Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 56

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Hôm nay là thứ sáu, sinh nhật của Tô Chi Niệm, cũng là ngày anh đi thăm mẹ mỗi tuần.
Bởi vì trước đó đã hẹn Tống Thanh Xuân muốn cùng đi xem phim《 Trục thời gian 》, cho nên lúc trước Tô Chi Niệm đều là qua buổi trưa mới đi đến chỗ mẹ, cố ý đi qua vào buổi sáng.
Buổi trưa ăn cơm ở chỗ mẹ.
Mẹ con một tuần chỉ gặp một lần, mỗi lần anh tới ăn cơm, mẹ sẽ luôn chuẩn bị thức ăn đặc biệt thịnh soạn, nay lại đúng lúc sinh nhật của anh, càng là làm thức ăn đầy một bàn, gần như đều chuẩn bị một phần những món anh thích ăn từ lúc nhỏ đến lớn.
Mẹ không thích R*ợ*u, cũng thường xuyên khuyên nhủ anh uống ít R*ợ*u, nhưng hôm nay còn cố ý lấy R*ợ*u Hoa Điêu thượng hạng người ta tặng cho bà ra, thêm vào trong vài viên xí muội, đun sôi ở trong nồi đồng tinh xảo, sau đó ướp lạnh trong tủ lạnh, mới bưng lên bàn.
Từ sau khi Tô Chi Niệm nói với Tống Thanh Xuân anh sẽ không uống R*ợ*u nữa, liền thật sự không có say R*ợ*u nữa, dù hiện tại anh và cô đã không còn ở một chỗ, anh cũng gần như không chạm vào R*ợ*u.
Mẹ chuẩn bị tỉ mỉ lâu như vậy, Tô Chi Niệm không nhẫn tâm khiến bà mất mác, cũng chỉ là làm bộ làm tịch uống nửa ly nhỏ.
Ăn xong cơm trưa, anh vốn là muốn giúp mẹ thu dọn bàn ăn, lại bị mẹ đuổi ra phòng khách nghỉ ngơi trên ghế sofa.
Buổi trưa mùa hè mệt mỏi chỉ muốn ngủ, có lẽ do lâu rồi không uống R*ợ*u, cho dù chỉ là nửa ly nhỏ, vẫn là nương theo sức mạnh say R*ợ*u, eo lưng rơi xuống hai cái đệm lót, tựa vào trên ghế sofa gỗ thật, biếng nhác nhắm hai mắt lại.
Ai ngờ lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi, lúc đang ngủ say, điện thoại di động cầm trong tay đang để trước ***, đột nhiên chấn động một cái, đột nhiên đánh thức anh từ trong mộng.
Tô Chi Niệm nhắm mắt lại nằm thêm nửa phút, mới giơ điện thoại di động đến trước mặt, mở to mắt xem.
Tin nhắn Tống Thanh Xuân gửi tới, chỉ có ba chữ.
Em yêu anh.
Tiếng ve mùa hè kêu to ngoài cửa sổ, phía sau là tiếng nước chảy rửa chén của mẹ, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nước suối sau núi nơi xa.
Tô Chi Niệm sững sờ nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, chỉ cảm thấy như mộng như ảo, anh lần lượt tách mở ba chữ trên màn hình, cẩn thận xác nhận nhiều lần, sau đó lại tổ hợp lại với nhau, đọc vô số lần, mới dám tin tưởng, tất cả những thứ này đều là thật.
Cô nói với anh, em yêu anh.
Ba chữ đơn giản, lại giống như là một đạo sấm sét rất lớn, ầm ầm nổ tung ở trong thế giới của anh, nổ tung một mảnh đất rung núi chuyển.
Đầu ngón tay cầm điện thoại di động của anh run rẩy đặc biệt lợi hại, ngay cả hô hấp, đều trở nên hơi dồn dập, không ổn định.
Cô gửi cho anh một dòng tin nhắn, nội dung tin nhắn là, em yêu anh.
Trên đầu quả tim của anh, lại chậm rãi thổi qua sự thực này lần nữa, trong khoảnh khắc trái tim anh tăng tốc nhảy lên, máu toàn thân đều sôi trào lên, anh cảm giác được một cách rõ ràng tình cảm được chôn ở chỗ sâu nhất trong thân thể mình, đã bắt đầu không chịu khống chế cuồn cuộn nổi lên.
Anh giống như là mất đi toàn bộ lý trí, bỗng chốc đứng lên từ trên ghế sofa, cũng mặc kệ không chào hỏi với mẹ đang bận rộn sau bếp, liền cầm điện thoại di động, sải bước xông ra khỏi cửa
Anh không đổi giày, thậm chí đôi dẹp lúc xuống cầu thang đã rơi mất một chiếc, anh cũng không quay về mang lại lần nữa, anh nóng lòng kéo cửa xe ra, vừa ngồi vào trong, vừa giống như là nghĩ đến cái gì, nhấn mở điện thoại di động, rất nhanh nhập vào trên bàn phím kiểu cửu cung: “Hiện tại em ở đâu?”
Tô Chi Niệm đánh xong dấu chấm câu cuối cùng, lúc đang chuẩn bị nhấn gửi, bỗng nhiên cả người giống như là bị điểm huyệt đạo, cứng đờ yên tĩnh ở trên ghế lái.
Một câu “em yêu anh” của cô, khiến cho thế giới của anh nở đầy hoa tươi, phong cảnh đẹp không sao tả xiết, anh mừng rỡ như điên, nghĩ hận không thể lập tức đến trước mặt cô, ôm lấy cô, ôm chặt lấy cô, thâm tình khẩn khoản đáp lại cô một câu: “Anh cũng yêu em.”
Nhưng sao anh, sao anh đã quên ... Anh không có tư cách ở cùng một chỗ với cô...
Vừa rồi trong ***g *** có bao nhiêu cực nóng, lúc này trong ***g *** liền có bấy nhiêu băng hàn.
Huyết dịch toàn thân sôi trào, trong phút chốc hoàn toàn lạnh buốt, vẻ mặt kích động nhảy nhót của anh, biến thành bi thương cứng đờ hơn cả khóc từng chút một.
Càng huống chi, đây chỉ là một dòng tin nhắn, có lẽ... Là một trò đùa của cô cũng không chừng...
Tô Chi Niệm vừa an ủi chính mình như vậy, vừa chậm rãi bước xuống xe, sau đó giẫm mặt đất bị mặt trời phơi đến nóng bỏng, bước từng bước trở về nhà lần nữa.
Mẹ còn đang bận rộn ở trong phòng bếp, Tô Chi Niệm sức cùng lực kiệt ngã ở trên ghế sofa, nhắm mắt lại, cũng không có một chút buồn ngủ nào nữa, trong đầu quanh quẩn đều là dòng tin nhắn kia của Tống Thanh Xuân.
Qua khoảng ba phút, mẹ đi ra từ trong phòng bếp, thấy anh nằm ở trên ghế sô pha, cho rằng anh ngủ, không có lên tiếng, sau đó bước bước chân lên lầu.
Một lát sau, lại bước bước chân đi xuống lầu, đi đến trước mặt anh, phủ một thứ gì đó giống như tấm mền lên người anh.
Anh mở to mắt, mẹ cười từ ái với anh, nói: “Sao không vào phòng ngủ, cũng không ở chỗ này bị thổi gió lạnh.”
Anh không lên tiếng, chậm rãi ngồi dậy.
Mẹ thấy anh không ngủ nữa, liền rót cho anh một ly nước, sau đó nói liên miên cằn nhằn lời lẽ bình thường: “A Niệm, giờ con đã lớn thêm một tuổi, đừng nên luôn bận rộn công việc, cũng nên suy xét cân nhắc chung thân đại sự.”
Chung thân đại sự... Lúc bốn chữ này truyền vào trong tai Tô Chi Niệm, tay nắm ly nước của anh lơ đãng run rẩy một chút.
Người phụ nữ anh muốn cưới, chỉ có một người, là người phụ nữ vừa mới nói với anh một câu “Em yêu anh”, nhưng anh lại không cách nào đáp lại.
Tô Chi Niệm không lên tiếng, mẹ liền cứ nói về vấn đề đó: “Thừa dịp hiện tại mẹ còn trẻ tuổi, con kết hôn, có đứa bé, mẹ còn có thể nuôi giúp, bằng không qua hai năm, thật là không giúp được gì ...”
Tô Chi Niệm đặt ly nướcở trên bàn trà, chậm rãi dựa vào trên ghế sofa.
Trên mặt anh vô cùng bình tĩnh, giống như là đang rất nghiêm túc nghe mẹ lải nhải, nhưng trong thân thể của anh, lại có một cổ đau đớn tỏa ra ngoài từ chỗ sâu trong cốt tủy.
Ngoài cô ra, anh đối với người phụ nữ khác, đừng nói là hưng trí, ngay cả ***ng một chút cũng hết sức ghê tởm, anh cưới vợ như thế nào, lại có hài tử như thế nào?
“Lần trước lúc dì Tôn của con tới, nói bà ấy có một cháu gái thân thích nhỏ hơn con hai tuổi, vừa du học trở về từ nước Mỹ, con có muốn chọn ngày nào rãnh rỗi để gặp mặt không?”
Sau đó mẹ lại nói thêm gì đó, Tô Chi Niệm không nghe, bộ dáng vẫn luôn im lặng không nói.
Có lẽ một mình mẹ nói một lúc lâu, cũng không có ý nghĩa, dần dần liền ngậm miệng lại.
Trong phòng hoàn toàn rơi trong yên tĩnh, một lát sau, mẹ lại động môi, giống như là muốn lại lải nhải chút gì đó, chỉ là vừa nói hai chữ “A Niệm”, điện thoại di động của Tô Chi Niệm liền vang lên.
“Người yêu dưới đèn đường, rất giống chúng ta lúc trước, thâm tình ôm nhau hôn hít, yêu đến khó chia xa...”
Mẹ ngậm miệng, theo tiếng hát, nhìn về phía điện thoại di động của Tô Chi Niệm, nhìn màn hình chợt sáng chợt tối, biểu hiện mấy chữ “Người giấu ở trong hồi ức”, đột nhiên mắt bà trở nên hơi sáng ngời, cái tên này... không phải đại biểu con trai có người trong lòng sao?
Tô Chi Niệm vẫn chờ đến khi hát đến “Người giấu ở trong trí nhớ tôi đó, nguyện cho hiện tại em trôi qua hạnh phúc an ổn” , mới cầm điện thoại di động lên, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, tiếp nghe điện thoại.
-
Tống Thanh Xuân phát điên một lúc lâu, mới cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động, sau đó cả người liền trợn mắt há mồm.
Cô, sao cô có thể gửi dòng tin nhắn trong cột biên soạn đánh ra vào buổi sáng đi rồi chứ?
Hơn nữa, đã gửi đi năm phút, phía trên còn biểu hiện chữ tin nhắn đã gửi, điều này nói rõ, nói rõ, Tô Chi Niệm đã thấy ba chữ kia?!
Trong nháy mắt, đầu óc Tống Thanh Xuân nổ tung, cũng không có thời gian để lo quấn quýt vấn đề mình có nên tỏ tình trong cả ngày hôm nay, đáy lòng chỉ còn lại khẩn trương và bất an.
Dưới tình huống mình chưa chuẩn bị, tin nhắn chẳng những đã được gửi đi, hơn nữa còn được đọc thành công ... Vậy nên làm thế nào đây?
Hiện tại có nên lập tức gửi dòng tin nhắn cho Tô Chi Niệm, nói với anh, cô gửi nhầm không?
Nhưng nếu như vậy, anh có thể hiểu lầm chính mình muốn tỏ tình với người khác không?
Nhưng, chẳng may cô bị Tô Chi Niệm cự tuyệt thì phải làm sao?
Theo từng vấn đề nhảy vào trong đầu Tống Thanh Xuân, cô vốn thất kinh, giờ ngược lại dần dần bình tĩnh xuống.
Cô quấn quýt cả một ngày có nên tỏ tình với anh hay không cũng quấn quýt không ra một kết quả, hiện tại tin nhắn đã đánh bậy đánh bạ gửi đi, thay vì cô ở nơi này nôn nóng bất an, còn không bằng hạ quyết tâm đợi anh đáp lại...
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời, Tống Thanh Xuân chờ đợi dài đằng đẵng như vậy.
Nửa tiếng, trong đáy lòng cô tuôn ra rất nhiều loại cảm xúc, thời gian khó chịu giống như là giãy giụa ở trong địa ngục.
Tâm tình cô cũng từ lúc đầu khẩn trương anh sẽ cự tuyệt hay sẽ đáp ứng, đến cuối cùng nhìn màn hình điện thoại di động chậm chạp không có đáp lời của anh, suy sụp đến đáy cốc.
Anh đã xem tin nhắn, lại trầm mặc không đáp, đây là ý gì? Ý cự tuyệt sao?
Chẳng lẽ từ giờ trở đi, anh và cô đến bạn bè cũng không làm được?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân tràn ngập đau đớn và lạnh buốt, cả người cô đều hơi phát run lên.
Làm sao đây? Cô còn không làm tốt chuẩn bị liền mất đi anh như vậy ư...
Hơn nữa đêm nay anh và cô còn hẹn cùng xem phim, hôm nay còn là sinh nhật của anh, cô cũng đã chuẩn bị quà tặng sinh nhật cho anh, cố ý đặt một cái bánh ngọt xinh đẹp, cô còn nghĩ sau khi xem phim xong, lúc hẹn anh cùng đi ăn khuya sẽ cho anh một bữa tiệc sinh nhật kinh hỉ mà!
Tống Thanh Xuân hoảng hốt càng lúc càng lợi hại, con ngươi đen nhánh của cô, luống cuống xoay chuyển, sau đó cô liền giống như là nghĩ tới điều gì, nhanh chóng nhấn tên của Tô Chi Niệm, gọi cho anh một cú điện thoại.
Trong quá trình chờ Tô Chi Niệm nghe điện thoại, Tống Thanh Xuân liều mạng hít sâu mấy hơi, để cho tâm tình trở nên hơi ổn định một chút, sau đó lúc điện thoại được tiếp nghe, tay bất giác nắm chặt điện thoại, liền nhẹ nhàng thoải mái “alo” một tiếng vào microphone.
“Ừ.” Trong điện thoại truyền tới tiếng nói nhàn nhạt của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân lén hít một hơi, liền cười tít mắt mở miệng nói: “Tô Chi Niệm, tin nhắn vừa rồi, là một trò đùa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc