Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 87

Tác giả: Diêp Phi Dạ

CÔ THẬT MANG THAI
Ăn cơm tối xong, Tống Thanh Xuân cùng Tống Mạnh Hoa xem ti vi một lát, lúc nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động biểu hiện cuộc gọi của Tô Chi Niệm, liền trở về phòng ngủ của mình ở trên lầu.
Cô vốn là muốn nói chuyện điện thoại với Tô Chi Niệm xong, liền đi nhà vệ sinh kiểm tra có mang thai hay không, kết quả nói chuyện phiếm với Tô Chi Niệm một chút, lại có thể tán gẫu đến mình ngủ thi*p đi.
Tỉnh lại lần nữa, đã là tám giờ sáng ngày hôm sau, điện thoại di động hết pin, sớm đã tự động tắt máy.
Tống Thanh Xuân cắm nguồn điện, tắm rửa, sau khi đi ra, vào lúc sấy tóc, thuận tiện mở máy, vừa nhìn liền thấy tin nhắn Tô Chi Niệm gửi cho mình vào 11:30 tối hôm qua: “Ngủ ngon.”
Mặt mày Tống Thanh Xuân cong cong, quay đầu, soi gương sấy khô tóc, sau khi thoa sản phẩm dưỡng da xong, cô nhìn chăm chú túi xách đặt ở một bên, hít sâu một hơi, đi lên trước xách lên, vào nhà vệ sinh.
Cô ngồi xổm ở trên bồn cầu, lấy que thử thai từ trong ngăn kép của túi ra, sau khi mở ra, cẩn thận nhìn giấy hướng dẫn một lần, sau đó làm theo chỉ thị phía trên.
Năm phút sau, mới sẽ ra kết quả.
Tống Thanh Xuân không đứng lên từ bồn cầu, cô không chớp mắt nhìn chăm chú vào một dãy que thử thai được mình xếp chỉnh tề.
Năm phút ngắn ngủi, đối với Tống Thanh Xuân mà nói, lại dài và khó khăn giống như là một thế kỷ.
Cô cực kỳ sợ chính mình thật mang thai, càng theo thời gian trôi qua, trong đáy lòng cô liền càng khẩn trương, càng thấp thỏm, thậm chí đến cuối cùng, hô hấp của cô đều trở nên khó chịu hơn.
Nhưng có lúc, thường có rất nhiều chuyện, đều là trái ngược với mong muốn.
Bạn càng không muốn phát sinh, càng lo lắng phát sinh, liền cứ sẽ phát sinh.
Trong mười cái que thử thai, kết quả que thứ nhất xuất hiện đầu tiên, là tính từ bên phải, que thứ tư, biểu hiện: dương tính yếu.
Tống Thanh Xuân so sánh tờ giấy hướng dẫn một chút, dương tính yếu không nhất định là mang thai, Tống Thanh Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn an ủi chính mình đừng hù dọa bản thân, que thứ ba, que thứ sáu tính từ bên phải, cũng ra kết quả, toàn bộ đều là dương tính.
Dương tính là ý tứ mang thai...
Tống Thanh Xuân còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong sấm sét giữa trời quang, sáu que thử thai còn lại, toàn bộ đều lần lượt ra kết quả, thuần một màu: Dương tính.
Mười que thử thai, chín que kết quả là dương tính, một que là dương tính yếu.
...
Tống Thanh Xuân chỉ cảm thấy bên tai mình giống như là có hai quả bom nổ tung, nổ tung quáng mắt hoa mắt một hồi lâu.
Cô lại có thể thật mang thai...
Tuy rằng vào ngày hôm qua, cô liền đã bắt đầu lo lắng mình có phải là có thai hay không, nhưng lúc đó, bởi vì không có đáp án rõ ràng, cô còn ôm một chút may mắn, nhưng hiện tại...
Đầu óc Tống Thanh Xuân trống rỗng, cô hoàn toàn không có ý thức đứng lên từ trên bồn cầu, sau đó dùng giấy vệ sinh bọc que thử thai xong, đờ đẫn nhét vào tầng trong của túi xách, xách túi, ngây ngốc đờ đần đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô mím chặt môi, đi đến bên giường, đặt ௱ôЛƓ ngồi liệt ở đó, đôi mắt cô vô thần nhìn chằm chằm ánh nắng sáng sớm ngoài cửa sổ, sau một lúc mờ mịt, đầu óc mới chậm rãi chuyển động một chút.
Làm sao giờ? Cô thật mang thai... Một màn cô sợ nhất, lo lắng nhất, đã thật sự tới...
Mang thai, một sinh mệnh mới ra đời, rõ ràng là một chuyện rất đáng được vui mừng và chúc phúc, nhưng lúc này đối với Tống Thanh Xuân mà nói, lại giống như trời sập. Người nào cũng biết, con của anh em ruột, đại đa số sinh ra đều sẽ có chỗ thiếu hụt, cho nên đứa bé này là không thể được...
Chuyện này là thường thức mọi người đều biết, vừa mới chui vào trong đầu óc của Tống Thanh Xuân, cô liền cảm giác trái tim của mình kịch liệt co rút đau, không biết có phải là đứa bé trong bụng cô có cảm ứng không, ngay cả bụng dưới cũng đau đớn tinh tế theo hai cái.
Thật ra Tống Thanh Xuân hiểu rõ hơn ai hết, đứa bé này khẳng định là không giữ lại được, nhưng sau khi cô thật vất vả ổn định cảm xúc, cô vẫn lấy điện thoại di động, tìm trên baidu những chuyện người mẹ tương lai cần chú ý đầu tiên.
Trước giờ Tống Thanh Xuân đều không có ngồi trước bàn ăn đúng giờ để ăn bữa sáng, hôm nay vừa tám giờ, cũng không đợi người giúp việc gọi, liền chủ động xuống lầu ngồi ở trước bàn ăn.
Đừng nói là người giúp việc kinh ngạc khi nhìn thấy cô, ngay cả Tống Mạnh Hoa cũng kinh ngạc giơ tay lên, sờ sờ trán cô, xác định cô có phát sốt hay không.
Tống Thanh Xuân ghét nhất chính là ăn trứng luộc, nhưng bữa sáng hôm nay, cô lại ăn một hơi hai cái.
Lúc ra cửa đi làm, cô theo thói quen chọn giày cao gót, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn cởi ra, tìm một đôi giày đế bằng mang vao.
Tống Thanh Xuân cũng không có lái xe, thành thành thật thật đi đến cửa tiểu khu, đón xe taxi.
Sau khi ngồi ở trên ghế xe, cô còn cố ý vô ý giơ tay lên, thường kiểm tra bụng của mình, một bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con. Trên dọc đường đi đến công ty, tâm tình của Tống Thanh Xuân, thật là cực kỳ khó hình dung.
Lý trí của Tống Thanh Xuân vốn là tính toán tìm cuối tuần, đi bệnh viện lấy số, trực tiếp xử lý sạch sẽ đứa bé trong bụng, nhưng cảm tính của Tống Thanh Xuân, vao lúc xe taxi sắp đến gần dưới lầu công ty, lại bỗng nhiên sửa miệng, nói muốn đi bệnh viện nhân dân. Trên baidu nói, chuyện thứ nhất sau khi người mẹ biết mình mang thai, là đi bệnh viện làm kiểm tra, sau đó mua vitamin B11 và viên canxi, bổ sung dinh dưỡng đúng lúc, bảo đảm chắc chắn đứa bé khỏe mạnh.
Lúc xe sắp đến cửa bệnh viện nhân dân, lý trí của Tống Thanh Xuân lại chiến thắng cảm tính của Tống Thanh Xuân.
Cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn, dao sắc chặt đay rối, hôm nay cô trực tiếp đăng ký, phá bỏ đứa bé, đầu xuôi đuôi lọt.
Tống Thanh Xuân trả tiền xe, bước vào bệnh viện, cô quẹo vào khoa phụ sản xong, trong quá trình xếp hàng chờ, nội tâm cô giãy giụa vô số ý nghĩ.
Nửa tiếng sau, cuối cùng đến phiên Tống Thanh Xuân, cô ngồi ở trước mặt bác sĩ khoa phụ sản, vừa thuật lại cẩn thận tình huống của mình một lần, sau khi bác sĩ khoa phụ sản nghe xong, rất khách quan hỏi một câu: “Muốn hay là không muốn đứa bé?”
Trước khi vào bệnh viện, Tống Thanh Xuân rõ ràng nghĩ không muốn đứa bé này, buột miệng nói ra lại là: “Muốn.”
Bác sĩ khẽ gật đầu, gõ vài cái ở trên máy tính, đưa cho Tống Thanh Xuân một tờ đơn: “Trước đi làm một siêu âm B, nhìn xem có phải chắc chắn mang thai hay không.”
Làm siêu âm B, đã là hai tiếng sau.
Tống Thanh Xuân đưa tờ kiểm tra cho bác sĩ khoa phụ sản, bác sĩ khoa phụ sản nhìn một lát, “ừ” một tiếng, chỉ hình ảnh giống như một hạt đậu nành trên tờ kiểm tra, nói: “Đây là đứa bé, khoảng sáu tuần, trước mắt tất cả thoạt nhìn đều rất bình thường, chẳng qua thân thể cô hơi yếu, cần chú ý một chút, tâm tình nhất định phải bảo trì tốt, còn phải nghỉ ngơi đủ, tôi kê cho cô ít vitamin B11 và viên canxi, trở về uống đúng giờ, một tháng sau lại tới khám thai.”
Tống Thanh Xuân nói một câu “Cám ơn”, khi nhận tờ thuốc bác sĩ khoa phụ sản kê, đứng lên, chuẩn bị rời đi, vẫn nhịn không được hỏi một câu: “Cái đó, đứa bé có vấn đề gì không?”
Dừng một chút, Tống Thanh Xuân bổ sung: “Ý tôi là, dị dạng, hoặc là não liệt linh tinh?”
Bác sĩ khoa phụ sản cười: “Hiện tại còn chưa nhìn ra, chỉ có thể kiểm tra có dấu vết sảy thai hay không thôi, muốn xác định đứa bé có vấn đề hay không, ít nhất cần chờ đến lúc bốn tháng hoặc năm tháng, có chút dị dạng, có thể cần đến sáu tháng, hoặc sau khi sinh ra mới có thể biết được.”
“À.” Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, cúi cúi đầu, xoay người đi kéo cửa, trước khi cô đi ra ngoài, cô lại quay đầu, hỏi: “Vậy, nếu như sảy thai thì sao?”
“Sảy thai?” Bác sĩ khoa phụ sản nhíu mày: “Không phải cô quyết định muốn đứa bé này sao? Sao còn hỏi sảy thai?”
“Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút.”
Bác sĩ khoa phụ sản khó hiểu nhìn Tống Thanh Xuân, vẫn giải thích cho cô: “Dưới tình huống bình thường, nếu như quyết định không cần đứa bé, càng sớm phẫu thuật càng tốt, bởi vì như vậy, đối với thân thể người lớn là tốt nhất, thời gian lâu, một khi đứa bé thành hình, nếu làm phẩu thuật sinh non, không nói đến chuyện người lớn sẽ chịu rất nhiều khổ, cũng sẽ có nguy hiểm tính mệnh nhất định.”
Bác sĩ khoa phụ sản giống như nhìn ra Tống Thanh Xuân đang quấn quýt có nên muốn đứa bé này hay không, sau khi nói xong một chuỗi dài, lại bổ sung một câu: “Cho nên, tốt nhất cô sớm hạ quyết định một chút, tận lực đừng vượt qua hai tháng.”
“Cám ơn.”
-
Tin tức mang thai này tới được quá đột ngột, đột ngột đến mức khiến cho Tống Thanh Xuân không chuẩn bị chút nào.
Tống Thanh Xuân rất rõ ràng, nếu cô đã sớm chuẩn bị, cái thai này cũng sẽ không có được.
Tống Thanh Xuân nghĩ, có phải cô và Tô Chi Niệm ở cùng một chỗ là làm trái luân lý, cho nên ông trời cũng không thích cô, nên cho cô một cái trừng phạt như vậy.
Lúc này đã giữa trưa, lúc Tống Thanh Xuân vừa nội tâm quấn quýt vạn phần, vừa đi qua trước cửa một nhà hàng thanh đạm, liền ngừng một chút, quẹo vào, thành thành thật thật gọi một ít thức ăn có dinh dưỡng, cho đứa bé trong bụng ăn no.
Tống Thanh Xuân biết chính mình sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cục diện tàn nhẫn đó, nhưng cô vẫn luôn không thể làm quyết định này, hơn nữa trước khi chưa hạ quyết định, cô vẫn dựa theo dặn dò của bác sĩ, ngoan ngoãn uống số vitamin B11 và canxi vào.
Tính tiền xong, ra khỏi nhà hàng, Tống Thanh Xuân không có một chút tâm tư đi công ty.
Cô có rất nhiều vấn đề muốn giải quyết, đầu tiên là rốt cuộc có muốn đứa bé này không, tiếp sau là mặc kệ có muốn đứa bé này hay không, Tô Chi Niệm đều có quyền biết, bởi vì anh là cha của đứa bé, cuối cùng dù là cô muốn đứa bé này, rất có thể sẽ xảy đến một bi kịch, hơn nữa cô muốn giải thích với Tống Mạnh Hoa cô có thai như thế nào, sẽ luôn không thể nói với ông, hai đứa con của ông tạo ra đi?
Tống Thanh Xuân càng nghĩ càng nhức đầu, cô đi mệt, tùy tiện tìm một cái ghế dài ngồi xuống, nghe âm thanh hỗn loạn chung quanh, cô giơ tay lên xoa xoa mi tâm phát đau.
Tống Thanh Xuân không biết chính mình ngồi cứng đờ bao lâu, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên, là Tô Chi Niệm gửi tin nhắn tới, hỏi thăm buổi tối cô muốn ăn cái gì.
Lúc này Tống Thanh Xuân mới nghĩ đến, buổi tối mình có hẹn với anh, hiện tại đầy đầu óc của cô đều là đứa bé trong bụng, đâu còn tâm tư đi nghĩ ăn cái gì, cô nhìn chăm chú điện thoại di động sững sờ rất lâu, cuối cùng đáp một câu: “Hôm nay em không đi làm, đi công ty anh trước, gặp mặt rồi nói.”
Tô Chi Niệm trả lời tin nhắn rất nhanh, có lẽ anh rất bận, chỉ có một chữ: “Được.”
Tống Thanh Xuân than thở một hơi, nhét điện thoại di động vào trong túi, đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi ven đường đón xe, liền nghe được nơi không xa truyền tới một tiếng kêu chói tai, cô bất giác quay đầu, nhìn thấy...
Tống Thanh Xuân than thở một hơi, nhét điện thoại di động vào trong túi, đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi ven đường đón xe, liền nghe được nơi không xa truyền tới một tiếng kêu chói tai, cô bất giác quay đầu, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy một người mình không thể quen thuộc hơn.
Đường Noãn.
Cẩn thận mà nói, rất nhiều khi, Tống Thanh Xuân cũng có chút hoảng hốt, Đường Noãn hiện tại, và Đường Noãn cô quen biết lúc cao trung, rốt cuộc có phải cùng một người không.
Giống như là từ năm ba đại học kia, Đường Noãn luôn ăn mặc chải chuốt như thục nữ kia, liền giống như là biến thành người khác, mặc quần áo nhục cảm tận xương, lộ hai chân tuyết trắng thon dài, đạp giày cao gót, trang điểm thành đủ loại đủ kiểu minh diễm rung động lòng người.
Cho nên, khi Tống Thanh Xuân vừa liếc mắt nhìn thấy Đường Noãn đội một mũ lưỡi trai kiểu dáng đơn giản, mang một đôi giày đế bằng tiện lợi, mặt mộc, một thân đồ thể thao thoải mái, cô là có chút không nhận ra.
Tiếng thét chói tai kia, là Đường Noãn phát ra, cô ta giống như gặp phải phiền toái, đang tranh cãi gì đó với một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng, đứng ở ven đường cách dó không xa.
Thoạt nhìn lai lịch người phụ nữ trung niên đó không nhỏ, phía sau đỗ một chiếc xe sang giá trị hơn một ngàn vạn, bên cạnh xe còn đứng hai người vệ sĩ cao lớn, đeo kính đen, bày ra một bộ dáng hung thần ác sát, xem ra có chút dọa người.
Bởi vì cách một khoảng cách, Tống Thanh Xuân cũng không nghe rõ được Đường Noãn và người phụ nữ trung niên đó tranh chấp cái gì.
Hai người càng nói, người phụ nữ trung niên đó liền càng kích động, âm điệu cũng đề cao hơn rất nhiều, khiến người đi đường chung quanh không ngừng ghé mắt liếc nhìn.
Cho dù lúc này Đường Noãn không trang điểm, lúc cánh tay cô ta ôm ở trước иgự¢, cười lạnh, loại cảm giác cao ngạo khinh thường trong ngày thương kia, vẫn biểu lộ ra được một chút, cũng không biết cô ta dùng khuôn mặt lãnh diễm đáp lại câu gì, chọc cho người phụ nữ trung niên đó bỗng nhiên liền kéo giọng mắng một câu: “Tiểu tiện nhân, xem hôm nay bà đây có xé nát mày không!”
Đường Noãn bày ra rõ ràng cảm giác không muốn nói chuyện nhiều, không nói hai lời xoay người, liền ngạo mạn đi về phíaTống Thanh Xuân.
“Mày đứng lại cho tao! Tiểu tiện nhân!” Người phụ nữ trung niên vừa giận rống một tiếng, sau đó liền đuổi theo Đường Noãn, đưa ra tay, nắm cánh tay cô ta, không nói hai lời liền vung một cái tát lên trên mặt Đường Noãn.
Lực đạo đánh cái tát của người phụ nữ trung niên kia thật sự rất lớn, bàn tay vừa đánh lên mặt Đường Noã, sau đó trên gương mặt Đường Noãn liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy trở nên đỏ sưng phồng lên.
Ánh mắt Đường Noãn nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên đó tràn ngập cừu hận, không biết người phụ nữ trung niên đó nghiến răng nghiến lợi mắng cô ta cái gì, một giây sau, Đường Noãn liền không nói lời nào giơ tay lên, hung hăng đánh trả một cái tát lên trên mặt người phụ nữ trung niên.
Chẳng những người phụ nữ trung niên bị đánh sững sờ một giây, ngay cả vệ sĩ được bà ta mang theo ở phía sau cũng sững sờ lên theo.
Mấy người lẻ tẻ chung quanh đang vây xem, có lẽ Đường Noãn là ngại mất mặt, ném người phụ nữ trung niên kia xong, xoay người, liền vội vàng bước bước chân rời đi.
Chỉ là cô ta còn chưa đi được mấy bước, người phụ nữ trung niên đó liền tức điên lên vừa mắng Đường Noãn, vừa xoay người khiển trách hai người vệ sĩ còn chưa hoàn hồn kia: “Hai người các người là phế vật sao? Đứng ở chỗ đó làm cái gì? Bắt cô ta trở về cho tôi!”
Vệ sĩ nhanh chóng hoàn hồn, đuổi theo Đường Noãn, cho dù Đường Noãn bước nhanh hơn, nhưng mà vẫn nhanh chóng bị hai vệ sĩ cao hơn cô ta một nửa ngăn đường đi lại.
Đường Noãn cố gắng vòng qua hai người vệ sĩ, nhưng mà mặc kệ cô ta đi vào trong, hai người kia vẫn sẽ luôn nhanh nhẹn đứng ở trước mặt cô ta.
Người phụ nữ trung niên đã đuổi theo, giống như bị một cái tát kia của Đường Noãn đánh nóng mắt, nắm tóc Đường Noãn, liền đánh lên trên mặt cô ta: “Tiểu tiện nhân, mày câu dẫn chồng tao, không biết xấu hổ, làm tiểu tam, lại có thể còn dám đánh tao...”
Người chung quanh vây xem, cho dù có người muốn lên phía trước giúp Đường Noãn một chút, nhưng sau khi nghe được lời nói của người phụ nữ trung niên này, đều dồn dập xóa bỏ ý nghĩ, quần chúng vốn ôm lòng đồng cảm với Đường Noãn, trong mắt đều nhiễm ra một chút ánh mắt khinh thường và xem thường.
Đường Noãn bị quăng bạt lần thứ hai, lần này đến một giây sững sờ cũng không có, phản ứng điều kiện liền nhào về phía người phụ nữ trung niên đó.
Hai vệ sĩ tay mắt lanh lẹ nắm lấy cổ tay Đường Noãn, Đường Noãn không giãy thoát được, giơ chân lên, liền hung hăng giẫm một cước lên bụng người phụ nữ trung niên, vào lúc cô ta muốn đi giẫm người phụ nữ trung niên lần thứ hai, cả người cô ta bị hai vệ sĩ kéo lui về sau, chân đưa ra của Đường Noãn, rơi xuống khoảng không.
Người phụ nữ trung niên đó, nghiễm nhiên không phải là một nhân vật dễ chọc, bà ta ỷ vào chính mình người đông thế mạnh, liếc thấy Đường Noãn bị hai người vệ sĩ khống chế vững chắc, tiếng mắng trong miệng càng kịch liệt, vừa dùng sức lôi kéo tóc Đường Noãn, vừa cầm túi, không phân tốt xấu đập lên đầu cô ta.
Ban đầu Đường Noãn còn đang liều mạng cố gắng giãy thoát kiềm chế của hai tên vệ sĩ, nhưng mà cô ta chỉ là một cô gái yếu đuối, lực đạo lớn hơn nữa, cũng không sánh bằng với một người đàn ông bình thường, càng huống chi hai vệ sĩ đã trải qua huấn luyện.
Đường Noãn giãy dụa đến cuối cùng, dần dần mất đi sức lực, chỉ có thể hung bạo thừa nhận sự phát tiết của người phụ nữ trung niên đó.
Người phụ nữ trung niên hạ thủ thật là vừa ngoan lại vừa vô tình, mũ lưỡi trai của Đường Noãn đã sớm không biết rơi ở nơi nào, tóc bị hung bạo giằng xé một nhúm lớn, phía trên còn dính máu đỏ tươi.
Trên mặt cô ta bị túi của người phụ nữ trung niên, đập ra một khối đỏ, một khối xanh, máu trong lỗ mũi không ngừng rơi tách tách, miệng sưng không nhìn ra được dáng dấp ban đầu, khóe môi còn có một chút vết máu nhỏ.
Thẳng thắn mà nói, ân ân oán oán của Tống Thanh Xuân và Đường Noãn, kéo dài đến sáu năm thời gian, trong sáu năm này, Đường Noãn từng cho cô vô số lần thương tâm, vô số lần phẫn nộ, rất nhiều khi, cô thật là rất ghét Đường Noãn, quả thực là coi cô ta như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ cô ta.
Tống Thanh Xuân cũng luôn biết, chính mình cũng không phải thiện nam tín nữ gì, không có một tâm thánh mẫu rộng lượng đến cái gì cũng có thể không so đo.
Cô không phủ nhận, mới bắt đầu cô đứng ở chỗ này không đi đón xe taxi, chính là muốn nhìn cười nhạo Đường Noãn một chút.
Nhưng xem đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân phát hiện chính mình tâm hận Đường Noãn của mình, thậm chí đã có một chút mềm lòng.
Là do mang thai sao? Lại có thể để cho cô có suy nghĩ thánh mẫu như vậy?
Tống Thanh Xuân cúi khép mí mắt, tránh né một màn bi thảm trước mặt.
Rất nhiều khi, xã hội này không có tốt đẹp như truyền thông truyền bá, ngược lại, rất nhiều khi, xã hội này còn muốn lạnh bạc hơn trong tưởng tượng nhiều.
Người vây xem chung quanh càng ngày càng nhiều, có người nhìn không được bỏ đi, có người lại lấy điện thoại di động thu hình, lại không có một người nào lo chuyện bao đồng nào đi báo cảnh sát.
Tống Thanh Xuân có một khoảnh khắc do dự chính mình có nên giúp Đường Noãn hay không, nhưng khi ý nghĩ này thoáng hiện ở trong đầu cô, cô âm thầm mắng chính mình một tiếng thật tiện.
Đường Noãn sống hay ૮ɦếƭ, có quan hệ gì với cô đâu?
Càng huống chi, cô đi giúp Đường Noãn? Sau khi giúp, có khi sẽ bị Đường Noãn châm chọc khiêu khích cô một câu bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.
Lại nói...
Tống Thanh Xuân nhấc mí mắt lên, nhìn chăm chú dáng dấp hai người đàn ông cường tráng kia.
Hiện tại cô mang thai, lên phía trước ngăn trở, bất luận một ai trong bọn họ, tùy tiện đẩy cô một cái, có lẽ đứa bé trong bụng cô liền không còn...
Đứa bé... Đường Noãn cũng có thai... tầm mắt Tống Thanh Xuân đưa mắt nhìn về phía bụng dưới của Đường Noãn, lúc này cô ấy mới chú ý đến, trong quá trình Đường Noãn bị đánh, thân thể đều cúi người lui về phía sau, tư thế kia, nghiễm nhiên là đang dồn hết tất cả năng lực, tới bảo vệ đứa bé của mình.
Tống Thanh Xuân hơi hơi rung động một chút, bất giác giơ tay lên, vuốt ve bụng dưới của mình.
Cô thật là xem thường Đường Noãn, vẫn cảm thấy cô ta xem tình cảm thành trò đùa, là người không có gì tâm, lại không nghĩ rằng cô ta lại cũng sẽ là yêu đứa bé trong bụng cô ta như thế.
Đứa bé là vô tội, còn đánh như vậy nữa, có lẽ Đường Noãn sẽ sảy thai bên đường...
Tống Thanh Xuân thật rất chán ghét mình do dự thiếu quyết đoán như vậy, cô sợ chính mình còn đứng ở chỗ này nữa, thật sẽ làm ra hành động thánh mẫu gì đó, trực tiếp bước bước chân, đi đến ven đường.
Con đường bên này, có chút không dễ đón xe, Tống Thanh Xuân chờ khoảng năm phút, cũng không đợi được một chiếc xe taxi, nơi phía sau không xa, thường truyền tới một tiếng hét thảm của Đường Noãn, cô nghe đếm tim cũng co rút theo, cuối cùng cô kiềm nén không được, chuyển về phía cách xa Đường Noãn mấy bước, sau đó tim cô mới hơi bình tĩnh lại một chút.
Tiếng kêu thảm thiết của Đường Noãn, đột nhiên biến mất không nghe thấy nữa.
Tiếng mắng của người phụ nữ trung niên đó, càng thêm hung ác.
Lúc Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, nhìn về phía dòng xe cộ chạy phía cạnh mình, dư quang khóe mắt lơ đãng liếc nhìn vị trí Đường Noãn.
Cô ta đã xụi lơ ở trên mặt đất, thân thể cuộn tròn thành bộ dạng một con tôm, bảo vệ chặt chẽ bụng của mình.
Người phụ nữ trung niên đánh cô ta thảm như vậy, lại tâm ngoan thủ lạt không có chút xíu ý tứ muốn bỏ qua, dùng giày cao gót sắc bén, không ngừng đập lên đầu cô ta.
Tống Thanh Xuân bất giác giơ tay lên, muốn che dư quang khóe mắt của mình lại, nhưng mà tay cô vừa giơ lên một nửa, ánh mắt Đường Noãn liền nhìn về phía cô.
Cô ta giống như không nghĩ tới Tống Thanh Xuân sẽ ở nơi này, đáy mắt rõ ràng kinh ngạc một chút.
Cô ta không nháy mắt nhìn chằm chằm cô, giống như là đang do dự cái gì, sau một lát, đáy mắt đó liền lộ ra một chút ánh sáng cầu xin.
Làn môi rớm máu của cô ta hơi hơi động, giống như là muốn mở miệng nói cái gì với Tống Thanh Xuân, nhưng cuối cùng lại không phát ra khẩu hình, ngược lại hung hăng mấp máy môi, giống như buông tha rũ mắt xuống, tránh né bóng dáng của Tống Thanh Xuân.
Cô ta đã từng làm nhiều chuyện quá đáng như vậy với Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân chán ghét ૮ɦếƭ cô ta, cô ta cũng chán ghét ૮ɦếƭ Tống Thanh Xuân, cô ta còn muốn hại ૮ɦếƭ Tống Thanh Xuân, thậm chí cũng đã từng động tay qua, cho dù lần đó Tống Thanh Xuân phúc lớn mạng lớn làm đổ cốc nước... Với thâm cừu đại hận ngăn cách giữa hai người các cô, sao Tống Thanh Xuân sẽ giúp cô ta chứ?
Khóe môi Đường Noãn nâng lên một nụ cười tự giễu, chế giễu suy nghĩ muốn cầu cứu Tống Thanh Xuân vừa toát ra của mình, sau đó chậm rãi nhắm mí mắt lại, liều ૮ɦếƭ bảo vệ bụng không thể nhận được bất kỳ xung kích và tổn thương nào của mình.
Khi Đường Noãn đau đến cuối cùng, những quyền đấm cước đá của người phụ nữ trung niên với mình, đã trở nên ૮ɦếƭ lặng.
Dưới đáy lòng Đường Noãn mong đợi những ђàภђ ђạ này nhanh chóng kết thúc, nhưng mà bụng cô ta luôn muốn bảo vệ, chợt bắt đầu thấy đau đớn sắc bén.
Đau đớn này, khiến cho cô ta vô cùng hoảng hốt.
Lúc bị đánh, mặc kệ đau bao nhiêu, thể diện khiến cô ta vẫn luôn cắn chặt răng, chịu đựng không có cầu xin tha thứ, lúc này bụng đau đớn khiến cho cô ta nghĩ cũng không nghĩ liền mở miệng, cầu xin lên: “Đừng đánh, cầu xin bà, đừng đánh.”
Người phụ nữ trung niên đó hờ hững lạnh nhạt, khiến cho Đường Noãn bất chấp chật vật và tôn nghiêm cầu xin với người xem xung quanh: “Tôi cầu xin các người, giúp tôi, giúp tôi... Cầu xin các người... Giúp tôi...”
Đại đa số mọi người khi tiếp xúc đến ánh mắt cầu xin của Đường Noãn, đều treo cao việc không liên quan đến mình xoay người rời đi.
Chỉ có mấy vài người muốn giúp đỡ, có bị ánh mắt hung thần ác sát của vệ sĩ dọa đến lui về phía sau một bước, cũng có bị bạn của mình kéo đi.
Bụng càng lúc càng đau, đau đến tê tâm liệt phế, giống như có một cây dao đang điên cuồng quấy trộn ở bên trong.
Đường Noãn càng sợ hãi, cô ta vốn thấy nhiều người vây xem như vậy, cuối cùng chỉ còn lại vài người do dự có nên giúp một tay hay không.
Vừa mới nghĩ cầu xin Tống Thanh Xuân giúp đỡ, Đường Noãn liền dừng lại ở thời khắc mấu chốt, lúc này cũng không có thời gian để lo Tống Thanh Xuân sẽ có giúp đỡ hay không, Tống Thanh Xuân là người duy nhất cô ta quen ở nơi này, cô ta nghĩ cũng không nghĩ, liền kéo giọng, lớn giọng thê thảm mở miệng gọi Tống Thanh Xuân đã chặn taxi lại: “Tống Thanh Xuân, cầu xin cô đừng đi, cô giúp tôi một chút... Tống Thanh Xuân...”
“Tống Thanh Xuân!”
Bước chân Tống Thanh Xuân đi tới xe taxi, bất giác dừng lại.
Tống Thanh Xuân như vậy, khiến cho Đường Noãn nhìn thấy một chút hy vọng, cô ta giống như là bắt lấy nhánh cỏ cứu mạng, thả dáng người luôn chân cao khí ngạo ở trước mặt Tống Thanh Xuân đến mức thấp nhất: “Tống Thanh Xuân, tôi cầu xin cô, tôi biết cô rất hận tôi, nhưng tôi vẫn van cầu cô có thể giúp đỡ tôi...”
Bởi vì đau đớn, tiếng nói của Đường Noãn liền trở nên hơi run rẩy, khóe mắt của cô ta có nước mắt chậm rãi thấm ra: “Tống Thanh Xuân, hiện tại chỉ có một mình cô có thể giúp tôi, cô giúp tôi được không? Tôi cầu xin cô, bà là vợ của Hoàng tổng, gần đây Hoàng tổng rất dựa vào Tô Chi Niệm, quan hệ của cô và Tô Chi Niệm tốt như vậy, tôi cầu xin cô, cầu cô, cầu xin cô...”
Tay Tống Thanh Xuân chậm rãi nắm thành quả đấm.
Hoàng tổng mà Đường Noãn nói, Tống Thanh Xuân có biết, lúc trước cô theo Tô Chi Niệm tham gia bữa tiệc, từng gặp qua một lần, lúc đó cô cảm thấy quen mắt, hiện tại Đường Noãn vừa nói như thế, Tống Thanh Xuân mới trì độn nghĩ đến, hóa ra Hoàng tổng đó chính là người cho Tần Dĩ Nam đội nón xanh.
“Tống Thanh Xuân, chỉ cần một câu nói của cô, chỉ một câu nói, tôi cầu xin cô...”
“Chỉ cần cô giúp tôi, tôi có thể biến mất không còn tăm hơi từ trước mặt cô, tôi thề cả đời này của tôi, đều sẽ không náo loạn với cô nữa...”
“Tống Thanh Xuân, van cầu cô...” Tiếng của Đường Noãn đều đã lạc giọng, thê lương không tưởng tượng nổi, Tống Thanh Xuân bất giác chuyển đầu một chút, nhìn thấy Đường Noãn phun ra một ngụm máu trên mặt đất, cô ta giống như đã đau đến không phát ra được âm thanh, Tống Thanh Xuân chỉ có thể mượn khẩu hình đóng đóng mở mở của cô, nhìn thấy mấy chữ rải rác: “... Cứu cứu... con... tôi... con...”
Con... Cô ta đang cầu cô cứu con cô ta sao?
Lúc này Tống Thanh Xuân mới chú ý đến, chỗ ௱ôЛƓ Đường Noãn, đã thấm ra một mảnh đỏ nhỏ.
Đó là dấu hiệu sảy thai sao?
Tống Thanh Xuân đột nhiên liền giơ tay lên che bụng của mình.
Cô là bởi vì Đường Noãn có thai, mới ý thức được chính mình cũng đang có thai, cho dù sáng nay cô mới biết được trong bụng cô có một đứa bé, nhưng mẹ con liền tâm, cô rõ ràng biết, bắt đầu từ giây phút người mẹ mang thai, rốt cuộc tình mẹ sẽ lan tràn ra như thế nào.
Cô là hận Đường Noãn, nhưng đứa bé của Đường Noãn là vô tội ...
Cô không phải thánh mẫu, nhưng cô cũng không trơ mắt nhìn một sinh mệnh nhỏ vô tội biến mất ở trước mặt mình được.
Xe taxi đã ở trước mắt cô, cô có thể mở cửa xe, ngồi lên rời đi, đi cho xong việc, nhưng mà cô nhìn Đường Noãn thê thảm như vậy, nghe lời cầu xin vừa rồi của cô ta, chân cô liền giống như là dừng ở trên mặt đất, cũng không có cách nào nhúc nhích được chút nào.
Cuối cùng cô cũng không có được loại ngoan độc kia, cũng không có được công lực máu lạnh.
Tống Thanh Xuân nắm tay thành quả đấm, run rẩy một hồi lâu, đột nhiên liền xoay người, hô một về phía bên kia của Đường Noãn một câu: "Dừng tay!"
Có lẽ bởi vì Tống Thanh Xuân là người đầu tiên đứng ra ngăn trở, cũng có lẽ là bởi vì người phụ nữ trung niên đó đánh mệt mỏi, sau khi nghe được lời nói của Tống Thanh Xuân, đã thật ngừng lại.
Người chung quanh, đồng loạt rơi tầm mắt ở trên người Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân mấp máy môi, bước bước chân, đi tới, tuy rằng Đường Noãn nói, đây chỉ là chuyện một câu nói của cô, nhưng cô vẫn là thật sợ Tô Chi Niệm sẽ không dùng được, người phụ nữ trung niên kia đó sẽ phát điên, đến bắt nạt cô, cho nên lúc cô cách Đường Noãn khoảng ba mét, liền ngừng lại.
Tống Thanh Xuân không chớp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên kia, hơi cười: "Bà là Hoàng phu nhân?"
Vừa rồi người phụ nữ trung niên cũng nghe được lời cầu cứu của Đường Noãn, bà không quen cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt này, nhưng bà từng nghe qua ba chữ Tô Chi Niệm
Bà đúng là muốn cho người quen biết Tô Chi Niệm một chút thể diện.
Vẻ mặt người phụ nữ trung niên vẫn lộ ra tràn ngập tức giận, nhưng ngữ khí lại hòa hoãn rất nhiều: "Cô là?"
"Tôi là Tống Thanh Xuân, Tống Mạnh Hoa là ba tôi." Tống Thanh Xuân cười nhạt nói ra tên của ba mình.
Người trong vòng tròn thương trường, chưa hẳn nghe qua tên Tống Thanh Xuân của cô, nhưng lại đều biết Tống Mạnh Hoa, mà lúc trước Tô Chi Niệm còn từng đảm nhiệm CEO xí nghiệp Tống thị.
Cô nói như vậy, chính là vì để cho Hoàng phu nhân biết, cô và Tô Chi Niệm thật là quan hệ không cạn.
Tính toán nơi đáy lòng cô, Hoàng phu nhân cũng đã nghĩ tới, bà ta chậm chạp không mở miệng.
Tống Thanh Xuân kiên nhẫn chờ nửa phút, lại lễ phép lên tiếng nói: "Hoàng phu nhân, mới vừa rồi từ trong lời nói của bà, tôi cũng nghe được ra, chuyện này là cô ta thật sự không đúng, chẳng qua, người thì bà cũng đã đánh, hơn nữa đánh nặng như vậy, lửa giận cũng sợ đã toát đi gần hết rồi, cho nên, bà xem, có thể người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, chuyện này liền kết thúc ở đây đi?"
Hoàng phu nhân không nói gì.
Bà là hận thảm tiểu tiện nhân câu dẫn chồng mình này, nhưng ăn ở đi lại của bà đều là dựa vào chồng của mình, cho dù hôm nay bà tới giáo huấn đập con gái điếm này, cũng là làm sau lưng chồng bà, thẳng thắn mà nói, bà không sợ Đường Noãn náo đến chỗ chồng của bà, nhưng bà thật sự là có chút kiêng kị với Tống Thanh Xuân, dù sao bà chưa làm rõ được quan hệ của Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm, nếu là bà không cho Tống Thanh Xuân mặt mũi, có thể chọc cho Tô Chi Niệm không cao hứng, ảnh hưởng hợp tác giữa anh ta và chồng bà không?
Tống Thanh Xuân nhìn ra, Hoàng phu nhân đang do dự.
Tống Thanh Xuân nhìn ra, Hoàng phu nhân đang do dự.
Vết máu trên ௱ôЛƓ Đường Noãn, diện tích càng lúc càng lớn, Tống Thanh Xuân trầm mặc vài giây, giả vờ bộ dạng có điện thoại, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau đó lúc giả bộ nhìn thấy biểu hiện cuộc gọi, đầu ngón tay nhanh chóng mở khóa điện thoại di động, nhấn số di động của Tô Chi Niệm, gọi đi, sau đó liền chậm rãi đặt ở bên tai, nhỏ giọng, hô một câu: "Chi Niệm?" với tiếng đô đô bên trong
Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời Tống Thanh Xuân gọi Tô Chi Niệm là "Chi Niệm", sau khi cô buột miệng nói ra, sau lưng cô đều dâng lên một tầng cảm ê ẩm tê dại.
Lúc Tống Thanh Xuân đang giả vờ ra bộ dáng nói chuyện với Tô Chi Niệm, tận lực chờ một đoạn thời gian rất dài, Tô Chi Niệm có thể là đang bận, chậm chạp không có nghe điện thoại, Tống Thanh Xuân cảm thấy chính mình còn trầm mặc nữa, liền sẽ lộ ra dấu vết, xoay tròn mắt, chỉ đành hát kịch một vai, đối diện với tiếng đô đô gọi điện thoại, lại nói: "Sao vậy? Anh đúng lúc đi ngang qua Tân Quang Thiên Địa, cho nên gọi điện thoại cho em à? Muốn mua quà cho em..."
Tống Thanh Xuân tận lực để cho giọng nói của mình nghe qua rất ôn nhu, thậm chí sau khi nói đến đây, còn mang theo một chút ý tứ làm nũng.
Vào lúc cô muốn tiếp tục nói tiếp, điện thoại được Tô Chi Niệm tiếp thông : "Đình Đình? Sao vậy?"
Cô đang diễn đến lúc đặc sắc nhất, cũng không thể cắt đứt như vậy?
Tống Thanh Xuân chỉ đành xem nhẹ hỏi thăm của Tô Chi Niệm, tiếp tục nói: "Túi xách mới nhất của Chanel sao? Được đó..."
"Cái gì?" Trong điện thoại truyền tới giọng nói không hiểu ra sao của Tô Chi Niệm.
"Dây chuyền Dior? Cũng có thể..."
Tô Chi Niệm nhíu mày: "Đình Đình? Em..."
Lời nói nghi hoặc của Tô Chi Niệm còn chưa nói xong, Tống Thanh Xuân lại mở miệng: "Son YSL, cũng muốn, màu nào à? Sản phẩm mới ra vào mùa này, em đều thích hết nha..."
Tô Chi Niệm dứt khoát trầm mặc lại.
"Để cho em chọn hoa à? Em không thích hoa hồng đỏ, em thích hồng nhạt ..."
Tô Chi Niệm cảm thấy chính mình đã hơi hiểu rồi, Tống Thanh Xuân đây là đang nhắc nhở anh, đêm nay lúc ăn cơm, chuẩn bị những món quà này cho cô đúng không?
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng "ừ" một tiếng với điện thoại di động.
Ừ? Ừ cọng lông ấy, anh biết em đang làm gì sao? Tống Thanh Xuân oán thầm một câu, nụ cười trên mặt càng xán lạn : "Được, em biết, em sẽ đi đường cẩn thận, chờ lát nữa chúng ta gặp ở Kim Lăng."
Kim Lăng? Cô đây là nghĩ xong, ý tứ đêm nay đi Kim Lăng ăn cơm tối? Tô Chi Niệm nói một chữ "được" với microphone, lúc vừa mới chuẩn bị nói câu "gặp lại sau" với Tống Thanh Xuân, trong điện thoại truyền tới tiếng nói dịu dàng của Tống Thanh Xuân: "Gặp lại sau, Chi Niệm."
Chi Niệm... Xưng hô thân mật như vậy... Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được thân thể của mình chấn động, ngay cả bụng dưới cũng bắt đầu trướng đau thêm, tay anh run lên, điện thoại di động liền trượt từ giữa ngón tay, nhẹ nhàng nện ở trên mặt đá cẩm thạch, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Tiếng gì vậy? Tống Thanh Xuân chần chờ một chút, nghĩ đến chính mình còn có những chuyện khác phải xử lý, chỉ đành cắt đứt, quay đầu cười xin lỗi với Hoàng phu nhân: "Xin lỗi, vừa rồi nhận cú điện thoại, không biết tôi vừa mới nói ..."
Tống Thanh Xuân cố ý dừng lại một chút, cô biết, mỗi người quý phụ phu nhân này đều là người thành tinh, cú điện thoại kia của cô, bà ta nhất định là nghe được rành mạch rõ ràng, mà cô luôn miệng liến thoắng "Chi Niệm", nhất định sẽ để lộ ra một ít thông tin cho bà ta...
Ý nghĩ trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa thành hình, Hoàng phu nhân liền dùng khuôn mặt cười nịnh hót với cô: "Tống tiểu thư, nếu cô đã mở miệng vì tiểu..."
Sợ là Hoàng phu nhân đã nghĩ mắng Đường Noãn là "Tiểu tiện nhân" thành thói quen, nhưng lúc này nhìn mặt mũi của Tống Thanh Xuân, lại đổi lời nói: "... Cô cầu xin, chuyện này đương nhiên sẽ cho qua, tôi có thể sẽ không cho người khác mặt mũi, nhưng thể diện của Tống tiểu thư, tôi không thể không cho..."
Đâu phải là nể mặt cô, rõ ràng là cho Tô Chi Niệm thể diện, cô chẳng qua là cáo mượn oai hùm thôi... Chỉ là mọi người đều xuất thân hào môn, bản lĩnh gặp người nói lời người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, ai cũng không kém, Tống Thanh Xuân cười còn khách sáo hơn Hoàng phu nhân: "Vậy vẫn thật là cám ơn Hoàng phu nhân, hôm nào có thời gian, tôi nhất định mời bà ăn cơm."
"Tống tiểu thư nói gì vậy, nên phải là tôi mời cô."
...
Tống Thanh Xuân và Hoàng phu nhân, mỗi người nịnh hót hàn huyên hai câu, mới tạm biệt nhau, Hoàng phu nhân mang theo hai vệ sĩ của bà ta, tư thế oai nghiêm lên xe, rời đi.
Người vây xem chung quanh, thấy chuyện đã kết thúc, cũng đều nhanh chóng tản đi.
Tống Thanh Xuân cúi đầu, nhìn thoáng qua Đường Noãn cuộn tròn ở trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, động môi, muốn hỏi cô ta một câu "Còn ổn chứ?", lời nói đã đến bờ môi, rồi lại cảm thấy không nhất thiết phải như thế, cũng không cần câu cảm ơn của Đường Noãn, liền xoay người đi tới xe taxi còn đợi mình ở ven đường.
Trước khi cô lên xe, cô quay đầu nhìn Đường Noãn nằm sấp trên mặt đất, giãy giụa nhiều lần cũng không đứng lên được, nhẹ nhàng than thở một hơi, liền mở túi xách của mình, rút một xấp tiền dày từ bên trong ra, đưa cho tài xế xe taxi: "Xin lỗi, tôi có thể phiền toái anh một chuyện không? Đưa tiểu thư kia đi bệnh viện nhân dân trước, cô ta có thai, nhìn giống như là có dấu hiệu sảy thai..."
Tài xế taxi nhìn xấp tiền dày của Tống Thanh Xuân, do dự một chút, liền đáp ứng, sau đó liền đẩy cửa xe ra, xuống xe đi về phía Đường Noãn.
Tống Thanh Xuân vòng qua hai xe taxi này, tiếp tục chặn một chiếc xe, mở cửa xe, ngồi lên.
Tống Thanh Xuân vẫn luôn không có quay đầu, không có lưu ý đến, ánh mắt Đường Noãn được tài xế xe taxi ôm lên xe, nhìn cô có phức tạp và kinh ngạc.
-
Lúc điện thoại Tống Thanh Xuân gọi tới, Tô Chi Niệm đang mở cuộc họp.
Anh luôn chờ đến giám đốc nghiệp vụ báo cáo xong, mới nói một câu "Xin lỗi", đứng dậy đi ra phòng họp, tìm một nơi tương đối yên tĩnh, tiếp nghe điện thoại của Tống Thanh Xuân.
...
Chi Niệm...
Tô Chi Niệm hoàn toàn không có chú ý tới điện thoại của mình rơi xuống dưới đất, đối diện với cửa sổ sát đất trước mặt, hơi hơi câu môi lên.
Chi Niệm...
Trong đầu Tô Chi Niệm lại nhớ về Tống Thanh Xuân dùng ngữ khí ôn nhu gọi tên mình lần nữa, độ cong tăng lên của khóe môi trở nên lớn hơn, ngay cả giữa mặt mày, đều nhiễm lên vui vẻ.
Chi Niệm...
Tô Chi Niệm không chê phiền chút nào lại nhớ lại lần nữa, sau đó liền không nhịn được cười hì hì ra tiếng, dừng một chút, Tô Chi Niệm lại cười ra tiếng lần nữa, vào lúc anh sắp cười ra tiếng lần thứ ba, phía sau truyền tới tiếng của Trình Thanh Thông: "Tô tổng."
Tô Chi Niệm vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, vì không để cho mình lộ ra thất thố sơ hở, anh giơ tay lên, hơi che giấu làn môi của mình một chút, mượn ho khan, đè ép vui sướng mênh ௱ôЛƓ trong lòng, rất là lạnh lùng "ừ" một tiếng, sau đó vào một giây tiếng nói anh rơi xuống, khóe môi lại không khắc chế được giơ lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc