Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 63

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Đây là anh cho tôi?
Tuy rằng đêm nay không phải lần đầu tiên của cô, nhưng đối với cô mà nói, lại không khác gì chưa biết mùi đời, liên tục hai lần, lại cộng thêm cô canh giữ bên cạnh anh hơn nửa đêm không ngủ, vào lúc kết thúc cuối cùng, cô trực tiếp ngất xỉu ở trong lòng anh.
Lúc Tống Thanh Xuân tỉnh lại, đã là ba giờ chiều.
Xương cốt toàn thân cô giống như gãy rời, nằm ở trên giường bừa bộn, thân thể chua xót đau đớn dữ dội.
Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, mới hậu tri hậu giác nghĩ đến những chuyện đã phát sinh với Tô Chi Niệm trước khi mình ngủ, sau đó trái tim cô đột nhiên co rút lại một cái, liền ôm chăn mền, ngồi dậy từ trên giường.
Trong phòng rất an tĩnh, không có một bóng người.
Nếu không phải trong phòng còn phiêu tán không khí ái muội nhàn nhạt, những dấu hôn sâu cạn không đồng đều trên người cô, còn có quần áo đã giặt sạch sấy khô ở trên tủ bên mép giường, cô sẽ cho rằng hình ảnh mới lướt qua trong đầu mình chỉ là một giấc mộng của cô.
Tống Thanh Xuân bọc ga trải giường, xuống giường, bởi vì hai chân mỏi nhừ, cô đi rất chậm.
Cô không có đi nhà vệ sinh tắm rửa trước, mà là đi đến trước cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng kéo cửa ra, ló đầu ra bên ngoài một chút.
Ánh mặt trời sau giờ trưa xuyên qua cửa sổ sát đất, yên tĩnh chiếu vào nửa phòng khách của phòng khách sạn, hoàn cảnh an nhàn tốt đẹp, giống như cô nhìn thấy khi vừa tỉnh lại, vắng vẻ trống không, ngoại trừ cô thì không còn ai khác.
Hóa ra, anh đã đi ...
Đáy mắt Tống Thanh Xuân thoáng hiện lên một chút ảm đạm, cô đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ sững sờ một lát, liền chân trần xoay người đi tới nhà vệ sinh.
Tắm nước nóng một chút, trên dưới toàn thân Tống Thanh Xuân thoải mái hơn rất nhiều, cô sấy khô tóc, sau khi ra khỏi phòng tắm, không sốt ruột đi mặc quần áo trước mà là đi đến phòng khách, tìm kiếm điện thoại di động.
Bởi vì không có điện, điện thoại di động đã tự động tắt máy.
Lúc cô xoay người trở về phòng ngủ, nhìn thấy trên bàn trà đặt một cái túi đồ ăn mua ngoài.
Cô nhíu mày một cái, dừng lại, mở ra, bên trong là bữa sáng cô thích nhất.
Là Tô Chi Niệm mua cho cô ư?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân hiện ra ấm áp nhàn nhạt, nhưng sau đó lại nghĩ tới lúc anh và cô Hoan **, anh gọi là “Đình Đình”, đáy lòng lại đau xót.
Lúc cô tỉnh lại có chút đói, nhìn thấy thức ăn cũng có xúc động muốn mở ra.
Nhưng hiện tại, cô lại không có chút khẩu vị, liền rút đầu ngón tay nhẹ nhàng tính cầm bữa sáng kia, xoay người quay trở lại trong phòng ngủ.
Đầu tiên cô tìm dây thun, buộc tóc lung tung lên, sau đó liền cầm đồ lót đã được giặt sạch sẽ lên mặc vào.
Tối hôm qua cô đi gấp, tùy tiện mặc một cái váy, một cái ***.
Cô dựa theo trật tự xếp quần áo trước sau, đầu tiên một cái ***, sau đó liền rút váy, lúc cô vừa mới chuẩn bị chui đầu vào, liền nghe thấy có đồ vật rơi trên mặt đất phát ra tiếng “bịch“.
Cô không sốt ruột đi xem, mà là mặc xong váy trước, sửa sang lại tóc, rồi mới khom người nhìn xuống mặt đất.
Trên sàn nhà khách sạn trải thảm dày cộm sạch sẽ, đặt một cái hộp.
Cô hiếu kỳ cúi người xuống, nhặt lên, sau đó lúc nhìn thấy chữ trên hộp, sắc mặt cô chớp mắt trắng bệch, ngón tay khẽ run rẩy, hộp lại rơi mạnh xuống đất...
---
Hôm nay lần đầu tiên Trình Thanh Thông nhìn thấy Tô Chi Niệm, liền phát hiện được hôm nay anh rất không thích hợp.
Không nói đến gần đây đại BOSS luôn đi làm đúng giờ, nhưng mãi đến buổi trưa mới khoan thai chậm rãi xuất hiện ở công ty, sau khi anh đến công ty, cũng không nghe hành trình cô thông báo, trực tiếp vào phòng làm việc, thậm chí còn khóa trái cửa.
Cả một buổi chiều, mặc cho tầng cao trong công ty gõ cửa gọi điện thoại như thế nào, từ đầu đến cuối cửa phòng làm việc tổng giám đốc đều bảo trì trạng thái đóng kín, không có chút xíu dấu vết muốn mở ra.
Sau khi tan việc, Trình Thanh Thông tận lực chờ người trong phòng làm việc lần lượt đi hết, mới tắt máy tính.
Cô thu dọn túi xong, không có gấp gáp rời khỏi phòng làm việc, mà là nhẹ chân nhẹ tay dời ghế, đi đến cửa tổng giám đốc, sau đó giẫm ở trên ghế, xuyên qua một khối thủy tinh trong suốt phía trên phòng làm việc, nhìn thấy Tô Chi Niệm đứng ở trước tủ sách, đối mặt với một ngăn kéo mở ra, giống như là tượng điêu khắc, vẫn không nhúc nhích đang ngẩn người.
Trình Thanh Thông đứng ở trên ghế nhìn Tô Chi Niệm trong phòng làm việc gần một tiếng đồng hồ.
Trong một tiếng đồng hồ này, Tô Chi Niệm luôn bảo trì tư thế lúc cô vừa nhìn thấy anh, chưa từng đổi qua.
Sẽ không phải cả một buổi chiều, đại BOSS khóa trái mình ở trong phòng làm việc trong nhiều tiếng như vậy, vẫn nhìn chằm chằm ngăn kéo kia ngẩn người chứ?
Nghi hoặc trong đầu Trình Thanh Thông vừa mới thành hình, cô liền đột nhiên nghĩ đến, không phải ngăn kéo kia chính là ngăn kéo nhét đầy quà để tặng cho Tống tiểu thư sao?
Sao đang yên lành mà đại BOSS lại nhìn chằm chằm những món quà kia đến ngây người chứ?
Không lẽ là nhớ Tống tiểu thư?
Đang lúc Trình Thanh Thông nghi hoặc không thôi, Tô Chi Niệm yên lặng bất động lâu như vậy, cuối cùng cũng có phản ứng.
Anh chậm rãi xoay người, bước chân có chút lảo đảo đi tới ghế sofa.
Trước khi Tô Chi Niệm ngồi lên ghế sofa, mặt Tô Chi Niệm đúng lúc chuyển về phía Trình Thanh Thông một chút, Trình Thanh Thông thấy rõ được đáy mắt của anh đỏ thành một mảnh.
Trình Thanh Thông há to miệng, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm tựa vào trên ghế sofa, ngửa đầu, đối diện với đèn thủy tinh treo trên trần nhà phòng làm việc, nhắm hai mắt lại.
Anh giống như lúc đứng ở chỗ vừa rồi, lại không nhúc nhích nữa.
Biểu tình trên mặt anh rất bình tĩnh, nhưng Trình Thanh Thông lại chú ý đến, bàn tay anh đặt ở trên bàn trà, dùng sức nắm một hộp quà, cái hộp đó đã bị anh nắm đến biến dạng.
Cái hộp đó, Trình Thanh Thông biết.
Đó là trước khi cô còn chưa làm việc với đại BOSS, anh đã có cái hộp này.
Tuy rằng đại BOSS từng mua cho Tống tiểu thư rất nhiều quà, cho dù đều không tặng ra, nhưng sau khi bị anh ném vào trong ngăn kéo kia, anh liền không có lấy ra xem nữa.
Nhưng chỉ riêng cái hộp đó, lúc cô thường xuyên vào phòng làm việc của anh, sẽ nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm cái hộp đó đến xuất thần.
Cái hộp đó rất cũ, thoạt nhìn giống như là mua vào rất nhiều năm trước, giấy gói bên ngoài đã mài mòn đến không ra hình dạng gì.
Trình Thanh Thông lặng lẽ than thở một hơi, lúc vừa mới chuẩn bị xuống ghế, tan việc về nhà, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm lại giơ hộp đó đến trước mắt.
Trình Thanh Thông luôn rất hiếu kỳ rốt cuộc trong cái hộp đó đựng cái gì, nhưng những năm này, tuy rằng thời gian cô ngốc ở bên cạnh anh rất dài, nhưng lại chưa từng nhìn thấy mở hộp ra.
Hiện tại cô nhìn thấy hành động như vậy của anh, lập tức ngừng tất cả động tác, tập trung tinh thần nhìn chăm chú qua.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm cá hộp đó khoảng mười phút, trước cố làm cái hộp méo mó đó trở về hình dáng ban đầu, sau đó mới chậm rãi mở cái hộp đó ra.
Nắp hộp, đúng lúc ngăn trở tầm mắt của cô, khiến cho cô không thấy rõ bên trong đựng cái gì, nhưng vào lúc anh mở ra xem, nhìn thấy một đạo ánh sáng khúc xạ ra.
Là kim cương... Trình Thanh Thông còn chưa đoán xong, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm lấy món quà trong hộp ra.
Là kim cương... Trình Thanh Thông còn chưa đoán xong, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm lấy món quà trong hộp ra.
Đó là một cái nhẫn kim cương.
Nhẫn kim cương là dựa theo thẩm mỹ của Tô Chi Niệm, ngắn gọn hào phóng, nhưng lại không mất mỹ cảm, nhưng so sánh với bây giờ, kiểu dáng vẫn là có vẻ hơi lỗi thời.
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm cái nhẫn kim cương đó giật mình một hồi lâu, tinh thần mới bừng tỉnh... Đây là nói, trước khi cô còn chưa gặp gỡ đại BOSS, hoặc giả sớm hơn trước, đại BOSS đã nghĩ tới muốn cầu hôn Tống tiểu thư? Nhưng là, về sau rốt cuộc phát sinh cái gì, đại BOSS không thể cầu hôn với Tống tiểu thư chứ?
Đang lúc Trình Thanh Thông nghi hoặc trăm điều, Tô Chi Niệm ngồi ở trong phòng làm việc giống như phát hiện được có người đang nhìn mình, tầm mắt đột nhiên liền lãnh đạm nhìn về phương hướng này.
Trình Thanh Thông bị dọa đến vội vàng ngừng thở, ngồi xổm người xuống, cô lặng lẽ bò xuống từ trên ghế, sau đó ôm ghế, trở về đến chỗ ngồi, xách túi, nhẹ chân nhẹ tay rời đi.
...
Sau khi Trình Thanh Thông rời đi, tất cả khu tổng giám đốc càng lộ ra vắng vẻ tịch mịch.
Tô Chi Niệm yên tĩnh dựa vào ghế sofa màu trắng bằng da thật, nhìn chằm chằm nhẫn kim cương ở trên ngón tay nhỏ, vẻ mặt ở dưới ánh đèn thủy tinh chiếu xuống, trở nên càng nhạt.
Trong đầu anh rất loạn, giống như là nghĩ rất nhiều thứ, rồi trong đầu anh lại trống không, giống như là không suy nghĩ gì hết
Anh chỉ nhớ được, lúc mình tỉnh lại, cô rúc vào trong lòng anh, đang ngủ mê mệt.
Lúc đó vừa mười một giờ, ánh mặt trời treo ở trên không hướng chính nam, xuyên qua rèm cửa không đóng, chiếu sáng rỡ cả cái giường.
Hình ảnh như thế, tốt đẹp đến mức khiến cho anh có chút choáng váng, cho rằng mình đắm chìm ở trong mộng còn chưa tỉnh lại.
Thậm chí lúc đó anh còn ôm cô vào trong lòng chặt một chút, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát lỗ tai mềm mại đáng yêu của cô, thuận thế còn nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn chào buổi sáng chậm mấy tiếng đồng hồ trên gò má trắng nõn của cô.
Cô giống như cảm giác được sự thân mật của anh, ở trong giấc mộng, còn bất giác nhích lại gần trong lòng anh.
Cô tới gần như vậy, khiến đáy lòng của anh nhấc lên một trận ấm áp, ngay cả thân thể anh cũng nóng bỏng lên theo.
Anh kiềm nén không được tình sinh ý động nơi đáy lòng, tựa như tỉnh như không nhắm mắt lại, môi dán lên mặt cô dao động, sau đó lúc tìm được môi cô, nhẹ nhàng ngậm chặt.
Một cổ cảm giác K**h th**h quen thuộc và mãnh liệt trong ký ức, từ nơi làn môi chạm vào nhau của anh và cô, nhanh chóng mãnh liệt thẳng về phía đáy lòng của anh.
Cảm giác này, quá chân thật, chân thật, hoàn toàn không giống như là anh đang nằm mơ... toàn thân Tô Chi Niệm hung hăng giật mình một cái, liền chậm rãi xốc mở da mắt lên.
Tống Thanh Xuân trước mặt, khẽ hé môi hồng hào có chút sưng, trên *** tuyết trắng lộ ra là từng dấu ái muội hỗn độn.
Cả người anh giống như bị gậy gõ lên đầu một cái, trong chớp mắt cơn buồn ngủ liền tiêu tán, anh đột nhiên lật người từ trên người cô, xuống giường, vô cùng nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh.
Anh mở vòi nước ra, dùng nước lạnh buốt rửa mặt, sau đó tim đập liền không khống chế được tăng tốc tốc độ, nếu không phải hai tay anh chống ở trước bồn rửa tay, anh gần như muốn mềm chân quỳ rạp xuống đất ngay tại chỗ.
Tối hôm qua anh uống nhiều, gần như là uống đến mức bất tỉnh nhân sự, về phần anh đi từ phòng bao đến phòng khách sạn trong Kim Bích Huy Hoàng như thế nào, anh là hoàn toàn không có một chút ấn tượng.
Anh chỉ nhớ rõ mình ở trong mơ mơ màng màng do R*ợ*u cồn gây ra, gặp gỡ cô...
Cô cầm lấy khăn lông ướt âm ấm, lau sạch sẽ tất cả vết bẩn trên mặt và thân anh, cô còn đút cho anh uống nước và thuốc giải R*ợ*u... Còn ôn nhu tỉ mỉ băng bó cổ tay bị phỏng giúp anh...
Cô canh giữ ở bên cạnh anh rất lâu, lâu đến anh nguyện say ૮ɦếƭ ở trong mộng, không tỉnh lại nữa.
Cô còn đưa tay ra, vuốt ve gò má của anh, đầu ngón tay hơi lạnh và run rẩy, đốt tim của anh, thân thể của anh.
Cuối cùng ngón tay cô ngừng ở trên môi anh, vuốt ve rất lâu cũng không chịu rời đi, thân thể anh kéo căng, không dám nhúc nhích, sợ chính mình một khi động, sẽ không khắc chế được hôn hít lên đầu ngón tay của anh.
Anh cảm giác được hô hấp của mình dần gấp rút, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên, thân thể bắt đầu có phản ứng... Anh biết, anh có khao khát với cô.
Dù như là ở trong giấc mộng, anh cũng không dám dễ dàng lỗ mãng, bởi vì cô không thuộc về anh, anh không thể làm bẩn cô, anh nỗ lực kiềm nén lăn lộn kinh người trong cơ thể ****.
Lúc anh nhịn đến huyết mạch sắp nổ tung, cuối cùng ngón tay cô chuyển dời khỏi môi anh, toàn thân anh buông lỏng, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là cổ khí kia còn chưa có thả lỏng, cả người của cô liền bỗng nhiên ngã vào trong lòng anh, cổ hương khí nhàn nhạt mê người tản mát trên người cô, trong chớp mắt tràn ngập hơi thở của anh.
Anh nỗ lực nắm quả đấm, chống lại xúc động trong cơ thể, cô ghé vào trên người anh, chậm chạp đều không rời đi, mỗi một phút mỗi một giây với anh mà nói đều là một trận gãi tâm đày đọa.
Anh liều mạng kiềm nén, kiềm nén đến cuối cùng, thân thể anh đã nổi lên ray rứt đau đớn, vào lúc anh sắp nhịn không được, cô đột nhiên di chuyển ở trên người anh.
Cách đệm chăn, anh cảm giác được mềm mại và nhẹ nhàng trên thân thể cô, cô giãy giụa, hoàn toàn trêu chọc *** bỗng nhiên nổ tung trong cơ thể anh.
Lý trí đã bị nuốt hết, biết rõ là sai lầm, biết rõ là không nên, anh vẫn không khống chế được, vẫn nghĩa vô phản cố kéo lấy cổ tay cô, ở trong giấc mơ say, phóng thích toàn bộ tình sâu và khát khao bị đè nén nhiều năm ra ngoài hết.
Anh hung hăng hôn cô, cô không có trốn tránh, còn đáp lại anh... Anh liền tùy ý trong khát vọng từng chút một như vậy, không chừng mực hãm sâu xuống.
Thật là một trận mộng hoàn mỹ đến hết thuốc chữa... Trong giấc mơ, cô vô cùng thẹn thùng nằm ở Dưới *** thể của anh, tràn đầu tình yêu sâu đắm gọi tên anh...
Nghĩ tới đây, Tô Chi Niệm liền chuyển động con ngươi, rơi ở trên cổ tay bị phỏng, nơi đó dán ngay ngắn song song ba cái băng keo cá nhân.
Dù là, dù là cách buổi trưa hôm nay anh tỉnh lại, đã qua nhiều tiếng, nhưng khi anh nhìn thấy ba cái băng keo cá nhân này, phản ứng vẫn giống như lúc nhìn thấy ở trong phòng rửa tay Kim Bích Huy Hoàng vào sáng sớm hôm nay: Từ trên xuống dưới khắp toàn thân anh nhất thời run rẩy không tưởng tượng nổi, phía sau lưng phủ kín mồ hôi lạnh, ướt đẫm *** của anh.
Anh rất hy vọng mộng điên cuồng và trầm luân vào tối hôm qua chỉ là một giấc mơ, nhưng vẫn luôn trái ngược với mong muốn, đó là tồn tại chân thật...
Cách đây sáu năm, anh đã không khống chế được thương tổn cô một lần.
Nhưng mà, lần sáu năm trước, anh còn chưa phát hiện được bí mật kia, lúc đó anh một lòng một dạ muốn phụ trách, còn chạy khắp thành Bắc Kinh, chọn chiếc nhẫn này cho cô, chuẩn bị cầu hôn ...
Sáu năm trước, không có tặng nhẫn ra ngoài.
Sáu năm sau, anh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn này, nhìn cả một buổi chiều, vẫn không tặng ra ngoài được.
Bởi vì lần sáu năm sau này, anh chỉ có thể làm, chỉ là... nhẫn tâm.
Tô Chi Niệm gần như không có ăn uống gì cả ngày hôm nay, cũng không có phát hiện thấy đói, anh luôn ngồi yên ở trong phòng làm việc đến mười giờ, mới lấy chiếc nhẫn từ trên ngón tay nhỏ xuống, để vào trong hộp, sau đó nhét vào trong túi quần, lấy chìa khóa xe, đứng dậy, rời khỏi công ty.
Tô Chi Niệm vòng quanh Nhị Hoàn một vòng, mới quẹo từ trên cao tốc xuống đường về nhà.
Lồng *** anh ngột ngạt lợi hại, đi ngang qua trên một con đường rơi đầy lá cây bạch quả, anh hạ cửa xe sổ xe xuống, gió lạnh đêm mùa thu, từ từ thổi vào trong xe, còn mang vào một hai chiếc lá, khiến cho hô hấp của anh thông thuận một chút.
Lúc xe lái đến cửa tiểu khu, đã là mười một giờ, cửa lớn đã đóng, anh nhấn còi, nhân viên công tác ngồi ở trong phòng trực ban vội vàng mở cửa, xuyên qua cửa sổ hạ xuống nhìn thấy gò má của anh, còn khuôn mặt vui cười chào hỏi một tiếng với anh: “Tô tiên sinh, ngài trở về rồi?”
Tô Chi Niệm không thốt ra, nhìn thẳng vào con đường trước mặt, khẽ gật đầu, chờ cửa mở ra, liền giẫm ga, vọt vào bên trong.
Xe vòng qua một cái lại một cái biệt thự, cuối cùng quẹo đến trên con đường chỗ ở biệt thự của anh.
Lúc sắp đến cửa nhà, anh mới dùng sức giẫm ga một chút.
Xe vội vàng ngừng lại, lốp xe ma sát mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, ở ban đêm an tĩnh, lộ ra đặc biệt đột ngột.
Tay kéo phanh một cái, Tô Chi Niệm chuẩn bị xuống xe đi nhập mật mã vào cửa lớn biệt thự, chỉ là đầu ngón tay thon dài xinh đẹp của anh vừa ***ng tới cửa xe, bên tai liền nghe được tiếng hít thở quen thuộc, mi tâm của anh cau chặt một chút, liền xuyên qua cửa sổ xe nhìn lại bốn phía, sau đó nhìn thấy Tống Thanh Xuân ngồi xổm ở một góc cửa lớn.
Cô đã nghe thấy tiếng xe của anh, ngẩng đầu, đang xuyên qua kính chắn gió nhìn anh chăm chú.
Trên người cô mặc vẫn là một bộ quần áo ngày hôm qua, có lẽ sau khi tỉnh lại từ phòng khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, vẫn chưa về nhà.
Không biết rốt cuộc cô đã ở cửa chờ anh bao lâu, Tô Chi Niệm nghĩ, hẳn là thời gian không ngắn, bởi vì vào lúc cô thấy anh, rõ ràng muốn đứng lên từ trên mặt đất, nhưng có thể mỏi tê chân, nhìn tư thế đứng lên có chút cứng đờ.
Cuối cùng, Tống Thanh Xuân đỡ hàng rào, miễn cưỡng đứng thẳng người.
Cô không có đi lên trước, chỉ là đứng an tĩnh ở chỗ cũ, ánh mắt yên tĩnh nhìn chằm chằm anh.
Tô Chi Niệm mượn ánh đèn đường mơ hồ, nhìn thấy trong lòng bàn tay cô nắm một cái hộp.
Cô đứng ngoài xe, anh ngồi ở trong xe.
Hai người ai cũng không động, cứ yên tĩnh giằng co như vậy.
Qua khoảng năm phút, Tô Chi Niệm mới thu tầm mắt trở về, sau đó nhẹ nhàng đẩy mở cửa xe, một thân tao nhã xuống xe.
Anh ném một tay lên cửa xe, sắc mặt bình tĩnh cầm chìa khóa xe, đi từng bước một rất là vững vàng đi về phía cô.
Lúc Tô Chi Niệm cách Tống Thanh Xuân còn khoảng một mét, liền ngừng lại.
Anh trước là cúi khép mí mắt, sau đó liền giơ tay lên, nhấn mật mã vào khóa mật mã bên cạnh, theo một tiếng “cạch” mở cửa vang lên, anh mới quay đầu, ngữ khí rất đạm hỏi cô: “Có muốn đi vào không?”
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có chút khẩn trương dùng sức nắm cái hộp trong tay hai lần.
Tô Chi Niệm cắm một tay vào trong túi, theo cử động của anh, có hơi thở tràn đầy thanh lãnh tao nhã toát ra từ trên người anh.
Anh không có miễn cưỡng Tống Thanh Xuân, khẽ gật đầu, sau đó mở miệng hỏi: “Em tới...”
Thật ra anh rõ ràng mục đích cô tới tìm anh hơn ai hết, nhưng anh dừng lại một chút, vẫn là tiếp tục nói: “... Có việc?”
“Ừ.” Tô Chi Niệm biểu hiện quá hờ hững, hờ hững đến mức Tống Thanh Xuân có chút không dám đi nhìn thẳng khuôn mặt anh, thậm chí trong đáy lòng cô cũng có chút bắt đầu rút lui có trật tự.
Cô muốn rời khỏi, muốn vứt bỏ mình cố ý chạy đến nơi này, chờ anh nhiều tiếng, chỉ vì vấn đề của anh.
Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng liền không còn phản ứng, động mi tâm, qua nửa phút, lại nhẹ nhàng “hả?” Một tiếng.
Tống Thanh Xuân nghe được Tô Chi Niệm thúc giục hỏi, lại dùng sức nắm hộp trong tay lần nữa, mím môi giãy giụa rất lâu, cuối cùng vẫn dâng lên dũng khí, nâng mí mắt, đối diện mắt Tô Chi Niệm lần nữa, sau đó chậm rãi nâng tay đến trước mặt anh, chậm rãi mở ra, hỏi: “Đây là anh cho tôi?”
Tô Chi Niệm rũ mắt xuống, liếc nhìn hộp trong lòng bàn tay trắng nõn của Tống Thanh Xuân.
Mượn ánh sáng yếu ớt của đèn đường, Tô Chi Niệm vừa xem liền hiểu ngay năm chữ “thuốc *** khẩn cấp” này.
Trái tim khẩn trương của Tống Thanh Xuân đều ngừng nhảy lên, hô hấp cô ổn định, mắt nhìn Tô Chi Niệm chăm chú, giống như là sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu tình nhỏ nhặt nào thoáng hiện lên trên mặt anh.
Nhưng mà, người đàn ông này còn muốn càng trấn định càng thong dong rất nhiều trong tưởng tượng của cô rất nhiều, thậm chí mặt mày anh không có chút mảy may dao động, chỉ là yên tĩnh nhìn chằm chằm hộp thuốc *** trong lòng bàn tay cô một lát, liền nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên, nhìn chằm chằm mắt cô, rất thản nhiên gật đầu một cái, không chút che giấu thừa nhận: “Đúng.”
Chỉ là một chữ đơn giản, lại khiến cho trong nháy mắt mặt Tống Thanh Xuân mất màu máu, cô nhìn chằm chằm anh há to miệng, giống như muốn hỏi một câu vì sao, nhưng lại chỉ động môi, cuối cùng liền ngậm chặt miệng lại, nhẹ nhàng rủ đầu xuống.
Lúc xế chiều khi nhìn thấy hộp *** này, đáy lòng cô đã rõ ràng hết thảy, cô giống như là một đứa bé không có linh hồn, ở trong phòng khách sạn, nhìn chằm chằm hộp thuốc rơi xuống đất từ đầu ngón tay, nhìn rất lâu rất lâu, mới cúi người nhặt lên.
Xe cô liền đổ ở Kim Bích Huy Hoàng, nhưng cô không lái đi, thậm chí cô không xách cả túi của mình, liền tư tưởng không tập trung bắt lấy hộp thuốc anh đưa kia, thất hồn lạc phách chạy ra Kim Bích Huy Hoàng, sau đó theo đường sá náo nhiệt ồn ào, mất hồn mất vía, đi thẳng đến khi mặt trời chiều ngã về tây, cô mới chận một chiếc taxi, tới biệt thự của anh.
Cô chờ anh đủ năm tiếng, mới chờ anh trở về.
Sở dĩ cô chạy tới trước mặt anh để hỏi, là bởi vì đáy lòng cô còn ôm một tia hy vọng, cô muốn chính mắt nhìn thấy vẻ mặt của anh, có lẽ sẽ có một chút không bỏ, có lẽ anh sẽ tạm thời thay đổi chủ ý...
Sự thực chứng minh, là cô nghĩ nhiều.
Anh đối với chuyện phát sinh ở Kim Bích Huy Hoàng, chẳng những không có bất kỳ lý do thoái thác nào, ngược lại thần thái bình tĩnh giống như theo lý thường, cô cần cần phải uống hộp thuốc này.
Cái tay khác của Tống Thanh Xuân để ở bên người, bỗng dưng nắm chắc vạt áo, sắc mặt trắng đến dọa người.
Cô đột nhiên cảm giác thấy, lúc này mình đứng ở chỗ này, liền giống như là một đứa ngốc buồn cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc