Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 36

Tác giả: Diêp Phi Dạ

DỪNG Ở RĂNG MÔI, GIẤU DIẾM KHẮP NĂM THÁNG
"... Dù sao là con gái, nhiều lần đều suýt nữa bị người hại mất mạng, áp lực tâm lý khẳng định là rất lớn ..."
"... Từ nhỏ, anh và cô ấy đã cùng nhau lớn lên, quan hệ vẫn luôn rất tốt, tôi nghĩ anh có thể rất quan tâm cô ấy."
"Cám ơn Tô tổng nhắc nhở." Tần Dĩ Nam trầm mặc một lúc lâu, tiếp tục bổ sung một câu: "Gần đây công việc bận rộn, có một số việc, là tôi sơ suất."
Từ đầu đến cuối, cánh tay Tô Chi Niệm đều ᴆụng vào cánh tay Tần Dĩ Nam, anh biết, trên thực tế, lời nói bởi vì công việc bận rộn nên không lo nghĩ cho Tống Thanh Xuân trong miệng Tần Dĩ Nam, là bởi vì bận về nói yêu đương với Đường Noãn.
Chẳng qua mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, Tô Chi Niệm còn biết từ đáy lòng của Tần Dĩ Nam, những lời anh ta vừa mới nói với mình là thật sự rất lo lắng cho Tống Thanh Xuân, hơn nữa còn nghĩ muốn rút ra nhiều thời gian ở bên cô...
Mục đích ban đầu anh hẹn anh ta nói chuyện chính là hy vọng anh có thể quan tâm Tống Thanh Xuân nhiều một chút, mục đích đã đạt được, anh cũng không cần nhiều lời nữa, trực tiếp ngừng nói chuyện: "Buổi họp báo sẽ lập tức bắt đầu, nếu như Tần tiên sinh có chuyện gì, liền đi vào trước đi."
"Vậy tôi đi vào trước ..." Tần Dĩ Nam đáp lại một tiếng, trước khi rời đi, lại nói cảm ơn lần nữa với Tô Chi Niệm: "Cám ơn Tô tổng nói những câu kia với tôi."
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, không lên tiếng, chờ đến sau khi Tần Dĩ Nam rời khỏi ban công, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt trời nơi chân trời, sững sờ rất lâu, thẳng đến khi buổi họp báo bắt đầu, Trình Thanh Thông tới đây gọi anh, anh mới thu hồi tầm mắt, khuôn mặt bình thường như nước đi vào hội trường.
Buổi họp báo kết thúc lúc năm giờ, kế tiếp là tiệc tối, Tô Chi Niệm không ở lại quá lâu, trực tiếp rời đi.
Lên xe, Trình Thanh Thông thấy thời gian còn sớm, theo quán tính hỏi một câu: "Tô tổng, về công ty sao?"
Qua khoảng ba giây, Tô Chi Niệm lắc đầu một cái: "Đưa tôi về nhà."
-
Tống Thanh Xuân không nghĩ tới hôm nay vừa về nhà liền có thể thấy Tô Chi Niệm, tuy rằng hai người giao lưu không nhiều, ăn xong cơm chiều, Tô Chi Niệm liền vào thư phòng, nhưng Tống Thanh Xuân lại hoàn toàn không cảm thấy quạnh quẽ cô đơn giống như buổi tối hai ngày trước, thậm chí sau bữa cơm, còn nằm ở trên giường, xem bù lại một lần bộ phim truyền hình mình bỏ qua mấy ngày nay.
Chờ đến khi cô xem xong mấy tập mới cập nhật, đã quá mười hai giờ rạng sáng, Tống Thanh Xuân đi nhà vệ sinh một chuyến, thời điểm trở về đặt đồng hồ báo thức, lưu ý đến ngày tháng là ngày 4 tháng 3.
Ngày 10 tháng 3... Chính là ngày cuối trong hợp đồng giữa anh và cô.
Cũng chính là nói, ngày cô ở lại biệt thự của anh, chỉ còn lại bảy ngày...
Vốn Tống Thanh Xuân có chút buồn ngủ, tâm tình bỗng chốc trở nên hơi suy sụp, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nhưng làm sao cũng không thể ngủ.
Qua một lúc không lâu, cô nghe thấy âm thanh cửa thư phòng mở ra, âm thanh Tô Chi Niệm đi qua hành lang bên ngoài, còn có tiếng anh đóng cửa phòng ngủ... Sau đó, cả căn biệt thự trở nên càng thêm an tĩnh, cô cũng trở nên càng thêm tỉnh táo.
Cô không biết chính mình trợn tròn mắt, an tĩnh nằm bao lâu, vẫn luôn cảm thấy càng nằm иgự¢ càng khó chịu, giống như là có vật gì đó đang đè ép ở phía trên, nặng đến càng về sau cô càng không thở nổi, cuối cùng liền vén chăn lên, lặng lẽ xuống giường, khoác một áo khoác dầy một chút, đi đến ban công.
Tuy rằng đã lập xuân, nhưng nhiệt độ nửa đêm vẫn thấp đến dọa người, Tống Thanh Xuân đứng không đầy một lát, liền bị đông cứng đến toàn thân run lên, thời điểm cô vừa mới chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên liền nghe thấy trong phòng ngủ sát vách truyền tới tiếng của Tô Chi Niệm.
"Đình Đình!"
Anh gọi một tiếng này rất đột ngột, ở trong bóng đêm an tĩnh, có vẻ đặc biệt chói tai.
Tống Thanh Xuân bất giác dừng lại ngay tại chỗ, sau đó lại nghe đến tiếng nói của Tô Chi Niệm truyền tới: "Đình Đình! Đình Đình -- "
Anh gọi một tiếng lớn hơn một tiếng, cảm xúc ngữ khí mãnh liệt một lần hơn một lần, đến cuối cùng đều có chút giống như là hò hét tê tâm liệt phế, nghe khiến đáy lòng người đều mơ hồ đau theo.
Tống Thanh Xuân sững sờ một giây, giống như là phản ứng kịp, nghĩ cũng không nghĩ liền chạy đến phòng ngủ của Tô Chi Niệm.
Đẩy cửa ra, Tống Thanh Xuân thuận tay mở đèn lên, liền chạy đến cạnh giường, thấy Tô Chi Niệm nhắm mắt lại nằm ở trên giường, mi tâm nhíu chặt, trong miệng còn đang không ngừng gọi "Đình Đình", trên mặt cần cổ toàn bộ đều là mồ hôi, tay nắm chăn mền, bởi vì dùng sức, khớp xương trở nên hơi méo mó.
"Tô Chi Niệm? Tô Chi Niệm?" Tống Thanh Xuân không chần chờ chút nào cúi người xuống, nắm cánh tay Tô Chi Niệm lay động.
Người đàn ông hoàn toàn đắm chìm ở trong mộng, hoàn toàn không có chút xíu dấu hiệu muốn tỉnh lại, thậm chí mi tâm nhăn càng thêm lợi hại, thân thể đều bắt đầu run rẩy lên theo.
"Tô Chi Niệm?" Tống Thanh Xuân cất cao giọng, tiếp tục gọi vài tiếng tên anh, thấy anh vẫn không có ý tứ tỉnh lại, liền dùng tay lắc lư cánh tay anh vỗ về phía anh mặt: "Tô Chi Niệm, anh tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh..."
Tống Thanh Xuân vỗ mặt Tô Chi Niệm chưa tới hai cái, người đàn ông đột nhiên giơ tay lên, ôm eo cô một cái, giam giữ cô chặt chẽ vào trong lòng.
Lực đạo anh rất lớn, nhấn thân thể của cô hoàn toàn dán chặt lên иgự¢ của anh, nhưng anh lại giống như là cảm thấy không đủ, trong miệng vừa gọi "Đình Đình", vừa càng dùng sức ôm cô, giống như muốn hung bạo siết nát cô vào trong иgự¢.
Tống Thanh Xuân cảm thấy eo của mình giống là muốn bị anh ấn đứt, đau đến khiến nước mắt suýt nữa tuôn ra, cô hít ngược một hơi, hô nhiều tiếng "Đau", anh hờ hững lạnh nhạt, cô miễn cưỡng giơ ngón tay lên, muốn véo eo anh, cố gắng kêu tỉnh anh từ trong mộng, ai biết cô phí sức lực một lúc lâu, vừa vói vào trong đệm chăn của anh, còn không chạm tới làn da cơ thể anh, trong miệng anh vốn gọi "Đình Đình" đột nhiên liền ngừng lại, cô cho rằng anh tỉnh, bất giác ngẩng đầu, cô vẫn còn không thấy rõ ràng ngũ quan của anh, môi mềm lạnh như băng của anh mang theo lực lượng mạnh mẽ không có cách nào hình dung, hung hăng chặn lên môi của cô.
Đầu óc của cô, nháy mắt trống rỗng, toàn thân giống như bị điểm huyệt đạo, không có cách gì nhúc nhích.
Nụ hôn của anh nóng và điên cuồng, lực đạo chẳng những không chậm lại chút nào, ngược lại càng ngày càng nồng đậm, giống như là hận không thể nuốt cô vào bụng.
Thẳng đến khi lưỡi anh cạy mở răng cô, cô mới phục hồi tinh thần lại, sau đó nhìn chằm chằm lông mi cong dài và sóng mũi gợi cảm ngay trước mặt, mới hậu tri hậu giác ý thức được, anh và cô đang làm cái gì.
Cô còn chưa kịp làm ra phản ứng nào, lưỡi mềm mại của cô liền bị lưỡi của anh hung hăng quấn quýt chặt lấy.
Một luồng kích thích run rẩy tê dại kịch liệt nhanh chóng truyền khắp toàn thân cô, bao phủ tư tưởng của cô, cho cô mất đi tất cả suy nghĩ và lý trí, giống như con rối kỳ quái, mặc cho nụ hôn nhiệt liệt hung hăng của anh chợt cuốn quét cô.
Cô bị anh hôn đến nghẽn tức, hôn đến tim đập rộn lên, hôn đến bên tai trừ bỏ tiếng vang ái muội môi răng quấn quýt giữa anh và cô, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa...
Hôn đến mỗi một nơi bên trong không khỏi đều trống rỗng, cô muốn càng nhiều, nhưng lại không biết chính mình muốn cái gì, cô mở mắt rồi chậm rãi nhắm lại, tay nắm chăn mền chậm rãi ôm lấy bờ vai của anh, đến chính cô cũng không có phát hiện được, môi của cô đã bắt đầu vụng về đáp lại anh.
Anh giống như là cảm giác được sự chủ động của cô, động tác hôn cô bỗng dưng dừng lại một chút, sau đó liền càng hôn quyết liệt thâm nhập vào môi cô, dây dưa xoay tròn chặt chẽ.
Không khí trong phòng càng lúc càng kiều diễm, hơi thở hai người càng trở nên nặng nề, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao.
Bọn họ khẩn cấp muốn tìm kiếm cầu xin từ đối phương càng nhiều hơn, anh vừa vững vàng quấn quýt răng môi với cô, vừa dùng sức kéo chăn ở giữa hai người ra, ném lên giường.
Ở giữa anh và cô chỉ cách hai tầng áo ngủ mỏng manh, bọn họ có thể cảm giác rõ ràng được nhiệt độ trên thân thể nhau, tràn đầy dụ hoặc và thúc giục hóa giải, khiến cho anh không có bất cứ dừng lại dư thừa nào, cường thế mà bá đạo xoay người một cái, liền nặng nề ép cô ở dưới thân.
Môi của anh, di chuyển từ môi mềm mại của cô đến cải cổ mảnh khảnh, hô hấp của anh trở nên rất nặng nề, ngón tay của anh thô lỗ cắt xé mở quần áo của cô và anh.
Da thịt chạm vào nhau, ma sát ra kích thích giống như điện giật, khiến cho toàn thân anh đột nhiên run lên một cái, sau đó anh liền giống như mãnh thú, lực đạo gặm cắn da thịt của cô càng mạnh hơn.
Răng của anh lưu lại cảm giác hơi đau trên người cô, mang cho cô kích thích càng thêm mạnh mẽ, thân thể cô truyền tới từng trận run rẩy, cô dần dần có chút chịu không nổi, muốn trốn chạy, nhưng toàn thân lại mềm đến không nhấc lên nổi một chút sức lực, cô chỉ có thể giống như là bắt lấy một cọng rơm cứu mệnh cuối cùng, bấu víu thật chặt bờ vai của anh.
Vào lúc tay của anh xoa lên eo cô, cô trở nên hơi khẩn trương, móng tay bắt lấy bờ vai anh của cô theo bản năng dùng sức bấm vào trong da thịt bền chắc có lực của anh, cô nói không ra là sợ hay là thẹn, cô giống như là muỗi kêu, nhỏ giọng và run rẩy gọi tên anh: "Tô Chi Niệm..."
ai mún đọc trước thì liên hệ : [email protected] nhé
Giọng nói kia của cô không giống như ngăn cản, tràn ngập mong đợi, nhưng lại gọi đến khiến cho lưng Tô Chi Niệm kéo căng, tất cả động tác đều ngừng lại.
Tất cả đều quá chân thật, xúc cảm mềm mại nơi đầu ngón tay, thân thể kích thích mạnh mẽ, còn có tiếng kêu mềm nhẹ của cô, đây hoàn toàn không giống như đang nằm mơ...
Tô Chi Niệm rất muốn để cho mình tiếp tục coi đây như là một giấc mơ đẹp để kéo dài nữa, nhưng anh sợ, sợ đây không phải một giấc mộng, không phải ảo giác của anh, sợ nếu như là thật sự phát sinh ... Anh từng khiến cho cô tổn thương một lần, phạm sai một lần, anh không thể cho cô tổn thương và sai lầm như vậy lần thứ hai...
Tô Chi Niệm ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ chính mình thu về chút lý trí, chịu đựng thân thể đau đớn, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cô.
Cô nhắm mắt lại, hai hàng lông mi dài và cong giống như là cánh bươm bướm, nhấp nháy hết sức lợi hại, mái tóc dài tán loạn trên giường của cô còn còn quấn quýt ở trên cánh tay anh một chút, bị mồ hôi dính vào.
Quần áo bị anh xe rách rải rác che ở trên người cô, trước cổ và иgự¢ cô, toàn bộ đều là vết tích sâu cạn không giống nhau...
Anh tùy tiện dừng lại, khiến cho mi tâm của cô bất giác nhăn lại, cô chờ giây lát, phát giác anh vẫn hoàn toàn yên tĩnh, nhịn không được liền hơi nghi hoặc một chút mở to mắt ra.
Cô trước là mờ mịt nhìn chằm chằm anh một lát, ý thức chậm rãi trở về đầu óc, cô mới phản ứng được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sau đó mặt bỗng chốc trở nên đỏ rực, tầm mắt nhìn chằm chằm anh bất giác liền rủ xuống.
Cô và anh lại có thể suýt nữa... Từng màn hình ảnh vừa rồi, theo ý nghĩ của cô, nhanh chóng xẹt qua trong đầu cô, nhiệt độ trên mặt cô càng nóng bỏng hơn, cô bất giác muốn nắm chắc một đồ vật tới hòa giải luống cuống của mình, nhưng chờ đến khi đầu ngón tay dùng sức, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, tay mình còn đang bấu víu ở trên vai anh, cô run cầm cập một chút, nhanh chóng thu tay trở về, có chút lúng túng nắm lấy khăn trải giường.
Đây là phòng ngủ của anh, đêm hôm khuya khoắc, cô lại nằm ở trên giường của anh... Anh có thể hiểu lầm cô hay không?
"Anh gặp ác mộng, tôi tới xem một chút..." Tống Thanh Xuân lúng túng nhìn cũng không dám nhìn Tô Chi Niệm một cái, cô không đủ sức lực để mở miệng giải thích, nhưng chỉ là nói mấy chữ, liền không biết nên tiếp tục giải thích như thế nào, trực tiếp trầm mặc lại.
Tô Chi Niệm không lên tiếng, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, trong không khí còn chảy xuôi hơi thở kích tình ái muội mới vừa rồi của anh và cô.
Tống Thanh Xuân còn bị anh áp ở dưới thân, cô có thể cảm giác được tầm mắt của anh dừng lại ở trên mặt cô, cô có chút không biết phải làm sao cắn môi.
Cô e lệ rụt rè, cô luống cuống, trên thân cô bị anh lưu lại dấu vết, khiến cho mắt Tô Chi Niệm càng đỏ, nhớ nhung nào đó trong cơ thể càng mãnh liệt, tay anh chống đỡ ở bên cạnh cô, dùng sức giữ chặt khăn trải giường, anh nhắm mắt lại, hầu kết chuyển động lên xuống nhiều lần, mới ép buộc chính mình rời khỏi người cô, sau đó xoay người xuống giường.
Anh cúi người nhặt chăn mền trên mặt đất lên, ném ở trên người cô, lúc này cô mới ý thức mình lại có thể quần áo không chỉnh tề nằm ở trước mặt anh lâu như vậy, cô lúng túng chôn cả người ở trong chăn đệm.
Anh đứng ở bên giường, chỉ là quét chăn bị dội lên một chút, ngay lập tức xoay người, đi tới phòng vệ sinh, anh bước bước chân rất lớn, giống như sợ chính mình còn không đi liền không đi được nữa.
Thẳng đến khi Tống Thanh Xuân nghe thấy trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào, mới ló đầu từ trong chăn đệm ra, cô không dám ở trong phòng ngủ của Tô Chi Niệm quá lâu, nhanh chóng vén chăn lên, bò xuống giường.
Áo ngủ của cô bị anh xé nát, hoàn toàn không thể che hết thân thể, cô thuận tay kéo khăn trải giường của anh, đắp lung tung lên người, chạy ra phòng ngủ của anh.
Lưng Tống Thanh Xuân tựa vào cửa phòng ngủ của mình, che иgự¢, đứng một hồi lâu, mới trấn định lại.
Chân cô mền nhũn, đi đến trước tủ thay quần áo tìm một váy ngủ mặc vào, sau đó mới ôm khăn trải giường của Tô Chi Niệm, có chút mất hồn mất vía đi đến cạnh giường, ngây ngốc ngồi lên.
Giữa hơi thở của cô đều là mùi vị anh, da thịt của cô còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh... Trái tim của cô thật vất vả mới ổn định được, lại bắt đầu nhảy lên kịch liệt một lần nữa, máu trong cơ thể đều quay cuồng rung động lên theo, khiến cho cô vô thức dùng sức ôm chặt khăn trải giường trong lòng, sau đó trong đầu lại lần nữa hiện ra hình ảnh anh và cô dây dưa với nhau...
Tống Thanh Xuân nghĩ đến cuối cùng, bên tai giống như mơ hồ nghe thấy tiếng hơi thở của anh và cô quấn quýt lấy nhau, mặt cô trở nên càng hồng, vừa mới chuẩn bị lắc đầu ngăn chặn nghĩ ngợi lung tung của mình, cửa phòng ngủ liền truyền tới tiếng gõ cửa có tiết tấu, ngay sau đó giọng nói lãnh đạm dễ nghe của Tô Chi Niệm liền vang lên theo: "Thanh Xuân."
Tống Thanh Xuân bị dọa, toàn thân giật thót, thời điểm đang do dự rốt cuộc mình có nên đáp lại Tô Chi Niệm hay không, tiếng nói của anh lại truyền tới một lần nữa: "Đã ngủ chưa?"
Ba chữ kia của anh không thể nghi ngờ là một nhắc nhở tốt nhất khi chính mình chưa biết phải làm sao.
Cô và anh vừa mới phát sinh tình cảnh lúng túng như vậy, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để đi đối mặt với anh, đã như thế, còn không bằng cô dứt khoát giả ngủ...
Nghĩ tới đây, Tống Thanh Xuân dứt khoát tiếp tục bảo trì trầm mặc, không trả lời.
Trong phòng ngoài phòng yên tĩnh khoảng nửa phút, anh lại mở miệng: "Tôi biết em còn chưa ngủ."
Theo mấy chữ rơi xuống của anh, Tống Thanh Xuân nghe thấy âm thanh tay nắm cửa chuyển động, sau đó cửa bị đẩy ra, Tô Chi Niệm ung dung trầm tĩnh bước chân đi vào.
Anh mặc một thân quần áo ở nhà bằng bông vải cùng một màu trắng, trên mặt đã khôi phục vẻ thanh lãnh lạnh nhạt trước sau như một, giống như ý loạn tình mê vừa rồi hoàn toàn chưa từng xảy ra.
Theo Tô Chi Niệm tới gần, hô hấp Tống Thanh Xuân trở nên hơi khó khăn, cô cúi đầu, dùng sức vặn khăn trải giường mang tới từ phòng ngủ của anh, từ đầu đến cuối đều không có dũng khí ngẩng đầu đi liếc anh một cái.
So với sự khẩn trương của cô, anh lại bình tĩnh hơn rất nhiều, anh đứng ở trước mặt của cô, nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô một lúc, sau đó liền đi đến một bên, kéo một cái ghế tới đây, ngồi ở bên tay phải của cô.
Sao anh lại ngồi xuống? Là có ý tứ muốn nói chuyện vừa rồi với cô ư?
Ý nghĩ trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa thành hình, tiếng nói trầm thấp thanh lãnh của Tô Chi Niệm lại truyền tới: "Vừa rồi..."
Anh giống như cũng có chút không biết nên nói như thế nào, chỉ là nói hai chữ liền dừng lại, qua một hồi lâu, anh mới mở miệng nói: "... Chuyện đó, thật rất xin lỗi, là vấn đề của tôi."
"Không..." Tống Thanh Xuân theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Thật ra cô muốn đáp một câu "Không có việc gì" , nhưng vừa nói một chữ, cô liền chán nản ngậm miệng, hận không thể cắn một ngụm đứt đầu lưỡi của mình.
Anh là đàn ông, cô là phụ nữ, huống chi chủ động trước là anh, cho dù là sau đó cô không có giãy giụa, nhưng bị thiệt thòi cũng là cô, anh vừa nhận lỗi, cô liền sảng khoái nói không việc gì như vậy, có thể lộ ra vẻ mình quá phóng khoáng, quá tự trọng hay không?
Tống Thanh Xuân quẫn bách nhanh chóng thu hổi tầm mắt từ trên mặt Tô Chi Niệm, lần nữa cúi đầu xuống.
Trong phòng đặc biệt yên tĩnh, loại yên tĩnh này khiến cho Tống Thanh Xuân cảm giác áp bách gấp bội.
Tay cô nắm lấy khăn trải giường của anh, không ngừng đổi các loại tư thế.
Không khí càng lúc càng lúng túng, khiến cho cô có chút hô hấp không thoải mái, mãi đến khi cô cảm thấy chính mình sắp ngạt thở ૮ɦếƭ, anh mở miệng, lại nói: "Là tôi đánh thức em?"
Tống Thanh Xuân biết Tô Chi Niệm chỉ là anh nói mớ, cô lắc lắc đầu, lại nói một chữ "Không" .
Cô cúi đầu nghĩ một lát, nhỏ giọng bổ sung mấy chữ: "Tôi còn chưa ngủ."
Tô Chi Niệm nhìn thoáng qua thời gian trên vách tường, đều sắp bốn giờ rạng sáng, lúc anh nằm mơ cũng đã hơn ba giờ, anh nhăn mi tâm lại, bất giác mở miệng: "Sao muộn như vậy còn chưa ngủ?"
"Tôi..." Tống Thanh Xuân nghĩ đến mình là bởi vì mấy ngày nữa liền phải rời khỏi biệt thự của anh, mới mất ngủ, mấp máy môi, nói dối: "... Xem truyền hình muộn."
Lúc anh trở về phòng từ thư phòng, trong phòng ngủ của cô yên tĩnh đến rối tinh rối mù, khẳng định cô không phải xem ti vi, nhưng lại không vạch trần lời nói dối của cô, chỉ là nhẹ giọng "ừ" một tiếng.
Trong phòng lại trầm mặc lần nữa.
Tống Thanh Xuân bất an động thân thể, vì phòng ngừa không khí sẽ trở nên lúng túng như vừa rồi, cúi đầu nghĩ một lát, mở miệng hỏi: "Anh lại mơ thấy cô gái anh thích à?"
Tô Chi Niệm vẫn là một tiếng "ừ".
Tống Thanh Xuân nghĩ đến, một đêm anh và cô ở khu làng du lịch phía bắc kia, giống y như là đêm nay, anh tê tâm liệt phế gọi "Đình Đình" ở trong mộng, nhịn không được tiếp tục hỏi: "Anh luôn mơ thấy cô ấy như vậy, sau đó gọi tên cô ấy ư?"
Tống Thanh Xuân hỏi xong vấn đề này, mới phát hiện, một lần trước đó anh gọi "Đình đình" ở trong mộng, khi tỉnh lại, cô đơn thuần bởi vì tò mò, hỏi anh những vấn đề này.
Nhưng hôm nay, tình huống giống nhau, đáy lòng cô cũng không phải hiếu kỳ, mà là nghĩ đến mấy ngày hôm trước cô ở trong phòng làm việc của anh, thấy một ngăn kéo có vài món quà không có tặng đi, còn có một câu thư ký Trình Thanh Thông của anh nói với cô: Cô ấy là người mà anh nhớ mãi không quên, hàng năm không quên...
Anh đối với Đình Đình chẳng những tốt đến không cứu được, còn thâm tình chuyên nhất đến hết thuốc chữa...
Tống Thanh Xuân vốn muốn hóa giải không khí , nhưng hiện tại chẳng những không có cho thể xác và tinh thần của mình thoải mái, ngược lại Ⱡồ₦g иgự¢ trở nên hơi ngột ngạt.
Vừa rồi cô còn tính toán, chờ đến sau khi anh đáp lại, tiếp tục hỏi một câu "Nằm mơ thấy gì, khiến cho anh thoạt nhìn thống khổ như vậy", nhưng hiện tại, cô chờ được tiếng "ừ" đáp lại của anh, lại không có một chút tâm tình muốn hỏi.
Rõ ràng đề tài về "Đình Đình", là cô khơi mào, nhưng hiện tại, cô lại không muốn nói một chút nào, thậm chí cô phát hiện, chính mình thậm chí có hơi sợ, sợ lát nữa nghe được bất kỳ lời nói nào về "Đình Đình" từ trong miệng của anh.
Cho nên cô trầm tư một lúc, liền lấy cớ lung tung, muốn để anh rời đi: "Đợi lát nữa còn phải dậy sớm đi làm, tôi muốn đi ngủ."
Tống Thanh Xuân cúi đầu, chờ giây lát, thấy Tô Chi Niệm chậm chạp không có phản ứng, nhịn không được ngẩng đầu, len lén quan sát anh một chút.
Cô nhìn thấy ánh mắt của anh yên tĩnh nhìn chằm chằm tay cô, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì.
Cô nhìn lại theo tầm mắt của anh, mới phát hiện thứ mà tay mình đang liều mạng vặn là khăn trải giường của anh.
Cho nên tầm mắt kia của anh, là có ý muốn cô trả khăn trải giường sao?
Tống Thanh Xuân vội vàng buông tay nắm lấy khăn trải giường của anh ra, giúp anh dùng sức trải phẳng nơi nhăn nheo một chút, sau đó liền đưa về phía anh, nhỏ giọng giải thích một câu: "Vừa rồi không có quần áo, thuận tay liền kéo cái này..."
Tô Chi Niệm không có vươn tay ra nhận.
Tống Thanh Xuân cắn cắn môi, sau đó ý thức được Tô Chi Niệm thích sạch sẽ như vậy, khăn trải giường bị cô dùng qua, sợ là muốn thay mới đi? Trong khoảng thời gian này, cô chính là phải phụ trách áo cơm sinh hoạt thường ngày của anh, cho nên anh đây là đang có ý chờ cô đổi khăn trải giường mới cho anh ư?
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, liền để khăn trải giường cầm trong tay lên giường của mình: "Khăn trải giường này tôi đã dùng qua, vẫn là đổi cho anh cái mới đi."
Nói xong, Tống Thanh Xuân liền xoay người đi ra phòng ngủ của mình, đi đến phòng ngủ của Tô Chi Niệm.
Cô đổi xong khăn trải giường, thời điểm trở về, Tô Chi Niệm vẫn giữ nguyên tư thế trước khi cô rời đi, ngồi ở trên ghế.
Cô không đi vào trong, đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, nhắc nhở anh một câu: "Đã đổi xong khăn trải giường."
Tô Chi Niệm yên tĩnh ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ sát đất, không có chút ý tứ muốn đứng dậy rời đi.
Tống Thanh Xuân chờ một lúc, thấy anh không có phản ứng, cho rằng anh không nghe thấy lời nói của mình, lại lặp lại một lần: "Đã đổi xong khăn trải giường, anh có thể đi nghỉ ngơi."
Tô Chi Niệm vẫn vẫn ngồi không nhúc nhích.
Vào lúc Tống Thanh Xuân đang chuẩn bị nhắc nhở lần thứ ba, Tô Chi Niệm bỗng nhiên mở miệng, gọi tên cô: "Thanh Xuân."
Tống Thanh Xuân nuốt lời nói tới bờ môi xuống, nhìn chằm chằm anh nghi ngờ "Hở?" một tiếng.
Tô Chi Niệm tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc lâu, mới chậm rãi chuyển tầm mắt đến trên người cô: "Theo tôi đi đến một nơi."
"Hả?" Tống Thanh Xuân trước là kinh ngạc hỏi ngược một câu, ngay sau đó lại buột miệng hỏi: "Bây giờ?"
"Ừ." Tô Chi Niệm gật đầu, lặp lại một lần: "Bây giờ."
Đêm hôm khuya khoắc, anh muốn đi nơi nào?
Tống Thanh Xuân vừa muốn tiếp tục truy hỏi, Tô Chi Niệm liền đứng lên từ trên ghế: "Tôi về phòng thay quần áo trước, lát nữa chờ em ở dưới lầu."
Khi anh đi qua bên cạnh Tống Thanh Xuân, bước chân hơi dừng một chút: "Bên ngoài lạnh, mặc dày một chút."
Sau đó liền đi ra phòng ngủ của cô, còn tiện thể đóng cửa lại giúp cô.
-
Tống Thanh Xuân mặc xong quần áo, thời điểm xuống lầu đi ra từ trong nhà, Tô Chi Niệm đã khởi động xe xong.
Thời tiết bên ngoài lạnh thấu xương, anh lại không chờ ở trong xe, mà là hình ảnh giống như rất nhiều lần anh đón cô vào lúc tan tầm, lúc cô đi ra từ trong công ty, sẽ thấy anh đứng dựa vào xe.
Anh chờ đến khi cô sắp đi đến bên cạnh xe, liền đi vòng tới trước cửa xe lái phụ, mở cửa xe giúp cô, sau khi chờ cô ngồi xong, cài dây an toàn cho cô.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm dây an toàn cài tốt, dưới đáy lòng hậu tri hậu giác nghĩ, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, mỗi lần cô ngồi xe anh, anh đều sẽ cài chặt dây an toàn cho cô trước?
Có lẽ Tô Chi Niệm sợ cô lạnh, trước chỉnh nhiệt độ bên trong xe hơi cao lên một chút, mới khởi động động cơ, thông thạo chuyển tay lái, lái ra biệt thự.
Ngã tư đường Bắc Kinh vào hơn bốn giờ rạng sáng, trống trải an tĩnh gần như không có một chiếc xe, tốc độ xe ổn định tiến về phía trước.
Lúc đang đợi đèn xanh đầu tiền, Tô Chi Niệm giống như phát hiện được không khí quá an tĩnh, sợ Tống Thanh Xuân nhàm chán, mở nhạc trong xe.
Bên trong đều là bài hát xưa kinh điển, vui vẻ quen thuộc, nghe khiến người ta rất thoải mái.
Xe chạy khoảng nửa tiếng, dừng lại ở ven đường.
Tống Thanh Xuân xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ngoài cửa sổ, là từng dãy nhà điện tử an tĩnh, cô bỗng chốc ngây ngẩn, có chút không dám tin tưởng quay đầu, hỏi: "Đến?"
"Ừ, đến." Tô Chi Niệm tắt máy, dẫn đầu xuống xe trước, sau đó đi vòng đến bên ghế lái phụ, lại thay Tống Thanh Xuân mở cửa xe.
Tô Chi Niệm chờ Tống Thanh Xuân đứng vững ở trên mặt đất, mới khóa xe, sau đó chỉ chỉ một hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà điện tử, nói: "Đi thôi."
Tống Thanh Xuân không khỏi nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, thấy anh từ đầu đến cuối đều không có ý tứ mở miệng giải thích, chỉ đành phải cất bước đi theo anh.
Trên đường đi, hai người không có bất kỳ trò chuyện gì, anh đi ở bên trái cách cô khoảng nửa mét.
Vào ngõ hẻm, ánh sáng bên trong rất tối, lúc cô ra cửa gấp gáp, mang đôi giày cao gót đi làm vào ban ngày, một lần không cẩn thận giẫm một bình đồ uống, suýt nữa té ngã trên đất, là anh đúng lúc đưa tay vịn chặt cô.
Ngõ hẻm không dài, có lẽ hai trăm mét, sau khi ra ngoài, có một con đường một chiều, anh mang theo cô quẹo trái, một đường hướng đông.
Trên đường đi qua một khu chợ đêm, làm thịt nướng, khói mù lượn lờ.
Có người phụ nữ trung niên, hẳn là bà chủ, ngồi ở trước lò lửa, vừa sưởi ấm, còn vừa dùng điện thoại di động nghe nhạc.
Lúc Tống Thanh Xuân đi qua, chỉ nghe đoạn trước, liền biết là bài hát nào.
Lúc Tống Thanh Xuân đi qua, chỉ nghe đoạn trước, liền biết là bài hát nào.
Đó là bài《 Nghe nói tình yêu đã trở lại》mà rất nhiều ngôi sao ca nhạc nổi tiếng đã từng hát qua
"Nghe được từ chỗ bạn bè, người từng cuồng dại em đã trở lại, muốn nhờ anh ta thay tôi ân cần thăm hỏi em, chỉ vì sợ gặp mặt nói không nên lời, em còn có nhiều cảm xúc với quá khứ hay không, em từng khiến cho tôi tan nát cõi lòng, tôi vẫn yêu..."
Mãi cho đến khi Tống Thanh Xuân chỉ có thể miễn cưỡng nghe thấy tiếng hát, Tô Chi Niệm mới ngừng lại ở một ngõ hẻm.
Tống Thanh Xuân buồn bực quay đầu, vừa định hỏi sao Tô Chi Niệm lại không đi? Tuy rằng anh không có tiếp xúc tầm mắt của cô, anh lại giống như cảm giác được cô muốn hỏi anh cái gì, không đợi cô mở miệng, liền ngữ điệu lạnh nhạt cho cô đáp án cô muốn trước: "Đến."
Tống Thanh Xuân liên tục quan sát đủ kiểu biển quảng cáo đèn neon sáng của cửa hàng hai bên ngõ hẻm, có chút không thể tưởng tượng nổi chớp chớp mắt.
Đến?
Nơi Tô Chi Niệm bảo cô theo đến chính là chỗ này?
Dù đã đoán được, Tống Thanh Xuân vẫn nhịn không được thốt ra hỏi thăm: "Nơi anh muốn tới, chính là chỗ này?"
"Ừ." Tô Chi Niệm khẽ lên tiếng, tầm mắt liền rơi vững vàng ở vách tường bên trái đầu hẻm.
Anh giống như là thấy một vật rất thân thiết, ánh mắt dần dần trở nên hơi dịu dàng.
"Nơi này là nơi nào?" Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm đường cong gò má nhu hòa của Tô Chi Niệm, thất thần một lúc, hỏi.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô phát hiện lúc mình hỏi xong câu này, đáy mắt anh nhìn chăm chú vào vách tường chợt lóe lên một chút đau đớn kịch liệt.
"... Nghe nói từ chỗ người bại, người cuồng dại em từng tìm tôi, tôi muốn anh ta giúp tôi đối giấu giếm em, chỉ sợ gặp mặt sẽ càng khổ sở, cảm xúc của tôi với quá khứ còn nhiều như vậy, em từng cho tôi hạnh phúc, tôi vẫn yêu thật sâu..."
Nơi quán thịt nướng vỉa hè không xa, tiếng hát của bà chủ còn đang quẩn quanh.
Tống Thanh Xuân nghe một trận, nhịn không được lại hỏi: "Nơi này đối với anh mà nói, có ý nghĩa gì à?"
"Tại sao anh không nói chuyện?"
Tống Thanh Xuân hỏi mấy câu, Tô Chi Niệm đều là một bộ dáng không nói một lời, giống như là nhớ lại chuyện gì sự, vẻ mặt đặc biệt chuyên chú tập trung.
Tống Thanh Xuân thấy anh không có ý muốn quan tâm, cô liền không hỏi nữa, chỉ là đứng an tĩnh ở một bên, yên lặng theo anh.
"Có một loại đau xót muốn gặp không dám gặp, có một thứ tình yêu còn chôn dấu ở trong lòng tôi, tôi chỉ có thể để em ở trong lòng tôi."
Tiếng hát theo gió lạnh, khi thì lớn, khi thì nhỏ.
Tống Thanh Xuân không biết anh và cô đứng không nói chuyện như vậy bao lâu, về sau, hai chân cô đều đông lạnh đến lạnh buốt, bộ dáng anh vẫn trầm mặc không nói như thế, giống như một pho tượng, vẫn không nhúc nhích giữ nguyên tư thế đứng lại ban đầu, mí mắt cũng không nháy mắt nhìn chăm chú đầu hẻm đó.
Tống Thanh Xuân có chút chịu đựng không nổi lạnh lẽo như vậy, nhịn không được giậm chân, anh giống như là nhận biết được, xoay đầu một chút, nhìn chằm chằm cô một lúc, liền ϲởí áօ khoác trên người xuống, đi đến trước mặt cô, đưa cho cô.
Tống Thanh Xuân thấy anh chỉ mặc một áo sơ mi đơn bạc, bất giác xua tay cự tuyệt: "Không cần ..."
Anh không đợi cô nói xong, liền tự ý phủ áo khoác lên trên người cô, sau đó tiếp tục quay đầu, nhìn về phía đầu hẻm.
Lại là đứng yên một thời gian rất dài, thẳng đến khi quán thịt nướng vỉa hè nơi xa đều đóng cửa, Tô Chi Niệm mới thu tầm mắt trở về, nhìn Tống Thanh Xuân một cái, lãnh đạm nói: "Đi thôi."
Giống như lúc tới, trên đường trở về, anh vẫn không có ý tứ muốn nói chuyện với cô.
Có thể bởi vì anh lớn lên quá chói mắt, khi đi ngang qua quán thịt nướng đã dọn được một nửa đó, bà chủ nghe nhạc đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm nhiều lần, bài hát 《 nghe nói tình yêu đã trở về 》 kia còn đang phát.
"Đây là một loại đau xót muốn gặp không thể gặp, khiến cho tôi nhớ thương em càng ngày càng sâu, tôi lại chỉ có thể đặt em ở trong lòng tôi."
Quẹo vào ngõ hẻm đi ra lúc đầu kia, tiếng hát trở nên nhỏ đi nhiều.
"Đối với tiếng nói của em, hình ảnh của em, tôi thề tôi đều chưa từng quên qua, mà bây giờ đối với lựa chọn anh ta của em, tôi chỉ có thể nói tôi có chút khổ sở, cũng từng thật tâm thật lòng chờ qua..."
Tiếng nhạc hoàn toàn không nghe được nữa, Tống Thanh Xuân xuyên qua đầu hẻm, thấy xe Tô Chi Niệm dỗ ở ven đường.
Đi ra đầu hẻm, Tô Chi Niệm lấy chìa khóa xe ra, thời điểm chuẩn bị khởi động xe, thấy có một ông lão lớn tuổi, đẩy một chiếc xe, đi qua từ trước mặt.
Hẳn là chợ đêm gần đây đã đóng cửa, trong tủ thủy tinh phía sau xe, còn cắm hai cái kẹo bông gòn màu hồng nhạt.
Tô Chi Niệm không có bất kỳ do dự gì liền buột miệng gọi ông lão lớn tuổi đó lại: "Bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông dừng xe, nói giá cả với Tô Chi Niệm: "Một cái mười đồng."
Tô Chi Niệm theo thói quen vỗ túi, mới phát hiện lúc mình ra cửa quên mang ví tiền, sau đó liền đi đến trước xe, lục từ bên trong ra một đống tiền xu, đếm vừa đúng hai mươi đồng, mua toàn bộ hai kẹo bông gòn kia, sau đó đưa cho Tống Thanh Xuân đông lạnh đứng run ở bên đường.
Trở về trên xe, Tô Chi Niệm mở máy sưởi ấm rất đủ, không đầy một lát, trong xe liền ấm áp lên.
Tống Thanh Xuân ngồi ở ghế cạnh tài xế, một tay giơ một cái kẹo bông gòn, bên trái gặm một ngụm, bên phải gặm một ngụm.
Tô Chi Niệm xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm một màn này, tầm mắt trở nên hơi hốt hoảng.
Dù là, dù là đã qua mười bảy năm, trên người cô vẫn có bóng dáng cô trước đây.
Năm đó, năm đó chính là anh đang đứng ở đầu hẻm, anh gặp gỡ cô lần đầu tiên, sau đó gặp được cả đời.
Lúc đó anh vì dỗ cô cười, dắt tay cô, đi đến siêu thị gần đó, tốn toàn bộ gia sản của anh, mua cho cô hai cái kẹo que.
Mà hôm nay, tuy rằng anh không cần dùng toàn bộ gia sản mua cho cô hai cây kẹo bông gòn, nhưng lại dùng toàn bộ của cải anh mang theo trên người vào giờ này khắc này, mua hai cây kẹo bông gòn cho cô.
Những năm này, một mình anh đi đầu hẻm đó không biết ngẩn người bao nhiêu lần, nhưng lại chưa từng gặp qua cô.
Anh luôn ảo tưởng, có một ngày, anh đứng đó, cô liền xuất hiện ...
Nhưng ảo tưởng, cuối cùng chỉ là ảo tưởng, từ đầu đến cuối cô đều không có xuất hiện.
Mà hôm nay anh sở dĩ mang cô tới nơi này, chẳng qua chỉ là vì lừa mình dối người một chút ảo tưởng nhiều năm như vậy của anh mà thôi.
Lúc Tống Thanh Xuân liếm kẹo bông gòn bên phải, xuyên qua kính chiếu hậu thấy Tô Chi Niệm đang nhìn mình chằm chằm, động tác của cô ngừng lại, sau đó theo tầm mắt của anh, nhìn chăm chú kẹo bông gòn trong tay mình, trầm tư một lúc, liền giơ lên trước mặt anh: "Muốn thử một miếng không?"
Tô Chi Niệm thấy hành động này của cô, trước là ngẩn ra, sau đó liền cười, đến hơi thở quanh người đều trở nên đặc biệt dịu dàng, anh không có cự tuyệt, giống như trước đây, cúi đầu cắn một miếng kẹo bông gòn.
Đường hoá học ngọt ngào, ngọt khắp toàn thân anh, nhưng đáy lòng của anh, trở nên càng thêm cay đắng, đau đớn.
Tô Chi Niệm khởi động động cơ xe, lại dừng lại ở ven đường không đi.
Mới đầu Tống Thanh Xuân cho rằng anh muốn chờ mình ăn xong kẹo bông gòn rồi đi, nhưng sau khi hai cây kẹo bông gòn bị cô ăn hết, anh vẫn không có chút ý tứ muốn lái xe.
Tống Thanh Xuân quay đầu, khuôn mặt hoài nghi nhìn anh nhiều lần, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: "Không đi sao?"
Anh không nói gì, tay lại duỗi về phía phanh tay, chẳng qua vừa nắm chặt tay cầm, tay lại rút trở về, lần nữa để lại ở trên tay lái, sau đó nhìn chằm chằm con đường mờ tối trước mặt, lại bắt đầu lặng im.
Vào lúc Tống Thanh Xuân đang chuẩn bị hỏi anh "Sao không đi?" môt lần nữa, Tô Chi Niệm an tĩnh một hồi lâu, đột nhiên mở miệng: "Thanh Xuân."
"Hở?" Tống Thanh Xuân nuốt lời nói đã đến bờ môi, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía mặt của anh.
"Thanh Xuân." Anh lại gọi một tiếng tên của cô, giống như lúc trước, sau khi gọi xong, liền không nói lời kế tiếp
Tống Thanh Xuân lần nữa "hở" một tiếng, hỏi: "Sao vậy?"
Tô Chi Niệm lại rơi vào trầm mặc, tầm mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú trước mặt, giống như là đang tự hỏi nên mở miệng như thế nào.
Lần này Tống Thanh Xuân không có lên tiếng thúc giục hỏi nữa, nhìn như rất kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đáy lòng lại trèo lên một tầng bất an dày đặc.
Trong xe chật hẹp, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng vang thổi ra vù vù từ máy sưởi ấm.
Qua khoảng năm phút, cuối cùng Tô Chi Niệm thốt ra, gọi tên cô lần thứ ba: "Thanh Xuân."
Lần này anh không có trầm mặc nữa, mà ngay sau đó vẫn tiếp tục mở miệng: "Xí nghiệp Tống thị đã đi vào nề nếp, đoán chừng khoản lợi nhuận tháng này sẽ lên hai bậc so với năm trước."
Hóa ra là chuyện của công ty... Tống Thanh Xuân mím môi, kéo một nụ cười nhạt: "Ừ, cái này chị dâu có nói cho tôi biết, chị ấy còn nói với tôi, anh thật sự rất lợi hại."
Tô Chi Niệm gật đầu một cái, nói tiếp: "Mấy tháng này xí nghiệp Tống thị ký không ít hợp đồng, có một vài bản ký trong năm năm, đại đa số là ba năm, có một phần nhỏ chỉ ký một năm... Những hợp đồng kia sau khi đến hạn, mặc kệ năm năm sau như thế nào, đều phải tiếp tục hợp tác với bọn họ, dù nhường lợi nhuận lại cũng nhất định phải hợp tác, về hợp đồng ba năm thì xí nghiệp Tống thị có thể tranh thủ được lợi nhuận, về phần hợp đồng một năm, mặc kệ bọn họ cho nhiều lợi nhuận và dụ hoặc hơn, nhất định không nên hợp tác nữa..."
Sao cô lại quên, hợp đồng của anh và cô sắp kết thúc, lúc đó anh anh liền không phải tổng giám đốc điều hành xí nghiệp Tống thị, cho nên hiện tại anh nói với chính mình, là sau khi anh rời khỏi, xí nghiệp Tống thị nên đi đường như thế nào ư
Cảm xúc của Tống Thanh Xuân trở nên hơi khổ sở, cô thu hồi tầm mắt để ở trên mặt anh, rũ mắt xuống, "ừ" một tiếng, nói: "Tôi biết."
"Trịnh Hạo - người này không tệ, cũng rất có năng lực lãnh đạo, vị trí tổng giám đốc, anh ta có thể đảm nhiệm." Sau khi Tô Chi Niệm nói đến đây, quay đầu một chút, để cái ót đối diện với Tống Thanh Xuân, tạm dừng một lúc, mới lại mở miệng nói: "Đương nhiên đây chỉ là kiến nghị của cá nhân tôi."
Tống Thanh Xuân cúi đầu khẽ gật đầu, lại nói một lần: "Tôi biết."
Tầm mắt nặng trĩu của Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm ảnh ngược bóng dáng của cô trong kính chiếu hậu, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Thật ra anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng mới mở miệng, có thể nói chỉ có những chuyện trên thương trường lạnh như băng.
Những lời anh muốn nói nhất, mang theo tình thâm toàn thân, chỉ có thể dừng ở răng môi, che giấu khắp năm tháng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc