Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 27

Tác giả: Diêp Phi Dạ

THẬT XIN LỖI VÀ KHÔNG VIỆC GÌ
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm đầu tóc Tống Thanh Xuân một lúc, không nói chuyện nữa, đưa tay ra bắt đầu giúp đỡ.
Tống Thanh Xuân vẫn không phản ứng, nhìn cũng không nhìn Tô Chi Niệm một cái.
Hai người cứ yên lặng không tiếng động gói túi hàng.
Tô Chi Niệm nói hơi nhiều đồ, đủ để chứa hai túi lớn, xe đẩy không thể rời khỏi cánh cửa siêu thị, lúc đầu vốn Tống Thanh Xuân xách một túii, nhưng còn chưa nhấc chân đi một bước, túi to liền bị Tô Chi Niệm nhận lấy: "Để tôi."
Cả người Tống Thanh Xuân hơi cứng đờ một chút, buông lỏng tay ra, không cự tuyệt.
Đi ra siêu thị, Tống Thanh Xuân bất giác nhìn thoáng qua ven đường, lại không thấy xe của Tô Chi Niệm.
Anh không lái xe? Tống Thanh Xuân nghi ngờ nhíu mày, sau đó liền hai tay trống trơn và Tô Chi Niệm phía sau mỗi tay xách một túi, đi về phía tiểu khu.
Tô Chi Niệm chân dài, bước chân lớn, thỉnh thoảng sẽ kéo ra khoảng cách, không đến một lát, anh sẽ tận lực dừng lại một chút, chờ đến khi nghe thấy tiếng bước chân Tống Thanh Xuân tiến lại gần , mới tiếp tục đi.
Khi sắp vào tiểu khu, Tống Thanh Xuân mới ý thức được, mùa đông lạnh, thế nhưng Tô Chi Niệm chỉ mặc một áo sơ mi ra cửa.
Cô vẫn luôn không thèm nhìn Tô Chi Niệm, nhịn không được nhìn sang anh vài lần, phát hiện quần áo của anh vẫn luôn rất gọn gàng sạch sẽ, lại có chút nhăn nheo, giống như là chen chúc ở trong đám người.
Trở lại biệt thự, Tống Thanh Xuân vừa mới chuẩn bị giơ tay lên nhập mật mã, cổ tay lại bị Tô Chi Niệm nắm lấy, anh nhìn cửa chằm chằm, không biết nghĩ cái gì, sau một lát, mới buông tay cô ra.
Không hiểu ra sao cả... Tống Thanh Xuân trợn mắt lên một chút, sau đó liền nhập mật mã, cứ thế đẩy cửa ra, đổi dép lê, liền vào phòng bếp.
Đây là thật không vui ... đến dép lê cũng không lấy cho anh...
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm thân ảnh Tống Thanh Xuân một lúc, mới để hai túi to cầm trong tay xuống, khom người lấy dép của mình từ trong tủ giày, thay đổi.
Tô Chi Niệm phân loại đồ đã mua, để ở trong tủ lạnh, sau đó cách cửa thủy tinh phòng bếp, lại nhìn Tống Thanh Xuân đang bận rộn trong bếp vài lần, mới xoay người lên lầu.
Tô Chi Niệm đầy từng cửa phòng lầu hai, phát hiện tất cả gian phòng đều rất gọn gàng, không thấy được một chút hỗn loạn, chẳng qua anh luôn luôn cẩn thận, rõ ràng vẫn phát hiện được, mỗi một phòng đều từng bị người lục lọi, chỉ là sau khi lục lọi, liền để về nguyên dạng.
Tô Chi Niệm có thói quen để một chút tiền mặt trong nhà, dự phòng lúc không kịp rút tiền.
Tiền kia để trong ngăn kéo ở tủ đầu giường của anh, dây khóa không ở trên đó, cho nên phản ứng đầu tiên của anh chính là kéo ngăn kéo kia ra trước, thấy tiền mặt vẫn còn nguyên ở bên trong.
Tô Chi Niệm cầm tiền lên, đếm lại một lần, phát hiện số lượng là đúng.
Mi tâm của Tô Chi Niệm nhăn lại một chút, thuận tay ném tiền về trong ngăn kéo, liền đi đến thư phòng.
Anh chỉ là nhìn sơ sơ lướt qua bàn đọc sách, liền nhìn ra, người tới không có lục lọi văn kiện của anh.
Tô Chi Niệm vốn nôn nóng gấp gáp trở về, thấy Tống Thanh Xuân hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng tâm bình tĩnh trở lại lại nâng lên lần nữa.
Người ngoài vào nhà, tiền mặt để ở nơi có thể ***ng tay đến, nhưng lại không thiếu một tờ, văn kiện bày ở trên bàn đọc sách, một phần cũng không mất.
Điều này nói rõ, người tới... Không phải vì tiền, cũng không phải vì trộm tư liệu công ty... Cho nên, cũng chính là nói, thật ra người tới không phải là trộm?
Không phải trộm, vậy là đến vì người?
Vì ai? Anh? Hay là Tống Thanh Xuân?
Không phải trộm, vậy là đến vì người?
Vì ai? Anh? Hay là Tống Thanh Xuân?
Tô Chi Niệm nhạy bén bẩm sinh, chỉ là trầm tư qua vài giây, liền hướng lần nữa suy nghĩ về trên tin Tống Thanh Xuân gửi cho vòng bạn bè kia.
Cô gặp phải nguy hiểm ở trong xe điện ngầm, trong nhà lại có người ngoài vào... Một chuyện thì có thể gọi là trùng hợp, như vậy hai chuyện thì sao?
Bên tai Tô Chi Niệm lại vang lên, lúc mình và Tống Thanh Xuân gọi điện thoại, nghe thấy kia tiếng vang dao gấp mở ra, bờ môi của anh đột nhiên kéo căng.
Bình thường khi trộm bị phát hiện, ý nghĩ đầu tiền là chạy trốn, mà người đó lại là lấy ra hung khí...
Rất hiển nhiên, hắn ta đến là có chuẩn bị, rất có thể là muốn hành động khi người ta không đề phòng, lấy tánh mạng của người đó...
Cho nên... Rất có thể, đêm nay nhìn như hết thảy đều là chuyện rất trùng hợp, thật ra lại không phải là trùng hợp.
Nói chính xác, phía sau câu chuyện kinh hiểm phúc lớn mạng tìm được đường sống từ trong chỗ ૮ɦếƭ ở trong tàu điện ngầm chỉ là đang khoác lên câu chuyện kinh hiểm ngoài ý muốn, rất có thể là một vụ cố ý mưu sát.
Đáy mắt Tô Chi Niệm nhìn như không có bất kỳ cảm xúc, nhưng ánh mắt lại tối tăm tới cực điểm, nhiễm lạnh lẽo.
Xem ra, là tới vì Tống Thanh Xuân ...
Mục tiêu rất rõ ràng, chính là vì dồn cô vào chỗ ૮ɦếƭ.
Chỉ là không biết, người mưu đồ lấy tính mạng của cô là ai? Cô lại bởi vì chuyện gì mà kết thâm cừu đại hận với người đó? Mà người tới nhà anh, lục lọi cả tầng hai một lần, lại là đang muốn tìm cái gì?
Tay nắm văn kiện của Tô Chi Niệm đột nhiên gia tăng lực đạo, trên tuấn dung vẫn luôn thanh đạm bình tĩnh của anh chợt hiện lên ác liệt ***, quanh thân đều lộ ra một luồng lửa giận khiến người sợ hãi, pha lẫn hơi thở làm cho người ta không rét mà run.
Mặc kệ thế nào, chỉ cần anh ở đây, ai cũng đừng vọng tưởng thương tổn đến cô chút nào!
Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao cả bị Tô Chi Niệm hung dữ một trận, từ đầu đến cuối đều có chút không vui, làm cơm tối xong, cũng không thèm lên lầu, chỉ là dùng điện thoại nói với anh một tiếng.
Trên bàn ăn, ngoại trừ tiếng vang đũa ***ng chén phát ra, liền không còn tiếng vang nào khác.
Cơm nước xong, Tống Thanh Xuân buồn bực không lên tiếng bưng dĩa trên bàn ăn lên, liền vào phòng bếp.
Cô thu dọn xong, khi đi ra từ phòng bếp, thấy Tô Chi Niệm lại vẫn còn ngồi ở trong phòng ăn, cả người bỗng chốc ngây ngẩn, liền chuẩn bị cúi đầu, tránh đi, kết quả còn chưa đi đến cánh cửa phòng ăn, giọng nói Tô Chi Niệm lãnh đạm, liền ném tới tám chữ từ phía sau: "Pha ly cà phê, đưa đến thư phòng."
Sau đó anh liền đứng dậy, thuận tay đẩy đẩy ghế dựa vừa ngồi vào dưới bàn ăn, liền lên lầu.
Tống Thanh Xuân không thuận khí, pha xong cà phê, vừa mới chuẩn bị bưng lên lầu, dư quang khóe mắt nhìn thấy lọ tiêu trên bàn ăn, con ngươi của cô chuyển hai vòng, liền giống như là nhớ ra cái gì đó, đột nhiên ngừng lại, sau đó lấy lọ tiêu vẩy một trận vào trong cà phê nóng hổi, sau đó liền lấy thìa sắt nhỏ, vừa hung hắn quấy, vừa "A a" hai tiếng: "Cho anh phát thần kinh, cho anh hung dữ với tôi, còn muốn uống cà phê tôi pha? Xem lọ tiêu này có sặc ૮ɦếƭ anh không!"
Chờ đến khi tiêu hoàn toàn hòa tan, lúc này Tống Thanh Xuân mới vừa lòng để thìa xuống, lần nữa bưng cà phê lên, lên lầu.
Cửa thư phòng không khóa, mặt Tô Chi Niệm không biểu tình ngồi trước máy vi tính, đang gõ đánh máy.
Tống Thanh Xuân còn chưa kịp gõ cửa, Tô Chi Niệm giống như là phát hiện cô tới, ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó nhẹ chỉ bàn đọc sách một cái, ra hiệu cô để cà phê ở chỗ đó.
Tống Thanh Xuân đi vào thư phòng, quy quy củ củ để ly cà phê ở nơi tay Tô Chi Niệm chỉ.
Gần như trong nháy mắt cô để ly cà phê kia xuống, tay Tô Chi Niệm liền duỗi tớ, bưng ly cà phê lên.
Tống Thanh Xuân vốn nghĩ để ly cà phê xuống liền đi, nhưng nhìn thấy cử động của anh, liền đứng yên.
Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm khoảng cách bờ môi Tô Chi Niệm càng ngày càng gần ly cà phê, đáy lòng kiềm nén không được bắt đầu mừng thầm lên.
Ngay khi ly cà phê sắp chạm đến bờ môi của Tô Chi Niệm, động tác của người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Tầm mắt vốn rũ xuống của Tô Chi Niệm đột nhiên nâng lên, đối diện tầm mắt của Tống Thanh Xuân, thấy ánh mắt của cô nhìn chằm chằm ly cà phê mình bưng trong tay, con ngươi nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, sau đó liền cầm ly cà phê ra khỏi bờ môi mình một chút, biết rõ ràng tất cả chân tướng, hết lần này tới lần khác lại muốn giả ngu mở miệng hỏi: "Muốn uống?"
Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, mới ý thức được Tô Chi Niệm hiểu lầm ánh mắt nhìn chằm chằm ly cà phê của mình, vội vàng lắc đầu.
Tô Chi Niệm giống như là hoàn toàn không nhìn thấy cô lắc đầu, chuyển ly cà phê đến trước mặt cô, vẻ mặt đạm tĩnh và vô hại mở miệng lần nữa, hung bạo nghẹn chữ "Không" mà Tống Thanh Xuân vốn muốn nói trở về: "Vậy cho em uống đó".
Tống Thanh Xuân nghe được câu này, suýt nữa bị sặc nước miếng, cô khoát khoát tay với Tô Chi Niệm, bày ra một bộ dáng rất hiểu chuyện, biết điều mở miệng nói: "Không cần, Tô tiên sinh, anh uống đi, lát nữa tôi muốn uống, sẽ tự mình đi pha một ly."
Tô Chi Niệm đặc biệt hào phóng mở miệng nói: "Không việc gì, hiện tại tôi cũng không phải đặc biệt muốn uống."
Nói xong, anh còn khẽ nâng ly cà phê về phía Tống Thanh Xuân, ra hiệu cô nhận lấy.
Không cần khách khí? Cô đâu có khách khí? Cà phê đó là cô nghĩ muốn trả thù anh, từng động tay động chân, trừ phi cô đần độn, mới sẽ không khách khí nhận lấy uống!
Ngay vào lúc Tống Thanh Xuân vắt hết óc nghĩ nên thuyết phục Tô Chi Niệm uống như thế nào, người đàn ông vốn nhìn chằm chằm máy vi tính thấy qua một lúc lâu mà cô cũng không nhận lấy ly coffee, nhẹ nhàng liếc cô một cái, mang theo vài phần nghi ngờ "hửm?" Một tiếng.
Tống Thanh Xuân cũng không biết chính mình có phải là có tật giật mình hay không, bị một tiếng nghi vấn không hề pha lẫn cảm xúc này của anh dọa đến tâm run rẩy, sau đó liền có bao nhiều không tình nguyện liền có bấy nhiêu không tình nguyện đưa tay ra, ngoan ngoãn nhận lấy ly cà phê.
"Cà phê phải uống khi còn nóng." Tô Chi Niệm tiếp tục ném một câu, mới quay đầu, nhìn về phía màn hình máy vi tính.
Thừa dịp cô không có phát hiện, đáy mắt của anh nổi lên một tầng ý cười ấm áp.
Anh nhìn như đang nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, thật ra dư quang khóe mắt vẫn luôn chú ý cô, hai tay cô ôm ly cà phê, khuôn mặt phiền não, miệng khi thì chu lên, khi thì kéo xuống.
Ý cười nơi đáy mắt Tô Chi Niệm càng đậm, ngay đến hơi thở quanh thân anh cũng trở nên hơi mềm mại theo.
Sau một lúc lâu, anh giống như là cố ý, nỗ lực thu liễm vui cười nơi đáy mắt, nghiêng đầu, lại hỏi: "Sao lại không uống chứ? Chẳng lẽ là cà phê có vấn đề?"
Đáy lòng Tống Thanh Xuân sắp hỏng mất, nhưng trên mặt cô lại muốn nỗ lực duy trì một bộ dáng mang ơn đội nghĩa.
Cô đây là có tính không là bê đá đập chân mình không?
Rõ ràng là muốn chỉnh anh, vì sao cuối cùng bị tai ương lại là chính mình?
Nhưng nếu như cô không uống, vậy chẳng phải là tuyên bố với anh, cà phê thật sự có vấn đề?
Tống Thanh Xuân âm thầm cắn chặt răng, coi thường cái ૮ɦếƭ chuyển cà phê tới bên môi.
Nhưng vừa tới bờ môi, Tống Thanh Xuân liền tức giận.
Nếu như cô không biết cà phê có vấn đề, có thể mắt cũng không nháy một cái uống hết, hiện tại cô biết rõ cà phê có vấn đề, còn phải uống... Cô thật có chút không thể vượt qua chướng ngại tâm lý này mà...
Tống Thanh Xuân yên lặng tính toán bàn tính tâm tư nhỏ của mình dưới đáy lòng một lúc, sau đó liền "A" một tiếng, giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: "Tô tiên sinh, tôi đột nhiên nghĩ đến, phim truyền hình tôi theo dõi đã bắt đầu chiếu, tôi có thể bưng cà phê đến dưới lầu uống không?"
Tô Chi Niệm chỉ là muốn trêu chọc cô, chưa từng thật nghĩ để cho cô uống.
Anh bày ra một bộ dáng hoàn toàn không có nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, có chừng có mực gật đầu, ân chuẩn thỉnh cầu của cô.
Tống Thanh Xuân thở phào nhẹ nhõm một hơi, không muốn dừng lại một phút liền xoay người, chạy đến ngoài cửa thư phòng.
Cô vừa đi đến cánh cửa, giọng nói của Tô Chi Niệm đột nhiên truyền tới từ phía sau: "Chờ một chút."
Chờ cái gì? Chẳng lẽ anh lật lọng, muốn tận mắt nhìn thấy cô uống cà phê?
Trong nháy mắt thân thể Tống Thanh Xuân cứng đờ, cô lưng đưa về phía Tô Chi Niệm tạm dừng một lúc, mới chậm rãi quay đầu, cả khuôn mặt cười đặc biệt nịnh nọt: "Tô tiên sinh, ngài còn có chuyện gì?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, anh buông tay nắm con chuột ra, lấy một vật từ phía trước máy vi tính, đứng lên, vòng qua bàn đọc sách, đi tới đối diện cô.
Anh đây là muốn tự mình ra trận, bức cô uống hết ư?
Đôi mắt Tống Thanh Xuân đen nhánh sáng ngời, chuyển xoay vòng.
Đang lúc cô do dự, chính mình có nên lộ vẻ bộ dáng không cẩn thận, một là không làm hoặc là dứt khoát ném vụn ly cà phê trong tay hay không, Tô Chi Niệm dừng lại ở trước mặt cô, cầm vật trong tay đưa tới: "Cho em."
Anh đưa chính là thẻ ngân hàng màu đen...
Tống Thanh Xuân giật mình, qua một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, có chút không rõ "Hả?" một tiếng với Tô Chi Niệm.
Có lẽ Tô Chi Niệm là thật bận rộn công việc, không muốn lãng phí nhiều thời gian, mang theo vài phần bá đạo trực tiếp nhét thẻ vào trong túi áo của cô, sau đó Tô Chi Niệm cũng không dừng lại lâu thêm một phút liền xoay người, nhanh chóng đi đến trước bàn đọc sách.
Không biết có phải là ảo giác của Tống Thanh Xuân hay không, cô lại có thể cảm thấy một loạt động tác của người đàn ông này có chút vội vàng, giống như là đang xấu hổ, thậm chí lúc anh ngồi trở lại ghế dựa, chân còn không cẩn thận va vào góc bàn một phát.
Tô Chi Niệm giống như là vì che giấu thất thố của mình, hắng giọng một tiếng, vừa thả chậm cử động, ngồi ở trên ghế, vừa đưa lưng về phía Tống Thanh Xuân, ngữ khí có chút lạnh bạc nói tiếp: "Về sau tất cả chi tiêu trong nhà, đều quẹt tấm thẻ kia."
Tô Chi Niệm ngồi vững, liền nắm lấy con chuột, vẫn không đi xem Tống Thanh Xuân, mà là sau khi nhập mật mã mở khóa vào màn hình máy vi tính, lại bổ sung một câu: "Mật mã thẻ ngân hàng, giống như là mật mã khóa cửa."
Dừng một chút, Tô Chi Niệm lại mở miệng nói một lần nữa: "Nếu như không còn chuyện gì, em có thể ra ngoài."
Theo sau, vẻ mặt anh liền thành thật nhìn chằm chằm máy vi tính, gõ lên bàn phím.
Tống Thanh Xuân "ừm" một tiếng, liền bưng ly cà phê, xoay người, chậm rãi đi ra thư phòng.
Cửa thư phòng vừa bị Tống Thanh Xuân đóng lại, Tô Chi Niệm liền nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó vẻ mặt vẫn không thay đổi gõ bàn phím, nhưng trên gương mặt trắng nõn, đã từ từ tràn ngập một màu đỏ.
Tống Thanh Xuân xuống lầu, đổ cà phê vào cái bồn rửa tay, cuốn đi, rửa sạch sẽ ly cà phê, lau khô tay, mới lấy từ túi trong ra tấm thẻ Tô Chi Niệm ném ra.
Thẻ đen... Tiền gửi trong thẻ nhất định phải hơn năm trăm vạn, ngân hàng mới có thể làm ra thẻ này.
Nói cách khác, trong tấm thẻ này, ít nhất có năm trăm vạn đặt cọc... Chỉ là ăn ở đi lại, lại có thể cho cô một cái thẻ năm trăm vạn? Xem ra Tô Nhất Nguyên, không phải không hào phóng, mà là hào phóng đến không phải là người.
"Chẳng qua, mật mã của anh, vì sao đều là sáu con số kia? Chẳng lẽ điện thoại di động? Máy vi tính? Tủ sắt? Tất cả đều là vậy?" Tống Thanh Xuân vừa lầm bầm lầu bầu, vừa lật đến mặt khác của thẻ, sau đó khi quét đến chỗ phần ký tên phía sau, tầm mắt liền dừng lại.
Chỗ cột ký tên, bình thường đều là viết tính danh chủ thẻ, vì khi quét thẻ, ký tên càng có lợi hơn.
Nhưng tấm thẻ Tô Chi Niệm cho cô này, chỗ cột ký tên cũng viết ba chữ, nhưng không phải viết ba chữ "Tô Chi Niệm" kia, mà là..."Thật xin lỗi" .
Nhìn chữ đó, liền biết là vừa viết lên, nét mực rất mới.
Nét Pu't lưu loát, rồng bay phượng múa, là chữ viết của Tô Chi Niệm.
Cho nên, mục đích chủ yếu anh cho cô tấm thẻ này cũng không phải đơn thuần là cho cô tiền ăn ở đi lại của anh, mà là ba chữ "Thật xin lỗi" kia?
Anh đây là nhận lỗi vì cuộc gọi điện thoại xấu tính vào tối nay ư?
Khó trách vừa rồi khi anh đưa thẻ cho cô, thấy cô không nhận, liền trực tiếp nhét vào trong túi áo của cô, sau đó động tác vừa gấp vừa kích động trở lại trước bàn sách, còn không cho cô cơ hội phản ứng, liền đuổi cô ra khỏi thư phòng...
Rõ ràng đêm nay cô bị anh hung dữ rất thảm, nhưng khi cô nhìn thấy ba chữ kia, tâm tình uất ức cả đêm, không hiểu ra sao cả lại chuyển biến tốt đẹp, thậm chí chỗ mềm mại nhất bên trái ***g *** cũng trở nên vừa mềm vừa ấm.
Người đàn ông lạnh nhạt kiêu ngạo đó, lại xin lỗi với cô sao!
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm "Thật xin lỗi" trên tấm thẻ kia, khóe môi bất giác giương lên, nở rộ lên một nụ cười rất mềm mại.
Đáy mắt của cô có một lớp rất vi diệu đang lưu động, nổi bật lên toàn bộ xinh đẹp của cả người cô lên.
Tống Thanh Xuân cầm tấm thẻ kia, phát ngốc rất lâu, mới hoàn hồn, thu tấm thẻ lại, lần nữa dựa theo khẩu vị của Tô Chi Niệm, rót một ly cà phê đưa vào thư phòng.
Buổi tối Tô Chi Niệm ném một phòng tầng cao, trở về tìm cô, hiện tại đang tăng ca mở hội nghị qua điện thoại, anh thấy cô đi vào, trực tiếp giơ tay lên, làm một động tác "suỵt".
Tống Thanh Xuân không có quấy rầy anh, nhẹ chân nhẹ tay để ly cà phê xuống, sau đó lúc chuẩn bị xoay người rời đi, cô giống như là nhớ ra cái gì đó, động tác vẫn rất nhẹ nhàng cầm Pu't của anh lên, xé một tấm giấy ghi chép từ trên bàn của anh, viết viết vẽ vẽ hai lần ở phía trên, đè ở dưới ly cà phê, mới rón ra rón rén rời đi.
Tô Chi Niệm mở hội nghị qua điện thoại xong, đã là hơn hai tiếng sau.
Anh tắt máy tính, chuyện thứ nhất chính là lấy tờ giấy ghi chép dưới ly cà phê ra.
Phía trên viết ba chữ xinh đẹp: "Không việc gì", là đang đáp lại "Thật xin lỗi" phía trên cột ký tên của anh ư?
Khóe môi Tô Chi Niệm giương lên, ánh mắt trở nên đặc biệt ôn nhu, ánh sáng bên trong như là sóng nước, không ngừng lung lay.
Mệt mỏi, ở trong chớp mắt này, liền tan thành mây khói.
Tâm tình anh đặc biệt bình tĩnh tốt đẹp dựa vào trên ghế, bưng ly cà phê sớm đã nguội lạnh lên, uống từng ngụm từng ngụm.
Tô Chi Niệm xuống lầu, rửa sạch sẽ ly cà phê, để lại chỗ cũ, mới trở về tầng hai.
Trước khi anh vào phòng ngủ của mình, nghĩ một chút, vẫn là quẹo đến trước cửa phòng ngủ Tống Thanh Xuân.
Anh vặn nắm tay một chút, vốn tưởng rằng cửa sẽ cũng như trước đây, bị cô khóa trái, không nghĩ tới, cửa lại mở.
Cô gái trên giường, đã sớm tiến vào mộng đẹp, ngủ vừa ngon vừa say.
Tô Chi Niệm thả chậm bước chân, đi vào.
Không biết cô gặp mộng đẹp gì, khóe môi khẽ nhếch.
Tư thế cô ngủ rất không lịch sự, nửa người lộ ở bên ngoài chăn mền, một tay còn khoác ra bên ngoài giường.
Tô Chi Niệm cẩn thận dè dặt đặt tay cô ở bên cạnh, sau đó thong thả xốc chăn mền lên, giúp cô đắp kín, thuận thế còn chỉnh ánh đèn đầu giường tối đi một chút.
Anh đang chuẩn bị đứng dậy, lúc rời đi, thấy trong tay kia của cô lại nắm lấy tấm thẻ ngân hàng anh cho cô vào tối nay.
Tầm mắt Tô Chi Niệm đột nhiên trở nên hơi ôn tồn, anh nhịn không được đưa tay ra, vuốt ve tóc mai cô một chút, sau đó liền nghĩ đến lúc cô nhận lấy tấm thẻ này, những câu nói lầm bẩm ở dưới lầu.
"Chẳng qua, mật mã của anh, vì sao đều là sáu con số kia? Sẽ không phải, điện thoại di động? Máy vi tính? Tủ sắt? Tất cả đều là vậy chứ?"
Cô nói không sai, tất cả mật mã của anh đều là sáu con số kia.
Sáu con số kia, không phải là sinh nhật của cô, cũng không phải sinh nhật mẹ anh, càng không phải sinh nhật của bản thân anh.
Sáu con số kia, là 961008.
Sáu con số kia, là ngày 08 tháng 10 năm 1996, ngày đó là ngày anh gặp gỡ cô lần đầu tiên.
Đó là ngày vui sướng nhất khó quên nhất trong cuộc đời anh.
Thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời anh, bắt đầu từ khi gặp gỡ cô.
Tống Thanh Xuân cảm thấy gần đây mình thật là gặp xui tám đời.
Cô nghĩ, tất cả nguy hiểm con người gặp được trong cuộc đời này, gần như đều bị cô gặp được.
Lên tàu điện ngầm về nhà, suýt nữa bị xô vào đường ray.
Sáng ngày hôm sau đi làm, lúc qua đường, suýt nữa bị xe ***ng.
Lúc cùng trợ lý đi phỏng vấn nữ ngôi sao ca nhạc đang nổi, suýt chút bị vật rơi từ chỗ cao xuống nện trúng.
Ngay cả cuối tuần cô hẹn chị em tốt đi dạo phố, cũng suýt nữa bị người chen lấn lăn xuống từ trên cầu thang.
Lúc đầu, Tống Thanh Xuân thật chỉ cho rằng mình gặp vận xui, cô đã nghĩ có nên đi Ung Hòa Cung dâng hương, loại bỏ vận xui hay không.
Nhưng số lần xui xẻo này càng ngày càng nhiều, chính cô cũng cảm thấy có chút mơ hồ.
Tuy rằng bản thân Tống Thanh Xuân là ký giả, nhưng lại rất ít kết thù với người ta, khi đó cô thật không nghĩ tới sẽ có người muốn lấy tính mạng mình.
Nhưng lúc đó cô lại có một loại trực giác, đó là nét đặc biệt của phụ nữ, trực giác không cần đạo lý, đó chính là cô sẽ luôn cảm thấy, mình giống như là được người nào đó bí mật bảo vệ ở sau lưng.
Sở dĩ Tống Thanh Xuân có trực giác này, là bởi vì mỗi lần cô gặp phải nguy hiểm, sẽ luôn có thể biến nguy thành an.
Lúc bắt đầu, cô cũng cho rằng là chính mình phúc lớn mạng lớn, nhưng cho dù một người phúc lớn mạng lớn hơn nữa, cũng không đến nỗi liên tiếp gặp phải nguy hiểm, nhưng luôn có thể trùng hợp tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ như vậy?
Cho nên, trong lòng cô liền dâng lên một dự cảm có người đàn yên lặng bảo vệ mình, nhất là theo nguy hiểm xuất hiện càng ngày càng nhiều, loại dự cảm kia cũng trở nên càng ngày càng mãnh liệt theo.
Thật ra cô cũng nghĩ tới, có thể là gần đây mình bị kinh sợ quá nhiều, xuất hiện ảo giác.
Nhưng ngoại trừ đêm giao thừa, dự cảm của cô đều được chứng thực...
Trong hiệp ước Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ký không có kỳ nghỉ, nhưng lúc ăn bữa sáng vào ngày giao thừa kia, Tô Chi Niệm vẫn cho Tống Thanh Xuân ba ngày nghỉ phép.
Ăn bữa sáng xong, Tô Chi Niệm bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi biệt thự vùng ngoại thành trải qua tết âm lịch với mẹ, trước khi lên đường, anh còn cố ý đưa Tống Thanh Xuân trở về trước nhà họ Tống, vẫn luôn nhìn cô hoàn hảo không chút tổn hại vào cửa nhà, nghe được đối thoại của cô và Tống Mạnh Hoa mới lần nữa khởi động xe rời đi.
Tất cả người hầu đều trở về nhà ăn tết, trong nhà chỉ còn lại ba người Tống Mạnh Hoa, Tống Thanh Xuân và Phương Nhu.
Cả buổi chiều Tống Thanh Xuân đều không đi đâu, ngốc ở trong nhà giúp Phương Nhu dán câu đối xuân, làm sủi cảo, chuẩn bị cơm tất niên.
Ăn xong cơm tất niên, tiết mục cuối căm vừa lúc bắt đầu, Phương Nhu ở trong phòng bếp thu dọn tàn cục, Tống Thanh Xuân ngồi ở trong phòng khách, vừa lột quả quýt, vừa xem truyền hình với Tống Mạnh Hoa.
Không khí thoạt nhìn rất ấm áp, nhưng bởi vì thiếu Tống Thừa, lại luôn có vẻ hơi thanh lãnh, cộng thêm tiết mục cuối năm cũng không đủ hài hước, có lẽ là Tống Mạnh Hoa nghĩ đến con trai, tâm tình mất mác, cộng thêm thân thể không tốt, chỉ ngốc ở trong phòng khách nửa tiếng, liền uống thuốc rất sớm, trở về phòng nghỉ ngơi .
Tống Thanh Xuân vốn không cảm thấy hứng thú với tiết mục cuối năm, Tống Mạnh Hoa đã đi nghỉ ngơi, Tống Thanh Xuân dứt khoát trực tiếp lên lầu trở về phòng ngủ.
Trước khi ăn cơm tất niên, Tống Thanh Xuân đặt điện thoại di động ở trong phòng ngủ sạc điện, trở lại gian phòng, chuyện thứ nhất của cô chính là lấy điện thoại di động, thấy năm cuộc gọi điện thoại đều là rất nhiều tin của WeChat.
Trong đại đa số WeChat đều là tin tức chúc tết, Tống Thanh Xuân không sốt ruột đáp lại, thuận tay nhấn một tin tức vừa mới tiến vào WeChat, nhấn mở, mới biết là Tần Dĩ Nam gửi tới, hỏi cô có muốn tới công viên Bắc Hải để đón năm mới không.
Tống Thanh Xuân nghĩ đến đón năm mới, Tần Dĩ Nam khẳng định sẽ gọi Đường Noãn theo, cô vừa muốn cự tuyệt, điện thoại di động liền có cuộc gọi, là trưởng đài TW gọi tới, nhận máy, nói tin tức giống y như của Tần Dĩ Nam, nói là lão tổng Hoa Nặc làm một chiếc thuyền xanh vàng rực rỡ ở sau công viên Bắc Hải, đêm nay tổ chức một party cỡ lớn, đều gửi thư mời cho rất nhiều công ty hợp tác, trưởng đài cố ý gọi điện thoại tới đây, hỏi cô đang ở Bắc Kinh, có muốn tới náo nhiệt một chút hay không.
Bạn nào mún đọc trước thì hãy liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhóe ^^
Tống Thanh Xuân còn chưa kịp ra quyết định, cửa phòng ngủ liền bị Phương Nhu đẩy ra, chị ấy bưng một dĩa trái cây vừa cắt xong đi vào, để ở trên tủ đầu giường.
Tống Thanh Xuân nghĩ đến Tống Mạnh Hoa đã ngủ, sau khi Tống Thừa ૮ɦếƭ, phần lớn thời gian Phương Nhu đều ngốc ở trong nhà chăm sóc Tống Mạnh Hoa, rất ít khi đi ra ngoài chơi, lại cộng thêm là đang làm party lớn ở Bắc Hải, không phải loại tụ họp nhỏ của Tần Dĩ Nam và Đường Noãn, do đó liền nghĩ một chút, mở miệng nói: "Trưởng đài, ngài có thể cho tôi hai tờ thư mời không?"
"Có thể, không vấn đề, đợi lát nữa tôi chia cho cô hai mã số, đến lúc đó cô trực tiếp quét mã vào là được." Có lẽ trưởng đài còn muốn thông báo với những người khác, nhanh chóng nói xong, liền cúp điện thoại.
Tống Thanh Xuân để điện thoại di động xuống, gọi Phương Nhu sắp rời khỏi cửa: "Chị dâu."
Phương Nhu quay đầu, ôn nhu "hở?" một tiếng.
"Đêm này công viên Bắc Hải có party mừng năm mới, ba đã ngủ, hiện tại thời gian còn sớm, chị đi chuẩn bị một chút, cùng em đi qua giúp vui đi?"
Phương Nhu chậm rãi từ từ lắc đầu, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm nói: "Thôi, chị vẫn là nên không đi, cũng không có chuẩn bị quần áo..."
Phương Nhu giống như là sợ Tống Thanh Xuân tiếp tục khuyên mình, dừng một chút, liền nói: "Lại nói, nếu như ba tỉnh lại, còn có một người có thể sai bảo."
Tống Thanh Xuân là thật sự muốn để cho Phương Nhu đi với mình, nhưng cô lại nhìn ra được Phương Nhu tìm nhiều lời như vậy, chính là không muốn đi.
Tuy đáy lòng Tống Thanh Xuân có một chút tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng Phương Nhu.
-
Tống Thanh Xuân vừa vào công viên Bắc Hải, liền thấy du thuyền hai tầng cỡ lớn trôi ở trên hồ nước.
Thuyền trang trí có màu sắc mùi vị cổ xưa, chung quanh treo đầy từng dãy đèn ***g lớn màu đỏ, thoạt nhìn đặc biệt vui mừng, rất có ý vị năm mới.
Tống Thanh Xuân quét mã lên thuyền, mới phát hiện bên trong cũng cùng một phong cách Trung Quốc, tất cả người phục vụ đều là mặc sườn xám tao nhã màu đỏ thẩm, ngay cả ly R*ợ*u cũng đều là ly lưu ly màu xanh ngọc.
Trong khoang thuyền tầng một đã tập họp đầy người, tuy Tống Thanh Xuân không dám cam đoan biết hết mọi người, nhưng đại đa số đều là quen biết, cho dù mỗi lần Tống Thanh Xuân hàn huyên chạm cốc với mọi người đều chỉ là ra dáng nhấp một ngụm R*ợ*u nhỏ, nhưng chịu không nổi nhiều người, kính một vòng R*ợ*u, cũng khiến cho cô có chút ăn không tiêu.
Từ lúc cô trèo lên thuyền, vẫn còn chưa quan sát tỉ mỉ bố trí của chiếc thuyền này, đúng lúc Tống Thanh Xuân đi qua bậc thang, liền giả bộ muốn ngắm nhìn thưởng thức thuyền, tạm thời thoát khỏi hiện trường party, đi áp chế men R*ợ*u xuống.
Tầng hai của chiếc thuyền có một nửa diện tích là sàn tàu, một nửa diện tích khác là phòng khách và khu nghỉ ngơi.
Trong khu nghỉ ngơi tụ tập không ít người, đang đánh bài, Tống Thanh Xuân không vào trong, cách thủy tinh nhìn vào trong, liền đi dọc hành lang, vừa chào hỏi người quen thỉnh thoảng chạm mặt, vừa đi đến trên sàn tàu.
Có vài cửa phòng khách không khóa, bên trong có nam nam nữ nữ đang ngồi tán gẫu, tiếng cười không ngừng, Tống Thanh Xuân xuyên qua cửa mở ra liếc nhìn vào trong, trang sức đúng là đủ xa hoa, có thể so với khách sạn bảy sao, xem ra lão tổng Hoa Nặc thật là bỏ ra vốn lớn vì chiếc thuyền này.
Vừa bước lên boong, gió lạnh thổi tới trước mặt, thổi đến Tống Thanh Xuân khẽ run rẩy, trực tiếp co chân lại, xoay người lên khoang thuyền lần nữa.
Thật ra tầng hai cũng không có gì tốt để đi dạo, khi Tống Thanh Xuân đi qua cửa căn phòng khách thứ hai, người bên trong lại đúng lúc đi ra, chạm mặt đối diện, là hội trưởng hội học sinh cao trung.
Hội trưởng gọi Tống Thanh Xuân vào phòng ngồi, nói bên trong tụ tập không ít bạn học cao trung, Tống Thanh Xuân còn chưa lên tiếng, liền nghe thấy bên trong truyền tới tiếng nói của Đường Noãn: "Dĩ Nam, vặn mở giúp em."
Tống Thanh Xuân lười phải vào trong tìm không tự nhiên cho mình, liền tìm một cái cớ qua loa muốn đi toilet, đi về phía cầu thang.
Tống Thanh Xuân vừa đi đến chỗ rẽ ngoặt giữa cầu thang, liền nghe được phía sau truyền tới tiếng nói quen thuộc của Tần Dĩ Nam: "Tống Tống?"
Tống Thanh Xuân dừng bước lại, quay đầu, thấy Tần Dĩ Nam mặc một thân âu phục màu xanh, tinh thần tuấn lãng giẫm bậc thềm, chậm rãi đi xuống.
Tống Thanh Xuân chờ đến khi Tần Dĩ Nam đi đến trước mặt, mới mở miệng chào hỏi: "Anh Dĩ Nam."
"Tới đây khi nào?"
"Mới tới được một lúc."
"Vậy sao không tới tìm anh?"
"Vừa mới tán gẫu với bọn họ ở dưới lầu."
Khuôn mặt Tống Thanh Xuân vẫn luôn mỉm cười, Tần Dĩ Nam hỏi cái gì, cô liền đáp cái đó, không nói câu vô nghĩa nào.
Trước đây cô không phải như vậy, anh hỏi một câu, cô vẫn luôn có thể nói líu ríu rất lâu...
Tần Dĩ Nam đột nhiên trầm mặc lại, con ngươi đen nhánh của anh nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, nhìn không nháy mắt, giống như là đang tìm tòi nghiên cứu cái gì, qua một hồi lâu mới mở miệng, ngữ khí mang theo một chút nghiêm túc: "Tống Tống, gần đây anh làm chuyện gì khiến cho em không vui à?"
Tống Thanh Xuân lập tức sững sờ, quá rất lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: "Không có."
"Không có sao?" Tần Dĩ Nam hỏi lại, giọng nói ôn nhu và nồng đậm, anh tiếp tục không chớp mắt nhìn Tống Thanh Xuân chăm chú, giống như muốn nhìn ra một ít manh mối, phán đoán lời nói của cô là thật hay giả.
Vẻ mặt cô gái bình tĩnh, khóe môi khẽ nhếch, thoạt nhìn rất nhu thuận xinh đẹp, bộ dáng không giống như là đang nói dối.
Chẳng lẽ là anh suy nghĩ quá nhiều?
Tần Dĩ Nam trầm tư một lúc, nhẹ nháy mắt một cái, thu hồi tầm mắt nhìn Tống Thanh Xuân chăm chú, sau đó lấy từ túi trong ra tới một hộp nhỏ được gói rất tinh xảo, đưa cho Tống Thanh Xuân: "Đây là món quà năm mới tặng cho em."
Tống Thanh Xuân đưa tay ra nhận lấy: "Cám ơn anh Dĩ Nam."
Tần Dĩ Nam đứng không nhúc nhích, liếc mắt nhìn vài lần hộp gấm nắm trong bàn tay cô, cuối cùng vẫn nhịn không được, lại mở miệng hỏi: "Không mở ra xem thử sao?"
"Về nhà rồi mở cũng giống vậy thôi." Tống Thanh Xuân nở nụ cười dịu dàng với Tần Dĩ Nam, vẫn là không mở quà ra, cô dừng một chút, nói tiếp: "Như vậy có thể giữ được một chút thần bí."
Tần Dĩ Nam không lên tiếng, biểu tình ôn nhuận lại trở nên hơi nghiêm túc.
Nếu như nói vừa rồi anh cho rằng là chính mình nghĩ quá nhiều, như vậy hiện tại anh thật xác định không phải chính mình nghĩ quá nhiều.
Mỗi lần gặp mặt vào lễ tết, Tống Thanh Xuân đều sẽ quấn quýt anh đòi quà tặng, dần dà, anh liền dưỡng thành thói quen, sẽ luôn sớm chuẩn bị một phần quà tặng cho cô vào lễ tết.
Mỗi khi cô nhận được quà của anh, cô vẫn luôn rất H**g phấn vừa hỏi anh là quà tặng gì, sau đó khẩn cấp vội vã mở ra.
Đại đa số quà anh tặng cô đều là một ít đồ trang sức của phụ nữ, cô vẫn sẽ luôn đeo lên ở trước mặt anh, sau đó cười khanh khách hỏi anh có đẹp mắt hay không?
Có lúc, sẽ có rất nhiều người vây chung quanh, nhưng cô cũng sẽ không để ý chút nào, không giống như hôm nay, anh tặng quà cho cô, cô chỉ lạnh nhạt cầm ở trong lòng bàn tay, không chút nhảy nhót và H**g phấn giống như lúc trước.
Tần Dĩ Nam mấp máy môi, nhìn Tống Thanh Xuân, rồi trở lại trên vấn đề vừa rồi: "Tống Tống, anh vẫn cảm thấy gần đây em không quá thân thiết với anh, là anh làm sai điều gì vào lúc nào đó, chọc em không vui à?"
"Anh Dĩ Nam, là bởi vì gần đây anh quen bạn gái, nên trở nên đa sầu đa cảm ư?" Vẻ mặt Tống Thanh Xuân giương lên một chút, nửa đùa cợt, sau đó mới bày ra thái độ thành khẩn một chút, nói: "Anh Dĩ Nam, em không có không thân thiết với anh, anh là anh Dĩ Nam của em, sao em sẽ không thân thiết với anh chứ? Hơn nữa, không phải nói xong rồi ư, anh phải làm anh Dĩ Nam của em cả đời? Chẳng lẽ anh không muốn, nên mới tới nói em không thân thiết với anh?"
Đúng vậy, anh vẫn luôn là anh Dĩ Nam của cô, quá khứ là vậy, hiện tại là vậy, tương lai cũng là vậy.
Cả đời của anh cũng sẽ không biết, phía sau câu nói anh là anh Dĩ Nam của cô này, thật ra còn từng cô câu, cô thích anh.
Cô không có không thân thiết với anh, cô chỉ là không yêu anh nữa.
Cũng giống như là, anh không có chưa đủ tốt, chỉ là chưa đủ tốt với cô, anh không có chọc cô không vui, càng không có làm gì sai, chỉ là bởi vì cô một bên tình nguyện thích anh, tự tổn thương tâm của mình.
Cho nên, ở trong đáy lòng cô, anh thật chỉ là anh Dĩ Nam, cùng nhau lớn lên với cô.
Rõ ràng là anh cảm thấy cô rất xa cách với anh, anh mới hỏi , kết quả ngược lại bị cô cáo buộc vô căn cứ, Tần Dĩ Nam có chút dở khóc dở cười, chẳng qua thấy bộ dạng càn quấy của cô, trong lòng ngược lại ổn định hơn rất nhiều: "Nói bậy, sao anh có thể không muốn làm anh Dĩ Nam của em."
Ngữ khí của anh nhìn như trách cứ, nhưng lại lộ ra cưng chiều không che giấu được, giống như là loại cảm giác cưng chiều dung túng của anh trai với em gái.
Chỉ là, cho đến tận hôm nay, cô mới hoàn toàn xem hiểu.
Cô cũng đã từng xem hiểu qua một lần, đó là ở câu lạc bộ Kinh Thành, anh tặng quà sinh nhật cho cô, sau đó vỗ đầu cô, giống như là dỗ đứa bé bảo cô uống ít R*ợ*u một chút.
Đó là lần đầu tiên cô xem hiểu, anh chỉ xem cô là em gái.
Lúc đó tuy rằng cô đã quyết định không yêu anh nữa, nhưng mà, lúc ấy vẫn bị chuyện xem hiểu đó đánh thẳng vào đáy lòng, khiến cho khó chịu không thôi.
Cô không biết mình như vậy có tính là đã buông bỏ Tần Dĩ Nam chưa, hôm nay cô lại xem hiểu sự thật anh chỉ xem cô là em gái một lần nữa, hơn nữa còn là hoàn toàn xem hiểu, nhưng trong đáy lòng cô lại không khổ sở và đau đớn giống như lúc trước, thậm chí cô có thể rất thản nhiên đối diện mắt anh, dùng ngữ khí nửa thật nửa giả cười khanh khách nói một câu: "Anh Dĩ Nam, nói chuyện phải giữ lời nha!"
Tần Dĩ Nam cười, ngữ khí vẫn lộ ra một chút cưng chiều: "Anh lừa gạt em lúc nào chưa."
-
Mỗi năm Tô Chi Niệm đều sẽ trôi qua tết âm lịch với mẹ, năm nay cũng không ngoại lệ, ăn xong cơm tất niên, anh giống như bình thường, xem một chút tiết mục cuối năm mình tuyệt đối không hứng thú với mẹ của mình.
Lúc tám giờ, Tô Chi Niệm nhận được điện thoại của Đường Nặc, hỏi anh có tới công viên Bắc Hải hay không, anh nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt.
Sau khi Đường Nặc đến công viên Bắc Hải, còn chụp một tấm con thuyền của lão tổng Hoa Nặc cho anh xem, sau đó thuận thế thổi phồng một trận con thuyền đó có bao nhiêu xinh đẹp với anh.
Anh biết, Đường Nặc này là đang có ý dụ dỗ mình, so sánh với khoa trương thêm mắm thêm muối của Đường Nặc, anh tỏ vẻ đặc biệt bình tĩnh, chỉ đáp lại cho anh ta một chữ "à"
Cũng không biết có phải là chữ này đã K**h th**h Đường Nặc hay không, khiến cho anh khá hăng hái, cách một lát liền chụp một tấm hình gửi tới.
Lúc đầu anh còn sẽ xem tấm hình một chút, về sau, anh trực tiếp lựa chọn coi thường.
Nào biết, Đường Nặc còn rãnh rỗi đau trứng hơn tưởng tượng của anh, lại có thể tự chơi tự vui, làm không biết mệt, bắt đầu chụp hình gửi liên tục cho anh.
Điện thoại di động vang lên đinh đông đinh đông không ngừng, ngắn ngủn năm phút, WeChat của anh liền có 65 tin chưa đọc.
Sắc mặt anh bất động ngồi ở chỗ đó xem tiết mục cuối năm không hứng thú, nhưng mẹ anh lại bắt đầu thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động anh để ở trên bàn trà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc