Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 60

Tác giả: Diêp Phi Dạ

“Nói chính xác, em không phải muốn tìm mẫu người giống như anh, em muốn tìm chính là anh.”
Mới đầu Tô Chi Niệm có chút không rõ Tống Thanh Xuân muốn biểu đạt cái gì, lúc nghe đến mấy chữ “Em muốn tìm chính là anh” này, chớp mắt hiểu ý tứ của cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của anh liền kinh sợ, có một chút kích động không dễ dàng phát giác chợt lóe lên, giống như là đang sợ hãi cái gì, anh nghĩ cũng không nghĩ tới liền vội vàng mở miệng cắt đứt lời nói của cô, ngăn cản lời nói của cô: “Thanh Xuân...”
Tống Thanh Xuân giống như là không nghe thấy tiếng nói của Tô Chi Niệm, đôi mắt ôn nhu nhìn chằm chằm anh, cứ thế tiếp tục lời vừa rồi của mình, mở miệng nói: “Anh chính là người em luôn muốn tìm vào những năm gần đây.”
Trong giây phút tiếng nói Tống Thanh Xuân rơi xuống kia, nữ ca sĩ trên sân khấu cách đó không xa, đúng lúc thâm tình khẩn thiết hát một câu: “Thật khó có được, anh gặp đúng người, hiếm khi anh rất nghiêm túc không nghĩ quá nhiều đi phấn đấu quên mình...”
“Thanh Xuân...” Ở trong tiếng hát, Tô Chi Niệm lại gọi tên Tống Thanh Xuân một lần nữa, ngữ khí anh trở nên hơi nghiêm túc, giống như rất muốn bức cô ngừng lại, để cho cô đừng tiếp tục nói hết.
Có thể là bị ca từ bài hát của nữ ca sĩ kia lây nhiễm, Tống Thanh Xuân trầm mặc lần nữa.
Cô chuyên chú nghe nữ ca sĩ đó hát một lát, sau đó lúc nghe được “Thật khó có được, chúng ta gặp gỡ đúng người, khó có được vận may mấy đời mới có thể có vài lần hoàn chỉnh”, nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
Không phải cô chưa từng thích ai, cô từng chấp mê anh Dĩ Nam nhiều năm như vậy, nhưng cô chưa từng xúc động giống như bây giờ, cũng chưa từng xác định giống như bây giờ.
Tô Chi Niệm chính là người Tống Thanh Xuân muốn tìm khi cô tới đến trên đời này.
Gặp gỡ anh, cô liền trở nên chỉ muốn một mình anh.
Lúc Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, ánh sáng nơi đáy mắt của cô trở nên hơi sáng ngời, chuyên chú nghiêm túc nhìn chăm chú Tô Chi Niệm, bổ sung càng hoàn mỹ lời nói vừa rồi của mình: “Tô Chi Niệm, cho tới bây giờ em mới biết, hóa ra anh chính là người mà em luôn muốn tìm trong những năm gần đây.”
“Thanh Xuân...” Giọng nói của Tô Chi Niệm đều trở nên hơi run rẩy lên, trong giọng nói lãnh đạm, mơ hồ lộ ra một chút khẩn cầu như có như không: “... Đừng nói.”
Đừng nói ... Trước đó cô cũng muốn đừng nói, nhưng cô hoàn toàn không thể khống chế chính mình, cuối cùng vẫ mở miệng nói ra tâm sự với anh.
Hiện tại đã nói đến đây, sao có thể đừng nói?
Đã muộn, hoàn toàn không dừng lại được ... Tống Thanh Xuân lại mở miệng ra: “Tô Chi Niệm...”
Cô chỉ vừa gọi tên anh, anh đột nhiên liền đứng lên từ trên chỗ ngồi, một bộ dáng muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Tống Thanh Xuân an tĩnh ngồi ở trên ghế sofa không động, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm đưa tay cầm chìa khóa xe từ trên bàn lên, giống như là độc thoại ôn nhu nói tiếp câu chữ rõ ràng: “... Em thích anh.”
“Chúng ta đều từng cho rằng yêu giống như sáng sớm, hóa ra khó chịu nhất lại là hoàng hôn, chúng ta đều yêu một nhà thơ nào đó, nhưng nhà thơ cũng là người bình thường.”
Em thích anh... Cùng với tiếng hát nghe cảm động uyển chuyển của nữ ca sĩ, ba chữ này chui từng chữ một vào trong tai Tô Chi Niệm.
Sau lưng anh chấn động, chìa khóa xe nắm trong tay liền rơi khỏi lòng bàn tay, nện xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Tay anh nắm chặt thành quyền, an tĩnh vài giây, mới chậm rãi quay đầu, thuận theo nhìn cô gái ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa đối diện.
Tống Thanh Xuân ngẩng đầu nhìn Tô Chi Niệm, sáng rỡ nơi đáy mắt giống như muốn tràn ra ngoài, cô cười ôn nhu với anh, mặt mày cong cong rất xinh đẹp, thấp giọng chậm rãi lặp lại một lần: “Tô Chi Niệm, em thích anh...”
Sau khi cô ý thức được mình thích anh, mỗi lần cô đều mong đợi gặp mặt anh, nhưng gặp mặt lại vừa khẩn trương vừa lo lắng.
Sau khi cô động tâm tư muốn tỏ tình với anh, đáy lòng cô càng không ổn định, không có khi nào thoải mái.
Nhưng hiện tại, cuối cùng cô cũng không nhịn được nói ra hết lời muốn nói, cô lại không khẩn trương nữa, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay giống như bỗng chốc đều bị bốc hơi hết, tâm tình trở nên đặc biệt bình tĩnh.
Mắt cô nhìn anh chăm chú, chậm chạp không có buông ra, trong đầu cô không có nghĩ sẵn lời tỏ tình với anh, nhưng hiện tại mỗi một câu cô nói ra, còn muốn lưu loát hơn những lời nghĩ sẵn trong đầu: “... Anh cũng biết, em từng thích anh Dĩ Nam, em cũng từng cho rằng anh Dĩ Nam chính là cả đời của em, nhưng mà, em không biết rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, đáy lòng em...”
Tống Thanh Xuân giơ tay lên, che *** của mình: “... Vị trí này, rõ ràng chứa đầy anh Dĩ Nam, nhưng giờ toàn bộ đều biến thành anh.”
Tô Chi Niệm cũng không nhúc nhích nhìn chòng chằm chằm Tống Thanh Xuân, tầm mắt thâm trầm, từ đầu đến cuối đều không có mở miệng nói chuyện.
Cả nhà hàng đặc biệt an tĩnh, bởi vì không có khách mới đi vào, người phục vụ đều vây chỗ lễ tân xì xào bàn tán tán gẫu tin tức trong ngày, không biết là ai nói chuyện buồn cười, chọc cho một hai người cười ra tiếng.
Ở trong tiếng cười trộm như thế, Tống Thanh Xuân hít sâu một hơi, lại mở miệng, nói: “Em không biết rốt cuộc em thích anh từ khi nào, cũng không biết rốt cuộc vì sao em lại thích anh... Em chỉ biết từ khi em thích anh, em vẫn luôn rất thích anh...”
Thẳng đến lúc này cô mới rõ ràng, vì sao lúc trước cô từng yêu anh Dĩ Nam nhiều năm như vậy, từng muốn tỏ tình rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều không có nói ra lời tỏ tình.
Lúc đó cô cho rằng là mình thiếu dũng khí, thật ra không phải thiếu dũng khí, mà là không yêu đủ.
Nếu yêu sâu đậm, tình cảm sẽ hóa thành lời tỏ tình, không cầm lòng nổi nói ra khỏi miệng.
“... Thích anh, thích đến, mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc mỗi phút mỗi giây đều muốn nhìn thấy anh...”
“... Thích anh, thích đến, muốn dùng hết quãng đời còn lại cùng đi với anh, vĩnh viễn ngắm nhìn bộ dáng của anh...”
“... Thích anh, thích đến, chỉ muốn thích anh...”
Lúc Tô Chi Niệm nghe được câu này, mặt mày cuối cùng chớp động một chút, anh chậm rãi quay đầu đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ, qua khoảng mười giây, khí lực toàn thân của anh giống như bị rút hết sạch vậy, lui về sau một bước, ngã ngồi ở trên ghế sofa.
Tầm mắt Tống Thanh Xuân từ ngẩng đầu biến thành nhìn thẳng, cô nhìn dung nhan tinh xảo quen thuộc của anh, cười rất xinh đẹp rất mềm mại, ánh sáng nơi đáy mắt ôn nhu tinh tế đến mức không thể tưởng tượng nổi: “... Tô Chi Niệm, anh biết không? Anh lặng yên không một tiếng động thay đổi rất nhiều thói quen của em.”
“Em đã quen kem đánh răng nhãn hiệu anh dùng...”
“Đã quen mùi hương thanh đạm trên người anh...”
“Đã quen cũng nhãn hiệu nước anh uống...”
“Đã quen cuối tuần đi vùng ngoại thành đi chơi tản bộ...”
Không đếm không biết, vừa đếm mới hiểu rõ, hóa ra anh ở trong sinh mệnh cô, lại nhiễm sâu như vậy.
“Đã quen với rất nhiều thói quen anh dạy em...” Tống Thanh Xuân đối diện đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Tô Chi Niệm, chân thành hỏi: “Mà những thói quen này, em không muốn thay đổi nữa, có được không?”
Tô Chi Niệm biết, cô nói nhiều như vậy, hiện tại cuối cùng đến phiên anh nói.
Nhưng anh nhìn mắt cô, làn môi mím chặt, mặc cho thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng từ đầu đến cuối đều không có mở miệng đáp lại vấn đề của cô.
Buổi chiều, cô đã có một lần không cẩn thận gửi cho anh một câu “Em yêu anh” kia, anh cũng trầm mặc như vạy.
Hiện tại vẫn trầm mặc như vậy...
Trong lòng anh đang suy nghĩ gì? Là cự tuyệt như cô lo sợ ư?
Cuối cùng lúc Tống Thanh Xuân chờ lời đáp lại của Tô Chi Niệm, vẫn rất khẩn trương, cô nỗ lực nắm chặt vạt áo, để cho chính mình thoạt nhìn không quá băn khoăn bất an, sau đó nhe răng nở nụ cười với Tô Chi Niệm, lại chậm rãi mở miệng nói: “Em thừa nhận, trước đây bên trong hoạch định của em không có anh, nhưng hiện tại trong hoạch định tương lai của em, có thể không cần gì hết, nhưng không thể không cần anh... Cho nên, anh bằng lòng để mộng tưởng của em thành thật không?”
Tô Chi Niệm đáp lại cô vẫn là trầm mặc.
Loại an tĩnh và không tiếng động này của anh, khiến cho đáy lòng cô ngoại trừ khẩn trương, còn dâng lên một tầng sợ hãi và khủng hoảng.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, lời tỏ tình này của cô, có thể sẽ bị cự tuyệt, nhưng trước khi anh mở miệng cự tuyệt, cô vẫn là không ૮ɦếƭ tâm tranh thủ cho chính mình một lần: “Em biết anh có thích một cô gái, anh cũng từng nói, cả đời của anh đều chỉ sẽ yêu một mình cô ấy... Nhưng, anh cũng từng nói, cả đời anh và cô ấy đều không có khả năng ... Cho nên, nếu như có thể, có thể để cho em bồi anh trong quãng đời còn lại không?”
Tô Chi Niệm mấp máy khóe môi hai cái, vẫn không có ý tứ mở miệng nói chuyện.
Trên mặt tuấn lãng của anh bình tĩnh như nước, không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng bộ dạng này của anh, tại sao lúc này lại cảm thấy bạc tình như vậy.
Tống Thanh Xuân chờ thật lâu, cũng không đợi được đáp án của anh, hốc mắt cô dần dần nổi lên một chút ****, cô chịu đựng chua xót tràn ngập, lại thúc giục hỏi một lần: “Có thể không? Bằng lòng sao? Có thể không?”
Có thể để cho em không cần thay đổi thói quen anh cho em không?
Bằng lòng để cho trong hoạch định tương lai của em có sự tồn tại của anh không?
Có thể dắt tay em ở quãng đời còn lại, cho em cùng đi với anh không?
Tô Chi Niệm bị Tống Thanh Xuân hỏi ba câu liên tiếp, cuối cùng hỏi tới có phản ứng.
Anh giơ tay lên nhẹ nhàng chà xát mặt của mình, sau đó chậm rãi dựa vào trên ghế sofa, một tay tùy ý để ở trên bàn, tư thế thoạt nhìn tao nhã mà lại thanh nhàn.
Anh không có nhìn cô, rủ lông mi, nhìn chằm chằm mặt bàn, Ng'n t cách rất lâu lại gõ mặt bàn một chút, giống như là đang nghiêm túc suy xét.
Qua một hồi lâu, anh mới nhấc mí mắt lên, đối diện mắt cô: “Thanh Xuân...”
Tống Thanh Xuân biết cuối cùng kết quả mình muốn cũng đã tới, nhưng cô lại không có dũng khí đi nghe, vào lúc anh gọi tên cô, cô cũng vô thức gọi tên anh: “Tô Chi Niệm.”
Tô Chi Niệm giống như là hiểu rõ sự bất an của cô, rất phối hợp, sau khi cô gọi tên anh, cũng không nói tiếp nữa.
Anh cho cô khoảng ba mươi giây hòa hoãn lại tâm tình, làn môi có dấu vết muốn động.
Ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn anh đều trở nên hơi kích động, lộ ra một chút vô tội đáng thương.
Lần này Tô Chi Niệm không mềm lòng, một giây cũng không dừng lại, trực tiếp nho nhã lễ độ, âm điệu trầm thấp mở miệng nói: “Cám ơn sự yêu thích của em, anh rất cao hứng, cũng rất vui vẻ.”
Loại dự cảm xấu đó càng thêm mãnh liệt, Tống Thanh Xuân đã cảm giác không được đau đớn khi móng tay bấm vào trong lòng bàn tay: “Tô Chi Niệm...”
Tô Chi Niệm giống như là không nghe thấy lời nói của Tống Thanh Xuân, giống y như lúc Tống Thanh Xuân vừa tỏ tình, cứ thế nói tiếp: “... Thậm chí, còn có chút cảm động.”
Tống Thanh Xuân há to miệng, lần này cũng không hét lên được tên anh, máu toàn thân cô giống như là bị đông lạnh, yên lặng bất động.
“Em rất xinh đẹp, cũng rất thông minh, xuất thân cũng không tệ... Là một cô gái rất tốt... Nhưng...” Tô Chi Niệm ngừng lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, giống như là đang châm chước sau đó phải nói như thế nào.
Cho dù anh vừa mới nói nhiều lời êm tai như vậy, cũng liều mạng khen ngợi cô rất tốt, nhưng nước mắt Tống Thanh Xuân lại chậm rãi chảy xuôi xuống, cô biết, những lời nói kia của anh chẳng qua đều là hình thức an ủi.
Đối mặt với nước mắt của cô, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, có lẽ anh nghĩ rất nhiều lời, nhưng có thể đều cảm thấy không thích hợp, vẫn luôn không nói ra được.
Giữa hai người an tĩnh gần năm phút, Tô Chi Niệm rũ mí mắt, sau đó mở miệng, nói: “... Rất xin lỗi...”
Lúc âm “xin lỗi” rơi xuống, anh nâng mí mắt lên, đối diện mắt cô, bộ dạng muốn bao nhiêu thản nhiên liền có bấy nhiêu thản nhiên nói: “... Anh rất không thích em.”
Anh rất không thích em...
Trên mặt Tống Thanh Xuân treo lên hai hàng nước mắt, ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt anh tuấn của Tô Chi Niệm một lúc lâu, trong đầu mới vòng vo mấy chữ này.
Anh rất không thích em... Anh rất không thích em... Anh rất không thích em...
Tống Thanh Xuân cảm giác rõ được sức lực trong cơ thể mình từng chút một bị rút sạch theo câu nói lơ lửng trong đầu này, rõ ràng là mùa hè nóng bức, nhưng tay chân cô lại lạnh buốt giống như là mùa đông cực lạnh.
Đây là lần đầu tiên cô tỏ tình trong đời, cũng là lần đầu tiên cô bị cự tuyệt trong đời, cô ngẩn ngơ nhìn anh chăm chú, hoàn toàn không biết mình nên làm ra phản ứng như thế nào với lời cự tuyệt của anh.
Đầu óc cô là một mảnh trống không, thậm chí đang chảy của cô cũng quên chảy.
Trên bàn ăn lại rơi vào trong một mảnh yên tĩnh, không khí lúng túng và trầm mặc.
Qua một hồi lâu, Tô Chi Niệm nhìn thấy Tống Thanh Xuân chậm chạp không có lên tiếng, liền mở miệng lần nữa: “Hiện tại không thích, về sau cũng sẽ không thích.”
Nói xong, Tô Chi Niệm cũng không cho Tống Thanh Xuân thời gian tiêu hóa, trực tiếp lưu loát giơ tay lên, gọi người phục vụ, nói: “Tính tiền.”
Mãi cho đến khi người phục vụ cầm hóa đơn tính tiền tới, Tống Thanh Xuân mới sững sờ phục hồi lại tinh thần, nước mắt giống như trân châu đứt dây, liên tiếp không ngừng rơi xuống, thậm chí đến cuối cùng, cô không khống chế tốt cảm xúc, còn nhẹ giọng hít hít mũi.
Tô Chi Niệm biết rõ cô đang khóc, lại không có bất kỳ biểu hiện nào, chỉ là động tác lưu loát móc P0'p ra, đưa cho người phục vụ, quét thẻ, nhập mật mã vào, ký tên, sau đó nói “Cám ơn” với người phục vụ, lạnh nhạt gật đầu một cái.
Sau đó anh thuận tay nhét hóa đơn vào trong ví tiền, lại nhét ví tiền vào trong túi, sau đó cúi người nhặt chìa khóa xe trên đất lên, đứng lên từ trên chỗ ngồi, một bộ đáng muốn rời đi.
Anh đi hai bước về phía hành lang, cuối cùng vẫn nhịn không được, quay đầu nhìn Tống Thanh Xuân một cái, cô gái khóc đến hoa lê đẫm mưa, chóp mũi đều ửng hồng, thoạt nhìn đáng thương mà lại ủy khuất.
Tô Chi Niệm kéo căng khóe môi, quay đầu đi, nghĩ một lát, toàn thân lạnh nhạt lưu lại một câu “Gặp lại sau”, liền nâng chân dài lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc