Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 50

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Cô đưa cho Tống Thanh Xuân khăn ướt là để lau cổ tay, sao cô ấy nắm lấy rồi lại ngơ ngẩn vậy chứ?
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân chờ một lát, thấy cô ấy vẫn không có bất kỳ cử động nào, do đó lại mở miệng, lặp lại nhắc nhở không biết là lần thứ mấy trong đêm nay: "Tống tiểu thư?"
"Hả?" Tống Thanh Xuân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Thanh Thông, sững sờ một lát, thấy Trình Thanh Thông không hề nói gì, chỉ là yên tĩnh nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình, do đó cũng cúi đầu nhìn thoáng qua theo, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, khăn ướt Trình Thanh Thông đưa cho mình đã bị cô nắm thành một đoàn.
Cô có chút lúng túng nở nụ cười với Trình Thanh Thông, sau đó mở khăn ướt ra, lau cổ tay lung tung, liền ném ở một bên.
Tư tưởng cô không tập trung cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm, nhưng đũa đâm vào trong chén, đến một hạt cơm cũng không kẹp lên, liền nhét vào trong miệng.
Rốt cuộc Tống tiểu thư làm sao vậy? Rõ ràng nên lau là cổ tay bị thịt viên làm phỏng, nhưng lại đi lau một cái tay khác? Đũa không kẹp món nào, lại cứ bỏ vào trong miệng, nhưng cô ấy giống như là hồn nhiên không biết, còn đang lặp lại cử động này...
Đêm nay Trình Thanh Thông đã sửa chữa rất nhiều sai lầm của Tống Thanh Xuân, nhìn chăm chú Tống Thanh Xuân trước mặt, cũng có chút ngại ngùng mở miệng sữa chữa lần nữa.
Qua một lúc lâu, Tống Thanh Xuân ý thức được mình lại náo ra vấn đề gì, cô có chút ngượng ngập cười với Trình Thanh Thông, sau đó liền nhỏ giọng giải thích một câu: "Vừa mới nghĩ đến vài chuyện khác, xin lỗi..."
Trình Thanh Thông mỉm cười mở miệng, nói: "Không sao."
Tống Thanh Xuân tiếp tục cười, sau đó liền cúi đầu, cô nhìn thức ăn một bàn, một chút thèm ăn cũng không có, suy nghĩ tràn đầy đầu óc đều là chuyện trong phòng bao của Tô Chi Niệm ở trên lầu.
Cô giơ đũa, ngồi buồn tẻ một lát, sau đó liền để đũa xuống, nâng mí mắt, nói với Trình Thanh Thông: "Tôi đi nhà vệ sinh một chuyến."
"Tôi đi cùng cô?" Trình Thanh Thông nói xong, liền muốn đứng lên.
"Không cần." Tống Thanh Xuân chính là muốn một mình ra ngoài hít thở không khí.
Trình Thanh Thông nhìn ra được đêm nay tâm tình Tống Thanh Xuân không tốt, sợ là muốn có không gian riêng một lát, do đó liền săn sóc khẽ gật đầu: "Cô có việc liền có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
"Được." Tống Thanh Xuân xách túi, đứng dậy đi ra khỏi phòng bao.
Tống Thanh Xuân là thật không biết mình ra khỏi phòng bao liền đi nơi nào để hóng mát một chút, cho nên liền một mình đi theo hành lang dài, thả chậm tốc độ, lung tung không có mục đích đi về phía trước, vào lúc trước khi đi đến thang máy, cô bỗng dưng liền ngừng lại, bên cạnh có một người đúng lúc muốn lên lầu, cửa thang máy mở ra, cô liền tùy tính đi vào thang máy, sau khi người đó nhấn tầng trệt, cô cũng đi nhấn một con số lung tung theo, người vào thang máy trước đó với cô ra thang máy trước tiên, trong thang máy chỉ còn lại một mình cô, chờ đến khi dừng lại, cô mới phát hiện mình lại tới tầng lầu chỗ phòng bao của Tô Chi Niệm.
Kỳ quái, sao cô lại tới đây?
Tống Thanh Xuân đứng trước cửa thang máy, an tĩnh nghĩ một lát, nhìn vị trí phòng bao của Tô Chi Niệm, do dự một chút, xoay người liền quay trở lại thang máy.
Cô giơ tay lên, trước nhấn nút đóng kín thang máy, sau đó lại nhấn nút mở thang máy ra, cửa thang máy ở dưới động tác của cô, không ngừng mở rồi đóng, đóng lại mở, lặp lại không biết bao nhiêu lần, vào lúc không biết cửa thang máy mở ra lần thứ mấy, Tống Thanh Xuân đột nhiên liền đi ra từ bên trong, cô gần như là không hề dừng lại một chút nào liền xoay người, đi đến phòng bao của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân ngừng ở cửa của Tô Chi Niệm, bất giác liền giơ chân lên đá tới cửa phòng bao của Tô Chi Niệm.
Vào lúc chân cô sắp ***ng tới cửa, trong đầu cô đột nhiên thoáng hiện lên lời nói Trình Thanh Thông vừa mới nói với mình ở dưới lầu.
Đêm nay tổng giám đốc Lý này, là một bạn hợp tác rất quan trong của xí nghiệp Tô thị, sau lưng có chút bối cảnh chính phủ, gần đây Tô Chi Niệm khai phá một nhà chung cư mới ở Hải Nam cần quan hệ của ông ta...
Cô giẫm đi lên một bước này, chính mình sảng khoái, nhưng nếu như quét đi hứng thú của tổng giám đốc Lý đó, làm hư chính sự của Tô Chi Niệm thì làm sao bây giờ?
Tống Thanh Xuân cứng rắn dừng động tác của mình, chậm rãi hạ chân xuống.
Cô nhìn chằm chằm cửa phòng bao khép kín, con ngươi đen như mực chuyển hai vòng, sau đó liền chuyển đầu qua lại nhìn thoáng qua hành lang thật dài, vắng vẻ trống không, không có một người.
Cô cắn cắn Ng'n t, liền lặng lẽ dán đầu lên cửa phòng bao.
Toàn bộ Kim Bích Huy Hoàng đều là thiết bị hạng nhất, hiệu quả cách âm tốt đến mức tận cùng, Tống Thanh Xuân dán vào cửa, ngừng thở, tập trung tinh thần nghe rất lâu, đều đã ngộp hồng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cũng không nghe thấy một chút động tĩnh bên trong.
Chẳng lẽ là cô không dán đúng chỗ?
Tống Thanh Xuân ngẫm nghĩ, liền đổi đầu sang chỗ khác, vẫn là không nghe thấy; tiếp tục đổi, vẫn là không nghe thấy; tiếp tục đổi, cũng vẫn không nghe được... Tống Thanh Xuân nỗ lực kiễng chân lên, cả người giống như là bạch tuộc dán ở trên cửa, vẫn không nghe được như cũ...
Tống Thanh Xuân đổi vô số tư thế, từ đầu đến cuối đều không có nghe thấy, cô dùng hết kiên nhẫn, nhịn không được âm thầm mắng Kim Bích Huy Hoàng ở dưới đáy lòng.
Cô buồn bực lui về sau một bước, tựa vào câu đối trên tường ở hai bên cách cửa, gặm Ng'n t, bắt đầu nghiên cứu cửa phòng bao.
Nếu như cửa không nghe được, như vậy khe cửa thì sao?
Đáy mắt Tống Thanh Xuân sáng ngời, nghĩ cũng không nghĩ liền xông lên trước, bắt đầu dán ở khe cửa nghe ngóng, bên trái nghe không được, bên phải cũng không nghe thấy, cô rõ ràng bất chấp hình tượng bò ở trên mặt đất, cuối cùng xuyên qua khe cửa phía dưới, Tống Thanh Xuân nghe thấy một chút xíu âm thanh.
Bên trong đang hát, giống như là một bài hát tiếng anh... Âm thanh rất mơ hồ, hoàn toàn không nghe rõ là ca khúc nào.
Tống Thanh Xuân nỗ lực dán đầu đến khe cửa càng lợi hại, mặt cô đều bị chen đến có chút đau... Cuối cùng nghe rõ ràng, giống như là noboby... Tống Thanh Xuân kích động không thôi vừa mới chuẩn bị lại dán đến gần khe cửa một chút, thang máy nơi xa đột nhiên liền vang đinh đông một tiếng.
Có người tới ... Tống Thanh Xuân vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy một nam phục vụ đi ra từ trong thang máy.
Làm sao đây?
Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, đáy mắt đen nhánh liền thoáng hiện một đạo ánh sáng, một giây sau cô liền giả vờ thành bộ dáng mình không cẩn thận té ngã trên đất, khuôn mặt thống khổ bò dậy, sau đó khập khiễng cà nhắc đi về phía người phục vụ.
Lúc đi qua bên cạnh người phục vụ, anh lễ phép chào hỏi một tiếng, sau đó còn quan tâm hỏi thăm một câu: "Tiểu thư, cô không có việc gì chứ?"
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, liền làm bộ làm tịch chà cánh tay của mình, giống là bị té đau, quẹo vào nhà vệ sinh.
Tựa vào trên cửa phòng rửa tay, Tống Thanh Xuân thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó chờ ở trong phòng rửa tay một lát, mới kéo cửa ra, ló đầu ra bên ngoài một chút.
Đúng lúc bắt gặp người phục vụ đó đi ra từ trong phòng bao của Tô Chi Niệm.
Bọn họ kêu người phục vụ để gọi chút đồ? Cũng chính là nói sau đó sẽ còn có phục vụ tới phòng bao của bọn họ?
Tống Thanh Xuân cắn cắn môi, đáy lòng thoáng hiện một ý nghĩ.
Cô có thể đợi khi người phục vụ tới lần nữa, giả vờ bộ dáng đúng lúc đi qua cửa phòng bao của bọn họ, sau đó xuyên qua cửa chưa đóng, nhìn xem tình huống bên trong...
Tống Thanh Xuân đánh tốt bàn tính như ý, dứt khoát chờ ở trong phòng rửa tay, qua khoảng năm phút, Tống Thanh Xuân nhìn thấy đúng lúc có nam phục vụ bưng nhiều chai R*ợ*u tây đi qua trước phòng rửa tay
Cô hít sâu một hơi, đầu tiên soi gương trước mặt bày ra một vẻ mặt lạnh nhạt, sau đó mới kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Người phục vụ nghe được âm thanh, còn hơi chuyển đầu một chút, nhìn thấy cô, có lẽ là có ấn tượng, cười thân thiện với cô.
Cô khẽ gật đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm trước mặt, hết sức có kiểu cách giẫm giày cao gót, không nhanh không chậm bước đi.
Quả nhiên như cô phán đoán, người phục vụ ngừng lại ở cửa phòng bao của Tô Chi Niệm, vào lúc người phục vụ gõ cửa, thừa dịp anh ta không chú ý, cô tăng nhanh bước chân, sau đó lúc người phục vụ đẩy cửa vào, đúng lúc đứng ở cửa phòng bao của Tô Chi Niệm.
Cô thả chậm tốc độ bước chân đến không thể chậm hơn, nghiêng đầu, nhìn chăm chú thẳng tắp vào trong phòng bao của Tô Chi Niệm.
Đèn thủy tinh bên trong không bật, chỉ có ánh sáng đèn màu mờ tối.
Có hai cô gái giơ microphone, dáng người hết sức kiều mỵ ưỡn ẹo quyến rũ, các cô vừa hát, vừa cố gắg làm ra một ít động tác quyến rũ và dụ hoặc với người trước mặt.
A, thật là đồi phong bại tục!
Tống Thanh Xuân âm thầm trào phúng dưới đáy lòng một chút, liền dời tầm mắt từ trong phòng đi.
Nam phục vụ đang cúi người để R*ợ*u xuống, một cô gái quỳ trên mặt đất, đang rót R*ợ*u.
Một người đàn ông ngồi phía sau cô gái đó, bên cạnh ông ta vây quanh hai người phụ nữ, một người phụ nữ trong đó ngồi ở bên cạnh ông ta, giống như là đang đút ông ta ăn trái cây, một người khác cưỡi trên người ông ta, đúng lúc che khuất dung mạo ông ta lại, hai người giống như là đang hôn, trên thân người phụ nữ kia vốn mặc ít quần áo giờ lại càng ít hơn, đã cởi ra hơn phân nửa, lộ ra sau lưng hoàn toàn bóng lóng trơn nhẵn, mà tay người đàn ông kia đang dao động trên lưng cô ta.
Bởi vì ánh đèn quá mờ, Tống Thanh Xuân không thấy rõ trên người đàn ông kia xuyên quần áo màu gì, người đó lại bị che mặt, cho nên cô hoàn toàn không phân biệt ra đây rốt cuộc là Tô Chi Niệm hay là tổng giám đốc Lý.
Cô vừa mới chuẩn bị chuyển con ngươi, tiếp tục đi tìm một người đàn ông khác, nhưng lúc vừa nhìn đến đó, người phục vụ đã đặt R*ợ*u xong, đứng lên: "Hai vị tiên sinh, mời từ từ dùng."
Tống Thanh Xuân vội vàng thu tầm mắt trở về, cất bước chân nhanh chóng lướt qua trước cửa phòng bao của Tô Chi Niệm, sau đó thả chậm bước chân, tao nhã thong dong đi về phía trước.
Cô nghe thấy cửa phía sau bị đóng lại, tiếng bước chân người phục vụ càng lúc càng xa, thẳng đến khi thang máy truyền tới tiếng nhắc nhở, cô mới ngừng bước chân, sau đó thân thể vốn cực kỳ bình tĩnh đột nhiên liền tức run lên.
Cô không phải không biết, rất nhiều người có tiền vào lúc nói chuyện làm ăn, thích dùng phương thức đó trong trường hợp này.
Cô cũng không phải chưa từng gặp qua hình ảnh cô gái bồi R*ợ*u thân mật với kim chủ của mình.
Lúc cô ở dưới lầu, vẫn luôn rất hiếu kỳ rốt cuộc Tô Chi Niệm gọi mấy cô gái tới sẽ làm một vài chuyện gì, lúc đó tuy rằng tư tưởng cô không tập trung, nhưng đáy lòng lại vẫn cảm thấy, anh luôn giữ mình trong sạch, cự tuyệt phụ nữ bên ngoài ngàn dặm, hẳn là sẽ không dung tục giống như những đàn ông khác, nhiều nhất chính là nghe cô gái ca hát, để cho cô gái rót R*ợ*u...
Nhưng cô không nghĩ tới, mình lại sẽ nhìn thấy được hình ảnh như thế... Dù hiện tại cô không xác định, người đó có phải chính là tổng giám đốc Lý không, nhưng có 50% xác suất, càng quan trọng hơn là, hai người đàn ông gọi gọi hai cô gái còn chưa đủ sao? Lại có thể gọi bảy người?!
Vừa khiêu vũ, vừa hát, lại vừa đá lông nheo, vừa quỳ rót R*ợ*u, lại vừa trái ôm phải ấp, còn có thể sờ sờ hôn hôn...
Có câu nói rất hay, gần son thì đỏ gần mực thì đen, một người trong đó đã cực kỳ dâm uế khó coi như thế, khẳng định người kia cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào!
Nói chuyện làm ăn liền nhất định phải bàn thành như vậy sao?
Mệt cho lúc trước anh còn thâm tình khẩn thiết nói với cô, anh chỉ thích một mình Đình Đình, dù là cả đời đều không thể ở cùng một chỗ với cô gái đó, anh cũng sẽ không oán không hối tiếp tục yêu... Đều là lừa người!
Quả nhiên đàn ông toàn thế giới đều là một bộ dáng, trên miệng nói một đằng, thân thể làm một nẻo!
Tô Chi Niệm lừa gạt cũng không phải là cô, Tống Thanh Xuân cũng không biết rốt cuộc mình là đang tức giận bất bình cái gì, cô chỉ là cảm thấy tức giận, tức đến mức trong ***g *** giống như là bắt lửa, càng nghĩ đến hình ảnh vừa nhìn thấy, ngọn lửa kia liền bốc cháy càng vượng, bốc cháy đến cuối cùng, cô tức đến cảm thấy *** mình đều sắp nổ tung .
Lúc Tống Thanh Xuân đi qua cửa phòng bao của Tô Chi Niệm, cả gương mặt ngừng lại, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, đáy lòng lăn lộn một cổ xúc động mãnh liệt, thúc đẩy cô xông lên, đá văng cửa, kéo Tô Chi Niệm ra khỏi trường hợp mê loạn như vậy.
Nhưng mà, xúc động thì xúc động, tức giận thì tức giận, cô vẫn có một chút sợ hỏng chính sự của Tô Chi Niệm...
Tống Thanh Xuân cảm thấy mình nhất định phải tìm chút chuyện để làm, nếu không cô khẳng định sẽ tức điên, nhưng cô muốn làm gì để hòa dịu buồn bực và phẫn nộ nơi đáy lòng mình chứ?
Tống Thanh Xuân nghiến răng nghiến lợi đứng ở trước cửa một lát, đột nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, liền từ từ bước chân, đi tới thang máy.
Cô dùng sức nhấn thang máy, cửa vừa mở ra, cô lập tức đi vào trong, sau đó hung hăng ấn xuống tầng một một cái.
Đến tầng một, cửa thang máy vừa mở ra, Tống Thanh Xuân liền đi ra từ bên trong, cô gần như là giẫm giày cao gót, một đường chạy chậm tới chỗ lễ tân.
Nhân viên thu ngân ở chỗ lễ tân nhìn thấy cô, tươi cười rạng rỡ mở miệng: "Xin hỏi tiểu thư, cô cần gì..."
Tiểu thư lễ tân còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền dứt khoát cắt đứt lời nói của cô ta: "Bây giờ Kim Bích Huy Hoàng còn có cô gái bồi hát nào rãnh rỗi không?"
Tiểu thư lễ tân gặp qua không ít người tới chỗ cô ta để hỏi cô gái, nhưng đây là lần đầu tiên gặp cô ta gặp cô gái tới hỏi cô gái, nhất thời cả người cô ta liền sững sờ , qua một hồi lâu, mới miễn cưỡng ổn định biểu tình, nỗ lực bảo trì mỉm cười hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô cần mấy người?"
"Vậy cô có bao nhiêu, tôi liền muốn bấy nhiêu!" Tống Thanh Xuân ngẩng cằm, nhìn chằm chằm người phục vụ, gằn từng chữ chậm rãi nói.
Cô đã không thể xông vào bắt Tô Chi Niệm, vậy được rồi, cô liền đưa toàn bộ cô gái ở Kim Bích Huy Hoàng đến phòng bao của anh... Không phải thích cô gái sao? Bảy người thì sao đủ, ít nhất phải bảy mươi người!
Tiểu thư lễ tân hoàn toàn bị tư thế và câu trả lời của Tống Thanh Xuân dọa ngốc, cô ta nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, qua thật lâu cũng không lên tiếng.
Tống Thanh Xuân nhăn mày lại, lấy ví tiền ra, vừa rút thẻ của mình ra, sau đó liền đặt trở về, đổi thành tấm thẻ đen của Tô Chi Niệm, "Cạch" một tiếng, đặc biệt soái khí vỗ vào trên bục lễ tân: "Không nghe thấy lời tôi nói hả? Tôi nói, có bao nhiêu cô gái, liền chà từ thẻ này của tôi bấy nhiêu cô gái!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc