Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 66

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Tô kiêu ngạo tràn ngập khí phách
Tống Thanh Xuân đứng ở chỗ cũ, nhìn trưởng đài tiến về cửa xoay tròn, cô vừa xoay người rời đi, tầm mắt vẫn không chịu khống chế bay về phía trên người Tô Chi Niệm đang tiếp gọi điện thoại.
Hành động phân tâm nhỏ như vậy, khiến cho cô hoàn toàn không có phát hiện phía sau có người đi tới đây, liền không cẩn thận liền giẫm lên chân của người khác, sau đó bên tai liền truyền tới một tiếng kêu gào đau đớn sắc bén.
Tống Thanh Xuân bị âm thanh này làm giật nảy mình, bất giác lui về sau hai bước, kết quả bởi vì biên độ bước chân quá lớn, Tống Thanh Xuân đánh lên trên cửa thùng rác của “câu lạc bộ kinh thành“.
Vào lúc cả người Tống Thanh Xuân không khống chế được liền ngã xuống mặt đất, không biết có phải cô nhìn lầm không, cô xuyên qua cửa sổ thủy tinh, lại có thể nhìn thấy một tia khẩn trương từ đáy mắt Tô Chi Niệm đang tiếp gọi điện thoại, thậm chí còn khiến cho cô có nháy mắt cho rằng, anh muốn vọt ra từ bên trong.
Người đứng giữ cửa ở bên cạnh, tay mắt lanh lẹ nâng cánh tay cô lên: “Tiểu thư, cẩn thận.”
Tống Thanh Xuân sợ hãi không thôi thu tầm mắt trên cửa sổ thủy tinh trở về.
“Tiểu thư, cô không có việc gì chứ?”
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, kéo một nụ cười với người giữ cửa, nói: “Cám ơn.”
Người giữ cửa đáp lại cô một nụ cười, chờ sau khi cô đứng vững, liền buông cánh tay cô ra.
Lúc Tống Thanh Xuân quay đầu nhìn về người bị mình giẫm chân lên, dư quang khóe mắt lại nhìn lướt qua trong đại sảnh của “câu lạc bộ kinh thành”, chẳng biết từ lúc nào, Tô Chi Niệm tiếp gọi điện thoại đã xoay lưng, bóng lưng cao ngất tuôn ra từng đợt lạnh nhạt.
Từ trên thân anh, hoàn toàn không tìm được một chút khẩn trương và lo lắng mà cô đã nhìn thấy khi vừa mới ngã sấp xuống kia.
Là ảo giác của cô sao?
Tống Thanh Xuân nhẹ chau mi tâm lại một chút, liền quay ánh mắt đi, rơi ở trên người bị mình giẫm chân.
Đó là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc chải chuốt xinh đẹp thời trang, có lẽ là bị giẫm đau, vẻ mặt hết sức khó coi.
“Thật rất xin lỗi, vừa rồi tôi không phải cố ý, thực xin lỗi.” Tống Thanh Xuân lên tiếng nói xin lỗi.
Cô gái kia giống như là không nghe thấy lời nói của cô, rút khăn giấy từ trong túi, khom người, lau sạch sẽ bóng loáng dấu chân trên chiếc giày Tống Thanh Xuân đã giẫm lên kia, sau đó đứng lên, ghét bỏ khinh thường liếc qua Tống Thanh Xuân, lẩm bẩm một câu: “Thật là bệnh thần kinh, đi bộ cũng không mọc mắt sao? Thật là ghê tởm ૮ɦếƭ được...”
Cô gái kia vừa nói, vừa hung hăng liếc mắt nhìn Tống Thanh Xuân lần nữa, hơi ngước cằm lên, không coi ai ra gì bước bước chân, đi vào “câu lạc bộ Kinh thành“.
Lời cô gái kia vừa nói, tuy rằng nghe như là đang lầm bầm lầu bầu, nhưng tiếng nói rất lớn, rõ ràng là đang mắng cho Tống Thanh Xuân nghe.
Tuy rằng là cô có lỗi trước, nhưng bị mắng thì đáy lòng vẫn có chút ngột ngạt, hơn nữa người giữ cửa đứng bên cạnh, cũng đã nghe được rành mạch rõ ràng lời kia.
Tống Thanh Xuân có vẻ hơi lúng túng sờ sờ tóc, liền bước bước chân đi xuống bậc thang.
Cô vừa bước hai bậc thềm, trong đại sảnh phía sau liền truyền ra một tiếng chói tai thét, cô bất giác chuyển đầu về sau một chút, nhìn thấy cô gái vừa mới bị cô không cẩn thận đạp chân kia, không biết đã xảy ra chuyện gì, lại có thể ngã rầm trên mặt đất.
Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, vừa mới chuẩn bị thu tầm mắt lại, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm đang đứng trước mặt cô gái kia, một tay giơ điện thoại, không nhanh không chậm tiếp điện thoại, một tay liền rút từ trong bình hoa ra hoa hồng kiều diễm ướƭ áƭ, ném lên mặt cô gái kia.
Lại là một tiếng thét chói tai truyền tới, Tống Thanh Xuân nghe đến khi*p sợ, toàn thân sợ run lên, sau đó cô nhìn thấy trên mặt vốn trang điểm tỉ mỉ của cô gái kia, cào ra bảy tám đạo vết máu, nghĩ đến Tô Chi Niệm là thật dùng sức lực tàn nhẫn.
Có thể do khí tràng của Tô Chi Niệm quá mạnh, đứng chung quanh nhiều bảo vệ và phục vụ như vậy, nhưng lại không có một người tiến lên phía trước ngăn trở.
Tô Chi Niệm giống như hoàn toàn không nghe thấy bộ dạng la hét thảm thiết của cô gái, sắc mặt lạnh lẽo bước tới phía trước một bước, ngừng lại trước người cô ta nhìn xuống từ trên cao, tầm mắt lạnh buốt nhìn cô gái che mặt, giống như đang khóc kia hai lần, sau đó hơi hơi cúi người, động môi.
Bởi vì cách quá xa, Tống Thanh Xuân không nghe được tiếng nói của anh, chẳng hề biết anh nói cái gì, chỉ là nhìn thấy sau khi anh nói xong, ném cho người phụ nữ kia một tấm thẻ, liền đứng thẳng người, giơ điện thoại di động đến bên tai, giống như là không có phát sinh chuyện gì, tiếp tục khôi phục vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một, nói điện thoại vài câu, bước bước chân, đi đến thang máy.
Tô Chi Niệm phát hiện xe của Tống Thanh Xuân ở trên Nhị Hoàn.
Anh không phải là đi một đường theo Tống Thanh Xuân tới đây , mà là thật có việc mới tới “câu lạc bộ Kinh thành”, chẳng qua anh đứng ở trong đại sảnh nghe điện thoại lại là cố ý.
Ỏ trong quá trình anh nghe điện thoại, người chờ ở “câu lạc bộ Kinh thành”, đã gọi cho anh nhiều cú điện thoại, anh vốn ở trong khoảnh khắc Tống Thanh Xuân đưa đồ cho trưởng đài TW xong, liền xoay người rời đi, cũng rời khỏi đại sảnh, để đi thang máy, kết quả anh còn chưa động, liền nhìn thấy Tống Thanh Xuân không cẩn thận sẩy chân giẫm trúng người ta.
Cô cũng thật là đần, giẫm thì giẫm, người còn lùi về sau tránh cái gì, bỗng chốc liền đánh lên thùng rác... Lúc đó tâm tư của anh thật sự liền chệch hướng từ trong điện thoại đến trên người Tống Thanh Xuân, anh gần như là theo bản năng bước bước chân về phía cửa, chỉ là còn chưa đi hai bước, người giữ cửa đã đưa tay ra nâng Tống Thanh Xuân dậy.
Anh vốn cảm thấy chuyện đến đây đã xem như kết thúc, người trên lầu lại gọi điện thoại tới, ai biết, anh vừa xoay người, còn chưa đi mấy bước đến thang máy, liền nghe thấy người phụ nữ bị Tống Thanh Xuân đạp chân ở cửa thì thầm càu nhàu than thở lên.
“Thật là bệnh thần kinh, đi bộ không mọc mắt sao? Thật là ghê tởm ૮ɦếƭ được...” Anh vô thức quay đầu lại, nhìn cô gái trang điểm xinh đẹp đó đi vào đại sảnh, mà mặt nhỏ của Tống Thanh Xuân đã lúng túng đỏ ửng.
Điện thoại của cô gái bị Tống Thanh Xuân đạp chân kia vang lên, cô ta tiếp nghe, đối phương là một người đàn ông , gọi cô ta một tiếng “Bảo bối”, cô ta liền giống như là súng máy, pằng pằng bắt đầu phun ra: “Anh yêu, anh không biết em có bao nhiêu xui xẻo đâu, em vừa mới bị một ả tiện nhân đạp chân, thật là đau ૮ɦếƭ ... Burberry em mới mua từ Anh về đó... Quả thực là xui xẻo ૮ɦếƭ ... Nếu không phải hôm nay tâm tình em tốt, em thật muốn cho cô ta quỳ xuống lau sạch sẽ giày của em...”
Không có mắt, ghê tởm, tiện nhân, quỳ xuống... Mấy chữ này chui vào trong tai Tô Chi Niệm, bỗng chốc liền châm cổ lệ khí trong lòng anh lên, anh gần như là không chút suy nghĩ, liền xoay người, sải bước chân đi tới đối diện cô gái kia, lúc đi qua bên cạnh cô ta, giơ chân lên, trực tiếp vướng chân cô ta ngã trên mặt đất, điện thoại di động trong tay cô văng ra ngoài, rơi mạnh trên mặt đất, màn hình vỡ vụn.
Theo tiếng thét chói tai của cô ta vang lên, trong miệng cô ta còn phun ra lời nói thô tục.
Mắng cô gái anh luôn che chở, còn muốn mắng luôn anh?
À, không đúng, cô ta mắng anh, có lẽ anh sẽ không tức giận như thế, nhưng mắng cô gái anh luôn bảo vệ, anh lại không thể nào nhịn được...
Cho nên miệng người phụ nữ kia chỉ mới nói một chữ “Thần”, anh liền thuận tay rút hoa hồng bên cạnh, hung hăng ném lên mặt cô ta, sau đó anh nhìn chằm chằm khuôn mặt bị gai hoa hồng vạch ra vết máu của cô ta, mặt không đỏ tim không đập liền nói một câu không có chút ý tứ nhận lỗi: “Xin lỗi, tôi không có mắt.”
Người phụ nữ kia đầu tiên là rít lên một tiếng, lúc nghe được lời nói kia của anh, mặt đã tức đến méo mó, một giây sau liền mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên: “Tôi muốn báo cảnh sát, báo cảnh sát, báo cảnh sát!”
Báo cảnh sát?
Thời niên thiếu, anh vì Tống Thanh Xuân, ở trong quán bar đánh người đến hôn mê bất tỉnh phải nhập bệnh viện, cũng không phải chưa từng bị cảnh sát mang đi, cô ta cho rằng anh sợ?
Tô Chi Niệm cảm thấy mình giống như là nghe được một chuyện buồn cười, đáy mắt lóe lên tia chế nhạo cúi người, không chút để ý lời nói báo cảnh sát trong miệng cô ta.
Anh móc tiền từ trong túi ra, hung hăng ném ở trên người cô ta, sau đó hơi cúi người, kéo khóe môi dùng ngữ khí nhẹ nhàng mở miệng với cô ta, nói: “Nhanh chóng đi mua một chiếc điện thoại di động mới, rồi hãy báo cảnh sát.”
Nói xong, anh liền đứng thẳng người, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn xuống cô ta: “Biết điện thoại báo cảnh sát không? 110.”
Phun xong ba số “110” này, Tô Chi Niệm cảm thấy khí nghẹn trong lòng иgự¢ mình tiêu tán đi rất nhiều, anh giơ điện thoại di động lên, vừa không mặn không nhạt nói một tiếng xin lỗi với người đang gọi điện thoại với mình, vừa bước bước chân, lên lầu.
...
Ngồi vào trong phòng bao của “câu lạc bộ Kinh thành”, Tô Chi Niệm nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ sát đất, đúng lúc bắt gặp Tống Thanh Xuân kéo cửa xe dừng ở ven đường ra, lên xe.
Xe chậm rãi khởi động, Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm bóng dáng xe càng lúc càng xa kia, phát ngốc rất lâu, mới hoàn hồn.
...
Ngây người ở “câu lạc bộ Kinh thành” đến buổi tối năm giờ, Tô Chi Niệm nhận được điện thoại của Trình Thanh Thông, nói đêm nay có một bữa tiệc ở khách sạn lớn Bắc Kinh, anh cúp điện thoại, tiếp tục ở nơi này thêm năm phút, liền đứng lên nói tạm biệt, rời đi.
Lúc Tô Chi Niệm đến khách sạn lớn Bắc Kinh, Trình Thanh Thông đã ở trong đại sảnh chờ anh.
Trình Thanh Thông nhìn thấy anh, lập tức đón chào, gọi một tiếng “Tô tổng”, sau khi nhìn thấy anh gật đầu, vừa đi phía sau cùng anh lên lầu, vừa nói đơn giản với anh về người đến bữa tiệc đêm nay.
Trên cơ bản đều là người Tô Chi Niệm từng gặp, chỉ có một tổng giám đốc Hoàng của công ty Kim Vinh gì đó, là anh không có ấn tượng nào quá lớn.
Chẳng qua tổng giám đốc Hoàng mà anh không có ấn tượng này, lại là người tới trễ nhất trong bữa tiệc đêm nay.
Lúc tổng giám đốc Hoàng được phục vụ dẫn vào, Tô Chi Niệm đang cúi đầu chơi điện thoại di động, có người nhiệt tình, giúp giới thiệu Tô Chi Niệm với tổng giám đốc Hoàng, Tô Chi Niệm khách sáo để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu gật đầu một cái với tổng giám đốc Hoàng, xem như bắt chuyện xong, sau đó vào lúc anh vừa mới chuẩn bị tiếp tục cầm điện thoại di động lên, mi tâm nhăn một chút, lại nâng tầm mắt lên, nhìn sang phương hướng tổng giám đốc Hoàng đứng.
Chẳng qua anh nhìn không phải tổng giám đốc Hoàng, mà là cô gái tổng giám đốc Hoàng mang tới bên cạnh.
Cô ta tươi cười khéo léo đứng ở bên cạnh tổng giám đốc Hoàng, đang bắt tay với từng lão tổng mà tổng giám đốc Hoàng vừa chào hỏi: “Chào ngài, Trịnh tổng, em tên là Đường Noãn.”
Tầm mắt Tô Chi Niệm hoàn toàn không dừng lại trên người Đường Noãn một giây phút nào, liền thu trở về, anh lấy điện thoại di động, khuôn mặt hờ hững trượt màn hình, nhìn như sóng nước chẳng xao, thật ra đáy lòng đã cảm thấy bữa tiệc này ghê tởm đến khó nhịn
Trong ngày thường, lúc tham gia bữa tiệc, Tô Chi Niệm đã không nói nhiều, hôm nay có Đường Noãn ở đây, lời nói của anh càng ít đến đáng thương.
Qua ba lần rượu, không khí trên bàn ăn trở nên quen thuộc náo nhiệt hơn, mọi người cũng đều không giới hạn ở trên chỗ ngồi của mình, bắt đầu bưng ly rượu, tìm người cụng rượu.
Lúc Đường Noãn uống rượu với tổng giám đốc Trịnh, vừa lúc cách vị trí Tô Chi Niệm ngồi không xa, cô ta bất giác nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Ở trong một phòng đầy mùi rượu mùi thuốc lá, Tô Chi Niệm một thân biếng nhác dựa vào ở trên ghế dựa chơi điện thoại di động, lộ ra vẻ đặc biệt sạch sẽ xuất chúng.
Ở dưới ánh đèn thủy tinh chiếu xuống, dung nhan tuấn lãng của anh vẫn khiến cho tim cô ta đập mất tốc độ, hô hấp khó khăn.
Đường Noãn nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm thất thần một lát, mới đưa ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó tận lực vòng xa một cái, lượn quanh từ phía sau Tô Chi Niệm về đến chỗ ngồi của mình.
Sau khi cô ta ngồi xuống, cầm điện thoại di động lên, giả vờ bộ dáng xem thời gian, dư quang khóe mắt lặng lẽ hướng về trên người Tô Chi Niệm đang ngồi ở vị trí chủ vị lần nữa.
Từ đầu đến cuối trên mặt Tô Chi Niệm không có quá nhiều biểu tình, anh giống như là biết Đường Noãn lại đang nhìn chính mình, qua khoảng một phút, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, ra khỏi phòng bao.
Tô Chi Niệm đi nhà vệ sinh một chuyến, đứng ở trước cửa sổ phía cuối hành lang, hóng gió lạnh một lát, dưới đáy lòng dự đoán một chút thời gian mình ra ngoài không sai biệt lắm, mới quay trở lại phòng bao.
Người trong phòng bao, uống hăng hái, có mấy người uống nhiều, tiếng nói chuyện lớn giống như là đang cãi nhau.
Tô Chi Niệm dùng một tay kéo ghế dựa một chút, còn chưa ngồi vững, tổng giám đốc Trịnh liền mở miệng: “Tô tổng, nếu tôi nhớ không lầm, cậu tốt nghiệp ở trung học X đúng không?”
Lúc Tô Chi Niệm đứng ở bên ngoài hóng gió, không lưu ý người trong phòng đã nói những gì, cho nên lúc nghe được lời nói của tổng giám đốc Trịnh, hơi hơi nghiêng đầu, gật đầu một cái với ông ta.
“Vậy thì thật là trùng hợp, Tô tổng, Đường tiểu thư mà Hoàng tổng mang tới, cũng là tốt nghiệp ở trung học X, hóa ra các người là bạn học cao trung đó, không nghĩ tới lại có duyên như vậy!” Tổng giám đốc Trịnh giống như là mình tìm được một bạn học cũ, nói đặc biệt hưng phấn.
Có duyên phận với Đường Noãn? Tổng giám đốc Trịnh xác định đây không phải là đang làm bẩn anh ư?
Mặt Tô Chi Niệm không biểu tình rút tầm mắt nhìn tổng giám đốc Trịnh, lười biếng dựa vào trên ghế dựa, cầm điện thoại di động lên.
“Thật sự quá trùng hợp, lúc Đường tiểu thư học cao trung, đã quen biết Tô tổng đúng không?” Tổng giám đốc Trịnh vừa khởi đầu, liền có người cảm thấy hứng thú bắt đầu hỏi vấn đề.
Đường Noãn nhoẻn miệng cười, nói: “Trung học X không có ai là không biết Tô tổng, trước đây Tô tổng ở trường học của em, chính là nhân vật phong vân, dấu hiệu của trường học.”
“Hóa ra lúc cao trung Tô tổng đã xuất chúng nổi bật như vậy...” Có người khách sáo khen.
“Lúc cao trung, nghĩ đến cô gái theo đuổi Tô tổng sẽ không ít đi?” Cũng có người bát quái sâu hơn một chút.
“Không phải không ít, là tương đối nhiều, bạn học nữ toàn trường, gần như đều coi anh ấy như là bạch mã vương tử để ảo tưởng ...” Đường Noãn nói đến đây, cố ý liếc nhìn sắc mặt Tô Chi Niệm, thấy khuôn mặt anh bình thản, giống như cũng không ghét mọi người thảo luận về anh, mới mím môi cười, tiếp tục nói: “Mỗi khi đến lễ tình nhân, Lễ Giáng Sinh, quà và thư trong ngăn kéo của Tô tổng đều có thể rơi đầy đất.”
“Vậy Tô tổng có yêu sớm ở cao trung không?”
“Cái này phải hỏi Tô tổng...” Đường Noãn nhớ không rõ rốt cuộc mình đã không nói chuyện Tô Chi Niệm bao lâu rồi.
Từ sau lúc tốt nghiệp trung học, anh và cô liền giống như là người trong hai thế giới, hoàn toàn không có chút xíu giao nhau.
Một năm qua cô nhìn thấy anh cũng chỉ có mấy lần, nhưng lại bởi vì nhờ Tống Thanh Xuân.
Anh là nỗi đau ở đáy lòng cô, cũng là mộng ở đáy lòng cô.
Dù là đã qua nhiều năm như vậy, trong đêm khuya, cô vẫn sẽ mơ đến anh.
Đêm nay cô ở trên bữa tiệc nhìn thấy Tô Chi Niệm, khỏi nói đáy lòng đã có bao nhiêu kích động.
Cô luôn rất muốn tìm một cơ hội, lên tiếng chào hỏi hoặc nói một câu với anh, nhưng từ đầu đến cuối lại không thể có cơ hội.
Hiện tại cô nghe có người hỏi như vậy, do đó sau khi trả lời xong, liền thuận thế quay đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm, mặt mày cong cong hỏi: “... Tô tổng, bọn họ đang hỏi anh lúc cao trung, có yêu sớm hay không kìa?”
Tô Chi Niệm giống như là không nghe thấy lời nói của Đường Noãn, vẻ mặt lãnh đạm, một tay cầm điện thoại di động, một ngón tay không ngừng lướt ở phía trên, giống như là đang chơi game.
Lời nói của Đường Noãn, cứ như vậy bị Tô Chi Niệm ung dung thản nhiên xem nhẹ.
Vốn mọi người đều cảm thấy hứng thú với cuộc sống riêng tư của Tô Chi Niệm, cho nên lúc Đường Noãn hỏi Tô Chi Niệm tình huống ở cao trung, lực chú ý của tất cả mọi người trên bàn ăn đều ở trên lời nói của Đường Noãn.
Cho nên, Tô Chi Niệm trầm mặc, khiến cho không khí bàn ăn bỗng chốc liền tẻ nhạt xuống.
Chẳng qua may mà mọi người cũng đã quen bộ dạng này của Tô Chi Niệm, cho nên bàn ăn yên tĩnh khoảng hai phút, liền có người đúng lúc mở miệng, hòa hoãn không khí: “Tô tổng và Đường tiểu thư là bạn học cao trung, nhiều năm sau còn có thể gặp mặt ở trên một bàn ăn, đây ngược lại là một chuyện tốt khó có được, dù sao Đường tiểu thư và Tô tổng cũng phải uống một ly vì duyên phận này.”
“Đúng, đúng, đúng, uống một ly.” Có người phụ họa theo, thậm chí có người đã gọi phục vụ rót rượu cho hai người.
Hoàng tổng thấy hưng trí của mọi người cao như vậy, nghiêng đầu, thấp giọng nói một câu với Đường Noãn: “Đi, kính Tô tổng một ly.”
Đường Noãn nằm mơ cũng muốn kính Tô Chi Niệm một ly rượu, cô ta thấy người một bàn đều phụ họa như vậy, thuận thế liền bưng ly rượu, khoan thai đi về phía Tô Chi Niệm.
Cô ta vừa tới bên cạnh Tô Chi Niệm, còn chưa mở miệng nói chuyện, Tô Chi Niệm chơi điện thoại di động, bỗng nhiên liền cất điện thoại di động đi, nghiêng đầu, dùng giọng nói trầm thấp nói với Trình Thanh Thông bên cạnh, không biết nói nhỏ một câu gì, sau đó Trình Thanh Thông liền tiến đến bên tai anh, nói một đoạn rất dài.
Đường Noãn bưng ly rượu, chỉ đành đứng buồn tẻ chờ ở bên cạnh.
Thật vất vả Tô Chi Niệm mới ngồi thẳng thân thể, trên mặt Đường Noãn lập tức tràn ra tươi cười: “Tô tổng, em kính anh...”
Hai chữ phía sau của Đường Noãn còn chưa nói xong, Tô Chi Niệm bỗng nhiên lại mở miệng nói hai chữ “Được rồi”, sau đó liền quay đầu, lại thì thầm với Trình Thanh Thông.
Rõ ràng mọi người nhìn đến đây, liền biết, Tô Chi Niệm đây là coi thường trần trụi với Đường Noãn.
Đường Noãn giống nhau lòng dạ biết rõ, cô ta lúng túng đứng ở một bên, nụ cười trên mặt đều sắp không nhịn được.
Qua khoảng năm phút, Tô Chi Niệm mới kết thúc trò chuyện với Trình Thanh Thông, giống như là hậu tri hậu giác phát hiện được có người đứng ở bên cạnh mình, quay đầu, nhìn lướt qua Đường Noãn, sau đó đưa tay ra, bưng ly rượu trên bàn lên.
Đường Noãn nhìn thấy cử động này của anh, cho rằng anh là muốn uống rượu với mình, đáy lòng nhất thời mừng thầm một trận, lúng túng và khó chịu vừa nổi lên liền tan thành mây khói trong chớp mắt, nụ cười trên mặt cũng trở nên đặc biệt xinh đẹp sáng rỡ: “Tô tổng, em...”
Lần này Đường Noãn chỉ là nói ba chữ, Tô Chi Niệm liền đặt ly rượu ở trước mặt Trình Thanh Thông, lại thấp giọng nói với cô ấy một câu, sau đó Trình Thanh Thông liền khẽ gật đầu, bưng ly rượu, đi đến trước mặt tổng giám đốc Trương, nói cười ríu rít mở miệng nói: “Trương tổng, Tô tổng để cho tôi tới kính ngài một ly, chúc mừng xí nghiệp Tô thị và xí nghiệp Trương thị hợp tác thành công viên mãn.”
Nụ cười trên mặt Đường Noãn, chớp mắt biến mất ở trên môi.
Hóa ra... Vừa rồi là cô hiểu sai ý... Xác thực mà nói, là Tô Chi Niệm đào cho cô một cái hố, cố ý dụ dỗ cô hiểu sai ý.
Hóa ra, cái nhấc mắt nhìn cô vừa rồi của anh, chính là vì để cho cô hiểu lầm, sau đó lại hung hăng cho cô khó chịu nổi một lần nữa...
Nếu như nói sự coi thường vừa rồi Tô Chi Niệm có thể được giải thích thành thật sự có lời muốn nói với thư ký, nên không cẩn thận coi thường lời nói của cô, như vậy hiện tại, hành động Tô Chi Niệm cho thư ký đi mời rượu Trương Tổng này, chính là đang dùng thái độ không tiếng động, nói với mọi người, anh chính là đang coi thường Đường Noãn cô!
Người có thể tới tham gia bữa tiệc như vậy, đâu có người nào là chưa thành tinh, cô biết, mọi người đều hiểu.
Đường Noãn rõ ràng cảm giác được tầm mắt mọi người nhìn cô tràn đầy đủ loại đủ kiểu sắc thái, có quan sát, có điều tra nghiên cứu, có nghi hoặc, cũng có xem vở kịch hay...
Tay nắm ly rượu của Đường Noãn đột nhiên gia tăng sức lực.
Cô luôn như vậy, ở trước mặt của anh chịu thiệt thòi nhiều lần như vậy, lại vẫn cứ không biết ghi nhớ, một lần lại một lần tiến tới tìm ngược.
Cô đã sớm nên phải tự hiểu lấy mình, anh yêu Tống Thanh Xuân như vậy, lúc trước khi cô ném Tống Thanh Xuân ở trong tay đám côn đồ lưu manh nhỏ ở quán bar, anh liền đã thật sự rất chán ghét cô... Dù qua nhiều năm như vậy, anh vẫn không có tha thứ cho cô...
Thật ra cô có chút hiểu rõ anh, cô biết anh không phải một người thù dai, bởi vì ở trong lòng anh, anh hoàn toàn khinh thường đối nhớ thù với người khác, nhưng sở dĩ anh chán ghét cô thời gian dài như vậy, là bởi vì Tống Thanh Xuân...
Đường Noãn nghĩ tới đây, trong nháy mắt trong đầu hiện ra mấy ngày trước đây, cảnh tượng Tần Dĩ Nam chia tay với mình... Hơi thở của cô ta nhất thời trở nên hơi không ổn định.
Tống Thanh Xuân, tất cả là bởi vì Tống Thanh Xuân.
Cô ta giống như là một lời ma chú của cô, ma chú mà đời này kiếp này đều trốn không thoát...
Chẳng qua không có việc gì, qua đêm nay, Tống Thanh Xuân cô ta liền xong rồi...
...
Tô Chi Niệm thấy Đường Noãn đứng ở bên cạnh mình, chậm chạp không rời đi, mi tâm nhăn lại, ngay cả một câu cũng lười nói với cô ta, trực tiếp đá ghế dựa phía sau ra, đứng dậy, chuẩn bị cách xa cô ta một chút.
Phía sau Tô Chi Niệm chính là vách tường, Đường Noãn chắn một nửa đường, lúc anh đi qua bên cạnh cô ta, cho dù muốn bảo trì một khoảng cách với cô ta, nhưng vạt áo vẫn ᴆụng phải, sau đó anh đọc được ý nghĩ trong đáy lòng cô ta: Chẳng qua không có việc gì, qua đêm nay, Tống Thanh Xuân cô ta liền xong rồi.
Một ý nghĩ đơn giản, khiến cho Tô Chi Niệm bỗng dưng liền dừng bước.
Đường Noãn hoàn toàn không có phát hiện được Tô Chi Niệm dừng cạnh mình, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, theo ý nghĩ đáy lòng của cô ta, nghiêm túc lên từng chút một.
Đêm nay Tống Thanh Xuân, bị trưởng đài an bài đi Kim Bích Huy Hoàng phỏng vấn một nam minh tinh, nam minh tinh đó cực kỳ háo sắc, hơn nữa ỷ có chút bối cảnh, thường xuyên làm ra một ít chuyện ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ dân lành.
Cô ta quen biết nam minh tinh đó, trước đây còn giúp nam minh tinh đó làm việc, cho nên khi cô ta vừa biết Tống Thanh Xuân muốn đi phỏng vấn hắn ta, liền trước chào hỏi một tiếng với hắn ta, bảo đêm nay hắn ta cần phải phá hủy Tống Thanh Xuân...
Cô ta quen biết nam minh tinh đó, trước đây còn giúp nam minh tinh đó làm việc, cho nên khi cô ta vừa biết Tống Thanh Xuân muốn đi phỏng vấn hắn ta, liền trước chào hỏi một tiếng với hắn ta, bảo đêm nay hắn ta cần phải phá hủy Tống Thanh Xuân...
Phá hủy?
Khi Tô Chi Niệm đọc được hai chữ này từ đáy lòng Đường Noãn, mi tâm bất giác liền nhăn lại.
Cô ta tìm một nam minh tinh muốn phá hủy Tống Thanh Xuân? Phá hủy như thế nào?
Trong đầu Tô Chi Niệm còn chưa nghĩ ra rốt cuộc Đường Noãn muốn dùng phương pháp gì phá hủy Tống Thanh Xuân, ý nghĩ tiếp theo trong lòng Đường Noãn liền cho anh đáp án.
Hơn nữa là muốn phá hủy Tống Thanh Xuân hoàn toàn ...
Nghĩ muốn phá hủy một người phụ nữ, phương pháp rất đơn giản, chính là phá hủy sự trong sạch của cô ta.
Đương nhiên, Đường Noãn biết Tống Thanh Xuân khẳng định là sẽ không tùy ý để nam minh tinh đó làm bẩn mình, nhưng không có việc gì, nam minh tinh đó có rất nhiều biện pháp có thể để cho cô ta thuận theo, cho cô ta không thể phản kháng... Ví dụ như một biện pháp trực tiếp nhất, trước hạ thuốc mê...
Đương nhiên, nam minh tinh đó sẽ không dễ dàng đáp ứng yêu cầu này của cô, trước đó bọn họ đã có giao dịch, cô đáp ứng hắn, sau khi chuyện thành công, cô sẽ tìm cơ hội chế tạo cho hắn mấy vụ tai tiếng bùng nổ, giúp hắn lên trang đầu, chẳng qua cô cũng biết, sở dĩ nam minh tinh đó rất sảng khoái đáp ứng đề nghị này của cô, còn có một nguyên nhân chủ yếu, đó chính là dáng dấp Tống Thanh Xuân đủ xinh đẹp...
૮ưỡɳɠ ɓứ૮ lúc hôn mê?
Tô Chi Niệm đứng kiêu ngạo ở nơi đó, biểu tình trên mặt là lãnh đạm và lạnh nhạt trước sau như một, nhưng đáy mắt của anh, lại có ớn lạnh nồng đậm lăn lộn lên.
Từ “hủy” Đường Noãn nói, lại có thể là tùy tiện tìm một người đàn ông, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Tống Thanh Xuân lúc hôn mê?
Tay Tô Chi Niệm để ở bên người, không khống chế được liền nhẹ nhàng run rẩy lên.
Đường Noãn hồn nhiên không biết ý nghĩ trong đáy lòng mình đã bị người nhìn rõ, còn đang đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, có lẽ là nghĩ quá mức mê mẩn, khóe môi đã nâng lên một nụ cười lạnh rét buốt.
Hiện tại có lẽ đã sắp chín giờ rồi đi, Tống Thanh Xuân và nam minh tinh đó hẹn gặp mặt lúc tám giờ, giờ này, chắc kế hoạch của cô đã bắt đầu được thực hiện đi...
À, nói không chừng kế hoạch của cô đã thành công, Tống Thanh Xuân đã sớm uống rượu bị hạ thuốc xuống, bị nam minh tinh đó mang ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, không không không, có lẽ hiện tại Tống Thanh Xuân, đã bị lột sạch quần áo, thần chí không rõ nằm ở trên giường, tùy ý người giở trò...
Không phải Tống Thanh Xuân luôn rất có cảm giác ưu việt ở trước mặt của cô ư? Rất tốt... Qua đêm nay, cô ngược lại muốn nhìn một chút, Tống Thanh Xuân cô ta dùng sức lực tới từ đâu, để mỗi ngày đều cao cao ngạo ngạo như vậy nữa... Không phải Tô Chi Niệm thích cô ta à? Không phải Tần Dĩ Nam bảo vệ cô ta sao? Một người phụ nữ bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ lúc hôn mê, cô muốn mở to hai mắt nhìn xem, hai người đàn ông kia, còn có thể xem cô ta như bảo bối để nâng niu che chở trong lòng hay không!
A, không đúng, sợ là đêm nay Tống Thanh Xuân không chỉ sẽ bị nam minh tinh ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, nam minh tinh đó là kẻ nam nữ đều xơi, có mấy nhóm bạn rất tốt, ngay từ đầu thích xen lẫn chơi phụ nữ cùng một chỗ...
Đường Noãn chỉ một mình ngẫm nghĩ hình ảnh Tống Thanh Xuân bị một đám đàn ông hủy trong sạch, đáy lòng liền kích động phấn khởi đến không có cách gì bình tĩnh, thậm chí trong khóe môi vốn nâng lên của cô ta đã có tiếng cười vui sướng khi người gặp họa rất nhạt rất nhẹ truyền ra.
Nhưng mà, tiếng cười nhẹ của cô ta chỉ vừa mới phát ra, Tô Chi Niệm đứng ở bên cạnh cô ta, bỗng nhiên lui về sau một bước, giơ tay lên liền hung hăng tát lên trên mặt cô ta.
Cả người Đường Noãn liền bị một cái tát kia của Tô Chi Niệm đánh bay ra ngoài, trực tiếp ᴆụng trên ghế bên cạnh.
Lưng ghế dựa ᴆụng vào eo cô ta, cô ta đau đến nước mắt bỗng chốc liền tuôn ra.
Người một bàn bị tình huống đột ngột này làm giật mình.
Mọi người đều còn chưa hồi thần, hiểu rõ đây rốt cuộc là chuyện gì, Tô Chi Niệm mang theo một cổ tàn nhẫn đưa tay ra, túm tóc Đường Noãn, lại hung hăng vung mạnh tay lên mặt cô ta.
Lực đạo lần này, mạnh hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Đường Noãn trước là cảm thấy một trận ù tai, sau đó cả người liền ᴆụng mạnh ở trên bàn cơm.
Đĩa thức ăn bắn tung toé ra bốn phía, người cả phòng đang sững sờ, bỗng chốc đều phục hồi tinh thần lại, dồn dập rời khỏi chỗ ngồi.
“Tô tổng, đây rốt cuộc là làm sao?”
“Tô tổng, có chuyện gì thì từ từ nói, dù sao Đường tiểu thư là một cô gái, động thủ như vậy không phải đặc biệt tốt...”
“Tô tổng...” Ngay cả Trình Thanh Thông vừa kính rượu với Trương tổng xong cũng nhịn không được lên tiếng gọi tên anh.
Những lời khuyên can rơi vào trong tai Tô Chi Niệm, càng giống như là châm ngòi thổi gió, mắt anh đều như biến thành đỏ như máu, nghĩ cũng không nghĩ liền giơ chân lên, hung hăng đạp lên bụng Đường Noãn.
Đường Noãn đau đến mặt đều méo mó, khóe miệng có từng vết máu chảy xuôi xuống.
“Tô Chi Niệm, đây là người tôi mang tới, dù có mâu thuẫn gì, cậu cũng không thể tùy tiện động thủ...” Hoàng tổng mang Đường Noãn tới rõ ràng có ý tứ trở mặt.
Tô Chi Niệm vẫn luôn không để lời nói của Hoàng tổng vào trong tai, anh nhìn chằm chằm mặt đã sưng đến không nhìn ra hình dáng ban đầu của Đường Noãn, không có chút thương hương tiếc ngọc, thậm chí đã xách một bên chai rượu lên, hung hăng đập lên đầu Đường Noãn.
“Tô tổng!” Trình Thanh Thông đứng ở một bên nhìn thấy một màn này, hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, cô cũng không có thời gian để lo sợ hãi, nghĩ cũng không nghĩ liền xông lên trước, liền ôm chặt cánh tay Tô Chi Niệm: “Tô tổng, ngài còn đánh xuống, sẽ xảy ra án mạng!”
“Buông ra!” Tô Chi Niệm bạo lực rống một tiếng, liền ném Trình Thanh Thông đi.
Bước chân Trình Thanh Thông không ổn định, lui về sau hai bước, ᴆụng ở trên vách tường.
Cô không có thời gian để lo đau đớn phía sau lưng, bất giác liền muốn nhào lên ngăn cản Tô Chi Niệm.
Nhưng động tác cô nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng động tác của Tô Chi Niệm.
Ở cùng với Tô Chi Niệm nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Trình Thanh Thông thấy anh ra tay đánh người, hơn nữa còn là một người phụ nữ.
Tô Chi Niệm nổi tiếng không gần nữ sắc, dù là lúc nói chuyện làm ăn, đều là có thể tận lực cách được phụ nữ bao xa liền cách bấy xa, nhưng hiện tại anh lại ra tay với Đường tiểu thư, có thể khiến cho anh không khống chế được như vậy, chỉ có Tống tiểu thư, chẳng lẽ Đường tiểu thư và Tống tiểu thư có mâu thuẫn?
Thời khắc mấu chốt, trong đầu Trình Thanh Thông liền xẹt qua những ý nghĩ này, cô bất giác ngừng bước chân, nhìn chằm chằm bóng lưng hoàn toàn điên cuồng của Tô Chi Niệm, dưới tình thế cấp bách liền la lớn: “Tô tổng, ngài phải suy nghĩ cho Tống tiểu thư một chút chứ!”
Tống tiểu thư... Ba chữ kia khiến cho động tác của Tô Chi Niệm rõ ràng dừng lại một chút.
Anh hé mắt, nóng nảy hung hăng đập chai rượu trong tay ở trên bàn cơm, sau đó liền đưa tay ra, tóm lấy tóc Đường Noãn, cúi đầu, nhìn thẳng mắt cô ta, dùng tiếng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy, gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như đêm nay Tống Thanh Xuân thật có chuyện không may nào, tôi cam đoan cô sẽ không thấy được mặt trời ngày mai!”
Nói xong, Tô Chi Niệm liền tràn ngập tức giận buông tóc Đường Noãn ra, hoàn toàn không để ý tầm mắt của mọi người chung quanh, lui về sau một bước, lấy áo khoác âu phục treo trên ghế bên cạnh lên, mang theo một thân khí tàn nhẫn, sải bước đi ra phòng bao.
Tô Chi Niệm rời đi rất lâu, khách trong phòng mới một người tiếp một người phục hồi tinh thần lại.
Mọi người đối mặt với một phòng hỗn loạn, ngơ ngác nhìn nhau vài lần, cuối cùng mọi người không hẹn mà cùng liền chuyển tầm mắt qua lại giữa trên người Đường Noãn và Hoàng tổng.
Hoàng tổng mang Đường Noãn tới, vốn là cảm thấy cô ta xinh đẹp, dùng cô ta chống đỡ bàn tiệc, chính là ai nghĩ đến, không khởi động được bàn tiệc, ngược lại còn bị người ta đánh ở trước mặt mọi người, quả thực là không thể mất mặt hơn nữa.
Nếu như có thể, Hoàng tổng thật rất hy vọng, giờ này khắc này mình không quen biết Đường Noãn.
Nhưng mà, người một phòng này đều biết Đường Noãn là được ông ta mang tới, ông ta cũng không thể ngồi xem không để ý.
Hoàng tổng hờ hững lạnh nhạt đứng một hồi lâu, mới bước đi về phía Đường Noãn, sau đó mặt lạnh, kéo cô ta từ trên bàn lên: “Còn ổn chứ?”
Đường Noãn bị một cước giẫm vào bụng vừa rồi của Tô Chi Niệm làm đau đến toàn thân run cầm cập không thôi, cô ta được Hoàng tổng kéo lên, sau mấy phút mới miễn cưỡng nhấc mí mắt lên.
Cô ta cho rằng cô ta sẽ nhìn thấy đau lòng và quan tâm từ đáy mắt Hoàng tổng, nhưng không nghĩ tới, cô ta lại nhìn thấy chán ghét và buồn bực từ đáy mắt Hoàng tổng.
Trong đáy lòng cô ta dâng lên một tầng ủy khuất nói không nên lời, cô ta rũ mắt xuống, khóe môi nhuốm máu kéo căng, có chút suy yếu gật đầu một cái, đáp: “Không có việc gì.”
Nói xong, Đường Noãn liền bắt đầu nặng nề ho khan, trong miệng lại phun ra một 乃úng máu, chờ đến sau khi cô ta ngừng ho khan, nghĩ đến chính mình đi theo Hoàng tổng tới, náo ra chuyện như vậy, tất nhiên là khiến cho ông ta rất mất mặt, nên sắc mặt ông ta mới khó coi như vậy, do đó tốn sức ngửa đầu, lại nói một câu với ông ta: “Thực xin lỗi.”
Trong ấn tượng của Đường Noãn, Hoàng tổng đối với mình rất tốt, ông ta và cô là quen biết trong một lần phỏng vấn, ông ta gọi cô là cô nhóc, vừa rót nước cho cô, vừa rửa trái cây.
Hơn nữa, là Hoàng tổng theo đuổi cô ta trước, hoa hồng, đồ trang điểm, quần áo túi xách và trang sức, tặng quà biến đổi đa dạng.
Ông ta chưa từng tức giận với cô, cô cũng cho rằng lần này chính mình chủ động nói xin lỗi, ông ta sẽ không để ý chuyện này, mang cô đi bệnh viện khám vết thương.
Nhưng ai biết, sau khi Hoàng tổng nghe được cô ta nói xin lỗi, ngược lại sắc mặt trở nên càng khó coi, thậm chí còn nhỏ giọng, khiển trách cô ta ngay trước mặt một phòng người: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, để cho cô mời rượu Tô tổng, sao lại náo với Tô tổng thành ra như vậy?”
Tâm Đường Noãn, chớp mắt lạnh lẽo đến cực hạn.
Cô ta nhìn chằm chằm mặt Hoàng tổng một lát, liền dời tầm mắt đi, sau đó rút cánh tay từ trong tay ông ta ra, nhẹ giọng nói một câu “Tôi đi nhà vệ sinh một chuyến”, cũng không chờ ông ta đáp lời, liền xoay người, che bụng, bước chân lảo đảo, đi ra phòng bao.
Đường Noãn vừa kéo cửa phòng bao ra, đi về phía nhà vệ sinh chỉ mới mười mét, một cánh cửa bên cạnh khác cũng bị mở ra, Tần Dĩ Nam mặc một áo sơ mi màu lam nhạt, đi ra từ bên trong.
Phản ứng đầu tiên của Đường Noãn chính là muốn quay lưng lại, không cho Tần Dĩ Nam nhìn thấy vẻ chật vật lúc này của mình.
Nhưng hiện tại, cô có thể giữ vững người không ngã xuống, đã rất không dễ dàng, đâu còn có lực phản ứng và lực hành động nhanh như vậy.
Cho nên, sau khi Tần Dĩ Nam kéo cửa phòng bao ra, tầm mắt liền yên tĩnh rơi ở trên người cô ta.
Anh giống như không nghĩ tới sẽ có một ngày nhìn thấy bộ dạng chật vật khó chịu nổi như vậy của cô, cho nên biểu tình rõ ràng sững sốt một chút, sau đó mi tâm liền nhẹ chau lại.
Cô rất quen thuộc phản ứng như thế của anh.
Lúc đại học, cô chạy bộ té ngã trên đất, anh nhìn thấy, chính là nhăn mày một chút như vậy, sau đó liền nhanh chóng chạy về phía cô, sau đó ôm cô lên, đi phòng y tế.
Lúc trước cô vì để cho Tống Thanh Xuân khổ sở, cố ý giả vờ bộ dáng trật chân, anh vừa nghe được tiếng hô nhỏ của cô, phản ứng đầu tiên chính là nhăn mày một chút như vậy, mặc kệ bên cạnh có chuyện quan trọng cần xử lý, sẽ luôn lập tức để xuống, đuổi tới bên cạnh cô.
Cho nên, lúc Đường Noãn nhìn thấy phản ứng này của Tần Dĩ Nam, có trong nháy mắt cho rằng, anh sẽ giống như trước đây, bước nhanh đi đến trước mặt cô, khuôn mặt thương tiếc đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, ngữ khí phẫn nộ hỏi cô là ai làm?
Nhưng cuối cùng chỉ là một mình Đường Noãn cho là vậy, Tần Dĩ Nam im lặng không nói nhìn cô ta mấy phút, cửa phòng bao phía sau anh được người kéo ra, khi nhìn thấy anh, liền kinh ngạc hỏi anh “Tổng giám đốc Tần, không phải anh đi nhà vệ sinh sao?”, anh cúi khép mí mắt, dời tầm mắt trên người cô đi nơi khác, khuôn mặt ôn hòa cười khách sáo với người phía sau: “Vừa nhận một cú điện thoại, đi ngay đây.”
Sau đó liền sóng vai rời đi với người kia.
Lúc Hoàng tổng răn dạy cô, đáy lòng cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười, chẳng hề cảm giác quá khổ sở và ủy khuất, nhưng khi cô nhìn thấy Tần Dĩ Nam như việc không liên quan đến mình xoay người rời đi, cô đột nhiên cảm giác mình giống như là bị toàn thế giới vứt bỏ, ủy khuất đến mức hốc mắt bỗng chốc liền đỏ lên.
Chưa bao lâu, mà người đàn ông đối với cô rất tốt đó, lại có thể vào lúc nhìn thấy bộ dạng cô ta khổ sở không chịu nổi như vậy, mặt mày bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc nhấp nhô nào?
Đường Noãn sững sờ một hồi lâu, mới cố nén nước mắt, chống đỡ vách tường, động tác rất thong thả đi vào nhà vệ sinh.
Tần Dĩ Nam đã ra khỏi toilet nam, đưa lưng về phía cửa đứng ở trước bồn rửa tay vừa vặn vòi nước, vừa đang nghe điện thoại, điện thoại là mẹ anh gọi tới : “Mẹ... Con không uống bao nhiêu rượu, mẹ yên tâm... Mẹ không cần chờ con, đi ngủ sớm một chút đi, con chờ lát nữa phải đi bệnh viện thăm Tống Tống và bác Tống...”
Lúc Đường Noãn nghe đến hai chữ “Tống Tống” này, dốc sức đóng cửa phòng rửa tay của nữ lại, phát ra một tiếng “rầm” rất lớn, khiến cho phụ nữ trong toilet đều ném tầm mắt quái dị về phía cô ta
Đường Noãn làm như không thấy, ôm bờ vai, đột nhiên liền ngồi xổm ở trên mặt đất, vùi mặt ở trên đầu gối, rơi nước mắt xuống.
Trong cuộc đời này, Tô Chi Niệm mà cô ta yêu nhất, vì Tống Thanh Xuân, lại động thủ với cô ta lần nữa
Trước khi anh đi, còn hung tợn ném lại một câu cho cô ta, nếu như đêm nay Tống Thanh Xuân thật sự xảy ra chuyện không may, anh liền cam đoan cô không nhìn thấy được mặt trời ngày mai.
Mà cho tới nay, Tần Dĩ Nam coi cô như bảo bối che chở yêu thương, bởi vì Tống Thanh Xuân, trở nên hờ hững lạnh nhạt với cô như vậy...
Tiếng khóc của Đường Noãn khẽ ngừng một chút, sao Tô Chi Niệm có thể biết đêm nay cô muốn hạ thủ với Tống Thanh Xuân? Hành động của cô, chỉ có cô và nam minh tinh đó biết... Chẳng lẽ là Tống Thanh Xuân cầu cứu với anh?
Đường Noãn chỉ là nghi hoặc một lát, nước mắt lại tuôn ra.
Càng khóc, cô ta càng đau lòng, càng đau lòng, trong đầu cô ta càng hiện ra Tần Dĩ Nam từng đối tốt với cô ta, liền giống như là ác tính tuần hoàn, cô ta khóc đến không thể nào ngừng được, thẳng đến khi trên đầu cô, có một giọng nữ truyền tới: “Đường tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc