Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 114

Tác giả: Diêp Phi Dạ

KẾT CỤC
Kim Trạch ngửa đầu, nhìn lên chiếc máy bay bay qua bầu trời, mặt mày chợt lóe, sau đó lấy điện thoại di động ra, gửi một dòng tin nhắn cho Trình Thanh Thông.
Anh chỉ đánh bốn chữ, em tự do rồi.
Sau khi đánh xong, anh nhấn gửi đi, trước một giây ấn xuống, anh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đi đến trước bàn trà, chụp một tấm hình phần hợp đồng kia, cùng gửi cho Trình Thanh Thông.
Cô là một cô gái thông minh, anh không cần nhiều lời, cô sẽ hiểu.
Chỉ là, anh máu lạnh nhiều năm như vậy, luôn không thích lo nhiều chuyện bao đồng, nhưng sao đêm nay anh lại xuất hiện thiện tâm hai lần?
Một lần là anh gọi Tần Dĩ Nam lại, nghĩ nói với anh bốn chữ, Châu về hợp Phố. (HOÀN BÍCH QUY TRIỆU Châu về hợp Phố; của về chủ cũ: thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ)
Chỉ là anh cảm thấy chính mình rất nhàm chán, cuối cùng cũng không nói mà thôi.
Một lần nữa là vừa rồi, anh chụp tấm hình cho Trình Thanh Thông, anh vẫn là cảm thấy chính mình rất nhàm chán, nhưng anh lại làm chuyện nhàm chán này.
-
Một mình Trình Thanh Thông đi dạo ở Bắc Kinh ban đếm đến ba giờ rạng sáng, mới trở về nhà.
Cô rất chật vật, nhưng thoạt nhìn lại rất bình tĩnh, cô bước từng bước một, giẫm cầu thang lên lầu.
Cô biết rất rõ, chưa đến mấy tiếng nữa, Kim Trạch liền muốn tới đây, cô tự do chỉ một tuần, lại sắp biến thành Hiểu Ngâm.
Đi đến khúc quanh cầu thang tầng ba, Trình Thanh Thông ngừng lại, cô giống như là đứa bé mất hồn, đứng một hồi lâu, mới bước đi, tiếp tục lên trên, vừa đi, cô vừa sờ tìm chìa khóa từ trong túi.
Trong hành lang rất tối, Trình Thanh Thông nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ánh đèn sáng lên, cô tư tưởng không tập trung đi tới cửa nhà mình, đi chưa đến mấy bước, cô liền ngừng lại, sững sờ một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu, nhìn về phía bóng người đứng ở cửa nhà mình.
Trình Thanh Thông có chút hốt hoảng, cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
Cô ngu đần nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam, mắt cũng không nháy một cái.
Trong hành lang rất an tĩnh, đèn điều khiển theo âm thanh tắt đi, một màu tối đen, chỉ có điều thuốc kẹp ở đầu ngón tay người đàn ông lúc sáng lúc tối.
Không biết ở trong bóng tối bao lâu, Tần Dĩ Nam nơi không xa truyền tới tiếng ho nhàn nhạt.
Đèn điều khiến theo âm thanh sáng lên, khuôn mặt cô nhớ nhung kia, lần nữa hiện ra ở trước mặt cô.
Cô há to miệng, lại không phát ra âm thanh nào, anh nói lại lời vừa rồi: "Mở cửa đi."
Tay cầm chìa khóa của Trình Thanh Thông hơi run rẩy lên, cô phí rất nhiều sức lực, mới ổn định cảm xúc, bước bước chân không nhanh không chậm, đi đến trước mặt anh, sau đó cúi đầu, đi qua từ bên cạnh anh, cầm chìa khóa, mở cửa.
"Anh..." Trình Thanh Thông vừa định khách sáo hỏi anh một câu, sao anh lại tới đây?
Lời của cô còn chưa nói xong, Tần Dĩ Nam liền giống như là vào nhà của mình, tự ý đẩy cửa ra, sải bước đi vào phòng.
Anh đứng ở chỗ cửa, nhìn trái phải hai cái, cuối cùng tầm mắt liền ngừng ở trên những hành lý đặt chỉnh tề ở ban công.
Anh nhẹ mím môi một chút, trực tiếp dụi tắt tàn thuốc, không nói hai lời liền đi đến ban công, sau đó lấy kéo ở trên tủ TV cắt băng dán những thứ cô đã đóng gói đó, lần lượt mở ra những thùng cô đã vất vả dán kín đó.
"Tần Dĩ Nam, anh đang làm gì vậy?" Lúc này Trình Thanh Thông mới phục hồi tinh thần lại, đến cửa cũng không lo đóng, liền vọt tới.
Cô muốn ngăn cản anh, nhưng lực đạo thua kém anh rất xa, chẳng qua chỉ là thời gian hai phút, những thùng giấy kia, tất cả đều bị anh tháo dỡ.
"Đây là em rất vất vả mới sắp xếp xong, sao anh lại tháo dỡ chúng hết? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Tần Dĩ Nam giống như là không nghe thấy lời nói của Trình Thanh Thông, lấy từng thứ trong thùng ra.
Một tuần trước, anh từng tới nhà cô một lần, cho dù chỉ là đánh giá một lần, nhưng lại biết đại khái vật cô xếp đặt ở nơi đâu, do đó liền dựa theo ký ức, đặt đồ của cô lại nơi đó.
Vào lúc Tần Dĩ Nam xách quần áo Trình Thanh Thông, đi tới tủ treo quần áo trong phòng ngủ, treo lần lượt lên giá treo quần áo, Trình Thanh Thông tốt tính khí, cuối cùng nhịn không được gấp gáp lên: "Tần Dĩ Nam! Anh điên sao? Rốt cuộc hiện tại anh có ý gì?"
Cô tức giận, khiến cho anh dừng động tác lại.
Anh đứng đưa lưng về phía cô một lát, mới chậm rãi quay đầu, đối diện mắt cô.
So sánh với cô đang phẫn nộ, anh rất bình tĩnh.
Anh nói: "Thanh Thông, ý của anh rất đơn giản, nếu như em thích, em có thể tiếp tục ở nơi này, nếu như em không thích, em có thể chậm rãi tìm một thành phố em muốn đi, hoặc là căn nhà em muốn."
Gì chứ?
Cô đâu còn có tư cách gì đi thành phố mình muốn đi, tìm căn nhà mình muốn ở?
Một giây trước Trình Thanh Thông còn có chút phẫn nộ, lúc nghe được câu này, đáy mắt xẹt qua một chút ảm đạm, cô rũ mắt xuống, miễn cưỡng cười với Tần Dĩ Nam một chút: "Em đã nói trả phòng xong với chủ nhà..."
"Thanh Thông, ý tứ vừa rồi của anh, là em tự do." Tần Dĩ Nam cắt đứt lời nói của cô.
Tự do?
Cô tự do?
Trình Thanh Thông nhăn mi tâm một chút, lờ mờ nhận ra có cái gì đó không thích hợp.
Chẳng lẽ là anh biết cái gì? Nhưng mà, không đúng, giao dịch của cô và Kim Trạch, ngoại trừ cô và Kim Trạch, không có người thứ ba biết được...
Đang trong lúc Trình Thanh Thông nghi hoặc, điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên.
Cô theo bản năng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn về phía màn hình.
Là tin nhắn Kim Trạch gửi tới.
Nội dung, chợt khiến cho cô sững sờ.
Tần Dĩ Nam không để ý đến cô xuất thần, nhanh chóng mà lại chỉnh tề trei quần áo của cô vào tủ quần áo.
Anh sắp xếp cái thùng ôm tới trống không, xoay người, lúc vừa mới chuẩn bị đi đến trên ban công ôm một cái thùng khác, nhìn thấy Trình Thanh Thông đứng ở phía sau mình, chẳng biết đã rơi lệ đầy mặt từ lúc nào.
Anh nhăn mi tâm một chút, biểu tình trở nên có chút khẩn trương, anh để thùng xuống, vừa định đi về phía cô, cô bỗng nhiên liền mở miệng: "Vì sao anh phải làm như vậy?"
Một câu hỏi đơn giản, khiến cho Tần Dĩ Nam giống như là bị điểm huyệt đạo, đột nhiên cứng đờ ngay tại chỗ.
Trong phòng rất an tĩnh, cô và anh nhìn nhau mặt đối mặt.
Nước mắt của cô, không ngừng rơi xuống.
Anh nhìn điện thoại di động của cô, lại nhìn nước mắt trên mặt cô, lờ mờ hiểu được.
Cô là biết được cái gì đi?
Hoặc là, điện thoại di động của cô vừa vang lên, là tin tức Kim Trạch cho cô?
Ý nghĩ của Tần Dĩ Nam còn chưa ổn định, Trình Thanh Thông mang theo âm thanh nức nở, lại truyền tới một lần nữa: "Sao anh ngốc như vậy?"
Sao anh lại ngốc như vậy?
Lại có thể dùng toàn bộ tài sản của mình, đi đổi lấy tự do của một người phụ nữ?
Sao anh lại ngốc như vậy?
Sáu chữ đơn giản như thế, lại khiến cho Tần Dĩ Nam bỗng chốc đỏ cả vành mắt.
Anh nhìn cô, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, ngữ điệu rất thấp đáp: "Có em mới ngốc?"
Anh ngốc, có em mới ngốc?
Dùng cả đời của mình, đặt mình ở trong địa ngục, nhận hết khuất nhục và hèn mọn, đi giúp một người đàn ông đã từng không cần mình.
Có em mới ngốc?
Bốn chữ anh đáp này, khiến cho Trình Thanh Thông bỗng chốc liền khóc ra tiếng.
Anh ngốc sao? Anh cảm thấy chính mình không ngốc, tuy rằng anh không còn tiền, ở trong mắt người khác, anh nhìn như là hai bàn tay trắng, nhưng anh lại có được cô, với anh mà nói, cô còn quan trọng hơn gia sản bạc triệu.
Cô ngốc sao? Cô cảm thấy chính mình không ngóc, tuy rằng cô lựa chọn cuộc sống, rất ủy khuất rất ***, nhưng chỉ cần anh trôi qua tốt, cô liền sẽ thỏa mãn.
- Sao anh lại ngốc như vậy?
- Có em mới ngốc?
Ngốc sao?
Đúng vậy, cô và anh đều rất ngốc, rất ngốc.
Nhưng mà, người dùng hết toàn lực đi yêu sâu đậm một người, không ngốc?
Hết trọn bộ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc