Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 13

Tác giả: Diêp Phi Dạ

SỰ GIÚP ĐỠ CỦA ANH
Tần Dĩ Nam hoàn toàn không cho quản lý có bất kỳ cơ hội nào, đột ngột vươn tay ςướק đi điện thoại di động của anh ta: "Trước tiên đừng báo cảnh sát!"
Sau đó anh ta cúi đầu, nhìn về phía Đường Noãn, anh ta nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta khoảng một phút mới mở miệng: "Đường Noãn, mặc kệ như thế nào, chuyện này chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, bây giờ em vẫn bình an đứng ở chỗ này, vậy nên, chuyện này chúng ta trở về bí mật giải quyết được không?"
"Bí mật giải quyết?" Đường Noãn giống như là nghe được một câu chuyện cười không thể tưởng tượng nổi vậy, có chút kích động mở miệng nói: "Tần Dĩ Nam, anh đây là tuyên bố muốn bao che cho Tống Thanh Xuân, đúng không? Anh có biết tình huống vừa rồi nguy hiểm biết chừng nào, nếu như nhân viên an ninh tới chậm một chút có thể em đã ૮ɦếƭ!"
Những người được Tần Dĩ Nam mở tiệc chiêu đãi đêm nay, nghe được chút tiếng gió cũng đã chạy tới, trong đó có một người có quan hệ không tệ với Đường Noãn, cũng thuộc công ty TW, nhìn thấy tình huống này, lập tức mở miệng phụ họa: "Tần Dĩ Nam, chúng tôi cũng biết, anh và Tống Thanh Xuân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh che chở cô ta, nhưng mà anh cũng không thể không phân biệt phải trái mà bao che cô ta như vậy, cô ta làm như vậy là muốn *** đó!"
"Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi muốn ***?" Tống Thanh Xuân chưa có lúc nào tức giận như bây giờ, cô dùng sức nắm chặt tay, nhưng vẫn không thể kiềm chế cơ thể mình run rẩy, bởi vậy lúc cô mở miệng nói chuyện, đã có chút lạc giọng: "Tự mình Đường Noãn trượt chân rơi xuống hồ, có quan hệ gì tới tôi? Nếu như tối hôm nay, tôi không gọi cho anh Nam, không liều mạng hỗ trợ cầu cứu, Đường Noãn mới thật sự đã ૮ɦếƭ!"
"Tống Thanh Xuân, đương nhiên cô sẽ không thừa nhận mình là người ra tay, có ai *** lại nói mình là hung thủ *** chứ, trong công ty, ai cũng biết, cô và Đường Noãn bất hòa, mới gần đây, cô còn tát Đường Noãn trước mặt mọi người trong phòng làm việc!" Đồng nghiệp trong công ty TW miệng lưỡi lanh lợi phản kích.
Lúc Tần Dĩ Nam nghe thấy câu này, mi tâm hơi nhíu lại, anh nhìn Tống Thanh Xuân, sau đó lại cúi đầu nhìn Đường Noãn.
Thời gian trước anh thực sự đã nhìn thấy dấu tay trên mặt Đường Noãn, lúc ấy anh cực kì tức giận, hỏi Đường Noãn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô vẫn luôn không chịu nói, sao bây giờ lại liên quan đến Tống Thanh Xuân?
"Sao Tống Thanh Xuân lại không có động cơ ***, mối quan hệ trong hai năm ở TW của cô ta, bây giờ cũng cùng hợp tác với Đường Noãn, trong lòng cô ta chắc chắn hận Đường Noãn muốn ૮ɦếƭ!" Nữ đồng nghiệp TW vẫn còn đang liệt kê ân oán giữa Tống Thanh Xuân và Đường Noãn: "Nếu không tin vậy mọi người tới công ty hỏi một chút, Tống Thanh Xuân luôn mơ ước vị trí biên tập viên, trước kia trong công ty chúng tôi, người có hy vọng để ngồi vào vị trí biên tập viên nhất là cô ta, nhưng bây giờ là Đường Noãn, hơn nữa, hai ngày trước lại lộ ra tiếng gió, nói biên tập viên sắp đi Nhật Bản rồi, một khi biên tập viên nghỉ việc, như vậy vị trí này nhất định là rơi vào trên người Đường Noãn, sao Tống Thanh Xuân có thể cam tâm?"
Tần Dĩ Nam hiển nhiên không biết những tranh đấu gay gắt giữa Tống Thanh Xuân và Đường Noãn, vẻ mặt có chút kinh ngạc, qua một lúc lâu, anh ta mới nhìn về phía Tống Thanh xuân, anh tinh tường nhìn thấy sự tức giận và uất ức nới đáy mắt cô.
Anh ta biết, nếu như lúc nãy Đường Noãn báo cảnh sát, cực kì bất lợi với Tống Thanh Xuân, bây giờ nghe hết những lời này của người đồng nghiệp trong TW, anh ta mới biết, nếu thật sự báo cảnh sát, đối với Tống Thanh Xuân mà nói, không phải bất lợi, mà là vô cùng bất lợi.
Anh ta tin rằng khi Tống Thanh Xuân phẫn nộ có khả năng sẽ đánh Đường Noãn thật, dù sao từ nhỏ cô đã được anh ta và Tống Thừa nuông chiều, khó tránh khỏi sẽ làm hư.
Nhưng, cô ngoại trừ có chút tính tình đại tiểu thư ra thì tuyệt đối là một cô gái lương thiện.
Cô đi trên đường cái nhìn thấy một người ăn xin, biết rõ là kẻ lừa đảo nhưng cũng sẽ cho bọn họ tiền. Cho nên anh ta tuyệt đối không tin Tống Thanh Xuân sẽ thay đổi có ý muốn ***.
Loại tin tưởng này là nhiều năm như vậy mà thành, ngoài sự tin tưởng khi lớn lên cùng nhau, là sự tin tưởng từ tận trong đáy lòng.
Anh ta thật sự rất muốn giải thích thay Tống Thanh Xuân, lewuydon, nhưng anh ta phát hiện, đầu anh ta xoay vòng hồi lâu cũng không nghĩ ra được một câu cãi lại giúp Tống Thanh Xuân.
Cho dù như thế nào đi nữa, anh ta cũng không thể để Tống Thanh Xuân phải lên gặp quan tòa….
Tần Dĩ Nam nghĩ tới đây, không nhịn được nuốt nước miếng, sau đó từ từ quay đầu đối diện với tầm mắt Đường Noãn. Anh ta nhìn cô ta một lúc lâu mới mở miệng, trọng giọng điệu rõ ràng mang theo vẻ cầu xin: “Đường Noãn, mấy năm nay anh đối xử với em như thế nào, trong lòng em rõ ràng nhất. Từ trước đến nay anh cũng chưa từng cầu xin em chuyện gì, lúc này đây, xem như là anh xin em, chuyện này cứ dừng lại ở đây đi, đừng báo cảnh sát, được không?”
“Hơn nữa, nếu quả thật Tống Thanh Xuân muốn hại em, sao cô ấy có thể đẩy em rồi sau đó lại kêu người cứu mạng?”
Tay Đường Noãn lặng lẽ cuộn thành nắm đấm.
Cô ta thật sự không nghĩ tới, Tần Dĩ Nam thế mà lại tuyệt đối tin tưởng Tống Thanh Xuân thế. Cô ta nhảy xuống nước, đông lạnh gần ૮ɦếƭ, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho Tống Thanh Xuân như vậy?
Đầu tiên Đường Noãn hơi cúi thấp đầu, sau đó liền lợi dụng khi mọi người không chú ý, chuyển ánh mắt với nữ đồng nghiệp nãy giờ vẫn nói giúp mình, sau đó nữ đồng nghiệp kia lập tức mở miệng: “Chính là vì như thế, cô ta mới có thể phủi sạch cho bản thân mình. Nếu Đường Noãn ૮ɦếƭ đuối, ૮ɦếƭ không đối chứng, cô ta có thể thoát thân. Nếu Đường Noãn không ૮ɦếƭ đuối, cô ta có thể dùng cách này để thanh minh rõ ràng cho mình, cái này gọi là vừa đánh trống vừa la làng!”
“Chúng ta đứng ở đây giằng co tranh cãi cũng không ra kết quả gì, vẫn nên báo cảnh sát đi! Tất cả mọi chuyện hãy giao cho cảnh sát giải quyết…..” Nữ đồng nghiệp kia nói xong liền lấy điện thoại ra, ấn “110”.
Mặc dù Đường Noãn không phải do cô đẩy xuống nước, nhưng lúc Tống Thanh Xuân nghe tiếng ấn bàn phím, đáy lòng vốn bình yên vì được Tần Dĩ Nam tin tưởng lại dần biến thành hoảng sợ.
Cô biết nếu cô bị cảnh sát dẫn đi, chắc sẽ điều tra hàng loạt, loại tranh chấp này trong đời sống thực có rất nhiều. Cho dù cô tìm luật sư bào chữa, có thể cô được vô tội được thả ra, nhưng cũng có khả năng sẽ bị phán ác ý ***….
Cô thật muốn mở miệng bảo bọn họ đừng báo cảnh sát, nhưng cô biết, cô không thể mở miệng, bởi vì một khi cô đã mở miệng, là chứng tỏ cô đang chột dạ.
Đáy mắt Tần Dĩ Nam hiện lên vẻ kinh ngạc hoảng sợ, anh ta không hề nghĩ ngợi gì liền đẩy Đường Noãn qua một bên, đi tới chỗ nữ đồng nghiệp kia. Nhưng tốc độ của anh ta nhanh thế nào đi chăng nữa cũng không nhanh bằng tốc độ ấn phím của nữ đồng nghiệp kia.
Khi nữ đồng nghiệp soạn xong ba chữ số “110” này gần như là không hề do dự ấn nút gọi luôn, nhưng đầu ngón tay cô ta còn chưa chạm đến bàn phím không hiểu sao tay cô ta run lên, di động từ trong lòng bàn tay cô ta nhanh chóng rơi ra, hung hăng nện xuống đất, phát ra một tiếng “Bốp.”
Theo tiếng rơi giòn vang này, có giọng nói nhẹ nhàng cực kỳ dễ nghe từ nơi không xa chậm rãi truyền tới: “Ai nói không có nhân chứng nhìn thấy tận mắt?”
Âm điệu của giọng nói cũng không cao, nhưng đủ rõ ràng truyền vào tai tất cả mọi người.
Không thấy người chỉ nghe tiếng cũng khiến người ta giống như đưa mình vào trong giấc mơ huyền ảo.
Đoàn người trong đây ngây ngốc lâu như vậy cũng chưa từng chú ý bên cạnh thậm chí có thêm người. Trong thoáng chốc mọi người nghe thấy tiếng nói này thì phản ứng vô cùng giống nhau, đều đồng loạt sửng sốt, sau đó không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.
Khoảng chừng cách đấy năm mét, trước thân cây, một bóng dáng lẻ loi đứng đó, cả người quần đen áo sơ mi trắng bình thường.
Vì ngược ánh sáng nên nhìn không rõ khuôn mặt anh, nhưng chỉ bằng dáng đứng cũng đủ mê hoặc.
Bên hồ im ắng khoảng chừng một phút, Tần Dĩ Nam nhanh chóng lấy lại tinh thần trước tiên, lễ phép lên tiếng: “Tiên sinh, chào anh.”
Đáp lại Tần Dĩ Nam chính là sự im lặng.
Quản lý của câu lạc bộ Kinh Thành cũng mở miệng theo: “Tiên sinh, xin hỏi lời anh vừa nói là có ý gì?”
Vẫn không ai trả lời như trước.
Anh vẫn không nói gì khiến tất cả mọi người không nhịn được bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc vừa rồi có phải anh đã mở miệng nói chuyện hay không.
“Lời vừa rồi là anh nói sao?”
“Xin hỏi, anh là ai?”
Lục tục có mấy người cũng không nhịn được hỏi theo.
Nhưng người đàn ông nãy vẫn duy trì tư thế không thay đổi, yên lặng đứng tựa vào thân cây, dường như lời mọi người nói chẳng có chút quan hệ gì tới anh.
Đường Noãn không phải do Tống Thanh Xuân đấy xuống nước, nhưng cô hoàn toàn không có cách nào giải thích được cho mình. Người đàn ông này vừa mới phát ra câu nói kia, đối với người bó tay chịu ૮ɦếƭ như Tống Thanh Xuân mà nói, không thể nghi ngờ là ‘thuốc hay đúng lúc,’ là cọng rơm cứu mạng.
Cô thấy anh vẫn không nói chuyện, không nhịn được cũng mở miệng hỏi theo: “Lời anh vừa nói có ý gì, có phải đại biểu anh chính là người tận mắt chứng kiến không?”
Không biết có phải ảo giác của Tống Thanh Xuân hay không, mặc dù cô không thấy rõ mặt anh ta, nhưng trực giác cô nói với cô, trong thoáng chốc cô mở miệng hình như anh ta nâng mắt nhìn về phía cô.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào bóng đen kia một lát, không thấy anh ta có ý định mở miệng, có chút thiếu kiên nhẫn nói thêm: “Nếu anh thật sự là người tận mắt chứng kiến sự việc, thì có thể xin nhờ anh làm chứng giúp tôi được không?”
Vẫn là một khoảng im lặng.
Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng người đàn ông này tuyệt nhiên không hề mở miệng nói chuyện, thì anh bỗng nhiên đứng thẳng người. Giờ phút này mọi người mới nhìn rõ vóc dáng anh rất cao, chắc gần bằng 1m9.
Chân dài anh bước tới chậm rãi đi về phía bên hồ.
Theo chân anh tới gần, ánh sáng chiếu vào trên mặt anh, mọi người mới nhìn rõ ràng diện mạo anh. Khuôn mặt trắng sáng nhưng lạnh lùng, làn môi bạc mỏng, đường nét hoàn mỹ…. Gương mặt tuấn tú không sánh được như vậy, làm nổi bật khunh cảnh xung quanh anh, đều giống như thế giới huyền ảo, kinh diễm khiến người ta hít thở không thông.
“Tô…. Tô Chi Niệm?” Không nói tới Tần Dĩ Nam và Tô Chi Niệm đã từng là bạn học cùng cấp, anh đã từng ở nhà họ Tống một năm, cho dù hai người xuất hiện cùng lúc không nhiều lắm, lại còn vài năm không gặp, nhưng anh ta vẫn nhận ra anh.
Những người có mặt ở đây, có một số từng là bạn học của của Tần Dĩ Nam và Tô Chi Niệm, đã từng gặp Tô Chi Niệm trước đó. Cho dù những người khác chưa gặp Tô Chi Niệm cũng đã nghe thấy tên Tô Chi Niệm rồi.
Tô Chi Niệm.
Thì ra, người này chính là Tô Chi Niệm, Tô Chi Niệm người tạo nên vô số câu chuyện thần thoại trong giới kinh doanh.
Quanh thân Tô Chi Niệm tản ra hơi thở lạnh lẽo, đối mặt với ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc rung động mà một đám người chiếu đến trên người bản thân, vẻ mặt không có chút nào thay đổi.
Anh cũng không đi vào đám người mà dừng lại ở nơi cách đám người khoảng một mét.
Đầu tiên anh nhìn lướt qua Tống Thanh Xuân, nhìn thấy quần áo ướt đẫm trên người cô thì tầm mắt rõ ràng dừng lại một chút, chỉ là rất nhanh, anh liền thản nhiên thu hồi ánh mắt, nhưng mà vẻ mặt anh rõ ràng lạnh hơn một chút.
Dường như anh sợ phải trao đổi nhiều với những người ở đây, không đợi bất kỳ kẻ nào mở miệng nói chuyện liền trực tiếp sảng khoái giơ tay lên, chỉ về phía Tống Thanh Xuân, nói ra một câu đơn giản dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề: "Không phải cô ấy đẩy."
Lúc luồng sáng thứ nhất chiếu lên mặt Tô Chi Niệm thì Tống Thanh Xuân đã nhận ra anh, sau đó trong nháy mắt đại não của cô trở nên trống rỗng, cả người cứng đờ tại chỗ.
Cho đến khi ngón tay Tô Chi Niệm chỉ về phía cô, cô mới hoàn hồn, chỉ là một giây, sau đó lại nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm gần trong gang tấc, lại thất thần: Không phải anh ấy nên ở biệt thự sao? Tại sao lại xuất hiện ở câu lạc bộ Kinh Thành?
Không phải Tống Thanh Xuân đẩy.... Nói cách khác, là Đường Noãn tự mình rơi xuống nước?
Mọi người ở nơi đây lục tục dời ánh mắt từ trên người Tô Chi Niệm sang người Đường Noãn.
Đối với ánh nhìn chăm chú của mọi người, Đường Noãn vờ như không thấy, chỉ không thèm chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm.
Không có ai biết, lúc này, đôi tay giấu trong ống tay áo của cô ta run rẩy như thế nào, cũng không người nào biết, giờ phút này tốc độ tim đập của cô ta rốt cuộc nhanh tới mức nào.
Cô ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cô ta có thể nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.
Cho dù anh đã từng đối xử tuyệt tình tàn nhẫn với cô ta như vậy, nhưng mà, cô ta vẫn còn yêu anh, thậm chí anh vừa xuất hiện cô ta liền bị ςướק mất hồn.
Tần Dĩ Nam nhìn Đường Noãn chậm chạp không lên tiếng, có chút không hiểu rõ, cô im lặng có nghĩa là chấp nhận lời nói của Tô Chi Niệm sao? Mi tâm lơ đãng nhíu lại một chút: "Đường Noãn, lời Tô Chi Niệm nói là sự thật sao?"
"Hả?" Đường Noãn đáp lại một tiếng theo bản năng, đầu tiên là ngẩng đầu liếc nhìn Tần Dĩ Nam, sau đó mới phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn cô ta, cô ta mờ mịt mở to hai mắt, theo bản năng muốn mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
Kết quả cô ta còn chưa kịp mở miệng, nữ đồng nghiệp lúc nãy còn một mực nói chuyện giúp cô ta đã giành trước: "Đường Noãn, có người nói cô không phải bị Tống Thanh Xuân đẩy xuống nước, chuyện này là thật sao?"
Đường Noãn bị hỏi đến cứng miệng, vốn là lời đến khóe miệng bị cô ta cưỡng chế nuốt xuống.
Nữ đồng nghiệp kia nhìn bộ dạng mất hồn mất vía này của Đường Noãn, cũng biết cô ta còn chưa có khôi phục trạng thái, nếu cô ta vẫn tiếp tục như thế nhất định chuyện này sẽ nghịch chuyển thành Đường Noãn vu oan cho Tống Thanh Xuân, vì vậy nữ đồng nghiệp kia lại mở miệng: "Ngài Tô, một thời gian trước tôi có nhìn thấy báo cáo kinh tế nói ngài đã chính thức tiếp nhận vị trí CEO của Tống thị?"
Nữ đồng nghiệp kia nhìn Tô Chi Niệm lạnh lùng đứng ở nơi đó, đối mặt với sự chất vấn của mình cũng không hề có một chút phản ứng, vì vậy tầm mắt lại chuyển đến trên người Tống Thanh Xuân trên người, nói tiếp: "Tống thị là của gia đình Tống Thanh Xuân, quan hệ của hai người hẳn không tệ, cho nên lời làm chứng của ngài Tô chỉ sợ sẽ có hiềm nghi bao che bịa đặt?"
"Hơn nữa lúc tôi còn đang học trung học, từng nghe được vài lời đồn đãi, nói..." Lúc này nữ đồng nghiệp kia mới ý thức được điện thoại di động của mình vẫn còn ở trên đất, vừa khom người đi nhặt, vừa nói: "Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân, hai người ngủ với nhau...."
Tô Chi Niệm vẫn luôn trầm mặc, lúc nghe thấy câu này, đột nhiên ném ánh mắt sắc bén về phía nữ đồng nghiệp kia, vốn nữ đồng nghiệp kia miệng vẫn còn lải nhải, nhất thời giống như bị người P0'p chặt cổ họng, cứng rắn ngừng lại.
Sau đó tầm mắt của anh liền rơi xuống điện thoại di động vừa mới nhặt lên trong tay cô ta, chỉ là một giây sau đó liền lạnh lùng dời đi ánh mắt, theo cử động của anh, điện thoại của nữ đồng nghiệp kia lại một lần nữa rơi trên mặt đất.
Những lời nói liên tiếp của nữ đồng nghiệp kia khiến đại não truyện của lê*quý#đôn$4Đường Noãn hoàn toàn tỉnh táo, cô ta suýt nữa quên, Tô Chi Niệm tới là để làm chứng giúp Tống Thanh Xuân... Cô ta thấy nữ đồng nghiệp kia nói được một nửa câu thì chẳng hiểu sao lại ngừng lại, lập tức ổn định tinh thần, tiếp lấy đề tài của cô ta, nói: "Đây chẳng qua là lời đồn đãi trong trường học lúc ấy, nói Tống Thanh Xuân và ngài Tô qua đêm với nhau, cũng không có người tận mắt nhìn thấy, loại chuyện tai nghe là giả này sao có thể tưởng thật?"
Lời này của Đường Noãn nhìn như là đang bác bỏ tin đồn giúp Tống Thanh Xuân nhưng thực ra lại đổi một loại phương thức khác, nói lại hoàn chỉnh lời nói còn bỏ dở của nữ đồng nghiệp kia.
Đường Noãn hơi dừng lại một chút, nói tiếp: "Chỉ là, năm thứ hai trung học, ngài Tô và Tống Thanh Xuân rất thân cận, ngược lại thật sự... Nếu không, ngài Tô cũng sẽ không tiếp quản cục diện rối rắm của Tống thị, không phải sao?"
Câu nói này của Đường Noãn rất hời hợt nhưng trong vô hình lại cố ý nhấn mạnh ba chữ "rất thân cận", khiến trong tiềm thức của người nghe tin tưởng lời đồn đãi cô ta vừa nói là thật.
Con người luôn có lòng bát quái, không khí bên hồ trở nên có chút tế nhị, ánh mắt của mọi người hữu ý vô tình cũng bắt đầu di chuyển qua lại giữa hai người Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm.
"Hơn nữa, nếu tôi nhớ không lầm, năm thứ hai trung học, ngài Tô còn ở nhà họ Tống một năm..." Đường Noãn giống như muốn tăng sức thuyết phục cho lời giải thích của mình, còn nghiêng đầu nhìn về phía Tần Dĩ Nam: "Dĩ Nam, chuyện này anh cũng biết mà."
Nữ đồng nghiệp kia đã phục hồi tinh thần, phụ họa Đường Noãn nói tiếp: "Hơn nữa, từ lúc xuất hiện đến bây giờ ngài Tô chỉ mới nói hai câu, chỉ hai câu như vậy đã có thể giúp Tống Thanh Xuân thoát khỏi hiềm nghi, vậy cũng quá làm cho người ta khó có thể tin phục?"
Mặc dù Đường Noãn chỉ nói vài ba câu nhưng lại tiết lộ rất nhiều tin tức bí mật.
Tô Chi Niệm từng ở nhà Tống Thanh Xuân, có thể Tô Chi Niệm lequydon-linhPHan và Tống Thanh Xuân từng qua đêm với nhau, Tô Chi Niệm tiếp quản Tống thị vốn không phù hợp với thân phận của anh... Từng tin tức đều thể hiện quan hệ giữa Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân không tầm thường.
Bây giờ lại có thêm lời chất vấn của nữ đồng nghiệp kia, trái lại thật sự có vẻ như lời nói vừa rồi của Tô Chi Niệm không hề có sức thuyết phục
Mọi người đều rối rít lộ ra vẻ mặt tán đồng, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Phản ứng của anh bình tĩnh lạ thường, trên mặt không hề có dù chỉ một chút cảm xúc.
Anh như vậy, đừng nói người khác, ngay cả dưới đáy lòng Tống Thanh Xuân cũng có chút hoài nghi, rốt cuộc Tô Chi Niệm có phải người chứng kiến hay không?
Thời gian lúc này dường như dừng lại, tất cả mọi người yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng có tiếng cười nói vui vẻ truyền đến từ trên mặt hồ.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc có người mở miệng, phá vỡ bình tĩnh: "Thôi đi, chúng ta đều không phải là cảnh sát, chuyện này vẫn nên giao cho cảnh sát xử lý thôi."
"Đúng vậy, báo cảnh sát thôi...."
Mặc dù Tống Thanh Xuân kinh ngạc tại sao Tô Chi Niệm lại ở chỗ này, thế nhưng trong lòng cô vẫn tồn tại một ảo tưởng, cho rằng sự xuất hiện của anh sẽ rửa sạch hiềm nghi của mình, nhưng cô không ngờ Đường Noãn chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu liền khiến cho lời chứng của Tô Chi Niệm mất sạch hiệu lực, thậm chí ngay cả đã từng, cô vẫn luôn nỗ lực muốn quên đi cơn ác mộng đó, lại bị cô ta lôi ra công kích cô.
Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Chi Niệm, nghe từng câu "Báo cảnh sát" của mọi người, trong lòng bắt đầu dâng lên nổi tuyệt vọng, trong lúc cô sắp lâm vào lúc tuyệt vọng nhất, Tô Chi Niệm vẫn luôn rất bình tĩnh đối mặt với Đường Noãn và nữ đồng nghiệp kẻ xướng người hoạ kia, đột nhiên bất ngờ mở miệng nói một câu: "Được, vậy thì báo cảnh sát đi."
Ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm tràn ngập kinh ngạc.
Tô Chi Niệm như cảm nhận được tầm mắt của Tống Thanh Xuân, nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, ánh mắt hờ hững lạnh như băng, sau đó mở miệng, ngữ điệu lạnh bạc lại vô tình: "Không phải nói báo cảnh sát sao? Tại sao không có ai báo vậy? Vậy để tôi..."
Nói xong, Tô Chi Niệm liền lấy điện thoại ra, ấn ba cái, sau đó chuyển màn hình cho mọi người nhìn, ba số "110" chói mắt lại chướng mắt.
"Nhưng trước khi tôi ấn gọi, tôi muốn nói một chuyện trước, trong điện thoại của tôi có một đoạn video..."
Tô Chi Niệm vừa mới nói đến trọng điểm lại đột nhiên ngừng lại.
Ước chừng qua nửa phút, anh mới mở miệng nói tiếp: "Tại sao trốn một mình ở đây?"
Lực chú ý của mọi người đều đặt lên đoạn video ở trong điện thoại của anh, nhưng ai ngờ anh mở miệng lần nữa, lời nói lại chẳng có chút liên quan gì đến đoạn video.
Từ đầu đến cuối phong cách lời nói đều nhảy quá nhanh, chọc cho một đám người mờ mịt chẳng hiểu gì.
Lần này Tô Chi Niệm gần như không dừng lại, cứ tiếp tục dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: "Tống Thanh Xuân, cô yên tâm, cả đời này tôi không thể hòa thuận với cô, bởi vì tôi vĩnh viễn đều không quên được, lúc trước..."
Tống Thanh Xuân vốn bị câu báo cảnh sát của Tô Chi Niệm làm cho đầu óc có chút mờ mịt, thẳng đến khi nghe thấy tên của mình từ trong miệng anh, cô mới từ từ xoay chuyển thần trí trở lại.
Cô vốn cho rằng lời nói kia của Tô Chi Niệm là nói cho mình nghe, thế nhưng nghe xong mấy chữ này, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô khẽ nhíu mi tâm lại, một lát sau mới tựa như hiểu ra điều gì, quay đầu nhìn về phía Đường Noãn... Dường như đây là những lời cô ta vừa nói với cô?
Gần như nghiệm chứng suy đoán của cô, tầm mắt của cô vừa dừng lại trên mặt Đường Noãn, giọng của Tô Chi Niệm lại truyền đến lần nữa: "Tóm lại, chỉ cần Đường Noãn tôi còn sống một ngày, tôi và Tống Thanh Xuân cô không đội trời chung một ngày..."
Trong khoảnh khắc Đường Noãn nghe thấy tên của mình thì mới phản ứng lại, Tô Chi Niệm đang lặp lại lời vừa rồi cô ta đã nói, hơn nữa còn lặp lại y nguyên không sai một chữ!
Chẳng lẽ lúc cô và Tống Thanh Xuân ở bên hồ xảy ra tranh chấp, anh vẫn luôn đứng đó?
Anh còn nói trong điện thoại của anh có một đoạn video, là video gì đây? Sẽ không phải là đoạn video cô và Tống Thanh Xuân ở bên hồ đấy chứ?
Không biết đây có được coi là lo lắng cái gì thì cái đó đến không, ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Đường Noãn, Tô Chi Niệm im lặng lại mở miệng: "Cho nên tôi báo cảnh sát..."
Đỉnh mày nghiêm nghị, giọng điệu đột nhiên tăng lên, lời nói ra vô cùng sắc bén: "... Không phải tố cáo Tống Thanh Xuân mưu sát cô Đường, mà là tố cái cô Đường vu oan Tống Thanh Xuân!"
Những lời này của Tô Chi Niệm dựa như sét đánh, ầm ầm một tiếng đánh nổ đầu óc của tất cả mọi người đều đang ở trong trạng thái tê liệt.
Ngay cả Tống Thanh Xuân cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Đường Noãn thật lâu mới kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Cô dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe, cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh, rối loạn phức tạp.
Gương mặt tuấn mỹ của anh như mặt hồ đóng băng, bình tĩnh lạnh lẽo, không có chút cảm xúc nào, đáy mắt anh nhìn như lạnh băng nhưng nó lại như bao hàm ý giận ngút trời, tồn tại khí hung ác trực tiếp bức ra khỏi người anh.
Cô sợ nhất chính là dáng vẻ này của anh, nhưng ngay lúc này, trong dáng vẻ cô sợ nhất này lại khiến cô tìm được an tâm.
Một sự an tâm vô duyên vô cớ, giống như chỉ cần có anh, cô an tâm sẽ không có chuyện gì.
Qua một lúc thật lâu, mới có người khôi phục lại lý trí, giống như sực tỉnh hiểu ra chuyện gì, mở miệng hỏi: "Ngài Tô, lời ngài vừa nói, là lời của Đường Noãn nói với Tống Thanh Xuân sao?"
"Nói vậy, ngài thật sự là người chứng kiến? Vừa rồi ngài nói trong tay ngài có một đoạn video, vậy đoạn video này có phải là video Đường Noãn rơi xuống hồ không?"
Không thể không thừa nhận, Tô Chi Niệm nói về đoạn video, mặc dù chỉ nói phân nửa những để lại hiệu quả rất tốt.
Mặc dù anh không nói trong điện thoại của anh rốt cuộc là đoạn video gì, nhưng với tình huống trước mắt này mà nói, trực giác của mọi người chính là đoạn video Đường Noãn rơi xuống hồ.
Vì vậy lại có người nói: "Ngài Tô, ngài có thể mở video trong điện thoại ngài cho mọi người xem được không?"
Tô Chi Niệm không trả lời thẳng yêu cầu của người kia, mà là trực tiếp hỏi ngược một câu: "Mấy người là cảnh sát phải không?"
Sau đó anh lại bày ra bộ dạng không muốn lãng phí thời gian, vươn tay nhấn nút gọi trên màn hình.
Đường Noãn nhìn đầu ngón tay Tô Chi Niệm dần dần tới gần màn hình điện thoại, trái tim đột nhiên bắt đầu co rút kịch liệt.
Mặc dù anh có thể thuật lại lời nói của cô ta hoàn chỉnh, nhưng cái này cũng không thể chứng minh trong điện thoại của anh nhất định có đoạn video đó.
Nhưng động tác anh hướng về điện thoại lại không hề có dáng vẻ do dự, chần chừ cùng không nắm chắc.
Vào năm năm trước, cô ta đã biết anh thích Tống Thanh Xuân, anh có thể vì Tống Thanh Xuân mà mất trí nổi điên đánh người, vậy sao có thể để Tống Thanh Xuân rơi vào trong nguy hiểm đây?
Nếu trong điện thoại của anh thật sự quay video, dẫn đến có người phải lên tòa, vậy chắc hẳn người đó không phải Tống Thanh Xuân, mà là cô ta...
Đường Noãn càng nghĩ, trong lòng càng thêm trống rỗng, cô nhìn thấy ngón tay Tô Chi Niệm sắp chạm vào màn hình liền lên tiếng: "Chờ một chút!"
Tô Chi Niệm giống nhau không nghe thấy lời của Đường Noãn, đầu ngón tay ấn mạnh lên màn hình điện thoại.
Điện thoại truyền ra âm thanh "tu tu".
Tô Chi Niệm dám gọi điện cho 110, điều này nói rõ anh thật sự có quay video lại... Đường Noãn hoàn toàn rối loạn suy nghĩ, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, trong khoảng khắc điện thoại Tô Chi Niệm kết nối đường dây, rốt cục cô không khống chế được nữa mà lên tiếng: "Tắt điện thoại trước đi!"
Tô Chi Niệm lờ đi nâng điện thoại lên bên tai, hờ hững nói một tiếng "Alo" với micro.
Không biết cái này có phải là: điều mình lo lắng rồi sẽ đến hay không, trong đầu Đường Noãn vừa nghĩ, Tô Chi Niệm đã mở miệng: “Tôi muốn báo cảnh sát…”
Hàng mi anh khẽ rung nhẹ, giọng điệu đột ngột tăng cao, lời nói sắc bén vô cùng: “… Không phải tố cáo Tống Thanh Xuân mưu sát cô Đường, mà là cô Đường nói xấu Tống Thanh Xuân!”
Tô Chi Niệm nói những lời này, giống như sấm xét, vang lên một tiếng ầm ầm, khiến đầu óc mọi người rơi vào trạng thái tê liệt.
Ngay cả Tống Thanh Xuân vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Đường Noãn thật lâu, mới kinh ngạc quay đầu nhìn Tô Chi Niệm.
Cô không thể tin được những lời mình vừa nghe, nhìn thẳng vào mắt anh, rối loạn phức tạp.
Khuôn mặt anh tuấn mỹ, giống như mặt hồ đóng băng, bình tĩnh lạnh lùng, không có cảm xúc gì, đáy mắt nhìn như một tảng băng lạnh lẽo, nhưng giống như ẩn chứa sự tức giận, có sự *** phát ra từ người anh.
Anh ấy có bộ dáng như vậy, là điều khiến cô sợ nhất, nhưng giờ phút này, trong bộ dáng khiến cô sợ hãi ấy, cô thấy được sự yên tâm.
Một loại yên tâm không lí do, dường như chỉ cần có anh, trong lòng cô đều nhẹ nhõm.
Qua một lúc lâu, mới có người khôi phục lại lý trí, dường như đã hiểu được gì đó, mở miệng hỏi: “Anh Tô, anh vừa mới nói, là Đường Noãn đổ oan cho Tống Thanh Xuân sao?”
“Nói như vậy, anh là nhân chứng? Anh vừa mới nói trong tay anh có một đoạn video, có phải là video lúc Đường Noãn rơi xuống nước không?”
Không thể không thừa nhận, Tô Chi Niệm nói về video, tuy chỉ là một nửa, nhưng thật sự hiệu quả tốt quá.
Tuy rằng anh không nói video trong điện thoại mình là gì, nhưng tình huống trước mắt mà nói, làm người ta có trực giác chính là video Đường Noãn rơi xuống nước.
Vì thế lại có người nói: “Anh Tô, video trong di động của anh, cho mọi người xem một chút đi.”
Tô Chi Niệm không trả lời yêu cầu của người đó mà trực tiếp hỏi lại một câu: “Các người là cảnh sát sao?”
Sau đó bày ra bộ dáng không đồng ý, vươn tay, nhấn nút Gửi ở trên màn hình.
Đường Noãn nhìn đầu ngón tay của Tô Chi Niệm trên màn hình điện thoại, trái tim co rút mãnh liệt.
Tuy rằng anh có thể tố cáo cô nói dối một cách hoàn hảo, nhưng không có nghĩa là, trong điện thoại anh nhất định có video.
Nhưng khi anh nhìn màn hình di động, không do dự cùng chần chừ nào cả, cũng không giống như đang cầm chặt.
Vào năm năm trước, cô đã biết anh thích Tống Thanh Xuân, anh có thể vì Tống Thanh Xuân mà mất trí nổi điên đánh người, vậy sao có thể để Tống Thanh Xuân rơi vào trong nguy hiểm đây?
Nếu trong điện thoại của anh thật sự quay video, khiến có người phải lên tòa, vậy chắc hẳn người đó không phải Tống Thanh Xuân, mà là cô ta...
Đường Noãn càng nghĩ, trong lòng càng thêm trống rỗng, cô nhìn thấy ngón tay Tô Chi Niệm sắp chạm vào màn hình liền lên tiếng: "Chờ một chút!"
Tô Chi Niệm giống như không nghe thấy lời của Đường Noãn, đầu ngón tay ấn lên màn hình điện thoại.
Điện thoại truyền ra âm thanh "tút tút".
Tô Chi Niệm dám gọi điện cho 110, điều này chứng tỏ thật sự anh có quay video lại... Đường Noãn hoàn toàn rối loạn, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, trong khoảng khắc điện thoại Tô Chi Niệm kết nối đường dây, rốt cục cô không khống chế được nữa mà lên tiếng: "Tắt điện thoại trước đi!"
Tô Chi Niệm lờ đi nâng điện thoại lên bên tai, hờ hững nói một tiếng "Alo" với micro.
Giọng nói này của Tô Chi Niệm, khiến Đường Noãn đến đường cùng, cô ta sợ Tô Chi Niệm mở miệng, sẽ khiến mình ngã sâu xuống vạn dặm, cả người không cần suy nghĩ liền xông về phía Tô Chi Niệm , ςướק điện thoại trong tay anh, hoảng loạn sợ hãi bấm vào màn hình, mới ngắt điện thoại.
Đường Noãn cái gì cũng chưa nói, nhưng hành động như vậy, nói cho mọi người biết một đáp án mà không cần nói ra: Thì ra, không phải là Tống Thanh Xuân đẩy cô ta xuống nước, mà là chính cô ta ngã xuống... Hơn nữa biết mình bị rơi xuống, còn muốn cố ý vu oan giá họa cho Tống Thanh Xuân!
Đường Noãn sau khi cúp điện thoại, toàn thân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng còn chưa làm xong, giống như là nghĩ tới cái gì, ngón tay vội tìm album ảnh của điện thoại.
Cô ta muốn xóa video trong điện thoại...
Khi tìm được album ảnh, đâu ngón tay của Đường Noãn run run nhấn vào, nhưng mà đập vào mắt cũng chỉ có mấy tấm hình, trừ vài tấm này ra, trống rỗng, từ đầu đã không có video gì.
Đường Noãn sửng sốt một giây, mới giật mình, thấy có gì đó không ổn.
Cô có thể dễ dàng ςướק di động của Tô Chi Niệm vậy sao, còn sử dụng trước mặt anh ta nữa…
Đường Noãn giống như phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt lạnh như băng, rõ ràng lộ ra một chút đùa cợt.
Khi Đường Noãn cùng Tống Thanh Xuân cãi nhau ở bờ hồ, anh ở trong biệt thư, làm sao có video chứ, nhưng anh dùng diêu năng lực của mình, nghe được đối thoại giữa hai người, hơn nữa nghe được đứt quãng, căn bản không liền mạch, nhưng cũng đủ để anh khiến Đường Noãn lo lắng.
Anh nhìn nàng chằm chằm ước chừng một phút đồng hồ, sau đó chậm rãi cúi đầu, tiến đến bên tai cô ta, hô hấp của anh như có như không dừng ở bên tai cô ta, rõ ràng thật ái muội, nhưng vẫn khiến cô ta vô cùng kinh hãi.
Hắn đè giọng nói thật thấp, dùng giọng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, từ từ nói một câu tàn nhẫn: "Cô cảm thấy, nếu tôi thật sự có chứng cớ, sẽ bỏ qua cho cô?”
Đó của câu nói của anh, giống như một cây đao, hung hăng đâm vào trái tim Đường Noãn, làm cho cả người trong nháy mắt tay chân lạnh như băng, trái tim như ngã vào vực thẳm tối tăm.
Tô Chi Niệm giống như cảm thấy Đường Noãn dơ bẩn, nói xong câu nói kia, một phút đồng hồ cũng không muốn nán lại, trực tiếp lui về sau, sau đó dùng lực đầu ngón tay lấy di động của mình, ra hiệu những người kia rời đ.
Đợi đến bóng dáng của Tô Chi Niệm biến mất, những người bên hồ mới bình tĩnh lại, sau đó ào ào tìm lấy cớ, rời đi.
Đường Noãn theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam không nói gì, sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn cô lộ ra tia lạnh lẽo chưa bao giờ có.
Đường Noãn theo bản năng mở miệng, gọi một câu: "Dĩ Nam..."
Tần Dĩ Nam không đợi Đường Noãn tiếp tục nói chuyện, thu hồi tầm mắt, bước đến trước Tống Thanh Xuân: "Tống Tống, anh đưa em về nhà *."
Tống Thanh xuân bình tĩnh nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, không có phản ứng.
"Tống Thanh Xuân." Tần Dĩ Nam mở miệng lần nữa.
Tống Thanh Xuân thu hồi ánh mắt, không yên lòng hỏi Tần Dĩ Nam: “Hả?”
Tống Thanh Xuân thêm nước ấm, *** áo ra, một chân vừa mới giẫm vào bồn tắm lớn, đã mơ hồ nghe thấy tiếng xe từ ngoài nhà truyền tới.
Cô do dự một lát, vẫn là rút chân từ trong bồn tắm ra, quấn một cái khăn tắm, đi đến ban công, nhìn xuống phía dưới lầu.
Quả nhiên là Tô Chi Niệm đã trở lại.
Xe chở anh dừng lại ở ngoài sân, không lái vào đây, anh bước từ trên xe xuống, lúc đóng cửa, có lẽ là đang nói chuyện với người đưa anh về, anh hơi quay đầu, nghe được không đến một phút đồng hồ, liền dùng lực đóng sầm cửa lại đi vào biệt thự.
Tống Thanh Xuân đợi mãi cho đến khi Tô Chi Niệm đi tới cửa biệt thự nhập mật mã thì mới hoàn hồn lại quay trở về phòng tắm.
Trong phòng tắm không mở vòi nước, khá im lặng, Tống Thanh Xuân ngâm mình trong nước ấm, có thể nghe thấy tiếng Tô Chi Niệm đổi giày lên lầu, đi vào phòng sách bên cạnh.
Đã trễ thế này, tại sao anh còn đi thư phòng? Là phải làm việc sao?
Cùng với tiếng đóng cửa phòng sách, cả biệt thự yên tĩnh không một tiếng động.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm trần nhà xuyên qua màn sương mù lượn lờ tản ra từ nước ấm, trong đầu lại hiện lên chuyện đã xảy ra ở trong câu lạc bộ Kinh Thành đêm nay.
Từ năm năm trước, cô và Đường Noãn đã bắt đầu các loại đấu khác nhau, nhưng hai người các cô đấu nhau nhiều năm như vậy, đêm nay là lần Đường Noãn ra tay tàn nhẫn nhất.
Trước đó không lâu cô còn cười nhạo cô ta, đã từng có bản lĩnh trẹo chân lừa Tần Dĩ Nam, làm sao lại không có bản lãnh thực sự trẹo chân.
Không ngờ, mới qua không bao lâu, cô lại được thấy bản lĩnh thật sự của cô ta.
Cô ta thế nhưng không ngại nguy hiểm tính mạng, còn đấu ván này với cô!
Thật ra từ khoảnh khắc Đường Noãn nhảy xuống hồ, Tống Thanh Xuân đã thua, bởi vì Đường Noãn đủ tàn nhẫn, mọi người đều đồng cảm với người kém thông minh, cho dù cô có mở miệng trăm ngàn lần, dưới tình huống như vậy, cô cũng không giải thích rõ lý do.
Cô không phải không mong đợi, sẽ có người đứng ra giúp mình tẩy sạch hiềm nghi, nhưng không ngờ mong đợi sẽ trở thành sự thật, thật sự có người đứng dậy, mà người đó chính là người cô không ngờ tới nhất - Tô Chi Niệm.
Trong cảm nhận của cô, Tô Chi Niệm hận ૮ɦếƭ cô, cô cũng oán ૮ɦếƭ anh.
Cho dù anh chịu ra tay giúp xí nghiệp Tống thị, đó cũng là cái giá mà cô phải trả để đổi lấy.
Thực không dám giấu diếm, cô tin tưởng một người lạ sẽ giúp mình, cũng không tin Tô Chi Niệm sẽ giúp mình.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, ở lúc cô bất lực nhất, luống cuống nhất kia, người đứng ra giúp cô, cũng là người cô không tin tưởng nhất.
Mãi cho đến lúc này, cô vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt, hơi không thể tin.
Tống Thanh Xuân ngơ ngác đi vào cõi thần tiên hồi lâu, mãi đến lúc cô cảm thấy nước ở trong bồn tắm đều đã lạnh, mới hồi phục lại tinh thần.
Cô dội sạch bọt ở trên người, đứng ở trước bồn rửa mặt, vừa thổi tóc, vừa tiếp tục suy nghĩ về chuyện Tô Chi Niệm giúp mình đêm nay.
Có thể do ngâm nước tắm quá lâu, ra rất nhiều mồ hôi, Tống Thanh Xuân hơi khát, lúc cô xuống lầu rót nước, nghĩ tới Tô Chi Niệm trong phòng sách, nhìn chằm chằm máy pha cà phê một lát, liền đi qua, dựa theo khẩu vị ngày thường của anh, pha một ly cà phê, bưng trở lại lầu hai.
Tống Thanh Xuân đi đến cửa phòng sách, gõ cửa, thế nhưng không có ai đáp lại, vì thế lại thử gõ cửa, còn nhân tiên gọi một câu "Anh Tô?", vẫn không có ai đáp lại, Tống Thanh Xuân cắn cắn môi dưới, liền đánh bạo đẩy cửa ra.
Bên trong vậy mà lại có tiếng hát du dương truyền ra.
Khó trách... Anh không phản ứng, hóa ra là đang nghe hát... Tống Thanh Xuân vừa nghĩ, vừa đẩy hé cửa ra, thò đầu vào thăm dò.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc