Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 59

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Cứ như vậy để cho, tất cả những oán hận từng sâu tận xương tủy kia, đều biến thành chuyện cũ phong khinh vân đạm.
Những ngăn cách kéo dài giữa hai người, cứ như vậy liền biến mất không còn tăm hơi.
Tán gẫu đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân cảm thấy mình giống như là dỡ đi một tảng đá lớn, lộ ra một cỗ nhẹ nhõm từ tận sâu trong lòng.
Thật ra Tô Chi Niệm và cô cũng không nói gì vui vẻ, nhưng cô lại rất vui vẻ, thậm chí còn dùng hai tay chống cằm, cười tít mắt nhìn Tô Chi Niệm cảm thán một câu: “Thời gian trôi qua rất nhanh đó, trong nháy mắt, chúng ta đã tốt nghiệp trung học nhiều năm như vậy.”
Nói đến đây, Tống Thanh Xuân nhăn khuôn mặt nhỏ, làm ra vẻ buồn bực than thở một tiếng, nói: “Aizz, đã già rồi ...”
“Già chỗ nào?” Tô Chi Niệm nhìn Tống Thanh Xuân, giọng nói giống như R*ợ*u cất giấu lâu năm, trầm thấp thuần hậu: “Vẫn là giống như trước đây, trẻ tuổi, xinh đẹp.”
Tô Chi Niệm đây là đang khen ngợi cô sao?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân nổi lên từng luồng vui sướng, ánh sáng nơi đáy mắt đều sáng lên theo rất nhiều: “Còn có chỗ nào không già chứ? Em đã bị Tống Mạnh Hoa ép xem mắt rồi!”
Xem mắt? Tô Chi Niệm nhíu mi tâm lại một chút: “Chuyện lúc nào, sao anh không biết?”
“Chính là chuyện hai tháng trước đó, sáu mươi ngày, đã gặp hơn trăm người đàn ông...” Tống Thanh Xuân nghĩ đến ác mộng xem mắt kia, nhịn không được rùng mình một cái, sau đó cô liền đột nhiên ý thức được cái gì, có chút kỳ quái lầm bầm lầu bầu một câu: “Chẳng qua cũng không biết tại sao, gần đây ngược lại không ép buộc em nữa.”
Hơn trăm người đàn ông?
Tô Chi Niệm vốn đang tán gẫu với Tống Thanh Xuân hết sức vui vẻ, trở nên hơi buồn bực.
Hai tháng đó đúng lúc anh hôn mê, không ở cạnh cô, không biết cô có nhìn trúng người đàn ông đã xem mắt nào không?
Dưới đáy lòng Tô Chi Niệm xoay chuyển tâm tư, lại ung dung thản nhiên mở miệng hỏi: “Hơn trăm người đàn ông, chẳng lẽ lại không có một người thích hợp à?”
Sao đang yên lành cô lại nhắc tới chuyện xem mắt của mình? Anh có thể hiểu lầm chính mình muốn kết hôn với người đàn ông khác không?
Tống Thanh Xuân lắc đầu như trống bỏi: “Không có, tuy rằng số lượng thoạt nhìn có chút nhiều, nhưng có 95% đều không nói một câu... Xem như còn sót lại 5%, nói được vài lời, nhưng cũng không phải loại em thích.”
Tống Thanh Xuân vừa nói, vừa len lén quan sát Tô Chi Niệm một chút, sau đó vì để tránh cho anh hiểu lầm, còn nói một vụ bê bối nhất của mình: “Còn có một người, anh không biết đâu, em kẹt xe, muộn bốn mươi phút, lúc em đến nơi, người đàn ông muốn xem mắt đã đi rồi, hại em bị Tống Mạnh Hoa giáo huấn một trận...”
Tô Chi Niệm chẳng những không có đồng tình, ngược lại bởi vì người đàn ông xem mắt rời khỏi mà cười khẽ hai tiếng.
Anh nghĩ tới câu nói vừa rồi “Đều không phải loại em thích” của cô, đáy lòng nhịn không được nổi lên gợn sóng.
Cho dù anh biết, anh và cô không có cách nào ở cùng một chỗ, nhưng anh vẫn rất hiếu kỳ, cô thích loại đàn ông nào.
Tô Chi Niệm bày ra một bộ dáng nói chuyện phiếm, bưng cà phê lên, không nhanh không chậm thổi một hơi khí nóng: “Em thích loại hình như thế nào? Nhiều người đàn ông như thế, lại không có một người đạt tiêu chuẩn.”
Ở trong ấn tượng của Tống Thanh Xuân, cô chỉ thấy Tô Chi Niệm cười qua một lần, lúc này anh lại cười ra tiếng ở trước mặt cô, mặt mày tuyệt đẹp giống như hoa từ từ nở rộ, xinh đẹp khiến cho cô mất trí.
Cô đắm chìm ở trong xinh đẹp của anh, hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ, lúc nghe được lời nói của anh, nghĩ cũng không nghĩ liền buột miệng nói ra một câu: “Loại hình giống như anh vậy.”
Cô đắm chìm ở trong xinh đẹp của anh, hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ, lúc nghe được lời nói của anh, nghĩ cũng không nghĩ liền buột miệng nói ra một câu: “Loại hình giống như anh vậy.”
Loại hình giống như anh vậy...
Lúc mấy chữ này bay vào lỗ tai Tô Chi Niệm, tay bưng tách của anh run lên, cà phê liền bắn tung toé ra từ bên trong, nở ra vài đóa hoa màu cà phê trên áo sơ mi trắng sạch sẽ chỉnh tề của anh.
Anh bất giác đưa tay ra, rút khăn giấy, thấm đi cà phê còn đang chảy xuống dưới áo.
Động tác của anh đánh thức Tống Thanh Xuân, cô nhìn chằm chằm anh giật mình một lát, sau đó mới ý thức được mình lại có thể vừa mới thất thần, nói ra lời nói nơi đáy lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc trở nên đỏ rực, sau đó liền nghĩ đến dòng tin nhắn mình gửi cho anh vào chiều nay, anh rõ ràng nhìn thấy, nhưng từ đầu đến cuối lại không trả lời...
Nếu cô không gọi điện thoại nói dối với anh là một trò đùa trước, trong lòng anh nghĩ hẳn là cự tuyệt, vậy hiện tại cô nên làm thế nào?
Tống Thanh Xuân áp chế đáy lòng kích động, nhanh chóng chuyển đầu óc, sau đó liền giống như là nghĩ tới điều gì, vội vàng đối diện mở miệng giải thích với Tô Chi Niệm: “Cái đó, Tô Chi Niệm, anh đừng hiểu lầm, lời vừa rồi của em không phải có ý đó...”
“Ý của em là, anh rất phù hợp với người mà trong lòng em muốn tìm...”
Tô Chi Niệm làm ra vẻ bình tĩnh ngồi trên ghế sofa đối diện, lúc nghe được câu này, tay run lên lần nữa, ly coffee nắm trong tay liền rơi khỏi lòng bàn tay, trực tiếp nện xuống đất.
Lúc này nữ ca sĩ cách đó không xa vừa lúc ngừng hát, trong cả nhà hàng đặc biệt an tĩnh, âm thanh tách sứ rơi xuống đất, có vẻ hết sức đột ngột.
Cô rõ ràng muốn giải thích, sao lại càng tô càng đen chứ?
Cái gì gọi là “Anh rất phù hợp với người mà trong lòng em muốn tìm”? Câu này so với câu “Loại hình giống như anh vậy” kia, nghe càng giống như là tỏ tình hơn, không phải ư?
Mặt Tống Thanh Xuân trở nên càng đỏ hơn, cô hận không thể cắn một ngụm rơi đầu lưỡi của mình, cô ổn định hô hấp, vắt hết óc nghĩ một lát, sau đó liền dùng hết toàn lực đi vãn hồi tình cảnh khiến cho cô không phải làm sao này: “Vừa rồi em biểu đạt nhầm, em nói anh rất phù hợp với người mà trong lòng em muốn tìm...”
Lúc Tống Thanh Xuân đang nói đến câu này, hoàn toàn không có chú ý đến ánh mắt Tô Chi Niệm nhìn đối diện vào cô đã thay đổi.
“... Là chỉ một vài đặc điểm trên người anh, có rất nhiều điểm tương tự như người trong lòng em muốn tìm.”
“Ví dụ... Anh nhiều tiền, thân cao một mét tám, thân hình thích hợp, không mập không gầy, năng lực lại tốt...”
May mà... Cái khó ló cái khôn của cô đã trở về.
Tống Thanh Xuân âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi dưới đáy lòng, vừa tiếp tục đếm điểm tương tự, vừa ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm: “... Tuổi tác cũng thích hợp...”
Tống Thanh Xuân chỉ là nói một vài điểm tương tự liền dừng lại
Tô Chi Niệm đang nhìn cô.
Ánh mắt nhìn cô rất tĩnh lặng rất tĩnh lặng.
Mắt anh giống như là vực sâu sâu không lường được, hấp dẫn cô không cầm lòng nổi rơi vào trong đó.
Ánh mắt anh rất thâm thúy, giống như là mang theo rất nhiều rất nhiều tình cảm, nhưng lại hoặc giống như không có chút tình cảm nào.
Nhưng ánh sáng lộ ra nơi đáy mắt anh giống như có ma lực, nhìn đến mức những tình sinh ý động mà cô liều mạng nỗ lực che giấu kiềm nén vào hôm nay bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Là bởi vì hôm nay anh nói xin lỗi với cô ư?
Cô phát hiện tâm sự mình thích anh, càng lúc càng có chút không thể giấu...
Cô và anh lại tiếp tục đối diện như vậy, tình cảm của cô với anh, nhất định sẽ lộ rõ.
Đáy lòng Tống Thanh Xuân vừa hoảng hốt vừa lo sợ, cô nghĩ cũng không nghĩ liền chợt đứng lên từ trên ghế sofa, vội vàng lưu một câu “Em đi nhà vệ sinh một chuyến”, sau đó giống như chạy trối ૮ɦếƭ, không đợi Tô Chi Niệm trả lời, liền chạy trối ૮ɦếƭ.
...
Tống Thanh Xuân dây dưa ở trong phòng rửa tay rất lâu, mới ra ngoài.
Trong nhà hàng chỉ còn lại một bàn của cô và Tô Chi Niệm.
Nữ ca sĩ đó giống như đã nghỉ ngơi đủ, lại ôm đàn guitar ngồi trên sân khấu lần nữa, lúc cúi đầu chỉnh dây đàn.
Tô Chi Niệm một thân thanh lãnh ngồi ở chỗ vừa rồi, hai chân chồng lên nhau, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Tách sứ vỡ vụn trên đất đã được phục vụ thu dọn sạch sẽ, trên mặt bàn lại đặt một tách cà phê mới, hơi nóng bốc lên lượn lờ.
Thật vất vả mới điều chỉnh tốt cảm xúc ở trong phòng rửa tay, sau khi nhìn thấy Tô Chi Niệm, lại phập phồng lên xuống lần nữa.
Tống Thanh Xuân đứng ở ngưỡng cửa phòng rửa tay, thầm hít một hơi, hai tay nắm quyền, lòng bàn tay dùng sức nắm chặt, chậm rãi đi trở về chỗ ngồi lúc trước.
Tô Chi Niệm cảm giác được động tĩnh, nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô một cái.
Ánh mắt của anh rất lạnh nhạt, vẻ mặt bình thản trên mặt giống như vừa mới chưa phát sinh chuyện gì.
Nhưng lúc Tống Thanh Xuân tiếp xúc đến tầm mắt của anh, tốc độ tim đập bỗng dưng tăng nhanh hơn.
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế sofa, cô chỉ là nhanh chóng nhìn lướt qua Tô Chi Niệm, liền cúi thấp đầu xuống.
Vào lúc cô vùng vẫy có nên giải thích những lời vừa rồi với Tô Chi Niệm một lần nữa hay không, ngữ khí Tô Chi Niệm không nóng không lạnh mở miệng, giống như là hoàn toàn xem chuyện vừa rồi như một nốt nhạc đệm: “Em còn nhớ lúc trước em từng cho anh xem qua phần di thư kia của Tống Thừa không?”
Tô Chi Niệm đột nhiên nhắc tới Tống Thừa, khiến cho Tống Thanh Xuân hơi ngơ ngác một chút, những khẩn trương và bất an nơi đáy lòng kia tiêu tán đi rất nhiều, cô ngẩng đầu, khẽ gật đầu với Tô Chi Niệm, nói: “Nhớ.”
“Lúc đó em nói với anh, Tống Thừa viết sai tên em, cho nên em suy đoán, Tống Thừa không phải tự sát, đúng không?”
Tống Thanh Xuân tiếp tục gật đầu: “Đúng.”
“Chuyện của Tống Thừa có chút manh mối.” Tô Chi Niệm bưng cà phê lên, chậm rãi nhấp một ngụm, truyền đạt một năm một mười tin tức mình vừa mới nhận được cho Tống Thanh Xuân: “Anh tìm người nghiêm túc điều tra qua, điều tra gần năm tháng, cuối cùng tra được một chút tin tức.”
Tô Chi Niệm dừng một chút, nhìn chằm chằm mắt Tống Thanh Xuân nói: “Sau khi Tống Thừa nhảy lầu bỏ mình, từng được đưa vào bệnh viện, không phải lúc đó bác sĩ kiểm tra sức khỏe nói trong máu anh có thành phần thuốc trầm cảm ư?”
“Hơn nữa thành phần rất lớn, nói rõ cậu ấy đã uống thuốc trầm cảm một đoạn thời gian rất dài, cho nên, lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng Tống Thừa có bệnh trầm cảm, nhưng lại không có nói với bất kỳ ai, chỉ là len lén tiếp nhận trị liệu, mà sở dĩ cậu ấy nhảy lầu, chính là bởi vì bệnh trầm cảm không được khống chế, đúng chứ?”
“Đúng.” Những tin tức này đều là lúc trước Tống Thanh Xuân nói chuyện Tống Thừa không phải tự sát với Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm: “Nhưng hiện tại anh nhận được tin tức, Tống Thừa không có đi thăm tâm lý bác sĩ lần nào, cũng chưa từng dùng qua thuốc trầm cảm lần nào.”
Tống Thanh Xuân động môi, không lên tiếng.
Tô Chi Niệm nuốt ngụm nước miếng, nói tiếp: “Em nghĩ đi, nếu Tống Thừa có bệnh trầm cảm, còn uống thuốc trầm cảm, như vậy khẳng định cậu ấy từng đi khám bác sĩ, nhưng hiện tại anh gần như tra hết ghi chép chẩn đoán của tất cả bác sĩ tâm lý, nhưng cũng không có chẩn đoán ghi chép của Tống Thừa.”
“Đương nhiên, anh biết, rất nhiều người có bệnh tâm lý đều không muốn để cho mọi người biết, sẽ yêu cầu bác sĩ tâm lý giữ bí mật, nhưng giữ bí mật không phải là không có bất kỳ dấu vết gì.”
“Mà anh tra lâu như vậy, một chút dấu tích cũng không có tìm được, đây chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó chính là Tống Thừa không có bệnh trầm cảm, Tống Thừa chưa từng mua thuốc trầm cảm, nhưng cậu ấy lại uống thuốc trầm cảm trong thời gian dài, đây còn nói rõ một vấn đề, đó chính là rất có thể có người thừa dịp cậu ấy không chú ý, hạ thuốc trầm cảm cho cậu ấy trong thời gian dài.”
“Mà người hạ thuốc Tống Thừa này, rất có thể chính là người giết Tống Thừa, về phần người này là ai, hiện tại anh còn không biết.”
Lúc Tô Chi Niệm đang nói về cái ૮ɦếƭ của Tống Thừa, vẫn luôn là ngữ khí rất nhạt, cộng thêm âm sắc của anh rất tốt, rơi vào trong tai người ta, êm tai mà thư thái.
Tống Thanh Xuân nghe được tin tức này, đáy lòng không phải không khiếp sợ, nhưng sau khi chấn kinh, liền tràn đầy rung động và cảm động.
Tuy rằng khi Tống Thừa còn sống, cô và Tống Thừa đều luôn cãi nhau, nhưng Tống Thừa đối với cô mà nói, lại là người rất thân.
Mấy tháng nay, cô không phải không nghĩ tới đi điều tra cái ૮ɦếƭ của Tống Thừa, nhưng từ đầu đến cuối cô lại không biết nên điều tra từ chỗ nào.
Tô Chi Niệm từng nói với cô, giúp cô điều tra nguyên do cái ૮ɦếƭ của Tống Thừa, lúc đó cảm xúc của cô rất hỏng bét, còn vừa mới khóc xong, tuy rằng cô nghe được câu nói kia của anh, cô rất cảm động, nhưng về sau thấy anh không có động tĩnh, cô liền cho rằng anh chỉ là đang an ủi cô.
Nhưng cô không nghĩ tới, từ khi cô nói chuyện này với anh đã qua gần năm tháng, anh lại nói với cô là có manh mối.
Cho nên... Trong thời gian dài như vậy, tuy rằng Tô Chi Niệm chưa từng nhắc đôi câu vài lời ở trước mặt cô, nhưng anh lại luôn vào lúc cô không biết gì, ở sau lưng cô giúp cô yên lặng điều tra chân tướng?
Tuy rằng vừa rồi ngữ khí nói chuyện của anh rất phong khinh vân đạm, vài chữ ít ỏi liền dẫn dắt ra hết quá trình điều tra, nhưng mà, toàn thế giới nhiều bác sĩ tâm lý như vậy, nếu như anh muốn lần lượt đi tìm về ghi chép chẩn đoán của Tống Thừa, đó là sẽ là một công trình to lớn như thế nào!
Theo suy nghĩ nơi đáy lòng, ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm dần dần thay đổi.
Tô Chi Niệm chưa phát hiện ra được khác thường, sợ Tống Thanh Xuân nóng vội, lúc nói xong lời cuối cùng, còn ấm giọng an ủi cô một câu: “Chẳng qua, em cũng đừng gấp gáp, anh sẽ nghĩ biện pháp tiếp tục điều tra, cũng sẽ nhanh chóng cho em biết rốt cuộc là ai giết Tống Thừa.”
Tay Tống Thanh Xuân để ở trên đùi, lúc nghe được lời an ủi của anh, hung hăng run cầm cập một chút, ánh mắt nhìn anh chăm chú của cô trở nên hơi thấp thỏm: “Vì sao anh muốn giúp em?”
“Bởi vì từng đáp ứng em.”
Theo Tô Chi Niệm mở miệng, nữ ca sĩ trên sân khấu dùng ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi hát lên, nhưng ngay cả như vậy, Tống Thanh Xuân lại vẫn là nghe được rành mạch rõ ràng, kỹ càng tỉ mỉ sáu chữ của Tô Chi Niệm.
Bởi vì từng đáp ứng em, cho nên liền sẽ làm được.
Có một người đàn ông, anh chưa từng nói thề thốt, nhưng lại coi mỗi một câu nói của anh như lời thề.
Đáy mắt Tống Thanh Xuân, có sương mù tràn ngập, những yêu thích không dám nói ra khỏi miệng kia, giương nanh múa vuốt tuôn tới cổ họng.
“Tình yêu khiến cho chúng ta trở nên cô độc ngốc nghếch, cũng khiến cho chúng ta chưa bao giờ có được đầy đủ, hỏi cũng không hỏi liền càng lún càng sâu, nếu như không phải nụ hôn đó, năm đó sẽ càng lạnh hơn.”
Trong tiếng hát uyển chuyển êm tai của nữ ca sĩ, hai người trầm mặc khoảng một phút, sau đó Tô Chi Niệm giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, đã sắp một giờ rạng sáng, anh mở miệng nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, Tô Chi Niệm liền giơ tay lên, muốn gọi người phục vụ tính tiền.
“Đợi một chút.” Tống Thanh Xuân đột nhiên liền lên tiếng ngăn cản anh.
Tô Chi Niệm quay đầu, nhìn về phía mặt cô.
Tống Thanh Xuân không có trốn tránh tầm mắt của anh, yên tĩnh nhìn mắt anh, mở miệng nói: “Tô Chi Niệm, em có lời muốn nói với anh.”
Tô Chi Niệm tạm dừng một giây đồng hồ, thu động tác gọi người phục vụ lại, anh không mở miệng nói chuyện, chỉ là khẽ gật đầu với Tống Thanh Xuân một cái.
Tống Thanh Xuân chưa từng khẩn trương như bây giờ, cô nỗ lực nắm chặt quả đấm, trước chậm rãi thở ra một hơi, mới vô cùng nghiêm túc nhìn Tô Chi Niệm, gằn từng chữ mở miệng nói: “Vừa rồi em nói thật.”
Tô Chi Niệm nhăn mi tâm lại một chút, giống như không hiểu ý tứ của cô.
Tống Thanh Xuân hít sâu một hơi, lại lặp câu vừa nói vào một giây trước một lần nữa: “Một câu em vừa nói kia, em muốn tìm mẫu người giống như anh, là thật .”
“Tin tưởng biến thành thiên phú đặc biệt nào đó, duyên phận chỉ là ngây thơ lừa mình dối người, nhớ nhung luôn chạy như điên vào ban đêm, ánh mắt giống như đặc biệt mê muội anh.”
Ở trong tiếng hát, Tống Thanh Xuân không đổi hơi thở, trực tiếp ngừng thở, một tiếng trống tăng khí thế nói ra toàn bộ lời kế tiếp: “Nói chính xác, em không phải muốn tìm mẫu người giống như anh, em muốn tìm chính là anh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc