Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 22

Tác giả: Diêp Phi Dạ

TRÁI NGƯỢC ẤM ÁP TRONG LÒNG
Tống Thanh Xuân bị phát hiện của mình làm kinh ngạc chấn động một chút, sau đó liền vội vội vàng vàng lấy di thư để trên bàn viết, mở đèn bàn ra, nhìn cẩn thận một lần, phát hiện, thật không phải ảo giác của cô.
Trên di thư này, tổng cộng xuất hiện "Thanh Xuân" 18 lần, tất cả đều viết đúng!
Tống Thanh Xuân thuận tay lấy một quyển sách từ trên giá sách, mở trang thứ nhất ra, nghiêm túc so sánh ba chữ "Tống Thanh Xuân" và "Thanh Xuân" trên di thư.
Càng so sánh, Tống Thanh Xuân càng kinh ngạc.
Bởi vì Pu't tích quá giống, cho nên từ đầu đến cuối cô đều không có phát giác, nếu không phải vừa rồi cô vô ý quét đến ở giữa, hai chữ Thanh Xuân có khác thường, có lẽ cả đời này của cô đều sẽ không lấy chữ viết di thư đi so sánh chữ viết của Tống Thừa.
Tống Thanh Xuân hết sức khẳng định, phong di thư này hoàn toàn không phải Tống Thừa viết!
Cũng chính là nói, Tống Thừa không viết di thư? Vậy phong di thư này chính là giả mạo? Bởi vậy, cái ૮ɦếƭ của Tống Thừa...
Thân thể Tống Thanh Xuân hung hăng run lên một cái, mới dám chậm rãi xẹt qua phán đoán kế tiếp của mình ở trong đầu... hoàn toàn không phải tự sát?!
Không phải tự sát, đó chính là anh bị giết?
Tống Thanh Xuân giơ tay lên, che miệng của mình.
Cả người cô đều rơi vào trong hỗn loạn, qua khoảng năm phút, sau đó trên mặt mới dâng lên một tầng lệ khí.
Rốt cuộc là ai giết Tống Thừa?
Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ đó, dù Tống Thừa đã hạ táng gần năm tháng, cô tuyệt đối phải tìm ra hung thủ, báo thù cho Tống Thừa!
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, liền lấy di thư, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, cô vừa mới chuẩn bị đẩy cửa phòng ngủ Tống Mạnh Hoa ra, giọng nói ôn nhu của Phương Nhu liền truyền tới: "Thanh Xuân, em vội vội vàng vàng, sao vậy?"
Tống Thanh Xuân quay đầu, thấy Phương Nhu bưng bát sứ chân thành đi tới, mấp máy môi, chờ khi chị đến gần, mới đưa di thư đưa tới trước mắt chị, chỉ tên mình, nói: "Chị dâu, chị xem, chữ thanh này viết chính xác, đúng không?"
"Đúng rồi." Phương Nhu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó giương mắt lên, có chút không rõ hỏi: "Sao vậy?"
Tống Thanh Xuân trầm mặc trong chốc lát, mới dùng ngữ điệu không bình tĩnh nói: "Chính là, anh trai em, anh ấy viết tên em, trước giờ đều không đúng!"
Phương Nhu ngẩn ngơ nhìn Tống Thanh Xuân rất lâu, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, chị giống như hiểu rõ hàm ý trong lời Tống Thanh Xuân, bát sứ trong tay đột nhiên rơi ở trên mặt đất.
Trong nháy mắt sắc mặt chị tái nhợt, không dám tin tưởng mở miệng hỏi: "Ý em là? Anh trai của em không phải tự sát?"
Tống Thanh Xuân dùng sức gật đầu một cái.
"Anh ấy không phải tự sát, vậy anh ấy bị ai giết?" Cảm xúc Phương Nhu đột nhiên trở nên hơi kích động, nước mắt của chị giống như là trân châu đứt dây, một viên tiếp này một viên, nhanh chóng lăn xuống: "Rốt cuộc là ai, tính toán mọi cách hại anh ấy như vậy! Chuyện này không thể bỏ qua như vậy, chúng ta phải đi nói với ba!"
Nói xong, Phương Nhu liền vươn tay ra đẩy cửa, chỉ là vừa ***ng tới tay vịn, chị giống như là nghĩ đến gì đó, dừng lại: "Thanh Xuân, mấy ngày nay thân thể ba luôn luôn không tốt, nếu ông biết tin tức này..."
Tống Thanh Xuân như tỉnh lại từ trong mộng, đúng rồi, Tống Mạnh Hoa đã chịu không nổi bất kỳ đả kích nào...
"Thanh Xuân, em nói chúng ta nên thế nào làm?" Khuôn mặt Phương Nhu bất lực hỏi.
Đúng vậy, bọn họ nên làm thế nào? Nhà họ Tống chỉ còn hai người phụ nữ là cô và chị dâu... Tống Thanh Xuân cũng trở nên hơi bất lực, cô nghĩ một hồi, sau đó liền nghĩ đến ...
Đúng vậy, bọn họ nên làm thế nào? Nhà họ Tống chỉ còn hai người phụ nữ là cô và chị dâu...
Tống Thanh Xuân cũng trở nên hơi bất lực, cô nghĩ một hồi, sau đó liền nghĩ đến ...Tần Dĩ Nam.
Đây có lẽ chính là thiên tính của phụ nữ, sẽ luôn nghĩ tới người mình thích nhất ở trong đáy lòng vào thời khắc luống cuống nhất.
Càng huống chi, người Tống Thanh Xuân thích vẫn luôn bên cô từ nhỏ đến lớn, anh Dĩ Nam cùng đi qua rất năm tháng rất dài, bản thân cô luôn có tin tưởng vô điều kiện và ỷ lại vào anh.
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, liền hơi ổn định lại tinh thần hỗn loạn, ngữ khí bình tĩnh, mở miệng với Phương Nhu, nói: "Chị dâu, bằng không em đi tìm anh Dĩ Nam thương lượng một chút trước đã? Anh ấy từng ở trong quân đội, nê cũng ít nhiều tiếp xúc qua một vài vụ án mưu sát, khẳng định có chủ kiến hơn chúng ta."
Phương Nhu còn đang nức nở không ngừng, đưa tay ra lau nước mắt, mới nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: "Cũng được."
Ngừng một lát, Phương Nhu lại hỏi: "Vậy, Thanh Xuân, em chuẩn bị khi nào thì đi tìm Dĩ Nam?"
Tống Thanh Xuân cầm điện thoại ra, nhìn thoáng qua thời gian, thốt ra: "Hôm nay."
Nói xong, cô liền cẩn thận dè dặt gấp lại phong di thư của Tống Thừa, nhét vào trong túi áo: "Hôm nay anh Dĩ Nam ở trong núi phía bắc thành phố, công ty bọn họ tính toán xây một sơn trang nghỉ dưỡng ở đó, anh ấy ở bên kia sát hạch, không biết khi nào trở về, hôm nay trời còn sớm, em trực tiếp lái xe đi tìm anh ấy."
Nói xong, Tống Thanh Xuân phân phó một tiếng với quản gia dưới lầu: "Chuẩn bị xe."
"Dạ, đại tiểu thư." Quản gia trả lời một câu, liền đi trước ngăn kéo đóng kín, bắt đầu lục tìm chìa khóa xe.
"Lái xe của chị đi, chiếc xe kia của em còn chưa đi bảo hành hằng năm, không lái ra khỏi thành phố được." Phương Nhu đã ngừng khóc, giơ tay lên, lau giọt lệ nơi khóe mắt, hít mũi một chút, mới mở miệng, giọng nói có chút rầu rĩ : "Chị đi lấy chìa khóa xe cho em."
Phương Nhu nói xong, liền đi đến phòng ngủ của mình, lúc đi ngang qua cầu thang, Phương Nhu còn chỉ chỉ chảo đổ đầy đất ở cửa phòng Tống Mạnh Hoa, nói với quản gia: "Đi dọn dẹp chỗ đó một chút."
...
Thật ra ban đầu trong kế hoạch, Tống Thanh Xuân tính toán hôm nay đi tìm Tần Dĩ Nam ngả bài tỏ tình, nhưng bởi vì dũng khí không đủ, kế hoạch hủy bỏ.
Khi cô lái xe, chạy lên đường cao tốc đến phía bắc thành phố, cô mới nghĩ đến, kế hoạch quả nhiên không theo kịp biến hóa, hôm nay vẫn phải đi tìm Tần Dĩ Nam, chỉ là không phải tỏ tình, mà là bởi vì chuyện quan trọng hơn.
Bởi vì đầu Tô Chi Niệm bị thương, liên tục một tuần không đi công ty và Tống thị.
Sáng chủ nhật cắt chỉ xong, Tô Chi Niệm không về biệt thự, mà là trực tiếp đi Tống thị.
Ở trên đường, anh để cho Trình Thanh Thông lần lượt gọi tầng cao nhất Tống thị đến công ty vào chủ nhật, mở một hội nghị khẩn cấp.
Lúc anh tiếp nhận Tống thị, liền tồn tại rất nhiều tệ nạn, một tuần này anh không xuất hiện ở trong công ty, xảy ra một chút tình huống nhỏ, nhưng phó tổng đương nhiệm Lâm Tông do một tay anh cất nhấc lên nhanh chóng giải quyết, ngay cả như vậy, vào lúc anh mở cuộc họp, tâm tình vẫn có chút nóng nảy đều soi mói một lần mỗi một người ở tầng cao nhất, náo đến trong cả căn phòng hội nghị đều bực tức trầm thấp, tất cả mọi người đều cúi gằm đầu, chẳng dám thở mạnh một tiếng.
Hội nghị mở bốn giờ, thời điểm kết thúc, một phòng cấp cao đều ngồi liệt ở trên ghế, thở mạnh tập thể.
Ngay cả Trình Thanh Thông theo Tô Chi Niệm như vậy nhiều năm, sớm đã ứng phó thành thạo điêu luyện với tính khí của anh cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Nhưng mặc dù như thế, cuối cùng Trình Thanh Thông vẫn là khó lòng phòng bị, chọc hỏa lên người.
Đó là sau khi hội nghị kết thúc, Trình Thanh Thông nhìn thoáng qua hành trình của Tô Chi Niệm, buổi tối có một bữa tiệc, nhưng cô lại nghĩ tâm tình Tô Chi Niệm không tốt như vậy, có lẽ anh sớm về nhà với "người giấu ở trong hồi ức" của anh một chút thì tâm tình sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn, do đó vào lúc thăm dò nói với Tô Chi Niệm về hành trình, thuận thế thêm một câu: "Tô tổng, vết thương của ngài vừa tốt lên, nếu không trước tiên đừng tham gia bữa tiệc, về nhà nghỉ ngơi sớm..."
Ai biết lời nói của cô còn chưa nói xong, Tô Chi Niệm "rầm" một tiếng ném văn kiện cầm trong tay xuống, đứng lên từ trên ghế làm việc, chỉ nơi mình vừa ngồi, nói: "Có phải tôi nên gọi cô là Trình tổng hay không? Vị trí này nên để cho cô ngồi?"
Trình Thanh Thông bị dọa đến lập tức im bặt, cúi đầu, không dám nói thêm câu nào.
Tầm mắt lạnh buốt của Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó liền chỉ cửa phòng làm việc, mở miệng, trong giọng nói mang theo lệ khí nóng nảy: "Ra ngoài!"
Trình Thanh Thông gần như là vào một khắc anh lên tiếng đó, mí mắt cũng không chớp cái nào, liền xoay người nhanh chân chuồn ra khỏi phòng làm việc của Tô Chi Niệm.
Phòng làm việc khôi phục yên tĩnh, có lẽ là do vừa rồi Trình Thanh Thông nhắc đến hai chữ "Về nhà", Tô Chi Niệm lại cảm thấy tâm tình của mình càng thêm hỏng bét.
Hôm nay là cuối tuần, chắc người phụ nữ đó đã đi tìm Tần Dĩ Nam rồi?
Cô tỏ tình sao? Thành công, hay là đã thất bại?
Nếu thành công, không phải sẽ đang vui vẻ hẹn hò với Tần Dĩ Nam ư?
Nếu thất bại, không phải sẽ một mình trốn tránh ở nơi không người lén lút khóc lóc chứ?
Tô Chi Niệm giơ tay lên, chà xát mặt, liền uể oải lười biếng ngồi trở lại trên ghế làm việc, chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu, lại giơ tay lên, che lên mắt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối, biến thành tối đen, đèn neon trong thành phố, một chiếc rồi một chiếc sáng lên.
Tô Chi Niệm yên tĩnh bảo trì tư thế kia, từ đầu đến cuối đều không có nhúc nhích một chút nào.
Trình Thanh Thông bị Tô Chi Niệm hung dữ một trận, vẫn luôn trốn tránh ở trong phòng trà nước, không dám tới gần xung quanh năm mét ngoài cửa phòng làm việc của anh.
Chờ đến tám giờ tối, cửa phòng làm việc vẫn yên tĩnh không có chút xíu động tĩnh, lúc này Trình Thanh Thông mới nổi lên dũng khí, đi tới, muốn thăm dò tình huống.
Thời điểm cô chạy trốn từ phòng làm việc của anh, quá kích động, cửa không khóa kỹ, cô trước lặng lẽ đẩy cửa một cái, nhìn lướt qua bên trong.
Không khí bên trong phòng làm việc, đặc biệt yên tĩnh, người đàn ông dựa vào trên ghế làm việc, giống như là ngủ thiếp đi, khí chất quanh thân lạnh lùng, cũng rất bình tĩnh, giống như xấu tính buổi chiều chỉ là một trận hư ảo.
Vào lúc Trình Thanh Thông do dự nên hay không nên nói chuyện, Tô Chi Niệm giống như là biết có người tới phòng làm việc của mình, lạnh nhạt thốt ra: "Mấy giờ rồi?"
Trình Thanh Thông vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua thời gian, sau đó bước vào trong phòng làm việc, lại đứng ở rất xa , nhẹ giọng nhẹ khí trả lời: "Tám giờ ."
Sau khi Tô Chi Niệm trầm mặc thật lâu, mới "À" một tiếng, sau đó lại là một trận yên tĩnh, rồi anh mới có phản ứng, chẳng qua không phải nói chuyện, mà là đứng lên từ trên ghế làm việc, đi tới nhà vệ sinh bên cạnh.
Tuy rằng khoảng cách hơi xa, nhưng Trình Thanh Thông lại thấy mu bàn tay Tô Chi Niệm vừa mới che mặt đã ướt đầm dề, ở dưới ánh đèn thủy tinh, khúc xạ ra ánh nước sáng ngời.
Trái tim Trình Thanh Thông đột nhiên liền buộc chặt, đại BOSS vừa mới khóc sao?
Bản thân cô còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong rung động, Tô Chi Niệm đã ra khỏi nhà vệ sinh.
Người đàn ông đã rửa mặt xong, làn da trắng nõn, sắc mặt lãnh đạm, đáy mắt thâm thúy không có bất kỳ cảm xúc nào, ngay cả mở miệng nói với cô cũng lạnh nhạt đến rối tinh rối mù: "Đi ăn cơm thôi."
Trình Thanh Thông hoàn hồn, nếu không phải cô vừa mới thấy rõ ràng vệt nước mắt trên mu bàn tay của anh, thật rất khó khiến cho người ta tin tưởng bộ dạng máu lạnh bực này của anh cũng sẽ có cảm tình, còn sẽ khóc.
Trình Thanh Thông nuốt nước miếng một cái, áp chế sóng lòng nhấp nhô của mình, hỏi: "Đi đâu ăn?"
Tinh thần Tô Chi Niệm hoảng hốt rất lâu, nói: "Kim Lăng."
Những năm gần đây, bữa cơm duy nhất mà anh và cô ăn ở bên ngoài, chính là ở Kim Lăng.
Đó là Lễ Giáng Sinh, ở nơi ấy, anh còn dùng phương thức rút thưởng, tặng cô một phiếu ăn cơm miễn phí vĩnh viễn.
Thật ra thì giờ này, cô cũng nên trở về biệt thự rồi, lúc trước một khi anh không có việc gì liền thích về nhà, chỉ là đêm nay có chút sợ... Sợ sau khi anh trở về, biết cô tỏ tình thành công, đã thành thân thuộc với Tần Dĩ Nam.
Anh không bao giờ là người yếu đuối, tuy nhiên ở chỗ của cô, lại vô cùng hèn yếu.
Sở dĩ xây hạng mục ở trong núi phía bắc thành phố, vì nghĩ chính là hoàn cảnh nơi đó được thiên nhiên ưu ái.
Để giữ gìn loại xinh đẹp này, điều kiện nơi đó tất nhiên sẽ có chút gian khổ.
Mảnh đất này còn chưa khai phá, đương nhiên sẽ không có phòng trọ hay khách sạn gì đó, cho nên Tần Dĩ Nam ở nơi ngoài thôn xa một km.
Thời điểm Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam tán gẫu, biết vị trí cụ thể chỗ ở của hạng mục gần đây anh phụ trách.
Nhưng khi cô đến trong núi, vẫn quanh quẩn có chút choáng váng, do đó liền gọi cho Tần Dĩ Nam một cú điện thoại, tín hiệu trong núi không tốt, gọi nhiều lần đều không được, cuối cùng Tống Thanh Xuân chỉ có thể vừa xem biển báo giao thông, vừa hỏi người đi đường thỉnh thoảng gặp được ven đường, lúc sáu giờ chạng vạng, cuối cùng tìm được nơi Tần Dĩ Nam ở.
Nói là quán trọ, thật ra là một gian nhà của gia đình tương đối lớn, dùng phòng trống cho người thuê ở.
Nữ chủ nhân nhà kia thấy Tống Thanh Xuân đi vào, cho rằng cô là khách trọ, rất nhiệt tình, khi biết Tống Thanh Xuân là tới tìm người, rõ ràng trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều, trực tiếp ném một câu "Không biết", liền đi một bên tiếp tục giặt quần áo, không để ý đến Tống Thanh Xuân.
Cuối cùng vẫn là một người khách trọ nam khác nhìn thấy dáng dấp Tống Thanh Xuân xinh đẹp, liền nhiệt tình nói với Tống Thanh Xuân: "Cô nói Tần Dĩ Nam sao? Vóc dáng cao cao, người đàn ông có dáng dấp không tệ lắm? Anh ta đi rồi, hai tiếng trước, lái xe trở về thành phố rồi!"
"Trở về thành phố?" Tống Thanh Xuân nhíu mày lại: "Không phải hạng mục này của anh ấy cần đến thứ Tư tuần sau mới hoàn thành ư?"
"Anh ta nhờ một đồng nghiệp của anh ta, đồng nghiệp của anh ta đang đánh bài ở nhà sát vách, anh ta nói có việc muốn trở về thành phố một chuyến, ngày mai sẽ tới đây."
Tống Thanh Xuân lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tần Dĩ Nam một cú điện thoại, vẫn là không có tín hiệu, Tống Thanh Xuân nói một câu "Cám ơn" với người kia, lên xe, lái về trong thành phố.
Đường núi ngắn hơn đường cao tốc rất nhiều, nhưng bởi vì đường dốc và quẹo cua quá nhiều, không tăng tốc được, cho nên là hao phí hơi nhiều thời gian.
Nhà ở đây vốn thưa thớt, thời điểm ban ngày, còn có thể thỉnh thoảng thấy một vài thôn dân gần đó, đến buổi tối, trên dọc đường Tống Thanh Xuân trở về, gần như không có gặp được một người nào.
Bên ngoài tiếng gió rất lớn, Tống Thanh Xuân lái ở trên đường núi tối đen, đáy lòng có chút sợ hãi, cô hận không thể lập tức lên đường cao tốc, mau chóng rời khỏi địa phương hoang vu quỷ quái này, nhưng hết lần này tới lần khác, trời cao giống như là muốn đối lập với cô, xe lại có thể đột nhiên tắt máy khi đang lái tới nửa đường núi.
Tống Thanh Xuân khởi động xe lần nữa, chính là không thể nào khởi động được.
Không có tiếng xe chạy, tiếng gió vù vù ngoài xe càng thêm chói tai, bốn bề toàn là núi, âm thanh kia vô cùng trống rỗng, khiến đáy lòng người nghe liền khiếp sợ.
Càng như thế, đáy lòng Tống Thanh Xuân càng kinh hoảng, cô liên tục khởi động, nhưng xe liền giống như là đồ chơi, bài trí ở trên đường cái không một bóng người, không có chút phản ứng nào.
Bởi vì tắt lửa, bên trong xe hơi không có hơi ấm, độ ấm nhanh chóng hạ xuống, nhưng Tống Thanh Xuân lại không cảm giác được lạnh, trên trán đều toát ra một tầng mồ hôi.
Cô thử khởi động xe rất nhiều lần, cuối cùng bị ép buông tha, cô cầm điện thoại di động lên, muốn lên mạng tìm công ty kéo xe, lại phát hiện tín hiệu rất yếu, không thể nào lên website được.
Tay Tống Thanh Xuân run run, đẩy cửa xe ra, xuống xe, mượn đèn pin từ điện thoại di động, nhìn xem trước sau, sau đó đi đến phía sau con dốc cao.
Con đường này không có đèn đường, khắp nơi đều tối đen, phóng tầm mắt nhìn tới, bốn phía xung quanh, ngay cả một ngọn đèn dầu cũng không thấy được, gió càng lớn, thổi ở trên mặt, vừa lạnh vừa đau.
Thật ra lá gan của Tống Thanh Xuân cũng không nhỏ, nhưng mà hiện tại, cũng bị dọa đến gần ૮ɦếƭ, mỗi một tế bào từ trên xuống dưới khắp toàn thân đều kéo căng , ngay cả chân cũng run rẩy lợi hại, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ mềm nhũn ngã xuống đất, không có cách nào nhúc nhích.
Nhìn thấy dốc cao không xa, đang ở phía trước, nhưng đi lên, lại hết sức khổ cực, ước chừng hao phí nửa tiếng, Tống Thanh Xuân mới miễn cưỡng đứng ở điểm cao nhất.
Cô nhìn thoáng qua điện thoại di động, cuối cùng có tín hiệu, chỉ là lại không có mạng.
Chẳng qua, còn may, mặc dù không có cách nào liên lạc với công ty kéo xe, nhưng có thể liên lạc người tới đón mình.
Giống như khi cô biết Tống Thừa không phải tự sát, lúc hết sức bất lực, người đầu tiên nhảy ra trong đầu cô chính là Tần Dĩ Nam.
Trời rất lạnh, cô lạnh đến có chút cứng ngón tay, phí rất nhiều sức lực, mới nhấn được dãy số của Tần Dĩ Nam.
Từ nhỏ đến lớn Tống Thanh Xuân có chuyện đều sẽ tìm Tần Dĩ Nam, anh khẳng định đều là không chút do dự liền đáp ứng cô, trợ giúp cô .
Những năm này, đây giống như là một thói quen, thói quen xâm nhập cốt tủy.
Liền giống như là hiện tại, lúc cô gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam, cô cảm thấy mình đã được cứu, tuy rằng Tần Dĩ Nam vẫn còn không nghe điện thoại, nhưng trong đáy lòng cô đã trở nên rất kiên định .
Chỉ là, bạn biết từ địa ngục đi lên thiên đường, sau đó bị đẩy từ thiên đường vào lại địa ngục có cảm giác gì không?
Chuyện này còn muốn tàn nhẫn gấp mười lần hơn bị người trực tiếp đẩy từ thiên đường tiến vào địa ngục.
Bởi vì có quá nhiều hy vọng rồi tuyệt vọng, mới là tổn thương người nhất.
Lúc này Tống Thanh Xuân liền thật sự hưởng thụ một lần kinh nghiệm như vậy.
Bởi vì điện thoại của Tần Dĩ Nam là Đường Noãn tiếp.
"Alo, Tống Thanh Xuân."
Giọng nói của Đường Noãn vẫn dịu dàng êm tai như vậy, nhưng rơi vào trong tai Tống Thanh Xuân liền giống như là ma âm tới từ địa ngục, trong nháy mắt khiến cho cả người cô cứng đờ, cô cầm điện thoại di động, tạm dừng một hồi lâu, mới hỏi: "Anh Dĩ Nam đâu?"
"Anh ấy đang tắm rửa!" Đường Noãn không có chút xíu ý tứ xấu hổ, gọn gàng thẳng thắn nói cho Tống Thanh Xuân.
Cô nam quả nữ, đêm hôm khuya khoắc, chung sống một phòng, còn đang tắm rửa...
Mọi người đều là người trưởng thành, rốt cuộc ám chỉ trong lời nói này là gì, sao Tống Thanh Xuân có thể không hiểu?
Đầu ngón tay của cô bắt đầu run rẩy, trong nháy mắt con ngươi đen nhánh liền vô thần.
Anh Dĩ Nam cứu cô, tâm của cô vốn muốn buông tha anh đã bắt đầu chậm rãi hồi phục, chỉ là... Anh lại cùng Đường Noãn...
Tống Thanh Xuân rõ ràng cảm giác được, chỗ sâu trong đáy lòng, có đau đớn sắc bén bắt đầu đi quay ngược lại.
Trong điện thoại, có lẽ Đường Noãn là thấy cô qua một lúc lâu cũng không lên tiếng, do đó lại hỏi: "Cô tìm Tần Dĩ Nam có việc sao?"
Cho dù hiện tại Tống Thanh Xuân rất không thể nào tiếp nhận được cục diện như thế, nhưng khi cô vừa mở miệng muốn hỏi Đường Noãn "Cô có thể gọi anh Dĩ Nam nhận điện thoại không", cô nghe được âm thanh giống như cửa phòng tắm kéo ra từ trong điện thoại: "Đường Noãn, khăn lông đâu?"
"Có ngay." Đường Noãn đáp lại hai chữ, điện thoại liền bị cô thuận tay ném ở trên giường, ngay sau đó Tống Thanh Xuân nghe được tiếng bước chân, có lẽ là Đường Noãn đi đưa khăn lông cho Tần Dĩ Nam, phát ra tiếng vang lau tóc nhỏ vụn.
Cách điện thoại, cô không thấy rõ tình huống bên kia, cho nên cô không biết là ai chủ động, tóm lại về sau, cô xuyên qua tiếng gió gào thét trên lưng chừng núi, nghe được trong điện thoại có tiếng hôn môi ái muội và tiếng thở khẽ của Đường Noãn truyền tới...
Tống Thanh Xuân cảm thấy cổ họng của mình giống như là bị cái gì đó ngăn chặn, đau nhức vô cùng, cô há to miệng, muốn phát ra âm thanh, cuối cùng môi lại giật giật không tiếng động, sau đó đưa điện thoại di động lấy xuống từ bên tai, dùng sức bấm tắt.
Thời điểm Tống Thừa ૮ɦếƭ, anh ở trong quân đội, không ở cạnh cô, một mình cô gánh vác được.
Hiện tại anh trở về , anh nói anh sẽ đối tốt với cô cả phần của Tống Thừa, nhưng lúc cô cần anh, anh lại đang ở bên cạnh một người phụ nữ khác.
Nhớ nhung của cô cải tử hồi sinh, còn chưa hoàn thành một lần tỏ tình, lại lần nữa bị tàn khốc vô tình đánh tan thành mây khói.
Tống Thanh Xuân cố nén lệ nơi đáy mắt, điện thoại cho chị dâu, không có người nhận nghe, sau đó cô gọi điện thoại bàn trong nhà, gọi không thông, Tống Thanh Xuân thử đi thử lại rất nhiều lần, đều không có hiệu quả.
Người cô có thể tìm kiếm trợ giúp ở trên thế giới này chỉ có bọn họ, nhưng vào lúc này, cô lại không có một ai có thể dựa vào.
Giấc mộng từ nhỏ yêu đến lớn của cô đang thân mật cùng một chỗ với người phụ nữ khác, người nhà của cô cũng đều không thể liên lạc được... Còn có, anh trai nhìn như rất chán ghét cô lại thương yêu cô nhất, lại bị người *** ...
Trong vòng một ngày, hai trận biến cố như vậy, thật vượt qua khả năng chịu đựng gánh vác ở trong lòng Tống Thanh Xuân.
Cô chưa từng giống như hiện tại, cảm thấy tứ cố vô thân như vậy, liền giống như là toàn thế giới đều vứt bỏ cô.
Vào lúc không biết cô đã gọi tới điện thoại nhà lần thứ mấy, nhưng vẫn không có người nhận nghe, cuối cùng cô chịu không được liền ngồi ở trên đường núi hoang vắng, tuyệt vọng và đau đớn hỏng mất khóc thành tiếng.
Đáy lòng cô rất rõ ràng, những năm này, cô dây dưa không dứt khoát, không nỡ bỏ để xuống mộng tưởng, hôm nay cuối cùng cho cô hoàn toàn ૮ɦếƭ tâm.
Trình Thanh Thông phát hiện, đêm nay Tô Chi Niệm, ăn cơm chiều đặc biệt không tập trung tư tưởng, thỉnh thoảng xem thời gian một chút, giống như là đang do dự cái gì.
Có kinh nghiệm rước họa vào thân ở trong công ty, Trình Thanh Thông thật không có can đảm đi lắm mồm nữa, cho nên từ đầu đến cuối vẫn bảo trì trầm mặc.
Cơm nước xong, tính tiền, lên xe, Trình Thanh Thông hỏi: "Tô tổng, hiện tại chúng ta đi nơi nào?"
Khi Tô Chi Niệm nghe được câu này, ánh mắt đột nhiên ảm đạm, anh mấp máy môi, nói: "Công ty."
Xe khởi động, lái đi không bao xa, Tô Chi Niệm đột nhiên thốt ra: "Cái đó..."
Anh nói hai chữ liền ngừng lại, giống như là nội tâm đang quấn quýt chuyện gì.
Anh nên gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân, nghe một chút ngữ khí của cô là vui vẻ hay là khổ sở, sau đó liền có thể biết cô tỏ tình là thành công hay là thất bại, nhưng anh cần viện cớ... Chẳng qua là trong nháy mắt, Tô Chi Niệm liền nghĩ đến viện cớ gì, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi một cú điện thoại cho Tống Thanh Xuân.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, độ ấm trên núi nhanh chóng hạ xuống, xuyên qua tiếng gió gào thét bên tai, Tống Thanh Xuân có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc gián đoạn truyền vào trong tai.
Có lẽ là thương tâm muốn ૮ɦếƭ, cô lại có một chút hốt hoảng, cảm thấy tiếng khóc không phải phát ra từ trong miệng mình.
Tống Thanh Xuân cũng không biết mình rốt cuộc khóc bao lâu, khóc đến cuối cùng, giọng cô đều khàn khàn, toàn thân bị đông cứng đến ૮ɦếƭ lặng cứng đờ, hàm răng trong miệng không ngừng run lẩy bẩy, nước mắt giống như là không có đoạn cuối, chảy xuôi thẳng xuống dưới.
Cô bỏ ra rất nhiều sức lực, mới miễn cưỡng ngừng nước mắt, cô mờ mịt bất lực nhìn bốn phương tám hướng tối đen, muốn đứng lên, trở về vào trong xe, nhưng chỉ vừa mới nhúc nhích một chút, hai chân ngồi có chút ê ẩm tê dại mềm nhũn, cả người liền ngồi xổm trên đường cái lạnh buốt.
Hai tay Tống Thanh Xuân chống lên đường cái ghồ ghề nhiều lần, nhưng vẫn không đứng dậy được, dứt khoát trực tiếp buông tha, dứt khoát ngồi trên đường cái, lúc này cô muốn có bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật, hốc mắt hồng hồng, liền từ từ nghĩ đến, lúc này chính mình liền giống như trở lại khi còn bé, lần cô ham chơi lạc đường, cũng là trong một đêm tối đen như vậy, cô không về nhà được, sau đó liền ngồi chồm hỗm trên mặt đất gào khóc, liền vào lúc cô cho rằng chính mình sắp khóc ૮ɦếƭ, Tần Dĩ Nam giơ đèn pin, trong miệng gọi "Tống Tống" xuất hiện.
Dù là thời điểm đó cô rất nhỏ, nhưng cô vẫn thấy kích động từ trên mặt Tần Dĩ Nam, anh vừa thấy cô, liền bổ nhào quỳ ở trước mặt cô, ôm cô vào trong lòng, không ngừng an ủi cô.
Cuối cùng anh cõng cô về nhà, tuy tuổi cô còn tiểu, nhưng lại giống như một người lớn, ghé vào trên lưng anh, than thở một câu: "Anh Dĩ Nam, em còn cho rằng em đã bị vứt bỏ chứ!"
Anh nói gì nhỉ?
Ký ức thời thơ ấu, cô đã không còn nhớ được nhiều, nhưng cô lại nhớ được rõ ràng lời nói của anh.
Anh nói: "Sẽ không , Tống Tống, có anh ở đây, em liền sẽ không bị vứt bỏ."
Lúc đó, cô cảm thấy anh chính là chỗ dựa và ấm áp ở trên thế giới này của cô.
Nhưng thời gian lưu chuyển, bây giờ đây cô lại giẫm lên vết xe đổ, chính là thiếu niên lúc trước nói "Có anh ở đây, em liền sẽ không bị vứt bỏ", đã lặng yên không một tiếng động thay đổi ở trong năm tháng dài đằng đẵng.
Sau khi Tống Thanh Xuân khóc lớn, tâm tình biến đổi sắp hỏng mất, cô lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho thư ký của mình, bởi vì quá lạnh, động tác đặc biệt chậm chạp, thật vất vả tìm được số điện thoại của thư ký, còn chưa ấn xong, lại có điện thoại gọi tới
Tống Thanh Xuân cũng không thấy rõ tên biểu hiện trên điện thoại gọi đến, ngón tay nhấn màn hình liền nhận điện thoại, sau đó liền nghe được bên trong truyền tới ngữ điệu lãnh đạm và quen thuộc kia: "Alo?"
Tô Chi Niệm... Sao anh lại gọi điện thoại cho cô?
Tống Thanh Xuân kinh ngạc một chút, mới kinh ngạc phát hiện hiện tại đã là hơn chín giờ tối.
Không phải anh trở về nhà, không thấy cô, cho nên cố ý gọi điện thoại tới chứ?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân trở nên hơi bất ổn, cô ngừng lại một lúc, mới cẩn thận dè dặt mở miệng: "Tô tiên sinh..."
Ba chữ "Thực xin lỗi" kế tiếp của cô còn chưa nói xong, ngữ điệu mang theo vài phần nghi ngờ của Tô Chi Niệm ở đầu bên kia điện thoại lại chui vào trong tai: "Em ở bên ngoài?"
Sở dĩ Tô Chi Niệm hỏi câu nói này là bởi vì anh nghe được tiếng gió "Vù vù" từ trong ống nghe, chỉ là sau khi hỏi xong mới phát giác, tiếng gió này quá lớn, giống như là truyền tới từ núi rừng hoang vắng.
Mi tâm Tô Chi Niệm bất giác nhăn lại, thính giác bén nhạy của anh đặt toàn bộ lực chú ý ở bên tai, sau đó phát giác phía bên kia của cô, giống như trừ bỏ tiếng gió, liền không có tiếng vang khác nữa, yên tĩnh đến có chút kỳ lạ.
Trong lòng anh hiện lên một tầng dự cảm không tốt, cũng không đợi Tống Thanh Xuân trả lời hỏi han vừa rồi của mình, liền mở miệng lần nữa: "Hiện tại em ở nơi nào?"
Khi Tô Chi Niệm vừa hỏi "Em ở bên ngoài", đáy lòng Tống Thanh Xuân đã khẩn trương đến ngừng đập, cô cho mình dũng khí thật lớn, vừa mới chuẩn bị ngoan ngoãn nhận lỗi, kết quả lại nghe được "Chất vấn" của Tô Chi Niệm, hô hấp của cô đột nhiên ngừng lại, đầu ngón tay run rẩy, điện thoại di động suýt nữa rơi xuống đất, không nghĩ đến dưới tình thế cấp bách cô lại dễ dàng hô một tiếng tên của anh: "Tô tiên sinh... Tôi..."
Ngữ tốc tiếng "Tô tiên sinh" đầu tiên của Tống Thanh Xuân có chút nhanh, cộng thêm lực chú ý của Tô Chi Niệm đều để ở trên tiếng gió, cho nên không phát hiện đến giọng nói dị thường của cô, lúc này cô khẩn trương, âm điệu lớn hơn rất nhiều, hơi nói lắp, liền có âm mũi rất dày đặc truyền tới.
Trái tim Tô Chi Niệm chợt buộc chặt, cô khóc sao?
Điều này nói rõ, cô tỏ tình, không thành công?
Đáy lòng của anh, vừa vui mừng, lại đau đớn, quấy trái tim mềm mại của anh huyết nhục mơ hồ.
Tô Chi Niệm lần nữa cắt đứt lời nói của cô, mở miệng lại hỏi vấn đề mới vừa rồi lần nữa: "Tôi hỏi em đang ở nơi nào?"
Có lẽ là bởi vì quá mức lo lắng cho cô, tốc độ nói của anh có chút nghiêm khắc.
Trong ngày thường anh đã cho người ta một loại cảm giác rất áp bách, cho nên khiến cho Tống Thanh Xuân lần nữa chột dạ bởi vì về trễ, đáy lòng càng thêm sợ hãi, cô cắn môi, bất giác lên tiếng nói xin lỗi: "Đúng là..."
"Nói cho tôi biết trước, em ở đâu?" Có lẽ bởi vì hỏi hai lần lại không hỏi ra kết quả, ngữ điệu của anh trở nên hơi gấp.
Tống Thanh Xuân dọa đến lập tức im bặt, ngừng một giây đồng hồ, thành thành thật thật hồi đáp: "Tôi ở trong núi phía bắc thành phố..."
Trong núi phía bắc thành phố? Không phải muốn tỏ tình với Tần Dĩ Nam ư? Sao lại chạy tới nơi đó?
Mi tâm Tô Chi Niệm nhíu lại càng lợi hại hơn, đầu óc anh nhanh chóng chuyển động, sau đó nghĩ đến ở trên bữa tiệc lần trước, nghe nói gần đây xí nghiệp SW muốn mở một làng du lịch ở bên đó, hỏi anh có muốn đầu tư hay không, là một người họ Tần phụ trách, thật ra anh biết Tần Dĩ Nam là xí nghiệp SW, lúc anh nghe được tin tức đó, chỉ số thông minh cũng không có liên tưởng nhiều về trên người Tần Dĩ Nam, không nghĩ tới, lại có thể là do anh ta phụ trách ... Hóa ra, cô vì tỏ tình, chạy xa như vậy... Muộn như thế, cô cũng chưa về thành phố, là không chuẩn bị trở về ư? Nhưng cô vừa mới khóc, là bởi vì cái gì? Tỏ tình thành công nên vui mừng phát khóc sao?
Cánh môi Tô Chi Niệm kéo căng thật chặt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghĩ đến vừa rồi trước khi gọi điện thoại cho cô còn cố ý tìm cớ, nói uống nhiều, để cô tới đón mình, không nghĩ tới, cô lại đang ở nơi xa như vậy...
Tống Thanh Xuân đợi rất lâu, cũng không đợi được giọng nói của Tô Chi Niệm, cách điện thoại, cô lại không thấy rõ vẻ mặt anh, cho nên đáy lòng càng thêm lo lắng, nuốt mấy ngụm nước bọt, nhỏ giọng mở miệng giải thích: "... Tôi muốn về nhà, nhưng xe hỏng ở nửa đường, khởi động thế nào cũng không được... Hơn nữa nơi này chỉ có một mình tôi, tôi có thể phải tìm người giúp tôi liên lạc công ty kéo xe, mới có thể trở về..."
Thật ra Tống Thanh Xuân thật không nghĩ tới muốn làm phiền Tô Chi Niệm, sở dĩ cô giải thích nhiều như vậy, thật ra là sợ anh tức giận.
Bởi vì vừa mới khóc, đầu óc cô có chút thiếu dưỡng khí, trên sườn núi gió lớn, thổi cô lạnh đến mức thần trí có chút hốt hoảng, cho nên cũng không ý thức được lời mình vừa mới nói, thật ra không giống như là giải thích, càng giống như là ủy khuất tố khổ.
Cô nói năng lộn xộn giải thích rất nhiều, vào tai Tô Chi Niệm, lại không thế nào vào tâm, vẫn luôn nghĩ đến mấy chữ mấu chốt cô nói ban đầu "Xe hư ", "một mình" ...
"... Cho nên, Tô tiên sinh, tôi cũng không biết rốt cuộc mấy giờ thì mình mới có thể trở về..." Sau khi Tống Thanh Xuân ấp a ấp úng nói đến đây, Tô Chi Niệm vẫn luôn duy trì trầm mặc không lên tiếng, đột nhiên ngữ khí nhạt nhẽo cắt đứt lời nói của cô: "Em là đang ở trên quốc lộ 108 đúng không?"
Tống Thanh Xuân có chút theo không kịp suy nghĩ của Tô Chi Niệm, trước là kinh ngạc "Ừm?" một tiếng, sau đó mới tỉnh táo lại, nói: "Vâng."
"Hiện tại tôi đang ở ngoại thành phía bắc thành phố, cách chỗ em không xa, em chờ một lát."
Lời nói Tô Chi Niệm rất ngắn gọn, ngữ khí thong dong bình tĩnh, nhất là lúc nói xong bốn chữ cuối cùng, cực kỳ giống truyền đạt mệnh lệnh, không có mang chút cảm tình nào.
Nhưng Tống Thanh Xuân lại không biết, Tô Chi Niệm ở trong thành phố, đã sớm đuổi tài xế và Trình Thanh Thông xuống từ khi cô nói "Một mình", thậm chí Trình Thanh Thông xuống xe, đến túi xách cũng không kịp lấy, Tô Chi Niệm liền trực tiếp dùng một cước giẫm ga, chạy như gió bão.
Tô Chi Niệm nhấn hết tốc độ, một đường đều vượt đèn đỏ, còn không tuân theo quy định chiếm đoạt đường xe chạy chuyên dụng dành cho xe công cộng.
Một tay anh nhận điện thoại, một tay khống chế tay lái, động tác thuần thục nhanh nhẹn không ngừng vượt qua, giành đường, chọc cho không ít người kéo cửa sổ xe xuống mắng anh.
Anh giống như là không nghe được những tiếng mắng chửi kia, tốc độ xe bùng nổ lái về phía bắc ra khỏi thành phố.
Anh nói cô chờ một lát... Ý lời này là đại biểu anh muốn tới đón cô ư?
Tống Thanh Xuân có chút không dám tin tưởng lời mình nghe được, tinh thần sững sờ một hồi lâu, mới hậu tri hậu giác mở miệng "Ờ" một tiếng.
Lúc Tô Chi Niệm nghe được Tống Thanh Xuân đáp lời, người đã lái lên đường cao tốc, vốn anh muốn cúp điện thoại để tập trung chú ý lái xe, nhưng nghĩ đến một mình cô ở trong núi, rừng núi hoang vắng, vừa rồi cô còn khóc, cũng không biết rốt cuộc là tình huống gì, thật sự có chút không yên lòng, cho nên lời nói đến bên môi liền bị đổi thành: "Em đừng cúp điện thoại, tôi sợ lát nữa không tìm được em."
"Ừ." Tống Thanh Xuân khẽ lên tiếng, bởi vì giọng nói rất thấp, bị gió tiếng áp đảo, chính cô cũng không có nghe được tiếng nói của mình, do đó liền lên giọng, trả lời một câu: "Tôi biết rồi."
Tô Chi Niệm cũng "ừ" một tiếng, bởi vì tốc độ xe rất nhanh, đại đa số lực chú ý của Tô Chi Niệm đều ở trên đường, cho nên hai người liền không nói chuyện với nhau tiếp nữa.
Bên tai anh, là tiếng gió bên phía cô, cùng với tiếng hà hơi bởi vì lạnh của cô.
Bên tai cô, là tiếng rầm rầm xẹt qua xe anh, anh có thể cảm thấy cổ họng không thoải mái, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thanh giọng ngắn ngủi.
Tống Thanh Xuân nghe tiếng đó, vốn tâm tình sợ hãi, chật vật, kinh hoảng, vô thố, không hiểu ra sao cả liền biến mất đi một chút.
Dù lúc này cô còn đứng ở trên đường cái không một bóng người, bốn phương tám hướng, một mảnh đen nhánh, nhưng cô lại trở nên không còn sợ hãi như vậy nữa, thậm chí sau đó, trong lúc cô vô ý ngẩng đầu, thấy bầu trời sao tuyệt mỹ, còn dừng tầm mắt ngắm nhìn trong chốc lát.
Ngoại ô không giống trong thành phố, bầu trời sao ban đêm mãi mãi bị tất cả đèn neon che lấp.
Ánh sao lộng lẫy, ánh trăng sáng trong, ở trong hoàn cảnh an nhàn như vậy, Tống Thanh Xuân nghe thấy giọng nói của Tô Chi Niệm, từ từ truyền tới xuyên qua ống nghe: "Em đang ở ngoài xe à?"
"Vâng." Tống Thanh Xuân nghĩ, có lẽ là âm thanh đi lại của mình bị anh nghe thấy, nên anh mới hỏi như thế.
"Không lạnh sao?" Có lẽ là bởi vì lái xe, câu hỏi của anh có chút không để ý, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy đặc biệt có ý nhị, cô nghĩ, có lẽ ở trên thế giới này, chỉ có một người đàn ông này, có thể phát huy lãnh đạm đến xúc động lòng người như vậy.
Tống Thanh Xuân giơ điện thoại di động lên, nhìn chằm chằm bầu trời sao rực rỡ, nhẹ giọng khẽ trả lời một câu: "Có chút..."
Thật ra không phải là có chút, là rất lạnh, bằng không cô cũng sẽ không đi tới đi lui, nhảy lên nhảy xuống.
Cách một thời gian rất lâu, giọng nói Tô Chi Niệm mới truyền tới: "Trở về trong xe..."
Theo tiếng nói anh rơi xuống, Tống Thanh Xuân nghe thấy bên kia của anh truyền tới tiếng phanh gấp rất chói tai, còn có tiếng còi xe.
"Sao vậy?" Tống Thanh Xuân có chút nôn nóng.
Không có trả lời, tim Tống Thanh Xuân đột nhiên buộc chặt, cô lại sốt ruột truy hỏi: "Tô Chi Niệm? Anh có sao không?"
"Không có việc gì." Lần này Tô Chi Niệm có động tĩnh, giọng nói rất đạm rất bình tĩnh, giống như tiếng thắng xe gấp vừa rồi kia chỉ là một trận ảo giác của Tống Thanh Xuân, xe đang dần dần tăng tốc, theo âm thanh rầm rầm càng lúc càng vang, giọng nói bình tĩnh của Tô Chi Niệm cũng vang lên theo: "... Trở về trong xe, trong xe ấm áp một chút, cẩn thận đông lạnh rồi sinh bệnh."
Bởi vì vừa rồi suýt nữa đâm đuôi người ta, Tô Chi Niệm không dám sơ suất với tình huống giao thông phía trước, cho nên không để ý lắm lời nói trong miệng, không cẩn thận liền tiết lộ ra sự quan tâm.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, Tống Thanh Xuân nghe qua câu nói này rất nhiều lần, Tống Mạnh Hoa, Tống Thừa, Tần Dĩ Nam, quản gia, còn có bạn bè... Thật ra quan tâm như vậy cũng sẽ có giữa bạn bè với nhau, nhưng lúc này nói ra từ trong miệng của Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân lại không biết rốt cuộc mình bị làm sao, trái tim bên trái trong ***g *** không chịu khống chế, liền trở nên mềm mại.
Rõ ràng cô bị đông cứng đến sắp chảy nước mũi, nhưng từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng lại nổi lên một loại ấm áp.
Có lẽ... Là bởi vì lúc này cô thật sự có chút chật vật và cùng đường, sự xuất hiện của Tô Chi Niệm liền giống như là một tia sáng trong bóng tối, khiến cho lòng tuyệt vọng của cô dấy lên hy vọng, cho nên giờ này khắc này một câu quan tâm như vậy của anh cũng làm cho cô cảm thấy rất trân quý.
Cô quen biết Tần Dĩ Nam từ lúc còn rất nhỏ, có lẽ là do ấn tượng ban đầu, ở trong đáy lòng cô, từng ấy năm tới nay, chưa bao giờ có người nào có phân lượng cao hơn Tần Dĩ Nam.
Những năm đó, cô cố chấp không buông anh, chẳng qua là bởi vì anh không có đuổi kịp Đường Noãn, nhưng bây giờ đây, hai người đã phát sinh quan hệ... Mặc kệ lúc trước người anh nên yêu là ai, cô đều nhất định phải ૮ɦếƭ tâm.
Bởi vì cô từng đáp ứng với chính mình, lần này phải dứt khoát sòng phẳng, không kéo dài dây dưa, ủy khuất cầu toàn nữa.
Tình yêu tay ba, vẫn luôn phải có một người rút lui trước tiên.
Cô vẫn luôn cảm thấy Tần Dĩ Nam có thể ấm áp toàn thế giới của mình, ở thời khắc cô cần anh nhất, lại không cho được ấm áp cô muốn.
Nhưng Tô Chi Niệm mà cô luôn luôn coi là ác mộng trong số mệnh, lại ở trong thời điểm cô chán nản bất lực nhất, cho cô được kinh hỉ mà cô không tưởng tượng được.
Một luồng ấm áp dâng ngược lên trong lòng, giống như mãnh thú sóng trào, nháy mắt cắn nuốt toàn thân của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc