Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 18

Tác giả: Diêp Phi Dạ

CHO EM TÌNH YÊU AN ỔN NHẤT
Lúc Tống Thanh Xuân nghe tới đó, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Noãn.
Đường Noãn chạm phải tầm mắt cô, vẻ tươi cười trên khuôn mặt càng lúc càng kinh diễm động lòng người. Ngay cả giọng nói cũng mang theo mùi vị kích thích: “…. Trên tờ giấy đó cũng là một bài thơ ngắn, chữ viết rất ngay ngắn, hơn nữa bài thơ vô cùng hay, chỉ xem một lần là chạm tới đáy lòng….”
Đường Noãn nói tới đây còn nghiêng đầu cùng Tần Dĩ Nam liếc nhau một cái, như đang muốn làm nổi bật đoạn thời gian năm tháng thanh xuân tốt đẹp của buổi gặp gỡ ban đầu. Đáy mắt hai người đối diện nhau tỏa sáng, nồng nàn không thể tưởng tượng nổi.
“…. Sau đó tôi lại mượn quyển sách này mang về nhà, trầm tư suy nghĩ mấy ngày, rồi viết một bài thơ, sau đó lại kẹp tờ giấy vào trong quyển sách kia, rồi trả về thư viện. Qua tầm một tuần tôi ôm tâm tình muốn xem thử nên đi thư viện tìm quyển sách này, vậy mà lại phát hiện trong đó có một tờ giấy mới, từ chữ viết trên đó tôi có thể nhận ra, chữ viết trên tờ giấy lần này và lần trước là của cùng một người. Khi đó tôi biết được, thì ra có một người cũng chú ý câu trả lời trong quyển sách này giống như tôi. Sau đó nữa chúng tôi liền mượn sách truyền thơ.”
Ánh mắt Tống Thanh Xuân thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Đường Noãn, nhưng tay cầm đũa của cô đã tăng thêm sức.
Mượn sách truyền thơ…. Bốn chữ này rất quen thuộc.
Nhiều năm trước, trong buổi chiều mặt trời lặn lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều cuối chân trời đẹp như cảnh tượng trong phim hoạt hình Nhật Bản. Cô và Đường Noãn cùng một đám chị em giúp đẩy xe ô tô về nhà, cô ta vừa dùng giọng điệu thổn thức như thế này vừa già mồm nói với cô: “Tớ và anh Dĩ Nam là bắt đầu mượn sách truyền thơ như thế này.”
Đường Noãn vẫn còn đang nói với cô buổi đầu gặp gỡ đẹp đẽ của cô ta và Tần Dĩ Nam: “…. Cuối cùng là lời thơ không đủ, hơn nữa bây giờ nhớ lại, khi đó viết thơ giống như sổ thu chi, sau này bọn tôi liền không viết nữa. Hai bên bắt đầu tiến hành nói ra bí mật trong lòng, rồi sau đó nữa trước khi thi cao đẳng một tuần, tôi đi tới thư viện buổi cuối, lúc giở quyển sách kia lần cuối ra thế nhưng gặp được Dĩ Nam, sau lúc đó chúng tôi mới chính thức gặp mặt.”
“Đúng vậy…. Mặc dù đã qua sáu năm rồi, nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy như mới xảy ra ngày hôm qua, mỗi khi nhớ tới đáy lòng đều ấm áp.” Có lẽ lời nói của Đường Noãn quá giàu tình cảm, Tần Dĩ Nam không nhịn được cũng thổn thức theo: “Hơn nữa cho tới bây giờ, anh vẫn nhớ rõ ràng lúc đó em viết cho anh câu….”
Đáy mắt Tần Dĩ Nam nhìn Đường Noãn tràn đầy ý cười ấm áp: “Em hi vọng người em yêu thật hạnh phúc, em hi vọng người em yêu thích em.”
Ngón tay Tống Thanh Xuân cầm đũa bắt đầu khẽ run rẩy, những lời này không đơn giản là Tần Dĩ Nam nhớ rõ, mà cô cũng nhớ rõ. Cho dù nhiều năm như vậy, mỗi lần cầm Pu't, dưới tình huống vô thức cô đều viết ra những lời này.
Cô do dự một lúc lâu mới quay đầu nhìn về Tần Dĩ Nam, cô cố gắng ổn định cảm xúc, nhẹ giọng mở miệng: “Vậy còn anh? Anh Dĩ Nam, anh cảm thấy trong tờ giấy anh viết lúc đó câu nào là viết hay nhất?”
Vẻ mặt Tần Dĩ Nam bình thản suy nghĩ một lát, không mở miệng, rồi trước hơi ngại ngùng nở nụ cười nhẹ, sau đó đáy mắt lóe lên tình cảm dịu dàng, như đang nói lời thế nguyền, rất nghiêm túc nói: “Nếu như yêu nhau, dắt tay đến già; Nếu như vô duyên, bảo vệ em bình yên.”
Theo mười sáu chữ này kiên quyết buột ra khỏi miệng Tần Dĩ Nam, đôi đũa trong tay Tống Thanh Xuân “Bộp” một tiếng liền rơi xuống bàn.
Cô không đợi Tần Dĩ Nam và Đường Noãn phản ứng gì, người đã lập tức đứng lên.
Phản ứng của cô kích động quá mức, Tần Dĩ Nam hơi nhíu mày, cũng đứng dậy theo quan tâm mở miệng: “Tống Tống, em làm sao vậy?”
Tống Thanh Xuân lắc đầu mấy lần mới miễn cưỡng khiến bản thân phát ra giọng điệu khô khốc, khàn khàn: “Không có việc gì, đột nhiên em có chút không thoải mái, đi toilet một tý đã.”
“Anh đi cùng em….” Tần Dĩ Nam giẫm xuống bậc thềm đi tới trước mặt, tay còn chưa ***ng vào cánh tay Tống Thanh Thanh, Tống Thanh Xuân đã đột nhiên quay đầu, ánh mắt hồng hồng nhìn về phía anh ta, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc ra được, giọng có chút sắc lạnh bén nhọn: “Không cần đâu!”
Nói xong, Tống Thanh Xuân mới ý thức được dường như bản thân không khống chế được cảm xúc, nói một câu thật nhỏ, “Xin lỗi, em muốn ở một mình một lát.” Sau đó bước nhanh chân rời khỏi đó.
Tống Thanh Xuân đi rất nhanh, đùi còn không cẩn thận ***ng vào góc bàn, đau đớn truyền vào trong đáy lòng cô, khiến trong nháy mắt nước mắt cô lăn xuống. Cô chạy vọt vào toilet, khóa chặt cửa từ bên trong sau đó ngồi xổm xuống che miệng khóc nức nở.
Tuổi trẻ tươi đẹp chính là ở chỗ này, rõ ràng chuyện rất khác người, nhưng cố tình làm như kiểu theo lẽ thường phải vậy.
Không giống như sau khi trưởng thành, đáy lòng có khổ đau cũng không dám khóc lớn tiếng trước mặt người khác.
Mặc dù bây giờ trong toilet chỉ có mình cô, nhưng cô cũng không dám liều mạng khóc như trước.
Cô rất rất khó chịu, nếu không phải hôm nay cô nghe Đường Noãn nói lại chuyện cũ, thì cô nghĩ cả đời này cô có thể sẽ không biết giữa những thứ đó và anh Dĩ Nam có bí mật, dĩ nhiên sẽ trở thành kỷ niệm đáng nhớ của cô.
Cô biết, sở dĩ Đường Noãn công bố bí mật này chẳng qua là vì muốn cho cô một đả kích để buông tha anh Dĩ Nam. Cô khó chịu khóc thút thít, đều là kết quả cô muốn, nhưng cô ta đã thành công, cô ta đúng là cho cô một đả kích trí mạng.
Cô vẫn luôn nghĩ mãi không ra, vì sao anh Dĩ Nam lại coi trọng Đường Noãn. Mặc dù cô ta xinh đẹp, nhưng có khối người còn xinh hơn cô ta. Cuối cùng bây giờ cô đã hiểu rõ, thì ra là vì những tờ giấy đó!truyện bên djendanlequydon
Những tờ giấy đó đều là cô và anh Dĩ Nam truyền lại cho nhau, anh Dĩ Nam từng nhờ Tống Thừa giúp anh mượn cuốn sách của Từ Chí Ma. Tống Thừa lại lôi kéo cô, cô biết anh Dĩ Nam thích Từ Chí Ma, cho nên cũng xem thơ Từ Chí Ma. Sau đó cô chợt có linh cảm viết một bài thơ kẹp vào trong sách đưa cho Tống Thừa.
Sau đó mỗi ngày cô đều đi tới thư viện, đều để ý lưu tâm tới cuốn sách Từ Chí Ma này. Sau đó có một ngày cô rốt cuộc thấy tờ giấy đáp lại của anh Dĩ Nam trong cuốn sách Từ Chí Ma, cô lục thấy ở giữa cuốn có một tờ giấy mà anh ta đặt vào đó.
Sau đó nữa, giống như Đường Noãn nói vậy, cô và anh Dĩ Nam thường xuyên truyền tờ giấy qua cuốn sách Từ Chí Ma này.
Anh Dĩ Nam vẫn chưa biết người viết tờ giấy kia là cô, nhưng cô biết ngoài anh Dĩ Nam, người thứ hai hiểu rõ chuyện này chính là Đường Noãn…. Khi đó quan hệ giữa cô và cô ta rất tốt, cô gái trẻ đều không giấu được tâm sự, thích chia sẽ bí mật chính mình với người bạn tốt nhất của mình.
Thì ra…. Thì ra cô ta từng tiếp cận giấc mộng của mình bằng cách như vậy, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi là cô và anh Dĩ Nam có thể ở cùng một chỗ rồi.
Nhưng rõ ràng cô cứ như vậy bỏ lỡ… Đó là giấc mộng cô theo đuổi từ nhỏ….
Tống Thanh Xuân rốt cục không kiềm chế được, nức nở bật khóc thành tiếng.
-
Tô Chi Niệm cũng đang ở nhà hàng này, có điều anh ở phòng khách trên lầu.
Hôm nay tuy rằng là cuối tuần, nhưng vẫn có hẹn trước với một vị khách, vốn đã đặt chỗ trong một nhà hàng cao cấp mới mở ở ngoại ô, có điều anh nghe được cuộc điện thoại giữa Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam, biết rằng bọn họ hôm nay có hẹn ăn cơm ở đây, thế nên liền bảo bí thư dời địa điểm đến chỗ này.
Ánh đến đến đây hơi muộn một chút so với họ, lúc đi qua đại sảnh, còn thoáng nhìn cái bàn của Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam kia từ xa, nào ngờ Đường Noãn cũng có mặt.
Vị khách này, anh vì công ty Tống thị mới hẹn gặp, không dám thất lễ, cho nên khi ăn cơm, cũng không dám thường xuyên chú ý tới hướng của Tống Thanh Xuân, chỉ thi thoảng tranh thủ một chút, nghe loáng thoáng một ít nội dung trò chuyện của họ, biết rằng Đường Noãn đang nhận lỗi với Tống Thanh Xuân.
Máy lạnh trong phòng khách mở không đủ mạnh, ăn cơm đến giữa chừng, có chút nóng, anh liền cởi ra áo ngoài, khi treo áo lên, theo quán tính anh chú ý tới Tống Thanh Xuân một lát, không ngờ cô đang khóc.
Tiếng khóc rất khẽ, rất nhỏ, giống như đang che miệng, cố sức kiềm nén lại vậy.
Tô Chi Niệm đứng trước giá áo thoáng khựng lại, mãi đến lúc bí thư gọi mình, anh mới sực tỉnh, quay về bàn ăn, có điều sau đấy lại bắt đầu không tập trung suy nghĩ.
Cũng chẳng rõ nàng rốt cục là có chuyện gì, khóc càng lúc càng đau lòng, cuối cùng rưng rức thành tiếng.
Tô Chi Niệm đứng ngồi không yên, rốt cục vẫn không nhịn được cắt ngang lời nói kích động không thôi của khách hàng, đi ra khỏi căn phòng đã bao trước.
Đứng trong hành lang, lắng tai xác định hướng tiếng khóc của cô truyền tới, sau đó đến ngưỡng cửa lầu hai rửa tay, tiếng khóc ngày một rõ hơn, truyền tới từ dưới lầu.
Tô Chi Niệm không vào thang máy, trực tiếp đẩy ra lối thoát hiểm khác ở nhà vệ sinh, leo lên bậc thang, rẽ vào toilet.
Anh chăm chăm nhìn cánh cửa toilet nữ đóng kín, đoạn liền khép hờ mắt, khống chế cô bé đang khóc nức nở bên trong mở cửa ra.
Bởi vì bị anh khống chế ý thức, cô đã ngừng khóc, chỉ là trên mặt dính đầy nước mắt, mắt đỏ vô cùng.
Đáy lòng Tô Chi Niệm quặn đau một cái, liền cất bước vào toilet nữ, đóng lại cánh cửa phía sau, kéo cô lại ôm vào lòng.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, nước mắt trên mặt cô làm ướt đẫm *** áo, thấm ướt cả *** anh, truyền vào đáy lòng anh, khiến anh không nén được càng thêm ra sức ôm lấy cô.
Kỳ thật, đây cũng không phải là lần đầu, khi cô đang khóc đến đau lòng bất lực, anh xuất hiện bên cạnh cô, cho cô một cái ôm.
Trong năm năm cô bảo anh cút đi ấy, chỉ cần mỗi lúc cô khóc, anh có thể nghe được, anh sẽ luôn đi đến bên cô, ôm cô một cái như thế.
Cô trước nay luôn không chỉ có một mình trơ trọi, chẳng qua cô bị anh khống chế suy nghĩ, không hề hay biết.
Khi cô vui vẻ, anh không góp mặt vào, lúc cô chật vật, anh mãi luôn ở bên.
Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân một lúc lâu, mới nâng đầu cô khỏi lòng mình, anh dùng tay dịu dàng lau khô nước mắt trên mặt cô, sau đó cúi đầu, bờ môi run run hôn lên hàng mi ướt đẫm của cô, bấy giờ mới chầm chậm kéo cô ra khỏi lòng mình, anh mang theo vài phần thương yêu và đau lòng xoa xoa đầu cô, đoạn mở cánh cửa phía sau, đi ra ngoài.
Anh khống chế ý thức cô khóa trái cửa lại, mới xoay người rời đi nhà vệ sinh, trở lại trên lầu.
Khi Tô Chi Niệm trở về căn phòng đã được bao trọn, Trình Thanh Thông đang bị khách hàng chuốc R*ợ*u, cô thấy anh bước vào, hệt như thấy được cứu tinh, lập tức đứng bật dậy từ chỗ ngồi:
"Tổng giám đốc Tô, anh ..."
Trình Thanh Thông vừa liếc mắt đã chú ý tới một vệt ướt đẫm nhỏ trước *** trái Tô Chi Niệm, cô vốn ngỡ rằng là đại boss đi vào nhà vệ sinh bất cẩn làm ướt áo, vừa nói chuyện tiếp, vừa liếc qua trước *** Tô Chi Niệm, rốt cục vừa nói ra chữ "về", lời liền im bặt.
Trên vết ướt kia, có một đốm đen, lại có một vệt màu hồng.
Đợi khi vẻ mặt của Tô Chi Niệm lạnh lẽo đi một chút, Trình Thanh Thông mới nhìn rõ đốm đen kia giống như là mascara bị trôi đi, mà màu hồng, tựa như là màu của son nước bị cọ quẹt, vẫn còn bóng lấp lánh.
Nói như vậy ... Vết ướt kia, là nước mắt của một người phụ nữ?
Đại boss mắc bệnh ưa sạch nặng nề, trong phòng làm việc hàng ngày đều có người làm sạch đúng giờ, hơn nữa anh còn rất không thích phụ nữ đến gần, trong ấn tượng của cô, khách hàng nữ bắt tay với anh, anh đều từ chối, nói gì đến việc để một người phụ nữ tựa vào lòng mình khóc?
Trên thế giới này, e rằng có được đãi ngộ này, chỉ có "người giấu kín trong hồi ức" kia chăng?
Nói vậy thì, cô bé được giấu kín trong lòng đại boss cũng đang ở trong nhà hàng này?
Dù rằng Trình Thanh Thông chưa bao giờ có ý nghĩ quá phận gì với Tô Chi Niệm, có điều trong lòng cô rốt cục vẫn là đối với người anh thích, có chút hiếu kỳ.
-
Tống Thanh Xuân rõ ràng nhớ rằng chính mình trước đó đang tựa vai vào cửa, ngồi xổm khóc trên đất, có điều cô không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, khi cô sực tỉnh lại, thế mà lại thành đứng.
Vả lại nước mắt trên mặt nàng biến mất sạch sẽ, y như từng được ai đó dịu dàng lau đi, trên *** như có như không lưu lại một chút độ ấm.
Tống Thanh Xuân ngờ vực quan sát nhà vệ sinh một lượt, phát hiện ra bên trong chỉ có một mình mình, cửa vẫn đang trong tình trạng khóa trái, vốn không giống như có kẻ đã đi vào.
Tống Thanh Xuân nhíu nhíu ấn đường, đưa tay ra, vỗ đầu mình, vắt hết óc ngẫm nghĩ một hồi lâu, ký ức vẫn không thể xâu chuỗi lại nổi.
Tình huống này, cô đã từng trải qua nhiều lần, mỗi lần đều là khi cô đang khóc đến đau lòng, liền không rõ làm sao tự dưng ngơ ngẩn.
Tống Thanh Xuân có đem việc này kể cho Tống Thừa, Tống Thừa hoàn toàn không tin, còn bảo là cô nhiều nước mắt, chảy vào não, khiến dây thần kinh bị úng nước.
Kỳ thật đừng nói là Tống Thừa không tin, ngay cả chính cô, nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy khả năng là do trí nhớ của chính mình bị kém đi.
Có điều chỉ một, hai lần, cô có thể cảm thấy như thế, nhưng, nhiều lần như vậy... Ấn đường Tống Thanh Xuân nhíu lại, đáy lòng mơ hồ bắt đầu phán đoán, mình không phải là bị bệnh tạm thời mất trí nhớ gì đấy chứ hả? Chẳng qua là quá trùng hợp, lần nào cũng đều là khi cô khóc sẽ xuất hiện tình huống này ...
Khi Tống Thanh Xuân đang nghĩ thế nào cũng không thông, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, là Tần Dĩ Nam gọi điện thoại tới, thấy cô rời đi lâu như vậy, không yên tâm, Tống Thanh Xuân trả lời một câu quay lại ngay, liền ngắt điện thoại.
Trái tim đang đau đớn gần ૮ɦếƭ của Thanh Xuân bị cắt ngang bởi sự ngơ ngẩn, cảm xúc cũng không đến nỗi điên cuồng như khi nãy, cô điều chỉnh lại tâm trạng một chút, đi đến trước bồn rửa tay, rửa mặt, tẩy sạch trang điểm nhòe nhoẹt kia, sau đó hít sâu hai ngụm, chờ vết sưng ở đáy mắt xẹp xuống một ít, mới kéo ra cửa phòng, đi ra ngoài.
Tần Dĩ Nam đang ở ngoài cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy cô ra ngoài thì liền lập tức đi tới, vẻ mặt căng thẳng mở miệng : "Tống Tống, em không sao chứ ?"
Tống Thanh Xuân lắc đầu nhè nhẹ một cái : "Em không sao, anh Dĩ Nam."
"Thật sự không có việc gì chứ ?" Tần Dĩ Nam lo lắng nên lại hỏi.
Tống Thanh Xuân miễn cưỡng kéo lên một nụ cười với Tần Dĩ Nam, giọng điệu cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, mang theo một chút đáng yêu : "Thật sự không có việc gì, vừa nãy là tâm tình của em bỗng có chút không tốt, rất xin lỗi anh, anh Dĩ Nam."
"Em không có làm sao là được rồi, nói xin lỗi với anh làm cái gì ?" Tần Dĩ Nam nhìn cô cười thì vẻ mặt hoàn toàn thả lỏng, anh theo thói quen vươn tay xoa xoa đầu cô giống như trước đây, nhìn như đáng mắng cô nhưng giọng điệu lại tràn ngập cưng chiều : "Cô bé ngốc này."
Tần Dĩ Nam nói xong lời này thì đáy lòng Tống Thanh Xuân liền chua xót, trong lòng cô lại xuất hiện một sự xúc động, cô nghĩ muốn nói cho anh nhưng cô bé ngốc trong miệng anh lại là người trước kia cùng anh truyền thơ trên giấy qua sách.
Cô vừa mới bị điều này kích động nên miệng liền hô tên của anh : "Anh Dĩ Nam."
"Ừ ?" Âm thanh của Tần Dĩ Nam ấm áp, trên mặt còn hiện lên nét cười nhạt ấm áp.
Tống Thanh Xuân há miệng, nhưng như thế nào cô cũng không nói nên lời được.
Mấy năm nay Tần Dĩ Nam thích Đường Noãn bao nhiêu, cô vẫn đều xem được trong mắt, anh ấy thích cô ấy, điều đó đã làm cho ước muốn theo đuổi của cô buông tha rồi.
Đường Noãn đối với Tần Dĩ Nam mà nói, giống như Tần Dĩ Nam ở trong lòng cô, đó là tình yêu tốt đẹp nhất.
Nếu là cô thì cô thà rằng vĩnh viễn giống như một người ngốc mà bảo vệ cái tốt đẹp giả dối đó cũng sẽ không muốn tiếp nhận được chân tướng sự thật đầy tàn khốc.
Bởi vì nó rất đau...Cái loại đau đớn này giống như là thế giới của chính mình bị người khác cứng rắn phá vỡ vậy.
Từ nhỏ đến lớn cô chuyện hi vọng nhất là Tần Dĩ Nam có thể hạnh phúc, cho dù hiện tại cô buông tha anh, hạnh phúc của anh rốt cuộc cũng không có quan hệ gì đến cô nhưng cô vẫn lại không thể tàn nhẫn mà vạch trần chân tướng như vậy, nhìn anh sụp đổ như thế !
"Tại sao lại ấp a ấp úng như vậy ? Em muốn nói cái gì thì nói đi, khi nào thì ở trước mặt anh lại còn cần để ý dè dặt như vậy ?" Tần Dĩ Nam đợi một hồi, thấy cô ngơ ngác nhìn anh thì liền lên tiếng.
"Không phải..." Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu với Tần Dĩ Nam, khóe môi cong lên, nói dối : "Chỉ là em bỗng chợt nghĩ đến trước đây, anh cũng thích vò đầu em như vậy đó."
Tần Dĩ Nam bật cười, lại lần nữa xoa xoa đầu Tống Thanh Xuân, sau đó còn nhẹ nhàng vỗ vỗ trên đỉnh đầu cô, lại nói nhỏ một câu : "Cô bé ngốc."
Tống Thanh Xuân giả vờ bày ra dáng vẻ tức giận, môi dẩu lên về phía Tần Dĩ Nam : "Em mới không ngốc đâu."
"Vậy cũng không thông minh nhiều." Tần Dĩ Nam cười khẽ ra tiếng "Được rồi, anh đi vệ sinh trước, em ra ngoài trước chờ anh thôi."
-
Tống Thanh Xuân không muốn một mình đối mặt với Đường Noãn, cho nên cũng không lập tức ngồi trước bàn ăn mà lại đứng ở gần chỗ bình phong không xa nhà vệ sinh lắm.
Phía trước tấm bình phong bày hai chậu Lục La (*) khá dài, cành là sum xuê như sắp rủ xuống gần mặt đất.
(*) Lục La (绿萝) : Trầu bà vàng (tên khoa học : Epipremnum aureum) là một loài thực vật có hoa trong họ Ráy (Araceae). Loài này được (Linden & André) G.S.Bunting giới thiệu khoa học lần đầu tiên năm 1964.
Tống Thanh Xuân cầm một chiếc lá non, khi cô đang dùng sức nhẹ nhàng vuốt vuốt chiếc lá thì nghe thấy đằng sau bình phong truyền đến âm thanh cảm giác mười phần giống như tiếng giày cao gót nhịp nhàng.
"Đang suy nghĩ về chuyện truyền giấy qua sách sao ?" Theo giọng nói quen thuộc của Đường Noãn vang bên tai cô thì tiếng giày cao gót cũng theo đó mà ngừng lại.
Tống Thanh Xuân rũ mắt xuống, làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng dọc theo đường vân trên lá cây Lục La trượt xuống.
"Chỉ là không biết, nếu Tần Dĩ Nam biết được chuyện năm đó là nhận lầm người thì có thể sụp đổ hết hay không đây ?"
"Chỉ là không biết, nếu Tần Dĩ Nam biết được chuyện năm đó là nhận lầm người thì có thể sụp đổ hết hay không đây ?"
Đường Noãn nhìn Tống Thanh Xuân vẫn không có phản ứng gì cũng không nóng nảy, ngược lại chớp chớp mắt, mang theo vài phần tò mò mà nghiêng đầu, mở miệng lẩm bẩm, nói : "...Nói như vậy thì tôi ngược lại vô cùng muốn nhìn một chút, nhìn dáng vẻ của Tần Dĩ Nam khi biết chân tướng một chút..."
Ngón tay Tống Thanh Xuân run lên, đột nhiên quay đầu lại, thờ ơ nhìn chăm chú Đường Noãn : "Đường Noãn, cô vẫn chưa xong hay sao ? Cô làm nhiều việc trái với lương tâm như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ gặp báo ứng gì đó sao ? Cô chán ghét tôi, nhằm về phía tôi, có thể không cần mỗi lần đều kéo thêm anh Dĩ Nam vào hay không !"
Đường Noãn nhìn Tống Thanh Xuân lo lắng, cả người trái lại trở nên càng thêm lười biếng, nửa người cô dựa lên bình phong, nhẹ nhàng cười với Tống Thanh Xuân : "Như thế nào, đau lòng rồi sao ? Không phải cô đều nói không thích Tần Dĩ Nam hay sao ? Nếu khong thích, tôi đối với Tần Dĩ Nam như thế nào thì hình như không có quan hệ gì với cô mà, làm gì lại kích động như vậy ? Chẳng lẽ cô lại nghĩ một đường nói một nẻo, trong lòng vẫn không để xuống được sao ?"
Vẻ mặt Tống Thanh Xuân lạnh nhạt quay đầu lại, có chút hối hận bản thân vừa nãy lại không khắc chế cảm xúc mà đáo lại câu nói kia của cô ta.
"Tống Thanh Xuân, thật không muốn giấu diếm nhưng hôm nay tôi nói cho cô biết, Tần Dĩ Nam thích tôi như thế nào, muốn cho cô biết được hạnh phúc vốn cô có thể chạm tay đến lại bị chính Đường Noãn tôi đoạt đi, thì đó liền là hạnh phúc của tôi..." Đáy mắt Đường Noãn mềm mại đáng yêu lại xẹt qua vào tia sáng khác thường, ánh mắt nhìn Tống Thanh Xuân bỗng đột nhiên ngay lúc đó trở nên có chút lạnh lùng cùng rét lạnh.
Nếu không phải năm đó vì cô (Tống Thanh Xuân) thì có lẽ người đàn ông mà cô (Đường Noãn) thích kia cũng sẽ không đối với cô (Đường Noãn) tuyệt tình như vậy. Cho dù đều đã qua nhiều năm nhưng nửa đêm cô vẫn sẽ mơ thấy, nơi má phải cô bị hắn đánh vẫn sẽ khắc sâu được nỗi đau tràn ngập, vẫn sẽ đau đến tận bên trong xương máu.
Đường Noãn hít sâu một hơi, thản nhiên bình tĩnh mà ngăn đề tài này lại : "...Nhưng mà Tống Thanh Xuân, cho dù cô có biết là tôi mạo danh cô, vậy thì như thế nào chứ ? Cõ lẽ lúc bắt đầu là anh ấy vì những câu thơ đó mà động tâm với tôi, nhưng mà đó chỉ là một cây cầu và mối lái thôi. Người chân chính trong lòng anh ấy chính là tôi, không phải cô."
"Giống như khi anh ấy biết rõ lúc ở câu lạc bộ Kinh Thành, là chính tôi tự rơi xuống nước nhưng tôi lại vu oan cho cô, mà còn suýt nữa đã cho cô một oan ức lớn như vậy, đã dẫn đến phiền toái lớn với quan tòa làm anh ấy lúc đó rất là tức giận, chẳng qua tôi chỉ bị trẹo chân một chút thì anh ấy liền khẩn trương mà đỡ tôi, sau đó anh ấy vẫn lại tha thứ cho tôi đấy thôi..."
Đường Noãn nói chính xác là sự thật, chỉ là trọng điểm chân chính tiếp theo cô lại không nói ra.
Đương nhiên sẽ không cần nói, nói ra thì cô liền không kích động được Tống Thanh Xuân rồi.
Thực ra đích thật là lúc cô bị trẹo chân thì Tần Dĩ Nam cũng đã đỡ cô, chỉ là sắc mặt của anh nhìn không được tốt lắm, là cô thuận thế mà ngã vào trong lòng anh ta, xin lỗi với anh, nói bản thân biết mình sai rồi, lại tự mình lấy từ trong túi thư từ chức cho anh xem.
Đường Noãn nhìn thấy Tống Thanh Xuân tay nắm chặt thành quả đấm, tâm tình rất tốt mà...cong khóe miệng, lời nói lại trở nên êm ái : "...Cho nên, như vậy xem ra cô đối với anh ấy mà nói, cũng không quan trọng như vậy đâu."
"Đường Noãn, anh Dĩ Nam đối với tôi rất tốt, trong lòng tôi tự hiểu rõ, cô không cần phải ở trong này mà bới móc ly gián, đầu độc người khác như vậy." Tống Thanh Xuân đứng thẳng người, coi như chưa từng nhìn thấy Đường Noãn mà chuẩn bị rời đi.
Cô còn chưa cất bước thì Đường Noãn lại nắm canh tay của cô nói : "Tống Thanh Xuân, cô có dám cùng tôi đánh cược một lần hay không ?"
Tống Thanh Xuân nhăn mi tâm, dừng lại phút chốc mà nhìn về phía Đường Noãn.
Tống Thanh Xuân nhăn mi tâm, dừng lại phút chốc mà nhìn về phía Đường Noãn.
"Cô đã nhận ra trong lời nói của tôi, là châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa cô và Tần Dĩ Nam, như vậy thì chúng ta liền đánh cược một lần đi !" Đường Noãn đối mặt với Tống Thanh Xuân, nâng lên khóe môi, nụ cười nhìn có chút khó lường làm cho người khác đoán không ra được tới cùng trong đáy lòng cô đang đánh cái chủ ý gì : "Chúng ta liền đánh cược, hai người chúng ta trong lòng Tần Dĩ Nam thì người nào quan trọng hơn !"
Ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào Đường Noãn, hơi hơi nheo lại, đáy lòng cô mơ hồ hiện lên một tia sự cảm không tốt.
"Tống Thanh Xuân, nếu cô đã không muốn đối mặt, vậy thì tôi đầy liền để cô hoàn toàn đối mặt..." Đường Noãn suy nghĩ trong chốc lát rồi lại nói : "Không phải đều nói ở trước cánh cửa sống ૮ɦếƭ mà ra lựa chọn thì khẳng định là người đó trong đáy lòng là quan trọng nhất hay sao ?"
"Vậy chúng ta liền đem tới kích thích, nhìn xem trước sống ૮ɦếƭ thì Tần Dĩ Nam sẽ cứu người nào !" Đường Noãn nháy mắt, bỗng thoáng cái nhảy lên kích động, cả người giống như cực kỳ hưng phấn, theo đôi môi được tô son đỏ đẹp đẽ của cô mà lúc đóng lúc mở : "...Vậy nên, Tống Thanh Xuân, cô có dám cùng tôi chơi đùa một phen không ?"
"Không có hứng thú !" Đương nhiên Tống Thanh Xuân muốn biết được đáy lòng của Tần Dĩ Nam, cô và Đường Noãn thì người nào quan trọng hơn. Mặc dù cô không biết trong lòng Đường Noãn đang nghĩ chủ ý gì nhưng mà cô biết rõ, nhất định đó không phải là ý kiến hay ho gì.
Hơn nữa còn là đối diện với sống ૮ɦếƭ...Tống Thanh Xuân không có dừng lại chút nào mà định nhấc cổ tay thoát khỏi trong tay của Đường Noãn, rời đi.
Nhưng mà hình như Đường Noãn đã dự đoán được cô sẽ có phản ứng giống như vậy nên sức lực trên tay đột nhiên tăng lên.
Trên mặt Tống Thanh Xuân xuất hiện một chút nghiêm túc : "Đường Noãn, tôi không có thời gian rảnh rỗi để cùng cô chơi đùa, cô buông ra !"
Đường Noãn không hé răng, chỉ lẳng lặng ở đó nhìn cô.
Khoảng chừng qua mười giây đồng hồ thì Tần Dĩ Nam liền đi ra từ nhà vệ sinh : "Ồ ? Hai người các em tại sao lại đều ở chỗ này ?"
Đường Noãn gần như lại tại một giây Tần Dĩ Nam nói kia thì trên mặt liền treo lên bộ mặt tươi cười dịu dàng, mặt như hoa đào mà quay đầu, nói với Tần Dĩ Nam : "Dĩ Nam, anh đã ra rồi sao ?"
Tần Dĩ Nam vừa đi về phía Tống Thanh Xuân cùng Đường Noãn bên đó vừa hỏi một chút : "Hai người không ngồi ở bàn mà lại ở trong này làm gì..."
Tần Dĩ Nam còn chưa nói xong lời thì sắc mặt ủa anh bất chợt trở nên có chút khó coi, trong miệng hô to một tiếng : "Cẩn thận !"
Tống Thanh Xuân vẫn luôn suy nghĩ trong đầu Đường Noãn tới cùng sẽ sử dụng ám chiêu gì nhưng đầu cô vẫn không hoàn toàn quay lại thì liền nghe được một tiếng "Cẩn thận !" của Tần Dĩ Nam. Cô không hiểu ra sao mà chớp chớp mắt, liền nhìn thấy Tần Dĩ Nam nhanh như gió nhào về phía cô cùng Đường Noãn, trong miệng anh đầu tiên là hô to tên Đường Noãn, kêu vô cùng lo lắng, nhưng tay anh lại đồng loạt nắm cô tay cô, hung hắng che chắn trước người cô, sau đó thì bên tai cô liền nghe thấy ba tiếng động.
Một tiếng động là tiếng kêu rên của Tần Dĩ Nam, thứ hai là tiếng động vật nặng một trước một sau lần lượt rơi xuống và tiếng đồ sứ vỡ vụn là thứ ba.
Tần Dĩ Nam bổ nhào qua đó rất nhanh nên khi anh ta che chở Tống Thanh Xuân vào trong *** thì sức lực rất loén làm cái mũi của Tống Thanh Xuân ***ng phải *** anh, đau nhức làm nước mắt của cô trào ra. Cả người cô cũng không có bĩnh tĩnh lại thì liền cảm giác được trên cổ ướt dính lợi hại, cô nhíu mày một phen, nghiêng đầu nhìn thì trong hơi thở trước tiên chui vào mùi tanh rồi sau đó liền thấy được một mảng máu lớn.
Đầu óc của Tống Thanh Xuân trong nháy mắt bỗng ngẩn ngơ, qua gần mười giây đồng hồ thì cô mới ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Nam.
Rốt cuộc là cô vẫn không thể thấy rõ cuối cùng là cái tình huống gì, cơ thể Tần Dĩ Nam động đậy hay lần rồi liền mạnh mẽ ngã xuống trong lòng cô, sau đó cô mới nhìn rõ, là trên đầu Tần Dĩ Nam bị thương.
"Anh Dĩ Nam, anh Dĩ Nam !" Tống Thanh Xuân liên tục gọi tên hai lần tên Tần Dĩ Nam thì mới chú ý tới hai chậu hoa vỡ vụn trên mặt đất, bùn đất cùng cành lá rơi rớt trên đất, mà Đường Noãn lại dính chặt vào vách tường, sắc mặt cô ta trắng xanh, đáy mặt lại lóe ra ánh mắt không tin được.
Lúc này Tống Thanh Xuân mới hậu tri hậu giác (*) phản ứng kịp, toàn bộ mọi chuyện này đều là Đường Noãn gây nên !
(*) hậu tri hậu giác : Trong lúc mà người khác đã biết rõ hoặc hiểu rõ sự vật nào đó thì bản thân không phát hiện ra, rồi sau đó liền nhận ra.
Cô ta nói muốn kiểm tra, kết quả là lại làm cô cùng Tần Dĩ Nam không hề chuẩn bị mà dưới tình huống đẩy phía sau bình phong đã làm cho hai chậu hoa được bày trên đó bị rơi vỡ xuống chỗ bọn họ.
Chính cô ta trong đáy lòng đã rõ ràng bản thân muốn làm cái gì nên trong tích tắc đẩy bỉnh phong đấy thì cả người đã trốn sang một bên, mà cô lại không biết, Tần Dĩ Nam cũng không biết... Đúng vậy, nhưng cô khôn hiểu được tình cảm của Tần Dĩ Nam, rõ ràng trong miệng thì hô tên Đường Noãn nhưng sau cùng lại dũng cảm quên mình mà bảo vệ trên người cô.
Anh Dĩ Nam...anh Dĩ Nam vậy mà lại tại lúc nguy cấp không an toàn mà lại dùng cả người cứu cô...Không phải cô luôn cho rằng, anh ấy cực kỳ yêu Đường Noãn sao !
Đáy lòng Tống Thanh Xuân giống như bị thứ gì đó hung hăng đánh trúng mà toàn thân theo đó mà trở nên run rẩy, cô kéo thân thể của Tần Dĩ Nam, run run mà không tin nổi, cô mở miệng nhiều lần nhưng lại không thể phát ra âm thanh, cho đến khi rốt cuộc người phục vụ nghe tiếng mà đi đến thì cô mới nghẹn ngào mà hô lên : "Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương !"
-
Trên đường Tô Chi Niệm đi ra ngoài một chuyến thì sau khi đã trở lại phòng thì rõ ràng lực chú ý của anh không tập trung bằng trước đây. Anh vẫn luôn thường xuyên mất hồn, thậm chí có nhiều lần khách hàng nói chuyện cùng anh những anh đều mím môi, không có chút phản ứng.
Trình Thanh Thông rõ ràng cảm giác được không khí trong phòng có chút trở nên xấu hổ, cứng lại nên cô liền cố gắng muốn xoa dịu, đúng là rất không dễ dàng để uống hết một ly R*ợ*u trắng, dụ được khách hàng một lần nữa vẻ mặt vui vẻ, cô lại mở miệng nói với Tô Chị Niệm : "Tô tổng, vậy chúng ta liền quyết định hợp tác như vậy đi ?"
Tô Chị Niệm nói khẽ "Ừ ?" một tiếng, sau đó liền không nói gì nữa.
Mấy khách hàng nhăn mi tâm lại, trên mặt lại lộ ra không vui.
Vụ làm ăn này nói tới bây giờ, mắt thấy đã sắp thành công rồi, đại Boss này đây là làm sao vậy chứ ? Trình Thanh Thông sợ khách hàng trở mặt rời đi nên vội vàng tiến đến bên tai Tô Chi Niệm mà nhắc nhở một câu : "Tô tổng ?"
Tô Chi Niệm để ngoài tai, biểu tình trên mặt trong nháy mắt đã trở nên lạnh nhạt lên.
"Việc này..." Khách hàng mặt trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông cười theo, vừa mới chuẩn bị nhắc nhở Tô Chi Niệm lần nữa thì anh chợt đột nhiên liền tức giận ném chiếc đũa lên bàn cơm, không để ý đến khách hàng cùng thư ký đang kinh ngạc mà đứng phắt dậy, vẻ mặt bình tĩnh sải bước ra khỏi trong phòng.
Tô Chi Niệm ấn thang máy nhiều lần, cửa thang máy mới mở ra thì anh liền vội vã bước vào, sau liền điên cuồng ấn nút xuống tầng 1.
Nhưng mà chỉ mất mười mấy giây đồng hồ thì thang máy liền đến tầng 1, chính là Tô Chi Niệm luôn luôn bình tĩnh lại ở trong thang máy mà buồn bực đi tới đi lui. Lúc thang máy dừng lại thì Tô Chi Niệm chỉ chờ thang máy mở ra đã liền bước nhanh từ bên trong ra, chạy về phía nhà vệ sinh. Chẳng qua là người nào đó vừa mới chạy mấy mét thì liền nhìn thấy chậu hoa từ trên bình phong thẳng tắp sẽ rơi xuống đầu của Tống Thanh Xuân.
Anh không xác định được cuối cùng Tần Dĩ Nam sẽ cứu người nào, chính là anh mặc kệ anh ta cứu người nào, trong lòng anh muốn cứu chỉ có Tống Thanh Xuân.
Anh khẳng định không thể nào xông tới bảo vệ ở trên người của cô, mà Tần Dĩ Nam cách Tống Thanh Xuân gần nhất, anh và Đường Noãn không giống nhau, anh hoàn toàn không có hứng thú muốn biết Tần Dĩ Nam muốn cứu ai, bởi vì nguy hiểm này đang dâng lên, cũng không muốn đi mạo hiểm như vậy.
Nếu như là Tống Thanh Xuân, đúng như anh mong muốn, nếu như là Đường Noãn. . . . . . Tô Chi Niệm nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp, cho nên anh gần như không có chút do dự và suy nghĩ, liền trực tiếp khống chế ý nghĩ của Tần Dĩ Nam, bảo vệ ở trên người của Tống Thanh Xuân.
Sau đó, chậu hoa nặng nề thẳng tắp rơi xuống, đập vào đầu của Tần Dĩ Nam.
Một trận đau đớn không cách nào nói rõ, động lây đến trên người của Tô Chi Niệm, đau đến người khác có chút chao đảo, suýt nữa không đứng vững được, ngay sau đó thì có chất lỏng sềnh sệch, theo bên tai của anh chảy xuống, còn kèm theo giọng nói lo lắng của Tống Thanh Xuân truyền vào trong tai: "Anh Dĩ Nam !Anh Dĩ Nam !"
Tô Chi Niệm giống như là bị điện giật, theo bản năng lui về trong thang máy, anh nhìn xuyên qua cửa thang máy đang đóng, thấy Tống Thanh Xuân nhìn Tần Dĩ Nam, vẻ mặt phức tạp và đau đớn.
Tô Chi Niệm giống như là điện giật, theo bản năng nhắm hai mắt lại, trên đầu đau đớn và choáng váng, khiến cho anh có chút không chống đỡ nổi, anh lung tung nhấn một tầng lầu, sau đó liền suy yếu dựa vào vách tường thanh máy, anh biết mình cần phải đi bệnh viện cầm máu, anh lấy máy ra, muốn gọi điện thoại cho Trình Thanh, nhưng ý thức có chút đã mơ hồ, lại bản năng nhấn ra một mười một con số, vang lên thật lâu, cũng không có người nghe, anh cố gắng đưa điện thoại di động giơ lên trước mặt, mạnh mẽ chống đỡ ý thức nhìn một lúc lâu, mới nhìn rõ trên màn ảnh là"Giấu ở trong trí nhớ của người" , sau đó, điện thoại không người nào nghe, tự động cắt đứt.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Tô Chi Niệm có chút hoảng hốt, anh có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, rõ ràng nghe lầu dưới truyền đến giọng nói của Tống Thanh Xuân.
"Đường Noãn, tôi cho cô biết, Anh Dĩ Nam không có việc gì, chúng ta chuyện gì cũng dễ nói, nếu như anh ấy có chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!" Theo giọng nói của cô, còn có một cái tát vang dội vang lên.
Sau, chính là Tống Thanh xuân lo lắng hỏi thăm nhân viên phục vụ nhà hàng: "Xe cứu thương tới chưa? Sao lại chậm như vậy? Cho đến bây giờ máu cũng không có ngừng, Anh Dĩ Nam sẽ không có chuyện gì?"
"Cuối cùng xe cứu thương đã tới. . . . . . Làm phiền các ngươi cứu anh Dĩ Nam. . . . . . Tôi cũng muốn đi theo bệnh viện. . . . . ."
"Anh Dĩ Nam, anh phải cố gắng lên. . . . . ."
Giọng nói phía sau của cô càng ngày càng nhỏ, nghĩ đến là ngồi lên xe cứu thương, rời đi.
Tô Chi Niệm hỗn độn có quá nhiều đau đớn, chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt gương mặt hoàn mỹ của anh, hiện lên nhàn nhạt nụ cười khổ.
Anh đang hy vọng cái gì? Thế nhưng nghĩ tới gọi điện thoại cho cô đầu tiên . . . . .
Mặc dù anh biết, Tần Dĩ Nam là bởi vì anh mới cứu cô, nhưng là, đối với cô mà nói, chỉ biết rằng Tần Dĩ Nam cứu được mình, giờ phút này một lòng của cô buộc ở trên người anh ta cũng là bình thường .
Nhưng. . . . . . Trong lòng vẫn là truyền đến đau khổ.
Đình Đình, em biết không?
Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn là như vậy, phía sau em, lặng yên không tiếng động chăm sóc em.
Bởi vì không thể yêu em, cho nên chỉ có thể cho em một tình yêu an ổn như vậy.
Nụ cười nơi khóe môi Tô Chi Niệm càng ngày càng nhạt, đến cuối cùng giống như biến thành trong suốt, ý thức của anh càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng lọt vào đáy cốc tăm tối nhất.
-
Tô Chi Niệm tỉnh lại lần nữa, người đã ở trong bệnh viện.
Tô chi niệm tỉnh lại lần nữa, người đã ở trong bệnh viện.
Anh bị giọng nói của Tống Thanh Xuân đánh thức: "Anh nhất định phải mau khỏe lại. . . . . ."
Nhưng mở mắt, bên giường cũng không có một bóng người.
Tô Chi Niệm chợt liền từ giường bệnh ngồi dậy, bởi vì tốc độ quá nhanh, ***ng đến cết thương trên đầu một trận choáng váng, suýt nữa lần nữa đã bất tỉnh.
Anh nhìn chung quanh, chỉ thấy phòng bệnh trống rỗng.
Là anh hôn mê xuất hiện ảo giác sao? Cái ý nghĩ này còn chưa có quên, Tô Chi Niệm lại nghe thấy giọng nói của Tống Thanh Xuân: "Mau tỉnh lại. . . . . ."
Mi tâm của Tô Chi Niệm khẽ nhíu một chút, sau đó lại nghe thấy một tiếng: "Anh Dĩ Nam. . . . . ."
Anh Dĩ Nam. . . . . . Ba chữ này khiến đầu óc của Tô Chi Niệm thanh tỉnh trong nháy mắt, thật là trùng hợp, vậy mà có thể cùng nằm chung bệnh viện với Tần Dĩ Nam. . . . . .
Tô Chi Niệm nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn bảy giờ, anh ngủ mê hơn năm giờ, ở nơi này hơn năm giờ, Tống Thanh Xuân vẫn luôn canh giữ bên người Tần Dĩ Nam sao?
"Tổng giám đốc Tô, ngài đã tỉnh rồi hả ?" Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trình Thanh đi vào, cắt đứt suy nghĩ của Tô Chi Niệm.
Ánh mắt của Tô Chi Niệm nhạt nhìn Trình Thanh một cái, không lên tiếng, chỉ là có chút mệt mỏi dựa vào trên đầu giường.
"Tống giám đốc Tô, cuối cùng ngài cũng tỉnh lại, trên đầu bị thương nghiêm trọng như vậy?" Trình Thanh vừa lấy thuốc về đặt ở trên bàn, thấy chai nước biển treo ở đó, còn có gần nửa bình, sau đó mới nhấn chuông gọi trên vách tường.
Cô thấy anh không có ý lên tiếng, liền không có hỏi nhiều nữa, nhưng đáy lòng vẫn như cũ có chút sợ.
Hắn là trong thang máy bị người phát hiện, hắn cả áo sơ mi đột nhiên thành màu đỏ như máu, cô ấy là lúc đang suy nghĩ tất cả biện pháp đi tiêu khách hàng hỏa, kết quả nhận được tin tức này, cái gì cũng không để ý, liền trực tiếp đưa hắn tới bệnh viện.
Khi đó hơi thở của anh suy yếu lợi hại, thậm chí cô cho rằng annh sẽ không qua được. . . . . .
Bác sĩ nghe chuông kêu, rất nhanh tới phòng bệnh, kiểm tra cơ thể của Tô Chi Niệm một chút, cũng không đáng lo.
Trình Thanh vẫn mở miệng nói: "Tổng giám đốc Tô, mấy ngày nay ngài vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát một chút đi?"
Tô Chi Niệm không có lên tiếng, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, bên tai nghe đều là giọng nói lo lắng của Tống Thanh Xuân nói với Tần Dĩ Nam.
"Anh Dĩ Nam, anh khó chịu ở đâu à? Anh có khỏe không? Anh biết em không? Anh Dĩ Nam, anh có biết anh làm em sợ muốn ૮ɦếƭ hay không? Em đi mua cháo, sau đó sẽ đưa tới, anh ăn chút nha. . . . . ."
"Tổng giám đốc Tô?" Trình Thanh lại mở miệng, lời nói của cô còn chưa nói hết, đột nhiên Tô Chi Niệm lạnh lùng nói: "Về nhà!"
"Cái gì?" Trình Thanh sững sờ một chút, thử khuyên: “Tống giám đốc Tô, vết thương còn chưa thay thuốc đó, hơn nữa truyền dịch còn chưa có xong, dù là ngài không nằm viện, tối nay tốt nhất. . . . . ."
Đột nhiên Tô Chi Niệm liền giơ tay lên nhổ br cây kim trên mu bàn tay, không để ý máu chảy ra, vén chăn lên đã đi xuống giường, đi ngang qua Trình Thanh, giọng nói của anh có chút lành lùng: "Về nhà, đưa tôi về nhà!"
-
Tần Dĩ Nam tỉnh lại không bao lâu, biết được tin tức cha Tần và mẹ Tần liền chạy tới bệnh viện.
Có người chăm sóc, Tần Dĩ Nam liền thúc giục Tống Thanh Xuâ luôn túc trực bên mình một buổi chiều về nhà nghỉ ngơi, mẹ Tần và cha Tần cung phụ họa theo.
Tống Thanh Xuân ở lúc chín giờ, cuối cùng từ trong bệnh viện ra ngoài.
Cô móc điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn, thậm chí có nhiều cuộc gọi chưa nhận, trong đó có một là Tô Chi Niệm gọi tới. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc