Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 70

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Tống Thanh Xuân thăm dò
Tại sao A Cửu gọi là A Cửu: Chẳng qua tôi cảm thấy có thể chủ topic là không có dũng khí đi tìm S quân, cho nên mới lên trên mạng tạo topic.
Diệp Phi Dạ viết sách thật là đẹp mắt: Cũng đúng, dù sao chủ topic cũng đã từng rất có dũng khí, tỏ tình bị cự tuyệt, sau khi ăn sạch sành sanh lại phải uống thuốc ***, đổi lại cô gái nào thì cũng sẽ không còn sức lực.
Tại sao A Cửu gọi là A Cửu: Cho nên hai chúng ta đứng nói chuyện không đau eo... Chẳng qua, giấu ở trong lòng như vậy, còn khó chịu hơn hỏi ra rất nhiều, liền giống như bạn nói, đoán tới đoán lui là ђàภђ ђạ người nhất.
Diệp Phi Dạ viết sách thật là đẹp mắt: Đúng vậy, cho nên mặc kệ có sức lực hay không, tôi vẫn là ủng hộ chủ topic đi tìm S quân hỏi rõ ràng, dù cuối cùng kết quả giống như hai lần trước, đều là tổn thương người, nhưng vẫn tốt hơn một mình chịu đủ ђàภђ ђạ như vậy.
...
Hai người tán gẫu tới tán gẫu lui như vậy, tán gẫu hơn một trăm khung, cuối cùng có bạn bè trên mạng khác cũng gia nhập thảo luận cùng.
Lee Jong-suk là chồng của tôi: Tôi cũng ủng hộ chủ topic đi tìm S quân hỏi rõ ràng, anh ta lúc lạnh lúc nóng như vậy, rốt cuộc là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là đang tìm vỏ xe phòng hờ?
Diệp Phi Dạ viết sách thật là đẹp mắt: Đúng vậy, hỏi, hỏi, hỏi! Chuyện quan trọng nói ba lần.
Lý Dịch Phong rất đẹp trai rất đẹp trai: Cũng đã bị đả kích hai lần, không sợ đả kích lần thứ ba, cho nên chủ topic đi thôi! Ủng hộ bạn!
Tại sao A Cửu gọi là A Cửu: Tôi đột nhiên nghĩ đến một biện pháp rất tốt, chủ topic, nếu bạn thật rất không có sức lực, bạn liền uống R*ợ*u đi, mượn R*ợ*u lấy sức làm việc!
Lee Jong-suk là chồng của tôi: Biện pháp tốt, tôi cho 101 điểm, một điểm cuối cùng là cho kiêu ngạo của bạn!
Diệp Phi Dạ viết sách thật là đẹp mắt: Biện pháp này thật thật là cực tốt! Chủ topic uống R*ợ*u, liền đi tìm S quân, dù bị anh ta cự tuyệt, nhiều nhất là một mình lén khổ sở, cũng sẽ không quá lúng túng, dù sao cũng đã uống say rồi!
Lý Dịch Phong rất đẹp trai rất đẹp trai: Làm đi làm đi, chủ topic, uống R*ợ*u có thể che giấu rất nhiều, bạn còn có thể thừa cơ đi dò xét S quân, ví dụ giả bộ trật chân, lại ví dụ giả bộ đau bụng, nếu như một người đàn ông thích một người phụ nữ, khẳng định vào lúc cô ấy khó chịu, anh ta sẽ xông qua đầu tiên, hơn nữa vẻ mặt cũng sẽ để lộ ra vẻ khẩn trương.
...
Có lẽ những người này tán gẫu đến quá mức sục sôi ngất trời, khiến cho càng ngày càng nhiều bạn bè trên mạng gia nhập đội hình của bọn họ.
Bởi vì nội dung trả lời thật sự là quá nhiều, Tống Thanh Xuân không thể xem hết toàn bộ, nhưng cô tìm kiếm đáp án từ trong những câu trả lời kia, gần như đều là ủng hộ cô mượn R*ợ*u đi tìm Tô Chi Niệm.
Thậm chí còn có một bạn bè trên mạng nhiệt tình tên là “Đường Đường thích Dương Dương”, sau đó đều chỉnh sửa lại những chiêu thức của bạn bè trên mạng ra một lần: “Lâu chủ, nếu như bạn đủ gan, bạn liền đi tìm S quân, sau đó sau khi cường hôn anh ta, xem thân thể anh ta có phản ứng hay không, nếu như có, bạn liền hỏi có phải anh ta thích bạn không. Nếu như bạn không đủ gan, bạn liền uống chút R*ợ*u, sau đó mượn sức mạnh của R*ợ*u đi tìm S quân, thuận thế còn có thể thăm dò anh ta. Cuối cùng PS một chút, Diệp Phi Dạ viết sách thật là đẹp mắt, có phải bạn cũng xem tiểu thuyết của Diệp Phi Dạ không? Tôi cũng rất thích xem đó.”
Diệp Phi Dạ viết sách thật là đẹp mắt: Khuynh quốc khuynh thành, chào bạn.
Tại sao A Cửu gọi là A Cửu: Khuynh quốc khuynh thành, chào bạn.
Đường Đường thích Dương Dương: Nằm máng, hóa ra hai người các bạn đều là độc giả của bà ấy?
...
Tống Thanh Xuân cũng không biết chính mình là bị hàng vạn hàng nghìn bạn bè trên mạng này xúi giục động tâm, hay là trong xương của cô đã nghĩ muốn đi tìm Tô Chi Niệm hỏi rõ ràng, cho nên lúc cô nhìn thấy lời cuối cùng, liền giơ tay lên, gọi người phục vụ, muốn một chai R*ợ*u.
Bạn bè trên mạng nói không sai, vào lúc cô tỏ tình bị cự tuyệt, vào lúc cô uống thuốc *** Tô Chi Niệm cho, cô đã mất đi không chỉ là sức lực, còn có tự tin và dũng khí.
Lúc buổi chiều, không phải cô không nghĩ tới muốn đi tìm Tô Chi Niệm ngả bài hỏi rõ ràng, nhưng mặc kệ ý nghĩ này mãnh liệt bao nhiêu, dũng khí của cô chỉ có thể cho cô làm chính là vẻn vẹn hai cuộc điện thoại không người tiếp nghe và một tin nhắn có đi không có về đó
Sự cự tuyệt và tàn nhẫn trước đây của anh, cuối cùng cũng khiến cho cô biến thành người nhát gan trong tình yêu.
Một chai R*ợ*u vào trong bụng, Tống Thanh Xuân vẫn thiếu một chút dũng khí.
Ba chai R*ợ*u vào bụng, Tống Thanh Xuân say ngà ngà bảy phần, vẫn không có lấy hết dũng khí.
Bốn chai R*ợ*u, năm chai R*ợ*u, sáu chai R*ợ*u... Cho đến cuối cùng, lúc Tống Thanh Xuân hoàn toàn khiến mình quá chén, không nhận rõ đông nam tây bắc, cả người bỗng chốc đứng lên từ trên chỗ ngồi, lớn tiếng gọi người phục vụ tính tiền, sau đó lung la lung lay bước bước chân, đi ra nhà hàng, tựa vào trên đèn ven đường, đưa tay ra, đung đưa lung tung với con đường trước mặt một lúc lâu, mới có một chiếc xe taxi dừng ở trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân đưa tay ra, kéo cửa xe nhiều lần cũng không có kéo ra, cuối cùng vẫn là tài xế xuống, mở cửa xe ra giúp cô.
Cô mơ mơ màng màng bò vào trong xe, bởi vì khó chịu, khẽ dựa lên lưng xe, liền nhắm hai mắt lại.
Tài xế xe taxi hỏi cô đi nơi nào rất nhiều lần, cô mới ngơ ngẩn mở to mắt, nhìn chằm chằm ánh đèn đường mơ hồ trước mặt rất lâu, rất lâu, mới nhẹ nhàng thì thào mở miệng nói: “Hiện tại mấy giờ rồi?”
“Tám giờ rưỡi.”
“Muộn như vậy rồi sao?” Trên mặt say ngà ngà mờ mịt của Tống Thanh Xuân, hiện ra một chút kinh hoảng, bởi vì uống R*ợ*u say, đầu lưỡi của cô có chút đánh nhau: “Tài xế, ông mau đưa tôi đi Vĩnh Huy Hoa Uyển, tôi cần phải về đến nhà trước bảy giờ, tôi còn phải làm cơm tối... Tối nay, anh ấy sẽ không cao hứng...”
“... Không cao hứng .” Tống Thanh Xuân thì thào nói hai lần, lại nhắm hai mắt lại lần nữa.
Tài xế taxi nghe rõ bốn chữ “Vĩnh Huy Hoa Uyển” này, khởi động xe, chở Tống Thanh Xuân qua đó
Bởi vì cô không nói cụ thể số cửa biệt thự, cho nên tài xế xe taxi chỉ dừng xe ở cửa tiểu khu.
“Tiểu thư, đến rồi.”
Tống Thanh Xuân chậm rãi xốc mí mắt lên, nghiêng đầu, nhìn thấy trên tảng đá ngoài cửa sổ không xa điêu khắc bốn chữ “Vĩnh Huy Hoa Uyển” này, lập tức đẩy mở cửa xe, thất tha thất thểu bò xuống.
“Tiểu thư, cô còn chưa trả tiền xe.”
“À.” Tống Thanh Xuân mơ hồ dừng bước lại, cũng không hỏi bao nhiêu, trực tiếp lấy lung tung mấy tờ tiền từ trong túi ra, cách cửa sổ, ném vào trong.
“Tiểu thư, cô đưa nhiều rồi.”
Tống Thanh Xuân giống như là không nghe thấy lời nói của tài xế xe taxi, xoay người, đi vào trong tiểu khu.
Tống Thanh Xuân đi khoảng nửa tiếng, mới đến cửa biệt thự Tô Chi Niệm.
Cô không có gõ cửa, trực tiếp giơ tay lên, nhập mật mã vào cổng lớn, sau đó đẩy cửa vào.
Cô theo đường đá dài, đi đến cửa nhà, vừa định giơ tay lên nhập mật mã vào, cửa lại bị người mở ra từ bên trong. Động tác của Tống Thanh Xuân dừng một chút, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người đứng ở cửa.
Tô Chi Niệm đứng đưa lưng về phía ánh sáng trong phòng, cô say R*ợ*u nỗ lực nhìn rất lâu, mới phát hiện mi tâm anh nhăn lại.
Anh là bởi vì cô về trễ, nên không cao hứng sao?
Tống Thanh Xuân nở nụ cười dịu dàng với Tô Chi Niệm, lẩm bẩm mở miệng nói: “Thực xin lỗi, Tô tiên sinh, em trở về muộn.”
Lúc Tô Chi Niệm ở trong thư phòng mở cuộc họp qua điện thoại đến một nửa, nghe thấy cửa lớn truyền tới âm thanh nhập mật mã vào.
Anh nhăn mi tâm lại một chút, cho rằng là chính mình nghe lầm, liền chỉnh âm thanh máy vi tính nhỏ đi một chút, sau đó liền nghe thấy tiếng cửa sắt bị đẩy ra, tiếp nối chính là tiếng bước chân có người đi vào trong sân.
Người biết mật mã trong nhà anh không nhiều, ngoại trừ Đường Nặc, cũng chỉ có Tống Thanh Xuân...
Tô Chi Niệm nói một câu “Xin lỗi” với máy vi tính, liền đứng dậy, bước nhanh đi đến phía trước cửa sổ, nhìn thấy bước chân Tống Thanh Xuân không ổn định, đang đi về phía cửa nhà.
Tô Chi Niệm cũng không kịp nói một tiếng chờ anh với nhưng người đang họp trong máy vi tính, liền vội vàng kéo cửa thư phòng ra, đi xuống lầu.
Lúc anh mở cửa, cô giơ tay, đang chuẩn bị nhập mật mã vào.
Muộn như vậy, cô tới đây làm cái gì?
Tô Chi Niệm bất giác nhíu mày lại, anh vừa mới chuẩn bị lên tiếng hỏi thăm cô, liền nhìn thấy cô cười dịu dàng với anh, nói: “Thực xin lỗi, Tô tiên sinh, em trở về muộn.”
Một câu nói rất quen thuộc... Vào một trăm ngày cô từng ở nhà anh, đã nói với anh câu nói này rất nhiều lần rồi... Trong phút chốc Tô Chi Niệm giống như là bị người điểm huyệt đạo, cứng đờ ngay tại chỗ.
Tống Thanh Xuân chờ giây lát, thấy anh vẫn không lên tiếng, cho rằng anh lại không cao hứng, vẫn là dùng ngữ khí mềm mại vửa rồi nói: “Tô tiên sinh, em cam đoan về sau sẽ không trở về muộn như vậy nữa.”
Nói xong, cô liền bước bước chân đi vào trong nhà, vào lúc đi qua ngưỡng cửa, chân của cô không có nâng lên, đạp phải chính mình, cả người liền ngã vào trong phòng, may mắn anh đứng ở trước mặt của cô, cô chỉ là nhào vào trong lòng anh, anh nghe thấy mùi R*ợ*u nhàn nhạt.
Cô uống R*ợ*u? Tô Chi Niệm động mi tâm, vẫm không lên tiếng, cô liền giãy giụa ra ngoài từ trong lòng anh, đứng vững ở trước mặt anh, ngửa đầu, lại là một nụ cười ấm áp với anh: “Tô tiên sinh, anh ăn cơm chưa?”
Hóa ra, cô là uống say, cho rằng chính mình còn đang ở trong biệt thự của anh... Tô Chi Niệm sợ cô ngã sấp xuống, trước khi cô rời đi, đầu ngón tay còn dìu đỡ cánh tay cô, nhẹ nhàng run rẩy lên.
Anh luôn như vậy, không nói tiếng nào ... Đáy lòng cô lặng lẽ nghĩ một chút, tiếp tục cười với anh, ngữ khí đặc biệt ôn nhu hỏi: “Hiện tại em liền đi nấu cơm cho anh...”
Nói xong, cô liền hất cánh tay anh ra, vòng qua bên cạnh anh, đi về phía phòng ăn.
Vừa đi, trong miệng cô còn vừa nói chuyện: “Tô tiên sinh, anh muốn ăn cái gì? A, anh thích ăn cá dưa chua, chúng ta liền nấu cá dưa chua, còn có thịt bò, còn có thịt kho tàu cà tím... Ừ, lại thêm một súp đậu hũ nữa, được không?”
Thời gian giống nhau quay ngược lại, trở lại quá khứ không lâu trước kia.
Từng là thời gian vui vẻ an nhàn như vậy, nhưng hiện tại, ôn lại cảnh vật trước đây, lại khiến cho người ta khổ sở giống như dao cắt.
Tô Chi Niệm nghe ngữ khí hỏi thăm của Tống Thanh Xuân, đáy mắt bỗng dưng trở nên hơi chua xót, làn môi anh động rất lâu, mãi cho đến khi cô tiến vào phòng ăn, anh mới phát ra một tiếng nói rất thấp rất thấp: “Được.”
Lúc Tô Chi Niệm vừa mới chuẩn bị đóng cửa lại, đi đến phòng ăn, nhìn thấy Tống Thanh Xuân lung la lung lay lại đi ra từ bên trong, trong tay còn kéo xe kéo chuyên dùng cho đi dạo siêu thị lúc cô còn từng ở nhà anh.
“Tô tiên sinh, trong tủ lạnh không có thức ăn, em đi siêu thị một chuyến, sẽ trở về rất nhanh.”
Đau xót trong mắt Tô Chi Niệm càng lợi hại hơn, biết rõ cô uống say, sẽ không biết gì hết, nhưng lại vẫn xoay mặt không nhìn về phía cô.
Lúc cô dạo siêu thị, anh đều đi theo phía sau cô trong toàn bộ hành trình.
Cô chọn rất nhiều thứ, đều là anh thích ăn.
Túi của cô, lúc vào nhà anh, đặt ở trên ghế sofa của anh, không mang ra, cuối cùng khi tính tiền, cô tìm kiếm rất lâu, cũng không tìm được ví tiền, là anh đưa ví tiền của mình tới trong lòng bàn tay của cô, cô mới nhoẻn miệng cười, mang theo vài phần ngây thơ nói: “Hóa ra ví tiền ở chỗ này nha.”
Tính tiền xong, vẫn là cô kéo xe đi ở phía trước, anh bảo trì xa cách một mét xa ở phía sau cô.
Từ siêu thị đến cửa tiểu khu, có lẽ khoảng hai trăm mét, ở giữa có rất nhiều cửa hàng kinh doanh hai mươi bốn tiếng.
Lúc đi qua một tiệm thuốc, cô đột nhiên liền ngừng bước chân, ngơ ngẩn nhìn tiệm thuốc đó một lúc lâu, sau đó ném xe kéo cầm trong tay đi, liền đi tới trong tiệm thuốc.
Anh có chút không biết cô muốn làm cái gì, vội vàng cầm lấy xe kéo trên đây, kéo lại kịp, anh vừa tới cửa, cô liền đi ra từ bên trong, trong tay cầm rất nhiều hộp thuốc, phía sau còn có người bán hàng đi theo: “Tiểu thư, cô còn chưa có trả tiền mà.”
Tô Chi Niệm vội vàng móc P0'p ra, rút nhiều tờ tiền mặt màu đỏ từ bên trong ra, đưa cho người bán hàng, rồi đuổi theo Tống Thanh Xuân đang nghiêng ngả lảo đảo quẹo vào cửa hàng tạp hóa.
Giống như vừa rồi, anh vừa tới cửa hàng tạp hóa, cô liền ôm một bình nước khoáng vọt ra từ bên trong, sau đó ngồi xổm ở ven đường, liền liều mạng bắt đầu xé mở hộp thuốc.
Anh không biết đó là thuốc gì, thuận tay đưa ông cho cửa hàng tạp hóa một tờ tiền, liền bước nhanh đi về phía Tống Thanh Xuân ở ven đường.
Tiến tới gần, anh mới nhìn rõ ràng ba chữ thuốc *** trên hộp thuốc cô ném xuống đất.
Anh liền không có thời gian lo đến xe kéo trong tay, trực tiếp ném ở trên đường phố, liền xông lên trước, bắt lấy tay cầm thuốc đang nhét vào trong miệng của cô.
“Anh là ai, sao anh lại muốn cản tôi! Anh buông tôi ra!” Cô nhăn mày, vừa phát cáu nói với anh, vừa liều mạng muốn giãy thoát cổ tay từ trong tay anh.
“Không phải anh thích cho tôi uống thuốc *** sao? Tôi uống cho anh xem!” Cô không tránh thoát tay anh, dứt khoát vứt bỏ, giơ hộp thuốc nắm trong tay kia lên bờ môi, liều mạng mà cắn mở đóng gói.
Động tác cô nhanh kinh người, anh còn chưa kịp nắm chặt tay cô, viên thuốc liền bị cô nhét vào trong miệng.
Vừa rồi Tô Chi Niệm sợ lực đạo quá lớn, tổn thương cô, dứt khoát đoạt toàn bộ thuốc *** trong tay cô, ném vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó liền P0'p chặt cằm cô, duỗi ngón trỏ vào trong miệng cô, hung bạo lấy thuốc *** đã đưa đến lưỡi ra.
Cô oán hận anh ngăn cản, đột nhiên liền ngậm miệng lại, cắn chặt ngón tay của anh.
Cô cắn đặc biệt dùng sức, đau đớn ray rứt vẫn lan tràn đến đáy lòng của anh, anh lại không có chút ý tứ muốn buông thuốc *** ra.
Cô cắn cắn, nước miếng trong miệng đột nhiên liền sặc đến chính mình, cô liền buông ngón tay anh ra, quay đầu bắt đầu ho khan.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô.
Cô ngừng ho khan, quay đầu, cười nhạt với anh: “Cám ơn anh nha...”
Anh biết, cô say đã không nhận rõ anh là ai .
Một giây sau cô lại mở miệng nói: “Tôi có thể mượn điện thoại di động của anh dùng một chút không?”
Cô cũng không đợi anh đồng ý, tay nhỏ liền mò tới trong túi của anh
Anh nắm chặt tay nhỏ mò lung tung của cô, đưa điện thoại di động cho cô.
Cô nói một câu “Cám ơn”, sau đó liền khẩn cấp vội vã cầm lấy điện thoại di động, nhấn điện thoại, nhập mười một con số vào phía trên.
Đó là con số anh không thể quen thuộc hơn.
Số điện thoại của anh.
Cô nhấn nút send, bên trong di động rõ ràng là giọng nữ máy móc nói là “Chào bạn, số điện thoại bạn gọi hiện đang bận”, nhưng cô lại giống như là không nghe thấy, tội nghiệp mở miệng với bên trong: “Tô Chi Niệm, em uống say, anh có thể tới đón em không?”
“Tại sao anh không nói chuyện, có phải anh không muốn tới đây không?”
Theo câu hỏi của cô, anh rõ ràng nhìn thấy, có hai dòng nước mắt lăn xuống từ trong mắt của cô.
“Tại sao anh không nói chuyện, có phải anh không muốn tới đây không?”
Theo câu hỏi của cô, anh rõ ràng nhìn thấy, có hai dòng nước mắt lăn xuống từ trong mắt của cô.
Đáy lòng Tô Chi Niệm đột nhiên co rút, cả người liền giống như là bị điểm huyệt đạo, cứng đờ đứng ở bên cạnh Tống Thanh Xuân, yên tĩnh nhìn cô.
“... Hay là anh rất bận, hiện tại không có thời gian tới đây?” Lời nói của cô rõ ràng rất nhẹ nhàng và tự nhiên, thậm chí còn mang theo một chút nụ cười săn sóc ấm áp, nhưng nước mắt của cô lại giống như là trân châu đứt dây, càng rơi càng hung: “Không sao đâu...”
Sau khi cô nói đến đây, ngôn ngữ rõ ràng vấp một chút, cô giống như sợ chính mình khóc ra thành tiếng, liều mạng cắn khóe môi, qua một hồi lâu, mới miễn cưỡng cong mặt mày chứa nước mắt lên, lời nói trong miệng mang theo một chút run rẩy không dễ dàng phát giác: “... Em có thể đợi anh, lúc nào anh có thời gian, thì tới đây vào lúc đó, được không?”
Sau khi cô hỏi xong câu này, trong nháy mắt khóe môi nâng lên độ cong liền biến mất không còn tăm hơi, cô giống như là kẻ ngốc, cô cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm đường phố trước mặt rất lâu, mới lầm bầm lầu bầu nhẹ giọng mở miệng nói: “Sao em lại quên ... Anh không cần em chờ anh...”
Trong chớp mắt, quanh thân cô bị cô đơn nồng đậm bao bọc lấy, vào lúc nói xong câu đó, tròng mắt của cô tử kích động chuyển hai vòng, theo đó là hai hàng nước mắt lăn tách tách xuống, cô nhanh chóng rũ mắt xuống, tay giơ điện thoại giống như là mất đi toàn bộ sức lực, cũng nhanh chóng rơi xuống từ bên tai: “... Thậm chí, ngay cả bạn bè cũng không bằng lòng làm với em...”
Tay cô dùng sức nắm chặt điện thoại, đầu chậm rãi cúi xuống, có từng giọt nước mắt lớn nện xuống trên mặt đất đường cái, phát ra từn tiếng “tách” “tách” “tách” nối liền.
Đó đều là những lời lạnh bạc vô tình anh nói với cô vào ngày cô tỏ tình với anh... Lúc anh nói những lời đó, đáy lòng thật rất đau, nhưng anh là ép buộc chính mình nói, anh muốn làm cho cô buông tay anh, lại không nghĩ rằng, lại khiến cho cô khổ sở như vậy.
Tô Chi Niệm nhìn cô gái rơi lệ không tiếng động, tâm hung hăng co rút lại một chỗ, đau đến qua một lúc lâu, anh mới lấy lại tinh thần, anh muốn gọi một tiếng tên cô, nhưng làn môi vừa động, liền nhìn thấy cô chậm rãi ngồi xổm người xuống, co rụt chính mình lại thành một đoàn nho nhỏ, tiếng nói nhẹ giống như là sương mù, lại nhỏ giọng nói với điện thoại di động: “Tô Chi Niệm, em không muốn làm phiền anh, nhưng em thật sự rất thích anh, anh có thể cho rằng em chưa từng tỏ tình, anh vẫn giống như trước đây, giống như trước đây, xem em thành một người bạn, có được không?”
Cô nói nói, liền khóc ra tiếng: “Em cam đoan em không thích anh, không để cho anh biết em thích anh, nếu như anh không tin tưởng em, em có thể tìm một người bạn trai, thậm chí em có thể kết hôn, như vậy, em liền không có cách nào quấn quýt lấy anh, như vậy, anh có thể đừng ghét bỏ em làm phiền, như vậy, chúng ta liền chỉ có thể làm bạn bè, như vậy...”
Cô giống như bắt lấy được một nhánh cỏ cứu mạng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, đáy mắt cô phủ kín nước mắt, chớp động ra hai ánh sáng rực rỡ: “... Như vậy, anh sẽ làm bạn với em, được không?”
Tô Chi Niệm cảm giác giống như có người cầm lấy lưỡi dao sắc bén, hung bạo cắt một đường ở trong lòng anh, có dòng máu xinh đẹp, theo đau đớn xâm nhập cốt tủy, chảy nhỏ giọt ra từ sâu trong cơ thể.
“Tại sao anh không trả lời?” Cô say R*ợ*u, ý thức có chút mơ hồ, cô chỉ vừa hỏi xong, liền mang theo tiếng khóc nức nở mở miệng hỏi tiếp, một giây sau đó, cô đột nhiên đứng lên từ trên mặt đất, chạy thẳng đến trước mặt anh, bắt lấy cánh tay anh, ngước khuôn mặt tươi cười hoa lê đẫm mưa lên, nhìn mặt anh chăm chú: “Anh sẽ đồng ý, đúng không?”
Đáy mắt mong đợi của cô, khiến cho mắt Tô Chi Niệm trở nên hơi chua xót, anh bất giác nghiêng đầu đi, tránh né tầm mắt của cô.
“Em biết, có phải anh không bằng lòng đáp ứng hay không...” Ngữ điệu cô lại mất mác xuống, cô cúi đầu một chút, tay bắt lấy cánh tay anh bỗng dưng gia tăng sức lực, sau đó lại ngẩng đầu lên, cõi lòng đầy mong đợi nói: “Nhưng mà, anh có thể lừa gạt em, nói một chữ được, có được không?”
Cô giống như là sợ anh lại cự tuyệt chuyện này, ngữ khí tiếp theo liền có vẻ hơi gấp cam đoan với anh: “Chỉ là lừa gạt em, lừa gạt em, chỉ nói một chữ, một chữ, được không?”
Lúc nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của cô nghe giống như là cầu xin: “Chỉ một chữ...”
Đáy lòng Tô Chi Niệm co rút đau, sắc mặt cũng không còn huyết sắc, làn môi anh đã bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy lên, anh dùng sức lực rất lớn mới khiến cho chính mình hít thở được một hơi, sau đó quay đầu, nhìn mắt cô, vừa định thuận theo thỉnh cầu của cô, nói một câu “Được”, cô liền bỗng nhiên lắc đầu, khuôn mặt uể oải lại thì thào nói nhỏ lên: “Thực xin lỗi, em lại bắt đầu có suy nghĩ kỳ lạ, tại sao anh ấy có thể trở về tìm tôi chứ... Anh không phải anh ấy, thực xin lỗi, tôi nhận nhầm người... Nhận nhầm người ...”
Cô vừa nói, vừa liền vung cánh tay anh ra, thối lui về sau từng bước một.
Vào lúc sắp lùi đến bên cạnh thùng rác, cô mới ngừng lại, trong miệng còn đang lặp lại câu “Thực xin lỗi, nhận nhầm người” .
Sau đó cô lại chậm rãi ngồi xổm người xuống, nức nở rất nhẹ rất nhẹ lên.
Lúc nãy khi anh ngăn cản cô uống thuốc ***, đoạt lại thuốc hết, ném vào trong thùng rác, có một hộp không có ném chuẩn, đúng lúc ở bên cạnh chân ngồi xổm của cô.
Cô khóc khóc, không biết tại sao hai mắt đẫm lệ kia lại trông thấy hộp thuốc *** đó, sau đó đầu ngón tay run rẩy liền nhặt lên.
Cô giơ đến trước mắt, mượn ánh đèn đường mờ vàng, nhìn chằm chằm chữ phía trên, nhìn một lúc lâu, mới đọc từng chữ: “Thuốc, tránh, thai, khẩn, cấp...”
Sau khi cô đọc xong, sững sờ một lúc lâu, giống như đang phản ứng năm chữ này là ý tứ gì, sau đó liền nối lại, nhẹ nhàng lặp lại lần nữa: “Thuốc *** khẩn cấp... Thuốc ***...”
Cô há to miệng, quay đầu, vừa nhìn về phía anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh nói, có phải tôi chỉ cần chịu uống thuốc ***, anh ấy liền chịu tới gặp tôi không?”
Cổ họng Tô Chi Niệm giống như là bị cái gì đó ngăn chặn, mắt đau nhức lợi hại.
Cô hoàn toàn đắm chìm ở trong thế giới của mình, hoàn toàn không đi lưu ý bộ dạng của anh, sau khi nói xong câu nói kia, liền đưa tay ra, bắt đầu tìm kiếm lung tung ở trên mặt đất, lúc tìm thấy điện thoại di động của anh, khuôn mặt treo nước mắt ràn rụa lộ ra một nụ cười, sau đó liền giơ điện thoại di động lên bên tai, nhỏ giọng nói: “Tô Chi Niệm, anh tới đây nhìn em được không? Chỉ cần anh tới đây, em liền đáp ứng anh, em sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, uống thuốc *** anh cho... Tô Chi Niệm...”
Lời kế tiếp của Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, thân thể Tô Chi Niệm cứng ngắc đứng ở chỗ không xa, bỗng nhiên liền cất bước đi đến trước mặt cô, cúi người kéo cô trên từ trên mặt đất một cái.
Cô say R*ợ*u nên toàn thân mềm mại vô lực, bị anh kéo một cái, điện thoại di động nắm trong tay “bốp” rơi xuống đất.
Cô “Á” thật thấp một tiếng, muốn cúi người đi nhặt lấy, lại bị anh dùng sức một cái, kéo vào trong lòng ôm chặt lấy.
Anh phát hiện đáy lòng cô đang nghi hoặc, buồn bực anh là ai, cánh tay anh ôm cô dùng sức, ôm cô càng chặt thêm một chút, sau đó chôn đầu ở chỗ cổ của cô, mở miệng tiếng nói có chút nghẹn ngào: “Là anh, anh là Tô Chi Niệm, anh tới rồi...”
Trong lòng cô, lúc nghe đến ba chữ “Tô Chi Niệm” kia, chớp mắt cứng đờ sững sờ, qua một hồi lâu, cô mới ngây ngốc hỏi: “Anh nói, anh là ai?”
“Tô Chi Niệm, anh nói, anh là Tô Chi Niệm.”
Cô giống như là không tin tưởng, tiến đầu đến trên quần áo của anh, hung hăng hít mấy hơi, sau đó anh liền đọc được ý nghĩ trong đáy lòng cô: Thật là mùi hương của Tô Chi Niệm...
Cô ngẩn ngơ chớp chớp mắt, đáy lòng rõ ràng có vui sướng đang lay động, ngay cả mở miệng, giọng nói cũng run rẩy lợi hại: “Anh thật là Tô Chi Niệm sao?”
“Đúng, thật là anh.” Tô Chi Niệm không có chút xíu thiếu kiên nhẫn tiếp tục hồi.
“Anh thật sự tới?”
“Đúng, anh thật sự tới.”
Tô Chi Niệm vừa trả lời chắc chắn xong, Tống Thanh Xuân bỗng chốc liền “Oa” khóc ra tiếng: “Sao giờ anh mới tới, anh biết không, em chờ anh rất lâu, rất lâu ... Sao giờ anh mới tới...”
Tô Chi Niệm nghe cô trách móc, đầu chôn ở chỗ cổ cô càng vùi sâu hơn một chút, có một giọt nước mắt dính ở trên *** của cô: “Thực xin lỗi, anh không nên tới muộn như vậy, thực xin lỗi.”
“Vậy anh tới, còn sẽ đi không?” Cô nắm chặt áo của anh, tội nghiệp hỏi.
Cánh tay anh ôm cô cứng đờ một chút, lúc phát hiện được khủng hoảng nơi đáy lòng cô, dán đến bên tai cô, trầm thấp cam đoan nói: “Không, không đi.”
“Thật sao? Anh thật không đi sao?”
“Thật.” Anh đáp không chậm trễ chút nào.
Anh nhận lỗi, anh cam đoan, khiến cho đáy lòng cô đặc biệt vui mừng, liền dâng trào ủy khuất và khổ sở anh đã cho cô vào mấy ngày nay lên, nước mắt của cô tách tách chảy càng mãnh liệt, thậm chí cô còn ở trong lòng anh giậm chân: “Anh biết không, anh rất đáng ghét, anh đã có người trong lòng, vì sao anh còn muốn đối tốt với em? Anh đã đối tốt với em, vì sao anh còn không luôn đối tốt với em? Anh không có cách nào cho em cả đời, anh cần gì phải tới trêu chọc em? Anh có biết không, em thật thật chán ghét anh, rất chán ghét anh lúc lạnh lúc nóng... Sao anh có thể bắt nạt em như vậy? Anh là tên khốn kiếp, trứng thúi...”
Cô giống như là lại nói khẩu lệnh, phát tiết khổ sở và kiềm nén nơi đáy lòng mình.
Anh im lặng không tiếng động ôm lấy cô, tùy ý cô phát tiết.
Phát tiết đến cuối cùng, cô không còn sức lực, tiếng mắng và tiếng oán giận trong miệng dần dần biến mất, chỉ là còn lại tiếng nức nở như có như không, rúc vào trước *** anh.
Cảm xúc của cô dần dần ổn định lại, cô cọ xát nước mắt và nước mũi lên quần áo anh, sau đó chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy eo anh.
Thân thể anh hơi cứng đờ một chút, ôm ấp cô vào trong lòng càng chặt một chút.
Đèn đường yên tĩnh chiếu ở trên thân hai người, ven đường thỉnh thoảng có người đi qua, sẽ quay đầu nhìn hai lần.
Anh và cô giống như không có phát hiện được, cứ như vậy ở trên đường phố cuối thu, không coi ai ra gì ôm lấy nhau.
Một giấc ngủ này của Tống Thanh Xuân rất sâu, lúc tỉnh lại lần nữa, đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Say R*ợ*u khiến cho đầu cô đau đặc biệt lợi hại, thế cho nên lúc cô mở to mắt, đầu óc đều là trống rỗng.
Cô theo quán tính ôm chăn mền, muốn dựa ở trên giường một lát, nhưng chui vào giữa hơi thở lại là mùi hương thanh đạm quen thuộc, cô nhăn mi tâm lại một chút, mới chú ý đến vỏ chăn khăn trải giường không phải màu hồng nhạt mình dùng trong thường ngày, mà là xanh đậm.
Đây rõ ràng cho thấy là phong cách của đàn ông...
Tống Thanh Xuân giống như bị người hung hăng gõ một gậy, hoàn toàn tỉnh táo lại, cô đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, quan sát hoàn cảnh bốn phía chung quanh một vòng, nhận ra đây là phòng ngủ của Tô Chi Niệm.
Sao cô lại ở trong nhà anh?
Tống Thanh Xuân nhăn mày một chút, còn không nghĩ rõ ràng đây rốt cuộc là chuyện gì, cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra, Tô Chi Niệm mặc một thân trang phục thoải mái màu trắng, trong tay xách mấy bộ quần áo đi vào.
Tống Thanh Xuân nhận ra, đó là đồ cô mặc vào hôm qua... Cô bất giác cúi đầu, nhìn thoáng qua trước ***, phát hiện trên người mình mặc áo sơ mi của Tô Chi Niệm.
Trời ạ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao vừa tỉnh ngủ, cô ngủ ở trên giường anh thì thôi đi, lại còn mặc áo sơ mi của anh? Hơn nữa cô không có một chút ấn tượng với việc mình *** áo ra, thay áo sơ mi của anh từ lúc nào?
Tống Thanh Xuân càng nghĩ, đầu càng đau.
Tô Chi Niệm dừng lại ở nơi cách mép giường một mét xa, ném quần áo của cô lên trên giường, lãnh đạm ném một câu: “Tỉnh liền nhanh chóng rửa mặt, xuống lầu ăn cơm trưa.”
Nói xong, anh cũng không đợi cô có phản ứng, liền xoay người, rời khỏi phòng ngủ.
Theo cửa phòng ngủ bị đóng lại, Tống Thanh Xuân vừa vắt hết óc nghĩ đây là xảy ra chuyện gì một lần nữa, vừa chậm rì rì xuống giường, ngựa quen đường cũ đi phòng tắm.
Tống Thanh Xuân không tập trung tư tưởng đi đến trước bồn rửa tay, nhìn đến bàn chải đánh răng và cốc để xúc miệng mới tinh để ở bên cạnh vòi nước, biết đó là Tô Chi Niệm cho mình dùng, thuận tay liền cầm lên, vừa nặn kem đánh răng, vừa rót nước súc súc miệng.
Tống Thanh Xuân chà răng hai cái, ngẩng đầu, nhìn mặt gương trước mặt, sau đó mắt đột nhiên mở đến lớn nhất.
Tấm gương kia đâu còn có thể soi nữa? Trên mặt gương rộng hơn một mét, đều bị son môi viết đầy chữ.
Ngay cả vách tường màu trắng bên cạnh cũng bị son môi vẽ đến lộn xộn lung tung.
Màu son môi kia, Tống Thanh Xuân không thể quen thuộc hơn nữa, chính là cây son cô mang theo bên mình mỗi ngày.
Tống Thanh Xuân ngậm bàn chải đánh răng, sững sờ một hồi lâu, mới cúi đầu tìm kiếm xung quanh, sau đó liền nhìn thấy cây son môi Chanel trống không ở trong thùng rác.
Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, mới thu hồi chấn kinh nơi đáy lòng, nhìn về phía chữ trên gương.
“Tô Chi Niệm là tên khốn kiếp”, “Tô Chi Niệm là vương bát đản”, “Tô Chi Niệm là trứng thúi” ...
Những chữ viết mắng người này, Tống Thanh Xuân giống nhau cũng không thể quen thuộc hơn nữa, chính là chữ viết của cô mà...
Trong miệng Tống Thanh Xuân ngậm bàn chải đánh răng, bỗng chốc “cạch” một tiếng, rơi xuống trong bồn rửa tay.
Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm những lời nói mắng người kia, phí rất nhiều sức lực mới ổn định tâm thần, cúi đầu, nhặt bàn chải đánh răng lên, rửa sạch sẽ, nặn kem đánh răng lần nữa, nhét vào trong miệng, vừa chà răng, vwfa tiếp tục nhìn lại chữ trên gương.
“Tô Chi Niệm thích Tống Thanh Xuân”, “Tống Thanh Xuân yêu Tô Chi Niệm nhất”, “Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân yêu thương nhau cả đời” ...
Tay Tống Thanh Xuân đột nhiên run lên, bàn chải đánh răng chọc đến lợi, cô đau đến nước mắt suýt nữa tuôn ra.
Cô hút ngược mấy hơi, mới làm dịu đau đớn sắc bén kia, sau đó vừa tiếp tục cẩn thận dè dặt chà răng, vừa tiếp tục nhìn lại chữ viết son môi đầy vách tường.
Tất cả những lời kia gần như đều là cô viết, không phải mắng Tô Chi Niệm, chính là đang biểu lộ tình yêu ...
Cô nghĩ đến Tô Chi Niệm dưới lầu, hận không thể có vết nứt trên vách tường, cô lập tức trốn vào, cũng không muốn ra nữa.
Tối hôm qua cô uống say sao? Nên mới sẽ làm ra chuyện mất mặt như vậy...
Tống Thanh Xuân phát điên lắc lắc đầu, vừa mới chuẩn bị súc phun kem đánh răng trong miệng, dư quang khóe mắt liền ném đến trên vách tường màu trắng bên cạnh, dùng son môi viết hai hàng chữ to rồng bay phượng múa.
“Tô Chi Niệm là tên khôn kiếp”, “Tô Chi Niệm là vương bát đản”, “Tô Chi Niệm là trứng thúi” ...
“Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân”, “Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất”, “Cả đời này, Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất” ...
Trong nháy mắt, biểu tình Tống Thanh Xuân liền cứng đờ.
Đây là chữ viết của Tô Chi Niệm... Cô uống say R*ợ*u nên mượn R*ợ*u làm càn, hồ nháo làm bậy, anh thì sao? Chẳng lẽ cũng uống say R*ợ*u?
Tống Thanh Xuân ngậm bọt kem đánh răng, nhìn chằm chằm hai hàng chữ kia ngẩn ngơ gần năm phút, mới chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác nghĩ đến, tối hôm qua chính mình vốn là muốn đi bệnh viện ở cùng ba, kết quả lúc ăn cơm, cầm điện thoại ra thấy topic xin giúp đỡ của mình, sau đó dưới sự cổ vũ của hàng vạn hàng nghìn bạn bè trên mạng, chuẩn bị mượn R*ợ*u tới tìm Tô Chi Niệm hỏi rõ ràng... Nhưng ai biết, cuối cùng cô không thể lấy hết dũng khí tới tìm Tô Chi Niệm thì cũng thôi đi, ngược lại đem chuốc chính mình say khướt...
Khó trách lúc cô tỉnh lại, đầu lại đau như vậy, cũng không nhớ rõ cái gì, hóa ra uống say ૮ɦếƭ rồi.
Chỉ là, tối hôm qua cô say bất tỉnh nhân sự, đã chạy tới trong nhà Tô Chi Niệm như thế nào? Chẳng lẽ là cô ở dưới tình huống chính mình không biết chút gì, gọi điện thoại cho anh sao?
Tống Thanh Xuân rót nước lung tung, nhếch nhác súc nhổ kem đánh răng trong miệng, rồi liền bỏ lại bàn chải đánh răng và cốc để xúc miệng trong tay xuống, lao ra nhà vệ sinh.
Cô chuyển hai vòng quanh bốn phía phòng ngủ của Tô Chi Niệm, sau đó nhìn thấy túi xách của mình trên ghế sofa, vội vàng xông tới, mở túi ra, tìm điện thoại di động từ bên trong ra, nhấn ghi chép trò chuyện.
Cô không có gọi điện thoại cho Tô Chi Niệm mà... Vậy cô đến trong nhà Tô Chi Niệm bằng cách nào?
Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao cầm điện thoại di động, vừa quay trở lại nhà vệ sinh, vừa nhăn mày lại suy nghĩ cẩn thận.
Cô nhớ được ngày hôm qua lúc mình uống đến chai R*ợ*u thứ ba, đột nhiên đứng lên, muốn mượn cổ xúc động sức mạnh kia tới tìm Tô Chi Niệm, nhưng cô rời khỏi chỗ ngồi còn chưa được hai bước, cổ khí kia liền tiêu tán sạch sẽ khô ráo, cô lại không có cốt khí ngồi trở xuống lần nữa, gọi người phục vụ bưng lên cho mình bốn chai R*ợ*u!
Tống Thanh Xuân mở vòi nước ra, vừa rửa mặt, vừa tiếp tục nhớ lại.
Giống như là lúc uống đến chai thứ sáu, cô ý thức được chính mình đã muốn say, cô sợ chờ một lát mình nổi lên dũng khí đi tìm Tô Chi Niệm, sau đó lại không nhớ được phản ứng của anh, cho nên liền muốn mở ghi âm của điện thoại di động, nhưng lúc đó cô đã mơ hồ hoàn toàn không thấy rõ chữ trên điện thoại di động, cho nên liền nhờ người phục vụ giúp đỡ...
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, cũng không có thời gian để lo rửa sữa rửa mặt trên mặt, cũng mặc kệ tay ướt sũng, trực tiếp cầm điện thoại di động lên, nhấn mở ghi âm.
Đã qua nhiều tiếng như vậy, điện thoại di động vẫn còn đang ghi âm.
Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua lượng pin, chỉ còn lại không tới 15%, cô sợ chính mình không kịp nghe xong ghi âm, điện thoại di động liền hết pin tự động tắt máy, vội vàng dừng ghi âm, sau đó chờ khi lưu file xong, liền tìm tai nghe bluetooth, đeo lên trên lỗ tai, vừa nghe, vừa tiếp tục rửa mặt.
Ghi âm bắt đầu ở trong nhà hàng ăn nhanh, đủ kiểu âm thanh ồn ào tranh cãi ầm ĩ, cô trực tiếp tua nhanh, mãi cho đến khi nghe thấy chính mình gọi người phục vụ tính tiền, mới ngừng lại.
Theo một trận tiếng sàn sạt thật lâu, Tống Thanh Xuân nghe thấy có tiếng tài xế xe taxi hỏi mình đi đâu truyền tới.
Cô say R*ợ*u, lại có thể hỏi một đằng, trả lời một nẻo một câu mấy giờ rồi, chờ đến sau khi tài xế xe taxi nói với cô thời gian, cô liền lầu bầu lẩm bẩm nói muốn đi “Vĩnh Huy Hoa Uyển” .
Hóa ra... Cô uống say, lại có thể cho rằng chính mình còn sống trong một trăm ngày ký hiệp ước với Tô Chi Niệm.
Đoạn ghi âm này, Tống Thanh Xuân đều là tua nhanh qua, từ trong âm thanh đứt quãng, cô đại khái biết, tối hôm qua chính mình không có gõ cửa, trực tiếp nhập mật mã vào, xâm nhập biệt thự của Tô Chi Niệm, còn ồn ào muốn nấu cơm cho anh, sau đó ghi âm liền trống gần nửa tiếng.
Cô nghĩ, trong nửa tiếng đó, có lẽ là cô đi siêu thị mua thức ăn, rơi điện thoại di động ở trong biệt thự của Tô Chi Niệm.
Từ trong bước chân rời đi, Tống Thanh Xuân biết, Tô Chi Niệm cùng đi theo cô ra cửa.
Lúc trở về, chỉ có tiếng chân của một mình Tô Chi Niệm, cô nghĩ, cô hoặc là bị anh cõng trở về, hoặc là được anh ôm trở về.
Tiếng bước chân của Tô Chi Niệm càng lúc càng vang, có lẽ là cách điện thoại di động càng ngày càng gần, sau đó cô liền nghe thấy âm thanh huyên náo phát ra từ người được đặt ở trên ghế sofa.
Sau khi Tô Chi Niệm để cô xuống, không biết muốn đi làm những việc gì, tóm lại, trong điện thoại di động truyền tới tiếng bước chân rời đi của anh.
Anh đi khoảng năm sáu bước, Tống Thanh Xuân xuyên qua tai nghe bluetooth, nghe được một tiếng sói tru quỷ kêu rất thê thảm: “Tô Chi Niệm, anh không được bỏ rơi em, em không muốn rời khỏi nhà anh...”
“Van cầu anh, anh đừng bỏ rơi em...” Sau đó có lẽ là cô lăn xuống ghế sofa, phát ra một tiếng vang “rầm”, tiếp nối chính là tiếng Tô Chi Niệm vội vàng đi trở về, còn có một tiếng nôn nóng của anh: “Cẩn thận!”
“Anh không được đi, không được bỏ rơi em...” Cô trong tai nghe, giống như là không cảm giác được đau đớn, tiếp tục không có chút hình tượng nào kêu gào những lời này
Tô Chi Niệm giống như bị cô làm cho có chút bất đắc dĩ, ngữ điệu trầm thấp nói: “Anh đi rót cho em ly nước nóng.”
Mà cô, vẫn luôn không nghe được anh nói cái gì, chỉ owrw chỗ này liên tiếp kéo giọng kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu.
Tống Thanh Xuân nghe đến đó, thật có chút không có dũng khí tiếp tục nghe tiếp.
Trước giờ cô đều không biết, chính mình uống say, lại có thể... thê thảm không nỡ nhìn, không đành lòng nhìn thẳng như vậy.
Trong phòng rửa tay chỉ có một mình cô, nhưng cô vẫn giơ tay lên, che mặt của mình lại, toàn thân xấu hổ tiếp tục nghe tiếp.
Có lẽ là Tô Chi Niệm thật sự là không có cách nào với cô, cuối cùng ôm cô đi phòng ăn, rót một ly nước cho cô.
Sau đó trong ống nghe của tai nghe truyền tới toàn bộ đều là tiếng hát không đứng đắn của cô.
“Rốt cuộc anh có yêu em không? Em không biết nói gì? Rốt cuộc anh có yêu em không? Em không biết nên làm những gì?”
Vào lúc chính cô cũng cảm thấy có chút khó chịu được tiền hát của cô, cô nghe thấy tiếng bước chân Tô Chi Niệm lên lầu.
Lúc đó anh, hẳn là đang ôm cô, cũng cầm lấy túi xách của cô, bởi vì tiếng bước chân của anh trong điện thoại di động, có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc