Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 12

Tác giả: Diêp Phi Dạ

KHÔNG THÍCH ANH ẤY NỮA
Cuối cùng Tống Thanh Xuân nhịn không được, liền đi tới tủ chứa đồ, cầm áo khoát, đi ra biệt thự, hít thở không khí,…
Đẩy cửa ra, đón một trận gió lạnh thổi tới, Tống Thanh Xuân nhịn không được rùng mình một cái, vộng vàng quấn chặt áo khoát.
Đối diện biệt thự là một khi rừng trúc, cuối rừng là hồ nhân tạo, bởi vì nhiệt độ thấp, trận tuyết lớn mấy ngày trước còn sót lại, cỏ bên đường đính những hạt tuyết nho nhỏ.
Tống Thanh Xuân đi qua rừng trúc, đi đến bờ hồ mới dừng lại, xung quanh rất yên tĩnh, từ đằng xa truyền tới một ít tiếng cười vui, nổi bật giữa tâm trạng suy sụp của cô lúc này, càng lúc càng cô đơn.
-
Tô Chi Niệm bước vào tòa biệt thự của tổng giám đốc Lương, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng hát dịu dàng.
Vốn Tô Chi Niệm cho là của máy, nhẹ nhàng đưa áo khoác cho người hầu, cùng Đường Nặc tiến vào phòng khách, mới biết tiếng hát này là của người thật.
Ghế sô pha bằng da được thiết kế phong cách Châu Âu, ~~lật tẩy web copy, đả đảo web copy ~~ có vài người đàn ông mang giày da, bên cạnh còn có những cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh choàng tay, ước chừng chỉ 18 19 tuổi, *** mịn mạng đến nỗi có thể nhéo ra nước.
Đối diện ghế sô pha, có một người phụ nữ mặt váy trắng, ngồi trước đàn dương cầm, chậm rãi đánh đàn, còn có giọng hát du dương êm tai, trong trẻo phát ra.
“Đây không phải là nữ ngôi sao ca nhạc Đương Hồng trước kia sao? Lần này thật đúng là tổng giám đốc Lương bỏ số tiền thật nhiều đó, vậy mà mời đến nhân vật có tầm cỡ, diễn cho mọi người xem…” Đường Nặc đã nhìn thấy vô số phụ nữa, nên dù người phụ nữ kia có quay mặt, anh liếc mắt vẫn có thể nhận ra là ai.
Có người thấy được Tô Chi Niệm cùng Đường Nặc, chỉ chỉ vào chỗ trống trên ghế sô pha, im lặng bảo bọn họ ngồi xuống.
Sauk hi ngồi xuống, Tô Chi Niệm cầm ly R*ợ*u, cung kính mời mọi người, vừa mới chuẩn bị uống, Đường Nặc liền ghé bên tai anh nói nhỏ: “… Dường như ở bên ngoài cô ấy còn xinh đẹp hơn, hấp dẫn hơn nữa… Nhìn *** kìa, có…”
Mí mắt Tô Chi Niệm cũng không nâng lên một chút nào, uống được nửa ly R*ợ*u, nghe lời nói từ miệng Đường Nặc, cũng không cho rằng là nói với mình.
Nữ ngôi sao ca nhạc này, chính xác rất xinh đẹp, nhanh chóng nổi tiếng ở đây, là tài năng của những năm gần đây, có thể khiến người ta nhớ kỹ, ít nhiều cũng có bản lĩnh, huống chi bản lĩnh này là nhờ tổng giám đốc Lương dùng tiền nhiều để mời đến, cho nên mọi người trong phòng nghe thật chăm chú.
Nhưng Tô Chi Niệm nghe vài câu, liền không còn hứng thú nữa, tựa vào ghế sô pha mềm mại, rủ mi xuống, nhìn chằm chằm vào ánh sáng phát ra từ ly R*ợ*u nho trong tay, lực chú ý trong tai đã bay ra ngoài biệt thự.
“Không cho uống R*ợ*u… Em uống rồi.”
“Anh Dĩ Nam, em không phải là đứa bé, em có thể uống R*ợ*u rồi.”
“Cũng không được, R*ợ*u rất lạnh, bao tử em lại không tốt…” Dừng lại một chút, giọng nói dịu dàng của Tần Dĩ Nam lại truyền đến. “Ngoan nào.”
Tô Chi Niệm giơ ly R*ợ*u lên, uống không còn một giọt, anh vừa đặt ly R*ợ*u xuống đã nghe giọng nói của Tần Dĩ Nam truyền đến lần nữa: “Thích không? Đây là quà sinh nhật anh mua cho em, luôn luôn muốn tặng em, nhưng chưa thể gặp.”
Tô Chi Niệm hạ mi mắng, lấy chai R*ợ*u mở ra, rót cho mình một ly, bên tai lại vang lên giọng nói của Tống Thanh Xuân.
“Thích.”
"Thích."
Tống Thanh Xuân nói với Tần Dĩ Nam xong, có lẽ đang thử tặng quà cho anh ta, qua một lúc lâu, truyền đến tiếng nói Tần Dĩ Nam "Tôi sẽ đến", ngay sau đó Tô Chi Niệm liền nghe thấy rõ ràng, tiếng bước chân của Tần Dĩ Nam đến gần Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân cũng bởi vì Tần Dĩ Nam đến gần, mà hô hấp có chút căng thẳng.
Động tác Tô Chi Niệm cầm chai R*ợ*u, cứ đình trệ như thế.
"Tô tổng, R*ợ*u tràn ra ngoài rồi..." Có người ở một bên chú ý đến ly R*ợ*u bị Tô Chi Niệm rót đầy.
Tô Chi Niệm để ngoài tai, tay cầm chai R*ợ*u như cũ, vẫn duy trì động tác rót R*ợ*u.
"Tô tiên sinh?"
"Tô tổng?"
"Tô Chi Niệm..." Đường Nặc ngồi ở bên cạnh Tô Chi Niệm, vươn tay, lấy chai R*ợ*u trong tay Tô Chi Niệm ra, sau đó rút khăn tay, đưa cho Tô Chi Niệm: "Anh nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì." Tô Chi Niệm trở lại bình thường, nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại một câu, cũng không có nhiều lời khác.
Anh nhận lấy khăn tay trong tay Đường Nặc, lau trên mặt bàn R*ợ*u, sau đó bên tai truyền đến tiếng Tống Thanh Xuân cười tít mắt: "Cảm ơn anh Dĩ Nam."
Cô rất vui vẻ, giọng nói so với khi nói chuyện bình thường với anh, nhiều hoạt bát cùng linh động hơn một chút, giòn giã lại hỏi Tần Dĩ Nam một câu: "Đẹp không?"
Mặc dù anh không tận mắt nhìn thấy, nhưng anh nghĩ, ánh mắt cô nhìn Tần Dĩ Nam, nhất định là long lanh, chứa đầy tình yêu say đắm.
Ánh mắt Tô Chi Niệm, chợt ảm đảm, bàn tay anh đang lau bàn run lên, khuỷu tay ***ng vào ly R*ợ*u ở bên cạnh, chất lỏng trong suốt lan tràn, thấm ướt ống tay áo của anh.
Đường Nặc vội vã dọn dẹp họ, ngay cả con gái của Tôn tổng mang đến cách Tô Chi Niệm rất gần kia, cũng cầm khăn tay, đến lau quần áo giúp anh.
Ng'n t cô gái kia còn chưa ***ng đến ống tay áo của anh, thì Tô Chi Niệm giống như bị cái gì dính bẩn, cả người lập tức đứng lên, lui về sau hai bước, giọng điệu mở miệng xen lẫn tàn nhẫn: "Đừng chạm vào tôi!"
Cả người cô gái kia bị Tô Chi Niệm rống mà run lên, sắc mặt nháy mắt trắng xanh, đáy mắt đen nhánh dâng lên một tầng vụ khí.
Vẻ mặt Đường Nặc vội vàng xin lỗi hướng về phía cô gái kia cười nói một câu "Thật ngại", sau đó quay đầu, cho Tô Chi Niệm một ánh mắt, đè thấp giọng nói: "Cho dù anh không thích phụ nữ ***ng chạm, anh cũng không thể không cho người ta mặt mũi chứ?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, trên mặt vẫn còn lưu lại chán ghét chưa rút đi, cúi đầu lau R*ợ*u trên ống tay áo, sau đó quay đầu, đối với mọi người trong phòng nói một câu "Thật xin lỗi", liền đi về phía ban công.
Đường Nặc cười nói một câu với mọi người: "Không có việc gì, tâm tình anh ấy không được tốt", sau đó tiếp tục gọi người nghe nhạc uống R*ợ*u.
Tô Chi Niệm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, gió đêm trời đông giá rét thổi đến, cảm giác lạnh lẽo nháy mắt xâm chiếm toàn thân.
Anh nhìn chằm chằm mấy ngọn đèn đường ngoài cửa sổ phát ra ánh đèn vàng ấm áp, chú ý động tĩnh của Tống Thanh Xuân bên kia một lúc, phát hiện cô ngoại trừ cùng người khác chào hỏi, không có nói chuyện nhiều với Tần Dĩ Nam.
Tâm tình vừa mới buồn phiền, dần dần bình tĩnh lại.
Bên trong phòng, vẫn uống R*ợ*u náo nhiệt chơi đố chữ, chỉ là tiếng hát đã ngừng, mọi người tụ tập ở một chỗ chậm rãi nói chuyện.
Đường Nặc có thể cảm thấy thời gian anh rời đi đã lâu, chạy đến ban công, gọi anh quay lại.
Anh luôn luôn không nói nhiều, huống chi lúc này còn có mấy người phụ nữ chen vào trò chuyện, làm cho anh cảm thấy rất chán nản, người lại càng trầm mặc hơn.
Nhiệt độ bên hồ nước,so với thực tế thấp hơn một chút, mặc dù Tống Thanh Xuân mặc đồ chống lạnh, nhưng đứng một lúc, vẫn có chút lạnh không chịu nổi, vì thế muốn vào bên trong phòng, kết quả vừa mới xoay người, thì nhìn thấy từ trong rừng trúc, một người đi ra, sau đó bước chân của cô bỗng nhiên dừng lại.
Đêm nay Đường Noãn trang điểm rất đậm, dáng vẻ chênh lệch lớn so với bình thường, cô ta uống R*ợ*u, mặt có chút đỏ, có thể bởi vì đi giầy cao gót, giẫm lên đá vụn ở trên đường, bước chân có chút không ổn định.
"Thế nào một mình trốn đến chỗ này?" Đường Noãn đứng ở trước mặt Tống Thanh Xuân, áo lông quấn quanh, liếc mắt, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân một lúc, biết cô không muốn mở miệng nói chuyện, vì thế tiếp tục mở miệng: "Không phải một mình trốn ở chỗ này, vụng trộm khóc đấy chứ?"
Mặc dù đấu võ mồm, Đường Noãn chưa chắc sẽ thắng được Tống Thanh Xuân cô, nhưng, trời thật sự quá lạnh, cô vừa mới ở chỗ này đứng thật lâu, lạnh cóng đã không chịu nổi, thật sự rất không muốn phí võ mồm với cô ta, vì thế Tống Thanh Xuân lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ, vòng qua Đường Noãn chắn ở trước mặt mình.
"Tống Thanh Xuân, vẫn là câu nói trước kia, tôi không thích Tần Dĩ Nam, nhưng tôi cứ muốn treo ngược anh tâ như vậy, không có biện pháp, ai bảo cô thích anh ta..." Đường Noãn cố ý đè thấp giọng nói, sau đó nhếch đôi môi xinh đẹp, nở nụ cười: "... Mà tôi lại chán ghét cô như thế?"
"Thế nào, khi xa cách ba năm, lại nhìn thấy Tần Dĩ Nam vì tôi chạy trước chạy sau, có phải trong lòng rất khổ sở không?"
Lời như thế, mấy năm nay Tống Thanh Xuân nghe không ít, ngay cả chính cô ta, cũng cảm thấy bản thân nghe vô cảm, không có đau đớn cùng phẫn nộ như lúc ban đầu khó có thể nuốt xuống.
Thậm chí ngay cả bước chân cô cũng không dừng một cái, tiếp tục đi về phía rừng trúc.
"Cũng đúng, người đàn ông mình yêu nhiều năm như vậy, lại thích người phụ nữ mình ghét nhất, thật đúng là một loại dày vò sống không bằng ૮ɦếƭ..." Đường Noãn còn đang tự nhiên nói, chỉ là lúc cô ta nói câu này, vẻ mặt hơi lạnh một chút, ngay cả giọng điệu không còn lười biếng như vừa rồi, ngược lại mang theo vài phần hận nghiến răng nghiến lợi: "... Chỉ cần có Đường Noãn tôi còn sống một ngày, Tống Thanh Xuân, cô cũng đừng nghĩ có thể ở một chỗ với Tần Dĩ Nam..."
Tống Thanh Xuân đột nhiên dừng bước, cô đưa lưng về phía Đường Noãn đứng một lát, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn Đường Noãn, nhẹ nhàng mà mở miệng: "Đường Noãn, mỗi ngày cô đều như vậy rốt cuộc có mệt không?"
Đường Noãn nhíu mày, không nói chuyện.
"Nói thật, cô không ngại mệt mỏi, tôi lại cảm thấy mệt mỏi."
Đường Noãn như là nghe truyện cười, bật cười: "Tống Thanh Xuân, cô thật muốn tôi từ bỏ ý đồ, chung sống hoà bình, vẫn muốn dùng chính sách dụ dỗ gì?"
"Tôi nói, là cô suy nghĩ quá nhiều, cô tin không?" Tống Thanh Xuân nhẹ giọng phản hỏi một câu.
"Không tin." Đường Noãn không chút do dự trả lời: "Tống Thanh Xuân, cô yên tâm, cả đời này tôi khó có khả năng hòa thuận với cô, bởi vì tôi vĩnh viễn cũng không thể quên được, lúc trước Tô..."
Đường Noãn như ý thức được mình suýt nữa thốt ra bí mật gì Tống Thanh Xuân không biết, đột nhiên dừng lại, cô ta nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, tiếp tục cắn răng nói: "Nói tóm lại, chỉ cần Đường Noãn tôi sống một ngày, tôi với Tống Thanh Xuân cô không đội trời chung một ngày!"
So sánh với Đường Noãn phẫn nộ, vẻ mặt Tống Thanh Xuân lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh, ngay cả giọng điệu mở miệng, đều lạnh nhạt như nước, không có bốn bề sóng dậy.
"Đường Noãn, ân oán giữa tôi và cô đến bây giờ cũng đã trôi qua sáu năm rồi, mỗi lần gặp mặt đều cấu véo đến từng mạch máu của đối phương, đừng nói cô hận tôi thấu thịt thấu xương, ngay cả bản thân tôi cũng hận không thể nghiền xương cô thành tro, cho nên, Đường Noãn à, cô thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, trừ khi tôi bị đứt gân não mới có thể nghĩ tới muốn quay về những chuyện tốt đẹp như ngày xưa với cô."
"Dĩ nhiên, tôi cũng không có kế hoạch dụ dỗ gì, sở dĩ mới vừa rồi tôi hỏi cô như vậy là bởi vì, tôi muốn nói cho cô biết, nếu như cô đánh vào anh Dĩ Nam chỉ đơn giản là vì chán ghét tôi, vậy thì bây giờ tôi chính thức nói cho cô biết, về sau cô không cần lấy anh Dĩ Nam ra để đối phó với tôi nữa. . . . . ."
"Tống Thanh Xuân, thì ra cô nói nhảm nhiều như vậy, là bởi vì đau lòng cho Tần Dĩ Nam nha, xem ra mục đích của tôi vẫn đạt được. . . . . ."
Đột nhiên Đường Noãn chen lời, chỉ là cô ta vừa mới nói đôi câu, đã bị Tống Thanh Xuân lạnh giọng cắt đứt: "Đường Noãn, cô câm miệng, trước tiên cô hãy nghe tôi nói hết, tôi đau lòng vì anh Dĩ Nam d/đ/\'l/q;d đã trở thành công cụ cho cô lợi dụng , nhưng mà cũng không phải bởi vì đau lòng anh Dĩ Nam mà tôi mới nói nhảm nhiều với cô như vậy, tôi nói nhiều như vậy, là bởi vì. . . . . ."
Ngay từ lúc hơn một tuần trước, khi cô xóa bỏ 99 bức bưu phẩm cũng đã hạ quyết tâm, nhưng muốn mở miệng nói ra vào giờ phút này, Tống Thanh Xuân phát hiện, đáy lòng mình vẫn truyền đến cảm giác đau đớn: "Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ không thích Tần Dĩ Nam nữa."
"Nếu như anh Dĩ Nam yêu thích tôi thì anh ấy đã sớm yêu từ lâu rồi, sẽ không để tôi chờ nhiều năm như vậy, khoảng thời gian cô rời khỏi anh ấy, anh ấy cũng không chịu yêu tôi."
"Cho nên, tôi thật lòng buông tay anh Dĩ Nam. . . . . ." Tống Thanh Xuân rất muốn khóc, lỗ mũi ê ẩm, đôi mắt đau đau, nhưng cô lại cố gắng cười, cố gắng cười rất rực rỡ, cô yên lặng nhìn Đường Noãn, nói tiếp: "Đây là quyết định của tôi từ hơn một tuần trước, từ khoảng khắc đó trở đi, anh Dĩ Nam chỉ là anh trai của tôi."
"Cho nên, mặc kệ rốt cuộc cô có thích anh Dĩ Nam hay không, cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ gì tới tôi nữa."
"Chẳng qua là tôi vẫn muốn khuyên cô một câu, hi vọng cô hãy đối xử tốt với anh ấy, không nên phụ lòng một người đối tốt với mình trên thế giới này."
Tống Thanh Xuân nói xong, liền nhìn về phía Đường Noãn nhếch nhếch khóe môi, xoay người rời đi.
Tống Thanh Xuân nói cho cô ta biết cái gì?
Nói cho cô ta biết, cô ấy không thích Tần Dĩ Nam rồi hả?
Vậy từ nay về sau, sẽ không còn điểm yếu khiến cho cô đau đớn nữa rồi à?
Nhưng cô ta thì sao? Cô ta phải làm thế nào?
Tống Thanh Xuân khiến cô ta mất đi người cô ta yêu nhất. . . . . . Cô ấy nói buông tay liền buông tay, nhưng cô ta lại không buông được. . . . . . Cô ta vẫn luôn sống trong khổ sở mà!
Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, cô ta lại bắt đầu nhớ đến người đàn ông như tranh vẽ đó, anh rõ ràng máu lạnh vô tình như vậy, nhưng lại nhiệt tình như lửa với Tống Thanh Xuân.
Cô ta vĩnh viễn cũng không thể quên được, ngày đó cô ta mạo hiểm trốn thoát khỏi tay tên côn đồ, và cô ta đã gặp được anh như một vị cứu tinh, cô ta khóc lóc để cho anh an ủi cô ta, thế nhưng anh lại hung hăng quăng cô ta một bạt tai, ánh mắt hung ác giống như là muốn d.đ/l\'q;d *** cô ta, anh nói với cô ta, nếu như Tống Thanh Xuân có chuyện gì thì Đường Noãn cô cũng đừng mong sẽ sống sót! Anh còn nói với cô ta, anh vừa nhìn thấy cô đã ghê tởm, bảo cô ta hãy cách xa anh một chút, cách Tống Thanh Xuân xa một chút!
Sau đó, anh đẩy cô ta đang run rẩy lo sợ qua một bên rồi đi đến quán bar, cô ta cũng đi tới đó rồi sao. . . . . . Cô ta trốn trong góc phòng, nhìn chàng trai cô ta thích nhiều năm, đánh nhau vì một cô gái khác!
Anh còn vì Tống Thanh Xuân mà vào cả Cục Công An đấy. . . . . .
Lòng dạ anh độc ác, cô ta có lòng ủy khuất cầu toàn* đi theo anh nhận lỗi, nói cho anh biết, về sau cô ta sẽ đối xử thật tốt với Tống Thanh Xuân, ngày đó cô ta thật sự sợ hãi nên mới bỏ chạy một mình, cô ta còn nói là Tống Thanh Xuân bảo cô ta đi. . . . . .
(*)Chấp nhận uất ức để mọi chuyện được thuận lợi.
Thật ra thì khi đó cô ta thật sự nghĩ như vậy, khi đó cô ta không ghét Tống Thanh Xuân, cô ta thật sự muốn làm bạn tốt với Tống Thanh Xuân, chỉ là cô ta không ngờ Tống Thanh Xuân lại trượng nghĩa như vậy, cô ta chỉ sợ bản thân mình rơi vào trong tay côn đồ sẽ xuất hiện sự cố, cô ta cũng muốn đi báo cảnh sát tới cứu cô ấy. . . . . .
Nhưng mà tất cả đã không còn kịp, kết thúc hết rồi.
Bởi vì anh thật sự rất hung ác, hung ác đến nỗi đối mặt với lời xin lỗi của cô ta vẫn luôn không nhúc nhích, vì để lấy được sự tha thứ của anh, cô ta đã đứng dưới trận mưa to suốt cả đêm, nhưng anh thì sao. . . . . . Anh nói không bao giờ muốn nhìn thấy cô ta nữa, thật sự coi cô như không khí, hơn nửa đêm anh còn chạy trong màn mưa to để đi mua thức ăn khuya cho Tống Thanh Xuân, thấy sắc mặt cô ta tái nhợt vì bị dầm mưa, cũng không có chút lay động nào.
Anh rõ ràng biết cô ta, thấy cô ta té xỉu trên đất, nhưng anh vẫn không gọi xe cứu thương, cuối cùng vẫn là một người đi đường đưa cô ta đến bệnh viện. . . . . .
Khi đó, cô ta chịu đựng bao nhiêu đau khổ, cô ta cũng muốn khiến Tống Thanh Xuân chịu đựng bấy nhiêu, nhưng chỉ với một câu “Tôi không thích Tần Dĩ Nam nữa” của Tống Thanh Xuân liền muốn giải thoát, vậy còn cô ta thì sao? Cô ta vẫn yêu người đàn ông đó, cô ta giải thoát không được. . . . . .
Tống Thanh Xuân muốn từ nay về sau chỉ làm anh em với Tần Dĩ Nam?
Cô nghĩ thật tốt đẹp. . . . . .
Đáy mắt Đường Noãn thoáng hiện một vẻ ác độc, tay cô ta dùng sức nắm chặt thành nắm đấm, giống như là đã quyết tâm làm một chuyện gì đó, bỗng nhiên lớn tiếng hô một câu "Cứu tôi với", sau đó cô ta cắn chặt hàm răng, lui về phía sau hai bước, ngã vào trong hồ nước lạnh lẽo.
-
Tô Chi Niệm lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, giống như cảnh tượng vui đùa náo nhiệt bên cạnh không có nửa điểm quan hệ gì với anh.
Thật ra thì anh đã sớm muốn đi, nhưng nhìn thoáng qua thời gian một cái, vẫn chưa tới mười giờ, Tống Thanh Xuân về đến nhà còn hai giờ nữa, dứt khoát ở miễn cưỡng ở lại đây.
Những người này cũng rất cố gắng tán gẫu, tán gẫu sản phẩm mới nhất mình khai thác, khoe khoang mình kéo bao nhiêu đầu tư, trò chuyện một hồi, cuối cùng liền chuyển đến đề tài xưa nay chưa bao giờ thay đổi đó chính là đàn ông và phụ nữ.
Cũng không phải tất cả đàn ông trên thế giới này đều đa tình, hơn nữa sau khi có tiền bạc, bạn sẽ phát hiện, đối với đàn ông, phụ nữ là một loại sinh vật có phẩm chất xa xỉ, có thể nói giống như là công dụng của những chiếc túi hàng hiệu với phụ nữ.
Vật phẩm xa xỉ, đương nhiên là cần phải bỏ ra số tiền lớn.
Vì vậy mọi người liền bắt đầu xả, ai đó, người nào mua cho người phụ nữ bên ngoài của mình một ngôi biệt thự, ai đó theo đuổi nữ minh tinh, sẽ quăng vào vài vài tỷ để đóng phim. . . . . .
Chủ đề này được người ta bàn tán say sưa nhưng rơi vào trong lỗ tai Tô Chi Niệm, chỉ biết hai chữ nhàm chán, khiến anh cảm thấy còn không bằng tiếng hít thở khô khan bình thường của Tống Thanh Xuân..
Chỉ tiếc khi Tô Chi Niệm vất vả tìm được tiếng động của Tống Thanh Xuân lại phát hiện không phải cô đang hô hấp buồn tẻ vô vị, mà là đang nói chuyện phiếm với người khác? Chỉ là giọng điệu nói chuyện, nghe qua không phải vui vẻ như vậy. . . . . .
“Cô câm miệng, trước tiên cô hãy nghe tôi nói hết, tôi đau lòng vì anh Dĩ Nam đã trở thành công cụ cho cô lợi dụng , nhưng mà cũng không phải bởi vì đau lòng anh Dĩ Nam mà tôi mới nói nhảm nhiều với cô như vậy, tôi nói nhiều như vậy, là bởi vì. . . . . ."
Tuy rằng nghe không thấy tên họ từ trong lời nói của Tống Thanh Xuân, nhưng mà Tô Chi Niệm vẫn mơ hồ đoán được, có lẽ lại là Đường Noãn.
Trong câu cô nói, liên tục nói hai lần “Thương anh Dĩ Nam”, Tô Chi Niệm theo tiềm thức không muốn nghe, nhưng trong lúc anh mặt lạnh, quyết định thu hồi lực chú ý bên tai thì lại nghe thấy giọng nói có chút run của Tống Thanh Xuân: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa.”
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa...
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa...
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa...
Những lời này giống như một quả bom, ầm một tiếng, nổ tung ở trong đầu Tô Chi Niệm, khiến cho đầu óc luôn luôn tỉnh táo có chút trống rỗng ở trong nháy mắt này, qua một hồi lâu, anh mới tiếp tục nghe Tống Thanh Xuân nói.
“Tôi... thật sự từ bỏ anh Dĩ Nam...”
“Đây là quyết định của một tuần trước, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, anh Dĩ Nam chỉ còn là anh trai của tôi.”
Từ bỏ, chỉ còn là anh trai...
Tô Chi Niệm vòng vo hai từ này ở trong lòng rất nhiều lần, mới ý thức được mình thật sự không nghe lầm.
Tống Thanh Xuân thật sự từ bỏ Tần Dĩ Nam, hơn nữa còn là một tuần trước...
Một tuần trước?
Tô Chi Niệm mơ hồ nhớ lại, một ngày của một tuần trước, cô tan ca về nhà thì một mình trốn trong phòng ngủ khóc đến rất đau lòng...
Là vào lúc đó, cô bắt đầu từ bỏ Tần Dĩ Nam sao?
“Cho nên, mặc kệ rốt cuộc cô có thích anh Dĩ Nam hay không, đều không có bất kỳ quan hệ nào với tôi.”
Lời nói thật tuyệt tình, nhưng sao lại khiến anh cảm thấy êm tai như vậy chứ?
Tô Chi Niệm bưng ly đế cao lên, khóe môi không nhịn được nhếch lên, sau đó cười khẽ một tiếng.
Âm thanh của anh rất mỏng manh, nhưng lại truyền rõ vào trong tai của mỗi người đang ngồi đây, sự chú ý của tất cả mọi người đều chuyển đến trên người anh, sau đó khi nhìn thấy trên mặt anh thật sự có một nụ cười nhẹ thì trong mắt mỗi người đều hiện lên sự chấn động, qua một hồi lâu mới có người ấp úng mở miệng: “Ngài Tô... đang cười sao?”
Tô Chi Niệm “Hả?” một tiếng, ngẩng đầu lên, nghênh đón tầm mắt của mọi người đang nhìn mình.
Đáy mắt anh vẫn lành lạnh như cũ, bởi vì nhuộm ý cười nên ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng ôn hòa.
Trong phòng có người to gan hỏi một câu: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài Tô cười đấy, ngài Tô đang nghĩ đến chuyện vui vẻ nào sao?”
Tô Chi Niệm lại “Ừ.” một tiếng, chỉ là lần này là giọng điệu khẳng định.
Nụ cười này của Tô Chi Niệm không phải hiện vẻ không màng sự đời, mà là khiến cho người ta cảm nhận được vị tình người, bạn gái được mang đến có uống chút R*ợ*u, nương theo R*ợ*u mời không nhịn được đánh bạo, dò xem một chút việc riêng của Tô Chi Niệm: “Tô tổng, chúng ta tiếp tục tán gẫu vấn đề đàn ông tiêu tiền cho phụ nữ, ngài Tô có tiêu tiền cho phụ nữ chưa? Không biết những cô gái nào có vận khí tốt như vậy, có thể khiến cho Tô tiên sinh chịu tốn tiền?”
“Trả tiền cho phụ nữ...” Đáy mắt anh vẫn còn tỏa ra ý cười, ở dưới ánh sáng đèn thủy tinh, thoạt nhìn cả người anh đẹp đến nỗi cực kỳ rung động lòng người, khiến mọi người trong phòng đều hít sâu một hơi.
Anh hơi dừng lại mấy giây, mới nói tiếp: “Không phải những, mà là chỉ có một.”
Nếu nói đàn ông kiếm tiền là cho tiêu cho phụ nữ, vậy cả đời này của anh, có lẽ tất cả tiền kiếm được cũng chỉ tốn cho một mình Tống Thanh Xuân.
“Wow, không biết người đó là ai vậy?”
“Thì ra Tô tổng có người yêu rồi?”
Trong câu cô nói, liên tục nói hai lần "Thương anh Dĩ Nam", Tô Chi Niệm theo tiềm thức không muốn nghe, nhưng trong lúc anh mặt lạnh, quyết định thu hồi lực chú ý bên tai thì lại nghe thấy giọng nói có chút run của Tống Thanh Xuân: "Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa."
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa...
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa...
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa...
Những lời này giống như một quả bom, ầm một tiếng, nổ tung ở trong đầu Tô Chi Niệm, khiến cho đầu óc luôn luôn tỉnh táo có chút trống rỗng ở trong nháy mắt này, qua một hồi lâu, anh mới tiếp tục nghe Tống Thanh Xuân nói.
"Tôi... thật sự từ bỏ anh Dĩ Nam..."
"Đây là quyết định của một tuần trước, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, anh Dĩ Nam chỉ còn là anh trai của tôi."
Từ bỏ, chỉ còn là anh trai...
Tô Chi Niệm vòng vo hai từ này ở trong lòng rất nhiều lần, mới ý thức được mình thật sự không nghe lầm.
Tống Thanh Xuân thật sự từ bỏ Tần Dĩ Nam, hơn nữa còn là một tuần trước...
Một tuần trước?
Tô Chi Niệm mơ hồ nhớ lại, một ngày của một tuần trước, cô tan ca về nhà thì một mình trốn trong phòng ngủ khóc đến rất đau lòng...
Là vào lúc đó, cô bắt đầu từ bỏ Tần Dĩ Nam sao?
"Cho nên, mặc kệ rốt cuộc cô có thích anh Dĩ Nam hay không, đều không có bất kỳ quan hệ nào với tôi."
Lời nói thật tuyệt tình, nhưng sao lại khiến anh cảm thấy êm tai như vậy chứ?
Tô Chi Niệm bưng ly đế cao lên, khóe môi không nhịn được nhếch lên, sau đó cười khẽ một tiếng.
Âm thanh của anh rất mỏng manh, nhưng lại truyền rõ vào trong tai của mỗi người đang ngồi đây, sự chú ý của tất cả mọi người đều chuyển đến trên người anh, sau đó khi nhìn thấy trên mặt anh thật sự có một nụ cười nhẹ thì trong mắt mỗi người đều hiện lên sự chấn động, qua một hồi lâu mới có người ấp úng mở miệng: "Ngài Tô... đang cười sao?"
Tô Chi Niệm "Hả?" một tiếng, ngẩng đầu lên, nghênh đón tầm mắt của mọi người đang nhìn mình.
Đáy mắt anh vẫn lành lạnh như cũ, bởi vì nhuộm ý cười nên ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng ôn hòa.
Trong phòng có người to gan hỏi một câu: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài Tô cười đấy, ngài Tô đang nghĩ đến chuyện vui vẻ nào sao?"
Tô Chi Niệm lại "Ừ." một tiếng, chỉ là lần này là giọng điệu khẳng định.
Nụ cười này của Tô Chi Niệm không phải hiện vẻ không màng sự đời, mà là khiến cho người ta cảm nhận được vị tình người, bạn gái được mang đến có uống chút R*ợ*u, nương theo R*ợ*u mời không nhịn được đánh bạo, dò xem một chút việc riêng của Tô Chi Niệm: "Tô tổng, chúng ta tiếp tục tán gẫu vấn đề đàn ông tiêu tiền cho phụ nữ, ngài Tô có tiêu tiền cho phụ nữ chưa? Không biết những cô gái nào có vận khí tốt như vậy, có thể khiến cho Tô tiên sinh chịu tốn tiền?"
"Trả tiền cho phụ nữ..." Đáy mắt anh vẫn còn tỏa ra ý cười, ở dưới ánh sáng đèn thủy tinh, thoạt nhìn cả người anh đẹp đến nỗi cực kỳ rung động lòng người, khiến mọi người trong phòng đều hít sâu một hơi.
Anh hơi dừng lại mấy giây, mới nói tiếp: "Không phải những, mà là chỉ có một."
Nếu nói đàn ông kiếm tiền là cho tiêu cho phụ nữ, vậy cả đời này của anh, có lẽ tất cả tiền kiếm được cũng chỉ tốn cho một mình Tống Thanh Xuân.
"Wow, không biết người đó là ai vậy?"
"Thì ra Tô tổng có người yêu rồi?"
...
Câu trả lời của Tô Chi Niệm khiến cho mọi người trong phòng cũng bắt đầu hào hứng theo, chỉ tiếc anh không muốn tiết lộ quá nhiều tâm trạng, đối mặt với sự H**g phấn của mọi người, anh đặt ly R*ợ*u xuống, hờ hững nói một câu: "Tôi xin lỗi không tiếp được một lúc", rồi rời khỏi biệt thự.
Tô Chi Niệm chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí cho nên không mặc áo khoác, anh đang đứng dưới một đèn đường, chỉ yên lặng đứng đó một lát mà đã đưa tới bảy tám người đi ngang qua nghiêng mắt nhìn, trong đó còn có hai cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi ở phía sau anh, thừa dịp anh không chú ý lấy điện thoại ra chụp ảnh anh, trong miệng còn xì xào bàn tán mấy câu cảm thán.
"Đẹp trai quá đi!"
"Còn đẹp trai hơn cả thần tượng của tớ đấy!"
"Cậu chụp chưa?"
Mặc dù hai người nói chuyện cực kì nhỏ nhưng Tô Chi Niệm vẫn nghe thấy rõ ràng, anh giống như hờ hững nghiêng đầu sang bên né tránh camera.
"Tiếc quá đi, không chụp được!"
"Nhưng dù là bóng lưng cũng rất đẹp rồi đó..."
Tô Chi Niệm yên lặng nhíu mày lại, đứng thẳng người, định bụng đi vào trong biệt thự, kết quả đi chưa được hai bước thì nghe thấy một giọng nữ bén nhọn chui vào trong tai: "Cứu mạng với..."
*
"Cứu mạng với..."
Tống Thanh Xuân đi xa chưa được hai thước thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Đường Noãn ở sau lưng truyền đến.
Cô có chút buồn cười khẽ “A” một tiếng, việc không liên quan đến cô nên cô tiếp tục đi về phía trước, kết quả chân vừa nâng còn chưa đặt xuống đất, cô liền nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng "phốc."
Tống Thanh Xuân theo bản năng xoay người, nhìn thấy Đường Noãn vốn đứng ở bên hồ đã không thấy bóng dáng đâu, còn trên mặt hồ có một bóng đen cố hết sức vãy nước, trong miệng còn liều mạng hô cứu mạng.
Đường Noãn trượt chân rơi xuống nước sao?
Cho dù Tống Thanh Xuân thật sự rất ghét Đường Noãn nhưng cũng không ghét đến mức nóng lòng mong cô ta ૮ɦếƭ, cho nên Tống Thanh Xuân gần như không hề do dự hắng giọng kêu: "Có người rơi xuống nước, bên hồ nhân tạo có người rơi xuống nước rồi..."
Dưới tình thế cấp bách, Tống Thanh Xuân vừa kêu cứu vừa theo bản năng nghĩ đến Tần Dĩ Nam, cô run tay lấy điện thoại ra vội vàng gọi vào số anh.
Tống Thanh Xuân nói năng lộn xộn, nhưng Tần Dĩ Nam nghe hiểu ý trong lời của cô, cách điện thoại, Tống Thanh Xuân có thể nghe thấy tiếng bước chân Tần Dĩ Nam chạy nhanh đến biệt thự.
Trời mùa đông rất lạnh, người rơi vào trong hồ lạnh như băng cho dù biết bơi cũng sẽ bị đông đến tứ chi run rẩy.
Từ lúc Đường Noãn rơi xuống đến giờ mới một hai phút, Tống Thanh Xuân nhìn thấy rõ cường độ quẫy đạp của cô ta dần dần chuyển nhỏ, vì vậy lại kéo giọng lớn tiếng hô vài câu.
Câu lạc bộ Kinh Thành thường xuyên có bảo an tuần tra, có bảo an nghe thấy tiếng kêu cứu của Tống Thanh Xuân thì lập tức chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này thì trình bày với bộ đàm một chút về địa điểm và tình huống, sau đó cởi giày và áo khoác nhảy vào trong nước bơi tới chỗ Đường Noãn.
Chẳng mấy chốc bảo an mang theo Đường Noãn bơi tới bên cạnh bờ, Tống Thanh Xuân vội vàng tới giúp một tay.
Lúc Tống Thanh Xuân cố sức kéo Đường Noãn lên bờ thì thân thể mất ổn định, ngồi xổm trên mặt đất, vừa đúng lúc Đường Noãn thuận thế gục ở trên người cô, rất nhanh quần áo của cô bị nước hồ trên người cô ta làm cho ướt đẫm.
Tống Thanh Xuân chưa tỉnh hồn bắt đầu thở hổn hển mấy hơi, chợt nghe thấy có một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau, cô còn chưa kịp quay đầu nhìn thì Đường Noãn trong *** cô lập tức được người bế lên, sau đó thì truyền đến âm thanh lo lắng của Tần Dĩ Nam: "Đường Noãn, em thế nào rồi?"
Trên mặt Đường Noãn không có chút màu máu, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ toàn bộ đều uổng phí, có thể là bị sặc nước trong hồ nước cho nên vẫn luôn ho khan kịch liệt.
Cô ta nhìn thấy Tần Dĩ Nam, chưa nói câu nào thì nước mắt đã chảy xuống trước.
"Có phải khó chịu ở đâu không?" Tần Dĩ Nam nhìn thấy Đường Noãn rơi nước mắt, mi tâm nhíu chặt lại, anh giơ tay lên vừa lau nước mắt cho Đường Noãn vừa sốt ruột nói: "Anh gọi xe cấp cứu, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem..."
Đường Noãn không lên tiếng, mặt đầy nước mắt lắc đầu với Tần Dĩ Nam.
Lúc Đường Noãn đè ở trên người Tống Thanh Xuân, quần áo ẩm ướt cũng không khiến Tống Thanh Xuân cảm thấy lạnh, lúc này nhìn thấy cô ta được Tần Dĩ Nam ôm đi, gió vừa thổi qua, cô lạnh đến mức toàn thân run rẩy, sau đó cô mới ý thức được mình đã ngồi xổm trên mặt đất rất lâu rồi... thật giống như một kẻ ngốc vậy.
Lúc Tần Dĩ Nam đến, cô và Đường Noãn đều ngã ở trên mặt đất, nhưng... Trong mắt Tần Dĩ Nam, chỉ có một mình Đường Noãn.
Thậm chí hiện tại anh quan tâm đến Đường Noãn lâu như vậy cũng vẫn không để ý đến sự tồn tại của cô.
Tầm mắt Tống Thanh Xuân có chút chua chua, di chuyển qua lại trên người Tần Dĩ Nam và Đường Noãn, sau đó rủ mắt xuống, đỡ lấy cục đá tự mình đứng dậy.
"Được rồi, đừng khóc..." Tống Thanh Xuân vừa đứng vững, giọng nói dịu dàng của Tần Dĩ Nam lại vang lên, giữa câu chữ tràn đầy yêu thương: "Em vẫn đi được chứ? Để anh bế em..."
Nói xong, Tần Dĩ Nam liền muốn ôm ngang Đường Noãn lên.
"Không cần..." Rốt cục Đường Noãn cũng lên tiếng, trong giọng nói cất giấu uất ức, nhưng cô ta chỉ mới nói hai chữ thì lại đột nhiên ho khan.
Tần Dĩ Nam vội vươn tay ra vỗ nhẹ phía sau lưng, giúp cô ta thuận khí.
Một trận gió rét thổi tới, Đường Noãn và Tống Thanh Xuân quần áo ướt đẫm cùng rùnh mình một cái.
Tần Dĩ Nam vội vàng *** khoác trên người mình khoác ở trên người Đường Noãn.
Tống Thanh Xuân cô đơn ôm chặt cánh tay mình, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hình ảnh này mà mím chặt môi, sau đó lặng lẽ quay đầu đi.
"Nơi này lạnh quá, chúng ta vào trong phòng trước nhé, được không?"
"Vừa rồi em rơi xuống nước, quần áo đều ướt hết, cẩn thận bị cảm."
"Được rồi, đừng khóc, cũng may không xảy ra chuyện gì lớn..."
Tống Thanh Xuân nghe Tần Dĩ Nam kiên nhẫn dịu dàng an ủi Đường Noãn, tay dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của mình, tha nhìn chằm chằm mặt hồ sóng nước lăn tăn, vẻ mặt có chút cô đơn.
Lúc trước Tần Dĩ Nam từng nói với cô, anh sẽ đối tốt với cô gấp bội, dùng luôn phần của Tống Thừa để bù đắp cho cô.
Lúc đó cô cực kỳ cảm động, thậm chí xem Tần Dĩ Nam là người còn sót lại trên thế giới này để cô có thể dựa vào.
Cô nghĩ, cho dù cô buông tay không thích Tần Dĩ Nam nữa, cho dù giữa cô và Tần Dĩ Nam không có tình yêu, Tần Dĩ Nam vẫn sẽ đối tốt rất tốt với cô.
Nhưng bây giờ cô mới phát hiện, là cô quá ngây thơ rồi.
Tần Dĩ Nam không phải là điểm tựa của cô, cô có thể toàn tâm toàn ý dựa vào Tống Thừa đã ૮ɦếƭ, ở trên thế giới này, cô chỉ còn lại một mình.
Tống Thanh Xuân tiếp tục dùng lực ôm lấy cánh tay mình, sau đó rủ mắt xuống, muốn về biệt thự trước.
Bảo an nhảy xuống cứu Đường Noãn trước đó có thông báo với câu lạc bộ Kinh Thành có người rơi xuống nước, hội sở cao cấp như vậy mà cũng để xuất hiện chuyện nguy hiểm như thế này, đương nhiên tương đối coi trọng, cho nên làm king động đến quản lí cũng chạy tới.
Rõ ràng quản lí sợ xảy ra tình huống lớn, sau khi chạy tới đây thì xác nhận Đường Noãn có bị gì không trước đã, xác định xong hết rồi thì thở phào nhẹ nhỏm hỏi: "Cô ạ, cô rơi xuống nước như thế nào vậy?"
Quản lí vừa hỏi, Tần Dĩ Nam cũng sực tỉnh nghĩ tới trọng điểm này, hơi cúi đầu, hỏi Đường Noãn trong ***: "Đúng vậy, đang êm đẹp sao em lại rơi xuống nước?"
"Em..." Đường Noãn ngừng khóc, trên mặt vẫn đọng mấy giọt nước mắt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, cô ta chỉ nói một chữ, giống như đang lo lắng điều gì, ngừng lại hồi lâu, lại nói một chữ: "Em..."
Quản lí câu lạc bộ Kinh Thành truy hỏi: "Sao chữ lặp lại một chữ vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cứ nói đi chứ? Gây ra tại họa lớn như vậy, tôi phải giao phó lại cho ông chủ nữa."
"Tôi..." Đường Noãn cắn cắn môi, vẫn không nói tiếp.
Tần Dĩ Nam nhìn ra Đường Noãn như đang khó xử gì đó, mang theo vài phần trấn an nói: "Không sao, em muốn nói gì thì nói đi."
Đường Noãn khẽ gật đầu, lại chậm chạp không mở miệng, quản lí câu lạc bộ Kinh Thành rõ ràng có nóng nảy, còn Dĩ Nam lại rất có kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào Đường Noãn.
Đường Noãn tựa như đang đấu tranh tâm lý, qua một hồi lâu, sau đó hít sâu một hơi: "Không phải em tự mình rơi xuống hồ..."
"Không phải tự mình rơi xuống hồ?" Quản lí câu lạc bộ Kinh Thành ngạc nhiên lên tiếng: "Là ý gì? Cái gì gọi là không phải tự mình rơi xuống hồ? Chẳng lẽ có người đẩy cô xuống hồ?"
Đường Noãn im lặng một hồi, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Thấy cô ta gặp đầu, quản lí câu lạc bộ Kinh Thành có chút mất bình tĩnh, "Cô à, cô chắc là cô bị đẩy xuống hồ chứ? Đây không phải là tùy tiện có thể nói đùa đâu, cái này là mưu sát đấy, chúng tôi không muốn bị dính vào chuyện này đâu, nếu cô nói không sai, chúng tôi phải suy xét báo cảnh..."
Quản lí câu lạc bộ Kinh Thành còn chưa nói xong, Tần Dĩ Nam nhíu chặt mi tâm lại, giọng điệu rõ ràng không còn dịu dàng như vừa rồi nữa, thay vào đó là chút nghiêm túc: "Đường Noãn, là ai đẩy em xuống hồ?"
Đường Noãn không lên tiếng, qua hai giây, tầm mắt mới nghiêng về nơi Tống Thanh Xuân đang đứng.
Tống Thanh Xuân chuẩn bị rời đi, lúc nghe thấy quản lí câu lạc bộ Kinh Thành nói những lời này thì trong lòng hiện lên dự cảm xấu, sau đó cô liền thấp thoáng cảm nhận được tầm mắt của Đường Noãn, đột nhiên ngừng bước chân, quay đầu, nhìn lại Đường Noãn, đúng lúc ***ng phải tầm mắt dịu dàng của Tần Dĩ Nam nhìn sang Đường Noãn.
Trong khoảnh khắc Tần Dĩ Nam nhìn thấy Tống Thanh Xuân, gần như không hề do dự lắc lắc đầu, giống như nghe được lời nói bậy, không chút chần chừ mở miệng: "Làm sao có thể là Tống Tống được? Đường Noãn, lúc em rơi xuống hồ, Tống Tống đã gọi điện cho anh, lúc đó cô ấy run rẩy đến sắp khóc, đến nói cũng nói năng lộn xộn!"
Sau đó Tần Dĩ Nam liền xoay người, cực kỳ chắc chắc nói với câu lạc bộ Kinh Thành đứng một bên: "Không phải Tống Tống, tuyệt đối không phải Tống Tống, từ nhỏ tôi đã nhìn Tống Tống lớn lên, cô ấy là loại người gì, tôi là người hiểu rõ nhất, là ai cũng được chỉ duy không thể là cô ấy!"
Tần Dĩ Nam vừa nói mặt bên nhìn tình huống chung quanh một chút: "Nơi này tối như vậy, Đường Noãn, nhất định là em lầm rồi."
Đường Noãn luôn cho rằng, Tần Dĩ Nam yêu cô ta, thật lòng thật dạ yêu, yêu đến mức nếu như cô ta mở miệng muốn ánh trăng trên bầu trời, sợ là anh ta cũng sẽ tìm biện pháp.
Trong số rất nhiều đàn ông yêu cô ta, cô ta có thể xác định chắc chắn, Tần Dĩ Nam là người yêu cô ta nhất.
Đối với cô ta, anh ta luôn nói gì nghe nấy, cho dù cô ta nói gì, anh ta đều sẽ không có bất cứ ý kiến và hoài nghi gì.
Tính tình cô ta không tốt, tính cách cũng không tốt, nhưng trong mắt anh ta tất cả đều trở thành ưu điểm, vô cùng nuông chiều cô ta.
Cho tới bây giờ cô ta cũng chưa từng là một cô công chúa, nhưng ở trước mặt anh ta, cô ta có thể làm một vị công chúa.
Cho nên lúc cô ta cắn chặt răng nhảy vào trong hồ, cô ta đã nghĩ, nghĩ sẽ vu oan cho Tống Thanh Xuân, khi đó cô ta cực kì tự tin, vì cô ta, Tần Dĩ Nam sẽ không chút do dự mà trở mặt với Tống Thanh Xuân.
Nhưng cô ta không ngờ, phản ứng thật sự của Tần Dĩ Nam lại là như vậy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên...Anh ta đưa ra lời phản bác đối với cô ta, thậm chí phản ứng của anh ta có chút kịch liệt.
Anh ta phản ứng mãnh liệt như vậy khiến Đường Noãn cũng có chút kinh ngạc, trong khoảnh khắc đó, chính cô ta cũng cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Cô ta nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tần Dĩ Nam khoảng một phút, mới hậu tri hậu giác hoàn hồn, Tần Dĩ Nam thật sự không tin lời cô ta.
Đường Noãn chớp mắt, vẻ mặt cực kì vô tội: "Dĩ Nam, nhưng vừa rồi ở đây chỉ có em và Tống Thanh Xuân?"
"Dù chỉ có hai người là em và Tống Tống cũng không thể chứng minh Tống Tống đã đẩy em." Tần Dĩ Nam lắc đầu một cái, không có chút dấu hiệu nào cho thấy đã bị lời nói của Đường Noãn thuyết phục: "Lại nói, mưu sát cũng cần động cơ, Tống Tống hoàn toàn không có động cơ để đẩy em xuống nước!"
"Nhưng mà, em cũng không thể vô duyên vô cớ rơi xuống nước được..." Đáy mắt Đường Noãn hiện lên một tầng sương mù, giống như phải chịu sự uất ức rất lớn.
"Đúng vậy nha, trừ khi là người muốn tự sát mới tự mình nhảy xuống hồ, trời lạnh như thế này, người nào không muốn sống như vậy nha..." Quản lý câu lạc bộ Kinh Thành đồng ý gật đầu một cái, lời của anh ta còn chưa nói hết, Tần Dĩ Nam lại mở miệng: "Nơi này có camera hay không, anh có thể điều tra băng ghi hình được không?"
"Đây là bên hồ, vừa mới sửa chữa xong cách đây không lâu, vẫn còn chưa kịp cài đặt camera ..." Quản lý câu lạc bộ Kinh Thành vừa nói, vừa liếc mắt nhìn nhân viên an ninh đứng một bên, hỏi: "Vừa rồi là cậu xuống nước cứu người? Lúc cậu tới, nơi này còn có người khác không?"
Nhân viên an ninh kia lắc đầu một cái, chỉ vào Tống Thanh Xuân nói: "Không có, trừ vị tiểu thư rơi xuống nước kia ra, chỉ có tiểu thư này đứng bên bờ."
"Vậy nói cách khác, không có băng ghi hình, truyện của lê*quý$đôn cũng không có người chứng kiến? Loại chuyện này, chúng ta cũng khó mà nói, một người nói bị đẩy, một người nói mình không đẩy người... Xuất hiện chuyện như vậy, ảnh hưởng rất không tốt, hay là báo cảnh sát đi, dù sao nếu thật sự là bị người đẩy xuống nước, đó hoàn toàn là một vụ án mưu sát...."
Quản lý câu lạc bộ Kinh Thành rõ ràng cho thấy muốn phủi sạch quan hệ với sự việc này, vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra, muốn báo cảnh sát.
Không nói chân tướng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Đường Noãn rơi xuống nước là bên yếu thế, lại có nhân viện an ninh thấy chỉ có một mình Tống Thanh Xuân ở hiện trường, nếu thật sự báo cảnh sát, khẳng định sẽ bất lợi với Tống Thanh Xuân...Anh ta đã đồng ý sẽ bảo vệ Tống Thanh Xuân thật tốt, vậy nhất định sẽ làm được.
Tần Dĩ Nam hoàn toàn không cho quản lý có bất kỳ cơ hội nào, đột ngột vươn tay ςướק đi điện thoại di động của anh ta: "Trước tiên đừng báo cảnh sát!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc