Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 49

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Soạn tin nhắn tới đây, động tác của Tô Chi Niệm đột nhiên ngừng lại.
Anh nâng mí mắt, nhìn chằm chằm bốn chữ "Vẫn chưa về nhà?" mà Tống Thanh Xuân gửi tới hai lần, sau đó mi tâm liền nhẹ chau lại.
Cô nói là "Vẫn chưa về nhà?", không phải "Về nhà chưa?" .
Vẫn chưa... Sao cô biết anh vẫm chưa về nhà? Chẳng lẽ cô đi đến nhà tìm anh?
Mi tâm Tô Chi Niệm hơi giật giật, liền xóa sạch chữ trong cột soạn tin, anh ngẫm nghĩ, không tiếp tục soạn tin nhắn nữa, mà là trực tiếp bấm điện thoại gọi cho Tống Thanh Xuân.
Điện thoại vừa vang nửa tiếng, đường giây liền được kết nối, bên trong truyền tới âm điệu ôn nhu mềm mại của Tống Thanh Xuân: "Alo?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, chỉ tập trung tinh thần xuyên qua ống nghe, lắng nghe động tĩnh bên Tống Thanh Xuân.
"Tại sao không nói chuyện?" Có lẽ là Tống Thanh Xuân chờ vài giây, thấy anh không có phản ứng, liền hỏi một câu.
Theo tiếng nói Tống Thanh Xuân truyền tới, Tô Chi Niệm còn nghe thấy giọng nam của một người trung niên, anh rất quen thuộc với tiếng nói kia, gần như vào lúc ở nhà, mỗi ngày đều sẽ nghe thấy, đó là tiếng chủ nhà phía đông biệt thự của anh, đang gọi con gái anh ta xuống lầu ăn cơm, quả nhiên anh đoán không sai...
"Em..." Tô Chi Niệm vốn muốn hỏi cô "Em ở nhà anh sao?", nhưng lời nói đến bờ môi, anh mới ý thức được những âm thanh mà anh có thể nghe thấy, cô sẽ không nghe được, do đó liền sửa miệng lại hỏi: "... Làm sao biết tôi chưa về nhà?"
Tô Chi Niệm hơi dừng một chút, không đợi Tống Thanh Xuân đáp lời, ngữ khí liền giả vờ phán đoán, lại nói: "Em đến nhà tôi?"
Vừa rồi Tống Thanh Xuân thật sự theo bản năng gửi đi câu hỏi đó, cô hoàn toàn không nghĩ tới câu nói kia của mình, không thể nghi ngờ là nói với anh, cô tới nhà tìm anh...
Tống Thanh Xuân dùng sức vân vê điện thoại di động, thấp giọng "ừ" một tiếng, sau đó nhẹ giọng mở miệng nói: "Đúng lúc đi ngang qua chỗ gần nhà anh, nghĩ đến có chút chuyện muốn tìm anh, liền quẹo vào, không nghĩ tới anh không ở nhà."
"Chuyện gì..." Tô Chi Niệm còn chưa nói hết, cửa phòng bao cách đó không xa liền bị kéo ra, tổng giám đốc Lý anh đặc biệt chiêu đãi đêm nay nửa say R*ợ*u thò đầu ra từ bên trong: "Tô tổng, sao anh đi nhà vệ sinh lâu như vậy?"
"Tới ngay đây." Tô Chi Niệm trả lời lãnh đạm một câu, sau đó dùng giọng nói trầm thấp nói xin lỗi với Tống Thanh Xuân bên kia điện thoại di động, sau đó hỏi: "Không phải vừa rồi em nói có chuyện tìm tôi ư? Chuyện gì?"
Tống Thanh Xuân vốn tìm lý do là trả lại thẻ đen cho Tô Chi Niệm, nhưng vừa rồi cô xuyên qua điện thoại di động nghe thấy đối thoại của Tô Chi Niệm và người đàn ông khác, nghĩ đến đêm nay anh có xã giao, sợ là không thoát thân ra được, do đó liền khéo hiểu lòng người mở miệng nói: "Cũng không phải chuyện quan trọng gì, anh bận thì làm việc trước đi, hôm nào nói cũng được."
Tô Chi Niệm bên kia điện thoại trầm mặc một lát, hỏi một câu hoàn toàn không ăn khớp với cuộc tán gẫu của bọn họ: "Em ăn cơm tối chưa?"
Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, mới đáp lại: "Chưa đâu."
"Vậy em tới Kim Bích Huy Hoàng đi, lát nữa anh sẽ xong việc, đúng lúc ăn chút gì đó." Dừng một chút, Tô Chi Niệm lại hỏi: "Đêm nay em không có bận chuyện gì khác nữa chứ?"
"Không." Tống Thanh Xuân nghĩ một lát, lại nói: "Vậy thì chờ lát nữa gặp ở Kim Bích Huy Hoàng."
Tống Thanh Xuân vừa đi vào đại sảnh Kim Bích Huy Hoàng, phục vụ còn chưa tới tiếp đãi cô, Trình Thanh Thông liền đến trước mặt cô trước: "Tống tiểu thư, cô đã tới?"
Tống Thanh Xuân khẽ gật đầu, nhìn quanh bốn phía một chút, không nhìn thấy thân ảnh Tô Chi Niệm.
Cô còn chưa hỏi, Trình Thanh Thông liền giống như là biết cô đang tìm cái gì, giải đáp cho cô: "Tô tổng còn đang bận việc, cố ý phái tôi tới nơi này chờ cô."
Tống Thanh Xuân nở nụ cười, không lên tiếng, Trình Thanh Thông liền đưa tay ra hiệu xin mời với Tống Thanh Xuân, dẫn cô vào thang máy.
Thang máy ngừng ở tầng 15, sau khi Trình Thanh Thông chờ Tống Thanh Xuân ra ngoài, mới đi ra theo, sau đó mang Tống Thanh Xuân đi một đường đến phòng bao cuối cùng, gõ cửa trước, mới đẩy cửa ra một khe hở, bên trong có âm nhạc điếc tai nhức óc truyền tới, Trình Thanh Thông đề cao giọng nói, gọi một câu: "Tô tổng."
Qua khoảng nửa phút, Tô Chi Niệm đi ra từ bên trong, anh thuận thế đóng cửa lại, ngăn cách âm thanh bên trong, hành lang lộ vẻ an tĩnh hơn rất nhiều.
Trình Thanh Thông tránh ra che khuất trước người Tống Thanh Xuân, cung kính đứng ở một bên, nói: "Tô tổng, Tống tiểu thư đến."
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, đi đến trước mặt Tống Thanh Xuân.
Thật ra lúc đầu an bài, thật sự chỉ là ăn một bữa cơm tối với tổng giám đốc Lý, nhưng tính tiền xong, tổng giám đốc Lý lại kêu gào muốn đi lên lầu mở một phòng bao ca hát.
Đêm nay hợp tác đã nói xong đại khái, nếu cự tuyệt, sợ là phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Tô Chi Niệm chỉ đành tạm thời gọi Trình Thanh Thông tới đây, đi cửa Kim Bích Huy Hoàng đón Tống Thanh Xuân.
Anh hơi cúi đầu, mở miệng ngữ khí rõ ràng mang theo áy náy với cô: "Có thể còn phải muộn một lát, mới có thể rời đi."
"Không việc gì, anh bận việc trước đi." Tống Thanh Xuân khẽ mỉm cười với Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm nghĩ đến Tống Thanh Xuân còn chưa ăn cơm tối, mở miệng hỏi: "Có đói bụng không?"
"Còn tốt, không đói bụng." Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu.
Cho dù cô nói không đói bụng, Tô Chi Niệm vẫn quay đầu, phân phó một câu với Trình Thanh Thông ở một bên: "Như vậy, tôi ở nơi này bồi Lý tổng, cô đi xuống dẫn cô ấy đi ăn chút gì đó."
Trình Thanh Thông: "Vâng, Tô tổng."
Tô Chi Niệm chờ đến khi Trình Thanh Thông trả lời, mới quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Xuân, ấm giọng nói: "Vậy em xuống ăn gì trước đi, phía bên tôi kết thúc, liền đi tìm em."
Sau khi Tô Chi Niệm nói xong, ngẫm nghĩ, lại thêm một câu: "Được không?"
Tống Thanh Xuân gật đầu nói: "Được."
Tô Chi Niệm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trình Thanh Thông, Trình Thanh Thông lập tức thức thời đi lên trước, khuôn mặt mỉm cười mở miệng nói với Tống Thanh Xuân: "Tống tiểu thư, chúng ta đi thôi."
Tống Thanh Xuân lại gật đầu một cái, sau đó nói một câu với Tô Chi Niệm: "Vậy chúng tôi đi xuống trước."
Chờ đến khi Tô Chi Niệm "ừ" một tiếng, Tống Thanh Xuân mới một trước một sau xoay người rời đi với Trình Thanh Thông.
Lúc Tống Thanh Xuân và Trình Thanh Thông sắp đi đến cửa thang máy, từ trong thang máy đi ra một nữ phục vụ, phía sau mang theo nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc chải chuốt thời thượng, trên mặt những cô gái kia trang điểm đặc biệt tinh xảo, quần áo mặc trên người cũng có chút đặc sắc, có trang phục thủy thủy, cũng có trang phục cô gái thỏ, vải vóc rất ít, lộ ra từng mảng *** tuyết trắng.
Lúc đi tới chính diện Tống Thanh Xuân và Trình Thanh Thông, người phục vụ dẫn đàu kia lễ phép hơi cúi người với bọn họ, mới mang những cô gái trẻ kia rời đi.
Bởi vì ăn mặc đặc biệt khiến người ta chú ý, lúc bọn họ ngừng lại ở cửa, Tống Thanh Xuân còn cố ý ung dung thản nhiên đánh giá những cô gái kia một chút, thoạt nhìn tuổi tác đều không lớn, lớn nhất cũng chỉ là bộ dáng hai mươi bốn, hai mươi lăm, nhỏ nhất sợ là chẳng qua mười tám, mười chín tuổi.
Trình Thanh Thông nhấn thang máy, thời điểm chờ thang máy, Tống Thanh Xuân còn quay đầu nhìn thoáng qua đám cô gái kia.
Đám cô gái kia dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, đúng lúc ngừng ở cửa phòng bao của Tô Chi Niệm.
Động tác vốn muốn thu tầm mắt lại của Tống Thanh Xuân liền dừng lại.
Cô nhìn thấy người phục vụ đưa tay ra gõ gõ cửa phòng bao của Tô Chi Niệm, sau đó đẩy cửa ra, dẫn đám cô gái kia đi vào.
Tống Thanh Xuân nhăn mi tâm lại, nhìn chằm chằm vị trí phòng bao của Tô Chi Niệm, lại chưa từng thu hồi tầm mắt lại.
Cửa thang máy mở ra, Trình Thanh Thông đi vào trong, nhìn thấy Tống Thanh Xuân còn sững sờ bất động ở cửa, do đó liền lên tiếng nhắc nhở: "Tống tiểu thư, cửa thang máy mở rồi."
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, quay đầu "à" một tiếng với Trình Thanh Thông, sau đó liền đi vào trong thang máy, trước khi đi vào thang máy, Tống Thanh Xuân lại quay đầu nhìn thoáng qua phòng bao của Tô Chi Niệm, nhìn thấy người phục vụ đi ra từ bên trong, cô gái đi theo sau vốn từ khoảng mười người biến thành ba người.
Cũng chính là nói, có khoảng bảy cô gái ở lại trong phòng bao của Tô Chi Niệm?
"Tống tiểu thư? Sao cô lại dừng lại?" Trình Thanh Thông hô một tiếng với Tống Thanh Xuân dừng lại bất động.
Tống Thanh Xuân thu tầm mắt trở về, không đáp lời vấn đề của Trình Thanh Thông, tư tưởng không tập trung đi vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, đi xuống.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm con số màu đỏ không ngừng nhảy phía trên cửa thang máy, trong đầu lại hiện ra kia mấy cô gái trang điểm xinh đẹp quyến rũ nhiều vẻ kia.
Thang máy dừng ở tầng bốn, Trình Thanh Thông thấy Tống Thanh Xuân đứng bất động, lại nhắc nhở cô lần nữa.
Chờ đến khi hai người đi ra thang máy, Trình Thanh Thông mới quan tâm mở miệng với Tống Thanh Xuân vẫn luôn không tâm trung tinh thần, hỏi: "Tống tiểu thư, có phải cô có chỗ nào không thoải mái không? Sao thấy trạng thái của cô không phải đặc biệt tốt?"
"Không có." Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, kéo khóe môi một chút với Trình Thanh Thông.
Lúc này Trình Thanh Thông mới yên tâm cười theo một tiếng.
Thời điểm gọi thức ăn, Tống Thanh Xuân lại thường xuyên thất thần nhiều lần.
Trình Thanh Thông biết Tống Thanh Xuân làm bên tin tức, trước đây cô từng được Tô Chi Niệm an bài phụng bồi Tống Thanh Xuân, cho nên cố ý đi lên mạng lưới xem tin tức Tống Thanh Xuân từng đăng, hiện tại đang chờ thức ăn, cô sợ Tống Thanh Xuân nhàm chán, liền cố ý tìm một vài minh tinh cô từng phỏng vấn, giả vờ ra bộ dáng bát quái, hỏi thăm tin tức của những minh tinh kia là thực hay là giả, hỏi thăm dáng dấp bọn họ trong hiện thực có đẹp hơn trên ti vi không?
Trình Thanh Thông tán gẫu đến càng hưng trí bừng bừng, liền càng lộ ra Tống Thanh Xuân thiếu hăng hái, đến cuối cùng, trò chuyện một chút, Tống Thanh Xuân liền đột nhiên chuyển đề tài: "Đêm nay Tô Chi Niệm tiếp đãi mấy người?"
"Chỉ một mình Lý tổng thôi." Trình Thanh Thông rót một ly trà sữa nóng cho Tống Thanh Xuân.
Một người? Tống Thanh Xuân nhíu mày, cũng chính là nói, trong phòng bao trên lầu, chỉ có hai người đàn ông là Tô Chi Niệm và tổng giám đốc Lý đó? Hai người đàn ông lại gọi khoảng bảy cô gái? Cũng chính là nói một người chia đều ba người?
Trong đầu Tống Thanh Xuân lập tức liền hiện ra hình ảnh ba cô gái trẻ tuổi duyên dáng, vây quanh bên cạnh Tô Chi Niệm, sau đó tay cầm đũa của cô đột nhiên hơi dùng lực, đâm bay một khối thịt viên trong chén, đúng lúc rơi ở trên cổ tay cô.
Lúc thịt viên bay ra, mang theo một ít canh, có chút nóng, cổ tay cô rất nhanh liền ửng đỏ lên.
"Tống tiểu thư, cô không có việc gì chứ?" Trình Thanh Thông vội vàng rút khăn ướt, đưa tới.
Tống Thanh Xuân chỉ đáp lại một chữ "Không", liền nắm khăn ướt, lại thất thần.
Cô đưa cho Tống Thanh Xuân khăn ướt là để lau cổ tay, sao cô ấy nắm lấy rồi lại ngơ ngẩn vậy chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc