Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 39

Tác giả: Diêp Phi Dạ

HẾT KỲ HẠN HỢP ĐỒNG
Tống Thanh Xuân cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, sau khi cô tỉnh lại, nhìn trần nhà trắng xoá như tuyết, có một loại ảo giác như đã qua mấy đời.
Thế giới xung quanh cực kì yên tĩnh, trong hành lanh thỉnh thoảng truyền tới một vài tiếng bước chân rất nhẹ.
Trong đầu Tống Thanh Xuân trống rỗng, nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu mới chậm rãi chuyển động mắt, dần quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Thời tiết vô cùng tốt, bầu trời xanh thẳm không hề có một đám mây, buổi trưa, mặt trời treo cao phía chân trời, ánh nắng tươi sáng.
Cửa sổ khẽ mở, gió xuân ấm áp, xen lẫn mùi thơm của hoa nở đón xuân, thổi vào bức màn nhẹ lay động.
Thời tiết tốt như vậy khiến cho lòng người die ndan le quy do oncũng trở nên dễ chịu đến kỳ lạ, Tống Thanh Xuân cong khoé môi, ánh mắt tiếp tục nhìn sang bên cạnh, sau đó liền thấy bình truyện dịch treo ở bên giường, nhìn theo dòng chất lỏng thong thả chảy xuống, Tống Thanh Xuân nhìn thấy kim truyền dịch đang ghim trên mu bàn tay trái của mình.
Tại sao cô lại phải truyền dịch? Cô bị bệnh sao?
Tống Thanh Xuân nâng tay phải lên, muốn kiểm tra đầu của bản thân, kết quả lại phát hiện tay mình đang bị người khác nắm chặt, cô cau mày, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, sau đó nhìn thấy Tống Mạnh Hoa đang nằm sấp bên giường.
Tống Mạnh Hoa nhìn chằm chằm cô đang ngẩn người, sau đó giơ tay lên quơ quơ trước mặt cô, xác định tròng mắt của cô cũng chuyển động theo động tác tay của mình, nhất thời kích động kêu lên với bên ngoài: "Tỉnh rồi, tỉnh rồi,..."
Sau đó người ngay lập tức đứng lên, cầm lấy điện thoại đặt một bên, ra ngoài.
Ngay sau đó cửa toilet được mở ra, Phương Nhu linhPhan-lêquysđôntay còn ẩm ướt chạy ra, nhìn thấy Tống Thanh Xuân đang mở to mắt, lạp tức nở nụ cười: "Thanh Xuân, có thể nói là em vừa thức dậy, em có biết không, em đã mê man ba ngày bốn đêm, quả thật muốn hù ૮ɦếƭ chị và ba rồi!"
Ba ngày bốn đêm? Cô ngủ lâu như vậy?
Tống Thanh Xuân vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ dài, phản ứng có chút chậm chạp, còn chưa hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì liền nhìn thấy rất nhiều người mặc áo khoác trắng tiến vào.
Những người này nam có nữ có, vây xung quanh cô, đo huyết áp, nghe nhịp tim, thậm chí còn có người tách mở mí mắt của cô ra xem.
Qua khoảng ba mươi phút, những người đó mới tản ra, hô hấp của Tống Thanh Xuân cũng trở nên thông suốt. Sau đó liền thấy một người đàn ông khá cao, tháo ra khẩu trang, hỏi cô một câu: "Cô còn nhớ cô tên là gì không?"
Tống Thanh Xuân nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ không giống như đang đùa, cô trầm mặc trong chốc lát rồi đáp: "Tống Thanh Xuân."
"Vậy ông ấy là ai, cô biết ông ấy không?" Bác sĩ xoay người, chỉ về phía Tống Mạnh Hoa đang được Phương Nhu đỡ đứng một bên.
Tống Thanh Xuân mấp máy môi: "Ba tôi."
"Vậy vị này là?" Thầy thuốc lại chỉ về phía Phương Nhu.
"Chị dâu."
Tống Thanh Xuân nói xong câu này, bác sĩ mới cười tít mắt quay đầu, nói với Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu: "Cô Tống không xuất hiện vấn đề gì hết, không phát hiện máu tụ trong não, cũng không xuất hiện tình huống mất trí nhớ, có lẽ do lúc đó não phải chịu sự va chạm quá lớn mới hôn mê bất tỉnh, thời gian ngủ hơi lâu một chút, bây giờ chỉ bị chấn động não nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ khôi phục rất nhanh."
Não chịu sự va chạm quá lớn...
Sau những lời này của thầy thuốc, một phần trống trong não của Tống Thanh Xuân nhanh chóng hiện lên hình ảnh mình được người ta ôm đầu vọt ra xa.
Cô cau mày, sau đó, hình ảnh máu tanh *** một đêm kia liên tiếp xuất hiện trong đầu cô.
Cô nhớ trước lúc cô hôn mê, người tài xế kia cầm dao găm đâm một nhát vào *** cô. . . . . .
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ đến đây, tay lập tức sờ *** trái của mình, không có đau đớn truyền đến như dự đoán, cô dừng lại một chút, không dám tin tiếp tục nhấn thêm mấy lần nữa, sau đó mới dám tin chắc, cô không hề bị thương.
Cây đao kia không có đâm vào thân thể của cô. . . . . . Nói cách khác, vào giây phút quan trọng cuối cùng, có người cứu cô.
Mặc dù lúc ấy ý thức của cô đã không còn tỉnh táo như vậy, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, rõ ràng người tài xế kia muốn lấy mạng của cô, cho nên không thể nào dừng tay ở bước cuối cùng. . . . . .
Lúc ấy hiện trường ngoại trừ bắt cóc ba người bọn cô ra ngoài, chỉ có cô và anh Dĩ Nam. . . . . . Mà trước lúc cô hôn mê, thì anh Dĩ Nam đã bị người mập mạp kia đánh hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Người cứu mạng cô không phải là anh Dĩ Nam. . . . . . Tống Thanh Xuân suy nghĩ chừng hai giây, sau đó giống như nhớ tới điều gì vậy, đáy mắt chợt sáng lên. . . . . . Chẳng lẽ là cái người vẫn ở sau lưng len lén chăm sóc cô?
Suy nghĩ này mới vừa thoáng qua, ánh mắt Tống Thanh Xuân trở nên sáng rực, mọi thứ trở nên chắc chắn lên, đúng, là anh nhất định là anh, chỉ có thể là anh, bởi vì trên thế giới này chỉ có anh mới xuất hiện đúng lúc cô gặp nguy hiểm nhất!
Nếu như lúc ấy cô có thể chịu đựng thêm một chút nữa, không ngất đi sớm như vậy, có phải là cô có thể biết người khiến cho cô tò mò mấy ngày qua?
Tống Thanh Xuân có chút ảo não mím môi, mới vừa hạ mí mắt xuống, bỗng nhiên nhớ đến Tần Dĩ Nam, sau đó lập tức quay đầu, nhìn về phía Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu hỏi: "Anh Dĩ Nam đâu?"
Cô tận mắt nhìn thấy người mập mạp kia xuống tay mạnh thế nào, hơn nữa nhiều chiêu đều hướng vào những chỗ nguy hiểm của Tần Dĩ Nam. . . . . . Thậm chí, trước khi cô nhắm mắt, cô còn chứng kiến cảnh người mập mạp kia giơ cây côn lên cao, muốn đâm vào *** anh. . . . . .
Cũng giống như trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cô được cứu, vậy anh Dĩ Nam như thế nào. . . . . .
Tống Thanh Xuân không dám tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, hô hấp trở nên căng thẳng, âm thanh run rẫy lại hỏi thêm một lần nữa: "Rốt cuộc anh Dĩ Nam như thế nào?"
"Vết thương của đứa nhỏ Dĩ Nam kia nghiêm trọng hơn con nhiều, một đoạn xương *** bị gãy, chân cũng gãy xương, may mà nó từng tham gia bộ đội mấy năm, thể chất thân thể tốt hơn người bình thường rất nhiều, không có xuất hiện nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng mà gân cốt bị thương một trăm ngày mới lành, nó phải nằm nghỉ ngơi ít nhất một tháng. . . . . ." Tống Mạnh Hoa nói xong tình hình của Tần Dĩ Nam, cuối cùng vẫn không nhịn được oán trách một câu: ". . . . . . Thế mà Dĩ Nam lại tỉnh sớm hơn con hai ngày."
Tống Thanh Xuân nghe xong lời nói của Tống Mạnh Hoa, thở dài nhẹ nhõm, cô vươn tay lên theo bản năng, muốn lấy hết kim tiêm trên người xuống: "Anh Dĩ Nam ở phòng bệnh nào, hiện tại con muốn đi thăm anh ấy."
"Con nằm đây đi đừng nhúc nhích" Tống Mạnh Hoa vươn tay, đè động tác của cô lại: "Dĩ Nam đang nằm ở phòng bệnh bên cạnh con, trước khi con tỉnh lại, ba mới vừa qua bên kia thăm nó, nó uống thuốc xong cảm thấy buồn ngủ, đoán chừng đến buổi tối mới tỉnh lại, đến lúc đó con qua thăm nó cũng chưa muộn, hiện tại trước tiên phải truyền dịch cho xong đã."
. . . . . .
Như Tống Mạnh Hoa từng nói, bảy giờ tối, Tần Dĩ Nam mới tỉnh lại.
Tống Thanh Xuân ngủ liên tục mấy ngày nay, trừ bỏ việc thân thể có chút ssuy nhược ra những cái khác đều rất tốt.
Cho nên cơm tối, Tống Thanh Xuân cố ý đi qua ăn ở phòng bệnh của Tần Dĩ Nam.
Xem ra Tần Dĩ Nam nhếch nhác hơn cô rất nhiều, trên đầu và trên *** đều có băng gạc, đù* bó thạch cao, trên mặt và những phần *** lộ ra ngoài, khắp nơi đều thấy máu ứ đọng và những vết thương lớn nhỏ không đều nhau.
Nhất là mặt của anh, sưng rất lớn, giống như được nhuộm màu, đủ màu sắc hoà trộn lại một chỗ, hoàn toàn không tìm được chút bộ dáng nho nhã anh tuấn trong ngày thường.
Tần Dĩ Nam cũng như trước đây, vừa nhìn thấy Tống Thanh Xuân, lập tức mỉm cười, nhưng vết thương trên mặt anh quá nghiêm trọng, cười lên chẳng những không có vẻ dịu dàng như ánh mặt trời ngày xưa, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy hơi kinh khủng.
"Tống Tống." Nếu như không phải giọng nói của anh trước sau vẫn ôn hoà như vậy, Tống Thanh Xuân cũng không thể nào tin được, người trước mắt chính là Tần Dĩ Nam.
Nếu như không phải tại cô, anh sẽ không chịu khổ nhiều như vậy. . . . . .
"Anh Dĩ Nam." Đau lòng giống như nước triều cường ập tức, trong nháy mắt toàn thân Tống Thanh Xuân động tình, cô bỏ ra rất nhiều sức lực, mới làm cho tâm tình của mình duy trì ổn định, gọi lại tên anh, đi về phía anh.
Tới gần rồi, Tống Thanh Xuân mới nhìn rõ những vết thương trên người Tần Dĩ Nam, vừa nhìn thấy lập tức giật mình, khắp nơi, gần như không tìm được một vùng da nào còn nguyên vẹn.
Hốc mắt Tống Thanh Xuân nóng lên, lập tức cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói một câu: "Anh Dĩ Nam, cảm ơn anh."
Mặc dù lời cô nó rất ngắn gọn, nhưng Tần Dĩ Nam lại hiểu ý tứ trong lòng cô, anh vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống, sau đó mới thấp giọng mở miệng nói: "Nha đầu ngốc, cám ơn cái gì, đây đều là việc anh phải làm."
Cho dù bây giờ Tống Thanh Xuân đã không còn cái loại tình mù quáng giữa nam nữ với Tần Dĩ Nam, nhưng nghe được lời nói dịu dàng của anh, nghĩ đến một đêm anh phấn đấu quên mình kia, chứng kiến tới mình gặp phải thời gian nguy hiểm, không chút do dự bỏ lại VK, trái tim nhất thời trở nên xúc động.
Đáy mắt của cô nóng lên, tràn đầy áy náy nhỏ tiếng mở miệng, nói: "Thật xin lỗi, anh Dĩ Nam, đều tại em khống tốt, hại anh biến thành như vậy."
"Là anh không tốt mới đúng, nếu trong bữa tiệc anh luôn đi theo em... thì em sẽ không bị người ta trói đi. . . . . ." Có thể bởi vì vết thương trên người còn chưa khỏe, thỉnh thoảng sẽ truyền đến trận đau đớn xé lòng, Tần Dĩ Nam vừa nói được nửa câu, lập tức rít lên vì đau đớn, có lẽ anh sợ Tống Thanh Xuân càng thêm áy náy, rất nhanh dùng giọng nói mạnh mẽ đè ép xuống, anh cắn chặt răng im lặng chốc lát, sau một lát, mới nói tiếp: ". . . . . . Nhưng cũng may, em vẫn tốt đẹp không có việc gì, nếu quả thật xuất hiện cái gì đó ngoài ý muốn, anh thật sự không biết làm sao đối mặt với Tống Thừa nữa."
Hốc mắt Tống Thanh Xuân không nhịn được lại đỏ lên, trái tim của cô vừa nặng nề vừa mềm mại, mở miệng giọng nói mang theo nghẹn ngào, lại lập lại ba chữ "Thật xin lỗi" một lần nữa, sau đó không thể nói thêm gì.
Tần Dĩ Nam nhìn ra vẻ khổ sở của Tống Thanh Xuân, vươn tay muốn sờ đầu của cô một cái, nhưng cánh tay đau đớn không thể nào giơ lên nổi, cuối cùng chỉ có thể mang theo nụ cười đổi đề tài: "Được rồi, không nói những thứ không vui này nữa, ăn cơm thôi."
. . . . . .
Lúc ăn cơm, Tống Thanh Xuân thấy Tần Dĩ Nam cầm đũa, tay run rẩy làm thế nào cũng không gắp được miếng thịt, đáy lòng càng thêm áy náy khó chịu, ăn cơm tối xong, lúc giúp mẹ Tần dọn dẹp đồ ăn, Tống Thanh Xuân thấy hốc mắt mẹ Tần sưng đỏ, cõi lòng khó chịu hoàn toàn trở nên không có cảm giác.
Lúc mẹ Tần nói với cô, không cần cô rửa chén, không hề dừng lại, đi một mạch vào toilet, đưa lưng về phía Tần Dĩ Nam, len lén lau nước mắt, chờ trong lòng dễ chịu hơn một chút, mới đi đến bên giường bệnh của Tần Dĩ Nam.
Thoạt nhìn Tần Dĩ Nam rất mệt mỏi, đang nhắm mắt lại dưỡng thần, anh nghe thấy tiếng bước chân biết có người đến, chậm rãi mở mắt ra.
Tống Thanh Xuân ngồi ở trên một cái ghế bên giường, thuận tay lấy quả táo và dao gọt quả từ trên bàn bên cạnh, lúc cầm quả táo gọt vỏ, Tống Thanh Xuân lại nói xin lỗi và cảm ơn với Tần Dĩ Nam một lần nữa: "Anh Dĩ Nam, thực xin lỗi, nhưng cũng cám ơn anh."
"Tống Tống, em còn nói lời như vậy với anh nữa, anh thật sự sẽ không vui vẻ." Tần Dĩ Nam giả vờ giọng nói tức giận, nghe có chút suy yếu.
Tống Thanh Xuân kéo môi, nở nụ cười, không nói gì, cúi đầu hết sức chuyên chú gọt vỏ táo.
Trong phòng bệnh rất an tĩnh, có thể nghe thấy mơ hồ tiếng nước chảy mẹ Tần rửa chén trong phòng tắm.
Tống Thanh Xuân gọt vỏ táo xong, cắt quả táo thành từng khối nhỏ, lấy một cây tăm, cắm một khối, đút cho Tần Dĩ Nam.
Lúc quả táo sắp ăn xong, Tống Thanh Xuân vẫn nhịn không được hỏi lên hiếu kỳ nơi đáy lòng mình: "Anh Dĩ Nam, ***g *** anh có bị thương không?"
"Không có..." Tần Dĩ Nam cắn miếng táo Tống Thanh Xuân đưa đến bờ môi, lắc lắc đầu.
"Nhưng trước lúc em hôn mê, có thấy được tên mập mạp kia cầm lấy gậy đâm về phía ***g *** của anh..." Tống Thanh Xuân nhíu mi tâm lại.
"Không phải đâu, nếu thật giống như em nói như, sao *** anh lại không có vết thương?" Tần Dĩ Nam ngẫm nghĩ, hỏi: "Có thể là em nhìn lầm hay không?"
"Sẽ không..." Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, ngữ khí hết sức khẳng định: "Tuy rằng lúc đó ý thức của em không hề tỉnh táo, nhưng em khẳng định không có nhìn lầm."
"Vậy..." Tần Dĩ Nam nghi hoặc một lát, lại nghĩ đến một khả năng: "... Lúc đó tên mập mạp kia cũng bị thương, có thể là hắn ta đột nhiên té xỉu không?"
"Không phải đâu..." Tống Thanh Xuân tiếp tục lắc đầu: "... Hơn nữa tên tài xế kia còn cầm lấy dao nhỏ, đâm về phía *** em..."
Tống Thanh Xuân tạm dừng khoảng ba giây, tiếp tục nói: "... Nhưng em giống như anh, cũng không có bị một chút tổn thương, cho nên em nghĩ, rất có thể lúc đó là đã có người xuất hiện cứu chúng ta, huống chi... Anh nghĩ đi, tên mập mạp bị anh đánh, có đạo lý có thể là ngất đi khi sắp đâm anh, nhưng tên tài xế kia lại không có chịu bất kỳ tổn thương nào, bọn họ lại muốn tính mạng của em, sau khi hai chúng ta hôn mê, hắn ta có thể một dao giết em ..."
Mi tâm Tần Dĩ Nam nhăn đặc biệt lợi hại, lúc nghe đến đó, đột nhiên buột miệng nói ra: "Chẳng lẽ là anh ta?"
"Là ai?"
Tần Dĩ Nam trầm mặc không nói, một lát sau, bác bỏ ý nghĩ của mình: "Vậy cũng không đúng..."
"Anh Dĩ Nam, anh nói tới ai?" Tống Thanh Xuân truy hỏi lần nữa.
Tần Dĩ Nam thu hồi tâm tư của mình, nhìn chằm chằm mắt Tống Thanh Xuân, nói ba chữ: "Tô Chi Niệm."
Tống Thanh Xuân sững sờ, bất giác siết chặt cây tăm nắm trong tay.
"Sở dĩ anh có thể nhanh chóng phát hiện ra chuyện của em, là anh ta gọi điện thoại cho anh, nói em có nguy hiểm, nhưng vẫn là muộn một bước, cuối cùng anh là dựa vào trang sức em để lại, đuổi đến chiếc xe..."
"Anh nói, là Tô Chi Niệm gọi điện thoại cho anh?" Tống Thanh Xuân nghe rõ ràng lời nói của Tần Dĩ Nam, nhưng lại vẫn tiếp tục hỏi một lần, ngón tay nắm cây tăm của cô bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy lên.
"Đúng." Tần Dĩ Nam không phát hiện sự khác thường của Tống Thanh Xuân, nhẹ nhàng gật gật đầu, tiếp tục nói tiếp: "Hơn nữa, lúc anh đuổi theo em, Tô Chi Niệm còn ở trong thành phố, khoảng cách giữa anh và chiếc xe tải nhỏ kia, có khoảng cách hơn 100 km, cùng lúc anh ta tăng tốc đuổi theo, anh và chiếc xe tải kia cũng đang chạy ở đường cao tốc."
"Cho nên anh ta muốn đuổi kịp là phải cần một thời gian nhất định, càng huống chi con đường trong thành phố Bắc Kinh rất chật chội, hao phí thời gian ra khỏi thành đuổi kịp chúng ta còn phải nhiều hơn."
"Cho nên, coi như chúng ta thật được người cứu, nhưng dựa theo phân tích như vậy tới nói, Tô Chi Niệm nên phải đuổi không kịp, hơn nữa, căn cứ lời em vừa mới nói, anh và em đồng thời gặp phải nguy hiểm tính mệnh, nhưng đều không có việc gì, bình thường mà nói, dưới tình huống lúc đó, một người chỉ có thể cứu một người, hiện tại hai người được cứu, hoặc là giống như trong phim truyền hình, có siêu năng lực, hoặc là tới hai người... Chỉ có thể là tới hai người, một người cứu một người trong lúc nghìn cân treo sợi tóc?"
Tần Dĩ Nam càng nói, càng cảm thấy nói không thông, cuối cùng dứt khoát vứt bỏ phân tích, trầm mặc một lúc, giống như là nghĩ đến cái gì, lại nói với Tống Thanh Xuân: "Tống Tống... Nhắc tới Tô Chi Niệm, có chút việc anh không thể không nói với em."
"Lần này may mà nhờ anh ta, là anh ta phát hiện em có nguy hiểm trước, cũng là anh ta ở trong điện thoại nói với anh đi đường tắt, anh mới có thể ngăn chiếc xe kia lại... Không thể không thừa nhận, tốc độ Tô Chi Niệm quyết định thật sự rất nhanh, phương pháp ***ng dừng xe, cũng là anh ta nói với anh ..."
"Anh ấy nói với anh ư?" Tống Thanh Xuân vẫn luôn trầm mặc không nói, đột nhiên toát ra một câu nghi vấn, sau một lúc lâu, cô cũng không chờ Tần Dĩ Nam hồi đáp, lại hỏi: "Anh ấy ở trong điện thoại nói với anh, anh ấy đang trên đường đuổi theo em, là còn đang ở trong thành hả? Có thể là anh nghe lầm không?"
"Sẽ không..." Tần Dĩ Nam giống như là nghĩ đến cái gì, tìm kiếm điện thoại di động của mình, ở bên trong tìm một lát, tìm một đoạn ghi âm ra, bật cho Tống Thanh Xuân nghe: "Ngày hôm đó anh lấy điện thoại di động chơi, đúng lúc mở chức năng ghi âm cuộc gọi tự động..."
Thật ra không phải đúng lúc, mà là những năm gần đây, anh luôn có thói quen như vậy.
Là thói quen dưỡng thành vì Đường Noãn, vì giữ lại từng ly từng tí giữa anh và cô ta, cho nên mới bật chức năng ghi âm cuộc gọi tự động.
Thật như tất cả những gì Tần Dĩ Nam nói, ở trong ghi âm Tần Dĩ Nam bật lên, Tống Thanh Xuân nghe được Tô Chi Niệm dùng ngữ khí lãnh đạm trước sau như một, nhàn nhạt nói: "Anh đuổi theo cô ấy, tôi đang ở trong thành, sợ rằng không kịp."
Phía sau còn đối thoại rất dài, cô lại nghe không vô, tiếp theo Tần Dĩ Nam lại nói gì đó, cô cũng không để ý, cuối cùng chỉ tìm một cái cớ mệt mỏi, trở về phòng bệnh của mình trước.
Thời gian còn sớm, cô giả vờ bộ dáng không thoải mái, nằm xuống rất sớm.
Lưng đưa về phía Phương Nhu và Tống Mạnh Hoa, Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm đen nhánh ngoài cửa sổ, trong đầu óc lại rối một nùi.
Làm sao bây giờ?
Dù chính tai cô nghe thấy, Tô Chi Niệm nói, anh đang ở trong thành, sợ rằng đuổi không kịp, nhưng cô vẫn lại hoài nghi, anh chính là người cô luôn muốn tìm trong mấy ngày qua.
Trước khoảnh khắc cô bị người bắt cóc đi, ở trong phòng vệ sinh của hội sở hoạt động xí nghiệp Tống thị, soi gương nhìn dấu hôn anh lưu lại trên người cô, còn đang cảm thấy, hôn môi anh cho cô, cực kỳ giống nụ hôn đêm giao thừa... Mà hôm nay, Tần Dĩ Nam lại nói với cô, là anh phát hiện cô có nguy hiểm trước...
Chỉ có người chú ý cô thời thời khắc khắc, mới sẽ biết cô có nguy hiểm... Nếu như nói lần trước thời điểm cô chất vấn anh, trùng hợp không đủ, như vậy hiện tại thì sao?
Nghi ngờ đã từng bị Tô Chi Niệm dập tắt của Tống Thanh Xuân trở nên mãnh liệt lần nữa, cô nhịn không được liền đứng dậy, xuống giường, lấy điện thoại di động mình nạp điện cả một buổi chiều, không chú ý đến hỏi thăm của Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu, trực tiếp nhấn khởi động máy, lúc cô đang chuẩn bị tìm số điện thoại của Tô Chi Niệm, điện thoại di động đinh đông một tiếng, đi vào một dòng tin nhắn.
Tống Thanh Xuân chỉ nhìn lướt sơ qua, liền nhận ra là số điện thoại cô học thuộc lòng đó.
Cô không có chút xíu chần chờ nhấn vào trong, tin nhắn anh gửi tới, vẫn là đơn giản rõ ràng như vậy, chỉ có vẻn vẹn mấy chữ, nhưng khi cô nhìn rõ nội dung những chữ kia, cả người giống như là bị điểm huyệt đạo, hóa đá ngay tại chỗ.
"Đẹp nhất không phải yêu em, là gặp gỡ em."
Vào năm năm trước, lần đầu tiên khi cô nhận được tin nhắn này, liền nghĩ tới, sợ rằng chủ nhân tin nhắn này là người thầm mến cô.
Từ năm đầu trung học đến hiện tại, cô không biết từng được bao nhiêu người thổ lộ, lời tâm tình còn ôn nhu hơn câu này gấp trăm ngàn lần, cô không phải chưa từng nghe qua, nhưng giờ này khắc này, mấy chữ đơn giản này, lại hung hăng ***ng chạm đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng cô, thậm chí khiến cho cô kinh hoảng suýt nữa cúi người xuống.
Tống Thanh Xuân bị Tống Mạnh Hoa gọi lấy lại tinh thần, cô không hề biết Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu hỏi mình cái gì, cô chỉ là tư tưởng không tập trung đáp một tiếng "ừm", liền thất hồn lạc phách đi đến bên giường, nằm xuống lần nữa.
Lúc cô đưa điện thoại đến trước mắt lần nữa, mới phát hiện đầu ngón tay của mình lại run cầm cập không tưởng tượng nổi.
Màn hình điện thoại di động đã tự động khóa, cô phí rất nhiều sức lực, mới nhắm ngay mở khóa vân tay, sau đó nhìn chằm chằm mười một số kia, sau khi nhìn một hồi lâu, đầu ngón tay quấn quýt mới chậm rãi đánh nhiều câu nói đáp lại ở phía trên.
"Anh là ai?"
"Anh có thể trả lời lại một tin nhắn của em không?"
...
Những tin nhắn này, cũng như trước đây, có đi không về, đá chìm đáy biển.
Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú điện thoại di động đợi rất lâu, rất lâu, nhìn từ đầu đến cuối đều không có động tĩnh, mới đi lưu ý thời gian tin nhắn.
8 giờ 24 phút tối ngày 4 tháng 3 năm 2016.
Đúng vào ngày cô gặp chuyện không may... Anh gửi cho cô năm tin nhắn, chưa bao giờ bộc lộ tâm sự với cô lần nào, sao cứ vào một ngày cô xảy ra chuyện kia, anh liền gửi một tin nhắn như vậy tới chứ...
Trái tim Tống Thanh Xuân hung hăng lộp bộp một chút, mơ hồ cảm thấy dưới tình huống mình không biết gì, đã phát sinh chuyện lớn gì đó...
Loại cảm giác này khiến cho cô trở nên buồn bực bất an, cô nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi, mới khiến cho mình khôi phục một chút tỉnh táo, sau đó nghĩ đến mình vừa mới hoài nghi chủ nhân tin nhắn là Tô Chi Niệm, nếu như thật giống như là cô dự đoán, chuyện gì đó từng phát sinh... Tống Thanh Xuân lập tức tìm số điện thoại của Tô Chi Niệm, gọi đi.
"Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy, xin ngài gọi lại sau, cám ơn."
Tống Thanh Xuân nhíu mi tâm lại, đổi số điện thoại bàn của biệt thự Tô Chi Niệm, không người tiếp nghe.
Tâm tình của Tống Thanh Xuân vốn đã buồn bực, trở nên càng thêm hỏng bét, cô liên tục gọi số điện thoại di động và số điện thoại bàn trong nhà của Tô Chi Niệm, gọi đến cuối cùng liền giống như là thao tác máy móc, nhưng mà, từ đầu đến cuối lại không có người nhận nghe.
Tống Thanh Xuân vốn không có bị thương chỗ nào, chỉ là thời gian ngủ có chút quá dài, khiến cho người ta lo lắng.
Sáng sớm hôm sau cô ở dưới yêu cầu của Tống Mạnh Hoa, kiểm tra toàn diện thân thể một lần, xác định hết thảy đều tốt, liền giải quyết thủ tục xuất viện.
Tống Thanh Xuân không về nhà, mà là ở lại bệnh viện, nói muốn chăm sóc Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam là bởi vì cô mới bị thương thành như vậy, Tống Mạnh Hoa tự nhiên không có ý kiến.
Lúc gần đến chạng vạng, Tống Thanh Xuân vẫn là nói dối với Tần Dĩ Nam, rời khỏi bệnh viện, đi biệt thự của Tô Chi Niệm.
Cô giống như lúc tan tầm trở về vào mỗi ngày trước đây, vườn biệt thự của Tô Chi Niệm gọn gàng sạch sẽ, trong nhà cũng quét dọn không nhiễm một hạt bụi.
Cô giống như lúc tan tầm trở về vào mỗi ngày trước đây, vườn biệt thự của Tô Chi Niệm gọn gàng sạch sẽ, trong nhà cũng quét dọn không nhiễm một hạt bụi.
Dưới lầu có mở mấy cánh cửa sổ, gió lúc chạng vạng tối hơi lạnh, pha lẫn không khí mùa xuân, thổi rèm cửa không ngừng lung lay.
Tống Thanh Xuân đổi giày, tiện tay ném túi xách mình mang theo bên người ở trên bàn trà, trước đóng cửa sổ lầu một lại, mới đi lầu hai, cửa phòng ngủ của Tô Chi Niệm rộng mở , bên trong vẫn như cũ, tất cả mọi vật đều bày biện quy củ chỉnh tề, chỗ trong tầm mắt, không có một chút hỗn loạn và vật thừa, ngay cả mùi hương bay ở trong không khí căn phòng mùi thơm ngát nhàn nhạt quen thuộc trên người anh.
Tống Thanh Xuân trở lại phòng ngủ của mình, ngày đó cô rời đi, phòng thay quần áo bị làm rối thành một nùi đã được thu dọn chỉnh tề, ngay cả quần áo cô thay ra cũng đã được giặt sạch sẽ, phân loại treo ở trong tủ.
Tống Thanh Xuân tùy ý chọn một bộ quần áo thoải mái ở nhà mặc vào, giống như lúc trước, xuống lầu chuẩn bị bữa tối.
Bốn món một canh thanh đạm, sau khi làm xong, Tống Thanh Xuân đi ra phòng ăn, nhìn thoáng qua thời gian, tám giờ một phút.
Cô mở ti vi, ngồi ở trên ghế sofa chờ Tô Chi Niệm về nhà.
Bộ phim truyền hình lúc trước cô theo dõi, hôm nay vừa lúc kết thúc, bỏ qua vài tập không xem, ngược lại cũng có thể xem hiểu, bất tri bất giác, thời gian lại đến 9:30, Tô Chi Niệm còn chưa trở về.
Bụng Tống Thanh Xuân có chút đói, không tiếp tục chờ Tô Chi Niệm, tự ý đi phòng ăn ăn đơn giản cơm tối xong, sau đó dùng nilon bọc thức ăn bọc thức ăn thừa lại, đặt vào trong tủ lạnh.
Đi phòng tập thể thao ở tầng một, chậm chạy nửa giờ, cầm lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt, đi phòng ăn rót một ly nước ấm, sau khi uống xong, lên lầu tắm rửa, dưỡng da, thời điểm nằm ở trên giường đã mười một giờ, dưới lầu vẫn rất an tĩnh, không có bất kỳ dấu vết tiếng xe vang lên nào.
Tống Thanh Xuân tùy tiện đi dạo chợ bán đồ cũ một chút, chờ đến khi rời khỏi đi, thời gian trên điện thoại di động đã biến thành 0 giờ 31 phút ngày 9 tháng 3.
Còn chưa đến hai mươi bốn tiếng, hợp đồng của cô và Tô Chi Niệm liền đến kỳ hạn.
Trước khi sắp ngủ, Tống Thanh Xuân ôm tâm tính thử gọi cho Tô Chi Niệm một cú điện thoại, vẫn là trạng thái tắt máy.
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Xuân liền tỉnh lại, cô trước chạy đến bên cửa sổ, nhìn thoáng qua dưới lầu, vắng vẻ trống không.
Cô rửa mặt xong, trước khi xuống lầu, còn cố ý quẹo đến cửa phòng ngủ của Tô Chi Niệm nhìn thoáng qua, hình ảnh giống như cô nhìn thấy khi trở về vào tối hôm qua.
Anh không về cả một đêm...
Tống Thanh Xuân không có tâm tình nào để chuẩn bị bữa sáng, tùy tiện hâm nóng cơm thừa tối hôm qua một chút, lấp đầy bụng, liền đi bệnh viện, chẳng qua ngốc đến buổi trưa, Tống Thanh Xuân lại rời đi, trước khi trở về biệt thự của Tô Chi Niệm, cô quẹo đến công ty anh một chuyến, hỏi qua lễ tân, mới biết Tô Chi Niệm không ở công ty.
Trở lại biệt thự, đã là ba giờ chiều, Tống Thanh Xuân vừa giết thời gian, vừa chờ Tô Chi Niệm.
Cũng giống như ngày hôm qua, mãi cho đến cô nấu bữa tối, bữa tối nguội lạnh, dọn dẹp tất cả vào tủ lạnh, tắm rửa xong nằm ở trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Tô Chi Niệm vẫn không có xuất hiện.
Tiếng chuông gõ lên vào lúc nửa đêm, đến ngày 10 tháng 3, dựa theo ước định trên hợp đồng, hiện tại Tống Thanh Xuân liền có thể thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi biệt thự của Tô Chi Niệm.
Cô ngồi trên ghế dựa thái phi ở trước cửa sổ sát đất trong phòng ngut, từ đầu đến cuối không có bất kỳ hành động gì.
Bóng đêm càng sâu, cô thật sự chịu không được, rúc vào ghế dựa thái phi ngủ thiếp đi.
Cả đêm Tống Thanh Xuân đều ngủ không ổn định, lúc ánh mặt trời sáng sớm đầu tiên chiếu đến trên mặt, cô liền tỉnh lại.
Tống Thanh Xuân thiếu giấc ngủ nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại, lại không buồn ngủ chút nào.
Sau khi rửa mặt đơn giản, cô vốn muốn xuống lầu làm chút đồ ăn, nhưng đến phòng ăn, lại không đói bụng, liền đi trở về phòng khách, ngồi ở trên ghế sofa, lấy điện thoại bàn, gọi cú điện thoại không biết lần thứ mấy trong mấy ngày nay cho Tô Chi Niệm.
Vẫn là trạng thái tắt máy.
Chờ từ sáng sớm cho đến buổi trưa, lại chờ từ giữa trưa đến mặt trời ngã về phía tây, cuối cùng Tống Thanh Xuân nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng xe.
Cô đột nhiên nâng gối ôm trên đầu lên, xác định chính mình không có nghe lầm, một giây sau liền nhảy xuống từ trên ghế sofa, vội vàng chạy đển cửa nhà, kéo cửa ra.
Lái vào trong viện, không phải xe của Tô Chi Niệm, mà là một chiếc Audi màu đỏ.
Tống Thanh Xuân vừa hơi nhăn mi tâm lại, liền nhìn thấy xe dừng ổn định, cửa xe bị đẩy ra, Trình Thanh Thông cúi người xuống xe.
Trình Thanh Thông trước nhìn cô một cái, sau đó mới đóng sầm cửa xe, giẫm giày cao gót, đi về phía cửa nhà.
Tống Thanh Xuân hoàn hồn: "Cô tới tìm Tô Chi Niệm? Người đó không..."
Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, Trình Thanh Thông liền cắt đứt lời nói của cô: "Tống tiểu thư..."
Cô ấy dừng lại, nhìn chằm chằm mắt cô, giống như là đang kiềm nén tâm tình dao động gì đó, qua một hồi lâu, mới kéo lên cho Tống Thanh Xuân một nụ cười thân thiện, tiếp tục mở miệng nói: "... Là Tô tổng phái tôi tới, tôi là tới tìm cô."
Tô Chi Niệm... Đáy lòng Tống Thanh Xuân mơ hồ phán đoán được mục đích Trình Thanh Thông tới, cô trầm mặc vài giây, mới lắc mình tránh ra khỏi cửa nhà, mời Trình Thanh Thông đi vào.
Lúc Tống Thanh Xuân ra hiệu Trình Thanh Thông ngồi, chào hỏi mở miệng hỏi thăm: "Trình tiểu thư, muốn uống chút gì không? Trà? Hay là cà phê?"
"Cám ơn Tống tiểu thư, chẳng qua không cần khách khí như thế, tôi chỉ là có mấy câu muốn chuyển cho cô, nói xong tôi liền đi." Trên mặt Trình Thanh Thông vẫn mang theo nụ cười dưỡng thành thói quên trên thương trường
Tống Thanh Xuân gật gật đầu, biểu thị biết, cô đứng ở cạnh ghế sofa một lát, lại không ngồi xuống, vẫn là đi phòng ăn, rót hai ly nước ấm tới đây.
Tống Thanh Xuân đưa một ly cho Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông nhận lấy bằng hai tay, khách khí tôn trọng nói một câu: "Cám ơn."
Tống Thanh Xuân kéo khóe môi, vẫn là một nụ cười nhạt, ngồi ở trên ghế sofa một người bên cạnh Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông bưng ly thủy tinh, giống như là đang cân nhắc mở miệng như thế nào, chậm chạp không có lên tiếng.
Tống Thanh Xuân duy trì trầm mặc, rất có kiên nhẫn chờ đợi.
Trong phòng khách rộng lớn sáng ngời, an tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng tích tắc kim giây chuyển động ở nơi không xa.
Không biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, Trình Thanh Thông ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân, cô ấy trước cười một tiếng với cô, sau đó mới mở miệng: "Tống tiểu thư, Tô tổng đang ở Mỹ, tạm thời không thể phân thân, không có cách nào trở về, cho nên cố ý gọi điện thoại, phái tôi tới đây, bảo tôi nhắc nhở cô, phần hợp đồng ngài ấy ký với cô vào năm ngoái, hôm nay đã đến kỳ hạn ."
"Ừ." Tống Thanh Xuân rũ khép mí mắt, khẽ lên tiếng, sau một lúc lâu, lại nói: "Tôi biết."
Biểu cảm trên mặt Trình Thanh Thông vẫn là cung kính trước sau như một, đến ngữ điệu cũng khách khí khiến cho người ta cảm thấy xa cách: "Xe đã chuẩn bị xong cho cô, Tô tổng hy vọng cô có thể mau chóng rời khỏi biệt thự của ngài ấy."
Xe đều đã chuẩn bị xong, đâu phải là mau chóng, rõ ràng là ý tứ bảo cô lập tức rời đi...
Lòng bàn tay nắm ly nước của Tống Thanh Xuân bắt đầu gia tăng lực đạo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc