Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 61

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Anh ấy không thể là của em
Gặp lại sau... Là ý tứ không gặp lại sao?
Rất khổ sở, một thân dũng cảm của cô, tình thâm toàn thân của cô, cuối cùng bị anh cự tuyệt ... Chỉ là sau này, anh và cô cũng không thể làm bạn bè ư?
Lúc Tần Dĩ Nam nói với cô, anh ấy thích Đường Noãn, đáy lòng cô đau đớn, nhưng không giống như bây giờ, trong đau đớn pha lẫn kinh hoảng.
Cô theo bản năng liền gọi Tô Chi Niệm lại, ngăn cản anh rời đi: “Tô Chi Niệm!”
Tô Chi Niệm ngừng bước chân, đứng ở bên cạnh bàn, nghiêng đầu, lãnh đạm nhìn cô.
Ánh mắt của anh quá lãnh đạm, lãnh đạm đến mức cô không có dũng khí đi mở miệng, cô nuốt nhiều ngụm nước bọt, mới ngửa đầu, hỏi: “Anh, anh là bởi vì cô gái tên Đình Đình đó, mới cự tuyệt em sao?”
Tô Chi Niệm gật đầu, nói: “Đúng.”
Anh không có ngập ngừng sảng khoái như vậy, tổn thương thấu tâm Tống Thanh Xuân, cô biết chính mình hỏi anh như vậy, là muốn giữ anh lại một chút, nhưng cô đau lòng nên nói năng có chút lộn xộn lên: “Nhưng mà, nhưng mà không phải, không phải cô ấy và anh khhông thể ở cùng một chỗ ư? Anh, anh...”
Lời phía sau của cô còn chưa nói hết, anh liền lãnh đạm mở miệng: “Vậy thì thế nào?”
Bốn chữ nhẹ nhàng, hỏi Tống Thanh Xuân há to miệng, lại không nói ra được một câu.
Đúng vậy, dù cô gái tên Đình Đình đó không thể ở cùng anh thì sao? Cũng không có nghĩa là anh liền chịu tiếp nhận yêu thích của cô... Cho nên, hiện tại cô nên làm sao đây?
Tô Chi Niệm thấy cô không lên tiếng, lần nữa bước bước chân, lúc anh đi qua bên cạnh cô, không biết Tống Thanh Xuân có được sức lực từ nơi nào, đưa tay ra, bắt lấy vạt áo của anh: “Tô Chi Niệm... em có thể đợi...”
Tống Thanh Xuân chậm rãi chuyển đầu, đối diện mắt Tô Chi Niệm: “... Chờ đến khi anh không muốn duy trì độc thân vì Đình Đình anh thích nữa, chờ đến khi anh muốn tìm một người trôi qua nửa đời sau...”
Anh và cô ***ng chạm tay chân, khiến cho anh đọc được trong đáy lòng cô có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu chân tâm thật ý.
Anh tránh né ánh mắt của cô, hơi hốt hoảng một chút, cuối cùng vẫn dùng tiếng nói lãnh đạm, nói lời rất tổn thương người: “Cám ơn em, nhưng, anh thật không cần em chờ.”
Nửa câu sau “Lúc đó, anh có thể ưu tiên suy tính đến em trước được không?” của Tống Thanh Xuân còn chưa nói ra, liền bị anh vô tình cự tuyệt một lần nữa.
Lần này cô là thật không biết nên nói lời nào để anh dao động.
Cô dùng sức cắn môi dưới, nhìn anh, chỉ là sương mù nơi đáy mắt cô càng ngày càng nhiều, cuối cùng cô cũng không thấy rõ dung mạo của anh.
Tô Chi Niệm giơ tay lên, đặt ở trên cổ tay Tống Thanh Xuân.
Cô biết, anh là muốn kéo tay cô ra, cô hoàn toàn luống cuống, cô giống như là bắt lấy một cọng rơm cứu mệnh cuối cùng, nắm chặt vạt áo của anh, hỏi: “Vậy... Chúng ta còn có thể làm bạn bè không?”
Cô cũng đã bị anh cự tuyệt dứt khoát tuyệt tình như vậy, cô lại vẫn luyến tiếc như người lạ với anh.
Lúc hỏi ra câu này, Tống Thanh Xuân mới biết, hóa ra lúc thật sự yêu một người, yêu đến thương tâm nhất tuyệt vọng nhất, là thật sự sẽ không bận tâm tự ái.
Những phim truyền hình hoặc là trong tiểu thuyết kia, người yêu không có điểm mấu chốt, đại đa số đều là người thật sự thâm tình.
Bởi vì quá sợ hãi mất đi, cho nên mới sẽ ăn nói khép nép.
Sự trầm mặc của Tô Chi Niệm khiến cho Tống Thanh Xuân bắt đầu lui bước, bắt đầu thỏa hiệp, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Chúng ta có thể xem như tối nay chưa từng phát sinh chuyện gì, anh có thể cho rằng em là không thích anh, chúng ta vẫn giống như trước, làm bạn bè...”
“Đúng, liền làm bạn bè, làm bạn bè...” Tống Thanh Xuân giống như là ở trong vùng tối tăm, tìm được một tia sáng duy nhất, liên tục lặp lại nhiều lần, mới mang theo mong đợi và thỉnh cầu hỏi Tô Chi Niệm: “Được không?”
“Em cảm thấy sao?” Tô Chi Niệm mở miệng, tiếng nói đặc biệt bình tĩnh.
Giống như mới vừa rồi, chỉ là bốn chữ, giống như mới vừa rồi, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi lại.
Nhưng lại khiến cho lực độ Tống Thanh Xuân cắn môi dưới càng mạnh hơn, đã có tơ máu thấm ra.
Tô Chi Niệm xuyên qua tay bắt lấy vạt áo anh của cô, có thể cảm nhận rõ ràng được khổ sở nơi đáy lòng cô, nhưng anh vẫn là một thân lạnh lùng cứng rắn nói tiếp: “Em cũng biết, anh vẫn luôn rất chán ghét cô gái theo đuổi anh, hơn nữa em cũng biết, cô gái theo đuổi anh bị anh cự tuyệt như thế nào... Cho nên, đừng bức anh nói ra một vài lời không êm tai.”
Lực đạo Tống Thanh Xuân nắm lấy vạt áo của Tô Chi Niệm bắt đầu dần dần nhỏ đi, mắt cô nhìn thẳng anh bắt đầu trở nên mơ hồ, đầu cô bắt đầu cúi xuống từng chút một.
Đúng, cô biết.
Lúc lên trung học, cô từng tận mắt nhìn thấy anh cự tuyệt cô gái tỏ tình với anh rất nhiều lần.
Lúc đó cô nhìn những cô gái tổn thương khó chịu nổi kia, đáy lòng còn từng xuất hiện đồng tình.
Không nghĩ tới có một ngày, cô lại biến thành những cô gái mà cô từng đồng tình kia.
Tô Chi Niệm ngừng một lát, nhìn lướt qua vạt áo bị tay nhỏ Tống Thanh Xuân nắm còn chưa hoàn toàn buông ra, cuối cùng vẫn vững tâm nói lời nói không êm tai: “Anh sẽ làm bạn bè với em, nhưng anh sẽ không làm bạn với người thích anh.”
“Cho nên, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt anh nữa.”
Anh cảm giác được thân thể cô run rẩy, nhưng anh không có kỳ mềm lòng nào, tiếp tục nói: “Bởi vì anh chán ghét cô gái quấn quýt làm phiền nhất, như thế thật rất làm phiền người khác, em biết đúng chứ?”
Sắc mặt Tống Thanh Xuân tái nhợt cúi đầu xuống tới thấp nhất, một giọt nước mắt rất lớn, rơi mạnh xuống mu bàn tay của Tô Chi Niệm, sau đó cô vội vàng thu hồi tay nắm lấy vạt áo của anh.
Vào lúc cô buông ra, anh bước bước chân, sải bước rời khỏi.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của anh càng lúc càng xa.
Cô nghe thấy người phục vụ lễ phép nói với anh: “Tiên sinh, gặp lại sau.”
Cô nghe thấy cửa phía sau bị kéo ra, bị đóng lại.
Cô không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào thuộc về anh nữa.
Cô cứng đờ ở trên ghế rất lâu rất lâu, sau đó liền giống như là mất đi toàn thế giới, nằm sấp ở trên bàn, khóc hu hu ra tiếng.
Phục vụ trong nhà hàng nghe thấy tiếng khóc của cô, ngơ ngác nhìn nhau một lúc lâu, lại không có một người dám đi lên an ủi cô.
Nữ ca sĩ cầm micro, nhắm mắt lại, vẫn hết sức nhập thần hát bài《 Thật khó có được 》vừa rồi kia.
“Tình yêu khiến cho chúng ta trở nên cô đơn ngốc nghếch, cũng khiến cho chúng ta chưa bao giờ có được hoàn chỉnh, hỏi cũng không hỏi liền càng lún càng sâu, nếu như không phải nụ hôn, năm ấy sẽ càng lạnh hơn.”
Tống Thanh Xuân khóc càng thương tâm, tiếng hu hu trong miệng đều biến thành âm thanh oa oa.
Có phải nếu như không có một đêm năm đó, giữa anh và cô sẽ không có nhiều dây dưa như vậy?
“Tin tưởng biến thành thiên phú đặc biệt nào đó, duyên phận chỉ là ngây thơ lừa mình dối người, nhớ thương vẫn lao điên cuồng vào mỗi đêm, đôi mắt giống như đặc biệt mê muội anh ấy.”
Anh nói, cô gái quấn quýt làm phiền làm phiền người khác nhất, có phải từ nay về sau, cô chỉ có thể vượt qua trong nỗi nhớ về anh?
“Thật khó có được, bạn gặp đúng người, hiếm khi bạn rất nghiêm túc không nghĩ quá nhiều đi phấn đấu quên mình, thật khó có được, bạn yêu đúng người, đáng tiếc anh ấy không thể là của bạn.”
Thật khó có được, bạn yêu đúng người, đáng tiếc anh ấy không thể là của bạn...
Tiếng khóc của Tống Thanh Xuân không có chút dấu hiện giảm lại, tay cô đặt ở trên mặt bàn, bởi vì dùng sức ấn mặt bàn, nên trắng đến dọa người.
“Thật khó có được, chúng ta yêu đối người, cho dù anh ấy không phải người cuối cùng của cô ấy, cũng chúc anh ấy càng dũng cảm, yêu người khác.”
-
Ra khỏi nhà hàng, gió mát đêm khuya mùa hè thổi vào mặt.
Hai tay Tô Chi Niệm cắm túi đứng ở cửa nghe tiếng khóc của Tống Thanh Xuân một lát, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, sau khi cắt đứt, liền ngẩng đầu lên nhìn xem bầu trời đêm đen nhánh, rồi mới bước bước chân, tư thế trước sau như một thong dong bình tĩnh đi xuống bậc thang, đi đến bên cạnh xe.
Anh lấy chìa khóa xe ra, nhấn khóa xe, đèn xe trước sau chợt nhấp nháy hai cái, sau đó anh liền mở cửa xe, ngồi xuống.
Cô còn đang khóc, hơn nữa tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Anh nhịn không được giơ tay lên, ấn *** trái đã đau đến ૮ɦếƭ lặng, thẳng đến khi anh cảm giác được trái tim bên trong có dấu hiệu nhảy lên, anh mới biết, hóa ra mình còn sống.
Nhưng mà, sự sống lúc này, càng giống như là tuyệt vọng và thống khổ trước khi kề cận bên bờ tử vong.
Anh giống như là một pho tượng, duy trì tư thế tay che ***g *** rất lâu rất lâu, mới đưa tay lấy ra khỏi trước ***, mở ra ở trước mắt của mình.
Chính giữa lòng bàn tay, có năm vết thương máu thịt mơ hồ, đó là do vừa rồi bị anh dùng móng tay hung bạo bấm rách.
Không có ai biết, anh vừa chịu đựng cự tuyệt lời tỏ tình của cô như thế nào.
Rõ ràng trước sau chỉ mười mấy phút, với anh mà nói, ђàภђ ђạ thống khổ lại lâu giống như một thế kỷ.
Cô thích anh... Cô gái anh gặp khi tám tuổi, cô gái mà anh tìm kiếm mười năm, cô gái mà anh đã nhớ thương đến mất ngủ vô số lần, cô gái mà anh nằm mơ cũng muốn ôm ấp, cô gái mà anh không tiếc hy sinh tất cả... Thích anh...
Đây là một chuyện đáng giá để vui mừng và cao hứng... Nhưng mà... Có biết không? Khi anh nghe thấy cô tỏ tình, trong lòng anh lại co rút đau đến chỉ muốn khóc.
Một màn anh sợ nhất, cuối cùng vẫn tới ... Trong cuộc đời này anh chưa bao giờ hối hận, trong nháy mắt, đã hối hận đến mức hận không thể vứt bỏ tất cả, đổi lấy thời gian quay ngược, sau đó anh không ký với cô phần hợp đồng trăm ngày kia, anh không bởi vì tham luyến tốt đẹp của cô mà còn làm bạn với cô sau khi kết thúc hợp đồng trăm ngày kia, anh không... Nhiều anh không hơn nữa, cũng không thể bù lại.
Là sự ích kỷ của anh, đã hại cô.
Trái tim Tô Chi Niệm giống như là bị vật nào đó hung hăng níu chặt, đau đến màu máu trên mặt anh đều rút sạch.
Anh nằm mơ cũng mong đợi đáy mắt cô có thể có anh, cuối cùng cuộc đời anh cũng chờ được ngày này, nhưng anh có thể làm, chỉ là lạnh lùng cự tuyệt.
Hóa ra, biết rõ tình yêu của cô, lại không thể tiếp nhận sẽ càng thống khổ, càng ђàภђ ђạ hơn anh yêu cô, nhưng trong mắt cô không có anh.
Yêu nhau, nhưng không cách nào gần nhau.
Lúc mấy chữ này thổi qua trong lòng Tô Chi Niệm, toàn thân anh run rẩy, bỗng dưng liền giơ tay lên, che mặt mình lại.
Thành phố Bắc Kinh hơn một giờ sáng, đặc biệt an tĩnh, tiếng khóc của cô còn chưa ngừng, không ngừng chui vào trong tai anh.
Anh biết rõ nghe cô khóc, đối với bản thân là một trận lăng trì và đày đọa, nhưng anh lại vẫn tự ngược đi nghe tiếng khóc của cô như vậy.
Cô khóc thật đau lòng... Người anh muốn bảo vệ trên thế giới này nhất, lại bị anh tổn thương tàn nhẫn nhất.
Đầu Ng'n t che mặt của anh bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, có một giọt ****, xen lẫn trong lòng bàn tay chảy máu của anh, thấm ra ngoài từ trong kẽ tay của anh.
Anh mong đợi cô thích, sợ nhất cũng là cô thích, cho nên ban đầu trước khi hợp đồng của anh và cô hết hạn, lúc anh thường xuyên gặp ác mộng, anh liền bắt đầu nghĩ thừa cơ hội đó mỗi người đi một ngả với cô.
Lúc đó anh không đơn thuần là bởi vì sợ sau khi mình ૮ɦếƭ, không có ai chăm sóc cô, mới sắp xếp Trình Thanh Thông đi làm ba chuyện kia.
Lúc đó anh là nghĩ muốn để cho anh và cô trở lại thời điểm chưa quen biết nhau...
Cuối cùng anh vẫn xem nhẹ lực hấp dẫn của cô với anh, đánh giá cao sức chống cự của anh với cô.
Lúc đó sai một bước, đổi lấy về sau sai từng bước, sai đến hiện tại... Cuối cùng anh và cô cũng cắt đứt quan hệ, không còn đường nào có thể đi nữa.
Bí mật năm năm trước, chú định anh có thể đáp ứng tất cả với cô, chỉ riêng... anh không thể là của cô.
Nước mắt mang theo máu ướt sũng, tràn ra càng ngày càng nhiều từ giữa kẽ tay, đến cuối cùng bờ vai anh đã bắt đầu run rẩy lên.
Đình Đình, em biết không?
Anh nói, anh rất không thích em, là bởi vì anh yêu em.
Anh nói, hiện tại anh không thích em, tương lai cũng sẽ không thích em, là bởi vì anh vẫn luôn rất yêu em.
Anh nói, anh thật không cần em chờ, là bởi vì mặc kệ em chờ anh hay chờ người khác, anh đều sẽ canh giữ ở bên cạnh em, không rời không bỏ.
Anh nói, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt anh nữa, là bởi vì... em quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến anh sợ hãi, sợ tiếp tục dây dưa nữa, anh sẽ không khắc chế được đáy lòng điên cuồng của mình, kéo em cùng nhảy vào trong địa ngục tối tăm với anh.
---
Tần Dĩ Nam là bị chuông điện thoại đánh thức khỏi giấc mộng.
Buổi tối anh đi ngủ, không thích ánh sáng, cho nên đều không bật đèn ngủ, anh mở to mắt, nhìn trần nhà tối đen, sững sờ một hồi lâu, mới biết là điện thoại di động của mình vang lên.
Anh tìm điện thoại di động, mắt vừa liếc về phía màn hình, liền bị ánh sáng chiếu nhức mắt, sau đó anh mơ hồ nhìn rõ ràng biểu hiện trên màn hình là ba chữ “Tô Chi Niệm“.
Một giờ rạng sáng, anh ta gọi điện thoại cho anh làm cái gì?
Tần Dĩ Nam dùng cánh tay chống đỡ thân thể dậy, dựa vào trên đầu giường, tiếp nghe điện thoại: “Tô tổng.”
“Tần tiên sinh...” Tần Dĩ Nam vừa dứt lời, trong điện thoại liền truyền tới tiếng vang lãnh đạm của Tô Chi Niệm, còn xen lẫn tiếng gió khuya mùa hè: “... Xin lỗi quấy rầy anh, nếu như hiện tại anh có thời gian, phiền toái tới nhà hàng đường Trung Hưng gần rạp Kim Dật, đón Tống Thanh Xuân một chút.”
“Tống Tống?” Tần Dĩ Nam nghi hoặc một tiếng, hỏi: “Tống Tống làm sao?”
“Anh tới sẽ biết.” Hiển nhiên Tô Chi Niệm không có quá nhiều hứng thú nói chuyện, ngữ điệu lãnh đạm phun xong mấy chữ này, liền trực tiếp cúp điện thoại.
...
Anh tới sẽ biết ...
Mấy chữ này của Tô Chi Niệm khiến cho đáy lòng Tần Dĩ Nam không ổn định, lòng nóng như lửa đốt, anh không thay cả áo ngủ, chỉ là phủ thêm một áo khoác ở bên ngoài, liền vội vàng lấy chìa khóa xe, ra cửa.
Đường phố thành Bắc Kinh vào nửa đêm, một mảnh trống trải, Tần Dĩ Nam một đường giẫm ga đến rạp Kim Dật, anh lái về phía trước khoảng 100 mét, liền nhìn thấy nhà hàng kinh doanh hai mươi bốn tiếng mà Tô Chi Niệm đã nói kia .
Tần Dĩ Nam ngừng xe lung tung ở ven đường, liền hốt hoảng đẩy mở cửa xe, nhanh chóng chạy vào nhà hàng.
Tần Dĩ Nam đẩy cửa ra, hoàn toàn không để ý đến tiếng chào hỏi lễ phép của phục vụ, trực tiếp thở hổn hển, nhanh chóng nhìn quanh nhà hàng một vòng, sau đó tầm mắt của anh liền ngừng trên người Tống Thanh Xuân ở vị trí góc khuất gần cửa sổ.
Cô gái đưa lưng về phía cửa nằm sấp ở trên bàn, thân thể không ngừng run rẩy.
Tim Tần Dĩ Nam hung hăng vặn một chút, bước chân hơi thả chậm, rồi chậm rãi ngừng lại, anh nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân đang khóc lóc một lát, mới lần nữa chậm rãi di chuyển bước chân, đi về phía cô.
Tiến tới gần, Tần Dĩ Nam mới nghe thấy tiếng khóc của Tống Thanh Xuân đã khàn khàn.
Anh không có quấy rầy cô, chỉ là dừng ở bên cạnh cô, im lặng đứng, tùy ý cô khóc lóc.
Tần Dĩ Nam luôn chờ đến khi tiếng khóc Tống Thanh Xuân dần dần chuyển nhỏ, cảm xúc không còn kịch liệt nữa, anh mới đưa tay ra, nắm chặt cánh tay cô, kéo cô đứng lên từ trên bàn, sau đó xoay thân thể cô, để cho mặt cô nhìn về phía mình.
Tống Thanh Xuân phát hiện có người chạm vào mình, nâng lông mi ướt sũng lên, nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, sau đó liền rủ mí mắt xuống, nước mắt lại rơi tách tách xuống.
Tần Dĩ Nam không nói tiếng nào rút mấy tờ khăn giấy từ trong hộp trên bàn lên, yên lặng không tiếng động lau nước mắt cho Tống Thanh Xuân.
Khăn giấy ướt đẫm liền đổi, đổi rồi lại ướt đẫm, thẳng đến khi một hộp khăn giấy trên bàn dùng hết, cuối cùng Tống Thanh Xuân cũng ngừng khóc.
Lúc này Tần Dĩ Nam mới ôn nhu mở miệng hỏi: “Chúng ta đi thôi?”
Đôi mắt sưng đỏ của Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tần Dĩ Nam không nói chuyện nữa, khom người xách túi của Tống Thanh Xuân, sau đó lại cầm điện thoại di động của Tống Thanh Xuân từ trên bàn lên, rồi mới đưa tay ra, ôm bờ vai cô, đi ra khỏi nhà hàng.
Trên đường đi, Tống Thanh Xuân lại đỏ mắt nhiều lần, bởi vì cô vừa mới khóc quá lâu quá thương tâm, thỉnh thoảng đánh nấc một cái.
Tần Dĩ Nam kéo cửa xe ghế lái phụ ra, sau khi dìu đỡ Tống Thanh Xuân ngồi vào, giúp cô cài xong dây an toàn, sau đó lúc đi vòng qua cóp sau, lấy một bình nước khoáng từ bên trong, vừa vặn nắp bình vừa ngồi lên xe.
Tần Dĩ Nam đưa nước khoáng cho Tống Thanh Xuân: “Uống nước, sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Cám ơn.” Tống Thanh Xuân lại đánh nấc một cái.
Tần Dĩ Nam chờ Tống Thanh Xuân vặn nắp bình nước khoáng lại, mới mở miệng hỏi: “Em về nhà như vậy sẽ không có việc gì chứ?”
Tống Thanh Xuân hít hít mũi, không lên tiếng, quay đầu nhìn về phía kính chiếu hậu.
Mình bên trong, tóc rối một nùi, mắt sưng giống như là hạch đào, bộ dạng này, nếu như bị Tống Mạnh Hoa nhìn thấy vào sáng hôm sau, khẳng định lại không thể thiếu một trận lo lắng...
Cho dù Tống Thanh Xuân không nói lời nào, Tần Dĩ Nam cũng nhìn ra được cô đang quấn quýt, do đó lại lên tiếng nói: “Nếu không đi chỗ anh?”
Tống Thanh Xuân trầm mặc rất lâu, nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Dĩ Nam không nói chuyện nữa, trực tiếp khởi động xe.
Trên đường về nhà, lúc đi qua một siêu thị kinh doanh hai mươi bốn tiếng, Tần Dĩ Nam ngừng xe, để cho Tống Thanh Xuân ngồi ở trong xe không xuống, một mình anh đi siêu thị.
Lúc đi ra lần nữa, trong tay anh nhiều thêm một cái túi.
Anh kéo cửa xe phía sau ra, thuận tay ném vào trong, sau đó liền ngồi lên ghế lái, khởi động xe lần nữa.
Tần Dĩ Nam ở là căn hộ độc thân, chỉ có một gian phòng ngủ, anh dẫn Tống Thanh Xuân vào cửa, liền đi nhà vệ sinh trước, qua khoảng hai mươi phút, mới đi ra, sau đó đưa cái túi xách ra từ trong siêu thị đó cho Tống Thanh Xuân: “Đi tắm nước nóng trước đi.”
Tống Thanh Xuân tắm rửa xong, lúc ra khỏi phòng tắm, Tần Dĩ Nam đã không còn trong phòng ngủ, khăn trải giường vỏ chăn anh vừa mới ngủ đã được đổi một bộ mới tinh .
Lúc cô đang ngây ra, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tần Dĩ Nam bưng một ly sữa tươi đi vào.
Tần Dĩ Nam đưa sữa tươi về phía Tống Thanh Xuân, chờ sau khi cô nhận lấy, liền ngồi ở trên ghế dựa thoải mái.
Tống Thanh Xuân bưng sữa tươi âm ấm, nuốt vài ngụm, sau đó đôi mắt ửng đỏ ngẩng đầu nhìn về phía Tần Dĩ Nam: “Anh Dĩ Nam, là...”
Tống Thanh Xuân muốn nói “Tô Chi Niệm”, nhưng ba chữ kia chỉ vừa quấn quanh đầu lưỡi, còn chưa nói ra, trong đáy lòng cô đột nhiên đau xót, hốc mắt lại bỗng dưng ửng hồng lên.
Cô nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, tay dùng sức nắm ly thủy tinh trong tay, giọng nói có chút khó chịu, tiếp tục nói: “... Anh ấy nói với anh sao?”
Tần Dĩ Nam biết, “Anh ấy” trong miệng Tống Thanh Xuân là chỉ Tô Chi Niệm.
Trước khi anh đi đến đó, đã rất hiếu kỳ cô phát sinh chuyện gì, chờ đến khi nhìn thấy cô khóc thương tâm muốn ૮ɦếƭ như vậy, trong lòng anh càng hiếu kỳ.
Anh cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô, ví dụ vì sao cô lại khóc? Lại ví dụ cô và Tô Chi Niệm làm sao?
Nhưng Tần Dĩ Nam nhìn thấy bộ dạng bi thương thành những mảnh nhỏ của Tống Thanh Xuân, cuối cùng cũng không hỏi gì hết, chỉ là làn môi mấp máy, thật sự “ừ” một tiếng.
Nếu như vấn đề hỏi đến, phải khiến cho cô khổ sở thêm lần nữa, anh tình nguyện lựa chọn không hỏi.
Tống Thanh Xuân đau lòng khổ sở, đâu còn có suy nghĩ muốn tán gẫu, đến sữa tươi mà cô cũng chỉ uống hơn một nửa liền ngừng lại.
Tần Dĩ Nam không có miễn cưỡng cô, nhận lại ly thủy tinh còn hơn nửa ly sữa tươi, ngữ điệu ôn hòa nói với Tống Thanh Xuân: “Anh đổi cho em khăn trải giường và vỏ chăn mới rồi, ngủ một giấc thật ngon đi.”
“Dạ.” Tống Thanh Xuân muốn cho Tần Dĩ Nam một nụ cười, nhưng khóe môi còn chưa nâng lên, hốc mắt lại trở nên chua xót.
Thực xin lỗi, hiện tại cô thật rất khổ sở, hoàn toàn không cười nổi.
Cô đưa cho Tần Dĩ Nam một ánh mắt xin lỗi, nói khô khốc một câu: “Cám ơn anh Dĩ Nam.”
“Ngủ ngon.” Tần Dĩ Nam cười ôn nhu với Tống Thanh Xuân, đi ra phòng ngủ, trước khi giúp Tống Thanh Xuân đóng cửa phòng ngủ, Tần Dĩ Nam vẫn bổ sung mấy chữ an ủi: “Tống Tống, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Vào khoảng khắc cửa bị Tần Dĩ Nam đóng lại, nước mắt Tống Thanh Xuân rơi xuống lần nữa.
Cô không nghĩ quá nhiều, cô chỉ là rất khổ sở...
Lúc cô nghe được anh nói chuyện Tống Thừa với cô, cô thật sự cảm động đến rối tinh rối mù, lúc đó cô là thật dùng thái độ phấn đấu quên mình và mặc kệ giá nào để tỏ tình với anh.
Cô nghĩ, cùng lắm kết quả xấu nhất là anh không tiếp nhận, anh và cô không thể làm bạn bè.
Lúc đó cô cho rằng chính mình có thể chịu đựng nổi.
Nhưng rốt cuộc khi cục điện đến lúc hỏng bét nhất, cô mới phát hiện, chính mình hoàn toàn không chịu nổi, cô lại yêu anh còn sâu đậm hơn trong tưởng tượng.
Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, nước trong hốc mắt, tách tách rơi xuống.
Cô đã khóc rất lâu, lâu đến mức cô cho rằng nước mắt của mình đều đã chảy khô, lâu đến mức cô không muốn khóc nữa, nhưng cô vẫn đau đến mức khóc thành tiếng.
Tần Dĩ Nam đứng ở cửa phòng ngủ, có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng truyền ra tiếng khóc gián đoạn, được tận lực kiềm nén.
Lúc cô khóc đến thương tâm, trong miệng còn gọi mơ hồ không rõ một cái tên.
Tuy rằng cô gọi đến rất vỡ vụn, nhưng anh vẫn nghe hiểu cô đang gọi cái gì.
Tô Chi Niệm.
Tuy rằng không biết rốt cuộc đêm nay cô và Tô Chi Niệm phát sinh chuyện gì, nhưng anh nghĩ, Tống Tống hẳn là thích Tô Chi Niệm đi.
Lần đó cô uống say ở MIX, anh ôm cô về nhà, lúc chăm sóc cô, cô không biết, nhưng anh lại biết, trong lúc cô say R*ợ*u, lẩm bẩm gọi “Tô Chi Niệm” cả đêm.
“Tô... Tô... Chi Niệm...” Lại là một tiếng khóc nức nở mang theo “Tô Chi Niệm” truyền tới.
Tần Dĩ Nam đột nhiên trở nên rất khổ sở, ***g *** khó chịu giống như là bị vật nào đó dùng lực đè ép, khiến cho anh không thể hít thở được một chút không khí.
Đau đớn bỏ lỡ nhất trên thế giới là gì?
Là rốt cuộc khi bạn biết ai mới là người bạn yêu chân chính, người mà bạn nên yêu đó đã nhàn nhạt xoay người, cho người khác tình cảm tràn đầy thâm tình đó.
Lúc anh nằm viện, len lén mở hộp của cô ra, khi biết cô mới là cô gái lấy sách truyền thơ với anh, anh là thật muốn bồi thường cho cô thật tốt... Nhưng mà, hình như, hình như cô đã không cần anh bồi thường .
Cô gái lấy sách truyền thơ với anh đó, là giấc mộng tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh... Nhưng giấc mộng kia, giống như, giống như biến đến cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng .
Vậy bây giờ, bây giờ anh phải làm gì?
Trước mặt Tần Dĩ Nam giống như có một cái màn hình lớn, phía trên có mấy chữ do tự tay viết xuống trong thời niên thiếu, rồi chậm rãi thổi qua.
Nếu như yêu nhau, tay nắm tay đến già; nếu như vô duyên, bảo vệ em bình an.
“Nếu như yêu nhau, tay nắm tay đến lão; nếu như vô duyên, bảo vệ em bình an.” Anh dùng khẩu hình, không có phát ra âm thanh đọc mấy chữ này một lần, sau đó liền chậm rãi dựa vào cửa sau lưng, nghe tiếng khóc vẫn còn tiếp tục ở trong phòng, đáy mắt có một chút đau đớn nặng nề chậm rãi xẹt qua. ---
Đêm nay mắt không chớp nhìn chằm Tần Dĩ Nam ôm Tống Thanh Xuân lên xe rời đi không chỉ có một mình Tô Chi Niệm.
Còn có Đường Noãn gần bốn tháng không liên lạc với Tần Dĩ Nam.
Đường Noãn là trên đường về nhà, nhìn thấy xe Tần Dĩ Nam chạy như bay qua bên cạnh xe mình.
Thật ra mấy tháng này, không phải cô chưa từng gặp qua Tần Dĩ Nam, chỉ là anh không để ý cô, cô không để ý anh.
Không biết có phải do đêm nay uống một chút R*ợ*u không, cô xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm xe anh càng lúc càng xa một lát, sau đó liền quay đầu xe ở giao lộ phía trước, đuổi theo.
Cô nhìn thấy anh dừng xe ở cửa một nhà hàng, cách cửa sổ rộng lớn trong suốt, cô nhìn thấy anh đi đến trước một chỗ ngồi, qua rất lâu, cô nhìn thấy anh kéo người nằm sấp trên bàn lên, ôn nhu lau nước mắt cho cô.
Tuy rằng người đó đưa lưng về phía cô, cô thấy không rõ lắm dung mạo cô ta, nhưng từ bóng lưng và cách ăn mặc, cô vẫn là liếc mắt liền nhận ra đó là Tống Thanh Xuân mà cô ghét nhất.
Không biết Tần Dĩ Nam cúi đầu nói gì với cô ta, cho dù cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng từ tư thê cô rất quen thuộc kia, cô liền biết vẻ mặt của anh chắc chắn là đang ôn nhu che chở.
Bởi vì trong những năm trước kia, lúc cô không vui vẻ, anh sẽ luôn dùng tư thế này dỗ cô.
Anh ôm bờ vai cô ta, mang cô ta ra khỏi nhà ăn, cảnh tượng giống như lúc nhìn thấy ở cửa MIX lần trước, anh săn sóc kéo cửa ra cho cô ta, cài xong dây an toàn, thậm chí còn giúp cô ta lấy một bình nước khoáng.
Rõ ràng đây đã từng là những chuyện anh làm cho cô, Tống Thanh Xuân đứng xem, nhưng sao lại thay đổi, biến thành cô xem, còn anh lại làm những chuyện này cho Tống Thanh Xuân.
Đáy lòng không thăng bằng khiến cho vào lúc Tần Dĩ Nam khởi động xe, cô cũng giẫm ga theo.
Cô không nghĩ tới, Tần Dĩ Nam lại mang Tống Thanh Xuân về nhà anh.
Một loại phẫn nộ và oán hận mãnh liệt giống như là thuỷ triều, điên cuồng thổi quét toàn thân cô.
Lúc cao trung, chính là bởi vì Tống Thanh Xuân, cô bị Tô Chi Niệm - người cô yêu nhất chán ghét, thậm chí anh còn *** tát cô một bạt tai.
Cô chính là bởi vì không phục, cho nên mới ςướק lấy Tần Dĩ Nam - người cô ta thích nhất, những năm gần đây, cô tranh đấu, so sánh với cô ta không biết bao nhiêu lần, mỗi lần cô đều dựa vào Tần Dĩ Nam mới có thể hòa nhau một ván ... Nhưng hiện tại, cho tới hôm nay, Tần Dĩ Nam mà cô đã lời thề son sắt rất nắm chắc, cũng xoay chung quanh cô ta!
Tay Đường Noãn nắm tay lái bắt đầu dùng sức, nhìn chằm chằm cửa sổ sáng đèn của Tần Dĩ Nam, đáy mắt có ánh sáng oán độc lóe lên.
---
Tô Chi Niệm cự tuyệt quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức trước khi Tống Thanh Xuân tỏ tỉnh, đáy lòng nghĩ cùng lắm là sau khi bị anh cự tuyệt, can đảm mặt dày mày dạn theo đuổi anh cũng không còn.
Đêm đó, anh nói, về sau không muốn cô xuất hiện ở trước mặt anh nữa, cô liền thật không xuất hiện nữa.
Đêm đó sau khi cô buông vạt áo anh ra, anh không hề dừng lại một chút nào cất bước rời đi, anh liền không còn gặp được cô nữa.
Đúng, anh liền không còn gặp được cô nữa, nhưng cô lại có thể nhìn thấy anh mỗi ngày.
Trên ênh tài chính và kinh tế của ti vi, trong tin tức trên mạng, sẽ thường xuyên xuất hiện tin tức về xí nghiệp Tô thị hoặc là Tô Chi Niệm, mỗi lúc đó, sẽ luôn có một đoạn video của anh hoặc là một tấm hình xuất hiện trong đó.
Anh vẫn là bộ dáng như cũ, đứng ở trước màn ảnh, một thân lạnh nhạt, mặt không biểu tình, ngay cả khi ký giả phỏng vấn anh, cũng chỉ là qua loa vài chữ.
Tuy rằng anh không có gặp lại cô, nhưng cô nghĩ, anh hẳn là trôi qua rất tốt đi... Xí nghiệp Tô thị thu mua một xí nghiệp gia tộc có bối cảnh mười mấy năm, sản phẩm mới quan trọng của xí nghiệp Tô thị đạt tiêu thụ hạng nhất, cổ phiếu tháng này của xí nghiệp Tô thị đã liên tục tăng lên hạng mười tám... Cho nên, năm nay sự nghiệp thành công nhất, hừng hực khí thế chắc hẳn chính là anh, sao anh có thể trôi qua không tốt được?
Vậy cô thì sao?
Tống Thanh Xuân nghĩ, cô cũng sống tốt đi, xí nghiệp Tống thị ở dưới sự dẫn dắt của Trịnh Hạo đã càng ngày càng tốt; gần đây Tống Mạnh Hoa điều dưỡng thân thể cũng càng lúc càng khỏe; tháng trước cô nắm giữ tin tức lên trang đầu chín lần liên tục, đã được như ước nguyện phá được kỷ lục tin tức lên trang đầu tám lần mà Đường Noãn từng lập nên; nữ dẫn chương trình TW bởi vì mang thai nên cuối tuần liền muốn rời cương vị công tác, trưởng đài đã nói với cô, vị trí nữ dẫn chương trình cuối tuần, người ngồi vào chính là cô; tháng bảy là lúc công ty oi bức nhất, tổ chức xuất ngoại du lịch một lần, đi là nước Pháp, cô vừa tới liền điên cuồng mua đồ...
Đây có lẽ là quãng thời gian cô may mắn nhất sau khi Tống Thừa ૮ɦếƭ.
Nhưng cô lại không vui vẻ chút nào.
Cô gần như là mỗi ngày đều sẽ nghĩ đến người đàn ông tên Tô Chi Niệm đó; có lúc cô rõ ràng gặp được chuyện vui vẻ, cười cười, lại đột nhiên muốn khóc; cô đi ở trên đường cái, nhìn tình nhân tay trong tay, liền sẽ giống như bệnh thần kinh, ảo tưởng đó là anh và cô...
Nhưng cô lại không vui vẻ, câu chuyện của anh và cô vẫn được vẽ lên một dấu chấm tròn.
So với sáu năm trước, cô chỉ mũi anh, mắng anh cút, hay lần anh ném một tờ chi phiếu bảo cô cút đó, càng kết thúc hoàn toàn hơn.
Đều nói thời gian là thuốc chữa thương tốt nhất.
Mùa hè trung tuần tháng sáu, đến mùa thu trung tuần tháng chín, thời gian suốt ba tháng, một trăm ngày này, vết thương trên *** cô chẳng những không có được chữa trị tốt, ngược lại trở nên càng ngày càng sâu.
Anh giống như là một bữa thịnh yến to lớn trong sinh mệnh của cô, huy hoàng rực rỡ, thịnh yến đã kết thúc, nhưng cô bị lạc ở trong đó, cũng chậm chạp lượn quanh không ra được.
Rõ ràng tại ngày anh cự tuyệt cô, anh cũng đã nói với cô, anh thật không cần cô chờ, cô biết rõ anh không thích cô chờ, cô vẫn ngây ngốc một mình chờ đợi .
Thật ra cô từng lặng lẽ đi nhìn anh, ở dưới lầu của công ty, giống như là lúc trước cô cắm điểm chờ sẵn để tìm anh trợ giúp xí nghiệp Tống thị vậy.
Chẳng qua, lần này cô, không có giống như lần trước, nhìn thấy anh liền xông lên ngăn anh lại.
Lần này cô, nhìn thấy anh, sẽ len lén trốn tránh phía sau thùng rác, phía sau cột điện, phía sau đèn đường, sợ bị anh phát hiện, có một hai lần, anh đúng lúc đi qua vật cô trốn tránh phía sau, cô hoặc là nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của anh, hoặc là nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc của anh, mặc kệ là cái nào, đều sẽ khiến cho cô rung động một lúc lâu mới có thể tỉnh lại.
Chẳng qua cô và anh vẫn từng có một lần không hẹn mà gặp .
Chỉ có một lần như vậy.
Đó là ở cửa khách sạn lớn Bắc Kinh, cô vào cửa, anh ra cửa, bên cạnh anh đi theo một đám người áo quần giày da trùng trùng điệp điệp, mà cô thì cô đơn chiếc bóng.
Anh và cô đúng lúc đi đối diện nhau, anh một thân âu phục màu đen, trước sau như một soái khí mê người, cô chỉ là nhìn thoáng qua, tim liền rung động nín thở.
Anh nghiêng đầu, không biết đang nói cái gì với Trình Thanh Thông, vẻ mặt trong lúc làm việc mang theo khí phách rung chuyển trời đất.
Lúc cô đi qua bên cạnh anh, khoảng cách ở giữa chỉ cách hai mét, anh hơi hơi chuyển đầu một chút về phía cô, nhưng cô không biết rốt cuộc anh nhìn cô, hay là không có nhìn cô, dù sao bước chân anh không có bất kỳ dừng lại nào, giống như là một cơn gió, lướt qua bên cạnh cô, lưu lại mùi hương thanh đạm trên người anh mà cô vừa quen thuộc lại vừa nhớ nhung kia.
Bước chân cô đi vào khách sạn lớn Bắc Kinh rất vững vàng, đi rất lâu rất lâu, mới ngừng lại, sau đó chậm rãi, chậm rãi xoay người, xuyên qua thủy tinh rộng lớn sáng ngời, cô đúng lúc bắt gặp anh khom người ngồi vào trong xe.
Ngày đó, cô giống như là một người đần độn, ở trong đại sảnh khách sạn lớn Bắc Kinh, bảo trì động tác quay đầu đó, đứng yên thật lâu rất lâu, người đi qua không ngừng nhìn cô, nghị luận cô, chỉ điểm cô, thậm chí cuối cùng người phục vụ liền không nhìn được, tiến lên đây hỏi thăm cô, có cần trợ giúp gì không?
Cô chậm chạp lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu với người phục vụ, khô khốc nói một câu “Cám ơn”, rồi đi về phía thang máy.
Lúc cửa thang máy đóng lại, hốc mắt cô đã phiếm hồng.
Cô vẫn trước sau như một yêu anh sâu đậm, nhưng bây giờ cô chỉ là người lạ trong mắt anh.
Cuộc sống không có anh, cô thật trôi qua không tốt một chút nào.
Rất nhiều khi, cô nhìn trên mặt đang cười, trên thực tế trong lòng sớm đã nước mắt rơi như mưa.
Thẳng đến khi có một ngày hơn nửa đêm, cô nhận được điện thoại của Tần Dĩ Nam.
Cú điện thoại kia, thay đổi tình yêu của cô. ---
Ở trong mắt người khác, ba tháng này Tô Chi Niệm vốn ở trong một cuộc sống rất huy hoàng, lại là một sự kiện quan trọng huy hoàng.
Nhưng chỉ có trong lòng anh biết, anh nhìn như sống rất huy hoàng, rốt cuộc đã trôi qua một cuộc sống có bao nhiêu buồn tẻ vô vị.
Anh lại bắt đầu sống như trước đây, một mình ăn cơm, ở nhà một mình, một mình ngẩn người, một mình thừa dịp lúc cô không chú ý, yên tĩnh xoa dịu nhớ thương ở sau lưng cô...
Gần đây anh làm rất nhiều chuyện đáng giá chúc mừng, khiến cho trên tin tức ba ngày hai bữa liền có anh xuất hiện.
Nhưng thật không dám giấu diếm, chính anh cũng không biết rốt cuộc mình làm chuyện gì đáng giá chúc mừng.
Chuyện duy nhất anh nhớ được chính là, cô ném ví tiền, anh khống chế ý niệm cô quay trở lại, nhặt lên; cô và người khác cùng nhìn trúng một sợi dây chuyền, anh khống chế ý niệm một người khác, tặng dây chuyền cho cô; cô đứng chờ xe ở ven đường, gió lớn, thổi đến váy cô xốc lên, cô cũng không có phát hiện, anh khống chế ý niệm cô, đưa tay ra đè váy lại...
Anh còn nhớ được, anh dùng năng lực vượt qua người thường, nghe thấy cô ôm bụng, bởi vì đau bụng kinh phát ra âm thanh khó nhịn; nghe tiếng cô và người khác thảo luận gần đây bộ phim điện ảnh nào đáng xem; nghe thấy cô thỉnh thoảng xuất hiện ở dưới lầu xí nghiệp Tô thị, mua trà sữa, mua cà phê, tiếng nói chuyện WeChat...
Rất nhiều lần, anh cầm điện thoại di động lên, xem tin nhắn anh và cô từng gửi ngày đêm không ngừng, muốn gửi cho cô một thăm hỏi bình thường, nhưng anh chỉ nghĩ, chứ chưa từng làm.
Ngày thất tịch lễ tình nhân kia, anh cũng đã đánh ra năm chữ thất tịch lễ tình nhân kia, nhưng cuối cùng lại không gửi đi, đổi thành chiếc điện thoại đã tắt máy rất lâu kia, gửi cho cô một câu chúc phúc.
Cô vẫn như cũ, liên tục hồi đáp anh nhiều tin tức, đều quay chung quanh anh là ai, có thể gặp mặt một lần ha y không, anh không đáp, yên tĩnh nhìn màn hình điện thoại di động phát ngốc rất lâu, thời điểm chuẩn bị tắt máy, tin nhắn cô lại đi vào, lần này không còn là loại đề tài anh là ai nữa, mà là một câu: “Tôi thích một người, nhưng anh ấy rất không thích tôi.”
Một câu nói đơn giản, khiến cho anh đau đến che ***, khom người xuống.
Anh không làm gì cả, cũng không đáp lại gì hết, chỉ là dùng sức nhấn nút tắt máy.
Nhưng anh nghe thấy rõ ràng máu và linh hồn của mình đều đang reo hò, em thích anh, em thích anh, em thích anh!
Ngày như vậy là vui vẻ sao?
Không vui vẻ.
Cuộc sống như thế đau không?
Rất đau.
Nhưng không vui vẻ hơn nữa, đau hơn nữa, thì anh cũng chỉ có thể lựa chọn cuộc sống như thế.
Chẳng qua hiện tại ngày anh trôi qua, cuối cùng ngày vẫn là có chút khác với trước khi cô chưa tới tìm anh ký xuống phần hợp đồng kia.
Buổi tối anh ngâm mình đánh bài ở Kim Bích Huy Hoàng rất lâu rất lâu.
Trước đây là Đường Nặc gọi anh thế nào đều không gọi ra được, hiện tại là Đường Nặc vừa nhận điện thoại của anh liền hận không thể giả ૮ɦếƭ.
Thật ra không phải anh rất muốn đánh bài, mà là đêm dài mênh ௱ô**, lúc anh làm việc đến thật sự không có việc có thể làm, nhưng anh lại vẫn muốn tìm chút việc để làm.
Bằng không ban đêm ở một mình, anh sẽ phát điên.
Buổi tối ngày 18 tháng 9, anh có một cuộc hẹn ở khách sạn Bắc Kinh, khoảng tám giờ rưỡi là kết thúc, anh vẫn hẹn Đường Nặc buổi tối đánh bài ở “Kim Bích Huy Hoàng“.
Ở trên bàn cơm, tổng giám đốc Dương của Hoài Nhuận mang tới một thư ký mới, lớn lên rất xinh đẹp, mặt mày có chút giống Tống Thanh Xuân, trên người còn vừa khéo mặc một váy màu vàng nhạt mà Tống Thanh Xuân cũng có, cho nên lúc cô ta ngồi xuống, anh nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Người trên bàn ăn, toàn là người tinh thông, tổng giám đốc Dương đã thấy anh nhìn nhiều vài lần ở trong mắt, ghi tạc đáy lòng, lúc ăn cơm đến một nửa, còn tiến đến bên tai thư ký của ông ta, dùng giọng nói chỉ có thể có hai người nghe thấy, nhưng anh cũng có thể nghe thấy, khẽ nói: “Đi kính Tô tổng uống hai ly, hợp đồng lớn lần này đều dựa vào cô.”
Sau khi nữ thư ký và tổng Dương kia khẽ nói xong, liền bưng một ly R*ợ*u, tự nhiên thanh thản giơ về phía anh: “Tô tổng, tôi kính ngài.”
Ngoại trừ một vài nữ đại đầu tư, ai cũng biết, ở trên bàn ăn, anh không bao giờ uống R*ợ*u với nữ thư ký.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc