lợi mắng lên.
Nhưng mà, mặc kệ cô mắng thế nào, người phụ nữ trong điện thoại đó, giống như là không nghe thấy lời nói của cô, bảo trì tao nhã và bình tĩnh: "Đường tiểu thư, tôi hy vọng cuối tuần, trước khi gặp gỡ cô, có thể nghe được tin tốt từ cô. Đường tiểu thư, gặp lại sau."
Lập tức, điện thoại liền bị cắt đứt, Đường Noãn chỉ có thể nghe thấy tín hiệu tút tút tút báo bận, điện thoại di động cô giơ ở bên tai liền rơi xuống, gọi điện thoại cho người phụ nữ đó, nhưng mà, trong điện thoại vang lên lại là hồi đáp máy móc: "Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy."
Đường Noãn nghiến răng nghiến lợi hít sâu hai ngụm khí, đột nhiên liền đập điện thoại di động đến trên vách tường đối diện.
...
Nửa tiếng sau, cuối cùng Đường Noãn vẫn xuất hiện ở dưới lầu công ty truyền hình TW.
Cô đưa cho tiền xe cho tài xế xe taxi, ngẩng đầu, ngắm tòa nhà văn phòng mình đã ngốc nhiều năm, tạm dừng một hồi lâu, mới xách túi, giẫm cầu thang từng bước một, bước vào chỗ tòa nhà văn phòng truyền hình TW.
Trong tòa nhà văn phòng rất an tĩnh, đèn điều khiền theo tiếng động, theo bước chân Đường Noãn, sáng lên một chiếc rồi một chiếc.
Cô nhấn thang máy, theo một tiếng vang đinh đông, cửa thang máy mở ra.
Đường Noãn giơ chân lên, đi vào, nhìn chằm chằm con số một loạt tầng lầu, cô nhìn rất lâu, mới đưa đầu Ng'n t ra, nhấn số tầng đài truyền hình TW.
Cửa thang máy đóng lại, đi lên, theo từng con số màu đỏ nhảy lên, biểu tình trên mặt Đường Noãn, càng trở nên lạnh lẽo.
Đi tới tầng lầu mục tiêu, thang máy dừng lại, lại là một tiếng nhắc nhở đinh đông vang lên, cửa thang máy mở ra, Đường Noãn bước bước chân, chậm rãi đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc, ngoại trừ có mấy ngọn đèn sáng giáp ranh, tất cả đèn khác đều không bật.
Trong phòng làm việc lớn như vậy, ánh sáng có vẻ đặc biệt mờ tối, giống như người phụ nữ đó nói với cô , đèn phòng làm việc của Tống Thanh Xuân sáng lên, có vẻ đặc biệt chói mắt.
Đường Noãn không bật đèn phòng làm việc, cô trực tiếp đi đến trước bàn làm việc mình, mở máy vi tính ra, ngồi xuống.
Cô nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, mắt nháy cũng không nháy ngồi cứng đờ.
Trong đầu cô rất loạn, hoàn toàn không thấy rõ suy nghĩ chân thật nhất của mình, cũng không biết chính mình nên làm lựa chọn như thế nào.
Đêm đen nhánh, ở trong tư thế ngồi giống như điêu khắc của cô, chậm rãi chảy xuôi qua, sắc trời ngoài cửa sổ sát đất trong phòng làm việc bắt đầu sáng lên, trở nên sáng lên, cho đến cuối cùng, ánh mặt trời mọc lên từ phương đông, chiếu sáng rỡ cả nửa phòng làm việc, thế giới bên ngoài vốn an tĩnh, trở nên náo nhiệt lên, Đường Noãn mới nhẹ nhàng chớp chớp mí mắt, kéo lấy lại tinh thần.
Cô thở dài một hơi, lấy ví tiền, đứng dậy xuống lầu, đi tới ngân hàng bên cạnh trước, lấy một ít tiền mặt, sau đó đi quán cà phê dưới lầu công ty, mua hai cốc sữa tươi và hai cái sandwich, quay trở lại phòng làm việc lần nữa.
Đường Noãn trở lại trước bàn làm việc mình, để ví tiền xuống, lấy một phong bì ra từ trong ngăn kéo, lấy tiền mặt ra rồi bỏ vào đó, sau đó mở túi xách, lấy bình thuốc từ bên trong, lấy mấy viên thuốc, ném vào một trong hai cốc sữa tươi.
Đường Noãn chờ sau khi toàn bộ thuốc hòa tan xong, mới xách bữa sáng mình đã mua, đi tới phòng làm việc của Tống Thanh Xuân.
Cô thừa nhận, ngày đó Tống Thanh Xuân giúp đỡ, thật khiến cho cô rất cảm động, nhất là hành đồng cuối cùng của cô ta, nếu không phải cô ta cho tài xế xe taxi tiền, có lẽ con của cô đã không còn.
Nếu như có lựa chọn lần nữa, lúc trước cô nhất định sẽ không lên xe của người phụ nữ đó, nhưng mà, trước giờ cuộc đời đều không có cơ hội lựa chọn, rất nhiều khi, mũi tên nhọn rời dây cung, liền không còn cơ hội quay đầu nữa.
Cô là làm tin tức, cô biết dư luận đáng sợ, cô không có dũng khí đi gánh vác cục diện tất cả hành vi của mình bị đưa ra ngoài ánh sáng.
Càng huống chi, cô có thai, cô không phải một người tốt, nhưng cô muốn làm một người mẹ tốt, bắt đầu từ giờ khắc cô biết mình mang thai, cô liền tràn ngập tình yêu với đứa bé trong bụng mình, vào ngày cô bị đánh đó, cô liều ૮ɦếƭ bảo vệ đứa con của cô, thậm chí cô vì con của cô ăn nói khép nép cầu cứu với Tống Thanh Xuân mà cô luôn muốn chèn ép kia, hiện tại, cô cũng vì con của cô, lựa chọn làm người xấu.
Trước khi Đường Noãn đứng yên tĩnh ở trước cửa phòng làm việc của Tống Thanh Xuân rất lâu, giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Bên trong rất an tĩnh, không có bất kỳ tiếng vang nào truyền tới.
Đường Noãn lại gõ cửa lần nữa, nghe thấy bên trong có tiếng vang ghế dựa trượt, cô đợi vài phút, không đợi được tiếng của Tống Thanh Xuân, liền tự ý đẩy cửa ra, đi vào.
Tống Thanh Xuân vùi ỏ trên ghế làm việc, ngẩn ngơ nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, không biết nghĩ cái gì, sắc mặt cô thoạt nhìn rất kém, cô đối mặt với người ngoài tiến vào phòng làm việc, lại không có chút phản ứng.
Đường Noãn đứng ở cửa một lát, nhẹ nhàng đóng cửa, xách bữa sáng, đi về phía Tống Thanh Xuân.
Cô trước đặt cốc sữa tươi bỏ thuốc đó đến trước mặt Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân luôn bảo trì bất động, nhấc mí mắt lên, nhìn cô một cái, không lên tiếng, không biểu tình, liền quay đầu lại, nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Đường Noãn đặt một cái sandwich trong đó ở trước cốc sữa tươi, nhìn quanh phòng làm việc của Tống Thanh Xuân một vòng, kéo một cái ghế tới đây, ngồi xuống, sau đó cầm phong thư trong tay, đẩy về phía Tống Thanh Xuân: "Đây là tiền ngày đó cô cho tài xế xe taxi."
Tống Thanh Xuân liền giống như là pho tượng, đối mặt với lời nói của Đường Noãn, đôi mắt cũng không hề nhúc nhích chuyển động một chút.
Đường Noãn yên tĩnh trong chốc lát, mở cốc sữa tươi trong tay mình ra, uống một ngụm, mới lên tiếng: "Cám ơn cô."
Tống Thanh Xuân vẫn là một bộ dáng hờ hững lạnh nhạt, giống như rơi vào trong một thế giới khác, không có cách gì tự thoát ra.
Đường Noãn để cốc sữa tươi xuống, rủ lông mi, nhẹ mím môi một chút, lại nói: "Cô tăng ca suốt cả đêm, nhất định rất mệt mỏi, ăn một chút gì đi."
Cuối cùng mí mắt Tống Thanh Xuân lóe lên một cái, qua khoảng mười mấy giây, tròng mắt của cô chậm rãi chuyển đến trên mặt Đường Noãn: "Tối hôm qua cô cũng ở công ty?"
"Ừ." Đường Noãn nhớ không rõ, chính mình và Tống Thanh Xuân đã bao lâu không bình tĩnh hòa nhã ngồi cùng một chỗ tán gẫu như vậy rồi, thế cho nên chính cô ta cũng có chút không quen với phương thức tán gẫu như vậy, ngữ khí nói chuyện đều có vẻ hơi khó khăn: "Tài liệu dùng vào thứ hai còn chưa chỉnh sửa xong, cho nên liền tới đây ."
"À." Tống Thanh Xuân lại quay đầu đi, cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lát, mở miệng nói, không biết là đang nói với Đường Noãn, hay là đang nói với chính mình: "Có đứa bé, phải chú ý, không thể mệt nhọc như vậy."
Đường Noãn vốn bưng sữa tươi, chuẩn bị đưa tới bờ môi, tay bỗng nhiên liền run một chút, chất lỏng còn rất nóng, rơi ở trên đầu Ng'n t cô ta, nóng đến làn da cô ta truyền tới những cơn đau nhỏ nhặt.
Cô đây là đang quan tâm con của cô ta sao?
Đường Noãn ngơ ngẩn nâng mí mắt, nhìn về phía sườn mặt Tống Thanh Xuân.
Dung nhan của Tống Thanh Xuân, làn da trắng nõn, trên chóp mũi có một nốt ruồi rất nhỏ.
Trong nháy mắt, thời gian giống như chảy ngược, Đường Noãn cảm thấy lúc này chính mình giống như là trở lại thời trung học, cô và Tống Thanh Xuân là ngồi cùng bàn, lúc lên lớp, Tống Thanh Xuân vẫn luôn thích nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người, mà cô ngẫu nhiên liền sẽ đi nhìn cô ta chăm chú.
Khi đó cô ta rất trẻ tuổi, lớn lên đã vô cùng xinh đẹp, một cô gái như cô, lại sẽ luôn nhìn chằm chằm cô ta thất thần, sau đó tâm nảy sinh ngưỡng mộ, nghĩ nếu mình có gương mặt như vậy, hẳn là sẽ rất tốt.
Lúc đó cô thích nhất chính là nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi của cô ta, lúc đó Tống Thanh Xuân và cô vẫn là bạn bè rất tốt, cô ta sẽ thường xuyên quan tâm cô.
"Đường Noãn, tới nguyệt sự, liền không được ăn lạnh."
"Đường Noãn, sổ nhật ký này thật xinh đẹp, tớ cũng mua cho cậu một cái."
"Đường Noãn..."
Khi đó Tống Thanh Xuân là chân tâm thật ý xem cô là bạn bè đi, nhưng mà, lúc đó Đường Noãn lại là có mục đích riêng tiến đến gần Tống Thanh Xuân.
Là bởi vì cô muốn hạ thủ *** cô ta, cho nên cô mới sẽ nghĩ đến những chuyện xưa lâu năm mà cô vốn cho rằng đã quên sao?
Đường Noãn khép hờ mắt một chút, điều chỉnh cảm xúc của mình lại, sau đó liền chậm rãi mở mí mắt ra, lúc cô vừa mới chuẩn bị nói với Tống Thanh Xuân "Tranh thủ uống sữa tươi và ăn sandwich lúc nóng", dư quang khóe mắt lại lơ đãng quét đến bình thuốc đặt bên cạnh máy vi tính của Tống Thanh Xuân.
Cô rất quen thuộc với bình thuốc kia, mấy ngày nay, cô cũng đang luôn uống, đó là vitamin B11 và viên canxi...
Sao Tống Thanh Xuân cũng đang uống... Đường Noãn nhíu mày, lúc này mới chú ý đến, trên bàn làm việc của Tống Thanh Xuân, bày ra rất nhiều tờ giấy trắng, phía trên tràn ngập chữ chằng chịt.
"Thực xin lỗi, bé cưng", "Tiểu hạt vừng", "Tô Chi Niệm", "Bé cưng, mẹ thật không nhẫn tâm được" ...
Tiểu hạt vừng, Tô Chi Niệm, bé cưng, mẹ... Những chữ này, đánh thẳng đầu Đường Noãn có chút loạn, cô phản ứng một hồi lâu, mới kinh ngạc nhìn sườn mặt của Tống Thanh Xuân, hỏi: "Cô... Mang thai ?"
Sau đó tầm mắt của cô, liền rơi về phía bụng Tống Thanh Xuân, giống như bụng cô, đều vẫn là một mảnh bằng phẳng.
Khó trách ngày đó, sẽ gặp phải cô ta ở gần bệnh viện nhân dân, hóa ra cô ta là giống như cô, đi nơi đó làm khám thai sao?
Chỉ là, vì sao cô ta muốn nói xin lỗi, không nhẫn tâm được, chẳng lẽ là...
Đường Noãn nhăn mày lại, liền hỏi: "... Con của cô, có vấn đề gì không?"
Một câu nói của Đường Noãn, hỏi đến thân thể Tống Thanh Xuân hung hăng run rẩy một chút.
Phản ứng như thế của cô ta, khiến cho Đường Noãn biết phán đoán của mình là đúng, có thể là sau khi phụ nữ có thai, đều sẽ hy vọng tất cả đứa bé trên thế giới đều rất khỏe mạnh: "Hiện tại y học phát triển như vậy, không có cách nào giải quyết sao? Bác sĩ nói thế nào? Cô xem tôi ngày đó, tình huống hỏng bét như vậy, không phải vẫn giữ được đứa bé sao?"
Tống Thanh Xuân gối mặt ở trên cánh tay, cô im lặng một lúc lâu, mới mở miệng: "Vô dụng thôi..."
Đường Noãn không lên tiếng, mượn mặt kính nơi không xa, cô nhìn thấy Tống Thanh Xuân đưa lưng về phía mặt mình, có hai dòng nước mắt lăn xuống.
Đường Noãn chưa từng thấy Tống Thanh Xuân như vậy, tuyệt vọng, thương tâm, bi thống, ở trong ấn tượng của cô, Tống Thanh Xuân luôn là loại tồn tại chân cao khí ngạo, quang vinh chói lọi kia.
Trời biết, cô đã từng, nằm mơ cũng nghĩ có một ngày nhìn thấy bộ dạng Tống Thanh Xuân bi thảm, lúc này cuối cùng cô cũng nhìn thấy, cô nên phải vui vẻ, nhưng cô phát hiện, tâm của mình, giống như bị cái gì đó bắt lấy, tóm đau dữ dội.
Cô rõ ràng là hận thảm cô ta, là cô ta khiến cho Tô Chi Niệm động thủ với cô, là cô ta khiến cho Tô Chi Niệm chán ghét cô, cũng là cô ta khiến cho Tần Dĩ Nam rời đi từ bên cạnh cô... Cô thua cô ta ở khắp mọi chuyện, cô luôn so bì với cô ta, lại chưa bao giờ sánh bằng cô ta... Nhưng mà, cô gái bị cô hận thấu xương này, cứu con của cô, nhưng lại phải mất đi con của mình.
Suốt cả một đêm, quyết định đã làm ra trong một đêm, liền bị rung động như vậy.
Câu nhắc nhở Tống Thanh Xuân tranh thủ uống sữa tươi lúc còn nóng, chậm rãi rơi từ chỗ cổ họng cô vào trong bụng.
Trong phòng an tĩnh một lúc lâu, Tống Thanh Xuân giơ đầu từ trên cánh tay lên, cô nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt, đưa tay ra, bưng cốc sữa tươi trên bàn lên, trên mặt cô đã không còn bi thương vừa rồi, không nóng không lạnh nói một câu "Cám ơn" với Đường Noãn, liền giơ cốc sữa tươi tới bờ môi.
Chỉ cần cô uống xuống, cô liền đại công cáo thành, cô liền có thể lấy đi nhược điểm của mình từ trong tay người phụ nữ kia, sau đó mang theo đứa bé cao chạy xa bay ra nước ngoài.
Cô sẽ không có tiếng xấu, sẽ không mất hết danh dự, sẽ không bị người phỉ nhổ...
Tay Đường Noãn, nắm chặt chẽ thành quả đấm, cô nỗ lực khắc chế môi của mình, không muốn phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng lúc cốc sữa tươi kề bên bờ môi Tống Thanh Xuân, ba chữ "Tống Thanh Xuân" từ bờ môi của cô, không có dấu hiệu nào liền phun ra ngay.
Ngữ điệu Đường Noãn kịch liệt, khiến cho tư tưởng Tống Thanh Xuân không tập trung nâng mí mắt một chút, sau đó liền há miệng ra về phía cốc sữa tươi.
"Tống Thanh Xuân, hôm trước tôi tình cờ gặp Tô Chi Niệm ở bệnh viện!" Đường Noãn không dám xông lên phía trước đoạt cốc sữa tươi của Tống Thanh Xuân, cô sợ bị cô ta phát hiện sơ hở, dưới tình thế cấp bách, cô nghĩ đến ba chữ "Tô Chi Niệm" mà Tống Thanh Xuân viết trên giấy, liền đột nhiên nhắc đến anh ta.
Như Đường Noãn mong đợi, ba chữ "Tô Chi Niệm" kia khiến cho động tác Tống Thanh Xuân ngừng lại.
Cô lấy cốc sữa tươi từ bờ môi xuống, đáy mắt nhìn chằm chằm, mang một tia nghi vấn.
Đường Noãn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đường Noãn thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim lơ lửng liền rơi trở về, cô kéo khóe môi với Tống Thanh Xuân một chút, nói: "Tô Chi Niệm, anh đi bệnh viện, là vì làm phẫu thuật, cô biết không?"
Tống Thanh Xuân nhăn mi tâm lại.
Phẫu thuật? Phẫu thuật gì chứ? Giải phẫu N4o th4i sao? Nhưng rõ ràng Tô Chi Niệm đặt cho cô là Thượng Hải mà...
Đường Noãn giống như ngồi mệt mỏi, đứng lên từ trên ghế, vừa đi vòng phòng làm việc của Tống Thanh Xuân, vừa lơ đãng quét cốc sữa tươi trước mặt Tống Thanh Xuân một chút, sau đó vừa nghĩ mình nên làm cái gì, vừa mở miệng với Tống Thanh Xuân, nói: "... Tôi là vô tình gặp phải Tô Chi Niệm, tôi cũng không có vào phòng bệnh với anh ta, cho nên không biết anh và bác sĩ nói cái gì, tôi là chờ sau khi anh ta rời đi, nghe y tá nói ..."
Đường Noãn thừa dịp lực chú ý của Tống Thanh Xuân đều đang ở trên lời nói của mình, chậm rãi đi đến trước bàn làm việc, dựa vào ở phía trên, một tay khoát lên trên mặt bàn làm việc: "... Các cô ấy đang thảo luận, nói dáng đấp Tô Chi Niệm đẹp trai như vậy, sao lại cứ luẩn quẩn trong lòng tới bệnh viện hẹn trước phẫu thuật thắt ống dẫn..."
Phẫu thuật thắt ống dẫn? Mắt Tống Thanh Xuân, bỗng dưng mở đến lớn nhất.
Đường Noãn nói Tô Chi Niệm đi bệnh viện vào hôm trước, hôm trước là thứ năm, cũng chính là nói, trước khi Tô Chi Niệm chưa để cho cô đi làm giải phẫu N4o th4i, đã an bài phẫu thuật cho chính mình trước?
Anh là sợ tương lai anh và cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó khiến cho cô mang thai, cho nên mới lựa chọn phương pháp *** vĩnh viễn như vậy sao?
"Tôi không rõ ràng ngày phẫu thuật lắm, tôi chỉ nghe đến này đó..." Đường Noãn vừa nói, vừa chuyển cánh tay đến cốc sữa tươi trước mặt Tống Thanh Xuân, chờ đến khi cô đến gần cốc sữa tươi, cô giả vờ bộ dáng muốn đứng lên, sau đó cùi chỏ dùng sức một cái, đánh lên cốc sữa tươi.
Cốc sữa tươi chất giấy, theo lực đạo của cô, ngã xuống trên bàn làm việc, sữa tươi chảy xuôi ra từ bên trong, vẩy cả một bàn, theo mép bàn, rơi xuống cả người Tống Thanh Xuân.
"Á!" Đường Noãn khẽ hô một tiếng, gấp gáp vội cúi người, rút khăn giấy, đưa cho Tống Thanh Xuân: "Xin lỗi, vừa rồi tôi không phải cố ý, cô không bị bỏng chứ?"
Trong đầu óc Tống Thanh Xuân đều là Tô Chi Niệm làm phẫu thuật thắt ống dẫn, tư tưởng không tập trung nói câu "Không có việc gì" với Đường Noãn, nhận lấy khăn giấy, lau đi sữa tươi trên người.
Sau khi Tống Thanh Xuân lau sạch sẽ, không để ý đến vết ướt trên quần áo, đứng lên, tìm túi xách của mình, vội vàng lưu lại câu "Tôi còn có việc, đi trước" với Đường Noãn, cũng không chờ Đường Noãn đáp lại, liền bước nhanh đi tới cửa phòng làm việc.
Đường Noãn đứng ở chỗ cũ, không động, luôn chờ đến khi Tống Thanh Xuân dùng sức đóng cửa phòng làm việc của cô ta lại, cô mới nghiêng đầu, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ sát đất một cái.
Còn kém một chút như thế, cô liền thành công rồi, nhưng mà, cuối cùng cô lại vẫn không thể nào hạ thủ tàn nhẫn như thế được...
Giữa cô và Tống Thanh Xuân, hoặc là cô ta ૮ɦếƭ, hoặc là chính cô sống không bằng ૮ɦếƭ...
Đường Noãn mấp máy môi, không biết một cổ xúc động tới từ đâu, bỗng nhiên liền đuổi theo Tống Thanh Xuân ra khỏi phòng làm việc, lớn tiếng gọi tên Tống Thanh Xuân đang ở phía thang máy: "Tống Thanh Xuân!"
Tống Thanh Xuân quay đầu, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, đúng lúc chiếu vào trên mặt cô, ngũ quan cô tinh xảo, xinh đẹp giống như là một bức họa.
Đường Noãn nhìn chằm chằm hình ảnh tuyệt mỹ trước mắt, nhìn một lát, há to miệng, "Cái đó..." Chỉ là nói hai chữ, Đường Noãn liền ngậm miệng lại, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tống Thanh Xuân chưa từng nghĩ tới, bộ dáng muốn nói lại thôi vào lúc này của Đường Noãn, lại là ấn tượng cuối cùng cô ta để lại cho cô.
Bởi vì sau khi cô và cô ta tách ra chưa đến mười hai tiếng, cô liền nghe được tin cô ta ૮ɦếƭ đi.
Lúc đó suy nghĩ tràn ngập trong đầu Tống Thanh Xuân đều là tin tức Đường Noãn báo Tô Chi Niệm muốn làm phẫu thuật thắt ống dẫn, cô hoàn toàn không có phát hiện được vẻ mặt khác thường của Đường Noãn, cô thấy Đường Noãn chậm chạp không mở miệng, nhịn không được cau mày thúc giục một câu: "Thế nào?"
Tầm mắt Đường Noãn nhìn chăm chú cô rất an tĩnh, giống như là sẽ tập trung rất nhiều lời nói, lại giống như là không có nói một câu nào.
Tống Thanh Xuân không hề biết, lúc vẻ mặt Đường Noãn yên tĩnh muốn nói lại thôi này, đáy lòng đã tràn ngập giãy giụa.
Cô đang do dự rốt cuộc có nên nói với Tống Thanh Xuân, có người gây bất lợi cho cô ta hay không?
Nhưng mà, nếu cô không nói ra, có lẽ cô còn có một đường xoay chuyển, nếu cô nói ra, vậy cô liền thật là vạn kiếp bất phục...
Tống Thanh Xuân sốt ruột đi gặp Tô Chi Niệm, thấy bộ dạng Đường Noãn không chút nhúc nhích như vậy, tính kiên nhẫn dần dần có chút hao hết.
"Đường Noãn, cô có chuyện gì, sau này rồi nói với tôi đi."
Tống Thanh Xuân trầm tư một lát, lại mở miệng với Đường Noãn, sau đó xoay người, đi đến trước cửa thang máy, nhấn công tắc.
"Thanh Xuân."
Tống Thanh Xuân bước vào thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Đường Noãn lại gọi tên cô lần nữa.
Cô ấy gọi là Thanh Xuân, không phải Tống Thanh Xuân, ngữ điệu thanh thúy rung động lòng người, giống như thiếu nữ xinh đẹp vào thời cao trung trước đây.
Đáy lòng Tống Thanh Xuân bỗng dưng lộp bộp một chút, bất giác ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Noãn.
Cách cửa thang máy dần dần đóng kín, Tống Thanh Xuân nhìn thấy Đường Noãn nhẹ nhàng chớp chớp mắt với cô, nở nụ cười nhạt.
Nụ cười kia xa lạ lại quen thuộc, cực kỳ giống bạn tốt Đường Noãn từng ở cùng một chỗ cười to, từng cùng chạy nhanh với cô vào thời niên thiếu đó.
Trong khoảnh khắc, Tống Thanh Xuân cảm thấy thời gian giống như đang chảy ngược, hoàn cảnh quanh người dần dần biến thành vườn trường chiếu đầy ánh mặt trời sau giờ trưa, quần áo trên người cô và Đường Noãn đổi thành đồng phục học sinh giống nhau như đúc, giống như vô số hình ảnh trong ký ức, cô ấy nhìn cô ở nơi xa xa, cô ấy gọi một câu "Thanh Xuân" với cô, sau đó liền giống như hiện tại mím môi cười nhạt, mặt mày đều dào dạt tinh thần phấn chấn.
Tống Thanh Xuân không chớp mặt nhìn Đường Noãn, mặt mày nhịn không được tăng lên theo, khóe môi cô nâng lên, đáp lại cô ấy nụ cười lộ răng sạch sẽ mà lại thanh xuân.
Đường Noãn thấy Tống Thanh Xuân cười, nụ cười càng nở rộ thêm theo, Tống Thanh Xuân theo nụ cười càng lúc càng rực rỡ của cô ấy, khóe môi càng lớn hơn nữa.
Hai cô gái, hai cô gái quen biết nhau từ mười sáu tuổi, cho tới bây giờ đã hai mươi sáu tuổi, cách biệt mười năm, cứ như vậy yên lặng không tiếng động cười nhìn nhau, cười cười, Tống Thanh Xuân rõ ràng nhìn thấy, khóe mắt Đường Noãn có một tia sáng ngời chợt lóe lên, nụ cười trên mặt cô ngẩn ra, còn chưa kịp đi xác nhận khóe mắt Đường Noãn có phải là một giọt nước mắt không, cửa thang máy khép lại, đi xuống.
Tống Thanh Xuân đi ra đài truyền hình TW, lúc chặn xe taxi ở ven đường, cô ngẩng đầu lên, nhìn tầng phòng làm việc của mình một cái, bởi vì quá cao, cô không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, sau đó bên tai cô liền truyền tới một tiếng còi xe, cô vội vàng quay đầu lại, lên xe rời đi.
Tống Thanh Xuân là thật không nghĩ tới, chính mình vừa vội vội vàng vàng rời đi, khi gặp lại Đường Noãn, đối mặt lại là thi thể lạnh băng của cô ấy.
Đường Noãn ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ ở trong một tai nạn xe rất thảm thiết, pháp y giám định kết quả là tử vong tại chỗ, một xác hai mệnh, hiện trường sự cố thê thảm không nỡ nhìn.
Sau khi Tống Thanh Xuân rời khỏi công ty TW, liền đi biệt thự Tô Chi Niệm.
Trong biệt thự của anh không có một ai, dép lê bài trí ở cửa, vẫn còn lưu giữ bộ dạng cô ra khỏi cửa vào sáng sớm ngày hôm qua, chỉ là liếc mắt, Tống Thanh Xuân liền biết, Tô Chi Niệm cũng chưa từng về biệt thự của anh.
Giống như Đường Noãn nói, cô ở trong phòng ngủ Tô Chi Niệm, thật nhìn thấy đơn anh đi bệnh viện hẹn trước phẫu thuật thắt ống dẫn.
Đơn giải phẫu áp ở dưới sổ nhật ký của Tô Chi Niệm, tất cả nội dung sổ nhật ký của anh, cô đều từng xem qua, Tống Thanh Xuân tùy ý lật xem một lượt, phát hiện đến cuối cùng, nhiều ra một phần nhật ký mới.
Là viết vào ba ngày trước.
"Tiểu hạt vừng, thực xin lỗi."
"Ta yêu con, nhưng càng yêu mẹ con."
"Nếu như con lên thiên đường, có thể hận ba, nhưng phải nhớ, mẹ con rất yêu con."
Ba câu nói ít ỏi, khiến cho hốc mắt Tống Thanh Xuân bỗng dưng ửng đỏ, trong sổ nhật ký còn kẹp một tờ giấy mỏng, cô lấy ra, mở ra, nhìn thấy lại là một bản thiết kế bia mộ.
Từ chữ viết trên hình vẽ, Tống Thanh Xuân có thể nhận ra, xuất phát từ tay của Tô Chi Niệm.
Bản thiết kế vẽ rất xinh đẹp, không giống bia mộ nghiêm túc như bình thường, có bóng hơi, cũng có con gấu nhỏ, còn có chuột Mickey.
Phía dưới đánh dấu ba chữ "Tiểu hạt vừng", khiến cho Tống Thanh Xuân bỗng chốc liền rõ ràng, bia mộ này là thiết kế cho ai.
Khóe mắt Tống Thanh Xuân, có một giọt nước mắt lăn xuống.
Thật ra Tô Chi Niệm cũng rất để ý đứa bé này, nhưng mà, anh càng để ý cô, đúng không?
Cho nên dù anh đau, cũng phải bảo trì đủ lý trí, thay cô làm ra lựa chọn tốt nhất.
Thậm chí, anh vì để tránh cho sau này xuất hiện ra sai lầm tương tự, còn đi bệnh viện hẹn trước phẫu thuật thắt ống dẫn...
Trên thế giới này, có bao nhiêu đàn ông, biết rõ sinh non hại thân, nhưng vì chính mình vui vẻ, vẫn khiến cho phụ nữ *** một lần lại một lần.
Nhưng Tô Chi Niệm thì sao? Anh thà rằng làm phẫu thuật, tổn thương thân thể chính mình, cũng không muốn thân thể cô chịu một chút tổn thương...
Tống Thanh Xuân hít mũi một chút, sờ tìm điện thoại di động từ trong túi xách, điện thoại di động không khởi động máy gần hai mươi bốn tiếng, vừa khởi động máy liền nhận được vô số nhắc nhở tin nhắn cuộc gọi nhỡ, tuyệt đại đa số đều là Tô Chi Niệm, còn có tin nhắn anh gửi cho cô.
Tống Thanh Xuân nghĩ, buổi trưa ngày hôm qua, cô bỏ lại một mình anh chạy đi, anh nhất định tìm cô đến phát điên rồi.
Tống Thanh Xuân vội vàng gọi điện thoại cho Tô Chi Niệm, nhưng mà, không khéo là, điện thoại di động của anh đã tắt máy.
Có lẽ điện thoại di động của anh hết pin rồi đi, thế giới lớn như vậy, cô đi nơi nào tìm anh đây? Cô có thể chờ ở nhà, nhưng nếu anh không tìm được cô, luôn không trở về nhà thì phải làm sao?
Tống Thanh Xuân đứng yên trong phòng ngủ một lúc, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, xách túi, nhanh chóng chạy xuống lâu, đón xe đi đầu hẻm Minh Kính.
-
Tô Chi Niệm tìm Tống Thanh Xuân suốt cả một ngày một đêm.
Lúc này thật cực kỳ giống như sáu năm trước, sau lần anh say R*ợ*u ngủ nhầm với cô, cô trốn tránh anh, anh tìm cô khắp thành Bắc Kinh.
Tuy anh có siêu năng lực vượt qua người thường, nhưng khi một người trốn tránh một người khác, anh phát hiện, anh và những siêu năng lực vượt qua người thường này, đều hoàn toàn không có tác dụng gì.
Lại là một buổi tối đến, thành Bắc Kinh đủ kiểu đèn neon, một chiếc tiếp một chiếc sáng lên, từ sau khi Tống Thanh Xuân rời đi, Tô Chi Niệm vẫn luôn chưa chợp mắt, mắt có chút đau, chân cũng có chút mềm, theo thân thể càng lúc càng mỏi mệt, trái tim chậm chạp đều không tìm được Tống Thanh Xuân kia, cũng đã bắt đầu trở nên tuyệt vọng theo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc