Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 19

Tác giả: Diêp Phi Dạ

CÙNG GIƯỜNG CHUNG GỐI
Cô móc điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn, thậm chí có nhiều cuộc gọi chưa nhận, trong đó có một là Tô Chi Niệm gọi tới, lúc gần 2h chiều.
Thời gian như vậy không khác lúc Tần Dĩ Nam cứu cô khi cô ngất xỉu.
Khi đó tất cả tâm tư của cô đều đặt trên người của Tần Dĩ Nam, căn bản không chú ý đến điện thoại reo.
Tô Chi Niệm chưa từng gọi điện thoại tới cho cô, nhất là lần trước anh uống say, suýt nữa ngủ cùng cô, ở giữa hai người vẫn luôn lạnh nhạt, càng không có gì liên kết, đột nhiên anh gọi điện thoại cho cô, có chuyện quan trọng gì sao?
Tống Thanh Xuân hơi đắn đo một lát, hay là gọi lại cho Tô Chi Niệm một cuộc, nhiều tiếng chuông vang lên, cũng không có người nghe.
Tống Thanh Xuân hơi nhíu mày, giơ điện thoại di động lên trước mặt, lúc cúp điện thoại, nhìn lướt qua thời gian, phát hiện vậy mà đã hơn chín giờ rồi, tim Tống Thanh Xuân liền ngưng mấy giây, người đàn ông kia nói, nếu như cô không khiến anh nói lên điều kiện, anh sẽ khiến công ty Tống thị hoàn toàn biến mất đấy!
Nhất định bảy giờ cô phải đến nhà Tô Chi Niệm, bởi vì Tần Dĩ Nam, cô hoàn toàn quên mất thời gian, cũng không gọi điện thoại cho Tô Chi Niệm xin nghỉ, hiện tại anh lại không nhận điện thoại của cô. . . . . .
Tống Thanh Xuân càng nghĩ, càng kinh ngạc, cô vừa mong mỏi tối nay Tô Chi Niệm sẽ chưa về nhà, vừa vội vã đến cửa bệnh viện, chặn một chiếc taxi.
Tống Thanh Xuân đưa tiền xe, xuống xe.
Ở trước cửa biệt thự, Tống Thanh Xuân đi tới, đi vào rồi nhìn lên tầng hai của biệt thự, tối đen như mực, không có lấy một bóng đèn, trái tim lơ lửng của cô rốt cuộc cũng an tâm, cũng may, Tô Chi Niệm còn chưa về nhà.
Tống Thanh Xuân đi như chạy đến cửa phòng, điền mật mã vào, kéo cửa ra đi vào, trước hết vươn tay nhấn chốt mở một bên, trong nháy mắt đèn của lầu một biệt thự sáng lên, chiếu sáng trưng cả phòng.
Bên trong nhà có khí nóng, Tống Thanh Xuân *** khoác, cúi người xuống cầm lấy dép từ trong tủ rồi mang vào.
Cô đi qua cửa trước, dựa vào phòng ăn đi tới, còn chưa đi hai bước, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm ngồi trên ghế sa lon, cô bị sợ đến toàn thân khẽ run rẩy, cả người đứng một chỗ, không nhúc nhích.
Tô Chi Niệm đang ở nhà? Nhưng mà tại sao anh không bật đèn? Chẳng lẽ anh cố ý như vậy để chờ cô trở lại, tính sổ cùng cô?
Tim Tống Thanh Xuân đập nhanh hơn, nhìn cũng không dám nhìn Tô Chi Niệm , chỉ là cúi đầu không nhúc nhích đứng im, đợi một lúc lâu, không thấy Tô Chi Niệm nói chuyện.
Anh im lặng không tiếng động như vậy khiến cô thấy lạnh cả người, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, mở miệng nhận lỗi: "Anh Tô, thật xin lỗi, tôi về trễ. . . . . ."
Đáp lại cô là một sự yên tĩnh.
Trong lòng Tống Thanh Xuân càng thấy áp lực hơn, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, mở miệng nói lần nữa, có chút run rẩy: "Tôi bảo đảm đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. . . . . ."
"Anh Tô, lần này tôi thật sự biết mình sai rồi, không phải tôi cố ý trở về muộn ."
Tống Thanh Xuân liên tiếp nói vài câu, cũng không được Tô Chi Niệm đáp lại, cô không nhịn được lặng lẽ nâng mí mắt, nhìn về phía Tô Chi Niệm , lại phát hiện cả người của anh ngồi trên ghế sa lông, đầu ngả trên vai.
Anh ngủ thiếp đi sao?
"Anh Tô?" Tống Thanh Xuân cắn cắn môi dưới, kêu tên Tô Chi Niệm hai tiếng, nhìn anh vẫn không có phản ứng, liền lấy dũng khí, thận trọng đi đến.
"Anh Tô?"
Tống Thanh Xuân đứng trước người của Tô Chi Niệm, trước tiên gọi tên của anh, nhìn anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, liền vươn cổ ra, nhìn mặt của anh, lúc này mới phát hiện, lông mày xinh đẹp của anh đang nhíu chặt lại, xem ra hết sức khổ sở, sắc môi gần như trắng bệch, không có chút máu, gương mặt trắng noãn của anh bây giờ lại ửng đỏ.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, hô hấp của anh dồn dập, mỗi một lần thở cũng nặng nề giống như ngàn cân, làm cho người ta cảm giác hô hấp rất khó khăn.
Tống Thanh Xuân nhăn mày, vươn tay, nhẹ nhàng sờ vào trán Tô Chi Niệm, sau đó liền rụt trở về.
Tại sao anh nóng như vậy? Giống như nước sôi vậy.
"Tô Chi Niệm? Tô Chi Niệm!" Tống Thanh Xuân vội vàng vươn tay lay bả vai Tô Chi Niệm, miệng gọi anh to hơn, bởi vì lo lắng, cũng trực tiếp thốt lên tên của anh.
Nhưng người đàn ông vẫn trong trạng thái hôn mê, bởi vì cô lay động, áo khoác tây trang không được anh gài nút mở ra, cô nhìn thấy áo tây trang màu trắng anh mặc bên trong bây giờ hiện đầy vết máu.
Tống Thanh Xuân chấn kinh một chút, có chút kinh sợ *** của anh, nhìn thấy trên người của anh không có thương tích, liền lật người anh tìm những chỗ khác, phát hiện phía bên phải đầu của anh dán băng.
Băng gạc trắng đã bị thấm máu, còn có máu đỏ tươi dính vào trên ghế sa lon.
Tại sao đầu anh bị thương? Hơn nữa cũng giống như anh Dĩ Nam, xem ra đều rất nghiêm trọng . . . . .
Anh còn sốt cao như vậy, có thể nguy hiểm đến tính mạng không?
Tống Thanh Xuân nhớ đến trước khi đi thím Tôn đã nói với cô, Tô Chi Niệm có một thầy thuốc gia đình, có tình huống gì khẩn cấp có thể liên lạc với ông ta, vì vậy liền vội vàng lấy điện thoại của anh từ túi ra, tìm một lúc lâu mới tìm được cái tên "bác sĩ Hạ", vội vàng gọi cho ông.
Cúp điện thoại, Tống Thanh Xuân dốc sức lực, đưa anh vào thang máy, lên lầu hai, sau đó cật lực đặt anh nằm trên giường.
Cô cởi đồ dính máu của anh ra, sau đó cầm một cái khăn lông nóng lau sạch vết máu trên người của anh, cầm lất một chiếc mền dày, trùm lên trên người của anh.
Mới vừa hết bận còn chưa qua năm phút, Tống Thanh Xuân nghe lầu dưới truyền đến tiếng xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, là từ cửa biệt thự truyền tới, cô lại vội vã chạy xuống đi mở cửa.
Bác sĩ Hạ gần sáu mươi tuổi, tóc bạc nhiều, nhưng bước đi nhanh như bay.
Ở trong điện thoại, ông hỏi rất nhiều về tình huống của Tô Chi Niệm, cho nên khi thấy ông mang theo nhiều đồ, Tống Thanh Xuân giúp ông cầm hộ rồi lên tầng hai.
Bác sĩ Hạ kiểm tra cho Tô Chi Niệm khoảng nửa tiếng, mới tháo khẩu trang xuống.
"Bác sĩ Hạ, tình huống của anh ấy như thế nào?" Tống Thanh Xuân vẫn canh giữ ở trong phòng ngủ , từ trên ghế salon đứng lên, hỏi.
"Miệng vết thương không sâu, không có lan rộng, tôi băng bó cho cậu ấy rồi, nhưng mà vết thương chưa hoàn toàn khép lại, có thể vẫn sẽ xuấy hiện tình trậng chảy máu, nhưng không có gì đáng ngại. Cậu ta sốt nghiêm trọng như thế, để tránh bệnh trạng nặng thêm, tôi phải truyền dịch cho cậu ta." Bác sĩ Hạ vừa nói, vừa lấy rất nhiều thuốc từ trong hộp, bắt đầu hòa vào, sau đó tiêm cho anh.
Bác sĩ Hạ cầm băng keo cá nhân cố định kim tiêm. rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Thanh Xuân, có lẽ là nhìn sắc mặt cô tái nhợt, liền cho rằng đáy lòng cô lo lắng, vì vậy an ủi đôi câu: "Tiểu nha đầu, cô không phải lo lắng, tôi tới đây, cậu ta sẽ không sao đâu."
Thật ra thì cô cũng không phải lo lắng, mà là bị tình huống kia hù sợ, gọi anh nhưng anh vẫn bất tỉnh, còn sốt nghiêm trọng như vậy, . . . . . Tống Thanh Xuân nhìn bác sĩ Hạ nói như vậy, rốt cuộc lòng đang thấp thỏm cũng dịu xuống, nhìn bác sĩ Hạ nâng môi, ý bảo bác sĩ Hạ ngồi, rồi xuống lầu rót cho ông một ly nước.
Tô Chi Niệm truyền dịch hai bình, ít nhất phải gần ba tiếng, bác sĩ Hạ lớn tuổi, giữ hơn một giờ, dần dần có chút chống đỡ không nổi, tựa vào trên ghế sa lon bắt đầu lim dim.
Tống Thanh Xuân không học qua y, nhưng trước ở trong bệnh viện chăm sóc Tống Mạnh Hoa, học rút ống thế nào thông qua y tá.
Cô sợ bác sĩ Hạ sẽ bị lạnh, liền mở miệng, nói: "Bác sĩ Hạ, tôi đi dọn phòng khách một chút, ông đi nghỉ ngơi đi, nơi này có tôi được rồi."
"Ngươi sẽ truyền sao?" Bác sĩ Hạ hỏi ngược một câu, thấy Tống Thanh Xuân gật đầu, sau đó liền duỗi lưng một cái, đi tới trước giường, xem mạch của Tô Chi Niệm, nói: "Cô trông chừng đi, ta đi về, lớn tuổi, quen giường, đổi nơi nghỉ ngơi cũng không được, trước mắt tình huống đã rất ổn định, đại khái nửa đêm là có thể hạ sốt. . . . . ."
Bác sĩ Hạ nói xong, cầm vài lọ thuốc đặt trước mặt Tống Thanh, chia ra giao cho cô một cái, sau đó còn nói: "Những thuốc này, một ngày ba bữa, cần phải theo dõi cậu ấy uống thế nào, ít nhất phải uống bảy ngày, tối mai tôi sẽ tới truyền nước biển, đổi thuốc."
"Cám ơn ông, bác sĩ Hạ." Tống Thanh Xuân đưa bác sĩ Hạ ra cửa, nhìn ông lên xe, lại nói một câu: "Ông lái xe chậm một chút."
"Cô mau lên đi, người trên lầu cần cô đó." Bác sĩ Hạ chỉ chỉ lầu hai, liền chạy xe đi.
Tống Thanh Xuân đợi xe lái ra khỏi vườn, mới lên lầu.
TV trong phòng ngủ còn mở, đang phát quảng cáo, bộ phim truyền hình cô xem lúc nãy đã hết, Tống Thanh Xuân ngồi trên ghế sa lon, cầm hộp điều khiển ti vi chuyển kênh, cũng không thấy kênh nào hây, liền tắt ti vi.
Khi còn bác sĩ Hạ, thỉnh thoảng cùng cô trò chuyện đôi câu, hiện tại ông đi rồi, TV cũng hết, trong phòng có chút vắng lạnh, Tống Thanh Xuân ngồi trên ghế sa lon sửng sốt trong chốc lát, quay đầu liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm .
Người đàn ông vẫn còn ở ngủ mê man, bình nước biển thứ nhất đã sắp xong.
Tống Thanh Xuân đứng dậy, đi tới bên giường, chờ một chút, đổi bình khác, lúc này đã sắp 11 giờ, Tống Thanh Xuân cũng đã mệt, cô sợ mình ngồi sẽ ngủ, liền dứt khoát đứng ở bên giường coi chừng.
Bên trong phòng rất an tĩnh, Tống Thanh Xuân cũng có thể nghe tiếng chất lỏng trong ống truyền dịch nhỏ xuống.
Cô nhìn chằm chằm vô bình nước biển một hồi, tầm mắt liền rơi xuống giường, sau đó từ từ từ nhìn lên trên đệm, dời đến trên mặt của Tô Chi Niệm.
Ở trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ bị thương của anh.
Sắc mặt của anh tái nhợ, gương mặt tuyệt đẹp không còn chút tức giận nào,dung nhan như tranh vẽ, lúc này xem ra càng giống như là một tác phẩm nghệ thuật không có linh hồn.
Có lẽ là bởi vì không thoải mái, trong miệng của anh thỉnh thoảng phát ra một vài từ thì thầm khó chịu.
Trán nhăn rất sâu, gương mặt mệt mỏi, làm cho người ta cảm thấy thật yếu đuối.
Nhưng mà, mặc dù như thế, anh vẫn có thể mang cho người ta cảm giác rung động lòng người như cũ, làm say lòng người.
Từ nhỏ Tống Thanh Xuân chính là mỹ nhân, tướng mạo của Tống Thừa cùng Tần Dĩ Nam đều là người có tài năng và tướng mạo, cho nên nhất định anh sẽ bị người ta soi mói về tướng mạo của mình.
Ban đầu khi học cấp 2, Tô Chi Niệm chuyển trường, đoạt đi danh tiếng của Tần Dĩ Nam cùng Tống Thừa, cô cực kỳ khó chịu, vẫn luôn không phục, cảm thấy Tần Dĩ Nam mới là người đẹp trai nhất trên thế gian này, nhưng đợi đến cô thật gặp được anh, đáy lòng phải thừa nhận diện mạo của anh, đúng là thế gian khó gặp!
Cho dù về sau, cô mười tám tuổi, bị anh ςướק đi trong sạch, đáy lòng cô vô cùng hận anh, nhưng mà khi người khác nói về việc người nào dáng dấp xinh đẹp bao nhiêu, trong lòng cô vẫn nhịn không được bình luận một câu, cũng không bằng cô đã từng gặp người đẹp trai như anh.
Tô Chi Niệm bện***, không có cảm giác cách xa ngàn dặm như ngày thường, cũng có vẻ có thân thiết hơn mấy phần.
Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc mình suy nghĩ lung tung bao lâu, trong lúc bất chợt nghe được tiếng nói mê sảng bên cạnh mình.
Là Tô Chi Niệm đang nói, giọng nói quá nhỏ, cô không nghe rõ anh nói những gì.
Nhưng mà cô lại ý thức được mới vừa rồi mình suy nghĩ những thứ gì, thật sự là kỳ quái, anh tìm người phụ nữ nào, liên quan gì tới cô? Dù sao cô với ai ở chung một chỗ, cũng sẽ không đi cùng với anh.
Tống Thanh Xuân dùng sức lắc đầu một cái, vứt bỏ ý tưởng mình vừa nghĩ, sau đó liền quay đầu nhìn về phía bình nước biển đã nhỏ được hơn nửa bình.
Tống Thanh Xuân đi tới đi lui ở bên giường, qua khoảng 20 phút, rốt cuộc đã đến đáy bình, cô quỳ gối bên giường, theo biện pháp y tá dạy, lấy gối kê tay anh, sau đó cầm bông băng đặt ngay tại trên mu bàn tay của Tô Chi Niệm, dừng lại một lát, chờ máu ngừng, lấy một miếng băng trên tủ đầu giường dán lên.
Trước khi rời đi Bác sĩ Hạ có nói qua, nếu như ba giờ sáng còn chưa hạ sốt, thì tiếp tục gọi điện thoại cho ông, cho nên Tống Thanh Xuân vươn tay sờ sờ trán Tô Chi Niệm, còn sốt hơi cao, cô liền chỉnh giờ báo thức, kéo ghế đẩu, ngồi ở bên giường, chuẩn bị gục xuống bên cạnh giường, chờ đến khi anh giảm sốt, mới trở về phòng ngủ.
Bởi vì ngồi không thoải mái, Tống Thanh Xuân vẫn ngủ không được, trong mơ mơ màng màng nghe Tô Chi Niệm thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó, sau đó trong nháy mắt tỉnh táo lại, tiến tới bên lỗ tai anh, cẩn thận phán đoán đôi câu, mới mơ hồ nghe hiểu anh đang nói "Nước", vì vậy liền vội vàng đứng lên đi đi đến bàn cầm ly nước, sau đó đút cho anh một ít nước.
Sau khi mớm nước xong, Tống Thanh Xuân để ly ở trên đầu giường, đỡ nửa người mới nhỏm dậy của Tô Chi Niệm nằm xuống, lúc cô khom người đắp chăn cho anh, cổ tay lại bị anh đột nhiên nắm lấy, toàn thânTống Thanh Xuân cứng đờ, một giây tiếp theo cả người đã bị anh túm lấy ngã lên trên giường, sau đó bị anh ôm thật chặt vào trong ***.
Hơi thở của anh trong nháy mắt đã bao phủ cô, làm thức tĩnh khủng hoảng ở đáy lòng cô, khiến cô nhớ lại cảnh tượng mình bị anh mạnh mẽ chiếm lấy, cô theo bản năng giãy giụa muốn thoát ra khỏi lòng *** anh.
Anh bện*** suy yếu vô lực, cô rất dễ dàng tránh thoát, cô vừa định nhanh chóng xuống giường, liền nghe được tiếng nói yếu ớt trầm thấp: "Em có thể ôm anh một cái không?"
Bởi vì sốt cao, giọng nói của anh có chút khàn khàn, giọng điệu cực kỳ mềm mại, còn mang theo một chút cầu khẩn, làm cho Tống Thanh Xuân giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt của anh, sau đó cả người cô giống như bị điểm huyệt không nhúc nhích.
Hai mắt trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh nhắm chặt, hiện đầy bi thương và đau xót, đôi môi tái nhợt khô khốc vẫn còn đóng đóng mở mở, thì thào không ngừng: ". . . . . . Ôm anh một cái, ôm một cái thôi là tốt rồi. . . . . . Ở trong mộng vô số lần anh nhìn thấy em, nhưng cho tới bây giờ em cũng chưa từng ôm anh . . . . . Cho nên lần này ôm anh một cái, được không? Chỉ. . . . . . Ôm một cái ở chỗ nào cũng sẽ tốt lên, một lần này thôi. . . . . . Một lần này thôi. . . . . ."
Giọng nói của anh vô cùng đau thương, làm cho Tống Thanh Xuân như bị sét đánh trúng, cô cảm thấy *** trái của mình giống như bị cái gì đó P0'p chặt đau đến nỗi cô gần như không thể thở được.
Đây là lần thứ hai anh làm cho cô có cảm giác đau lòng. . . . . . Lần đầu tiên, là nửa tháng trước, đêm khuya cô từ trong cơn ác mộng thức tỉnh, anh nhìn vào mắt của cô nói với cô rằng về sau anh sẽ không chạm vào cô nữa.
Ở trong ấn tượng của cô, Tô Chi Niệm luôn là người cao ngạo lạnh lùng, tính tình lạnh nhạt, nói chuyện hà khắc, lạnh bạc vô tình, thậm chí có một dạo cô cảm thấy anh có lẽ là một người vô tình vô nghĩa, bởi vì biết nhau trong thời gian dài, rồi chia xa hình như cô chỉ thấy anh cười có một lần duy nhất.
Nhưng cô không ngờ sẽ có một ngày từ trên người của anh cô nhìn thấy bi thương nồng đậm, nghe thấy hèn mọn cầu xin như thế.
Lúc này, cô mới phát giác ra hình như mình hiểu anh ít như vậy, ít đến đáng thương.
Trong lúc Tống Thanh Xuân sững sờ, Tô Chi Niệm đã đưa tay ôm lấy cô, trong miệng còn đang nhẹ nhàng nỉ non không ngừng, giọng nói rất nhỏ, nhưng trong đêm an tĩnh, từng chữ từng câu đều truyền hết vào trong tai Tống Thanh Xuân. DDiiendaanleeeequyydonn
"Em đừng sợ, tôi chỉ muốn ôm em một cái. . . . . . Em ôm tôi một cái, ôm tôi một cái, được không?"
Toàn thân Tống Thanh Xuân run lên, cô cảm giác được lòng mình căn lên đau nhứt, rõ ràng người đàn ông này đã từng làm chuyện tàn nhẫn với mình như vậy, thậm chí cô biết anh phát sốt đang nói mê sảng, người trong miệng anh không phải là cô, nhưng vào giờ phút này cô lại giống như bị quỷ ám, lời nói bi thương của anh làm cho người ta muốn khóc, chậm rãi giơ tay lên.
Hơi thở và thân nhiệt của anh làm cho đáy lòng cô cảm thấy có chút sợ hãi và lo lắng, nhưng cô vẫn chậm rãi để tay lên eo của anh, sau đó ngón tay run run ôm lấy anh.
Cô cảm thấy thân thể anh cứng đờ, sau đó chợt gia tăng lực đạo, liều mạng dùng sức ôm cô vào trong *** của mình.
Cô cảm thấy thân thể anh cứng đờ, sau đó chợt gia tăng lực đạo, liều mạng dùng sức ôm cô vào trong *** của mình.
Anh ôm cô có chút đau, cô muốn hơi tránh ra một chút, nhưng còn chưa dịch ra anh đã cúi đầu vùi mặt vào hõm vai của cô cười khẽ một tiếng, sau đó dùng đầu cọ xát đầu của cô, lại khẽ cười, giống như gặp được chuyện rất vui vẻ.
Động tác muốn tránh ra của Tống Thanh Xuân chợt dừng lại, cô dừng vài giây, mới nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Đầu anh tựa vào trên vai của cô, lông mi dài rủ xuống, mặt mày giãn ra, khóe môi tái nhợt không có tí huyết sắc nào bởi vì nhếch mép cười lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề.
Anh cười như vậy giống như ánh nắng mặt trời trong giữa trưa ngày hè, cực kỳ sáng lạng rực rỡ.
Anh như vậy và anh trong ngày thường tưởng như là hai người khác nhau, toàn thân trên dưới đều tỏa ra ánh sáng nhu hòa, làm cho người ta cảm thấy ấm áp và bình dị gần gũi, không giống như trước đây, rõ ràng ngay trước mắt, nhưng lại cảm thấy khoảng cách quá xa không thể chạm đến.
Tống Thanh Xuân nhất thời nhìn ngẫn người.
Đúng là anh đang cười, khóe môi từ từ dừng lại: "Thật muốn có thể ôm em cả đời thế này. . . . . . Nhưng tôi biết, em không muốn, thậm chí trong lòng em hận tôi, hận không thể cách tôi thật xa, đúng không?"
"Tôi tìm em nhiều năm như vậy, tại sao em không nhớ tôi chứ?"
Vẻ mặt của anh trong giây phút này giống như bị bao phủ một tầng sương mù, trở nên có chút hoảng hốt, anh thu lại cánh tay ôm lấy cô, không nói chuyện nữa, chỉ là không tiếng động siết chặt lấy cô.
Cái ôm này, giống như đêm đó anh nói với cô: "Tôi sẽ không gặp mặt cô nữa" khi ánh mắt kia nhìn về phía cô làm cho cô có chút hốt hoảng không nói nên lời.
Tống Thanh Xuân căn bản không nghe rõ rốt cuộc anh đang nói cái gì, cô nhìn anh nhắm hai mắt lại vẻ mặt có chút mơ màng, cô liền nghĩ có thể bởi vì anh phát sốt nên nói nhảm, nhưng từ vẻ mặt và từng câu nói của anh, cô cảm thấy dường như anh đang nói cho chính mình nghe, thế nhưng anh nói cô quên anh, lại không giống như đang nói với mình.
Bên trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Không biết qua bao lâu, lại dùng lời nhỏ nhẹ nói ra: ". . . . . . Bất quá không sao, có thể ôm em một lần như vậy cũng đã đủ rồi."
Nói xong, anh liền chậm rãi buông lỏng cánh tay đang ôm Tống Thanh Xuân ra, sau đó duỗi tay nắm lấy cánh tay cô đang ôm eo mình dịch ra từ từ.
Anh rất muốn có thể ôm cô như vậy, ôm thật lâu, nhưng cho dù anh bện*** ý thức mơ hồ, anh cũng không dám ôm cô quá lâu.
Anh thả lại tay cô về bên cạnh cô, cả người xê dịch về bên khác của giường, kéo ra khoảng cách nhất định với cô, sau đó mới mở miệng nói: "Cám ơn . . . . ."
Khóe môi của anh mở ra một đường cong rất mềm mại, cười rất thật tâm, cái ôm ngắn ngủi vừa rồi giống như anh lấy được toàn thế giới, vô cùng thỏa mãn, vô cùng vừa lòng. Truyện của Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, gặm xương đừng ăn cắp.
Nụ cười vui vẻ của anh xem ra thật giống như phát ra từ nội tâm, nhưng không biết vì sao, Tống Thanh Xuân lại cảm thấy đằng sau nụ cười của anh cất giấu thương cảm vô tận, làm cho lòng cô đau buốt theo.
Cô rõ ràng ghét nhất cũng sợ nhất anh đến gần, khi anh buông lỏng cô ra, cô nên quay người bỏ chạy cách xa phòng ngủ của anh, vậy mà vừa rồi cô như bị ma xui quỷ khiến nằm vào trong lòng của anh.
Anh kìm nén run lên, sau đó im lặng nằm lại chỗ cũ, không có phản ứng gì.
Tống Thanh xuân khẩn trương ngừng hô hấp, cô cảm nhận được nhịp tim của mình, giống như muốn nhảy ra khỏi ***g *** mình.
Một lúc sau, Tô Chi Niệm vươn tay ôm cô.
Anh dùng lực rất mạnh, có thể bẻ gãy lưng của cô.
Bởi vì đau đớn, Tống Thanh Xuân nhíu mày, nhưng không có tránh né, sau đó cô nghe thấy hắn cúi đầu bên tai của cô, lẩm bẩm mấy tiếng: "Đình Đình.... ........ Đình Đình.... ........"
Mỗi âm thanh, anh dùng giọng điệu không giống nhau, có đau thương, cũng có yêu thương, còn có bất đắc dĩ.... ...... ...
Đình Đình là ai? Là người trong lòng của anh sao? Vậy lời mới nói vừa rồi là nói cho Đình Đình nghe sao?
Trước kia cô vô ý nhìn lén nhật ký của anh, trên đó viết một câu "Tam sinh hữu hạnh gặp được em, sinh thời thú được em", câu hay như thế là viết cho cô gái tên "Đình Đình" kia sao?
Đình Đình là ai? Là người trong lòng của anh sao? Vậy lời nói đó là nói cho Đình Đình nghe sao?
Đêm đã khuya, thật là im lặng, Tống Thanh Xuân cảm giác được Tô Chi Niệm đã giảm sốt, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên cô cùng giường chung gối với một người đàn ông, cô không thể nào ngủ được, nhắm mắt lại, trong lòng rất loạn, cô không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Cô nằm trong lòng anh nhưng thân thể vẫn có chút cừng ngắc, thời gian trôi qua, ý thức của cô cũng bắt đầu tan rã, mơ mơ màng màng ngủ, nhưng mới ngủ được một lát chuông báo thức của điện thoại reo lên.
Cô mơ màng mở to mắt, đóng chuông báo thức, sau đó sờ trán Tô Chi Niệm, cơn sốt đã muốn lùi đi, bởi vì rất mệt, cô cũng không nghĩ nhiều, lại nặng nề ngủ.
Đêm khuya mộng dài, tháng năm tĩnh lặn.
Sáng sớm, ánh sáng đầu tiên của những ngày mùa đông chiếu xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào mặt Tô Chi Niệm, theo quán tính anh liền mở mắt ra.
Anh cảm thấy được mình mơ một giấc mộng dài, là một giấc mộng đẹp, trong mộng có người mà anh yêu nhất.
Tô Chi Niệm nhìn trần nhà trắng tuyết hồi tưởng lại cảnh tượng trong giấc mộng, thân thể run lên, muốn rời giường, sau đó liền phát hiện có chuyện khác thường.
Tống Thanh Xuân gối lên vai anh, tay để lên ***g *** của anh, còn anh một tay để cho cô gối, còn tay kia ôm hông cô.
Tư thế thật là thân mật, làm cho Tô Chi Niệm run sợ một hồi, mới phục hồi tình thần.
Anh nhíu mày, sau đó nhớ lại chuyện năm giờ chiều hôm qua, anh không cho thư ký chiếu cố, một mình về nhà, trên đường về nhà, anh cảm thấy không thoải mái, cố gắng vào phòng, liền thả mình nằm trên ghế sô pha.
Anh rất đau đầu, tim đập rất nhanh, lại cứng rắn không để cho mình nghỉ ngơi.
Hắn đợi, đợi đến bảy giờ, đợi rất lâu, cũng chưa thấy cô về, đợi cho đến chính mình không thể nào chống đỡ được, lâm vào hôn mê.
Nhưng hiện tại anh đang ngủ phòng của mình, nhìn thấy trên bàn trà có mấy bình thuốc, trên tay có dán băng keo cá nhân, phía dưới có đấu kim đang khép lại.
Hóa ra, toàn bộ chuyện tối hôm qua không phải là mộng.
Tô Chi Niệm không rời giường, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, ánh mắt cực kỳ sâu sắc, giống như muốn đêm tất cả mọi thứ tốt đẹp vào trong mắt, vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng.
Nhìn một lúc, Tô Chi Niệm ngủ thiếp đi.
Tối hôm qua ngủ quá muộn, khi Tống Thanh Xuân tỉnh lại cũng đã 11 giờ.
Lúc đầu, ánh mắt Tống Thanh Xuân có chút không thích ứng, cô chuẩn bị xoa cái lưng mỏi, liền nhớ tới ngày hôm qua mình mình Tô Chi Niệm ngủ cùng nhau, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Chi Niệm gần ngay trước mắt.
Sắc mặt anh có vẻ tốt hơn so với tối hôm qua, tuy vẫn có chút tái nhợt, nhưng không có vẻ dọa người, anh từ bất tỉnh thành ngủ say, hít thở dài và đều, khóe môi mở một nụ cười như có như không.
Số lần cô cùng Tô Chi Niệm gần gũi không nhiều, ở trong ấn tượng của cô, hình như chỉ có ba lần, hai lần trước là do hắn uống say, khi đó cô hoảng hốt không biết làm thế nào, không giám nhìn anh, đừng nói chi cẩn thận quan sát anh, ngay lúc này, anh đang ngủ, cô có thể nhìn kỹ anh hơn, cho dù quan sát gần, ngũ quan của anh vẫn không có thay đổi, không tìm ra tỳ vết nào, làn da tốt không thấy lỗ chân lông.
Tối hôm qua Tống Thanh Xuân nhất thời đau lòng, xúc động mới làm chuyện như vậy, hiện tại cô đã tỉnh ngủ, lý trí cũng quay lại hoàn toàn, cho dù tối hôm qua hai người cũng chưa làm gì, nhưng đã ngủ cùng nhau, cô không biết đối mặt với Tô Chi Niệm thế nào.
Huống chi, những ngày này, quan hệ của cô với anh vẫn là bộ dạng lạnh nhạt.
Tống Thanh Xuân do dự một hồi, quyết định thừa dịp anh ngủ say, lặng lẽ rời đi, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Tống Thanh Xuân nghĩ đến đây, liền nhẹ nhàng lấy cánh tay của Tô Chi Niệm đang đặt ở trên bụng của mình ra, sau đó bò xuống giường, cầm đôi dép lê, rón rén ra khỏi phòng ngủ của anh.
Trở lại phòng ngủ, trước hết Tống Thanh Xuân phải đi tắm rửa, sau đó đổi một bộ quần áo sạch sẽ, từ phòng tắm bước ra, cô mới phát hiện điện thoại của mình để quên ở phòng ngủ của Tô Chi Niệm.
Sấy khô Tóc, Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ của Tô Chi Niệm, thò đầu vào quan sát, không nghĩ tới Tô Chi Niệm đã dậy, vẻ mặt bình thản tựa đầu lên giường, đang say sưa nhìn bức tranh đối diện.
Tống Thanh Xuân đành phải kiên trì gọi Tô Chi Niệm: "Tô tiên sinh, ngài đã tỉnh?"
Tô Chi Niệm gật đầu, không lên tiếng.
"Em bỏ quên điện thoại ở trong phong ngủ của anh...." Tống Thanh Xuân vừa nói vừa chỉ chiếc điện thoại đang nằm ở bên gối của Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm không có phản ứng gì, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, không có một tiếng chất vấn cô, tại sao điện thoại của cô lại ở trên giường của tôi.
Tống Thanh Xuân nhớ đến hình ảnh hôm qua mình ngủ trong lòng anh như thế nào, mặt có chút nóng lên.
Cũng may, tối hôm qua anh hôn mê bất tỉnh.... ........
Cô vội vã lấy cớ, giải thích: "Tối hôm qua lúc anh chuyền thuốc, em ở trong này canh chừng, lúc về phòng của em, quên cầm điện thoại về."
Tô Chi Niệm im lặng nhìn cô, giống như không tin lời cô nói, một lúc sau, anh mới "Ừ" một tiếng, cầm điện thoại của cô, ý bảo cô qua lấy.
Tống Thanh Xuân thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng bước đến, lúc cô vươn tay lấy điện thoại của mình, lại nhìn thấy cánh tay của Tô Chi Niệm đang đè một cái cây nhỏ.
Cô ở trong phòng của anh ngây ngốc, rụng một hai sợ tóc ở trên sàn nhà là chuyện bình thường, nhưng rụng trên tay của anh, đây không phải là nói cho anh biết, tối hôm qua cô ngủ ở trên giường của anh sao?
Tống Thanh Xuân cầm điện thoại lên, ánh mắt quay tròn, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Tô Chi Niệm hỏi: "Tô tiên sinh, ngài hết sốt chưa?"
Vừa nói, Tống Thanh Xuân đưa tay lên sờ trán của Tô Chi Niệm, còn tay kia nhẹ nhàng cầm sợ tóc kia đi.
Lúc tay của cô ***ng trán của Tô Chi Niệm, thân thể của anh *** lên, liền đọc được suy nghĩ của cô.
Lúc đầu, cô sợ anh thấy tóc của cô, sẽ biết tối hôm qua cô cùng anh ngủ cùng nhau, mới quan tâm anh.... ...... Mặc dù biết cô quan tâm anh có dụng ý khác, nhưng đáy lòng Tô Chi Niệm vẫn tia ấm áp.
Anh rất ít khi chủ động nói chuyện với cô, thế nhưng hôm nay lại mở miệng, hỏi một câu: "Tối hôm qua cô gọi bác sĩ đến?"
"Ừ......" Tống Thanh Xuân nhè nhàng gật đầu, lòng bàn tay cẩn thận cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Tô Chi Niệm, cho nên miệng cứ nói thế, cũng không để ý nhiều: "Tối hôm qua em trở về phòng, nhìn thấy anh té xỉu ở trên sô pha, trên người toàn là máu, em sợ quá, thật may trước khi đi thím Tôn đã cho em số điện thoại bác sĩ của gia đình mình, vì thế em vội vàng gọi cho bác sĩ đến."
"Nếu như em biết bác sĩ lớn tuổi như thế, em sẽ không gọi, em sẽ không để ông ấy nửa đêm còn phải đến , trực tiếp gọi xe cấp cứu...."
Tống Thanh Xuân mới nói tới đây, đột nhiên ngừng lại.
Cô thật là ngu ngốc....... Tối hôm qua cô trở về, anh đã hôn mê, cho mê anh sẽ không biết khi nào cô trở về, nhưng hiện tại, cô không cần phải đánh đã khai cho anh biết, cô còn chưa xin phép anh về trế.
Trước kia anh đã nói với cô, nếu cô làm trái với quy ước, anh sẽ làm cho công ty Tống thị đóng cửa.... .........
Tống Thanh Xuân bắt đầu bất an, ngay cả lòng bàn đặt lên trán của Tô Chi Niệm, đều có một lớp mồ hôi lạnh.
Tối hôm qua anh hôn mê trước 7 giờ, biết cô còn chưa về nhà.
Chỉ muốn tâm sự vài câu, không ngờ lại đọa cô thành thế này.
Lúc trước anh nói những lời tàn nhẫn như thế, chỉ muốn che lấp tâm trạng thật của mình, không ngờ, cô đều nhớ không thiếu một chữ, nhớ rất kỹ.
Lúc Tống Thanh Xuân chủ động mờ miệng nhận lỗi, Tô Chi Niệm đột nhiên mở miệng: "Trưa nay ăn gì?"
Tống Thanh Xuân giật mình, không dám tin nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Vẻ mặt anh thật bình tĩnh, không có...... một chút tức giận cũng không có dấu hiệu hờn giận.
Cô bất ngờ với phản ứng của anh, im lặng nửa ngày, đến khi anh nhẹ giọng "Hả?" Đợi chút, cô phục hồi tinh thần, vội vàng thu tay đặt trên trán của anh xuống, có chút lo lắng nhẹ giọng nói: "Em đi nấu mấy món ăn nhẹ, bác sĩ nói, mấy ngày nay anh phải ăn kiêng.”
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Tốt."
Tống Thanh Xuân tiếp tục liếc mắt đánh giá Tô Chi Niệm, xác định anh không có tức giận, mới cầm diện thoại của mình, giống như đang mơ, lúc cô tới phòng bếp, liền giơ tay vỗ mặt mình, mới tin tưởng, Tô Chi Niệm biết mình về trể, thế nhưng không có truy cứu!
Lúc Tống Thanh Xuân làm cơm trưa, không quên nhắn tin cho Tần Dĩ Nam, biết anh ta đã xuất viện về nhà dưỡng thương.
Tối hôm qua Tô Chi Niệm cố nói ra những lời đó, làm cho cô đau lòng, anh cũng biết cô về trế, thế nhưng không tức giận, nói tóm lại, hôm nay Tống Thanh Xuân muốn đi thăm Tần Dĩ Nam, nhưng lại do dự.
Nếu cô làm xong cơm trưa rồi đi, thì trong nhà chỉ có một mình Tô Chi Niệm.
Anh không ở cùng với mẹ, từ nhỏ anh đã không có cha, bây giờ còn bị bện*** như vậy.... ......
Tống Thanh Xuân nghĩ đến đây, cắn môi dưới, cuối cùng cầm điện thoại lên gõ nửa ngay, nhắn tin xin lỗi Tần Dĩ Nam: "Anh Dĩ Nam, cảm ơn anh ngày hôm qua đã cứu em, hôm nay em muốn đến thăm anh, nhưng em có chút việc, không thể đi được."
"Không sao, Tống Tống, anh không có sao đâu." Tấn Dĩ Nam gửi tin nhắn lại rất nhanh, từ cách nhắn tin cô có thể cảm nhận được tính tình anh rất tốt.
"Thật xin lỗi, anh Dĩ Nam.... ....." Tống Thanh Xuân lại nhắn thêm một tin nữa, sau đó đang nghĩ thứ gì đó, tiếp tục nhắn một chuỗi tin nhắn, ngày hôm qua cô rất lo lắng, vẫn chưa kịp hỏi Tần Dĩ Nam: "Anh Dĩ Nam, vì sao hôm qua anh lại cứu em? Mà không phải.... ........"
Tống Thanh Xuân không đề cập đến Đường Doãn, nhưng cô biết, Tần Dĩ Nam sẽ hiểu ý của cô.
Tần Dĩ Nam nhìn tin nhắn của Tống Thanh Xuân gửi đến, mất một lúc, mới bắt đầu nhắn tin, gửi cho Tống Thanh: "Tống Tống, kỳ thật ngày hôm qua anh thấy hai chậu hoa rơi xuống, nghĩ muốn kêu Đường Noãn, Tống Tống, mau tránh ra, nhưng anh lại không biết vì sao, chỉ gọi Đương Noãn, sau liền bảo vệ em."
Anh nói thật, ngay cả chính anh, cũng không hiểu được tại sao mình lại phản ứng như vậy.
Tần Dĩ Nam dừng lại một lát, tiếp tục nhắn tin cho Tống Thanh Xuân: "Tống Tống, kỳ thật trong trường hợp như vậy, chính ta cũng có luống cuống, không biết nên làm sao, em cùng với Đường Noãn, anh không hi vọng bất kỳ ai không các em đều bị thương, quá tối, cuối cùng không có ai bị thương."
Trong đáy lòng anh cũng không biết mình phải cứu ai nhưng lại cứu cô.... ..... Tống Thanh Xuân nhìn thấy tin nhắn của anh gửi tới, cô rất cảm động và trong lòng cô đang quay cuồng: "Mặc kệ như thế nào, anh Dĩ Nam, em vẫn còn muốn nói lời cảm ơn anh."
"Không cần khách khí." Tần Dĩ Nam nhắn vài chữ, Tống Thanh Xuân chưa kịp nhắn lại, liền thấy "nha đầu ngốc" ba chữ xuất hiện trên màn hình.
Tống Thanh Xuân nở nụ cười, tiếp tục gửi vài tin nhắn cho Tần Dĩ Nam, sau đó dặn anh phải nghĩ ngơi thật tốt, mới bỏ qua.
Cô vừa rửa rau, vừa nghĩ đến buổi chiều hôm qua Tần Dĩ Nam vì cô mà đỡ chậu hoa thế cô.
Cho dù chuyện nay đã trôi qua hai mươi mấy giờ, cô vẫn cảm thấy rõ một màn kia, rõ như trước mắt, vô cùng rõ ràng.
Cô vẫn nghĩ đến, trong đáy lòng Tần Dĩ Nam, Đường Noãn quan trọng hơn chính mình.
Cho dù ở câu lạc bộ kia, anh cùng Đường Noãn đã trở mặt, cũng bởi vì anh cùng với cô quen biết nhau hơn hai mươi năm, mới để cho cô thắng Đường Noãn một lần.
Nhưng anh không nghĩ tới, ở thời khắc quan trọng nhất, Tần Dĩ Nam đưa ra quyết định cứu cô.
Tống Thanh Xuân cảm nhận được trái tim của mình đập rất nhanh, bắt đầu mất tiết tấu, có một loại niệm tưởng mãnh liệt, lòng của cô bắt đầu rục rịch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc