Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 78

Tác giả: Diêp Phi Dạ

CÀNG CHE GIẤU CÀNG KHẮC SÂU
Thẳng đến ba giờ xế chiều, Tống Thanh Xuân mới thu dọn gần xong. Tống Mạnh Hoa dựa ở đầu giường đang nghe sách, Tống Thanh Xuân hơi mệt chú, rúc vào trên ghế sofa vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, cửa phòng bệnh liền bị gõ vang. "Thanh Xuân..." Tống Mạnh Hoa lấy tai nghe ra, gọi Tống Thanh Xuân một tiếng.

Tống Thanh Xuân "Dạ" một tiếng, đứng dậy, đi mở cửa, không nghĩ đến lại có thể là mẹ của Tô Chi Niệm. Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, mới nâng nụ cười lên, lễ phép chào hỏi một tiếng: "Dì Tô." Sau đó Tống Thanh Xuân liền tránh người ra, để cho mẹ Tô Chi Niệm đi vào. Tống Mạnh Hoa nhìn thấy mẹ của Tô Chi Niệm, lập tức tắt nghe sách trong điện thoại di động đi, ra hiệu Tống Thanh Xuân bưng trà rót nước. Lúc mẹ Tô Chi Niệm nhận lấy trà nóng Tống Thanh Xuân chuyển tới, còn cười tít mắt tán gẫu hai câu với cô, đều là một ít lời nói khen ngợi cô. Tống Thanh Xuân cong môi, kiên nhẫn chờ bà nói xong, sau đó liền ngồi trở lại trên ghế sofa, bắt đầu gọt vỏ trái cây giúp bà. Tống Mạnh Hoa: "Sao hôm nay bà lại tới đây?"

"Tới lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, thuận tiện tới thăm ông một chút." Lúc mẹ Tô Chi Niệm đáp xong, lại hỏi một câu: "Khi nào thì xuất viện?" "Ngày mai liền xuất viện, còn không xuất viện, sẽ đều bỏ lỡ lễ cưới của Thanh Xuân..." Ở bệnh viện lâu như vậy, Tống Mạnh Hoa là thật có chút ở đủ, vừa nhắc đến ra viện, có vẻ hơi hưng phấn. Mẹ Tô mím môi cười, giống như là nghĩ đến cái gì, lấy một hộp gấm từ trong túi xách mang theo bên người ra, đưa cho Tống Mạnh Hoa: "Đây là món quà kết hôn tôi chuẩn bị cho Thanh Xuân." Tống Mạnh Hoa thay Tống Thanh Xuân mở hộp quà ra, là một cái cái vòng dương chi bạch ngọc, màu sắc trong suốt nhuận bóng, vừa xem liền biết có giá trị không nhỏ. "Bà tặng món quà quý trọng như vậy làm gì?" Ngữ khí của Tống Mạnh Hoa rõ ràng mang theo một chút trách cứ. Mẹ Tô cười không lên tiếng. Tống Mạnh Hoa lại mở miệng hỏi: "Đúng rồi, Chi Niệm đâu? Tôi nhớ Chi Niệm lớn bằng Tống Thừa, cũng đến lúc nên kết hôn..." Động tác Tống Thanh Xuân gọt vỏ trái cây hơi dừng một chút, sau đó liền nghe thấy mẹ Tô than thở một tiếng: "Aizz, miễn bàn, thúc giục tám trăm lần, sống ૮ɦếƭ náo không ra một chút động tĩnh." "Là không tìm được người thích hợp à?" Tống Mạnh Hoa là thật rất thích Tô Chi Niệm, loại thích này là lúc vừa nhìn đến, không có lý do liền rất thật lòng yêu thích, cho nên đặc biệt nhiệt tình bắt đầu giúp đỡ khuyến khích: "Nếu không, tôi giúp Chi Niệm tìm hiểu thử? Phía bên tôi chính là quen biết không ít nhà có thiên kim danh viện bối cảnh không tệ ..." Mẹ Tô lắc đầu, có chút bất đắc dĩ cự tuyệt : "Thôi đi, tôi đã giúp nó tìm hiểu không biết bao nhiêu người, nó gặp cũng không gặp, ông tìm hiểu cho nó, nó không đi gặp, đây không phải rõ ràng đã đắc tội người ta sao?" "Chẳng qua..." Mẹ Tô chuyển giọng, lại nói: "... Chi Niệm ngược lại có thích một cô gái..." "Thật không? Đó là việc tốt mà, tuổi không nhỏ rồi, thích hợp liền nhanh chóng kết hôn đi." "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng, nó hoàn toàn không mang cô gái kia về cho tôi xem... Nói tới chuyện này tôi liền tức, nếu như không phải tôi vô tình phát hiện nó có thích một cô gái, đoán chừng nó cũng sẽ luôn giấu tôi... Hiện tại người trẻ tuổi nghĩ như thế nào ấy, thật là không hiểu nổi, tên êm đẹp không lưu, nhất định phải lưu cái gì mà người giấu trong gì gì đó." Tay Tống Thanh Xuân run lên, mũi đao trượt đến lòng bàn tay, có giọt máu đỏ tươi từ từ tuôn ra.
"Tôi cũng không nhớ rõ ràng lắm, dù sao chính là một đống chữ lộn xộn lung tung như vậy, nếu như tôi biết tên họ, còn có thể tìm kiếm ra cô gái nào đó, ông nói tên như vậy, tôi đi đâu tìm đây?" Tống Mạnh Hoa nghe thấy mẹ Tô oán trách, nhịn không được cười ha ha lên theo. Tống Thanh Xuân im lặng không nói để trái cây và dao xuống, đứng lên, đi về phía nhà vệ sinh.

Vào lúc cô chuẩn bị đóng cửa, lại nghe thấy mẹ Tô nói: "Hơn nữa số điện thoại kia vừa gọi tới, còn hát cái gì mà giấu người ở trong trí nhớ của tôi, nguyện hiện tại em trôi qua được hạnh phúc an ổn... Ông nói, tôi làm mẹ gọi điện thoại cho nó, sao nó không thiết lập cho tôi một ca khúc chứ?" Bóng lưng Tống Thanh Xuân đột nhiên cứng đờ một chút, thẳng đến khi mẹ Tô và Tống Mạnh Hoa đổi đề tài, cô mới chậm rãi đóng cửa lại. Cô vốn là tới rửa tay, nhưng đứng ở trước bồn rửa tay, nhìn chằm chằm gương, liền trở nên hoảng hốt. Lời đó của mẹ Tô, tuy rằng là đang nói giỡn với cha, nhưng, người nói vô tâm, người nghe có ý. Giấu người ở trong trí nhớ của tôi, nguyện hiện tại em trôi qua được hạnh phúc an ổn... Là thật có bài hát này, là 《 người trong trí nhớ》của Lý Hành Lượng hát Sở dĩ cô biết bài hát này, là đầu năm, sau hôm giao thừa, cô sợ một mình ra ngoài sẽ có nguy hiểm, liền bảo anh tới nhà họ Tống đón cô. Anh đến tương đối nhanh, lúc cô đi ra, vừa nhìn liền thấy xe anh.

Ngày đó, không biết anh đang suy nghĩ gì, cô gõ cửa sổ xe một lúc lâu, anh đều không có phản ứng, cuối cùng cô liền gọi một cú điện thoại cho anh. Sau đó cô liền đứng ở ngoài xe, nghe thấy bài hát này. Lúc đó cô không cảm thấy anh thiết lập tiếng chuông này có hàm ý khác, nhưng vừa rồi mẹ Tô nói, người giấu ở trong gì đó trong điện thoại di động của Tô Chi Niệm, vừa gọi điện thoại tới, tiếng chuông chính là bài hát này. Lời Trình Thanh Thông nói với cô vào hai ngày trước, liền yếu ớt lượn quanh liền hiện ra ở trong đầu óc cô lần nữa. Cô ấy nói như vậy, mẹ Tô cũng nói như vậy. Bọn họ đều nói, "Người giấu ở trong hồi ức" đó, là cô gái anh thích. Không phải đáy lòng Tống Thanh Xuân không có xúc động, chỉ là cô nỗ lực che giấu xúc động nơi đáy lòng của mình, để cho chính mình thoạt nhìn giống như là việc không liên quan đến mình. Cô thật không muốn để cho chính mình sẽ luôn nghĩ đến những chuyện này, nhưng trời cao vẫn luôn giống như là đối nghịch với cô, ba ngày bốn bữa liền động một chút khiến cho sóng lòng cô nhấp nhô một lần.Cô là thật rất sợ hãi loại cảm giác sóng lòng nhấp nhô này, khiến cho cô cực kỳ không có cảm giác an toàn, loại ૮ɦếƭ tâm kia cháy lên lại, cháy tâm ૮ɦếƭ lên lại, liên tục nhiều lần khiến cô thật rất sợ sệt, cô thật sự là không có can đảm lại đi chịu đựng một lần nữa. Tống Thanh Xuân biết, chính mình không phải không yêu, mà là không dám đi yêu ... Nhưng mà, cô không dám yêu, không có nghĩa là cô liền có thể làm cho chính mình hoàn toàn không yêu, cô căn bản không khống chế nổi tâm của mình, cô sẽ luôn bởi vì những lời nói của Trình Thanh Thông, khiến cho tâm trạng bỗng nhiên liền đại loạn, sau đó sẽ khiến cho đáy lòng cô vốn rất kiên định với suy nghĩ muốn trôi qua cả một đời với Tần Dĩ Nam bắt đầu trở nên không kiên định như vậy nữa. Cũng giống như là lúc này, lời nói rất lơ đãng của mẹ Tô, khấy trộn cả người cô thành một mảnh mờ mịt, hỗn loạn. ... Mặc kệ Tống Thanh Xuân giãy giụa ở trong phòng rửa tay bao lâu, lúc cô đi ra, vẫn là Tống Thanh Xuân giống như không có việc gì đó. Cô an an tĩnh tĩnh gọt xong trái cây, ôn ôn nhu nhu đáp lại một ít lời hỏi thăm của mẹ Tô về vấn đề lễ cưới, thậm chí cuối cùng còn mặt mỉm cười tiễn mẹ Tô ra khỏi bệnh viện.
Tống Thanh Xuân thật cho rằng chính mình có thể thoạt nhìn tâm như nước yên lặng chịu đến cuối tháng Tô Chi Niệm rời đi, nhịn đến đám cưới ngày chín tháng sau.
Đến lúc đó, cô đã làm vợ người ta, vậy tâm cũng sẽ không còn ổn định giống như hiện tại nữa.
Mắt thấy thời gian trôi qua một ngày rồi một ngày, nháy mắt liền tới ngày ba mươi cuối tháng, ngày hôm sau chính là ngày Tô Chi Niệm rời đi, Tống Thanh Xuân nghĩ, nếu như nhẫn nhịn này là một cuộc thi, hoàn toàn trăm phần trăm thì chịu đựng ngày mai, cô liền xem như đạt tiêu chuẩn.
Chẳng qua vào buổi sáng khi Tống Thanh Xuân rời giường kia, theo thói quen cầm điện thoại di động lên xem ngày tháng, vẫn không khống chế nổi khổ sở một lúc.
Càng đến gần ngày Tô Chi Niệm rời đi, số lần Tống Thanh Xuân thất thần càng nhiều, thời gian cũng càng dài hơn, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không nghĩ tới muốn đi tìm Tô Chi Niệm.
Ngày đó, lúc anh lột hết quần áo của cô, chính mình thì quần áo sạch sẽ đứng ở trước mặt cô, đã xé tôn nghiêm của cô thành mảnh vụn, phá hủy tất cả mong đợi rơi đáy lòng cô.
Cho nên, dù là Trình Thanh Thông nói thật, dù là cả đời cô đều không quên được anh, dù là cô bởi vì anh liền sắp ảm đạm rời đi, nhưng cô cũng sẽ không đi giữ anh lại.
Tống Thanh Xuân vì không muốn để cho chính mình luôn nghĩ đến chuyện rời khỏi Tô Chi Niệm, cố ý an bài rất nhiều công việc ở hai ngày ba mươi và ba mươi mốt này.
Tần Dĩ Nam bởi vì qua một thời gian nữa liền muốn xin nghỉ kết hôn, hai ngày này rất bận, ngày hôm qua bay đi Thượng Hải công tác, đêm nay mới có thể trở về, cho nên vào ngày ba mươi xe của Tống Thanh Xuân bị giới hạn đi này, cô ra ngoài chỉ có thể đón xe taxi.
Lúc bận rộn, sẽ luôn có thể khiến người ta tạm thời để xuống rất nhiều phiền não, nhưng ông trời giống như cố tình đối nghịch với Tống Thanh Xuân, chính là muốn tăng thêm khó khăn cho cuộc thi của cô, cô không đi tìm Tô Chi Niệm, sau đó ông trời liền đưa Tô Chi Niệm đến trước mặt cô.
-
Thật ra Tô Chi Niệm không muốn chạm mặt Tống Thanh Xuân.
Mười hai giờ trưa ngày thứ hai, anh liền muốn bay đến nước Pháp.
Chuyến đi này, anh nghĩ anh có thể cả đời đều sẽ không trở về nữa.
Cho nên vào một ngày trước khi đi, anh vẫn lén lút tới nhìn cô.
Thời tiết ngày đó đặc biệt tệ, sương mù rất dày đặc, trời còn rất âm trầm, lúc bốn giờ chiều, bầu trời bay tuyết rơi như lông ngỗng.
Bởi vì nhiệt độ không khí quá thấp, tuyết rơi xuống đất không hòa tan, chỉ qua ngắn ngủn một tiếng đồng hồ, tất cả thành Bắc Kinh đều biến thành một tòa thành tuyết.
Tống Thanh Xuân hẹn người bàn chuyện, vào quán cà phê khoảng hơn một tiếng vẫn không ra ngoài, anh cũng không vội, dù sao phần lớn thời gian hôm nay, anh đều là cố ý dành cho cô, anh nhìn chằm chằm tuyết lớn rơi vù vù ngoài cửa sổ xe, yên tĩnh nghe tiếng của cô, hưởng thụ thời gian an nhàn tốt đẹp cuối cùng.
Lúc năm giờ rưỡi, cuối cùng cô cũng xử lý xong công việc, đi ra từ trong quán cà phê, cô đứng đón xe ở ven đường.
Địa điểm cô hẹn với người ta vốn đã có chút hẻo lánh, trong ngày thường xe taxi đã ít, bây giờ đây tuyết rơi lớn như vậy, càng khó đón xe.
Tuyết không có dấu vết giảm bớt, nhiệt độ bên ngoài càng ngày càng thấp, cô lạnh đến thân thể đều bắt đầu đánh run lên cầm cập, tóc và trên bờ vai tích một tầng trắng thật dầy.
Tô Chi Niệm cũng không nghĩ tới đi quấy rầy Tống Thanh Xuân, nhưng cô mặc không hề nhiều, bởi vì chậm chạp chờ không được xe, liền đánh hắt xì.
Tô Chi Niệm sợ cô đông lạnh bệnh, do dự một hồi, vẫn lái xe từ góc rẽ ra, sau đó đóng giả bộ dáng ngẫu nhiên gặp mặt, lúc đi qua bên cạnh cô, chậm rãi ngừng xe.
Tô Chi Niệm sợ cô đông lạnh bệnh, do dự một hồi, vẫn lái xe từ góc rẽ ra, sau đó đóng giả bộ dáng ngẫu nhiên gặp mặt, lúc đi qua bên cạnh cô, chậm rãi ngừng xe.
Tô Chi Niệm hạ cửa sổ xe xuống, có gió lạnh pha lẫn bông tuyết bay vào trong xe, vừa rơi ở chỗ ngồi da thật, liền bị ấm áp bên trong xe hòa tan thành bọt nước.
Tống Thanh Xuân cúi đầu, đang đối diện với điện thoại di động để gọi xe taxi, hoàn toàn không có chú ý đến trước mặt cô ngừng một chiếc xe.
Tô Chi Niệm há to miệng, muốn gọi cô một tiếng, ngẫm nghĩ, vẫn là khép miệng lại, trực tiếp cởi giây nịt an toàn ra, xuống xe.
Tô Chi Niệm chống đỡ gió tuyết, vòng qua đầu xe, anh còn chưa đi đến trước mặt cô, cô giống như là nhận biết được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Bước chân của Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng lại.
Gió càng lúc càng mãnh liệt, tuyết càng rơi xuống càng lớn, anh và cô giống như là dừng lại ở hình ảnh này, cách đối diện từng mảnh bông tuyết.
Một tiếng còi chói tai nơi không xa quấy nhiễu khiến Tống Thanh Xuân lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng hướng tầm mắt nhìn chằm chằm anh đến trên trạm điện thoại bị tuyết phủ lên thành một màu trắng, lúc cô đang do dự có nên lên tiếng chào hỏi với anh không, Tô Chi Niệm bước bước chân, lại đến gần cô một chút.
Vào lúc anh sắp đến trước mặt mình, Tống Thanh Xuân bất giác tránh sang bên cạnh, cô mang giày cao gót, tuyết trên mặt đất đã kết băng, lòng bàn chân vừa trợt, cả người liền cong vẹo ngã qua một bên.
Tô Chi Niệm tay mắt lanh lẹ đưa tay ra, nâng cô lên: "Không trật đau chân chứ?"
Bình thường vào lúc này, người ta đều sẽ nói một ít lời nói quan tâm, nhưng tuyệt đại đa số người mở miệng nói đều sẽ là "Không có việc gì chứ?", "Còn ổn không?"
Nhưng Tô Chi Niệm nói lại là một câu "Không trật đau chân chứ?"
Mấy chữ đơn giản, lại đại biểu quan tâm và để ý của anh...
Tâm trạng của Tống Thanh Xuân hơi loạn một chút, cô theo bản năng liền rút tay ra từ trong cánh Tô Chi Niệm, lui về sau hai bước, kéo ra khoảng cách với anh, mới rủ lông mi, không lạnh không nhạt đáp một câu: "Cám ơn..."
Tống Thanh Xuân ngừng một lát, đang muốn nói cái gì đó, rồi lại cảm thấy không có gì cần nói, do đó liền muốn tránh đi, chính là bốn chữ "Tôi đi trước đây" còn chưa kịp nói ra miệng, Tô Chi Niệm không để ý đến lời cảm ơn của cô, hỏi: "Em đang chờ xe?"
Lời nói đã đến bờ môi của Tống Thanh Xuân, chỉ đành hung bạo đổi thành một tiếng: "Ừ."
"Đi nơi nào?"
Cô đi nơi nào có quan hệ với anh sao?
Tô Chi Niệm giống như nhìn thấu ý nghĩ nơi đáy lòng Tống Thanh Xuân, lại giống như cảm thấy vấn đề mình hỏi có chút lúng túng, do đó liền mở miệng lần nữa, nói: "Nơi này không dễ đón xe, ngồi xe tôi đi."
"Không..." Là thật rất khó đón xe, cô cũng chờ ở ven đường sắp đến một tiếng rồi, nhưng mà, dù là chờ đợi nữa, cô cũng không muốn ngồi xe của anh.
Lời cự tuyệt của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, giọng nói của Tô Chi Niệm lại truyền tới: "Đổ tuyết nhiều như vậy, hơn nữa trời sắp nhá nhem."
Bởi vì do tuyết rơi, trời thật sự tối rất sớm, đoạn đường nơi này hẻo lánh... Tống Thanh Xuân dừng một lát, sau đó liền khẽ gật đầu: "Nếu như anh thuận tiện, liền đưa tôi đến trạm tàu điện ngầm gần đây đi."
"Được." Tô Chi Niệm nói xong, liền lui về sau hai bước, theo thói quen vươn tay ra giúp Tống Thanh Xuân kéo cửa ghế lái phụ ra, chỉ là đầu ngón tay của anh vừa ***ng vào nắm tay, còn chưa có hành động, Tống Thanh Xuân liền nhẹ giọng nói một câu: "Tôi ngồi phía sau thôi."
Đầu ngón tay của Tô Chi Niệm cứng đờ một chút, qua khoảng hai giây, mới sắc mặt bình thản "ừ" một tiếng.
Anh biết, cô đây là ý tứ muốn phân chia giới hạn với anh... Đây là cục diện như anh mong muốn, cuối cùng đau vẫn là anh.
Tô Chi Niệm chậm rãi thu hồi tay, vừa định đi giúp Tống Thanh Xuân kéo cửa xe phía sau ra, lần này tay anh còn chưa đưa ra, Tống Thanh Xuân nghe được anh đồng ý, liền vỗ bông tuyết trên người, cứ thế mở cửa xe chui vào trong.
Tô Chi Niệm đứng ở bên cạnh xe một lúc lâu, mới vòng qua đầu xe, kéo cửa ra.
Sau khi Tô Chi Niệm ngồi ổn, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tống Thanh Xuân một cái.
Lúc anh xuống xe, lửa xe chưa tắt, hơi ấm trong xe lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, hòa tan mảnh vụn tuyết còn sót lại trên tóc Tống Thanh Xuân thành giọtnước.
Lúc anh đưa tay ra kéo dây an toàn, thuận thế quẹo đến valy bên cạnh, lấy từ bên trong ra một cái khăn lông trắng sạch sẽ, ném cho Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, mới hiểu được ý tứ của Tô Chi Niệm, cô nhẹ giọng nói một tiếng cám ơn, cầm khăn lông lên, lau tóc và giọt nước trên mặt.
Tô Chi Niệm không lên tiếng, nhìn thẳng con đường trước mặt, khởi động xe.
Bên trong xe an tĩnh đến rối tinh rối mù, lúc chạy khoảng hai trăm mét, Tô Chi Niệm giơ tay lên, mở máy sưởi lớn thêm một chút, khí ấm từ trong đó chậm rãi thổi tới, rất nhanh liền bức lui một thân ớn lạnh của Tống Thanh Xuân.
Thời tiết ác liệt, khiến cho tình hình giao thông cực kỳ hỏng bét, thời gian chạy cũng bị kéo có chút dài.
Bên trong xe quá an tĩnh, khiến cho không khí trở nên càng lúc càng cứng đờ, Tô Chi Niệm có thể muốn hòa hoãn không khí, có lẽ là đơn thuần muốn trò chuyện với cô, lúc xe ngừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ, anh bỗng nhiên lên tiếng, hỏi một câu: "Áo cưới may xong chưa?"
Anh biết áo cưới của cô đã may xong rồi, vào lúc cô thử mặc áo cưới, Tony chia sẻ tấm hình chụp xuống đến vòng tròn bạn bè.
Cô trong tấm ảnh, mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng, áo cưới bó sát eo màu trắng, tôn lên được vẻ xinh đẹp cao quý của cô.
Có lẽ Tống Thanh Xuân không đoán được Tô Chi Niệm sẽ chủ động mở miệng nói chuyện với mình, có vẻ hơi ngoài ý muốn, cô "ừ" một tiếng, sau một lát, bổ sung câu: "Cám ơn."
Tô Chi Niệm biết, cô là đang cảm ơn chuyện anh giúp cô liên hệ Tony chế tác áo cưới này, anh không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm gió tuyết trước mặt, lại trở nên hơi mơ hồ.
Cách một lát, lúc Tô Chi Niệm vừa mới chuẩn bị mở miệng tán gẫu chuyện gì đó, điện thoại của Tống Thanh Xuân vang lên.
Là Tần Dĩ Nam gọi tới.
Anh xuyên qua kính chiếu hậu, thấy cô cúi thấp đầu, kéo khóa kéo túi xách, ngữ điệu ôn nhu tán gẫu với Tần Dĩ Nam.
Trong điện thoại Tần Dĩ Nam nói, thời tiết Bắc Kinh quá ác liệt, máy bay ngừng bay, hiện tại anh ta đang nghỉ ngơi trong phi trường, hỏi cô có muốn quà gì không.
Tống Thanh Xuân cười mặt mày cong cong, nghiêng đầu một lát, nói cô muốn một lọ kem dưỡng mắt, Tần Dĩ Nam thuận theo nói được, hai người cũng không tắt điện thoại, thẳng đến khi Tần Dĩ Nam tìm được nhãn hiệu, Tống Thanh Xuân mới nói là kem dưỡng mắt nào, sau khi Tần Dĩ Nam chọn xong, hỏi cô còn muốn gì khác không, cô nói không cần...
Đối thoại rất chuyện nhà, nhưng Tô Chi Niệm nghe được, đáy lòng liền co rút đau đớn lên.
Luôn chờ đến Tống Thanh Xuân cúp điện thoại, Tô Chi Niệm mới phát hiện chính mình lại bất tri bất giác lái lên Tứ Hoàn, sớm lái qua trạm tàu điện ngầm gần đây mà Tống Thanh Xuân đã nói.
Lúc anh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, mới có chút lúng túng mở miệng nói: "Không chú ý, lái qua rồi."
Vừa rồi tất cả lực chú ý của anh, đều ở trên điện thoại của cô, là thật không chú ý đến, lái qua rồi.
Trên mặt Tống Thanh Xuân không có kỳ biểu tình dao động nào, Tô Chi Niệm không biết cô là tin, hay là không tin, anh ngừng một lát, lại nói: "Em muốn về nhà sao?"
Dừng một chút, Tô Chi Niệm nói: "Trên đường quốc lộ, không tiện lái ra ngoài, nếu như em muốn về nhà, tôi trực tiếp chở em về nhà."
Cũng đã sắp lái tới nơi, cô đi ngồi tàu điện ngầm hoặc đón xe taxi, đều có vẻ quá quái lạ, càng huống chi, mới bắt đầu cô cũng làm phiền anh ... Tống Thanh Xuân cười xa cách, khách khí nói: "Cám ơn."
Tô Chi Niệm không lên tiếng, thu hồi tầm mắt nhìn cô, tiếp tục lái xe, chỉ là cả người anh có chút tư tưởng không tập trung.
Cuối cùng anh đã được như nguyện, cô đã biến thành bộ dáng anh vẫn mong ước vào lúc ban đầu kia, đối mặt với sự trợ giúp của anh, lễ phép nói câu cám ơn, tư thế đắn đo vừa đúng, tôn trọng rồi lại xa cách, cũng không tìm được một chút tình cảm nhiệt liệt trước đây với anh từ trên người cô.
Trên đường đến nhà họ Tống, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đều không mở miệng nói một câu với nhau.
Tống Thanh Xuân bảo Tô Chi Niệm trực tiếp ngừng xe ở cửa tiểu khu, lần này Tô Chi Niệm không cự tuyệt, chậm rãi giẫm phanh lại, không chút hoang mang ngừng ở cửa chính của tiểu khu.
Tống Thanh Xuân xuống xe trước, nhìn thoáng qua khăn lông trong tay, muốn trả lại Tô Chi Niệm, nhưng lại nghĩ tới anh thích sạch sẽ, sợ là anh cũng sẽ không giữ lại đồ cô đã dùng, cuối cùng liền dứt khoát nhét khăn lông vào trong túi xách, sau đó lại nói cảm ơn lần nữa, vươn tay ra đẩy cửa xe.
Cửa xe phía sau đã khóa lại, Tống Thanh Xuân đẩy không ra, chỉ đành ngẩng đầu, mở miệng nhắc nhở Tô Chi Niệm ở phía trước một chút: "Xe khóa không mở."
Tô Chi Niệm sững sờ nhìn chằm chằm tuyết lớn lơ phơ lất phất ngoài cửa xe, không phản ứng chút nào.
Tống Thanh Xuân chờ một lát, chỉ đành lên tiếng lần nữa, thấy anh vẫn là một bộ dáng hờ hững lạnh nhạt, liền đưa tay ra, vỗ chỗ ngồi của anh một cái.
Tô Chi Niệm có chút mờ mịt quay đầu, nhìn về phía cô.
Tống Thanh Xuân tiếp tục nói lần nữa: "Xe khóa không mở."
"À." Tô Chi Niệm đáp lại một tiếng, chậm chạp rất lâu, giống như là đang nhớ lại cô nói gì, lại "À" một tiếng, mới xoay người, đi mở khóa xe.
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, trực tiếp đẩy cửa xe ra.
Lúc cô vừa mới chuẩn bị xuống xe, Tô Chi Niệm bỗng nhiên gọi cô lại: "Thanh Xuân."
Đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân cứng đờ một chút, quay mặt, nhìn về phía anh, không lên tiếng.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm từng tòa nhà quen thuộc trước mặt, giống như là đang thất thần, xe vốn đã dừng, lại bị anh giẫm nhầm ga một chút, xe tiến lên phía trước một đoạn, mới bị anh có chút kích động giẫm phanh lại, sau đó chậm rãi lái xe ngược trở về, mới mở miệng nói: "... Tân hôn vui vẻ."
Tống Thanh Xuân không nghĩ tới anh bỗng nhiên gọi cô lại, sẽ nói một câu như vậy, biểu tình của cô bỗng chốc ngừng lại, qua một lúc lâu, mới cong khóe môi nở nụ cười, rất tự nhiên nói: "Cám ơn chúc phúc của anh."
Tô Chi Niệm cúi khép mí mắt, khẽ vuốt cằm.
Tống Thanh Xuân thấy anh không nói chuyện nữa, liền mở cửa xe, cả người cô vừa đứng ở trên mặt đất, anh đột nhiên liền gọi cô lại: "Thanh Xuân."
Đáy mắt Tô Chi Niệm có chút nóng lên, anh quay đầu đi, không nhìn Tống Thanh Xuân: "... Chăm sóc chính mình thật tốt."
Anh bởi vì ngày mai liền muốn rời đi, nên đang chào tạm biệt với cô sao?
Tống Thanh Xuân cảm giác được trong đầu của mình liền giống như thời tiết lúc này, gió tuyết điên cuồng.
Có mấy lời, nhanh chóng quay cuồng ở ***g *** của cô.
Cô rất muốn hỏi anh, có phải lúc trước anh vì cứu tôi, nên bụng bị thương không?
Cô còn muốn hỏi anh, những món quà trong phòng làm việc của anh, rốt cuộc là tặng cho ai?
Cô càng muốn hỏi anh, người giấu ở trong hồi ức trong điện thoại của anh, tại sao lại là tôi?
Cô có rất nhiều rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi anh, là nghi hoặc vô hạn xuất hiện ở trong đầu cô vào mấy ngày nay.
Nhưng mà, những lời nói giương nanh múa vuốt kia xoay quanh ở chỗ cổ họng của cô, nhưng làm sao cũng không thể đến trong miệng cô.
Đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân liền giống như vừa rồi, nét mặt biểu lộ một nụ cười nhạt, rất nghiêm chỉnh đáp: "Anh cũng vậy, chăm sóc chính mình thật tốt."
Tô Chi Niệm "Ừ" một tiếng.
Cô không thấy rõ mặt anh, không biết có phải là ảo giác của cô không, cô lại có thể nhìn thấy bi thương nồng đậm từ trên bóng lưng của anh.
Tâm cô nhịn không được rầu rĩ co rút đau.
Một giây sau, anh liền chậm rãi quay đầu đi, trên mặt là một mảnh trấn tĩnh, mặt mày thanh nhã lãnh đạm, hoàn toàn không có một chút cô đơn và đau đớn kịch liệt mà cô vừa cảm giác được kia, ngữ khí mở miệng của anh đặc biệt nhẹ nhàng: "Thanh Xuân, hẹn gặp lại."
Bốn chữ đơn giản, khiến cho đáy mắt Tống Thanh Xuân liền nổi lên chua xót, cô nỗ lực nâng khóe môi lên, cười đặc biệt xán lạn.
Cô nói: "Hẹn gặp lại, Tô Chi Niệm."
Sau đó Tống Thanh Xuân liền nhanh chóng đóng cửa xe lại, xách túi, xoay người.
Tống Thanh Xuân bước bước chân đi tới cửa tiểu khu hai bước, mơ hồ nghe thấy bên tai lại truyền tới một tiếng nói nhàn nhạt dễ nghe: "Thanh Xuân."
Là tiếng nói của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân dừng bước chân lại, bất giác liền quay đầu, xe Tô Chi Niệm ở ven đường đã sớm chậm rãi lái đi, chỉ có thể nhìn đèn đỏ đuôi xe lúc sáng lúc tối ở nơi xa xa.
Hóa ra, anh không gọi cô, hóa ra, chỉ là cô nghe nhầm.
Tống Thanh Xuân xoay người lần nữa, vào khoảnh khắc cô giơ chân lên, cất bước rời đi, nước mắt không khắc chế được chảy xuôi xuống.
Cô biết, một tiếng "hẹn gặp lại" vừa rồi kia của anh, không phải "hẹn gặp lại" lễ phép bình thường.
Cô biết, một tiếng "hẹn gặp lại" vừa rồi của anh, là cả đời này đều không gặp lại nữa.
Cô nói, hẹn gặp lại, Tô Chi Niệm, cũng là không gặp lại nữa, Tô Chi Niệm.
Qua đêm nay, qua ngày mai, anh và cô liền phải chia cách ở trong hai quốc gia khác nhau, thế giới vô biên, biển người mênh ௱ôЛƓ, hai người mất đi duyên phận, thật là cũng không gặp lại nữa.
Tống Thanh Xuân thật cho rằng chính mình sẽ rất bình tĩnh nhịn được đến khi Tô Chi Niệm rời đi, nhưng sau khi cô đi vào tiểu khu, vẫn là bước chân hỗn loạn quẹo vào trong công viên của tiểu khu, bất chấp hình tượng ngồi xổm ở trong trời tuyết, đau khóc thành tiếng.
Tuyết lớn tàn sát bừa bãi, càng bay càng lớn.
-
Sau khi Tô Chi Niệm rời khỏi cửa tiểu khu nhà họ Tống, không về nhà, mà là đi đầu hẻm anh từng gặp gỡ cô vào lúc trước.
Anh ngồi ở trong xe rất lâu, mới tắt lửa xe, xuống xe.
Anh đứng ở đầu hẻm, nút áo gió không cài, ở trong gió mãnh liệt, áo bay kéo về bốn phía.
Anh nhìn thẳng tảng đá hình tròn ở đầu hẻm kia, qua nhiều năm như vậy cũng không dời tảng đá đi, phảng phát như có như không nhìn thấy bộ dáng cô đứng ở chỗ này vào năm đó, *** kẹo bông đường.
Anh đứng hơn nửa đêm, toàn thân đều bị đông cứng thành lạnh buốt, quần áo và trên đầu bao phủ một tầng tuyết dày, mới trở về đến trên xe, về lại biệt thự.
Anh ngâm tắm nước nóng một chút, không có nghỉ ngơi, lôi vali hành lý ra, liền bắt đầu thu dọn quần áo
Tô Chi Niệm mang theo không hề nhiều đồ, nhưng lại thu dọn rất lâu.
Bảy giờ sáng, Tô Chi Niệm vào thư phòng, ghé vào trước bàn sách, cầm lấy Pu't viết xuống một phần nhật ký, sau đó cùng nhau đặt sổ nhật ký và notebook ở trong va ly hành lý, giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, đã gần tám giờ rưỡi.
Chuyến bay vào lúc đúng mười hai giờ, hiện tại nên phải xuất phát đi sân bay .
Tô Chi Niệm phủ thêm áo khoác ngoài, xách vali hành lý, xuống lầu.
Trước khi ra khỏi nhà, anh đồng thời tắt công tắc nguồn điện và nguồn nước của biệt thự.
Tô Chi Niệm đặt vali hành lý ở cóp sau, nhìn biệt thự từng ở chung với anh một trăm ngày lần cuối cùng, sau đó liền lên xe, chuyển tay lái, chậm rãi rời đi.
Mười giờ, Tô Chi Niệm đúng giờ đến sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Đầu tiên anh không lộn xộn giải quyết thủ tục lên máy bay, sau đó gởi hành lý lại, lúc qua kiểm tra an ninh, tiến vào phòng nghỉ VIP, đúng lúc mười giờ rưỡi.
Cách thời gian anh lên máy bay còn có một tiếng lẻ năm phút.
Tuyết rơi đầy khắp thành phố Bắc Kinh, thời tiết đặc biệt tốt, trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng.
Tô Chi Niệm ngồi ở trước cửa sổ sát đất của phòng nghỉ, nhìn một chiếc tiếp một chiếc máy bay hạ xuống sân bay, rồi lại bay lên.
Xem đến cuối cùng, anh chưa ngủ một đêm, liền dựa vào chỗ tựa lưng của ghế dựa nghỉ ngơi, nhắm nghiền mắt.
-
Tống Thanh Xuân đều không ngủ ngon suốt cả đêm, nhắm mắt lại, trong đầu óc đều là một ít giấc mơ lộn xộn lung tung, có chút là phát sinh chân thật, có chút là hư ảo.
Đến ba giờ rạng sáng, cô bị giày vò đến nhức đầu khó nhịn, trực tiếp vén chăn lên xuống giường, đi dưới lầu rót cho mình một ly nước nóng, sau khi uống liền thoải mái hơn một chút, trở lại trên lầu, mở truyền hình, cũng không nhắm mắt lại nữa.
7:30 Tống Thanh Xuân có một buổi phỏng vấn mới, sáu giờ cô liền rửa mặt xong, sửa soạn chỉnh tề, lái xe khỏi cửa.
Phỏng vấn xong, đã là 9:30, vừa đúng thời gian đi làm, Tống Thanh Xuân theo dòng xe cộ, đi công ty TW.
Bận đến mười giờ, cuối cùng Tống Thanh Xuân có cơ hội thở lấy hơi, lúc cô ở phòng trà nước pha cà phê, khi cầm điện thoại lên chơi, nhìn lướt qua thời gian.
Cách thời gian máy bay Tô Chi Niệm cất cánh, chỉ còn lại hai tiếng... Lúc này sợ là anh đã đến sân bay, đang giải quyết thủ tục đăng ký rồi?
Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động đến thất thần, thẳng đến nước sôi ùng ục, cô mới đưa điện thoại di động nhanh chóng nhét vào trong túi, rót một ly cà phê, bưng về phòng làm việc.
Thời gian thanh nhàn, sẽ luôn bị kéo dài vô hạn, *** khó nhịn, Tống Thanh Xuân uống một nửa cà phê, để lên bàn, xách túi, chuẩn bị sớm đi "Kim Lăng" đã hẹn trước là ăn cơm với Tần Dĩ Nam.
Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam hẹn mười một giờ gặp mặt ở "Kim Lăng", Tần Dĩ Nam hôm nay đi làm, lúc Tống Thanh Xuân đến là mười giờ bốn mươi, Tần Dĩ Nam lại có thể đã chờ ở trong đại sảnh Kim Lăng.
Tần Dĩ Nam đã đặt chỗ trước, anh nhìn thấy Tống Thanh Xuân đi vào, lập tức đứng lên.
Nam phục vụ bên cạnh anh nho nhã lễ độ dẫn bọn họ lên lầu hai.
Theo hành lang dài trang hoàng xa hoa, quẹo trái quẹo phải nhiều lần, cuối cùng cũng ngừng ở trước một cửa căn phòng bao.
Lúc Tống Thanh Xuân nhin thấy cửa trưng hai chậu hoa mẫu đơn kiều diễm ****, cả người giống như bị điểm huyệt đạo, chớp mắt giật mình.
"Sao vậy?" Tần Dĩ Nam đứng ở bên cạnh cô, nhận ra sự khác thường của cô, nghiêng đầu, quan tâm hỏi thăm.
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, chậm rãi dời tầm mắt đi, lúc nhìn đến ba chữ "Đình Mẫu Đan" thiếp vàng ở phía trên, thân thể lại run nhẹ lên.
"Đình Mẫu Đan" ... Năm ngoái cô và Tô Chi Niệm từng ở nơi này đón Lễ Giáng Sinh, ngày đó vận khí cô tốt đến bạo, vào lúc tính tiền, rút thưởng được một tờ phiếu miễn phí tiền cơm ở "Kim Lăng" suốt đời.
Trong một năm nay, cô tới "Kim Lăng" cầm tờ phiếu miễn tiền cơm kia dùng cơm rất nhiều lần, nhưng lại chưa bao giờ trùng hợp đặt đến căn phòng bao "Đình Mẫu Đan" này.
Nam phục vụ đã đẩy cửa phòng bao ra, tranh vẽ trên vách tường, đồ sứ trên bàn, còn có thảm trải sàn... Bên trong bày biện giống năm ngoái như đúc.
Tống Thanh Xuân bỗng nhiên liền có một loại ảo giác thời gian quay ngược, cô phảng phất nhìn thấy Tô Chi Niệm mặc một áo sơ mi trắng, rất có tư thế tựa vào trên ghế dựa gỗ lim khắc hoa, đang gọi điện thoại, thậm chí cô còn mơ hồ phảng phất nghe thấy tiếng nói vẫn luôn lạnh lẽo lại thanh nhã dễ nghe của anh.
"Tống Tống? Sao không tiến vào?" Tần Dĩ Nam đi đến cửa, nhìn thấy Tống Thanh Xuân còn đứng cứng đờ ở ngoài cửa, nhịn không được quay đầu, nhẹ giọng hỏi.
Tầm mắt của Tống Thanh Xuân phóng qua bờ vai Tần Dĩ Nam, nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm ghế dựa trước cửa sổ.
"Tống Tống?" Tần Dĩ Nam nhăn mày lại, quay trở về lần nữa.
Tần Dĩ Nam vừa đứng ở trước mặt Tống Thanh Xuân, cô đột nhiên liền giật thót mình, phục hồi tinh thần lại, sắc mặt cô có chút tái nhợt mở miệng nói với anh: "Anh Dĩ Nam, em có chút không thoải mái, đi nhà vệ sinh một chuyến, anh gọi thức ăn trước đi."
Tần Dĩ Nam cho rằng Tống Thanh Xuân sinh bệnh, vừa định giơ tay lên sờ đầu cô một chút, cô liền vội vàng xoay người, bước chân rất nhanh đi tới nhà vệ sinh
Trên đường đi tới nhà vệ sinh, Tống Thanh Xuân vượt qua hai nữ phục vụ, còn không cẩn thận ***ng phải một người trong đó.
Tuy rằng là Tống Thanh Xuân sai, nhưng nữ phục vụ lại dán vào trên vách tường hành lang, cung kính nói một tiếng xin lỗi với Tống Thanh Xuân: "Thực xin lỗi."
Sau khi một nữ phụ trong đó nói xin lỗi xong, ngẩng đầu, nhìn thấy rõ tướng mạo của Tống Thanh Xuân, rất nhiệt tình cong môi cười với cô: "Tống tiểu thư, hóa ra là cô sao."
Tống Thanh Xuân không có bất kỳ ấn tượng nào với nữ phục vụ nhiệt tình này, cô miễn cưỡng cong môi lên, đáp lại một nụ cười tươi tắn, liền vội vàng tránh đi.
Sau khi Tống Thanh Xuân đi xa một khoảng cách, một nữ phục vụ khác liền hỏi nữ phục vụ đã chào hỏi cô: "Cô biết cô ta à?"
"Tôi đương nhiên biết, lễ giáng sinh năm ngoái, cô ta và tổng tài xí nghiệp Tô thị ăn cơm ở đình Mẫu Đan, lúc đó tôi phục vụ bọn họ."
Chắc hẳn nữ phục vụ kia là cảm thấy Tống Thanh Xuân nghe không được, tiếp tục nói với đồng nghiệp của mình: "Cô còn nhớ, năm ngoái trong nhà hàng của chúng ta đưa ra một tấm thẻ miễn tiền cơm suốt đời không? Tấm thẻ kia, hiện tại ở trên tay của cô ta."
"Thật hay là giả?" Một nữ phục vụ khác rõ ràng không tin.
"Đương nhiên là thật, tôi tự mình giao cho cô ta, chẳng qua, lúc đó nói là quà tặng của hoạt động rút thưởng vào giáng sinh, thật ra hoàn toàn không phải..."
Tấm thẻ miễn tiền cơm suốt đời của cô, thật ra hoàn toàn không phải là quà hoạt động rút thưởng của lễ giáng sinh... Đây là ý gì?
Tống Thanh Xuân đã quẹo vào trong phòng rửa tay, vào lúc nghe được câu này, bước chân bỗng dưng ngừng lại.
"... Thật sự cho cô ta tấm thẻ miễn tiền cơm suốt đời, không phải nhà hàng của chúng ta, mà là tổng tài xí nghiệp Tô thị."
"Tình huống cụ thể, tôi cũng không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng tôi biết, hoạt động rút thưởng sau bữa cơm lễ giáng sinh năm ngoái, là tổng tài xí nghiệp Tô thị làm, không phải ông chủ của chúng ta làm, hình như mục đích chủ yếu khi tổng tài xí nghiệp Tô thị làm chuyện này, chính là vì tặng cho Tống tiểu thư tấm thẻ miễn tiền cơm suốt đời kia."
Hoạt động kia không phải "Kim Lăng" làm, là Tô Chi Niệm làm?
Tống Thanh Xuân nghe đến đó, tay đột nhiên liền nắm thành quyền.
"Cũng chính là nói? Tổng tài xí nghiệp Tô thị, vì tặng cho cô ta một sự kinh hỉ, lại có thể không tiếc dùng tài lực lớn như vậy, đều chuẩn bị phần thưởng cho khách đến Kim Lăng dùng cơm vào đêm đó?"
"Đúng vậy, hơn nữa tấm thẻ miễn tiền cơm suốt đời của cô ta, không thể xem như thẻ miễn tiền cơm suốt đời, bởi vì, đối với cô ta mà nói, mặc kệ xài thế nào đều không cần bỏ tiền, nhưng hóa đơn cô ta tiêu phí đều sẽ đưa đến nơi tổng tài xí nghiệp Tô thị ký tên..."
"Nói trắng ra là, tuy cô ta ăn cơm ở Kim Lăng, nhưng sẽ biến thành hóa đơn của anh ta..."
...
Hai nữ phục vụ vào thang máy, Tống Thanh Xuân không nghe được sau đó bọn họ nói cái gì, nhưng những lời cô vừa mới nghe được kia, đủ để cho trong ***g *** của cô dời sông lấp biển.
Một năm này, cô tiêu phí ở Kim Lăng, thật ra hoàn toàn không phải tính tiền Kim Lăng, mà là tính tiền Tô Chi Niệm?
Cô nhớ được lễ giáng sinh năm ngoái, là cô chủ động đề xuất muốn mời anh ăn cơm, lúc đó cô rất túng quẫn, bởi vì oán trách anh gọi thức ăn hơi nhiều, dưới đáy lòng không khỏi yên lặng mắng anh, thậm chí lúc anh đặc biệt chọn món đắt tiền, cô còn suýt nữa khóc lên.
Lúc đó anh biểu hiện rất bình tĩnh, thậm chí vào lúc tính tiền cuối cùng, cũng không có ý tứ muốn xuất tiền túi, cô còn nói anh không phong độ, không đủ thân sĩ, cho đến cuối cùng cô nhận được thẻ miễn tiền cơm suốt đời kia, tất cả hơi mù trở thành hư không, cô còn rất đắc ý nói với anh, ăn no chưa? Chưa ăn no, tiếp tục gọi!
Hóa ra, lúc đó thẻ miễn cơm suốt đời mà cô tự hào lấy được, chẳng phải là vận khí bản thân cô bạo nổ, mà là anh cho cô vận khí bạo nổ.
Cũng chính là nói, bắt đầu từ giờ khắc cô mời anh ăn cơm, anh vẫn luôn không nghĩ để cho cô tính tiền?
Cảm xúc Tống Thanh Xuân dao động hết sức lợi hại, khiến cho cô cảm giác được hô hấp của mình đều trở nên đặc biệt dồn dập lên, cô lung la lung lay lui về sau hai bước, dựa vào trên vách tường, mới ổn định thân thể có chút nhũn ra của mình.
Trong đầu cô rối thành một nùi, cô tỏ tình, anh cự tuyệt, cô dũng cảm, anh tàn nhẫn, hình ảnh anh đè cô ở trên bàn làm việc châm chọc khiêu khích, cô vì anh thương tâm khổ sở rơi nước mắt vô số lần...
Lời nói cô nghe được từ mẹ Tô, lời nói cô nghe được từ Trình Thanh Thông, còn có lời nói cô vừa nghe được từ trong miệng của nữ phục vụ...
Tống Thanh Xuân cảm thấy đầu óc của mình sắp nổ tung, trong mấy ngày nay, bởi vì quá sợ hãi mà cô cực lực đi kiềm nén đi kháng cự những cảm giác xúc động đó, giờ lại tràn ngập tim cô lần nữa.
Cô là thật rất muốn rất muốn làm cho chính mình tràn ngập khí phách, không muốn lại đi tìm anh nữa, không muốn lại đi phạm tiện nữa ...
Nhưng người đàn ông đó, sao bản lĩnh lại lớn như vậy, mỗi lần sau khi khiến cô lạnh tâm, luôn có thể làm ấm áp tâm cô lại.
Cô là thật rất muốn đè cổ xúc động kia xuống, nhưng mà cả người cô lại không chịu khống chế tông cửa xông ra từ trong phòng rửa tay, chạy về phía thang máy.
Cô muốn đi sân bay, cho dù cô không biết rốt cuộc chính mình đi sân bay phải làm những gì, cho dù cô còn không quyết định tốt chính mình có nên giữ anh lại hay không.
Nhưng cô chính là muốn đi sân bay, cô muốn đi gặp anh, dù chỉ là ở xa xa nhìn bóng lưng rời đi của anh một chút, hoặc là máy bay xông lên bầu trời...
Thang máy đến tầng một bãi đổ xe, Tống Thanh Xuân vọt tới trước xe của mình, lúc vừa mới chuẩn bị tìm chìa khóa xe, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Cô tạm thời để chìa khóa xe vào trong lòng bàn tay, cầm điện thoại ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc