Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 57

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Chi Niệm bên kia điện thoại không nói gì.
Cho dù anh không nhìn thấy biểu tình của cô, cô vẫn rất nỗ lực nâng khóe môi lên, giống như làm vậy thì cô có thể làm cho chính mình nói lời kế tiếp càng nhẹ nhàng tự nhiên hơn một chút: “Tôi và bạn bè đánh đố, người thua cuộc cần phải gửi một tin nhắn em yêu anh cho người thứ ba trong ghi chép cuộc trò chuyện, hơn nữa phải không thể giải thích trong ba tiếng, thật bất hạnh tôi thua cuộc, sau đó rất đúng lúc người thứ ba trong ghi chép trò chuyện là anh, sau đó nữa thì, anh đã biết ...”
Đây là biện pháp duy nhất cô nghĩ ra được dưới lúc hoảng hốt vừa rồi.
Vừa có thể che giấu chân tâm của cô, lại có thể hóa giải lúng túng mà ba chữ kia đã mang đến cho bọn họ.
Thật có thể nói là nhất cử lưỡng tiện...
Dưới đáy lòng, Tống Thanh Xuân cay đắng khen ngợi chính mình một chút, sau đó tiếp tục nói với Tô Chi Niệm: “... Hiện tại bạn tôi đã đi nhà vệ sinh, tôi liền thừa dịp cô ấy không chú ý, vội vàng gọi điện thoại tới giải thích với anh, hy vọng không có tạo thành hiểu lầm với anh.”
Cuối cùng, Tống Thanh Xuân nói một tiếng xin lỗi với Tô Chi Niệm: “Thực xin lỗi.”
Bên kia điện thoại yên tĩnh một lát, mới truyền tới tiếng nói lạnh nhạt vững vàng của Tô Chi Niệm: “Không có việc gì.”
Anh vờ như không muốn thảo luận về dòng tin nhắn kia quá nhiều, không chờ Tống Thanh Xuân nói chuyện, một giây sau, ngữ khí liền nhẹ nhàng tự nhiên mở miệng lần nữa: “Bộ phim tối nay, cần tôi đón em không?” Anh chủ động nhắc đến phim, nói rõ anh đã tin lời nói dối của cô đúng không? Cũng nói rõ cô đã bảo vệ được quan hệ bạn bè với anh đúng không?
Rõ ràng nên phải vui vẻ, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy đáy lòng chua xót lợi hại, cô nỗ lực cong môi, giòn giã mở miệng nói: “Có chứ, chẳng qua tôi còn không biết buổi tối tôi sẽ ở đâu, cho nên tôi sẽ gửi tin nhắn nói cho anh biết sau được không?”
“Được.”
Tống Thanh Xuân sợ chính mình kiên trì nữa, sẽ bại lộ cảm xúc chân chính, chờ tới khi Tô Chi Niệm đáp lại, liền lập tức nói: “Bạn của tôi đã ra khỏi phòng rửa tay, tôi cúp trước, chờ một lát lại liên lạc sau.”
Tô Chi Niệm còn chưa kịp “ừ” một tiếng, điện thoại liền bị Tống Thanh Xuân vội vàng cắt đứt .
Anh đứng cạnh cửa sổ, nghe trong ống nghe truyền tới tiếng tút tút, qua một lúc lâu cũng không có lấy điện thoại di động từ bên tai xuống.
Tuy rằng anh không thể đáp lại bất cứ gì về một câu “em yêu anh” của cô, nhưng khi anh biết, thật giống như phán đoán của mình, chỉ là một trò đùa, đáy lòng vẫn hiện ra mất mác nồng đậm.
Thật ra như vậy rất tốt, cô không có yêu anh, anh và cô có thể tiếp tục làm bạn bè.
Anh không nên khổ sở...
Cho dù đáy lòng hiểu rõ, nhưng đáy mắt nhìn ngoài cửa sổ của Tô Chi Niệm vẫn có bi thương nhàn nhạt như có như không quanh quẩn lên.
“A Niệm? A Niệm?” Mẹ Tô trên ghế sofa nhìn thấy Tô Chi Niệm đứng sững sờ ở trước cửa sổ, qua thật lâu cũng không lên tiếng, không phản ứng, nhịn không được mở miệng gọi anh vài tiếng.
Tô Chi Niệm đang sững sờ liền phục hồi tinh thần, nhìn thoáng qua mẹ, sau đó mới mang theo vài phần vội vàng để cánh tay giơ lên một lúc lâu xuống.
Mặc dù nội dung cuộc nói điện thoại vừa rồi rất đơn giản, nhưng mẹ Tô vẫn bắt được trọng điểm.
“Bộ phim tối nay, cần tôi đón em không?”
Mẹ Tô vừa thấy Tô Chi Niệm ngồi xuống, lập tức mang theo vài phần mong đợi hỏi: “Điện thoại cho con là con gái?”
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, giơ điện thoại di động đến trước mặt, động tác cứng đờ xóa sạch từ chữ “Hiện tại em ở đâu?” mà mình đã soạn trên màn hình điện thoại di động kia.
Mẹ Tô nhìn thấy Tô Chi Niệm gật đầu, càng mừng rỡ hơn: “Đó là cô gái con thích?”
Tô Chi Niệm lãnh đạm “ừ” một tiếng, sau đó liền nhấn vào dòng tin nhắn “em yêu anh” mà Tống Thanh Xuân gửi tới, anh nhấn một lúc, phía trên xuất hiện chữ xóa bỏ.
Đây chỉ là một trò vui đùa, xóa sạch cũng được...
Tô Chi Niệm nâng đầu ngón tay lên, dừng ở trên hai chữ “Xóa bỏ” một lát, cuối cùng vẫn không có nhấn xuống.
Lưu lại một kỷ niệm đi, đâu sợ chỉ là một trò đùa.
Hóa ra con trai bà thích một cô gái... Mẹ Tô cười toe tóe : “A Niệm, con có cô gái mình thích, sao lại chưa từng nhắc tới với mẹ, nếu thích, liền mang về nhà để cho mẹ nhìn xem được không?”
Càng nói quay chung quanh đề tài cưới hỏi, tâm tình Tô Chi Niệm càng nặng nề, anh chậm rãi cất điện thoại di động đi, ngữ khí không nóng không lạnh đáp: “Nói sau đi.”
“Cái gì gọi là nói sau đi? Đã thích, vậy liền lấy về nhà, con yên tâm, mặc kệ cô gái kia thế nào, chỉ cần là con thích, mẹ cũng không có ý kiến...”
Chỉ cần là anh thích, bà cũng không có ý kiến? Đó là bất kỳ cô gái nào ngoại trừ Tống Thanh Xuân đi? Nếu anh thật mang Tống Thanh Xuân về nhà, sợ người đầu tiên đứng ra cự tuyệt chính là bà đi...
Tô Chi Niệm im hơi lặng tiếng mím môi một chút, rũ mắt xuống, che lấp ảm đạm nơi đáy mắt. ---
Buổi tối, sau khi Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm gặp mặt, nắm bắt cảm xúc mình rất tốt, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều như trước đây, tự nhiên thong dong, hoàn toàn không tìm ra được một chút dấu vết thích anh từ trên người cô.
Lúc xem phim, Tống Thanh Xuân chỉ xem nội dung bộ phim hai mươi phút, sau đó tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người Tô Chi Niệm ngồi bên cạnh, thoạt nhìn cô giống như đang nhìn chằm chằm màn hình lớn, trên thực tế dư quang khóe mắt vẫn luôn quan sát gò má tuấn mỹ chói mắt của anh, thậm chí sau đó, cô đã bắt đầu giống như đi vào cõi thần tiên, suy nghĩ tràn ngập đầu óc đều là hình ảnh tốt đẹp mình và Tô Chi Niệm ở cùng một chỗ.
Cứ nhìn như vậy, Tống Thanh Xuân ở trước mặt Tô Chi Niệm, đều không biểu lộ ra bất kỳ luống cuống và hoảng hốt nào, vẫn luôn che giấu tâm sự đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.
Thậm chí sau khi chiếu xong phim, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không biết một chút diễn biến nội dung bộ phim, lại còn cười tít mắt khen ngợi bộ phim này một trận với Tô Chi Niệm.
Ra khỏi rạp chiếu phim, đã là 11:30 tối.
Cách thời gian trôi qua sinh nhật của Tô Chi Niệm chỉ còn nửa tiếng, trước khi tới xem phim, Tống Thanh Xuân đã sớm sắp xếp tốt, cho nên sau khi lên xe của Tô Chi Niệm, liền chỉ một nhà hàng kinh doanh hai mươi bốn tiếng cách trước rạp chiếu phim không xa nói: “Chúng ta đi vào trong đó ăn khuya một chút đi?”
Tô Chi Niệm không có bất kỳ dị nghị nào gật đầu một cái, sau đó liền giảm tốc độ, chậm rãi dừng xe ở ven đường trước nhà hàng.
Bố trí trong nhà hàng rất tao nhã, bên trong bày biện rất nhiều cây cảnh, ngay cả đèn phát sáng treo trên trần nhà cũng là dùng từ chậu hoa
Nhà hàng rất lớn, nhưng khách hàng chẳng hề nhiều, chỉ có chỗ vào cửa, có hai ba bàn, thấp giọng trò chuyện tán gẫu mấy câu.
Trên sân khấu chính giữa nhà hàng, có một cô gái trẻ tuổi ôm đàn guitar đang hát trầm thấp êm ái.
Tất cả không khí nhà hàng, thanh lãnh nhưng không mất ý nhị.
Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm chọn một vị trí tận sâu bên trong, ngồi mặt đối mặt.
Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm chọn một vị trí tận sâu bên trong, ngồi mặt đối mặt.
Rất nhanh liền có một nữ phục vụ ôm hai quyển thực đơn đi tới đối diện, Tống Thanh Xuân đẩy một quyển trong đó đến trước mặt Tô Chi Niệm, sau đó cứ thế mở ra một quyển thực đơn còn lại.
Chỉ có hai người, lại là hơn nửa đêm, Tống Thanh Xuân chỉ gọi bốn món ăn gia đình bình thường, liền ngừng lại, sau đó ngẩng đầu, hỏi Tô Chi Niệm: “Anh muốn ăn gì không?”
Tô Chi Niệm không có thói quen ăn nửa đêm, cho nên hoàn toàn không có mở thực đơn ra, sau khi nghe được câu hỏi của Tống Thanh Xuân, trực tiếp nghiêng đầu nói với phục vụ: “Một cốc cà phê mocha.”
“Được, tiên sinh.” Sau khi người phục vụ ghi nhớ, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân: “Tiểu thư, cô muốn uống gì không?”
Tống Thanh Xuân lật xem thực đơn đồ uống, chọn cho mình một ly trà sữa nóng, sau đó liền vẫy vẫy tay với người phục vụ, cũng không biết cầm điện thoại di động cho người phục vụ xem cái gì, người phục vụ mỉm cười gật đầu một cái, liền thu hồi thực đơn rời đi.
Rất nhanh, nữ phục vụ vừa gọi thức ăn đó liền đẩy một chiếc xe nhỏ đi tới đối diện, trên xe nhỏ đặt một cái khay hình tròn, phía trên còn đậy một cái nắp giữ nhiệt của cơm tây.
Đại đa số món ăn ở nhà hàng đều sẽ có nắp giữ nhiệt, chỉ là lúc mang thức ăn lên, sau khi người phục vụ báo tên món ăn xong, giúp đỡ mở nắp ra mang đi, nhưng người phục vụ này chẳng những không báo tên món ăn, cũng không mở nắp giữ nhiệt ra, chỉ là sau khi để cái khay ở chính giữa bàn ăn, hai tay chồng lên để trên bụng, mỉm cười khom người, nói một câu “Mời chậm dùng”, liền xoay người rời đi.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm người phục vụ rời đi, mi tâm nhẹ nhàng nhăn lại, vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi người phục vụ lại, Tống Thanh Xuân lại cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua thời gian, không hiểu ra sao cả kinh hô một câu: “Ai nha, chỉ còn lại năm phút.”
Mi tâm của Tô Chi Niệm nhẹ động một chút, còn chưa hỏi Tống Thanh Xuân chỉ còn lại năm phút gì, Tống Thanh Xuân liền đứng lên từ trên chỗ ngồi, đưa tay mở nắp giữ nhiệt trên cái khay ra.
Một bánh ngọt tinh xảo cao khoảng sáu tấc, chậm rãi rơi vào đáy mắt Tô Chi Niệm.
Cô vừa mới gọi đều là một ít món ăn gia đình bình thường, cũng không có gọi bánh ngọt mà... Tô Chi Niệm hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân thuận tay để nắp giữ nhiệt ở một chỗ trống trên bàn, ngồi trở lại trên ghế sofa mềm mại, đối mặt với nghi vấn của Tô Chi Niệm, cũng không có gấp gáp mở miệng nói chuyện, mà là lấy từ trong túi xách của mình ra một hộp màu xanh ngọc đóng gói tinh xảo, đưa cho Tô Chi Niệm: “Tô Chi Niệm, sinh nhật vui vẻ.”
Trong chớp mắt, vẻ mặt Tô Chi Niệm đờ đẫn, anh nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, hơi kinh ngạc sững sờ thất thần một lúc lâu, mới chớp chớp mắt, hướng tầm mắt lên trên món quà cô cầm trong tay, sau đó lại ổn định tinh thần, thẳng đến khi người phục vụ đẩy xe nhỏ tới mang thức ăn lên, anh mới tỉnh táo lại, đưa tay ra, nhận lấy hộp quà trong tay Tống Thanh Xuân, giọng nói trầm thấp thong thả nói một tiếng: “Cám ơn.”
Người phục vụ bưng thức ăn lên xong, sau khi đẩy xe nhỏ rời đi, Tô Chi Niệm mới cẩn thận dè dặt tháo dỡ quà tặng.
Bên trong là một dây lưng LV số lượng có hạn.
Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm khẽ mỉm cười, hỏi: “Thích không?”
“Thích...” Đầu ngón tay thon dài của Tô Chi Niệm thon dài nhẹ nhàng vòng quanh mép dây lưng một vòng, sau đó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mắt Tống Thanh Xuân, lại nói: “Cám ơn.”
Tống Thanh Xuân cười rực rỡ, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, 11 giờ 59 phút 55 giây, cô lại tiếp tục lặp lại một lần lời nói vừa mới nói vào năm giây cuối cùng: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm... cảm ơn.” Một tiếng cảm ơn này của Tô Chi Niệm, có tạm dừng giữa chừng một chút.
Vẻ mặt anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng ở nơi cô không nhìn thấy, ngón tay đậy hộp quà lại của anh run đến không tưởng tượng nổi.
Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong cuộc đời của anh lại có thể nghe được một tiếng “Sinh nhật vui vẻ” từ trong miệng của cô, anh nằm mơ cũng không nghĩ đến, trong cuộc đời của anh lại có thể nhận được một món quà sinh nhật được đóng gói tinh xảo từ trong tay của cô.
Tô Chi Niệm vẫn chờ đến khi sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong ***g *** hơi bình ổn một chút, mới ngẩng đầu, nhìn chăm chú Tống Thanh Xuân trước mặt mình, hỏi: “Sao em biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, thành thật đáp: “Tôi vô tình nhìn thấy ở trên mạng.”
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, sau đó anh nghĩ tới bộ dáng cô vừa mới giơ điện thoại lên chỉ chỉ trỏ trỏ với người phục vụ đó, sau đó người phục vụ kia còn thần bí hề hề đặt cái khay lên... Chẳng lẽ, kinh hỉ này là cô đã chuẩn bị tốt từ trước sao?
Đáy lòng thật vất vả mới ổn định lại được của Tô Chi Niệm liền bốn bề sóng dậy một lần nữa, tay anh bất giác uốn cong, nắm lấy mặt bàn đá cẩm thạch cứng rắn, ánh mắt anh nhìn Tống Thanh Xuân trở nên hơi thâm thúy: “Cho nên, em cố ý chuẩn bị những thứ này trước?”
Tống Thanh Xuân bị ánh mắt luôn không chuyển đi của Tô Chi Niệm nhìn đến tim đập lỡ một nhịp, cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, tai trở nên ửng hồng, cô sợ vào lúc anh nhìn kỹ như vậy, cô sẽ lộ ra vẻ mặt thích anh, vì giấu kín tốt tâm sự của mình, cô vội vàng cầm ngọn nến trên bàn lên, cắm lên trên bánh ngọt, hai dài năm ngắn, sau đó cô lấy diêm quẹt châm ngọn nến, cách ánh sáng nến lung linh, nói với Tô Chi Niệm: “Tuy rằng sinh nhật anh đã qua, nhưng vẫn thổi nến, cầu một nguyện vọng đi.”
Cho dù chỉ có một mình Tống Thanh Xuân chúc mừng sinh nhật Tô Chi Niệm, cô vẫn nhỏ giọng, trầm thấp ôn nhu hát bài hát sinh nhật cho anh một lần, vào lúc cô hát đến chữ cuối cùng, Tô Chi Niệm phối hợp rũ mắt im lặng cầu nguyện.
Dưới ngọn nến đang cháy, dung mạo của anh khiến cho người kinh diễm.
Cô nhìn anh chăm chú, nhịn không được lên tinh thần.
Anh cầu nguyện xong, chậm rãi nhấc mí mắt lên, đối diện với tầm mắt của cô.
Đáy mắt anh và cô đều được ánh sáng ngọn nến chiếu rõ, nhìn thấy rõ ràng cái bóng của chính mình.
Trong một tích tắc, hình ảnh này yên lặng bất động.
Anh và cô giống như là đặt mình vào trong một thế giới hoàn toàn yên tĩnh, tất cả âm thanh đều cách bọn họ rất xa.
Ngọn nến cháy càng lúc càng cao, anh và cô còn đang an tĩnh không tiếng động tiếp tục nhìn nhau.
Không biết rốt cuộc hai người đối diện như vậy bao lâu, thẳng đến khi ngọn nến cháy hết, một cái tiếp một cái dập tắt, ánh sáng giữa hai người chuyển tối, anh và cô mới một trước một sau phục hồi tinh thần lại.
Hai người gần như là đồng thời sững sờ, sau đó hết sức ăn ý cùng quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không khí trên bàn ăn bởi vì đối diện vừa rồi nên trở nên kỳ lạ mà lại ái muội.
Hai người lại biểu hiện giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì, thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Nhưng chỉ có Tống Thanh Xuân biết rốt cuộc tốc độ tim đập của mình nhanh bao nhiêu, chỉ có Tô Chi Niệm rõ ràng máu trong cơ thể mình đang lăn lộn sôi trào như thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc