Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 41

Tác giả: Diêp Phi Dạ

ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP TƯỞNG NIỆM
Lần thứ hai là cô ngây ngô dại dột trở lại trên lầu, theo thói quen mở máy vi tính ra, lúc vào trò chơi, nghĩ đến hình ảnh anh từng làm nhiệm vụ cho cô.
Lần thứ ba là cô xuống lầu ăn bữa sáng, nhìn thấy chị dâu hầm cháo yến mạch, nghĩ đến anh thích ăn.
Lần thứ bốn là cô nhận được điện thoại chuyển phát nhanh, lúc lấy ví tiền ra trả tiền, nhìn thấy tấm thẻ đen anh từng cho cô, mặt sau "Thực xin lỗi" vẫn đập vào mắt rất rõ ràng.
Lần thứ năm là cô và chị dâu đang cùng dạo siêu thị, nhìn thấy chị dâu lấy sữa tươi tinh khiết Elie, theo thói quen đổi thành Deluxe, trong nhà anh chỉ chuẩn bị sữa tươi tinh khiết loại này.
Lần thứ sáu là cùng chị dâu trở về nhà từ siêu thị, vừa vào phòng khách, liền nghe thấy trong ti vi Tống Mạnh Hoa bật lên nhắc tới công ty của Tô Chi Niệm.
Lần thứ bảy là khi cô nghe điện thoại, ở trong sổ danh bạ, nhìn thấy tên anh.
Lần thứ tám chính là hiện tại...
Cô nhớ được sao trong túi của cô lại có ba chữ kia... Đây là sau khi cô suýt ૮ɦếƭ trong hồ Bắc Hải vào đêm giao thừa, không dám một thân một mình ra cửa, liền gọi điện thoại tìm anh đón cô, sau đó cô không thích tên "Tô Biến th'" trong sổ danh bạ, liền muốn đổi tên khác cho anh, sau đó đều viết xuống những tên lóng mình đặt cho anh vào những năm gần đây, thời điểm chuẩn bị rút thăm, anh liền đến ngoài cửa nhà cô, cô vội vàng bắt lấy một cái, nhét vào trong túi áo, liền chạy ra ngoài, ngày hôm sau cô đổi quần áo, về sau cũng luôn chưa từng mặc qua bộ quần áo này, liền quên luôn chuyện đó...
Giờ chỉ mới mười một giờ trưa, từ khi cô tỉnh lại đến bây giờ, ngắn ngủn năm tiếng, bởi vì anh mà cảm xúc của cô đã suy sụp tám lần.
Mới đầu cô sững sờ một lát, vẫn có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, nhưng một lần lại một lần, liên tiếp tám lần, cuối cùng cô nhịn không được, hốc mắt ửng đỏ từng chút một, chính cô cũng không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì, lại có thể đưa tay ra lấy điện thoại di động, tìm tên anh, hai mắt đẫm lệ xóa sạch từng chút ba chữ "Tô Biến th'" kia, đổi thành "Tô mỹ nhân", sau khi đổi xong, Tống Thanh Xuân hoàn toàn nhịn không được, cảm xúc bỗng chốc không thể khống chế được nữa, nắm chặt tờ giấy kia, ghé vào trên giường, đau lòng khóc thành tiếng.
Thật là kỳ quái, giữa anh và cô chỉ là một trận giao dịch, hiện tại anh và cô đã không có chút quan hệ nào, trước khi anh và cô giao dịch, cô đã từng mong còn không được cuộc sống như thế đến sớm một chút, sao hiện tại mộng tưởng của cô thành thật, xí nghiệp Tống thị cũng khởi tử hồi sinh, cô lại không có cao hứng một chút nào, dù ngày đó anh đuổi cô đi, nói có chút tuyệt tình, nhưng vì sao đều đã qua hai ngày, mỗi ngày trong lòng cô vẫn ngột ngạt như vậy?
Cô vẫn luôn thấy anh và cô tách ra như vậy, giống như là có một cây dao đâm vào trong lòng cô, rút ra cảm thấy đáy lòng vắng vẻ trống không, không rút ra lại cảm thấy đau.
Ngoài cửa sổ, cảnh xuân tươi đẹp, lá liễu lung lay, hoa đào hé nở.
Trong cửa sổ, cô nằm sấp trên mép giường, khóc thở không ra hơi, tận lực hạ thấp tiếng khóc bi thương giống như là kể ra một câu chuyện vô cùng đau xót.
Mùa xuân Bắc Kinh, vô cùng ngắn ngủi.
Sau năm ngày nghỉ dài, độ ấm đột nhiên chuyển cao, đã có bóng dáng mùa hè, trên đường phố cô gái yêu xinh đẹp, đều thay đổi váy thoải mái xinh đẹp.
Buổi chiều Tống Thanh Xuân hẹn một nam ngôi sao ca nhạc đang nổi ở một quán cà phê Sanlitun tư nhân để làm phỏng vấn.
Nam ngôi sao ca nhạc kia là đột nhiên bùng nổ trong nửa năm gần đây, EQ rất cao, nên phỏng vấn rất nhanh.
Vốn dự tính hai tiếng, chỉ dùng một tiếng đồng hồ liền giải quyết xong.
Tống Thanh Xuân đi ra khỏi quán cà phê, đúng lúc ba giờ chiều, người đầy đường phố dưới ánh mặt trời, giống như khuôn mặt đều tràn ngập nụ cười, tươi đẹp xán lạn.
Tống Thanh Xuân lên xe, nhìn thoáng qua bầu trời, mây tan mây tụ, ánh mặt trời sáng ngời khiến cho tâm tình người ta đều không khỏi tốt hơn rất nhiều.
Cô đột nhiên có chút không muốn về công ty, do đó liền trôi nổi dập dờn ở trong dòng xe cộ.
Cuối cùng Tống Thanh Xuân dừng xe ở cửa một công viên, cô vừa mới chuẩn bị xuống xe ***ng viên ngồi một chút, kết quả xe vừa tắt lửa, còn chưa cởi dây an toàn, liền xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy cửa công viên có một chàng trai mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng, giơ hai kẹo bông gòn màu hồng nhạt, một cô gái trẻ tuổi mặc váy ngắn màu vàng nhạt đi tới.
Lúc cô gái trẻ tuổi kia nhận lấy kẹo bông gòn, trên mặt tươi cười xán lạn giống như là hoa đang nở xinh đẹp nhất.
Cô gái kiễng chân hôn lên mặt chàng trai kia một chút, sau đó hai người tay nắm tay, mỗi người cầm một kẹo bông gòn, ***ng viên.
Trước khi vào cửa công viên, chàng trai và cô gái còn cầm kẹo bông gòn trong tay, đưa tới trước mặt của đối phương, cho đối phương ăn một miếng.
Hình ảnh tốt đẹp như thế chồng lên nhau, giống như anh và cô cũng từng như vậy... Lần cuối cùng cô gặp anh, chính là như thế, anh mua cho cô hai cây kẹo bông gòn, chỉ là anh cũng không có giống như chàng trai đó, giữ cho mình một cái, mà là cho cô cả hai cây.
Rõ ràng, rõ ràng lúc đó rất tốt, sao xoay người một cái, anh và cô liền biến thành người ngoài đường?
Tính toán cẩn thận một chút... Cô không gặp anh, đã hai tháng rồi đi?
Trước giờ cô không biết, thành phố Bắc Kinh lại lớn như vậy, lớn đến đã từng hai người chung sống ngày đêm, sau khi tách ra, liên chưa từng có một lần bèo nước gặp nhau
Tống Thanh Xuân vốn muốn giải buồn tâm tình, chớp mắt hăng hái tiêu tán không thể nghi ngờ, đôi mắt cô ảm đạm ngồi ở trong xe rất lâu, thẳng đến khi xe bán kẹo bông gòn xe ở nơi rất xa đó đi qua bên cạnh cô, cô mới ngẩn ngơ đưa tay ra, hạ cửa sổ xe xuống, ngữ khí hơi khô ráp hỏi: "Chào ông, xin hỏi một cái bao nhiêu tiền?"
"Mười đồng."
Thật trùng hợp... Cho dù qua hai tháng, Tống Thanh Xuân vẫn nhận ra được, đây là người Tô Chi Niệm mua kẹo bông gòn vào sáng sớm hôm đó, nhưng rồi lại thật châm chọc, cô đều có thể đúng lúc gặp phải người bán kẹo bông gòn, lại chỉ riêng chạm mặt anh...
Tống Thanh Xuân khép mí mắt, rút một tờ năm mươi trong ví, đưa ra ngoài.
Người bán lấy một cây kẹo bông gòn cho cô, lúc thối tiền cho cô, cô mới phản ứng chậm chạp một chút nói: "Cháu muốn hai cây."
Tống Thanh Xuân đóng cửa sổ xe, mỗi tay giơ một cái kẹo bông gòn tiếp tục ngồi ngây ngốc ở trên ghế lái.
Không biết qua bao lâu, kẹo bông gòn trong tay hòa tan, dịch đường dọc theo gậy gỗ chảy xuôi đến trên tay cô, cô mới tỉnh táo lại.
Cô cúi đầu, cắn một ngụm kẹo bông gòn đã biến dạng, rõ ràng là ngọt, nhưng cô lại cảm thấy cay đắng khiến cho cô khó mà nuốt xuống.
Sau đó cô mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, chính mình lại một lần nữa, bị Tô Chi Niệm ảnh hưởng cảm xúc.
Thật hỏng bét... Đã qua sáu mươi ngày, sao cô vẫn đột nhiên nghĩ tới anh như vậy?
Tống Thanh Xuân vội vàng ngừng suy nghĩ của mình lại, đẩy cửa xe ra, cầm kẹo bông gòn trong tay ném vào trong thùng rác, sau đó lên xe, cầm lấy khăn ướt lau tay sạch sẽ, khởi động xe rời đi.
Cô muốn tìm chút chuyện để làm, bằng không đến tối cô đi vào giấc ngủ, sẽ rất có thể không có tâm tình tốt...
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ vậy, điện thoại di động ở trên ghế lái phụ liền vang lên.
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ vậy, điện thoại di động ở trên ghế lái phụ liền vang lên.
Tống Thanh Xuân dùng một tay khống tay lái, thân thể khẽ nghiêng một chút, cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua biểu hiện tên cuộc gọi, Tống Thanh Xuân chần chừ một lúc, mới nhấn tiếp nghe, đặt điện thoại di động ở bên tai: "Ba."
"Thanh Xuân hả..." Có lẽ Tống Mạnh Hoa lại đang ở chung một chỗ với bạn bè thích chơi cờ trong ngày thường, lúc ông mở miệng gọi tên cô, còn pha lẫn tiếng ồn ào "Mã" "Pháo" "Đi nơi này": "... Tối nay con có rảnh không?"
Tống Thanh Xuân nghĩ cũng không nghĩ liền mở miệng cự tuyệt: "Tối nay con phải tăng..."
"Cái gì? Con nói cái gì? Ta nghe không rõ ràng lắm..." Tống Mạnh Hoa đột nhiên liền cất cao giọng, cắt đứt lời nói của cô, sau đó vừa "alo" vài tiếng, vừa lại nói: "Thanh Xuân, có thể là tín hiệu trong nhà bác Tôn con không tốt, con có thể nghe thấy ta nói chuyện không? Con đã lâu không ăn cơm với ba, đêm nay con tới Kim Nguyên, ăn cơm tối với ba, liền quyết định như thế, ba cúp đây..."
"Alo, ba..." Tống Thanh Xuân vội vàng lên tiếng ngăn chặn, nhưng mà Tống Mạnh Hoa nghiễm nhiên không có cho cô một chút cơ hội, vô tình cầm điện thoại di động "tít" cắt đứt.
Tống Thanh Xuân nghe điện thoại di động trong ống nghe truyền tới "Đô đô đô" tín hiệu báo bận, phẫn hận đem điện thoại lần nữa cấp Tống Mạnh Hoa gọi tới, nhắc nhở cô đã tắt máy.
Thật là, lại đến chiêu này!
Tống Thanh Xuân chán nản ném điện thoại di động ở trên ghế lái phụ, vừa giơ tay lên xoa xoa mi tâm có chút nhiễm đau, vừa nhịn không được nhỏ giọng ói mửa lên: "Cái gì gọi là đã lâu không ăn cơm với ông ? Gần như mỗi ngày đều ăn cũng, có được không?"
"Còn có, nói cái gì ăn bữa cơm với ông, rõ ràng là tiệc xem mắt chém trước tâu sau..."
Đúng, tiệc xem mắt...
Từ lúc hai tháng trước sau khi cô xảy ra chuyện, Tống Mạnh Hoa có thể là bởi vì mất đi một đứa con trai, trở nên đặc biệt cẩn thận dè dặt, thậm chí còn cố ý mời hai vệ sĩ, luân phiên đi theo cô hai mươi bốn tiếng.
Sau này cục cảnh sát từng tới tìm bọn họ thông báo tình huống, ba người bắt cóc cô đêm đó, trong đó người tài xế kia, bởi vì dao đâm vào trong bụng, mất máu quá nhiều, cấp cứu không kịp đã bỏ mình.
Người đàn ông trẻ tuổi nhất kia ngất xỉu có chút sớm, sau khi tỉnh lại, có rất nhiều tình huống đều là hỏi gì cũng không biết.
Mà người mập mạp kia, hôn mê gần một tháng mới tỉnh lại, hắn ta giống như là gặp phải kinh hãi gì đó, thần trí có chút không rõ, nhưng từ trong lời nói lộn xộn của hắn ta, cảnh sát vẫn tra ra được một ít manh mối, biết ngày đó còn từng xuất hiện một người, cứu cô và Tần Dĩ Nam.
Về phần người đó là ai, cảnh sát từng điều tra, nhưng cũng không cho ra một kết quả nào.
Chẳng qua lúc người cảnh sát phái tới tìm cô hỏi thăm tình huống, chuyển giao cho cô một cái túi nylon trong suốt, bên trong để một cúc áo màu vàng.
Cảnh sát nói với cô, cái cúc áo kia là tìm được từ hiện trường vụ án, xem ra rất quý trọng, bởi vì không phải của ba kẻ bắt cóc, liền chỉ có thể là đeo trên người liên quan với cô, cho nên liền trả lại cho cô bảo quản.
Đó là một cái cúc áo của đàn ông, nên phải là rơi xuống từ trên áo sơ mi, kiểu dáng thiết kế đơn giản khí phách.
Cô từng cố ý hỏi Tần Dĩ Nam, cúc áo không phải của anh, khi cô nghe đến hai chữ "Không phải" này, đáy lòng cô còn hung hăng kích động một chút.
Không phải Tần Dĩ Nam, cũng không phải ba kẻ bắt cóc kia, vậy chỉ có thể là của người cứu cô...
Cái cúc áo là manh mối duy nhất của cô về người đó.
Cô sợ đánh mất, cố ý xuyên một sợi dây đỏ qua cúc áo, ngày đêm đeo ở trên cổ không rời thân.
Sau khi mở vụ án ngày thứ năm, có người nặc danh thông báo cho cục cảnh sát biết kẻ sai khiến sau lưng sự kiện lần này là một người tên là "anh Khôn" làm.
Thông qua gặng hỏi tên mập mạp và chàng trai trẻ tuổi, cảnh sát biết tên đầy đủ của "anh Khôn" là Tạ Khôn, đoán chừng hắn ta đã sớm nghe nói chuyện bị thất bại, lúc cảnh sát đi tới nhà để bắt giữ hắn ta, hắn ta đã chạy trốn trước.
Về phần vì sao bọn họ muốn lấy đi tính mạng Tống Thanh Xuân, chàng trai trẻ tuổi đó khai báo nói là anh Khôn đáp ứng sau khi chuyện thành công, cho mỗi người bọn họ một khoản lớn, giúp bọn họ lẫn trốn ra nước ngoài, về phần nguyên nhân chân chính, anh Khôn cũng không nói cho bọn họ biết, cho nên tất cả chân tướng chỉ có thể chờ đến khi bắt lấy anh Khôn, mới có thể tra ra manh mối.
Chẳng qua trong vụ án lần này, vẫn để lại một điều bí ẩn nghĩ hoài không ra: Vào sao tên tài xế kia lại sẽ vô duyên vô cớ tự sát?
Anh Khôn bị cả nước truy nã, cũng liền đại biểu nguy hiểm của cô được giải trừ, nhưng mà có lẽ Tống Mạnh Hoa là cảm thấy chính mình đã già, không thể bảo vệ tốt Tống Thanh Xuân, tuy rằng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô, sa thải hai vệ sĩ kia, nhưng lại động ý nghĩ cho cô kết hôn, muốn cô có một chỗ dựa và bảo vệ của mình.
Lúc ban đầu, Tống Mạnh Hoa chỉ là nhắc tới tìm đối tượng cho cô, thấy cô chậm chạp không hành động, ông liền bắt đầu hành động , thay đổi biện pháp lừa cô đi ăn cơm với ông, mỗi lần cô đến, trên bàn ăn liền sẽ gặp một thanh niên tài giỏi đẹp trai.
Bị lừa nhiều lần, mỗi lần Tống Mạnh Hoa gọi điện thoại tới, cô liền sẽ kiếm cớ cự tuyệt, mà Tống Mạnh Hoa bị cự tuyệt nhiều, ngay cả cơ hội mở miệng cự tuyệt cũng không cho cô .
Thân thể Tống Mạnh Hoa vẫn luôn không phải đặc biệt tốt, động một chút huyết áp liền sẽ soạt soạt soạt nhảy lên cao, cho nên cô cũng chỉ dám ba ngày bốn bữa sảng khoái hẹn một lần.
Hiện tại tính toán một chút, năm ngày trong tuần này thì Tống Mạnh Hoa đã gọi cô bảy cú điện thoại hẹn cô ra ngoài ăn cơm, trừ bỏ buổi trưa thứ hai cô đi ra ngoài, mỗi một lần khác đều bị cô kiếm cớ qua loa tắc trách, đêm nay nếu thật sự không đi, sợ là sẽ chạm đến điểm mấu chốt của Tống Mạnh Hoa...
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, đầu càng đau, ngay cả ***g *** cũng dâng lên ngột ngạt, cô hạ cửa sổ xe xuống, gió chạng vạng từ từ thổi vào, lại không thổi lo lắng nơi đáy lòng cô đi được một chút nào, cuối cùng dứt khoát giơ tay lên, mở điều hòa trong xe lên.
Khí lạnh chậm rãi lướt qua gò má của cô, khiến cho tâm tình cô hơi bằng phẳng một chút.
Cơm tối Tống Mạnh Hoa đặt là 7:30 tối.
Lúc Tống Thanh Xuân đi qua cao ốc công ty TW, thấy thời gian còn sớm, liền trở về công ty trước một chuyến, giao tư liệu phỏng vấn của mình cho trợ lý chỉnh sửa.
Sáu giờ rưỡi, Tống Thanh Xuân xuất phát từ công ty, dù con đường đang chen lấn đến mức không tưởng tượng nổi, một tiếng đồng hồ cũng đủ dư dả để Tống Thanh Xuân chạy tới Kim Nguyên.
Chỉ là trời có mây gió bất ngờ, Tống Thanh Xuân xuất phát mỗi mười phút, thời tiết đột biến, sấm sét vang dội, mưa to rơi xuống, khiến cho con đường phía trước lộ ra vài sự cố, khiến cô bị ép dừng ở trên đường một tiếng đồng hồ không thể động đậy.
Chờ đến khi cô chạy tới Kim Nguyên, đã gần tám giờ rưỡi.
Tống Thanh Xuân vội vàng chạy tới phòng bao, nhìn thấy bên trong chỉ có một mình Tống Mạnh Hoa.
Chẳng lẽ cô đoán sai? Hôm nay thật chỉ là ăn cơm đơn thuần, không phải xem mắt?
Đang trong lúc đáy lòng Tống Thanh Xuân buồn bực, mặt Tống Mạnh Hoa đột nhiên sụp đổ, đứng lên từ trên chỗ ngồi, không để ý cô chút nào, trực tiếp nói với tài xế đứng bên cạnh: "Về nhà!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc