Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 21

Tác giả: Diêp Phi Dạ

NÓI YÊU EM 99 LẦN
Cô ở trong đáy lòng của anh, xoay quanh giống như phát điên, khiến cho anh ngày ngày đêm đêm khó đi vào giấc ngủ.
Anh dùng rất nhiều phương thức, để cho chính mình không phải nghĩ đến cô, không muốn đi để ý cô, cũng không muốn đi yêu cô.
Nhưng mà... Anh trở nên thống khổ hơn, cho đến cuối cùng, anh vứt bỏ những kiên trì kia, lặng lẽ trốn tránh ở chỗ tối cô không biết bảo vệ cô, anh mới sống lại một lần nữa.
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm qua một lúc lâu cũng không nói lời nào, nhịn không được lại lên tiếng thúc giục hỏi: "Rốt cuộc anh không học được cái gì?"
Ánh mắt Tô Chi Niệm hơi động một chút, ngưng nhìn đôi mắt Tống Thanh Xuân, nhìn rất lâu, mới không nóng không lạnh mở miệng trả lời vấn đề của cô: "Học không được sinh đứa bé."
Tống Thanh Xuân sững sờ nhìn Tô Chi Niệm chằm chằm, chớp mắt mấy cái, mới tức giận xoay đầu!
Anh đây là đang trêu chọc cô ư? Cô đương nhiên biết anh học không được sinh đứa bé!
Sau đó Tống Thanh Xuân lại hơi kinh ngạc, Tô Chi Niệm là một người lạnh nhạt vô tình như vậy, thế nhưng lại sẽ nói truyện cười ư?
Tô Chi Niệm nhìn phản ứng đáng yêu của Tống Thanh Xuân, khẽ cười một tiếng, cúi đầu, một ngụm uống xong đồ ngọt còn thừa, đưa bát sứ cho Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua thời gian, bất tri bất giác đã bảy giờ, nên chuẩn bị cơm chiều .
Tống Thanh Xuân nhận chén qua: "Vậy tôi xuống lầu nấu cơm trước đây."
Tô Chi Niệm khẽ lên tiếng, không nói thêm gì nữa.
Anh vẫn chờ đến khi Tống Thanh Xuân đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng bếp dưới lầu truyền tới tiếng vang của máy hút khói, mới cầm laptop của mình lên, nhập mật mã vào, mở ra.
Anh nhấn mở trình duyệt, hòm thư QQ baidu, sau đó nhập vào tài khoản và mật mã, sau khi tiến vào, nhấn mở hộp thư, bên trong cũng đặt lẳng lặng 99 bức mail, là Tống Thanh Xuân gửi tới.
Anh nhìn chằm chằm những bức mail kia trong chốc lát, lại mở hộp thư gửi ra, bên trong cũng có 99 bức mail, là anh gửi cho Tống Thanh Xuân.
Không sai, trong một năm Tần Dĩ Nam đi bộ đội kia, gửi những bức mail kia với Tống Thanh Xuân, không phải là Tần Dĩ Nam gửi, mà là Tô Chi Niệm giả "Tần Dĩ Nam" gửi.
Cũng không phải anh có ý muốn mạo danh Tần Dĩ Nam, là bởi vì Tống Thanh Xuân gửi cho anh ta mấy bức mail trước, ngây ngốc chờ hơn một tháng, cũng không đợi được mail hồi âm của Tần Dĩ Nam.
Đoạn thời gian đó cô rất rầu rĩ không vui, anh nhìn không được, mới trộm hộp thư của Tần Dĩ Nam, dùng danh nghĩa Tần Dĩ Nam gửi mail trả lời cho cô.
Cô nhận được mail liền cao hứng đến hỏng, tối đó liền gửi mail lại cho anh, giữa những hàng chữ, anh đều có thể nhìn ra cô tràn đầy nhớ thương, quan tâm và yêu mến Tần Dĩ Nam.
Mỗi lần anh nhận được mail của cô, đều là một loại ђàภђ ђạ.
Vừa vui mừng rồi lại khổ sở.
Vui mừng có thể biết một ít tình hình gần đây của cô, biết cô trôi qua có tốt hay không, có náo mâu thuẫn với ai hay không, mất bao nhiêu tiền, mua túi xách và quần áo mới nào.
Khổ sở đọc những vụn vặt của cô, đều là cô nói cho Tần Dĩ Nam .
99 bức mail, là anh trốn tránh ở phía sau cô, làm bạn chứng kiến suốt một năm cùng cô.
99 bức mail kia, còn giấu một bí mật không muốn người biết, đó chính là... đó chính là, anh lấy danh nghĩa Tần Dĩ Nam, trả lời cô 99 bức mail, số lượng chữ mỗi một bức đều nhiều giống nhau.
Ngoại trừ dấu chấm câu, năm trăm hai mươi cái chữ Hán.
Không nhiều thêm một chữ, không ít đi một chữ.
Năm trăm hai mươi.
520.
Anh yêu em.
99 bức mail, 99 lần nói yêu em.
Đó là, anh dùng phương thức của mình, mượn hòm thư của Tần Dĩ Nam, để nói với cô: "anh yêu em" một lần rồi một lần.
Ngoài cửa có tiếng bước chân dần dần tới gần, Tô Chi Niệm đắm chìm ở trong những bức mail vẫn chưa phát hiện, thẳng đến khi cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tống Thanh Xuân đi đến bên giường, anh mới tỉnh táo lại, có chút bối rối đưa tay ra để laptop trở về trên bàn.
"Tô tiên sinh, buổi tối muốn ăn mì sợi hay là cơm?" Trên người Tống Thanh Xuân quấn một cái tạp dề hồng nhạt, mang một vòng viền tơ lụa, trước иgự¢ còn có một cái nơ bướm lớn, làm tôn lên vẻ đáng yêu xinh đẹp của cô.
Tô Chi Niệm bất giác muốn đáp "Tùy tiện", lời nói đến bờ môi, lại bị anh nuốt trở vào, sửa miệng nói: "Mì sợi đi."
"Được." Tống Thanh Xuân cười khanh khách trả lời một câu, xoay người lại rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm phương hướng Tống Thanh Xuân rời đi thật lâu, mới cúi đầu nhìn về phía màn hình laptop, sau đó tầm mắt liền ngừng ở trên màn hình chờ.
Đó là năm lớp mười hai, anh printscreen một tấm ở trong trò chơi, phong cảnh cực đẹp, núi cao nước chảy, hàng cây xanh biếc, anh đứng một mình lẻ loi ở trên một khối ngọc thạch, trong tay nắm một thanh bảo kiếm, trên bờ vai bay một con sủng vật tinh linh đáng yêu, mà cô ngồi bên dòng suối nhỏ, bụi hoa che đi hai chân của cô, sủng vật linh miêu của cô không ngừng nhảy bên cạnh.
Ngày đó anh và cô hao phí thời gian một buổi chiều, vừa làm xong một nhiệm vụ liên hoàn, anh và cô trong game đánh bậy đánh bạ liền có được phong cảnh như vẽ này.
Lúc đó trò chơi kia đang thịnh hành, mặc kệ là nơi nào, đều là người đến người đi, mà nơi này chỉ có anh và cô, tuy rằng là thế giới hư cấu, nhưng vẫn khiến cho anh cảm thấy một luồng an nhàn và hạnh phúc nói không nên lời, tay run lên liền chụp lại, giữ lại một màn kia.
Về sau anh từng đổi rất nhiều laptop, nhưng một tấm printscreen vẫn luôn không bị anh vứt bỏ.
Nếu không phải lúc trước, anh và cô đi tham gia tiệc trăm ngày của con trai hội trưởng hội học sinh cao trung, anh và cô cùng chụp chung một tấm ảnh, sợ rằng tấm print screen ở trong trò chơi này là ảnh chụp chung duy nhất của anh và cô.
Tô Chi Niệm liên tục tiêm truyền ba ngày, thân thể mới khôi phục rất nhiều.
Trước khi bác sĩ Hạ rời đi vào ngày tiêm truyền cuối cùng, cố ý dặn dò Tống Thanh Xuân, nhất định phải nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm uống thuốc mỗi ngày, còn có vết thương trên đầu cũng cần bôi thuốc đúng giờ, qua ba ngày nữa, sau khi cắt chỉ mới có thể gội đầu.
Tinh thần Tô Chi Niệm rất tốt, ngày hôm đó ăn cơm tối xong, liền chui vào thư phòng bắt đầu làm việc bận rộn.
Tống Thanh Xuân thu dọn phòng ăn xong, trở lại lầu hai, lúc đi qua cửa phòng ngủ của Tô Chi Niệm, nghĩ đến chuyện buổi chiều anh dặn dò mình, vì vậy liền quẹo vào trong phòng ngủ của anh, tìm được quần áo nhuốm máu từ trong giỏ quần áo bẩn của anh.
Vừa nhìn quần áo liền biết là đặc chế theo số đo, thủ công phi phàm, chắc hẳn giá cả cũng phi phàm, hơn nữa quần áo hoàn hảo không chút tổn hại, giặt một chút là hoàn toàn có thể mặc, thích sạch sẽ nên chán ghét, muốn cô trực tiếp vứt bỏ!
Lãng phí... Tống Thanh Xuân thì thầm một tiếng, liền cuốn quần tây lại trước, nhét vào trong túi rác, cô vừa mới chuẩn bị tiếp tục kéo áo sơ mi, tầm mắt lại tiếp xúc đến một góc áo sơ mi, nhíu mi tâm lại, liền trực tiếp mở áo sơ mi ra, thấy bên phải áo sơ mi gần như bị máu nhuộm đỏ toàn bộ, mà bên trái lại vẫn trắng lóa như tuyết, chỉ là chỗ Ⱡồ₦g иgự¢ có một mảnh vết nước, chung quanh có chút bẩn, phía trên vết nước có hai chấm đen, phía dưới có một mảnh đỏ.
Trực giác phụ nữ nói cho cô biết, vết đỏ kia là màu son môi.
Tâm bát quái của phụ nữ thúc đẩy Tống Thanh Xuân cầm áo sơ mi tới gần một chút, giơ lên đánh giá một hồi lâu, sau đó tin tưởng, đó quả nhiên là màu son môi, mà hai chấm đen kia chắc hẳn là trang điểm mắt của người phụ nữ đó dính lên.
Trang điểm của phụ nữ có thể dính lên, chỉ có một khả năng, đó chính là dính thủy...
Chỉ là, ai sẽ chà lau vào Ⱡồ₦g иgự¢ người khác sau khi rửa mặt chứ...
Tống Thanh Xuân nhíu mi tâm, trầm tư một lúc, sau đó đột nhiên phản ứng kịp, trừ phi là người phụ nữ đó khóc!
Cũng chính là nói, trên thực tế vết nước kia là nước mắt?
Cô ở trong nhà anh lâu như vậy, đừng nói anh mang phụ nữ về nhà, ngay cả gọi điện thoại với phụ nữ, cô đều chưa từng thấy qua, hơn nữa điện thoại trong nhà của anh, ngoài trừ liên quan đến công việc, gần như không có bất kỳ cuộc gọi nào khác, điều này nói rõ... Anh cũng không có thân mật quá mức với người phụ nữ nào, nhưng đều đã ôm người ta vào trong иgự¢ khóc, vậy mà còn chưa đủ thân mật sao?
A, chưa hẳn... Có lẽ sẽ là cô gái tên "Đình Đình" đó.
Đêm anh té xíu, cả đêm gọi "Đình Đình" không biết bao nhiêu lần, còn nói rất nhiều lời vô nghĩa, từ giữa những lời đó, có thể thấy được anh thích cô gái tên "Đình Đình" đó, tuy nhiên tình yêu đó lại không được đáp lại...
Khi Tô Chi Niệm vừa chuyển vào trưởng cao trung của Tống Thanh Xuân, liền trở thành người nổi tiếng trong trường học, tất cả mọi người đều bàn luận về anh, lúc đó anh gần như được mọi người trao cho một sắc thái thần thoại, hoàn mỹ không giống như là sẽ tồn tại trên nhân gian, nhưng mà lúc đó Tống Thanh Xuân chưa bao giờ tràn đầy quá nhiều hiếu kỳ với Tô Chi Niệm.
Dù là về sau, anh vào nhà họ Tống ở, anh và cô chung sống ở dưới một mái hiên hơn một năm, nhưng cô cũng chưa từng quá thân thiết với anh, bởi vì hoàn toàn không để ý, cũng không nghĩ tới muốn đi để ý, cho nên ngay cả anh ưa thích cái gì cô cũng không biết, càng miễn bàn hiếu kỳ về thế giới của anh.
Chỉ là sau năm năm anh và cô từ từ cách xa dần, hiện tại ngoài trừ giao dịch liền không còn gì liên quan khác, nhưng cô lại có thể bắt đầu hiếu kỳ về thế giới tình cảm của anh, chỉ là chính cô cũng không có phát giác đến thay đổi lặng yên không một tiếng động này.
Hiểu biết của Tống Thanh Xuân với Tô Chi Niệm quá ít, cho nên cô ở trong đầu tìm kiếm một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được "Đình Đình" sẽ là ai, do đó liền lắc lắc đầu, cánh tay ôm trọn áo sơ mi, lung tung cuốn lên.
P/s: ai muốn đọc trước gần 200 chương tiếp thì liên hệ : [email protected] nhé :)
Bởi vì tốc độ cô quá nhanh, mùi hương trên áo sơ mi bay vào trong hơi thở của cô.
Mùi máu tanh, hương khí thanh đạm đặc biệt của anh, mùi nước sát trùng, còn có một mùi nước hoa rất nhạt...
Mùi nước hoa đó rất quen thuộc, hình như cô từng ngửi thấy ở nơi nào đó...
Động tác Tống Thanh Xuân quấn áo sơ mi dừng một chút, sau đó mở áo sơ mi ra, duỗi cổ áo sơ mi đến gần, ngửi cẩn thân hơn.
Mùi hương chỗ cổ áo của anh là rõ ràng nhất, phía bên phải có mùi máu tanh nặng nhất, phía sau lưng có mùi nước sát trùng rõ ràng nhất... Nhưng lại không ngửi thấy mùi nước hoa cô mời vừa ngửi thấy.
Tống Thanh Xuân nín thở một lát, tiếp tục ngửi ngửi, sau đó lần nữa ngửi thấy, cô cẩn thận phân biệt một hồi lâu, sau đó xác định mùi nước hoa truyền tới từ chỗ vết nước nơi иgự¢ trái áo sơ mi của Tô Chi Niệm.
Nói như vậy, mùi nước hoa này, là mùi hương của người phụ nữ đã khóc ở trong иgự¢ anh?
Chỉ là, vì sao cô lại cảm thấy mùi nước hoa này quen thuộc như vậy chứ? Giống như là từng ngửi qua ở đâu rồi, không, chính xác mà nói, giống như là thường xuyên ngửi được.
Chẳng lẽ nói, "Đình Đình" anh thích là người cô quen biết?
Tống Thanh Xuân cắn ngón tay nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được là ai, lúc cô lấy tay từ khóe miệng ra, mùi nước hoa đó trở nên nồng đậm hơn, Tống Thanh Xuân dùng sức hút hai ngụm khí, sau đó lại có thể phát hiện mùi vị là truyền tới từ trên cổ tay của mình.
Tống Thanh Xuân không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, cẩn thận ngửi nhiều lần giữa cổ tay và áo sơ mi, đây thật sự là cùng một loại nước hoa!
Nước hoa mà cô dùng là do Tống Thừa tặng.
Đó là một người bạn nước Pháp của Tống Thừa, lúc tới Trung Quốc chơi đã ở lại nhà họ Tống, trước khi đi, để tỏ lòng cảm tạ, tặng cô món quà này.
Người bạn kia của Tống Thừa là cao thủ nghiên cứu chế tạo nước hoa, lúc tặng cho cô, còn từng cố ý nói qua, có được loại nước hoa này, trên thế giới không vượt qua mười người.
Mặc kệ là từ cách điều chế hay mùi hương, đều là rất đặc biệt .
Trước đây Tống Thanh Xuân không bao giờ dùng nước hoa, nhưng sau khi nhận được món quà này, liền hoàn toàn yêu thích, về sau còn kéo Tống Thừa đòi hỏi hai chai với người bạn nước Pháp đó, hiện tại chỉ thừa lại non nửa bình.
Cô đã dùng loại nước hoa này hơn hai năm, sống ở nơi này gần bảy ngày, cô gặp gỡ qua rất nhiều phụ nữ, ngửi được rất nhiều mùi nước hoa, chỉ là lại chưa từng ngửi được mùi nước hoa giống mình như đúc.
Hiện tại, cô lại ngửi được từ trên áo sơ mi của Tô Chi Niệm...
Tống Thanh Xuân chần chờ trong chốc lát, giống như là chứng thực ý nghĩa gì đó, nhanh chóng đứng lên, giơ áo sơ mi lên, để sát vào đèn trên tường, cẩn thận quan sát màu sắc son môi lưu lại ở trên áo sơ mi của Tô Chi Niệm.
Màu đỏ hơi bóng một chút, còn mang một ít ánh sáng lấp lánh... Rất giống màu son môi Armani cô thường thích dùng!
Tốc độ tim đập của Tống Thanh Xuân đột nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ.
Cả đời của cô chưa bao giờ giống như hiện tại, mỗi một tế bào khắp toàn thân đều tràn ngập khẩn trương.
Cô nhớ được, ngày đó, sau khi cô biết Đường Noãn thay thế chính mình, ςướק lấy tình yêu của Tần Dĩ Nam, một mình trốn tránh ở trong phòng vệ sinh khóc đến rất thương tâm.
Nhưng mà trong lúc khóc, cô không hiểu ra sao cả chỉ nhớ chút vụn vặn, chờ đến khi bản thân phục hồi lại tinh thần, cô vốn ngồi, đã đứng lên, trên mặt vốn phủ kín nước mắt, nay đã được lau khô nước mắt... Hơn nữa lúc đó cô vẫn luôn cảm thấy chính mình có chút quái dị, chỉ là cô lại không nghĩ ra được quái dị ở chỗ nào, hiện tại suy nghĩ một chút, giống như là từng được người nào ôm lấy...
Mùi nước hoa, màu son môi, cô cũng từng khóc... Quá trùng hợp! Quá nhiều trùng hợp!
Chẳng lẽ người phụ nữ bị Tô Chi Niệm ôm khóc, là cô?
Tống Thanh Xuân bị suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu làm chấn động khiến ngón tay cầm áo sơ mi của cô bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy lên, ngay cả hô hấp của cô liền trở nên dồn dập theo.
Sau khi cô kinh ngạc thật lâu, mới chậm rãi phục hồi tinh thần, sau đó phát hiện tốc độ tim đập giống như vượt qua sức chịu đựng của mình vào bất cứ lúc nào.
Cô cầm áo sơ mi đó, nghĩ cũng không nghĩ liền ra khỏi phòng, chuẩn bị đi tìm Tô Chi Niệm hỏi rốt cuộc là sao, nhưng cô vừa đi ra cửa phòng ngủ của anh, bước chân liền ngừng lại.
Không đúng... Ngày cô khóc, cửa phòng vệ sinh đã bị cô khóa trái mà, sau khi cô phục hồi tinh thần lại, cửa phòng vệ sinh vẫn là khóa trái...
Nếu như Tô Chi Niệm thật sự xuất hiện ở trong phòng vệ sinh, từng ôm cô, lau nước mắt giúp cô, như vậy, anh mở cửa phòng nhà vệ sinh đã khóa trái để vào trong như thế nào? Lại ra ngoài nhưng vẫn có thể khóa trái phòng vệ sinh như thế nào?
Đây hoàn toàn là nói không thông...
Không lẽ, trên thế giới thật có chuyện trùng hợp như vậy?
Có một người phụ nữ, dùng nước hoa giống như cô, lại còn dùng son môi có nhãn hiệu và màu sắc giống nhau, còn từng khóc rống trong một ngày?
Tống Thanh Xuân cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, cô giống như phát điên dùng sức giậm sàn nhà, liều mạng cào tóc mình.
Tống Thanh Xuân cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, cô giống như phát điên dùng sức giậm sàn nhà, liều mạng cào tóc mình.
Vào lúc cô ở bên bờ sụp đổ, cửa thư phòng đột nhiên bị kéo ra, truyền tới giọng nói thanh nhã nhạt nhẽo của Tô Chi Niệm: "Pha ly cà phê."
"A." Tống Thanh Xuân vội vàng đứng vững, ngẩn ngơ đáp lại một tiếng, thấy tầm mắt Tô Chi Niệm bay tới áo sơ mi trong tay mình, vội vàng giấu áo ở phía sau, lại gật đầu một cái, nói: "Đã biết, Tô tiên sinh."
Tô Chi Niệm không lên tiếng, ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu và không hiểu nhìn chằm chằm mặt Tống Thanh Xuân một lát, rồi mới nhẹ gật đầu, trở về thư phòng.
Tống Thanh Xuân hít sâu một hơi, đè ép một chút cảm xúc dao động không ổn định ở đáy lòng của mình xuống, cắn môi dưới cúi đầu, nhìn chằm chằm áo sơ mi nhuốm máu trong tay mình một lúc lâu, cuối cùng liền lặng lẽ cầm áo sơ mi giấu ở trong phòng ngủ của mình.
Cửa thư phòng mở rộng ra, Tống Thanh Xuân không có trực tiếp vào trong, đứng ở cửa, gõ cửa một cái.
Vẻ mặt Tô Chi Niệm chuyên chú nhìn chăm chú văn kiện trong tay, cũng không ngẩng đầu chút nào, nói lạnh nhạt một chữ: "Vào."
Tống Thanh Xuân nhẹ chân nhẹ tay đi đến trước bàn sách, vừa mới chuẩn bị đặt chén sứ cầm trong tay lên trên bàn sách, Tô Chi Niệm liền duỗi tới.
Tống Thanh Xuân để chén sứ ở trong tay anh.
P/s: ai muốn đọc trước gần 200 chương tiếp thì liên hệ : [email protected] nhé :)
"Cám ơn." Tô Chi Niệm dùng ngữ điệu bình thản đáp lại hai chữ, liền đưa chén sứ tới bên môi, từ đầu đến cuối tầm mắt của anh đều ở trên văn kiện, một cái tay khác cũng không ngừng nghỉ, cầm một cây 乃út, nhanh chóng viết chữ lên giấy.
Tô Chi Niệm nhẹ nhấp một ngụm "Cà phê", phát hiện mùi vị không đúng, mi tâm lơ đãng nhíu lại một chút.
Anh còn chưa mở miệng nói chuyện, âm điệu của Tống Thanh Xuân liền ôn nhu truyền tới: "Tô tiên sinh, ngài bị thương, cần nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối uống cà phê sẽ không ngủ được, cho nên tôi rót cho em một chén ly sữa bò."
Ngòi 乃út Tô Chi Niệm hung hăng run một chút, vạch ra một vết đen dài trên văn kiện.
Từ khi cô vào trong nhà anh ở, đây là lần đầu tiên làm trái yêu cầu anh đề xuất.
Trước đây, vẫn luôn là anh bảo cô làm cái gì, cô liền quy củ làm theo, trước giờ không trộn lẫn bất cứ suy nghĩ và cảm xúc nào của mình vào, cho dù có một lần, dạ dày anh không thoải mái, bảo cô nấu canh thịt ớt, cô vẫn sẽ làm theo, sau đó vào lúc ăn cơm, thấy anh che dạ dày nhiễm đau, ngón tay chỉ về phía canh thịt ớt, cô cũng không có chút phản ứng nào, thần tình lạnh nhạt gắp thức ăn cho anh.
Tống Thanh Xuân thấy qua thật lâu mà Tô Chi Niệm vẫn không lên tiếng, cho rằng anh bởi vì bản thân làm chủ nên mất hứng, liền nói: "Tô tiên sinh, đây là dặn dò của bác sĩ Hạ với ngài..."
"Ừ." Lời Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm liền nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, tay lại khôi phục như cũ, vừa viết chữ lên trên văn kiện, vừa giống như là nhấm nháp cà phê, chậm rãi nhấm nháp sữa bò.
Tống Thanh Xuân đứng tại chỗ không đi, chờ đến khi Tô Chi Niệm ngừng công việc trên tay lại, mới mở miệng lần nữa: "Tô tiên sinh, tôi đổi thuốc cho vết thương của anh, bác sĩ Hạ nói, mấy ngày này phải cần đổi thuốc."
"Được." Tô Chi Niệm để cây 乃út trong tay xuống, chỉ chỉ phía sau của mình, ra hiệu Tống Thanh Xuân đi qua.
Ba ngày đầu tiên máu thịt mơ hồ, đều là bác sĩ Hạ đổi thuốc, dù đã qua ba ngày, vết thương đã khỏi hẳn hơn phân nửa, nhưng khi Tống Thanh Xuân mở băng gạc ra, vẫn cảm thấy có chút nhìn thấy mà giật mình.
Bởi vì cô nhìn thấy liền đau lòng, cho nên lực đạo bôi vết thương đặc biệt nhẹ, dựa theo dặn dò của bác sĩ Hạ, cô khử độc trước, sau đó bôi thuốc mỡ, sau đó dùng băng gạc băng bó lên trên vết thương, động tác lại chậm rãi ngừng lại.
Tô Chi Niệm không phát hiện được sự khác thường của cô, cầm văn kiện, rủ lông mi, sắc mặt bất động xem.
Thẳng đến khi anh xuyên qua đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân chạm vào da mình, biết được ý nghĩ quay cuồng ở đáy lòng cô, mi tâm mới nhíu lại từng chút.
"Vết thương của anh ấy, sao lại quen thuộc như vậy? A... Có chút giống với vết thương của anh Dĩ Nam... Ngày anh Dĩ Nam bị thương, mình ở bên cạnh, mình tận mắt nhìn thấy bác sĩ khâu băng bó vết thương, vị trí, kích thước vết thương... Trời ạ, không nghĩ thì không cảm thấy kỳ quái, vừa nghĩ như vậy, không phải có chút giống thôi đâu, là gần như hoàn toàn giống nhau như đúc ..."
Trong nháy mắt, biểu tình Tô Chi Niệm trở nên hơi nghiêm túc, tay anh cầm văn kiện hơi gia tăng lực đạo một chút, nỗ lực duy trì bình tĩnh trên mặt của mình, giống như lơ đãng mở miệng hỏi: "Còn chưa xong ư?"
"Hả." Tống Thanh Xuân hoàn hồn, vội vàng băng bó vết thương, đáy lòng vẫn còn suy nghĩ trăn trở: Nhớ đến hai ngày trước, cô từng hỏi anh bị thương như thế nào, anh đã nói là không cẩn thận va vào, nhưng mà sao trong thiên hạ sẽ có chuyện thần kỳ như vậy? Vết thương của anh lại có thể giống như vết thương của anh Dĩ Nam ...
Từ đầu đến cuối, Tô Chi Niệm không có chút phản ứng nào, vẫn luôn ung dung thản nhiên lưu ý suy nghĩ đáy lòng Tống Thanh Xuân.
Vào lúc Tống Thanh Xuân dán miếng băng vải cuối cùng, vẫn không nhịn xuống được, nhỏ giọng mở miệng, nói: "Tô tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Tô Chi Niệm đã biết cô muốn hỏi điều gì, ngừng vài giây, mới thốt ra: "Chuyện gì?"
"Cái đó..." Tống Thanh Xuân ngừng một chút, nói tiếp: "... Mấy ngày hôm trước, có phải anh dùng bữa trưa ở nhà hàng phía tây Bắc Kinh đúng không?"
Thật là quá nhiều trùng hợp, mùi nước hoa, son môi trên áo sơ mi của anh đều giống như của cô, còn có vết thương trên đầu anh... Trực giác của cô nói cho cô biết, trong này nhất định có kỳ quặc.
Hỏng bét... Anh lại có thể quên tiệc ở Bắc Kinh, lúc cô trốn khóc thương tâm muốn ૮ɦếƭ ở trong nhà vệ sinh, anh từng ôm cô, trên áo sơ mi còn dính son môi của cô...
Đáy lòng Tô Chi Niệm thất kinh một chút, nỗ lực ổn định bộ dáng không chút hoang mang, nhẹ nhàng hắng giọng một cái, trả lời: "Không có."
P/s: ai muốn đọc trước gần 200 chương tiếp thì liên hệ : [email protected] nhé :)
Không có sao? Tống Thanh Xuân bày tỏ nghi ngờ chất vấn.
Tô Chi Niệm rõ ràng nên chột dạ, ỷ vào chính mình có siêu năng lực có thể đọc tâm, không nhanh không chậm mở miệng, vứt vấn đề cho Tống Thanh Xuân: "Thế nào ? Hỏi chuyện này làm cái gì?"
"Tôi..." Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm hỏi lại có chút không biết nên trả lời câu hỏi như thế nào.
Tuy rằng trực giác của cô nói với cô, tất cả những thứ này thật rất cổ quái, chỉ là sự tồn tại của tất cả những thứ này rất không có cách nào giải thích được.
Dù sao, ngày đó, cô rõ ràng tận mắt thấy Tần Dĩ Nam che ở trên người mình, hơn nữa cũng tận mắt thấy từ đầu đến cuối cửa phòng vệ sinh đều khóa trái ... Cho nên các loại trùng hợp trên người Tô Chi Niệm, có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp.
Tô Chi Niệm nhìn thấy cô qua rất lâu cũng không thốt ra, vừa lật văn kiện, vừa "hửm?" một tiếng.
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, vội vàng mở miệng: "Không có gì, chỉ là ngày đó, tôi ăn cơm ở nhà hàng Bắc Kinh, giống như thấy anh..."
Tống Thanh Xuân dừng một chút, lại hỏi: "Ngày đó anh ăn cơm ở đâu, lại bị thương nặng như vậy?"
Cô ngu ngốc rồi...
Tống Thanh Xuân dừng một chút, lại hỏi: "Ngày đó anh ăn cơm ở đâu, lại bị thương nặng như vậy?"
Cô ngu ngốc rồi... Cô hỏi quanh co lòng vòng nhiều như vậy làm gì, lại hỏi ngày đó anh đi ăn cơm ở đâu, nhân vật lớn giống như anh như vậy, khẳng định đều sẽ sớm đặt trước vị trí, chỉ cần đi vào nhà hàng hỏi một chút, chẳng phải sẽ biết rồi ư?
Tô Chi Niệm chậm rãi đặt văn kiện ở trên bàn viết, sau đó quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân.
Ánh mắt anh rất bình thản, chỉ là bên trong lại chứa một nét thần thái tìm tòi nghiên cứu, giống như là nhìn thấu tính toán nhỏ nhặt của Tống Thanh Xuân, khiến cho tâm tình của cô có chút không yên.
Chẳng qua may mà Tô Chi Niệm rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, cầm 乃út lên ký tên, ký một cái tên ở trên văn kiện.
Vào lúc Tống Thanh Xuân cho rằng anh hoàn toàn sẽ không trả lời vấn đề của mình, giọng nói lạnh lùng trầm thấp của anh truyền tới: "Kim Lăng."
Anh trả lời xong vấn đề này, liền không cho Tống Thanh Xuân quá nhiều thời gian suy nghĩ, mà là gần như không tạm dừng chút nào, ngay sau đó lại nói thêm một câu: "Tôi còn có chút công việc cần xử lý, cô đi ra ngoài trước đi."
Cho dù đáy lòng Tống Thanh Xuân tràn ngập rất nhiều nghi vấn, nhưng mà khi nghe đến Tô Chi Niệm nói đuổi khách, vẫn rất biết điều "Ờ" một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, rồi mới xoay người chậm rì rì dây dưa bước chân, rời đi.
Chờ đến khi Tống Thanh Xuân đóng cửa phòng, Tô Chi Niệm mới buông văn kiện nắm trong tay ra, trong lòng bàn tay anh đã che kín một tầng mồ hôi dày đặc.
Thật sự là rất nguy hiểm... Cô lại có thể bắt đầu hoài nghi người ôm cô khóc trong nhà vệ sinh đó là anh, hơn nữa cô còn buồn bực vết thương trên đầu anh... Nếu không phải anh có thuật đọc tâm, sợ là thật sự không gạt được cô!
Chẳng qua bên trong đó còn có những trùng hợp kia, có rất nhiều vấn đề không có cách nào giải thích, bằng không, anh thật sẽ có trăm miệng cũng không biện bạch được.
Tô Chi Niệm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, giơ tay lên, hơi hơi kéo mở cổ áo một chút, để cho mình hít thở thoải mái một chút.
Trong óc của anh liền hiện ra thời thơ ấu, khi anh nói cho người khác biết mình có siêu năng lực thuật đọc tâm và khống chế suy nghĩ người khác, những người kia biểu hiện ra tượng là ánh mắt giống như nhìn thấy người bệnh thần kinh, càng làm người khác buồn bực chính là ánh mắt khi*p sợ và trốn tránh rốt cuộc sao anh biết một vài chuyện của họ... Thậm chí cuối cùng anh còn bị coi như bệnh thần kinh, đưa vào bệnh viện tâm thần.
Tô Chi Niệm dùng sức mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ trống trong thư phòng, thống khổ thấp thỏm và kích động.
Nếu thật sự có một ngày, cô không cẩn thận phát hiện trên người anh mang theo siêu năng lực mà những người thường không có khả năng có được, có phải cô cũng sẽ giống như là những người kia, tránh né anh, chán ghét anh, oán hận anh? Thậm chí gioogs như những người thân bạn bè khi còn bé, hận không thể để cho anh hoàn toàn biến mất vĩnh viễn ở trên thế giới này không?
Tống Thanh Xuân trở lại phòng ngủ, ngồi trên đất, trong đầu vô cùng hoảng loạn với cái áo sơ mi nhuộm máu của Tô Chi Niệm.
Trong đầu cô nghĩ vô số khả năng, nhưng mà ngay sau đó lại bị vô số không thể nào phản bác.
Thậm chí đến cuối cùng, cô đã bắt đầu ngựa thần lướt gió tung mây nghĩ, Tô Chi Niệm có thể giống như giáo sư trong《 vì sao đưa anh tới》 không, thật ra anh cũng là một người ngoài hành tinh?
Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại, liền bị chính mình chọc cười, sau đó "Hì hì" một tiếng, thầm mắng một câu mình thật là điên, sau đó liền đứng lên, đi đến ban công, muốn hóng gió mát cho thanh tỉnh một chút.
Chỗ tiểu khu của Tô Chi Niệm là một dãy biệt thự cùng màu, tầng lầu đều không cao, đứng ở trên sân thượng, có thể thấy ánh sáng lung linh của nhà cao tầng ở nơi rất xa.
Lúc này đêm không tính là khuya, bởi vì trời rất lạnh, trong tiểu khu lại đặc biệt an tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua vù vù.
Nhiệt độ dưới 0 độ, rất nhanh đã đông lạnh Tống Thanh Xuân từ trong ra ngoài, cô rùng mình một cái, người cũng lý trí hơn rất nhiều.
Về những trùng hợp phát hiện vào tối nay, nếu không nghĩ ra, liền dứt khoát ném ở sau ót, chắc chắn sẽ luôn có thời điểm lộ ra chân tướng.
Tống Thanh Xuân ghé vào trên ban công, nhìn chằm chằm từng cây bách xanh um tươi tốt ở trong vườn, không biết tại sao lại nghĩ đến Tần Dĩ Nam.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn liên lạc tin nhắn với Tần Dĩ Nam, thân thể anh ấy đã khôi phục rất tốt, ngày mai chuẩn bị đi công ty làm việc.
Có thể là bởi vì chăm sóc Tô Chi Niệm, cô vẫn luôn không có thật sự làm rõ ràng suy nghĩ chân thật ở đáy lòng mình, hiện tại Tô Chi Niệm bận rộn, một mình cô vô cùng buồn chán, dứt khoát liền yên tĩnh suy nghĩ rõ ràng.
Thật ra lúc Đường Noãn nói với cô chuyện "Lấy thơ tỏ tình" thì cô có một chút xúc động, muốn đi tìm Tần Dĩ Nam ngả bài, chỉ là cô không nhẫn tâm nhìn thấy Tần Dĩ Nam yêu nhầm người mà khổ sở, cho nên liền lựa chọn giấu dưới đáy lòng.
Chính là ai biết Đường Noãn đang êm đẹp lại làm khảo nghiệm gì đó, để cho cô tận mắt nhìn thấy, rốt cuộc Tần Dĩ Nam đã bất chấp nguy hiểm tính mệnh để cứu cô...
Nếu không phải cô nhìn thấy một thân máu của Tần Dĩ Nam, có lẽ cô thật sự sẽ từ từ hoàn toàn vứt bỏ anh.
Anh là mộng tưởng cô theo đuổi một đường từ nhỏ, sở dĩ gọi mộng tưởng là giấc mộng, là bởi vì không có cách nào thực hiện.
Nhưng giờ đây, giấc mộng của cô giống như không hề không phải hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình nữa.
Hơn hai mươi năm tình cảm, sao có thể dễ dàng dứt bỏ như vậy?
Tống Thanh Xuân không thể không thừa nhận, ở rất nhiều ngày trước, cô vốn đã sắp ૮ɦếƭ tâm, bây giờ lại bắt đầu có dấu hiệu khởi tử hồi sinh.
Chỉ là lần này, cô cũng không muốn giống như trước đây, dây dưa dài dòng, mãi mãi không dứt, quấn quýt không ngừng .
Bởi vì như vậy quá mệt mỏi ...
Có người nói, hao phí tâm tư nhưng lại không đuổi kịp người mình yêu là khổ nhất, thật ra không phải, rõ ràng yêu một người, lại không dám thổ lộ, đó mới là khổ nhất.
Cô không muốn mình lại trở lại trong loại tình cảnh ђàภђ ђạ và thống khổ kia.
Bởi vì hiện tại Tống Thanh Xuân, đã không có Tống Thừa, đã không phải là tiểu công chúa từng được người nâng niu khắp nơi, cô không thể để cho cô em gái Tống Thừa thương yêu ở trong lòng bàn tay trôi qua ủy khuất như thế.
Cho nên, mấy ngày nay, lúc cô đơn độc ngây ngốc vào ban đêm, đã làm ra một quyết định, đó chính là, đi tìm Tần Dĩ Nam tỏ tình, hơn nữa cũng nói cho anh biết những chuyện trong sách Từ Chí Ma kia.
Nếu anh tiếp nhận, anh và cô cũng coi như là sẽ thành thân thuộc.
Nếu anh cự tuyệt, từ nay về sau cô liền thành thành thật thật coi anh như bạn bè...
Ý tưởng rất tốt, nhưng trên thực tế, thật cần một chút xúc động và dũng khí.
Giờ cũng đã qua ba ngày, cô lại vẫn không làm ra được một quyết định nào.
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng than thở một hơi, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ánh đèn đường chiếu xuống trong vườn, không cầm lòng nổi nhỏ giọng thì thầm: "Rốt cuộc có nên đi tìm anh Dĩ Nam tỏ tình không?"
"Đi, hay là, không đi? Không đi, chính mình không cam tâm... Cho nên vẫn là đi thôi..."
"Không phải đều nói, tỏ tình sẽ có hai kết cục, hoặc là cả đời, hoặc là xa lạ sao!"
"Mình và anh Dĩ Nam, cục diện xấu nhất cũng không đến mức xa lạ đâu, cho nên, vẫn là tìm một thời gian... Cuối tuần? ... Ai nha, vậy liền cuối tuần đi..."
Bởi vì quá lạnh, Tống Thanh Xuân vẫn lạnh run cả người, sau đó liền ôm bờ vai, nhanh chóng chạy về phòng ngủ, đóng cửa ban công lại, bởi vì lực đạo quá mạnh, nên phát ra một trận tiếng động lớn.
Thư phòng.
Tô Chi Niệm cúi đầu, khuôn mặt nhìn chằm chằm văn kiện trên mặt bàn, bình tĩnh như nước, nhưng mà khớp xương tay nắm 乃út ký tên của anh đột xuất trở nên trắng bệch, cuối cùng răng rắc một tiếng, 乃út bị cường ngạnh Ϧóþ đứt thành hai khúc.
Lại là một màn quen thuộc này... Lúc anh ở nhà họ Tống, không biết từng chịu đựng hình ảnh như vậy bao nhiêu lần.
Nhưng mà mặc kệ bao nhiêu lần, mỗi một lần đáy lòng của anh cũng đều đau giống nhau.
Tô Chi Niệm giống như là một pho tượng, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm văn kiện, thẳng đến khi đêm dần dần khuya, cô gái sát vách dần dần ngủ say, chó xung quanh đều không sủa, anh mới nhẹ nhàng chớp mí mắt một lúc, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, vẻ mặt hết sức cô đơn.
Sau khi Tống Thanh Xuân quyết định thời gian tỏ tình xong, liền giở quẻ ở trước khi ngủ.
Cô luôn như vậy, mặc kệ là nhiều năm trước, hay là nhiều năm sau, chỉ cần mỗi lần có tâm đi tỏ tình với Tần Dĩ Nam, liền sẽ trở nên do do dự dự, không đủ dũng khí.
Chẳng qua, dù Tống Thanh Xuân không có làm xong đầy đủ chuẩn bị để tỏ tình, nhưng vẫn rút chút thời gian vào ngày chủ nhật đó, đi nhà họ Tống một chuyến.
Tống Mạnh Hoa đã ra viện, nhưng mỗi ngày vẫn là thuốc không rời người, ba ngày bốn bữa bác sĩ gia đình sẽ tới nhà đo huyết áp.
Thời điểm Tống Thanh Xuân đến, Tống Mạnh Hoa đúng lúc đang ngủ trưa, chị dâu Phương Nhu ở trong phòng bếp, nhìn chằm chằm quản gia nấu thuốc.
Nhìn thấy Tống Thanh Xuân đầu tiên là một cô gái giúp việc mới tới không lâu, đó là do Phương Nhu đưa tới từ quê nhà của cô, tuổi còn nhỏ hơn Tống Thanh Xuân một tuổi, bởi vì điều kiện gia đình không tốt, nghỉ học rất sớm, nhưng là người rất thông minh, làm việc cũng đặc biệt cần mẫn, rất là làm người vui.
"Đại tiểu thư, cô đã trở về?" Cô gái giúp việc trước cười hì hì chào hỏi Tống Thanh Xuân, sau đó liền quay đầu, gọi vào trong phòng bếp một câu: "Phu nhân, đại tiểu thư trở về ."
Cách khoảng nửa phút, Phương Nhu mới đi ra từ trong phòng bếp, trong miệng còn không quên dặn dò quản gia nhất định phải coi chừng độ lửa, sau đó mới tươi cười thân thiết gọi một câu: "Thanh Xuân, tại sao trở về mà không báo trước?"
Tống Thanh Xuân trước gọi một tiếng chị dâu, giải thích: "Em chỉ là đi ngang qua nhà, nghĩ đến muốn lấy vài thứ, cho nên liền quẹo vào."
"Ăn cơm trưa chưa?"
"Dạ ăn rồi ."
Phương Nhu gật gật đầu, đánh giá Tống Thanh Xuân một vòng từ trên xuống dưới: "Nhìn em gầy đi một chút, có phải ở..." Sau đó nhớ Tống Mạnh Hoa còn ở đây, Phương Nhu vẫn tận lực hạ thấp giọng một chút, tiến đến bên tai Tống Thanh Xuân, nói tiếp: "... ở nơi Tô Chi Niệm, bị ủy khuất à?"
"Không có, gần đây thân thể anh ấy không tốt, em chăm sóc anh ấy một thời gian, có thể không nghỉ ngơi tốt." Tống Thanh Xuân cười một tiếng, trấn an Phương Nhu xong, sau đó liền chỉ chỉ trên lầu: "Chị dâu, lát nữa em còn có việc gấp, muốn đi, cho nên lên lầu lấy đồ trước đã."
Phương Nhu cười tít mắt nói: "Đi thôi."
Tống Thanh Xuân chạy lên lầu, Phương Nhu còn ở sau lưng cô, nói một câu: "Chậm một chút."
Tuy Tống Thanh Xuân không ở nhà họ Tống, nhưng phòng ngủ của cô đều có người quét tước mỗi ngày, rất là gọn gàng sạch sẽ.
Cô trực tiếp ngồi ở trên mặt đất, kéo một ngăn kéo nhỏ ở phía dưới cùng của tủ âm tường ra, bên trong đặt rất nhiều món đồ chơi nhỏ.
Cô đổ một mạch những thứ đó ra, sau đó lục tìm ra một lá thư từ trong đó, mở ra, bên trong rơi ra rất nhiều tờ giấy nhỏ.
Tống Thanh Xuân nhanh chóng quét lần lượt một lần, tin tưởng đây đều là những tờ giấy nhỏ mà Tần Dĩ Nam đã từng viết cho cô vào thời cao trung.
Tống Thanh Xuân để lại những tờ giấy kìa vào trong phong thư xong, sau đó đều nhét những món đồ khác vào lại trong ngăn kéo, cuối cùng trên mặt đất chỉ còn rơi lại một phong thư màu trắng, phía trên khắc sáu chữ "xí nghiệp Tống thị chuyên dụng" , Tống Thanh Xuân nhíu mày một cái, sau đó vẻ mặt liền trở nên hết sức suy sụp.
Đó là di thư của Tống Thừa.
Nếu không phải lúc trước cô tận mắt thấy phong di thư này, đánh ૮ɦếƭ cô cũng sẽ không tin tưởng, Tống Thừa nhảy lầu tự sát.
Dù chuyện kia đã qua vài tháng, nhưng hiện tại thấy phong thư này, hốc mắt Tống Thanh Xuân vẫn toát ra một tầng sương mù.
Cô tạm dừng một hồi lâu, ngón tay mới run run cầm phong thư kia lên, sau đó chậm rãi rút giấy trắng bên trong ra, mở ra, chỉ là vừa thấy 乃út tích quen thuộc kia của Tống Thừa, nước mắt của cô liền ào ào lăn xuống.
Phong di thư này, lúc trước cô lăn qua lộn lại nhìn không ít hơn một trăm lần, nội dung bên trong, cô gần như đã có thể đọc làu làu, những mỗi một lần xem, đều khóc đến rất thương tâm.
Tống Thừa luôn luôn giống như ánh mặt trời, tâm tính rất tích cực, xí nghiệp Tống thị lại phát triển không ngừng, còn cưới một người vợ xinh đẹp giống như hoa, quả thật vô cùng viên mãn, đang chuẩn bị có thai sinh đứa nhỏ, nói đi nói lại, nghĩ như thế nào, cuộc sống của anh đã hết sức viên mãn, nhưng sao anh lại luẩn quẩn trong lòng, tự sát chứ?
Tống Thanh Xuân hít hít mũi, tiếp tục nhìn một lần từng chữ trong phong di thư kia.
Vẫn là rất khổ sở, nhưng cũng không giống như lúc trước, bởi vì không thể nào tiếp thu được mà khổ sở đến hỏng mất.
Tống Thanh Xuân thấy trên di thư viết một câu "Thanh Xuân, thật ra anh vẫn luôn không nói với em, tuy rằng anh rất ác liệt với em, nhưng ở trong lòng anh, em cũng là một người phụ nữ quan trọng giống như mẹ vậy", cô cũng không khắc chế được nữa, liền nhẹ nhàng nức nở.
Tống Thừa lớn hơn cô ba tuổi, lại luôn thích tranh với cô, bắt nạt cô, cô luôn chê anh không phải một người anh tốt, sau đó cũng không chịu gọi anh là anh, mỗi lần đều là gọi "Tống Thừa" "Tống Thừa", sau đó mỗi khi cô gọi "anh Dĩ Nam", anh liền đặc biệt tức giận nắm cổ cô, đặt cô đối mặt với anh, lửa giận lên cao nói: "Anh mới là anh của em!"
Câu nói kia, anh nói qua rất nhiều rất nhiều lần, nhưng mà cô chưa từng gọi anh một tiếng "anh", thẳng đến sau khi anh ૮ɦếƭ, cô mới đặc biệt hối hận, hối hận lúc trước chính mình không làm một cô em gái ngoan ngoãn, hối hận chính mình không gọi anh là "anh" mỗi ngày.
"Thanh Xuân, anh biết, em khẳng định sẽ khóc, chẳng qua, anh vẫn là thích em cười."
"Thanh Xuân, anh sống không vui vẻ, mới làm ra lựa chọn như vậy, em đừng trách anh."
"Thanh Xuân..."
Tống Thanh Xuân khóc không ra tiếng.
Cô có chút xem không nổi nữa, dù cô biết phía sau anh nói những gì.
Tống Thanh Xuân khóc rất lâu, rất lâu, mới ổn định cảm xúc, cô giơ tay lên, lần nữa tiếp tục xem di thư, sau đó tầm mắt liền dừng lại ở hai chữ "Thanh Xuân" mới vừa xem.
Không đúng... hai chữ ThanhXuân này, lại có thể đều viết đúng ... Tống Thừa nhỏ mọn, lúc viết tên cô, phía trên chữ thanh trong Thanh Xuân đều sẽ thiếu một nét ngang.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc