Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 26

Tác giả: Diêp Phi Dạ

MẠO HIỂM LIÊN TIẾP
Hơn nữa nụ cười lại càng ngày càng sâu.
...
A? Anh cười gì vậy? Mơ giấc mơ đẹp sao?
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm khóe môi cong lên của Tô Chi Niệm, đáy lòng nổi lên một chút hiếu kỳ.
Nằm mơ thấy gì? Lại có thể cười xinh đẹp như vậy vào lúc đang ngủ, chẳng lẽ là mơ đến "Đình Đình" anh thích à?
Không biết cô gái anh thích có tên đầy đủ là gì, thời điểm cao trung anh học cùng cô, có khi nào cô có quen không!
Tống Thanh Xuân cắn ngón tay nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ liền bay đến có chút xa.
Chuyện lúc còn nhỏ, đại đa số cô đều không nhớ rõ.
Cô có biết vài chuyện lý thú lúc nhỏ, nhưng cũng đều là lúc ăn tối xong, Tống Mạnh Hoa và cô cùng xem truyền hình, rồi nhắc tới với cô.
Ở trong những chuyện lý thú mà Tống Mạnh Hoa nói với cô, có một việc ngược lại ăn khớp với "Đình Đình" .
Từ trong miệng Tống Mạnh Hoa, cô biết sự kiện kia có lẽ là phát sinh khi cô đi nhà trẻ, tên cô là Tống Thanh Xuân, bạn bè trong nhà trẻ rất thích gọi cô "Thanh Thanh" hoặc là "Xuân Xuân", thật ra hai chữ "Thanh Xuân" tổ hợp lại với nhau rất giống từ ánh mặt trời, nhưng tách ra gọi riêng, thật có chút tục và quê mùa.
Dù sao cô cũng không nhớ rõ, dựa theo giải thích của Tống Mạnh Hoa, nói cô còn nhỏ tuổi đã biết xấu hổ, về nhà liền khóc nháo nói tên mình không êm tai, muốn đổi tên.
Tống Mạnh Hoa ghét cô khóc rống lợi hại, liền lừa gạt nói sửa cho cô, sau đó cô liền vui rạo rực bắt đầu nghĩ tên cho mình.
Ban đầu cô nghĩ là một cái tên Tống Điềm Điềm, về sau cô nghĩ một cái tên Tống Đình Đình, sau đó nữa cô liền nghĩ một cái tên Tống Noãn Noãn... Dùng lời nói của Tống Mạnh Hoa, một buổi chiều cô chọn cho mình ba cái tên, nhiệt độ mỗi một cái tên đều không đủ ba tiếng, thời gian Tống Noãn Noãn dùng lâu nhất, nhưng đến mười giờ tối, lại bị cô vứt bỏ đổi thành Tống Y Y...
Mỗi lần Tống Thanh Xuân nghe Tống Mạnh Hoa nói chuyện này, cô đều sẽ không nhịn được cười, dù là hiện tại đột nhiên nghĩ tới, vẫn là bị náo loạn khi còn bé của mình chọc cho có chút dở khóc dở cười, dưới đáy lòng cô vừa yên lặng khen lúc đó mình thật đáng yêu, miệng cũng không cầm lòng nổi vui ra tiếng... Chỉ là tiếng cười của cô vừa ra, người đàn ông ngủ say đột nhiên mở to mắt ra, tầm mắt nhảy lên gần như sắp hỏng mất, nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói với cô một câu: "Đồ lừa đảo!"
Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm nói sững sờ, cô không hiểu ra sao nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, chớp chớp mắt, mặt tràn ngập vô tội.
Anh là đang mắng cô? Vẫn chưa tỉnh ngủ, nói mê sảng...
Ý nghĩ này của Tống Thanh Xuân còn chưa nghĩ xong, Tô Chi Niệm liền vừa tàn nhẫn cắn chặt hàm răng, gằn từng chữ mở miệng: "Tống Thanh Xuân, em chính là đồ lừa đảo!"
Nói xong, Tô Chi Niệm liền hung hăng vén chăn lên, xuống giường, sải bước nghênh ngang đi vào phòng tắm.
Anh có thể là rời giường không thuận khí, đóng cửa phòng tắm rầm một tiếng lớn.
Tống Thanh Xuân nhìn phòng tắm, có chút không cao hứng phồng má, nhỏ giọng nói thầm: "Người này làm sao vậy? Vừa tỉnh ngủ, liền mắng chửi người là đồ lừa đảo, cô lừa anh chuyện gì, tiết tháo hay là trinh tiết?"
Trong phòng tắm, Tô Chi Niệm nghe Tống Thanh Xuân lảm nhảm, nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi cũng không thể hóa giải bực tức nơi đáy lòng.
Anh đã nói, cô chính miệng nói với anh, cô tên là Đình Đình, sao lớn lên liền không nhớ rõ .
Hóa ra lúc trước cô ăn hai cây kẹo que anh dùng toàn bộ tài sản mua, lại nói với anh một cái tên dùng không đến ba tiếng liền vứt bỏ.
Cô còn không biết ngượng ở chỗ đó nói thầm, cô lừa anh chuyện gì?
Tống Thanh Xuân cô dùng một cái tên "Đình Đình", lừa chấp niệm cả đời của Tô Chi Niệm anh!
Tuy rằng Tô Chi Niệm vừa rời giường liền mắng Tống Thanh Xuân hai câu "đồ lừa đảo", chẳng qua anh cũng không có vứt bỏ mặc kệ Tống Thanh Xuân, sau khi đi ra từ phòng vệ sinh, mang cô đi ăn một bữa cơm trưa thịnh soạn trước, sau đó lái xe mang cô về thành phố, còn tự mình đưa cô đến dưới lầu công ty, rồi mới rời đi.
Rất nhiều khi, quan hệ giữa người và người vẫn luôn sẽ được số mệnh lặng yên kéo gần dưới tình huống thần không biết quỷ không hay.
Tuy rằng Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm vẫn tuân theo ước định mười hai tiếng từ bảy giờ tối đến bảy giờ sáng, nhưng quan hệ giữa hai người, lại bởi vì một đêm kia trở nên hơi vi diệu.
Tuy rằng Tống Thanh Xuân vẫn sẽ gọi Tô Chi Niệm là "Tô tiên sinh", nhưng số lần gọi "Tô Chi Niệm" càng ngày càng nhiều.
Mặc dù cô vẫn phải chăm sóc áo cơm sinh hoạt thường ngày của anh, nhưng có lúc anh cũng sẽ tới đây giúp một tay, ví dụ giúp cô rửa thức ăn, lau dĩa, thậm chí còn có một hai lần bữa sáng đều là anh tỉnh dậy tương đối sớm mua về.
Cô vẫn có một ít kiêng dè anh, không dám đặc biệt phóng khoáng ở trước mặt của anh, nhưng so với bộ dáng trước đây nhìn thấy anh liền câu nệ đã tốt hơn rất nhiều, có lúc cùng ăn cơm tối, cô vẫn sẽ lải nhải không ngừng nói chuyện cười với cô, thậm chí vào lúc anh không bận, sẽ lôi kéo anh chơi game với cô.
Rất nhiều khi, có quan hệ của người với người nhích tới gần nhau, cũng có quan hệ của người với người sẽ tách xa nhau.
Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam không có bất cứ tranh cãi gì, từ nhỏ đến lớn, bọn họ như hai đứa bé vô tư, trước đây Tống Thanh Xuân gần như không có gì giấu Tần Dĩ Nam, cô chỉ che giấu một bí mật ở trước mặt anh, chính là cô thích anh.
Nhưng từ một đêm đó, Tống Thanh Xuân bắt đầu trở nên có rất nhiều chuyện không nói với Tần Dĩ Nam nữa, ví dụ Tống Thừa không phải tự sát, lại ví dụ xí nghiệp Tống thị dưới sự dẫn dắt của Tô Chi Niệm, lợi nhuận tháng này là hai ngàn vạn.
Cô chẳng những không còn không có gì giấu Tần Dĩ Nam, cô còn không giống như trước, mỗi ngày đều gửi tin nhắn với Tần Dĩ Nam, cũng không còn giống như trước đây, thỉnh thoảng sẽ nghĩ cớ quấn quýt anh mời cô ăn cơm.
Tống Thanh Xuân và Đường Noãn là cùng một công ty, Tần Dĩ Nam thường xuyên tới đón Đường Noãn tan tầm, số lần cô gặp anh rất nhiều, hai người gặp mặt sẽ chào hỏi, sẽ hàn huyên, sẽ quan tâm đối phương, nhưng Tống Thanh Xuân sẽ không tìm được cảm giác thân thiết trước kia nữa.
Từ trong đối thoại của Tần Dĩ Nam, cô biết được rốt cuộc Tần Dĩ Nam và Đường Noãn đã xác lập quan hệ.
Anh theo đuổi cô ta lâu như vậy, cuối cùng ước nguyện được đạt thành, bọn họ trở thành bạn bè nam nữ chân chân chính chính.
Cuối cùng cô vẫn không có vạch trần diện mục chân thật của Đường Noãn, nhưng cô cũng hoàn toàn buông tha ý nghĩ tỏ tình với Tần Dĩ Nam, hơn nữa là vĩnh viễn buông tha, trước khi buông tha, cô làm một chuyện cuối cùng vì nỗ lực tiếp cận mơ ước nhiều năm như vậy của mình, đó chính là giấu giếm chuyện lúc trước Đường Noãn mạo danh cô nói những tờ giấy kia là cô ta truyền.
Cô nghĩ, đó có lẽ là một chuyện không oán không hối cuối cùng mà cô làm vì tình yêu đơn phương với anh.
Thời gian yên tĩnh tốt đẹp, vẫn sẽ trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác liền đi vào một tháng cuối cùng, còn có thời gian khoảng bảy tám ngày, liền đến tết âm lịch.
Công việc trước ngày nghỉ tết âm lịch, vẫn luôn là bận rộn nhất, có lúc bận cả ngày, vội đến người ta choáng váng.
Nhưng mà thời điểm bận rộn như vậy cũng sẽ có một ngày kết thúc, Tống Thanh Xuân gặp được một chuyện rất nguy hiểm.
Hôm đó sắp đến giờ tan tầm, trưởng đài tới bộ phận ký giả thông báo một vài chuyện, khiến cho thời gian tan tầm muộn gần nửa tiếng.
Chờ đến khi trưởng đài rời đi, Tống Thanh Xuân đi nhà vệ sinh một chuyến, thời điểm đi ra, người trong phòng làm việc đã đi hết, chỉ còn lại người vệ sinh đang quét dọn vệ sinh.
Tống Thanh Xuân thu dọn đồ xong, đi thang máy xuống lầu, trong đại sảnh tầng một, hai tiểu thư lễ tân đã tan tầm, cửa lớn chỉ lưu lại một người bảo vệ đang trực ban.
Đi ra từ cửa xoay tròn, gió lạnh thổi lên mặt, Tống Thanh Xuân vội vàng xoay người, kéo khóa áo ngoài khoá, rút khăn quàng cổ từ trong túi xách ra quấn thật kín, sau đó lúc đang chuẩn bị đội mũ, nghe được phía sau truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Tống Tống."
Động tác Tống Thanh Xuân dừng một chút, xoay người, thấy xe Tần Dĩ Nam dừng lại ở phía dưới bậc thềm ven đường, anh ngồi ở trên ghế lái, nghiêng thân thể, đầu cố gắng thò ra cửa sổ xe tay lái phụ, trên mặt treo nụ cười: "Tan tầm?"
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, đội tốt mũ, mới không nhanh không chậm bước chân xuống bậc thang, sau đó ngừng lại ở nơi cách xe Tần Dĩ Nam khoảng một mét, mở miệng hô một tiếng: "Anh Dĩ Nam."
Tần Dĩ Nam lại nhoẻn miệng cười, anh mở khóa xe, chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau xe: "Bên ngoài lạnh, muốn đi lên ngồi một lát không?"
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, còn chưa trả lời câu nói của Tần Dĩ Nam, bên cạnh liền truyền tới giọng nói của Đường Noãn: "Dĩ Nam, anh cầm giúp em một chút, có chút nóng..."
Tống Thanh Xuân nghe tiếng nghiêng đầu một chút, thấy mỗi tay của Đường Noãn bưng một ly cà phê, đi xuống từ trên bậc thang tiệm cà phê cách đó không xa.
"Tống Tống, xin lỗi, chờ chút." Tần Dĩ Nam tặng cho Tống Thanh Xuân một nụ cười xin lỗi, liền đẩy cửa chỗ tài xế ra, xuống xe, đi về phía Đường Noãn, sau đó đưa tay ra nhận ly cà phê, tự nhiên và thân mật dắt tay cô ta, đi tới bên cạnh xe.
Dừng lại ở trước xe, Tần Dĩ Nam nghĩ đều không nghĩ ra liền cầm ly cà phê trong tay đưa cho Tống Thanh Xuân: "Tống Tống, uống một chút cho ấm áp."
Tống Thanh Xuân đã sớm thấy Đường Noãn, hai tay bưng ly cà phê khác chậm rãi uống một ngụm, mới mở miệng cười khanh khách chào hỏi một tiếng với Tống Thanh Xuân: "Thanh Xuân."
Tống Thanh Xuân nhìn Đường Noãn chăm chú, không có tiếp lời, mà là lắc lắc đầu với ly cà phê Tần Dĩ Nam chuyển tới, tìm một cái cớ dịu dàng cự tuyệt: "Cám ơn anh Dĩ Nam, không cần, dạ dày em có chút không thoải mái."
Thần sắc Đường Noãn giống như bình tĩnh đứng ở một bên, khi nghe được câu trả lời của Tống Thanh Xuân, cười như không cười liếc cô một cái, dáng dấp kia giống như là đã sớm đoán được Tống Thanh Xuân sẽ cự tuyệt.
Ngược lại khi Tần Dĩ Nam nghe được lời nói này của Tống Thanh Xuân, mi tâm nhẹ nhàng nhíu lại: "Dạ dày không thoải mái? Sinh bệnh sao? Đi khám bác sĩ chưa?"
Đường Noãn cho rằng chiếm thượng phong, đang biếng nhác thưởng thức cà phê, nghe được ba vấn đề quan tâm liên tiếp của Tần Dĩ Nam, ánh mắt hơi dừng lại một chút, vẻ mặt treo lên một chút không vui như có như không.
Tần Dĩ Nam cũng như trước đây, mỗi khi cô có chút không thoải mái, đều là sẽ là một bộ dáng rất khẩn trương, trước đây mỗi khi cô thấy vẻ mặt như vậy của anh, đáy lòng sẽ luôn ấm áp, nhưng hiện tại, cô lại phát hiện đáy lòng của mình lại đặc biệt bình tĩnh.
Tống Thanh Xuân kéo nhẹ khóe môi một chút, ấm giọng đáp: "Em không có việc gì, chỉ là có chút đói."
Vẻ mặt Tần Dĩ Nam lơi buông lỏng một chút, sau đó nhìn thoáng qua quán cà phê phía sau, nói: "Em chờ chút, anh mua chút đồ cho em ăn."
Nói xong, Tần Dĩ Nam liền buông tay nắm Đường Noãn ra.
Đáy mắt Đường Noãn nhất thời xẹt qua một chút không vui lòng, sở dĩ cô ta đáp ứng làm bạn gái của Tần Dĩ Nam, chẳng qua là không muốn cho Tống Thanh Xuân có cơ hội tỏ tình với Tần Dĩ Nam.
Tống Thanh Xuân là người như thế nào, cô ta hiểu rõ nhất, Tần Dĩ Nam chính là chỗ yếu của Tống Thanh Xuân, dù là Tống Thanh Xuân hận thấu cô ta, nhưng nếu Tống Thanh Xuân biết Tần Dĩ Nam ở cùng một chỗ với cô ta, Tống Thanh Xuân vì Tần Dĩ Nam, thà rằng chính mình khó chịu cũng sẽ không vạch trần bộ mặt thật của cô ta.
Cô ta vẫn luôn cho rằng, ở đáy lòng Tần Dĩ Nam, cô mới là quan trọng nhất, bởi vì có rất nhiều rất nhiều lần, Tần Dĩ Nam vì cô ta vứt bỏ mặc kệ Tống Thanh Xuân, nhưng vào lần đánh đố ở bữa ăn Bắc Kinh kia, Tần Dĩ Nam lại có thể cứu Tống Thanh Xuân ở giây phút quan trọng nhất.
Đừng nói là khuôn mặt lúc đó của Tống Thanh Xuân rất kinh ngạc, không dám tin tưởng, ngay cả chính cô ta cũng không thể tin tưởng một màn kia.
Về sau cô ta liền nghĩ, có lẽ là Tần Dĩ Nam thấy cô ta né tránh, mới đi cứu Tống Thanh Xuân.
Từ đầu đến cuối cô ta đều chắc chắn ở đáy lòng Tần Dĩ Nam, cô ta là không thể thay thế.
Không biết trước đây là cô ta quá tự tin khinh thường không cẩn thận, hay là chuyện ở tiệc Bắc Kinh lần đó vẫn lưu lại bóng ma trong đáy lòng cô ta, gần đây cô ta thường xuyên chú ý đến, Tần Dĩ Nam đối tốt Tống Thanh Xuân, giống như chẳng hề ít hơn cô.
Tần Dĩ Nam vừa mới xoay người, giống như là nghĩ đến cái gì, liền quay đầu: "Tống Tống, em muốn ăn gì? Trà sữa và sandwich được không?"
Ánh mắt Đường Noãn trở nên càng lạnh, ngón tay nắm cà phê của cô ta hơi tăng lực đạo, cốc giấy đều trở nên hơi méo mó.
Cô ta hiểu rõ đáy lòng mình thấy không cam tâm và không phục, những năm này, cô ta đắc chí nhất chính là Tần Dĩ Nam đối tốt với cô ta trước mặt Tống Thanh Xuân, nhưng hiện tại, điểm đắc chí duy nhất này của cô ta giống như đều sắp không giữ được.
Khóe môi cô dùng sức kéo căng, mắt híp lại, đột nhiên cổ tay lệch một cái, đổ cà phê lên trên cánh tay của mình, sau đó trong miệng liền phát ra tiếng kinh hô: "á..." yếu ớt.
Vốn Tần Dĩ Nam chuẩn bị rời đi, nghe được tiếng hô của Đường Noãn, bất giác quay đầu nhìn một cái, thấy cổ tay của cô ta bị cà phê nóng hổi phỏng đỏ rực, mi tâm nhíu lại, người liền bước dài đến trước mặt cô ta, khuôn mặt quan tâm nắm lấy cổ tay cô ta, vừa kiểm tra, vừa mang theo vài phần đau lòng và trách cứ nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Đáy mắt Đường Noãn chứa một tầng sương mù, điềm đạm đáng yêu nhìn Tần Dĩ Nam một cái, không lên tiếng.
Tần Dĩ Nam đưa tay ra, xuyên qua cửa sổ tai lái phụ hạ xuống, rút hai tờ khăn ướt, vừa cẩn thận dè dặt lau cho cô ta, vừa thương tiếc thổi khí: "Xem tình huống này, bỏng rất nghiêm trọng, không được, chúng ta vẫn là đi bệnh viện nhìn xem..."
Quả nhiên... ở đáy lòng Tần Dĩ Nam, trước giờ Đường Noãn cô ta vẫn là quan trọng nhất, chỉ là cô ta nghĩ, cô ta có thể chia vài phút để cho đáy mắt Tần Dĩ Nam có chút sự tồn tại của Tống Thanh Xuân.
Đường Noãn đưa mắt nhìn Tống Thanh Xuân, khóe môi hơi hơi nâng lên, nở rộ một nụ cười chế nhạo Tống Thanh Xuân, một giây sau đó, cô ta liền ôn nhu nhẹ nhàng nói với Tần Dĩ Nam : "Dĩ Nam, em không có việc gì, anh đi mua thứ gì cho Thanh Xuân ăn đi."
Tần Dĩ Nam không chú ý đến tâm tư nhỏ của Đường Noãn, nhưng Tống Thanh Xuân lại thấy rõ ràng hết tất cả.
Cô có thể lại đang giả mù sa mưa sao?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân cười lạnh hai tiếng, ra vẻ không nhìn thấy ánh mắt thị uy của Đường Noãn, không chờ Tần Dĩ Nam nói chuyện, liền mở miệng trước.
"Anh Dĩ Nam, anh không cần phải để ý đến em, đoán chừng trong nhà đã chuẩn bị xong cơm chiều, em về nhà trước."
Đường Noãn dùng chiêu này rất nhiều lần, lúc trước cô ta sẽ luôn sảng khoái, mỗi một lần đều có thể khiến cho đáy lòng cô khó chịu rất lâu.
Dù là lúc trước sau khi cô quyết định buông tha Tần Dĩ Nam, Đường Noãn dùng chiêu này ở trước mặt cô, đáy lòng cô vẫn sẽ không thoải mái.
Nhưng hiện tại, Tống Thanh Xuân không biết chính mình có phải đã ૮ɦếƭ lặng rồi không, giờ này khắc này, cô lại có thể cảm thấy mình giống như là một người ngoài cuộc đang xem kịch, đáy lòng trừ bỏ cảm thấy không đáng cho Tần Dĩ Nam, lại có thể không tê tâm liệt phế khổ sở như lúc trước, chẳng qua vẫn sẽ có một chút khó chịu, khó chịu Đường Noãn luôn không biết trân quý.
Tần Dĩ Nam nghe được tiếng nói của Tống Thanh Xuân, vậy mới nghĩ đến mình vừa rồi vốn đang chuẩn bị mua đồ ăn cho Tống Thanh Xuân, anh có chút xin lỗi quay đầu: "Tống Tống..."
Hai người quen nhau nhiều năm, có chút ăn ý, là không cần ngôn ngữ, liền biết đáy lòng đối phương nghĩ nói gì, Tống Thanh Xuân cười cười với Tần Dĩ Nam, cắt đứt lời nói của anh: "Anh Dĩ Nam, anh nhanh chóng mang cô ấy đi bệnh viện đi, em cũng đi đây."
Tống Thanh Xuân là thật không bằng lòng ngốc cùng một chỗ với Đường Noãn một phút nào, cô phất phất tay với Tần Dĩ Nam, lại nói một câu "gặp lại sau", liền dẫn đầu xoay người, bước nhanh rời đi.
Lúc trước Tống Thanh Xuân đều là đón xe về nhà, nhưng hôm nay tan tầm muộn, hiện tại lại là giờ cao điểm vào buổi tối, con đường vô cùng hỗn loạn, cô sợ không trở về biệt thự Tô Chi Niệm trước bảy giờ được, cho nên liền lựa chọn đi tàu điện ngầm.
Trạm tàu điện ngầm cách công ty khoảng một ngàn năm trăm mét, thời điểm Tống Thanh Xuân đi đến giao lộ trước mặt chuẩn bị rẽ ngoặt, có một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen đột nhiên ngăn cô lại: "Chào cô, tiểu thư, quấy rầy một chút, cô biết cửa hàng Hoa Dung ở nơi nào không?"
Tống Thanh Xuân là người lớn lên ở Bắc Kinh, gần mười năm nay Bắc Kinh phát triển đặc biệt nhanh, cô cũng không dám cam đoan mình biết rất nhiều nơi, nhưng cô vẫn là biết ít nhiều cửa hàng lớn tương đối có tiếng.
Tống Thanh Xuân không có bất cứ do dự nào, liền nói địa chỉ với người đàn ông hỏi đường.
Có thể là do khăn quàng cổ che khuất nửa gương mặt, lời Tống Thanh Xuân nói ra có chút không rõ ràng, người đàn ông không có nghe hiểu, trước là cười có chút xấu hổ, sau đó mới mang theo áy náy mở miệng nói: "Xin lỗi, tiểu thư, tôi có chút không nghe rõ, cô có thể lấy khăn quàng cổ xuống lặp lại lần nữa không?"
Tống Thanh Xuân kéo khăn quàng cổ xuống, lặp lại lời nói vừa rồi với người đàn ông kia lần nữa.
Trong lúc cô nói, mắt người đàn ông luôn không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt cô.
Chờ đến khi Tống Thanh Xuân nói xong, tầm mắt của anh ta còn đang nhìn chằm chằm mặt cô.
Tống Thanh Xuân bị anh ta nhìn đến có chút ngại ngùng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Xin hỏi, anh nhớ chưa?"
Người đàn ông hoàn hồn, mắt nhìn chằm chằm mặt Tống Thanh Xuân, đột nhiên gật đầu, nói "Cám ơn", anh ta nói nhiều lần, mới xoay người rời đi, vừa đi, vừa tiếp tục quay đầu nhìn Tống Thanh Xuân nhiều lần.
Tống Thanh Xuân không biết có phải mình quá mức mẫn cảm hay không, vẫn luôn cảm thấy ánh mắt người đàn ông kia nhìn mình mang theo vài phần nghiên cứu, cô quấn kín cổ, tăng tốc bước chân đi đến trạm tàu điện ngầm.
Người trong trạm tàu điện ngầm rất nhiều, Tống Thanh Xuân trôi nổi dập dờn đi theo đám người quẹt thẻ giao thông, quá kiểm an, vừa đi đến sân ga, đúng lúc tàu điện ngầm đến, bởi vì nhiều người, Tống Thanh Xuân không chen lên, lựa chọn chờ chuyến tàu điện ngầm tiếp theo.
Tàu điện ngầm mang đi 90% hành khách trên sân ga.
Tàu điện ngầm mang đi 90% hành khách trên sân ga, Tống Thanh Xuân rất dễ dàng liền chiếm một chỗ tương đối gần phía trước, cô lợi dụng khe hở tàu điện ngầm, cầm điện thoại ra nhìn tin tức WeChat một lát.
Mới chỉ một phút, trên sân ga lại lần nữa chất đầy người.
Tàu điện ngầm sắp vào trạm, có tiếng loa phát thanh truyền tới, Tống Thanh Xuân mới vừa chuẩn bị thu hồi điện thoại di động chờ lên xe, cũng không biết sau lưng bị ai chen một chút, lực đạo đó khiến cho bước chân cô không khống chế được liền vượt qua đường vàng, bổ nhào về phía trước.
Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, Tống Thanh Xuân không hề chuẩn bị, cả người cô còn chưa phản ứng được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được nhiều tiếng "Cẩn thận", chân đã đến bên bờ sân ga.
Mắt thấy một bàn chân cô sắp bước ra, cả người sẽ lập tức ngã vào đường ray tàu điện ngầm, có một người đột nhiên vọt ra từ trong đám người, đưa tay ra ôm cánh tay cô, cứng rắn kéo cô trở về từ trong từng trận kinh hô.
Phản ứng của người kia chỉ đơn thuần là phát ra từ bản năng, sức lực lớn đến kinh người, Tống Thanh Xuân trực tiếp bị kéo ***ng vào trong *** anh, hai người đồng loạt liền ngã trên mặt đất, theo sau là tiếng còi phát ra từ tàu điện ngầm, xẹt qua trước mặt hai người.
Tất cả sân ga an tĩnh khoảng mười giây đồng hồ, mới lần nữa xao động lên, có người nhiệt tình xông tới quan tâm: "Các người có sao không?"
"Tôi không có việc gì." Người cứu Tống Thanh Xuân là một chàng trai rất trẻ tuổi, anh ta cười sảng khoái với mọi người một tiếng, tư thế rất lưu loát đứng lên từ dưới mặt đất, anh ta phủi phủi bụi trên người, thấy Tống Thanh Xuân còn ngốc hồ hồ ngồi dưới đất, liền khom người cũng kéo cô lên, còn thuận thế chào hỏi một tiếng: "Này, cô vẫn ổn chứ?"
Đáy mắt Tống Thanh Xuân còn lưu lại một chút hoảng sợ, nghe được giọng nói của chàng trai, con ngươi đen như mực chậm chạp chuyển hai cái, máy móc xoay đầu qua, nhìn về phía anh ta.
Ánh mắt cô trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, rất rõ ràng là bị sự cố vừa đột nhiên xảy ra làm kinh hãi.
Tàu điện ngầm dừng lại hẳn, cửa xe mở ra, mọi người thấy hai người đều không có việc gì, bắt đầu lần lượt lên tàu điện ngầm.
Tống Thanh Xuân kinh hãi quá độ, chân mềm có chút đứng không vững, chàng trai thấy bộ dạng này của cô, dứt khoát làm người tốt đến cùng dìu đỡ cô lên tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm đứng thành hai hàng, Tống Thanh Xuân trì độn mới phục hồi tinh thần lại, một màn vừa phát sinh trên sân ga giống như là cảnh phim chậm rãi, quay về trong đầu óc cô một lần rồi một lần, sau đó tốc độ tim đập của cô càng lúc càng nhanh, phía sau lưng tràn đầy một tầng mồ hôi lạnh.
Vừa rồi, nếu không phải là có người phản ứng đúng lúc bắt lấy cánh tay của cô, sợ là hiện tại cô đã bị tàu điện ngầm nghiền thành bánh thịt người...
Tống Thanh Xuân sợ hãi không thôi nhắm mắt lại, thở sâu từng ngụm khí mấy lần mới miễn cưỡng ổn định tinh thần, sau đó mở to mắt, nhìn về phía ân nhân cứu mạng của mình.
Bộ dáng chàng trai khoảng mười tám, mười chín tuổi, vóc dáng rất cao, lớn lên rất thanh tú, còn mang một cái kính không gọng, làm cho người ta có cảm giác rất thanh xuân rất ánh mặt trời.
Chàng trai tiếp xúc đến tầm mắt của cô, liền toét miệng nở nụ cười với cô: "Bây giờ chị không sao rồi chứ?"
Tống Thanh Xuân đáp lại anh ta bằng một nụ cười, câu chữ nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Không có việc gì, cám ơn cậu."
Chàng trai thấy cô cười, đáy mắt xẹt qua một chút kinh diễm, sau đó mặt liền đỏ lên, anh ta có chút vô thố giơ tay lên, gãi gãi đầu, nói chuyện cũng lắp bắp lên theo: "Không, không có việc gì, chuyện nhỏ, chuyện rất nhỏ."
Biểu hiện của chàng trai ngây ngô và đáng yêu, khiến cho tâm hoảng sợ của Tống Thanh Xuân buông lỏng rất nhiều, cô mỉm cười với chàng trai, lại nói cảm ơn lần nữa.
Chàng trai càng thêm ngại ngùng, mặt đỏ giống như là muốn nhỏ ra máu.
Tống Thanh Xuân biết điều liền đổi đề tài: "Tên cậu là gì?"
Chàng trai giơ tay lên, có chút mất tự nhiên cọ xát mũi, nói với Tống Thanh Xuân hai chữ: "Cao Hạo."
Dừng một chút, chàng trai cũng hỏi: "Chị thì sao?"
"Tống Thanh Xuân."
"Tên của chị hơi quen, hình như em nghe qua ở nơi nào rồi... A, em nhớ ra rồi, có phải chị là phóng viên của TW không?"
...
Trong quá trình tán gẫu với chàng trai, Tống Thanh Xuân biết anh ta là học sinh của Bắc Đại, học năm hai, là người Hồ Bắc, lần đó là trạng nguyên của thi tốt nghiệp trung học.
Tống Thanh Xuân tới trạm trước, cô vốn muốn mời chàng trai ăn bữa cơm để tỏ lòng biết ơn, chẳng qua chàng trai sốt ruột đi hẹn hò với bạn gái, nên thôi.
Đi ra từ trong tàu điện ngầm, gió lạnh thổi qua, đầu óc Tống Thanh Xuân tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô vừa đi đến biệt thự của Tô Chi Niệm, vừa nhớ lại một lần trước trước sau sau chuyện phát sinh ở trong tàu điện ngầm, càng nghĩ càng cảm thấy sợ.
Thời điểm Tống Thanh Xuân nhanh chóng đi đến cửa biệt thự Tô Chi Niệm, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho vòng tròn bạn bè, đơn giản trình bày một lần chuyện kích thích và kinh hiểm chỗ đường tàu điện ngầm của mình, thuận tiện còn thêm một câu "Chỉ suýt chút nữa, tớ liền gặp được thượng đế ", phía sau còn bổ sung thêm mấy cái biểu tình "Khóc lóc" và "Ủy khuất".
Tô Chi Niệm quản lý hai công ty, ở trong thời gian gần tết âm lịch này, bận rộn đến rối tinh rối mù.
Anh mới vừa mở một video hội nghị xí nghiệp Tống thị ở trong phòng làm việc của tổng giám giám công ty mình, sau khi kết thúc, chưa kịp uống ngụm nước liền bị Trình Thanh Thông nhắc nhở đi họp ở trong phòng hội nghị.
Tô Chi Niệm xoa ấn mi tâm bởi vì có chút mệt mỏi, đứng lên, cầm điện thoại di động lên, liền đi ra khỏi phòng làm việc.
Trình Thanh Thông ôm máy vi tính và văn kiện, nhắm mắt theo đuôi đi phía sau anh.
Lúc sắp đi đến phòng họp, điện thoại di động của Tô Chi Niệm ting một tiếng.
Tô Chi Niệm lấy điện thoại di động ra, thấy là nhắc nhở của WeChat, nhấn vào, phát hiện là thông báo WeChat vừa gửi tới , thời điểm vừa mới chuẩn bị rời khỏi, thấy nơi vòng bạn bè đỏ một điểm, thuận tay nhấn vào trong, tin thứ nhất chính là nội dung Tống Thanh Xuân gửi cho vòng tròn bạn bè.
"Tối nay tan việc ngồi tàu điện ngầm, bị người chen lấy ra khỏi đường dây vàng an toàn, nếu như không phải có người ra tay cứu giúp trong lúc nguy cấp, đoán chừng ngày mai tôi liền ở trên đầu đề tin tức... Thật rẩ nguy hiểm, đến hiện tại lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, chỉ suýt chút nữa thôi, tôi liền được gặp thượng đế ..."
Bước chân Tô Chi Niệm bỗng dưng ngừng lại.
Trình Thanh Thông có chút không rõ nhìn về phía anh: "Tô tổng?"
Tô Chi Niệm nhắm mắt làm ngơ, mắt không chớp tiếp tục nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động một lúc, sau đó mi tâm liền hung hăng nhíu lại, anh chỉ chỉ cửa phòng họp với Trình Thanh Thông, ra hiệu cô ta đi vào trước, sau đó liền cầm điện thoại di động, vừa nhấn dãy số, vừa đi tới cửa sổ sát đất cách đó không xa.
Điện thoại rất nhanh liền được nhận nghe, theo tiếng "alo" mềm mại của Tống Thanh Xuân truyền tới, Tô Chi Niệm còn nghe được tiếng nước chảy ào ào và âm thanh máy hút khói.
Cô đang nấu cơm? Xem ra cô không có bị thương...
Trái tim lơ lửng của Tô Chi Niệm cuối cùng cũng rơi xuống dưới, anh vừa lén thở phào một hơi, vẻ mặt lại cứng ngắc lần nữa, bởi vì anh...
Trái tim lơ lửng của Tô Chi Niệm cuối cùng cũng rơi xuống dưới, anh vừa lén thở phào một hơi, vẻ mặt lại cứng ngắc lần nữa, bởi vì từ trong điện thoại của Tống Thanh Xuân, ngoại trừ âm thanh db nấu cơm của cô, anh còn nghe thấy tiếng vang db nhỏ khác.
Âm thanh kia rất nhỏ rất yếu ớt, đừng nói là người bình thường, cho dù là thính giác bén nhạy bẩm sinh của anh, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghe thấy.
Âm thanh kia rất kỳ lạ... Là tiếng động chưa từng xuất hiện qua trong biệt thự anh đã sống hai năm nay.
Bởi vì Tống Thanh Xuân đang ở phòng bếp, tạp âm hơi lớn, mà anh lại ở trong công ty, đại đa số nhân viên nhìn thấy anh chưa tan việc, cũng đều ở lại tăng ca theo.
Âm thanh đánh máy, âm thanh nghe điện thoại, tiếng tán gẫu ở phòng trà nước, còn có tan tầm còi xe đang giờ cao điểm liên tiếp không ngừng ở dưới lầu... Âm thanh hỗn loạn quấy nhiễu nghiêm trọng thính giác của anh, khiến cho anh có chút phân biệt không ra, rốt cuộc tiếng động rất yếu ớt phát ra từ bên Tống Thanh Xuân là âm thanh phát ra từ thứ gì.
Tống Thanh Xuân mở loa ngoài, để điện thoại di động ở trên chạn bát, cô chờ rất lâu, lại không chờ được Tô Chi Niệm nói chuyện, vừa rửa rau, vừa có chút nghi ngờ lại "alo" một tiếng, còn thuận thế hô tên anh: "Tô Chi Niệm?"
Tất cả lực chú ý của Tô Chi Niệm đều đặt ở trên tiếng động lạ trong nhà, anh có vẻ có chút không để ý, "ừ" một tiếng, liền không phản ứng nữa.
Tống Thanh Xuân rửa xong thức ăn, đóng van nước lại, rút khăn giấy lau lung tung tay ướt sũng, cầm điện thoại di động lên, giơ đến bên tai hỏi: "Anh gọi điện thoại về, có chuyện gì vậy?"
Tiếng nước chảy ào ào biến mất, khiến cho Tô Chi Niệm càng nghe được rõ ràng tiếng vang kỳ quái kia một chút.
Anh không có vội vàng trả lời câu hỏi của Tống Thanh Xuân, mà là bình ổn hô hấp, hết sức chăm chú lưu ý đến âm thanh yếu ớt và không dễ dàng phát giác đó.
Hồng hộc... Tốc độ âm thanh lúc nhanh lúc chậm, có lúc sẽ còn phát ra tiếng hô thật dài cùng nhau... Rõ ràng cho thấy là tiếng hít thở của con người, hơn nữa hô hấp kia có chút nặng nề, nghĩ đến là tiếng hít thở của một người đàn ông!
Biệt thự kia là tài sản riêng của anh, ngoại trừ Đường Nặc sẽ không có ai biết, mà lúc này Đường Nặc lại đang ở trong phòng họp chờ anh mở hội nghi ở phía sau cách chỗ anh không xa, cho nên người đàn ông kia... là cô mang về nhà?
Ánh mắt Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm đèn neon không ngừng lóe lên ở tầng lầu đối diện công ty đột nhiên lạnh xuống, ngay cả âm điệu mở miệng cũng trở nên hơi lạnh cứng: "Trong nhà có khách?"
Tống Thanh Xuân vốn nghĩ mở miệng hỏi Tô Chi Niệm một câu "sao anh không nói chuyện" lần nữa, kết quả cô còn chưa kịp mở miệng, liền bị năm chữ năm chữ không hiểu ra sao cả của Tô Chi Niệm đập tới khiến có chút không rõ.
Đầu tiên cô ngơ ngẩn đáp lại "Cái gì?", sau đó mới toàn thân mờ mịt kéo cửa phòng bếp ra, nhìn vào trong phòng khách một chút, mới tiếp tục không hiểu ra sao mở miệng nói: "Không có... Trong nhà chỉ có một mình tôi thôi..."
Rời khỏi phòng bếp, không có ảnh hưởng của máy hút khói, tiếng hít thở ở trong tai Tô Chi Niệm càng có vẻ rõ ràng hơn.
Tiếng hít thở kia là truyền tới từ trên lầu... Mà ngữ khí của Tống Thanh Xuân cũng không giống như là đang nói dối...
Trong đầu Tô Chi Niệm còn không phân tích ra đây rốt cuộc là chuyện gì, liền đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, là truyền tới từ người phát ra tiếng hô hấp kia, bước chân anh ta lén lút vụng trộm, thỉnh thoảng dừng lại một chút...
Mi tâm Tô Chi Niệm hung hăng nhíu một chút, sau đó ngay lập tức phản ứng được, hình như trong nhà anh có kẻ trộm.
Đồ trong nhà mất cũng không sao, nhưng mà... nếu như tên trộm kia bị Tống Thanh Xuân gặp được, dưới tình thế cấp bách, thẹn quá hóa giận, sợ rằng làm không tốt sẽ làm ra chuyện tổn thương đến cô...
Tô Chi Niệm vừa nghĩ tới đây, điện thoại liền truyền tới tiếng nói tràn đầy khó hiểu của Tống Thanh Xuân: "Tô Chi Niệm, sao anh đột nhiên hỏi như vậy?"
"Thanh Xuân." Gần như là vào giây phút tiếng nói Tống Thanh Xuân vừa rơi xuống, Tô Chi Niệm liền mở miệng gọi tên cô.
"Hở?" Tống Thanh Xuân bất giác đáp lại một tiếng, sau đó suy nghĩ liền bay đến có chút xa, giống như từ lần nửa đêm anh đón cô trở về từ vùng ngoại thành, anh liền bắt đầu gọi cô là Thanh Xuân, trước đây anh đều gọi hoặc là "Tống tiểu thư", hoặc là "Tống Thanh Xuân", ...
"Tôi muốn uống canh đậu xanh, hiện tại em đi tới siêu thị mua một ít đậu xanh." Tô Chi Niệm nghĩ, bây giờ biện pháp tốt nhất chính là trước khi Tống Thanh Xuân chưa chạm mặt kẻ trộm, khiến cô ra khỏi biệt thự.
Anh dặn dò Tống Thanh Xuân xong, liền trực tiếp xoay người đi đến trong phòng làm việc.
Tống Thanh Xuân còn đang đắm chìm ở trong chuyện Tô Chi Niệm thay đổi cách xưng hô với mình, tư tưởng không tập trung "À" một tiếng, sau đó liền nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nghĩ. Thôi, quản vì sao đêm nay anh đổi xưng hô làm gì, chẳng qua hai chữ "Thanh Xuân" hô lên từ trong miệng anh lại giống như là nghe rất tốt...
Tô Chi Niệm trở lại phòng làm việc, đến áo khoác cũng không lấy, trực tiếp lấy chìa khóa xe trên bàn làm việc, liền lao ra khỏi phòng làm việc, đi đến thang máy.
Bước chân của anh rất nhanh, thoạt nhìn có chút kích động, thậm chí trên đường đi còn chạy.
Nhân viên tầng trệt thấy bộ dạng này của Tô Chi Niệm, kinh ngạc không thôi, Trình Thanh Thông cũng vọt ra từ trong phòng họp, cô ta vừa gọi một câu "Tô tổng", cửa thang máy trước mặt Tô Chi Niệm liền đóng lại.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm con số màu đỏ không ngừng nhảy lên trong thang máy, mới phát giác cô gái bên kia điện thoại đáp lại một tiếng, liền không biết đang làm gì, lần nữa thốt ra: "Em có nghe được lời nói của tôi không?"
"Có mà..." Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, hoàn hồn, đặc biệt ngoan ngoãn đáp: "... Trong nhà có đậu xanh nha, hiện tại tôi liền đi nấu..."
Mi tâm Tô Chi Niệm nhăn lại một chút: "Thôi, đừng nấu canh đậu xanh, đi siêu thị mua chút yến mạch đi."
"Yến mạch cũng không cần mua, ngày hôm qua tôi vừa mua ..."
Tô Chi Niệm bỗng chốc ngây ngẩn, sau đó vừa khởi động xe, vừa thuận miệng nói một đống lớn thức ăn mình tạm thời nghĩ ra được: "Vậy đậu đỏ thì sao? Hạt bắp nữa? Còn có cá trích? Sương mù Bắc Kinh có chút nồng đậm, mua thêm chút khoai từ đi..."
Anh giống như là sợ Tống Thanh Xuân nói tiếp đều đã mua, dừng lại một chút, bổ sung thêm: "Thuận tiện mua thêm chút cà chua, tôi nhớ ra trứng gà trong tủ lạnh cũng không còn nhiều, liền lựa thêm một chút... A, đúng rồi, xà phòng rửa tay và xà phòng giặt quần áo, em nhớ mua thêm một ít đi..."
Tô Chi Niệm còn chưa nói xong, Tống Thanh Xuân liền cắt đứt lời nói của anh trong điện thoại: "Anh quên rồi à? Ngày hôm qua chúng ta vừa đi dạo siêu thị, anh nói những thứ đó, đại đa số đều vừa mua, nhất là trứng gà, mua cả một hộp, trong tủ lạnh không còn chỗ nhét luôn rồi..."
Tô Chi Niệm lái xe ra bãi đỗ xe dưới đất, chạy còn chưa đến nửa phút, liền dừng lại bất động .
Anh nhìn lướt qua biển báo giao thông trên ngã tư đường, thấy màu đỏ cả con đường, nghĩ đến con đường trước mặt chen chúc đến rối tinh rối mù.
Mà bên phía Tống Thanh Xuân, có lẽ là kẻ trộm ở lầu hai nghe được tiếng Tống Thanh Xuân gọi điện thoại, cho rằng cô muốn lên lầu, bước chân liền trở nên đặc biệt cẩn thận, theo sau đó liền truyền tới tiếng vang quần áo ma sát sột soạt, ngay sau đó Tô Chi Niệm liền nghe được tiếng dao gấp mở ra.
Tay cầm tay lái của anh khẽ run rẩy, trong lòng lập tức nôn nóng thành một đoàn, ngay cả phía sau lưng đều tràn ngập một tầng mồ hôi lạnh, anh không chờ Tống Thanh Xuân nói xong, liền đột nhiên mang theo vài phần lệ khí mở miệng: "Tống Thanh Xuân, tôi bảo em đi mua đồ em liền đi đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy!"
Cách điện thoại, Tống Thanh Xuân cũng có thể cảm giác được sát khí của Tô Chi Niệm, cô bị dọa đến lời nói trong miệng cũng bỗng chốc ngừng lại.
Có lẽ là bởi vì rất lâu rồi Tô Chi Niệm không có phát giận với cô, huống chi một giây trước không khí hai người tán gẫu còn rất tốt, một giây sau anh liền đổi mặt, chuyển biến như vậy quá mức đột ngột, khiến cho Tống Thanh Xuân có chút băn khoăn bất an, không biết nên ứng đối ra sao.
Xe vẫn dừng lại bất động ở tại chỗ, Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân không có phản ứng, ngữ khí mở miệng vẫn có chút tệ: "Em còn đứng ngây ra đó làm gì? Không có nghe lời tôi nói à?"
Tiếng nói của anh còn chưa rơi xuống, anh liền nghe thấy âm thanh Tống Thanh Xuân nhanh nhẹn nắm áo khoác ném trên ghế sofa lên, như một làn khói chạy ra khỏi biệt thự.
Theo cửa biệt thự bị dùng sức đóng lại, tim nhấc đến cổ họng của Tô Chi Niệm cuối cùng hơi ổn định lại một chút, anh sợ chính mình còn chưa chạy về nhà, Tống Thanh Xuân liền chạy trở về nhà trước, mà kẻ trộm còn chưa rời đi, do đó liền mở miệng lần nữa, giọng nói hòa hoãn vừa rồi rất nhiều: "Mua đồ xong, chờ tôi ở cửa siêu thị, tôi lập tức đến."
Nghĩ đến là con gái nhưng bị anh dạy bảo nên tâm tình cô có chút suy sụp, rầu rĩ "A" một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Tô Chi Niệm biết đáy lòng cô không cao hứng, anh mấp máy môi, muốn an ủi cô hai câu, rồi lại không biết nên an ủi từ chỗ nào, cuối cùng dứt khoát không thốt ra, chỉ là xuyên qua điện thoại, nghe được cô đi ra cửa lớn biệt thự, liền cắt đứt điện thoại.
Tình hình giao thông cực kỳ hỏng bét, năm phút đi chưa được 100 mét, Tô Chi Niệm nhìn thoáng qua trạm tàu điện ngầm ven đường, sau đó mặc kệ mình bỏ xe như vậy sẽ tạo thành tê liệt giao thông như thế nào, liền trực tiếp đẩy cửa xe ra, ném xe ở trên đường cái, sải bước chạy đến trạm tàu điện ngầm.
Tống Thanh Xuân nhớ không rõ rốt cuộc Tô Chi Niệm không phát giận với mình đã bao lâu rồi.
Ban đầu khi cô vào ở biệt thự của Tô Chi Niệm, anh xấu tính, giống như cơm bữa vậy, gần như mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều sẽ bị anh răn dạy chế nhạo.
Thời điểm đó, rõ ràng cô đã thấy nhưng không thể trách với tính xấu của anh, đã tập mãi thành thói quen, càng huống chi, lời nói hôm nay của anh cũng không phải đặc biệt khó nghe, chính là ngữ khí có chút lạnh có chút hung dữ mà thôi, so với trước đây, quả thực là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn, nhưng cô không biết mình rốt cuộc làm sao, đáy lòng lại đặc biệt khó chịu.
Thậm chí khi đi dạo siêu thị, cô dựa theo phân phó của anh, lúc chọn trứng gà, hốc mắt không hiểu tại sao lại phiếm hồng, vẫn luôn cảm thấy có một luồng ủy khuất nói không nên lời, đang quay cuồng kịch liệt trong ***.
Tống Thanh Xuân rầu rĩ không vui tính tiền xong, đẩy xe vừa đi ra siêu thị, liền thấy Tô Chi Niệm đi ra từ trong thang máy đối diện, trong tay anh giơ điện thoại di động, giống như là đang gọi điện thoại.
Sau đó điện thoại di động trong túi Tống Thanh Xuân liền vang lên, cô làm bộ không nghe thấy, đứng ở bên cạnh xe đẩy, cúi đầu sắp xếp túi.
Giả bộ không lâu, liền có một thân ảnh đứng bên cạnh cô.
Tống Thanh Xuân không ngẩng đầu nhìn, chỉ dựa vào mùi hương thanh đạm quen thuộc kia liền biết là Tô Chi Niệm.
"Sao lại không nghe điện thoại?" Ngữ điệu Tô Chi Niệm lãnh đạm, truyền tới từ trên đầu cô.
Tống Thanh Xuân buồn bực không lên tiếng, chỉ một lòng một dạ nhét đồ vào trong túi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc