Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 24

Tác giả: Diêp Phi Dạ

NẾU NHƯ KHÔNG CÓ CHẤP NIỆM, SAO CÓ THỂ LÀ THANH XUÂN?
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ, vừa ra vẻ rất phóng khoáng, rất khách khí lắc đầu với Tô Chi Niệm, nói: "Báo chiều chỉ có một đồng tiền, không cần!"
Tô Chi Niệm đâu muốn mua báo chiều, chỉ là nghe được cô ở trong phòng một mình nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu nói một lúc lâu, mới nghĩ một biện pháp cho cô tiền.
Ai biết, ý tốt của anh lại bị cô xuyên tạc, nói anh keo kiệt nhỏ mọn cũng thôi đi, còn nói anh sẽ thu tiền lẻ lại!
Sắc mặt Tô Chi Niệm lẳng lặng nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân rõ ràng rất muốn nhận tờ trăm đồng tiền, hết lần này tới lần khác lại muốn giả bộ hoàn toàn không muốn nhìn chút nào, sau đó chờ đến khi Tống Thanh Xuân đang chuẩn bị lấy tiền, đầu ngón tay của anh đột nhiên gia tăng sức lực, giành trước rút tiền từ trong tay cô đi, sau đó nhét tiền về trong ví, tìm kiếm ở bên trong một lúc lâu, cuối cùng liền sờ sờ túi, tìm một đồng tiền xu, thả về trong lòng bàn tay của Tống Thanh Xuân, ngữ khí đặc biệt đạm nhạt nói một câu nói đặc biệt khách khí: "Cám ơn."
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm một đồng tiền trong lòng bàn tay của mình, mắt mở vừa tròn vừa lớn, vẻ mặt của cô biến đổi thành nhiều bộ dáng trong ba mươi giây ngắn ngủi, sau đó tốn sức lực thật lớn mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rực rỡ còn khó coi hơn cả khóc: "Tô tiên sinh, chỉ một đồng tiền, thật không cần..."
Tống Thanh Xuân nói xong liền muốn trả một đồng tiền lại cho Tô Chi Niệm.
Ai ngờ người đàn ông hoàn toàn không quá để ý cô, trực tiếp lạnh nhạt xoay người đi trở về trước sô pha, tư thế tao nhã ngồi xuống.
Tống Thanh Xuân đứng tại chỗ một lúc lâu, mới hoàn toàn hoàn hồn, nói một câu với Tô Chi Niệm "Vậy tôi đi đây", sau đó liền rầu rĩ không vui đi ra khỏi phòng.
Vào giây phút cửa đóng lại, Tô Chi Niệm rõ ràng nghe thấy tiếng nói của Tống Thanh Xuân giống như S***g máy nhanh mồm nhanh miệng truyền tới từ trong hành lang.
"Ai có thể nói với tôi, đây là cái quỷ gì? Một đồng tiền? Tô biến thái là đang xua đuổi ăn mày sao?"
"Hóa ra anh không chỉ là nhỏ mọn! Keo kiệt! Mà là cực kỳ nhỏ mọn, cực kỳ keo kiệt!"
"Một đại tổng tài, lại có thể chỉ cho một đồng tiền? Anh ta lại không biết ngượng mà lấy ra được?"
"A a a a, bảo bảo rất không vui, vốn cho là còn có thể mua hộp Haagen-Dazs ăn chứ!"
"Bủn xỉn! Quá bủn xỉn! Một đồng tiền, một đồng tiền, Tô Chi Niệm, anh đó nha, trực tiếp đổi tên thành Tô Nhất Nguyên đi! Tô Nhất Nguyên! Tô Nhất Nguyên!"
Tô Chi Niệm một thân tao nhã ngồi ở trên ghế sofa, nghe tiếng nói phát điên của Tống Thanh Xuân, nghĩ tới lúc cô vừa mới nhận lấy một đồng tiền của mình, vẻ mặt từ rung động, đến kinh ngạc, rồi tới kinh ngạc đến ngây người, vẻ mặt muôn màu muôn vẻ, khóe môi lại lần nữa nhịn không được nâng lên, sau đó liền khẽ cười trầm thấp thành tiếng.
Lúc Tống Thanh Xuân ôm một bao đệm lót và một phần báo chiều trở lại gian phòng, Tô Chi Niệm vừa tắm rửa xong, trên người quấn một cái áo tắm, tóc nửa ướt ngồi ở trên ghế sofa, đang xem ti vi.
Đáy lòng ngột ngạt của Tống Thanh Xuân còn chưa tiêu tan, nhưng ngữ khí nói chuyện với Tô Chi Niệm lại cực kỳ biết điều: "Tô tiên sinh, báo chiều của anh."
"Ừ." Tầm mắt Tô Chi Niệm không rời khỏi ti vi, tay cầm điều khiển từ xa chỉ lên bàn trà, ra hiệu Tống Thanh Xuân đặt ở nơi đó.
Tống Thanh Xuân quy quy củ củ để báo chí xuống: "Vậy tôi đi tắm rửa ."
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, trong nháy mắt Tống Thanh Xuân xoay người đi, anh chợt đột nhiên gọi cô lại: "Chờ một chút."
Tống Thanh Xuân buồn bực quay đầu, sau đó liền thấy Tô Chi Niệm đưa cho mình một cái túi.
Tống Thanh Xuân kinh ngạc nhìn hai mắt anh, nhìn thấy anh không có chút ý tứ giải thích, liền tự mình đưa tay nhận lấy túi cơm no áo ấm.
Gói to có chút nặng, Tống Thanh Xuân mở ra, thấy gói to giống như là một hộp đồ nữ, rất nhiều đồ nữ.
Có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt, dầu gội đầu, dầu xả tóc... Thậm chí đến sữa dưỡng ẩm và kem dưỡng ẩm đều có!
Đây vẫn không phải là toàn bộ, còn có một bộ áo lót không cần giặt, và một cái áo ngủ bằng bông vải, ở phía trên còn có một cái túi đen, Tống Thanh Xuân đưa tay ra, đẩy nhẹ một cái, thấy cái hộp "Haagen-Dazs".
Tô Nhất Nguyên mua những thứ này vào lúc nào?
Vẻ mặt Tống Thanh Xuân vừa vô cùng nghi hoặc nhìn từ trong túi về phía Tô Chi Niệm, tầm mắt của người đàn ông liền chuyển từ trên ti vi tới đây, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó liền cầm báo chiều từ trên mặt bàn lên, thanh thản lật xem, nói: "Vừa mới gọi điện thoại cho khách sạn đưa tới."
Tống Thanh Xuân có chút ngốc khẽ gật đầu, đứng tại chỗ không động.
Thật là trùng hợp, anh làm sao biết cô muốn dùng đồ lót một lần và muốn ăn Haagen-Dazs?
Tô Chi Niệm thấy cô không động một lúc lâu, giống như là biết đáy lòng cô đang suy nghĩ cái gì, mở báo chí ra, vừa gấp, vừa ngữ khí đạm nhạt nói: "Thời gian không còn sớm, nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi đi."
Tống Thanh Xuân trước là "hả?" một tiếng, lại "a" một tiếng, sau đó nói tiếp một câu "Cám ơn", liền ôm gói to đi vào phòng ngủ.
Cô tắm rửa xong, sấy khô tóc, mặc áo ngủ Tô Chi Niệm mua, ngồi xếp bằng ở trên giường, lúc vừa mới chuẩn bị mở hộp Haagen-Dazs ra, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tô Chi Niệm bưng một cái ly sứ đi vào.
Tuy rằng là Tống Thanh Xuân chủ động cho Tô Chi Niệm ở cùng một phòng với mình, cô cũng làm tốt chuẩn bị ngủ chung một cái giường, nhưng thời điểm thật sự đến, cô vẫn có một ít khẩn trương, thế cho nên cô tách cái hộp Haagen-Dazs nhiều lần cũng tách không ra.
Tô Chi Niệm đặt chén sứ ở trên bàn viết, đi tới, không nói một tiếng lấy đi Haagen-Dazs từ trong tay cô, giúp cô mở ra, sau đó chuyển trả lại cho cô.
Tống Thanh Xuân nhẹ giọng nói một câu "Cám ơn", nhận lấy, lấy thìa, ăn từng muỗng kem.
Tô Chi Niệm không lên tiếng, xoay người đi đến trước ngăn tủ, ôm một cái chăn bông khác từ bên trong ra.
Tống Thanh Xuân cắn cái thìa ăn kem, thầm thở phào nhẹ nhõm, còn may, anh còn biết ôm thêm một cái mền, như vậy tuy rằng ngủ ở trên một cái giường, nhưng cũng khiến cho cô nhẹ nhàng hơn là đắp cùng một cái chăn rất nhiều.
Tô Chi Niệm đặt chăn lên giường, đưa tay ra lấy một cái gối, thấy Tống Thanh Xuân múc một thìa kem lớn nhét vào trong miệng, mi tâm nhăn nhăn, sau đó bưng ly sứ mình mới vừa đặt trên bàn lên, đi đến trước mặt Tống Thanh Xuân, lạnh nhạt thốt ra: "Hơn nửa đêm đừng ăn quá nhiều kem, cẩn thận đau bao tử."
"Ờ." Tống Thanh Xuân phồng miệng, tham ăn nhét thêm một thìa, mới đặt cái hộp lên trên tủ bên cạnh đầu giường.
Tô Chi Niệm đưa ly sứ tới trước mặt Tống Thanh Xuân: "Uống chút sữa bò nóng, nghỉ sớm một chút."
Cô còn cho rằng đây là sữa nóng anh rót cho bản thân, hóa ra là cho cô sao...
Tống Thanh Xuân sững sờ một lát, lại nói một câu "Cám ơn", đưa tay ra nhận lấy cái ly.
Ấm áp của cái ly theo lòng bàn tay cô một đường lan tràn đến ***g *** của cô, làm ấm luôn tâm của cô.
Tô Chi Niệm không lên tiếng nữa, ôm chăn mền và gối đầu mình vừa mới đặt chung một chỗ lên, đi đến ngoài cửa phòng ngủ.
Tô Chi Niệm không lên tiếng nữa, ôm chăn mền và gối đầu mình vừa mới đặt chung một chỗ lên, đi đến ngoài cửa phòng ngủ.
Động tác Tống Thanh Xuân nuốt một ngụm sữa bò bỗng dưng dừng lại, cô nhìn động tác Tô Chi Niệm kéo cửa phòng ngủ ra, bất giác muốn mở miệng nói chuyện, kết quả lại không cẩn thận khiển mình bị sặc, bắt đầu ho khan.
Tô Chi Niệm nghe tiếng quay đầu, thấy mặt nhỏ của Tống Thanh Xuân bởi vì ho khan mà đỏ lên, cô giơ ngón tay chỉ chăn đệm anh ôm, nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện, đều bị ho khan chận trở về.
Chẳng qua trong khoảnh khắc đó, Tô Chi Niệm liền hiểu ý tứ của cô, dừng bước chân muốn đi về phía cô, mượn ánh đèn vàng ấm áp của phòng ngủ, hơi thu liễm một chút hốt hoảng vừa xuất hiện vì cô đột nhiên ho khan, rồi dùng ngữ điệu đạm nhạt mở miệng giải thích: "Tôi đi phòng khách ngủ."
Nói xong, Tô Chi Niệm kéo cửa ra, anh bước một bước ra ngoài, giống như là lại nghĩ tới điều gì, ngừng bước chân, anh không có quay đầu nhìn cô trong phòng, ánh đèn sáng ngời phòng khách chiếu lên trên mặt anh, nổi bật lên *** hoàn mỹ không tì vết của anh, anh mở miệng, tiếng nói còn muốn nhạt hơn vừa rồi, nhưng lại mang một loại cảm giác bất đắc dĩ nói không nên lời: "Em cứ việc yên tâm nghỉ ngơi, buổi tối tôi sẽ không đi vào."
Em cứ việc yên tâm nghỉ ngơi, buổi tối tôi sẽ không đi vào ...
Ngữ khí anh câu nói này nói, cùng với ngữ khí lúc trước cô tỉnh dậy từ ác mộng, anh tới phòng ngủ của cô, nói với cô "Tôi sẽ không chạm vào em nữa", là giống nhau như đúc.
Tâm Tống Thanh Xuân vốn vừa nhẹ nhõm bởi vì anh nói đi phòng khách ngủ, lại nhất thời nổi lên một luồng mùi vị không rõ ràng nói không nên lời.
Cô rõ ràng cảm giác được một chỗ nào đó trong đáy lòng mình đang dao động, thậm chí nhiều lần lời nói đã đến bờ môi, lại bị cô đè ép trở về.
Cô nhìn chằm chằm anh quay mặt, làn môi động đậy, cuối cùng không hề nói gì, chỉ là nhẹ nhàng cúi thấp đầu, ôm ly sứ, nuốt xuống từng ngụm nhỏ sữa bò.
Tô Chi Niệm cũng không nói thêm, một thân thanh lãnh đi ra phòng ngủ, còn thuận thế đóng cửa lại.
Ánh sáng trong phòng ngủ lần nữa ảm đạm xuống, Tống Thanh Xuân dùng một hơi uống xong sữa bò, đặt ly sứ ở trên tủ bên cạnh đầu giường, nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, nhưng làm sao cũng không ngủ được, cuối cùng liền nghiêng thân, ôm chăn mền, nhìn chằm chằm cửa khép kín, cắn môi dưới, rõ ràng anh không ngủ ở trên một cái giường với cô là hy vọng nhất của cô, chính cô đã đạt được hy vọng, sao đáy lòng lại càng không có mùi vị?
Còn có, cô vừa mới điên rồi sao? Đáy lòng lại có thể nỏi lên đau đớn nhè nhẹ vào lúc anh nói buổi tối sẽ không đi vào, thậm chí còn có một loại xúc động suýt nữa buột miệng nói ra, xúc động bảo anh ngủ ở trên giường...
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, tâm càng thêm lo lắng, dùng sức kéo chăn mền lên, ngiêm túc đếm thầm cừu để thôi miên ௱ôЛƓ lung của mình.
Đêm càng ngày càng sâu, càng lúc càng tĩnh.
Rõ ràng Tống Thanh Xuân rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại không ngừng chuyển động, giống như là nằm mơ, lại không giống như là nằm mơ, mơ Tống Thừa mơ Tần Dĩ Nam, mơ Tần Dĩ Nam rồi mơ Tô Chi Niệm, không biết giày vò như vậy lặp lại bao lâu, ý thức Tống Thanh Xuân dần dần mơ hồ, nhưng vẫn không hoàn toàn ngủ say, Tống Thanh Xuân chợt nghe được bên tai truyền tới một tiếng: "Đình Đình!"
Tiếng nói kia rất quen thuộc, cũng rất rõ ràng, giống như ở bên tai, Tống Thanh Xuân nhíu mày ở trong lúc nửa tỉnh nửa mê, thời điểm mi tâm sắp buông ra, lại nghe được "Đình Đình", lần này ngữ khí càng muốn mãnh liệt hơn vừa rồi, giống như là ẩn hàm thống khổ gì đó, khiến cho tâm tâm chợt co rút một chút, liền mở to mắt ra.
Toàn bộ thế giới đặc biệt an tĩnh, rèm cửa phòng ngủ không kéo, xuyên quá cửa sổ còn có thể thấy ánh trăng trong sáng và ánh sao rực rỡ.
Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú ngoài cửa sổ nửa phút, nhắm hai mắt lại lần nữa, còn chưa kịp tiến vào mộng, liền nghe thấy tiếng nói trong lúc nửa tỉnh nửa mê lần nữa: "Đình Đình! Đình Đình! Đình Đình!"
Lần này gọi liên tục ba lần, tiếng một lần lớn hơn một lần, ngữ khí một lần thê lương hơn một lần, gọi đến tâm Tống Thanh Xuân đều co rút lên theo.
Theo một tiếng cuối cùng rơi xuống, cô còn nghe thấy ngoài cửa phòng ngủ truyền tới tiếng vang chói tai phát ra tương tự với bàn trà ma sát mặt đất.
Tống Thanh Xuân hoàn toàn tỉnh táo, cô đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.
Hóa ra ban đầu cô nghe thấy hai tiếng "Đình Đình" kia không phải là cô đang nằm mơ, mà làTô Chi Niệm ngủ ở phòng khách kêu ra tiếng.
Tiếng nói của anh nghe rất kiềm nén, giống như là trải qua thống khổ giãy giụa gì đó...
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, đột nhiên liền vén chăn lên, nhảy xuống giường, đến giày cũng không kịp mang, chân trần liền kéo cửa phòng ngủ xông ra, cô chạy chưa được mấy bước liền ngừng lại.
Trong phòng khách chỉ sáng lên nhờ một chiếc đèn đặt dưới đất ở trước cửa sổ sát đất, chiếu ra một mảnh sáng sủa.
Tô Chi Niệm ngồi ở trên ghế sofa, tay nắm chăn nệm đặc biệt dùng sức, chăn mền đều nhăn nhúm lại, anh giống như là không có phát hiện ra cô, vẻ mặt có chút tan rã nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất trước mặt, hô hấp dồn dập hỗn loạn.
Sắc mặt của anh rất tái nhợt, trên gò má đối diện với cô còn treo rất nhiều giọt mồ hôi, chậm rãi chảy xuôi xuống, uốn lượn ở trên mặt ra mấy đạo vết nước rõ ràng.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một lúc lâu, mới lần nữa nâng chân lên, nhịp chân không có dồn dập như vừa rồi, rất nhẹ nhàng chậm chạp.
Theo sát với cô tới gần, Tô Chi Niệm giật mình, người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt chạm đến gò má của cô, còn mang theo vài phần thất kinh, chẳng qua rất nhanh liền bị tất cả lạnh lẽo như băng che giấu, anh ho nhẹ một tiếng, mở miệng, ngữ khí mang theo vài phần áy náy: "Đánh thức em?"
Cũng không tính là đánh thức, bản thân cô cũng không thế nào ngủ.
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, hỏi một đằng, trả lời một nẻo mở miệng: "Anh có sao không?"
Tô Chi Niệm "Ừ" một tiếng, liền quay đầu đi, tuy rằng anh tận lực làm cho mình nhìn như rất bình tĩnh, nhưng Tống Thanh Xuân lại vẫn chú ý đến sau lưng anh có chút kéo căng.
Cô đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó liền đi đến trước cửa tủ lạnh cỡ nhỏ, mở tủ lạnh phía dưới ra, lấy một chai nước lạnh, đi trở về trước mặt Tô Chi Niệm, đưa cho anh.
"Cám ơn." Tô Chi Niệm mở miệng, giọng nói rất lãnh đạm, mí mắt rũ xuống, từ đầu đến cuối không nhìn cô, vặn mở nắp chai, uống nước một mạch, sau đó đặt cái chai ở trên bàn trà, xuống khỏi ghế sofa, đi vào nhà vệ sinh.
Tô Chi Niệm khóa trái cửa phòng vệ sinh, ghé vào trước bồn rửa tay, nhìn chằm chằm chính mình trong gương, thở từng hơi từng hơi xong, bộ *** nhấp nhô không ổn định mới chậm rãi bình ổn lại.
Anh lại nằm mơ, mơ thấy cô, đưa lưng về phía anh đi thẳng về trước, anh dùng hết toàn lực đuổi theo cô, nhưng dù thế nào cũng đuổi không kịp, anh không có cách nào, chỉ có thể hắng giọng liều mạng gọi cô, nhưng dù anh gọi phá cổ họng, từ đầu đến cuối đầu của cô đều không quay lại chút nào.
Anh không nhớ rõ đây rốt cuộc là lần thứ bao nhiêu, ở trong đêm khuya, tê tâm liệt phế gọi tên cô rồi tỉnh lại như vậy.
Mỗi một lần tỉnh lại, anh cảm thấy mình giống như là bệnh nặng một trận, toàn thân mệt lả vô lực.
Bởi vì ở trong giấc mộng kia, những kêu gào kia là dồn hết tất cả đau đớn và tình yêu sắc sắc của anh từ những năm gần đây, gần như là cạn kiệt tất cả khí lực toàn thân anh.
Giấc mơ như vậy, từ năm năm trước sau khi anh và cô mỗi người một ngả, ba ngày bốn bữa anh sẽ mơ thấy, thẳng đến khi cô vào ở trong nhà anh, tính kỹ xuống, hai tháng gần đây không có mơ thấy, không nghĩ tới đêm nay lại mơ thấy.
Hiện tại cảm giác đau lòng khiến cho người ta ngạt thở ở trong mộng kia vẫn còn lưu lại ở trong *** không ngừng quấy phá, khiến cho tay chống đỡ ở trên bồn rửa tay của anh nhịn không được liền nắm chặt đá cẩm thạch cứng rắn.
Tống Thanh Xuân vừa nghe đến tiếng cửa phòng tắm mở ra, lập tức đứng lên từ trên ghế sofa, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Người đàn ông đã rửa mặt, trên trán rủ xuống hai sợi tóc, ướt sũng nhỏ nước, càng tôn lên dung nhan tinh xảo như đao khắc của anh, vô cùng hấp dẫn.
Hiển nhiên Tô Chi Niệm không nghĩ tới Tống Thanh Xuân còn ngốc ở trong phòng khách, thời điểm thấy cô, ánh mắt rõ ràng có chút kinh ngạc: "Sao em còn chưa ngủ?"
Nói xong, Tô Chi Niệm liền thuận thế quẹo đến trước quầy bar, lấy một chai R*ợ*u đỏ, cạy mở nắp chai, sau đó lại rút một ly đế cao từ trong tủ ly ra.
"Tôi không thể ngủ..." Tống Thanh Xuân trả lời, cô nhìn thấy động tác Tô Chi Niệm rót R*ợ*u, mi tâm nhăn lại: "Muộn như vậy, anh còn muốn uống R*ợ*u ư?"
Đây là thói quen anh dưỡng thành trong những năm gần đây, mỗi lần mơ giấc mộng đau đớn về cô, sẽ luôn muốn uống chút R*ợ*u, mới có thể áp chế tình cảm giãy giụa sóng lớn cuộn trào mãnh liệt nơi đáy lòng xuống.
Tô Chi Niệm dùng âm mũi "ừ" một tiếng, sau đó động tác rót R*ợ*u bỗng dưng ngừng lại.
Anh từng nói với cô, anh sẽ không uống R*ợ*u ... Mà anh có hai lần, đều là bởi vì uống R*ợ*u, mới mạo phạm cô ...
Thật ra tửu lượng anh cũng tạm, chỉ là...
Vì bảo đảm đạt được lời hứa đó, Tô Chi Niệm vẫn để R*ợ*u đỏ xuống, hai tay trống trơn đi trở về trước sô pha, một thân hơi thở tao nhã ngồi xuống, sau đó cả người dựa sát lên ghế sô pha, im lặng không nói nhắm mắt lại, cố gắng ổn định lại tâm tình chưa bình ổn của mình.
Anh rót R*ợ*u đỏ, sao lại không uống?
Tống Thanh Xuân kinh ngạc nhìn Tô Chi Niệm một chút, lại nhìn chất lỏng màu đỏ rót một nửa lại chưa uống một ngụm trong ly đế cao, nhìn qua lại nhiều lần, mới chợt đột nhiên hiểu rõ.
Lúc anh nói với cô, sẽ không chạm vào cô, cũng từng nói sẽ không uống R*ợ*u ... Cho nên vừa rồi khi cô hỏi anh muộn như vậy còn muốn uống R*ợ*u, anh là nghĩ đến lời hứa của anh sao?
Anh đã mơ thấy giấc mơ khổ sở gì đó, tâm tình không tốt, mới muốn uống R*ợ*u ư?
Thật ra uống chút R*ợ*u cũng sẽ không say, chỉ là anh vì cho cô an tâm thôi, có đúng không?
Giống như ngay từ đầu anh cho cô ở trong phòng khách sạn này một mình, sau đó lại tự mình ôm chăn mền đến phòng khách ngủ...
Đèn đặt dưới đất ở phía sau Tô Chi Niệm liền lặng lặng chiếu ánh sáng lên trên mặt anh, thấy không rõ ngũ quan của anh.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, mới thốt ra: "Anh còn mệt không?"
Tô Chi Niệm mở to mắt, nhìn về phía cô.
Tống Thanh Xuân lại nói: "Tôi vẫn luôn không thế nào ngủ được, tâm tình có chút không tốt, nếu như anh không mệt, chúng ta nói chuyện phiếm đi?"
Đáy mắt Tô Chi Niệm xẹt qua một chút được sủng ái mà lo sợ, anh ngừng một lát, mới bình tĩnh mở miệng: "Được."
Tống Thanh Xuân cười một tiếng, lại không sốt ruột ngồi xuống, mà là đi về phía quầy bar, cầm chai R*ợ*u đỏ Tô Chi Niệm vừa mới khui và ly đế cao rót một nửa R*ợ*u kia để lên trên bàn trà, còn tiện thể mang thêm một cái ly đế cao trống không.
Tống Thanh Xuân vừa hỏi, vừa ngồi ở trước bàn trà, ôm chai R*ợ*u rót vào hai cái ly, sau đó đẩy một ly trong đó đến trước mặt Tô Chi Niệm: "Tán gẫu tẻ nhạt sẽ không có ý tứ, chúng ta uống chút R*ợ*u, không ngại chứ?"
Mi tâm Tô Chi Niệm nhăn lại, nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ trước mặt mình, sau một lúc lâu mới chậm rãi lắc lắc đầu.
Tống Thanh Xuân mới bưng một ly đế cao trước mặt mình lên, giơ giơ với Tô Chi Niệm: "Tôi kính anh một ly trước, cám ơn anh tới đón tôi."
Nói xong, Tống Thanh Xuân dẫn đầu ngẩng đầu lên, uống một hớp lớn, sau đó liền đặt ly R*ợ*u xuống, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm.
Đôi mắt đen nhánh của cô giống như đang hỏi thăm vì sao anh không uống, chẳng lẽ là không chấp nhận lòng biết ơn của cô ư?
Tô Chi Niệm chần chờ một lúc, mới bưng ly đế cao trước mặt lên, làm ra dáng, miệng khẽ nhấp một chút, liền để ly R*ợ*u xuống, sau đó hắng giọng một tiếng, biết rõ còn cố hỏi mở miệng: "Hôm nay em nghĩ gì mà chạy đi vùng ngoại thành phía bắc thành phố?"
Thật ra anh biết cô là đi tìm Tần Dĩ Nam, chỉ là cô không biết anh biết, cô nói muốn tán gẫu với anh, anh liền thuận theo lời nói của cô.
Nhấc tới chuyện này, vẻ mặt Tống Thanh Xuân nhất thời trở nên hơi cô đơn, cô bưng ly R*ợ*u lên, lại nuốt xuống một ngụm lớn R*ợ*u đỏ, mới có chút suy sụp mở miệng, đáp: "Tôi đi tìm anh Dĩ Nam."
"Có chuyện gì gấp sao? Nhất định phải chạy xa như vậy để tìm anh ta?" Thật ra anh cũng biết, cô đi tìm Tần Dĩ Nam là để tỏ tình.
"Đúng vậy, có việc gấp, việc gấp rất sốt ruột." Tống Thừa không phải tự sát, mà là anh bị giết, sao có thể không phải việc gấp?
Tô Chi Niệm rũ mắt xuống, che đáy mắt ảm đạm lại.
Chuyện cô tỏ tình thích anh ta mà nói, chính xác là việc gấp rất sốt ruột.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Chi Niệm không biết nên nói tiếp như thế nào, trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Nghĩ đến Tống Thừa, Tống Thanh Xuân cũng trầm mặc lại, cô nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất, đáy mắt hơi hồng hồng.
Tô Chi Niệm thấy không khí cứng đờ, tay nắm ly đế cao chuyển hai vòng, vừa mới chuẩn bị tìm một đề tài mới, Tống Thanh Xuân ngồi bên tay trái của anh đột nhiên bưng ly R*ợ*u đỏ của cô lên, mắt cũng không nháy mắt một cái uống một hơi cạn sạch.
Cô để mạnh ly R*ợ*u xuống, nghiêng đầu nhìn một tầng sương mù tràn ngập đáy mắt anh.
Có người nói, khi bạn khổ sở, tìm một người phát tiết ra, sẽ liền dễ chịu hơn rất nhiều.
Thật ra cô biết, quan hệ của cô và Tô Chi Niệm không có tốt như trong tưởng tượng của cô, chỉ là cô quá cần một người có thể trò chuyện với cô.
Không có ai biết, hôm nay rốt cuộc đáy lòng cô trải qua bao nhiêu khó khăn, cô chật vật và bất lực, cô rất muốn tìm một người để tâm sự, nhưng người cô muốn tìm nhất không phải là đối tượng cô tâm sự, cho nên cô liền chỉ có thể nghẹn, luôn luôn nghẹn, nghẹn đến bây giờ, cuối cùng cô có chút không nhịn được.
"Tôi..." Tống Thanh Xuân chỉ nói một chữ, liền ngừng lại, cô giống như là giãy dụa điều gì đó, cuối cùng liền giống như hạ quyết tâm, lại hỏi: "... Anh biết tôi tìm anh Dĩ Nam, là bởi vì cái gì không?"
Tô Chi Niệm không thốt ra, ngón tay bưng ly R*ợ*u đỏ lại âm thầm bắt đầu dùng sức.
Anh biết, kế tiếp cô muốn nói, khẳng định là chuyện tỏ tình.
Tống Thanh Xuân là thật không muốn quản quá nhiều, thế giới cô đã là một mảnh băng tuyết ngập trời, cô giống như là bị toàn thế giới vứt bỏ, tứ cố vô thân, cô chưa bao giờ khát vọng có một người có thể lắng nghe giống như bây giờ, bức thiết muốn tìm một người phát tiết ra như vậy.
Có lẽ con người ở trong đêm khuya đều sẽ trở nên đa sầu đa cảm, trở nên yếu ớt bất lực, tóm lại, cô là thật không chú ý được nhiều như thế.
Cô còn chưa mở miệng nói chuyện, hốc mắt liền ướt đẫm trước: "Bởi vì anh trai của tôi, chính là Tống Thừa, anh ấy không phải tự sát ૮ɦếƭ."
Một nghịch chuyển kinh thiên như vậy, dù là bị Tống Thanh Xuân dùng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy để nói ra, nhưng vẫn mang theo lực chấn động, Tô Chi Niệm vẫn luôn bình tĩnh thong dong liền kinh hãi, tay dùng sức cũng run rẩy một chút, chất lỏng màu đỏ trong ly đế cao bắn ra tung toé, vẩy lên trên mu bàn tay của anh.
Tô Chi Niệm vội vàng đặt ly R*ợ*u xuống, rút một tờ giấy, anh liều mạng ổn định cảm xúc của mình, tận lực duy trì tư thế rất bình tĩnh lau mu bàn tay, sau đó nhìn thẳng đôi mắt tràn ngập nước mắt của cô, mang theo không dám tin tưởng hỏi lại một lần: "Em nói cái gì?"
"Tôi nói, anh trai của tôi không phải tự sát ..." Tống Thanh Xuân gằn từng chữ lặp lại một lần với Tô Chi Niệm, sau đó vừa bưng chai R*ợ*u lên hướng về ly R*ợ*u của mình, vừa rơi lệ, nghiêng chai R*ợ*u về một phía, cô giống như là sợ Tô Chi Niệm còn không hiểu rõ mình đang nói cái gì, lại nói tiếp một câu càng trực tiếp hơn: "... Đơn giản mà nói, chính là anh trai của tôi bị giết!"
Cho nên, cái gọi là việc gấp khiến cho cô tìm Tần Dĩ Nam không phải tỏ tình, mà là Tống Thừa?
Ghen tuông trong lòng anh bình ổn, nhưng lại mang cho anh một kích thích càng lớn hơn, dù từ nhỏ đến lớn bởi vì chịu đựng quá nhiều, nên tố chất tâm lý của Tô Chi Niệm rất cường đại, nhưng vẫn bị chân tướng do Tống Thanh Xuân nói làm chấn động đến có chút hoảng thần, tiếp đó anh mở miệng, ngữ khí cũng có chút run rẩy: "Sao em biết?"
"Là di thư..." Tống Thanh Xuân giống như uống nước, lại uống ừng ực một mạch R*ợ*u, sau đó liền lau lau nước mắt, đứng lên, đi vào phòng ngủ, cô ngốc ở bên trong một phút, tay liền cầm một tờ giấy đi ra, sau đó ngồi trở lại chỗ lúc nãy, mở tờ giấy kia ra ngay trước mặt Tô Chi Niệm, chỉ "Thanh Xuân" do "Tống Thừa" viết nói: "Anh xem, Thanh Xuân đều viết đúng, trước giờ Tống Thừa viết tên tôi đều là không đúng ... Cho nên, đây nhất định không phải di thư Tống Thừa viết, đây tuyệt đối là có người mô phỏng chữ viết!"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, khuôn mặt nghiêm túc xem phần di thư kia của "Tống Thừa", anh mới phát hiện, tất cả từ "Thanh Xuân" trên tờ giấy này đều viết đúng.
Anh từng ở nhà họ Tống, còn cùng học với Tống Thừa hơn một năm, biết Pu't tích của anh ta, cũng biết thời điểm Tống Thừa viết "Thanh Xuân", thích thiếu một nét ngang.
Di thư này, thoạt nhìn thật giống như là Tống Thừa viết, nếu không bị Tống Thanh Xuân chỉ chi tiết này, gần như là không thể phát hiện bất cứ sơ hở gì.
Cho nên, thật giống như tất cả những gì Tống Thanh Xuân nói, di thư này của Tống Thừa rất cổ quái, cái ૮ɦếƭ của anh ta khẳng định là có tình tiết!
Có lẽ là do uống R*ợ*u, khiến cho cả người Tống Thanh Xuân buông lỏng một chút, cô lờ đờ uể oải dựa vào trên ghế sofa, tiếp tục mở miệng nói liên miên cằn nhằn, nước mắt của cô chảy xuống theo lời cô tâm sự: "Khi tôi phát hiện bí mật này, tôi thật sự bị dọa đến, trước giờ nhà họ Tống không kết thù oán với ai, tại sao Tống Thừa lại bị người giết?"
"Ý nghĩ đầu tiên của tôi là đi tìm ba, nhưng thân thể ba không tốt, tôi sợ ông ấy biết tin tức này sẽ không chịu nổi, cho nên tôi liền nghĩ đến anh Dĩ Nam..."
"Trừ bỏ ba, trừ bỏ Tống Thừa, anh Dĩ Nam thật sự là một người duy nhất tôi có thể nghĩ muốn dựa vào ở trên thế giới này."
Có một câu như thế nào?
Vào lúc một người phụ nữ cần nhất và bất lực nhất, cô nghĩ đến trước tiên sẽ là người muốn dựa vào, không nhất định là người cô yêu, nhưng nhất định phải là người rất quan trọng với cô.
Chính là Tần Dĩ Nam, là người cô yêu, cũng là người rất quan trọng với cô.
Người đàn ông kia, chiếm cứ tất cả tình cảm của cô.
Mà anh thì sao, không cầu cô thích, cũng không cầu có thể ở cùng một chỗ với cô, chỉ cầu cô có thể nghĩ đến anh vào lúc chán nản nhất, khổ sở nhất, mất mác nhất.
Nhưng mà, chỉ một yêu cầu nhỏ như thế, lại cũng là một hy vọng quá xa vời.
Lòng của cô, vĩnh viễn đều là nỗi đau của anh.
Lúc này, cô cần được lắng nghe, mặc kệ đau nhiều ra sao, anh đều sẽ nỗ lực đi làm một người lắng nghe hoàn mỹ.
Tô Chi Niệm không lên tiếng quấy rầy Tống Thanh Xuân, thậm chí còn rút khăn giấy, đưa cho cô.
Tống Thanh Xuân nói một tiếng "Cám ơn", nhận lấy khăn giấy, lau lau mặt, sau đó lại uống một ngụm R*ợ*u, nói tiếp: "Anh biết không? Từ nhỏ, anh Dĩ Nam đã rất tốt với tôi, trong vườn trẻ bị bắt nạt, anh ấy mãi mãi là người đầu tiên đứng ra bảo vệ tôi, tôi ham chơi đi lạc, anh ấy cũng là người đầu tiên tìm được tôi, Tống Thừa không dẫn tôi đi chơi, tôi khóc, anh ấy cũng là người đầu tiên chạy tới dỗ tôi ... Anh ấy còn nói anh ấy sẽ đối tốt với tôi gấp bội, tôi rất thỏa mãn... Tôi cũng luôn cho rằng anh ấy sẽ đối với tôi tốt suốt đời chứ..."
"... Cho nên, sau khi tôi biết Tống Thừa không phải tự sát, thật sự là có một loại cảm giác trời đất quay cuống, tôi liền chạy tới vùng ngoại ô phía bắc thành phố trước tiên, tôi vẫn luôn gọi điện thoại cho anh Dĩ Nam ở trên đường đi, chính là không có người nhận nghe..."
"... Sau khi tôi chạy tới, mới biết anh Dĩ Nam trở về thành phố, tín hiệu nơi đó không tốt, không gọi điện thoại được, tôi liền chạy về thành phố, kết quả nửa đường, xe liền hư ... Tôi đi một quãng đường thật dài, mới tìm được nơi có tín hiệu, cuối cùng tôi gọi thông điện thoại của anh Dĩ Nam, lúc đó tôi cảm thấy mình giống như là thấy được ánh sáng ở trong vùng tối tăm, nhưng mà..."
Sau khi Tống Thanh Xuân nói đến đây, nghĩ đến những cảnh tượng nghe được lúc mình gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam, mắt liền bắt đầu nhiễm chua xót, nhưng khóe môi của cô lại nỗ lực giương lên, cô bỏ qua những tình tiết thân mật giữa Đường Noãn và Tần Dĩ Nam, chỉ nói đơn giản: "... Anh ấy và Đường Noãn đang ở cùng một chỗ, lúc đó tôi mới biết, những năm gần đây, tôi vẫn luôn đang tự lừa mình dối người, đối với Tần Dĩ Nam mà nói, từ trước đến giờ tôi đều không phải là người anh ấy muốn chăm sóc nhất, mà là do tôi một bên tình nguyện dùng những chuyện anh ấy từng đối tốt với tôi, suy nghĩ kỳ lạ cho rằng anh ấy sẽ chăm sóc tôi suốt đời..."
Là những năm này cô qua ngu quá ngây thơ, trước giờ đều không có dũng khí đi đối mặt với chân tướng.
Nếu Tần Dĩ Nam thật sự quan tâm cô... Lúc anh ta thấy là điện thoại của cô, dù là bị Đường Noãn nhận mấy, nhưng tại sao cũng không gọi lại?
Cho nên cô thật nên tỉnh táo ... Chỉ là, không có ai biết, rốt cuộc lĩnh ngộ tỉnh táo này cần bao nhiêu đau đớn.
Dù sao, anh ta từng là toàn bộ của cô... vứt bỏ như vậy, đau đớn không kém gì khoét xương cổ tay.
"... Thật ra, đêm nay khi anh gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi ở nơi nào, chính là vào thời khắc tôi tuyệt vọng nhất, tôi thật rất cảm tạ anh, nếu như không phải anh, tôi cũng không dám tưởng tượng hiện tại mình sẽ là bộ dạng gì..." Tống Thanh Xuân cong khóe môi, lại uống hơn nửa ly R*ợ*u đỏ, cô giống như nói không hết, tiếp tục mở miệng, mà anh lại giống như không nghe đủ, khuôn mặt kiên nhẫn nhìn cô chằm chằm.
"... Anh biết không? Đáy lòng tôi rất khổ sở, cũng rất sợ hãi... Tôi nhớ đến anh trai tôi, tôi nhớ đến Tống Thừa..." Tống Thanh Xuân nói nói, nước mắt lại ào ào rơi xuống dưới, cô che chỗ ***g *** của mình, khuôn mặt thống khổ nói: "... Tôi nhớ khi anh ấy còn sống, tôi rất mệt mỏi... tôi muốn báo thù cho anh ấy, tôi muốn biết là ai giết anh ấy... Nhưng mà, tôi lại không biết nên làm như thế nào..."
Nói xong lời cuối cùng, Tống Thanh Xuân khóc không ra tiếng, cô liều mạng rót R*ợ*u thừa trong ly vào miệng, sau khi cô uống xong liền cảm thấy giống như là không đủ, lại cầm chai R*ợ*u lên, bắt đầu rót R*ợ*u, cô nghiêng về một phía, cô vừa rơi lệ, vừa rót xong R*ợ*u, thời điểm muốn tiếp tục uống, Tô Chi Niệm lại đưa tay ra, nắm chặt cổ tay mềm mại của cô, ngăn cản động tác của cô, sau đó lấy ly R*ợ*u và chai R*ợ*u trong tay của cô đi, để ra xa : "Đừng uống, uống nhiều, sẽ càng khó chịu."
"Nhưng bây giờ tôi cũng rất khổ sở..."
Lời Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm đột nhiên bắt lấy cổ tay của cô, lực đạo của anh cũng thuận thế kéo cô lên, cô còn chưa phục hồi tinh thần, cả người liền bị anh ôm vào trong lòng.
Cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể nghe được âm điệu rất nhạt truyền tới từ trên đỉnh đầu của cô, lộ ra đau lòng nhè nhẹ: "Khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn một chút."
Mấy chữ rất đơn giản của anh làm cho nước mắt Tống Thanh Xuân dâng lên lần nữa.
Anh cảm giác được ***g *** ấm áp, làn môi dùng sức mấp máy, lại không lên tiếng, chỉ là im hơi lặng tiếng ôm chặt cô một chút. Lồng *** của anh ấm áp bền chắc, cho cô một loại cảm giác kiên định, khiến cho cô không cầm lòng được liền để xuống tất cả kiên cường và phòng bị, không hề cứng rắn giống như trước nữa, dù là khóc cũng khóc rất kín đáo, cô liền giống như là một đứa bé hết dường xoay sở, khóc ra tiếng ở trong *** anh.
Không khí trong nhà rất yên tĩnh, trừ bỏ tiếng khóc của cô, không còn tiếng vang gì khác.
Cảnh đêm yên tĩnh xinh đẹp ngoài cửa sổ cảnh đêm, ánh đèn duy nhất đặt dưới đất, vầng sáng trắng nhạt.
Anh ôm cô, đứng rất an tĩnh, anh thích sạch sẽ đến khiến người ta giận sôi, nhưng lại mặc cho nước mắt và nước mũi của cô đều lau trên áo ngủ của mình, tay anh không tiết tấu vuốt mái tóc dài của cô, không tiếng động cho cô an ủi tinh tế nhất.
Anh có thuật đọc tâm, anh có thể cảm giác được rõ ràng tâm tình kích động của cô chậm rãi tiêu tan, thẳng đến khi cô phát tiết hết toàn bộ cảm xúc tiêu cực, anh mới chậm rãi kéo cô từ trong lòng anh ra ngoài, sau đó nâng hai tay lên, yêu quý và che chở lau đi nước mắt trên mặt của cô.
Tuy nước mắt của cô không rơi vội vã như vừa rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn tràn ra bên ngoài, anh rất có kiên nhẫn, mỗi lần rơi xuống, liền lau giúp cô, thẳng đến khi cảm xúc cô hoàn toàn bình ổn lại, anh mới buông cô ra.
Anh đi đến quầy bar, rót cho cô một ly nước ấm, bưng đến, đưa cho cô.
"Cám ơn." Bởi vì khóc quá nhiều, quá càn rỡ, cô mở miệng, giọng nói liền có chút khàn khàn, dù đã ngừng khóc, cô vẫn thỉnh thoảng nấc một tiếng.
Anh chờ cô uống hai ngụm nước ấm, mới mở miệng hỏi: "Tốt hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn rất nhiều..." Cổ họng của Tống Thanh Xuân vẫn có chút nghẹn ngào, nói ra lời nói giống như cảm mạo, cô nói đến một nửa, lời nói đột nhiên dừng lại.
Cô cảm thấy một màn vừa rồi có chút quen thuộc, giống như từng trải qua ở nơi nào đó...
Tống Thanh Xuân ôm ly nước, cau mày nghĩ một hồi lâu, mới nghĩ đến năm đó mình có vài lần một mình khổ sở trốn đi khóc lớn, vẫn luôn vụn vặt không giải thích được.
Mỗi lần tỉnh lại, liền sẽ có một loại cảm giác thật kỳ diệu, cô vẫn luôn hình dung không ra đó là cảm giác gì, nhưng mà bây giờ, cô đột nhiên phát hiện, cảm giác lúc đó và cảm giác lúc này của cô giống nhau như đúc!
Cho nên trong đoạn thời gian vụn vặt kia, cô từng được người ôm, còn từng được người lau nước mắt?
Tống Thanh Xuân nghĩ đến áo sơ mi nhuốm máu của Tô Chi Niệm bị mình giấu, tâm của cô đột nhiên buộc chặt...
Lúc đó cô từng hoài nghi anh, hiện tại cảm giác tương tự lại trùng hợp thêm một cái...
Chẳng lẽ tất cả những thứ này thật chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều ư?
Chính là, nếu như không phải cô suy nghĩ quá nhiều, nhưng sao anh có thể xuất hiện ở bên người cô vào lúc cô đang khóc thút thít mà không bị cô phát hiện, sau đó dụ dỗ cô xong, liền không bị phát hiện biến mất không còn tăm hơi?
Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân chỉ nói bốn chữ, cả người liền ngây ngốc, nhịn không được hắng giọng một tiếng, gọi cô hồi thần lại một chút.
Tống Thanh Xuân vội vàng lắc lắc đầu, ném bỏ ý nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, sau đó tầm mắt liền rơi xuống nơi ẩm ướt trên *** Tô Chi Niệm, cô nghĩ đến vừa rồi mình giống như là một đứa bé, bất chấp hình tượng khóc lớn, nhất thời trở nên hơi ngại ngùng, sau đó liền cúi đầu, nhìn chằm chằm ly nước, có chút lúng túng nói: "Ngại ngùng, vừa rồi cảm xúc thật rất không khống chế được..."
"Chẳng qua, thật rất cám ơn anh, tâm tình tôi tốt hơn rất nhiều..." Tống Thanh Xuân vừa nói, vừa ngẩng đầu lên, mũi cô bởi vì khóc quá nhiều, nên còn hồng hồng, mắt cũng có chút sưng, nhưng nụ cười trên mặt hết sức thật tâm, cô nghiêng đầu, nhìn anh trầm mặc một lúc, liền nói: "... Hiện tại đến phiên anh!"
"Tôi?" Tô Chi Niệm bỗng chốc ngây ngẩn, có chút không hiểu lắm ý tứ của cô.
Tống Thanh Xuân tìm một tư thế ngồi thoải mái, mới tiếp tục giải thích cho Tô Chi Niệm nghe: "Vừa rồi không phải anh mơ giấc mộng gì đó ư? Tôi thấy vẻ mặt lúc đó của anh rất khổ sở, nếu anh giấu ở trong lòng sẽ rất khó chịu, có thể giống như tôi nói ra, trong lòng sẽ thoải mái hơn rất nhiều ."
Hóa ra, cô chỉ là chuyện này... Tô Chi Niệm khép hờ mí mắt, không có lên tiếng.
Không phải anh không muốn nói ra, mà là anh không thể nói ra, có vài tình yêu, nhất định chỉ có thể bị đi đày ở ngoài, bị người quên lãng mai táng.
Anh trầm mặc, khiến cho Tống Thanh Xuân cho rằng anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu, do đó cô liền hỏi: "... Đình Đình anh luôn miệng gọi, là cô gái anh thích sao?"
Cô nghĩ đến đêm đầu anh bị thương, cô chăm sóc anh, anh xem cô như Đình Đình, nói rất nhiều lời vô nghĩa.
Từ trong lời nói của anh, cô có thể mơ hồ đoán ra, anh đã đánh mất cô gái tên "Đình Đình" đó.
Cô vẫn luôn không cho anh biết một đêm kia bọn họ từng cùng giường chung gối, cho nên cô cố ý tránh né chuyện đêm đó, mà là đổi một phương thức khác để hỏi: "... Có thể nói một chút, câu chuyện của anh và cô áy không?"
Khi Tống Thanh Xuân hỏi ra câu nói này, cô mới phát hiện đáy lòng mình lại hiếu kỳ về câu chuyện của anh và Đình Đình như vậy.
Tô Chi Niệm vẫn rất trầm mặc, tầm mắt nhìn chằm chằm bầu trời đêm ngoài cửa sổ sát đất, nửa mặt bên tuấn mỹ của anh trở nên hơi mơ hồ, giống như là bởi vì anh đang nghĩ tới hồi ức đau đớn gì đó, khóe môi căng thành một đường dây.
Vào lúc Tống Thanh Xuân cho rằng anh sẽ không để ý vấn đề của mình, đang chuẩn bị tìm đề tài khác làm dịu không khí, anh không hề báo trước đột nhiên mở miệng: "Nếu như không có chấp niệm, sao tuổi trẻ có thể là tuổi trẻ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc