Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 110

Tác giả: Diêp Phi Dạ

NÓI CHUYỆN PHIẾM TRÊN BÀN RƯỢU 
Sợ là Kim Trạch đi công tác vài ngày, cộng thêm bay đường dài, hơi mệt một chút, chỉ vừa qua mười giờ, liền mở miệng nói với Trình Thanh Thông: "Đi ngủ thôi."
Trình Thanh Thông ngồi cách Kim Trạch xa xa, trong tay bưng một ly nước sôi bốc khí nóng lượn lờ, lúc nghe được câu này, lòng bàn tay run rẩy rất tàn nhẫn, nước nóng vẩy ra, rơi ở trên cổ tay trắng nõn của cô, nóng sinh đau.
Kim Trạch ném xong ba chữ kia, liền để điều khiển từ xa cầm lấy trong tay xuống, bưng trà đen đặt ở trên bàn trà trước mặt Trình Thanh Thông hơn nửa tiếng trước, uống non nửa ly, sau đó đứng dậy, đi về phía phòng ngủ chính hai bước, giống như là phát giác cái gì, quay đầu nhìn chăm chú Trình Thanh Thông còn bảo trì tư thế vừa mới ngồi, thấy cô không có phản ứng gì, cho rằng cô không có nghe rõ lời mình vừa mới nói, lại lặp lại lần nữa: "Hiểu Ngâm, thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi."
Trình Thanh Thông vội vàng hoàn hồn, con ngươi kích động chuyển động hai cái, "à" một tiếng với Kim Trạch, liền vội vàng để ly nước cầm trong tay trên bàn tròn ở một bên, đứng lên, bởi vì bất an, cô không ngừng xoa nơi cổ tay bị nước nóng phỏng đỏ của mình, cô thấy Kim Trạch còn đang nhìn mình chằm chằm, liền mở miệng lần nữa nói: "Đã biết."
Kim Trạch khẽ gật đầu, không nói nhiều nữa, xoay người, bước thong dong bước chân biếng nhác, dẫn đầu đẩy cửa tiến vào phòng ngủ chính.
Theo cửa phòng ngủ chính nhẹ nhàng đóng lại truyền tới tiếng răng rắc, thân thể Trình Thanh Thông hơi lay động một cái, sắc mặt cô tái nhợt quay đầu, nhìn cảnh đêm sông Hoàng Phổ đẹp như họa ở ngoài cửa sổ một cái, một loại bi thương không có cách nào nói nổi, chậm rãi tiêm nhiễm toàn thân cô.
Dĩ Nam, không biết anh ở Bắc Kinh xa xôi, hiện tại đang làm một cái gì? Là ở trong công ty tăng ca? Hay là đã trở về trong nhà nghỉ ngơi?
Hiện tại, sản phẩm anh thuận lợi lên dây chuyền, tiền vốn vận chuyển bình thường, có phải đang trôi qua hừng hực khí thế, vui vẻ thích ý không?
Dĩ Nam, anh vĩnh viễn đều sẽ không biết, tốt đẹp bây giờ đây của anh, là em dùng phương thức xuống địa ngục để đổi lấy.
Anh cũng vĩnh viễn đều sẽ không biết, em yêu anh, yêu đến không cần hồi báo, không quan tâm đến điểm dừng.
Trình Thanh Thông hơi giương cong khóe môi, cưỡng chế chua xót nổi lên đáy mắt, hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, đi tới phòng ngủ chính.
Đèn lớn phòng ngủ chính, đã bị Kim Trạch tắt đi, chỉ mở hai ngọn đèn bàn mờ nhạt ở đầu giường.
Kim Trạch cởi đồ ngủ bên ngoài ra, chỉ mặc một kiện *** tứ giác, lộ ra thân hình bền chắc có lực.
Trình Thanh Thông chỉ nhìn lướt qua qua loa, liền rũ mắt xuống, chậm rãi dây dưa đến cạnh giường.
Cho dù động tĩnh của cô rất nhỏ, Kim Trạch nhắm mắt lại, vẫn nhận biết được có người tới gần, anh lười biếng mở mí mắt ra, nhìn Trình Thanh Thông chăm chú, sau đó chỉ chỉ một bình tinh dầu trên tủ đầu giường, ngữ khí tản mạn nói: "Đấm lưng cho anh một chút."
Sau đó, anh liền trở mình, nằm sấp ở trên giường.
Trình Thanh Thông nuốt ngụm nước miếng, qua một hồi lâu, mới trèo lên giường, lấy tinh dầu, đổ ở trong lòng bàn tay, sau khi xoa nóng, bao phủ ở trên phía sau lưng Kim Trạch, lực đạo vừa phải chậm rãi xoa P0'p.
Trình Thanh Thông và Kim Trạch luôn đều không có bất kỳ trò chuyện nào, trong phòng ngủ rất an tĩnh.
Qua khoảng nửa tiếng, Trình Thanh Thông mới xuống giường, đi phòng tắm dùng nước nóng tẩm ướt một cái khăn lông, vắt khô, đem ra ngoài, lau sạch sẽ tinh dầu không có hấp thu vào làn da phía sau lưng của Kim Trạch.
Kim Trạch giống như là ngủ thiếp đi, đối mặt với một loạt bận rộn của Trình Thanh Thông, cũng không có chút phản ứng nào.
Trình Thanh Thông để khăn lông lại phòng tắm, nghiêm túc rửa tay một cái, sau khi đi ra, nhìn Kim Trạch vẫn duy trì tư thế nằm sấp đánh giá một lát, mới thu tầm mắt trở về.
Hô hấp anh lâu dài đều đặn, hẳn là đã ngủ say đi?
Cho nên, đêm nay cô, xem như trốn qua một kiếp ư?
Cuối cùng vẫn không có thói quen ngủ ở trên một cái giường với người đàn ông khác ngoại trừ Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông đứng ở bên giường im lặng một lát, xoay người, vừa mới chuẩn bị đi tới ngoài cửa phòng ngủ chính, Kim Trạch nằm sấp bỗng nhiên trở mình.
Động tác của anh dọa Trình Thanh Thông đến mức bỗng chốc nín thở, cô quay đầu nhìn về phía anh, anh không có mở to mắt, giống như là biết cô đang nhìn anh, vỗ bên cạnh hai cái: "Nằm xuống."
Trái tim Trình Thanh Thông hung hăng run rẩy hai cái, đứng ở chỗ cũ không động.
Qua khoảng ba phút, Kim Trạch mở mí mắt ra, ngữ khí vẫn mang theo loại biếng nhác buồn ngủ kia, nhìn như rất có kiên nhẫn nhắc lại lời nói vừa rồi của mình một lần nữa: "Nằm xuống đi ngủ."
Trình Thanh Thông có thể cảm giác được, lần này Kim Trạch mở miệng, trong giọng nói ngầm chứa một cổ áp bách và cảnh cáo.
Ng'n t cô hung hăng nắm vạt áo, không dám dây dưa nữa, tay chân run cầm cập trèo lên giường, vì có thể trốn tránh Kim Trạch xa xa, Trình Thanh Thông cố ý dán mép giường nằm xuống.
Kim Trạch nghiêng đầu, nhìn khoảng cách giữa hai người có thể nằm thêm một người, mi tâm nhẹ nhăn một chút, không lời thừa cùng Trình Thanh Thông nữa, trực tiếp đưa tay ra, ôm cổ tay cô, kéo cô đến cạnh mình, hung hăng nhốt vào trong lòng.
Hơi thở của người đàn ông xa lạ, bỗng chốc tràn ngập hô hấp của Trình Thanh Thông.
Phía sau lưng cô hung hăng cứng đờ, thân thể khắc chế không được bắt đầu run rẩy lên.
Tay Kim Trạch đặt lên eo Trình Thanh Thông, càng dùng thêm lực ôm cô vào trong lòng anh.
Trình Thanh Thông giống như bị sét đánh, đầu óc bỗng chốc hỗn loạn, cô cũng không có thời gian để lo lúc trước là mình cầu Kim Trạch giúp Tần Dĩ Nam, cũng không có thời gian để lo chính mình đáp ứng những điều kiện kia của Kim Trạch nữa, nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền theo bản năng giãy giụa lên.
Phản ứng của cô quá mức mãnh liệt, Kim Trạch không có dấu hiệu nào, lại bị cô đẩy ra, suýt nữa rớt xuống giường.
Kim Trạch nhăn mày lại, có chút không vui nhìn về phía Trình Thanh Thông, vừa mới chuẩn bị răn dạy cô, kết quả liền nhìn thấy cô gái giống như là nhận được kinh hãi gì đó, dùng sức ôm chăn mền, trốn tránh ở góc giường, rụt lại thành một đoàn, mắt đầy phòng bị nhìn anh.
Lời Kim Trạch muốn nói, chợt ngưng trệ ở bờ môi, anh nhăn mày lại, chậm rãi tới gần Trình Thanh Thông một chút.
Trình Thanh Thông càng kinh hoảng, theo anh tới gần, người cô không ngừng chuyển về sau, mãi cho đến khi thân thể chống đỡ đầu giường, không thể lui được nữa, cô mới nhìn xung quanh bốn phía một chút, liền chạy xuống dưới giường.
Chỉ là người cô còn chưa bò đến bên giường, liền bị Kim Trạch bắt lấy cánh tay, kéo đến trước mặt anh.
Kim Trạch cũng chưa nói gì, cũng chưa làm gì, Trình Thanh Thông lại mất khống chế trước, cô vừa vùng vẫy muốn hất tay anh đang nắm cổ tay cô ra, vừa mang theo vài phần cầu xin khóc ra tiếng: "Cầu anh đừng... đừng... đừng... Tôi không được... Không được..."
Kim Trạch hung hăng nhíu mày, lực đạo nắm cổ tay Trình Thanh Thông gia tăng một chút, kéo cô đến càng gần trước mặt anh.
Hành động như vậy của anh, khiến cho cô càng trở nên luống cuống, giống như hỏng mất khóc rống lên, trong miệng lộn xộn không ngừng lặp lại : "Cầu anh... Cầu xin anh cho tôi một chút thời gian, làm ơn... làm ơn..."
Cho dù trước khi cô chưa tìm Kim Trạch, đã làm tốt chuẩn bị tâm lý.
Cô cho rằng, chỉ cần Tần Dĩ Nam trôi qua tốt, cô liền có thể bình tĩnh hòa nhã đi vào giao hẹn hắc ám này.
Nhưng mà, khi một màn này thật tiến đến, khi Kim Trạch tới gần cô, cô vẫn không có cách nào chịu đựng...
Trình Thanh Thông cảm giác được lực đạo Kim Trạch nắm cổ tay mình càng lúc càng lớn, đau đớn khiến cho mi tâm đều nhăn lên.
Cô biết, đây là biểu hiện không vui lòng của người đàn ông này.
Cô thật rất sợ, sợ anh một giây sau sẽ thiếu kiên nhẫn trực tiếp ấn cô ở Dưới ***.
Nước mắt Trình Thanh Thông càng rơi càng mãnh liệt, âm điệu trong miệng, run rẩy đến không tưởng tượng nổi: "... Anh bảo tôi làm gì cũng được, chỉ riêng chuyện này, cho tôi thêm một chút thời gian, một chút thời gian được không?"
Tần Dĩ Nam hoàn toàn không biết rốt cuộc cô vì anh, đã trả giá cái gì.
Anh bởi vì lúc trước cô lừa dối, hận thấu cô, cô trôi qua tồi tệ thế nào, anh hoàn toàn không để ý.
Dù cô đau khổ cầu xin thêm một chút thời gian, cô và anh cũng sẽ không có thêm một chút hy vọng nào nữa.
Nhưng mà, cô vẫn muốn một ít thời gian như thế, mơ tưởng vùng vẫy giãy ૮ɦếƭ...
"Cầu xin anh... Kim tổng... Thực xin lỗi, thật cầu xin anh, thực xin lỗi..."
Kim Trạch nhìn chằm chằm dung nhan hoa lê đẫm mưa của Trình Thanh Thông, khóe môi dùng sức kéo căng một chút, sau đó liền bỗng nhiên buông tay nắm cổ tay cô ra.
Anh đưa tay ra, xách áo ngủ ở một bên lên, phủ đắp lên người, xuống giường, vừa buộc dây, vừa nhìn Trình Thanh Thông vẫn còn ngồi xổm ở trên giường, đang rơi lệ tí tách.
Chờ đến khi buộc dây xong, anh xoay người đi đến ngưỡng cửa phòng ngủ hai bước, giống như là nghĩ đến cái gì, lại ngừng lại, không quay đầu, trực tiếp đưa lưng về phía Trình Thanh Thông, ngữ khí có vẻ hơi lạnh nhạt mở miệng nói: "Đối với chuyện ở phương diện kia, tôi chưa bao giờ ép buộc gây khó cho người khác, mị lực của tôi còn chưa kém cỏi đến cần bức bách một người phụ nữ ngủ với tôi, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể dùng một số lớn tiền đưa tới một đóng phụ nữ. Thời gian tôi có thể cho em, nhưng có một vài chuyện, tôi hy vọng em có thể rõ ràng, em là vật tôi xài tiền để giao dịch tới, cả đời đều chú định phải dán tên Kim Trạch tôi lên, có chút ảo tưởng tôi muốn em tốt nhất càng sớm cắt đứt càng tốt, dù sao chính em hiểu rõ hơn tôi, cuối cùng những ảo tưởng kia cũng chỉ là ảo tưởng. Cho nên, tôi hy vọng lần sau lúc tôi tới, tôi nhìn thấy là Hiểu Ngâm, mà không phải Trình Thanh Thông, bởi vì đối với Kim Trạch tôi mà nói..."
Kim Trạch dừng một chút, hơi nghiêng đầu, đối diện với với đôi mắt nước mắt lưng tròng của Trình Thanh Thông: "... Tôi hoàn toàn không cần cũng không thèm khát Trình Thanh Thông."
-
Tần Dĩ Nam là vào một buổi tối sau khi Trình Thanh Thông rời Bắc Kinh hai tháng, biết được tin tức về cô.
Lúc đó Bắc Kinh, đã vào thu.
Buổi chiều hôm đó, rơi xuống một cơn mưa thu, thời tiết bỗng nhiên chuyển lạnh hơn rất nhiều.
Đêm nay Tần Dĩ Nam, có một bữa tiệc, sáu giờ chạng vạng, lúc anh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe dưới đất của công ty, mưa thu đã tạnh.
Địa điểm bữa tiệc, ở trong đại một phủ vương gia gần Bắc Hải.
Bên trong trồng đầy cây bạch quả, một trận mưa thu đột kích, đập vào lá màu vàng kim của cây bạch quả, khiến chúng lơ phơ lất phất rơi xuống đầy đất.
Phong cảnh xinh đẹp đến kinh diễm.
Tần Dĩ Nam ngừng ổn xe, ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm cảnh vật xa hoa nơi không xa, hoảng hốt liền thất thần đi.
Anh nhớ được, lúc trước anh nhìn thấy một tấm hình ở trong điện thoại di động của Trình Thanh Thông.
Là của cô.
Cũng là sau khi một cơn mưa thu đi qua như vậy.
Cô đứng ở trên lá cây bạch quả đầy đất, mặc một thân trang phục hào phóng tao nhã, hàm chứa ý cười.
Trong tấm ảnh cô thoạt nhìn rất ngây ngô, giống như là vừa tốt nghiệp đại học không lâu.
Qua một lúc lâu, Tần Dĩ Nam mới chớp chớp mí mắt, kéo tầm mắt từ trên lá cây bạch quả nơi không xa về.
Anh tắt lửa xe, đẩy cửa xe ra, cúi người xuống xe, tất cả cử chỉ trầm ổn hào phóng, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết thất thần vừa rồi.
Lúc Tần Dĩ Nam đến trong phòng khách, người đã đã tới gần hết.
Anh vừa ngồi xuống, người phục vụ liền bưng lên đủ kiểu thức ăn tinh xảo.
Đêm nay làm chủ là Trần tổng, mang từ trong nhà tới một bình R*ợ*u lâu năm anh trân quý rất nhiều năm, phân phó người phục vụ mở bình, còn chưa rót vào ly, mùi R*ợ*u liền đã phiêu tán đến các góc phòng bao.
R*ợ*u lâu năm đậm đạ, độ mạnh của R*ợ*u rất lớn, mấy ly xuống bụng, trên bàn ăn đã có mấy người say ngà ngà ௱ô** lung, đề tài cũng trở nên lộn xộn theo.
Có thể bởi vì lúc đỗ xe, bỗng nhiên nghĩ đến Trình Thanh Thông, cả đêm Tần Dĩ Nam đều có vẻ hơi thiếu hưng trí.
Hai tháng này, anh không phải không có liên lạc với Trình Thanh Thông, chỉ là Trình Thanh Thông không dùng số điện thoại trước đây, microblog của cô, từ sau khi anh và cô ly hôn cũng chưa từng đổi mới qua, anh từng thử lưu tin trên microblog của cô, nhưng lại luôn không nhận được hồi đáp.
Hai người ở trong cùng một thành phố, tách ra, có lẽ cả đời đều rất khó chạm mặt, càng huống chi Trình Thanh Thông cũng không ở Bắc Kinh, cho dù Tần Dĩ Nam tận lực nghe ngóng về tình hình gần đây của Trình Thanh Thông, nhưng người từng quen thuộc với cô, không có một ai biết tình huống trước mắt của cô, đảo mắt hai tháng đi qua, Tần Dĩ Nam vẫn luôn không có được đến bất kỳ kết quả nào, hai người anh và cô giống như cứ cắt đứt duyên phận như vậy, biến mất sạch sẽ từ trong sinh mệnh của nhau.
Lúc bữa tiệc tiến hành đến một nửa, cũng không biết là ai, nhắc tới xí nghiệp Tô thị.
Thật ra chuyện này cũng không kỳ quái, Tô Chi Niệm chính là một truyền kỳ, mặc kệ là bao nhiêu chuyện khiến cho người khó mà tin nổi, đến trong tay anh, sẽ luôn biến thành sự thật.
Cho nên, anh liền thành đề tài người người tán thưởng lâu bền không suy ở trên bàn R*ợ*u.
Trong người tới tối nay, có một Trương tổng, hai năm trước từng hợp tác hai lần với xí nghiệp Tô thị, lúc mọi người bàn tới Tô Chi Niệm, cũng không biết sợi dây nào trong đầu óc anh ta không nối đúng, liền nhắc tới thư ký Tô Chi Niệm, Trình Thanh Thông.
"Anh nói là Trình tiểu thư đi? Đó có lẽ là thư ký ưu tú nhất, chuyên nghiệp, giỏi giang mà tôi gặp qua trong những năm gần đây!"
"À à, tôi nhớ rồi, hình như là tên Trình Thanh Thông?"
Tần Dĩ Nam vốn muốn đi nhà vệ sinh hút ***, lúc nghe đến ba chữ quen thuộc mà lại xa lạ kia, liền ngồi vững vàng xuống ghế lần nữa.
"Đúng, chính là Trình Thanh Thông, trước đó vài ngày, tôi nhìn thấy cô ấy ở Thượng Hải."
Thượng Hải?
Đáy mắt Tần Dĩ Nam sáng ngời, nhìn về phía người nói chuyên: "Nơi nào của Thượng Hải?"
Đối phương uống có chút nhiều, hoàn toàn không nhìn ra sự khác thường của Tần Dĩ Nam, chỉ xem anh là đang nói chuyện phiếm với mọi người, rất tự nhiên tiếp đề tài của anh, nói: "Ở gần sông Hoàng Phổ... Chính là tiểu khu cao cấp rất có tiếng, nghe nói một căn ít nhất cũng năm sáu trăm ngàn... Tên là Lan Đình Hoa Viên gì đó... Hiện tại cô ta trôi qua rất tốt, ra vào đều là xe cao cấp đón đưa, hơn nữa ở còn là biệt thự đơn. Ngày đó tôi đúng lúc đi làm khách ở nhà một người bạn, liền ngẫu nhiên gặp được cô ta ở tiểu khu đó..."
Người nói chuyện bưng ly R*ợ*u trên bàn lên, uống cạn ly R*ợ*u, mang theo vài phần bát quái cảm thán một tiếng: "... Không biết cô ta là được ai bao dưỡng, hoặc là gả cho phú hào nào đó..."
Tiếp theo mọi người quay chung quanh Trình Thanh Thông tán gẫu cái gì đó, Tần Dĩ Nam không nghe kỹ.
Trong đầu óc anh luôn bay theo câu “... Không biết cô ta là được ai bao dưỡng, hay là gả cho phú hào nào đó...”.
Tuy rằng anh không quen thuộc với Thương Hải, nhưng anh lại có nghe thấy Lan Đình Hoa Viên đó, được coi như khu phú hào nổi danh thế giới.
Có thể mua nhà ở chỗ đó, không phú cũng quý, đừng nói là Trình Thanh Thông, dù là anh bây giờ, mua nhà ở nơi đó cũng có chút tốn sức.
Cho nên, nếu như Trình Thanh Thông thật vào ở trong tiểu khu đó, như vậy...
Tần Dĩ Nam có chút không dám nghĩ tiếp, anh ngồi trầm mặc ở trước bàn ăn một lát, liền xách áo khoác, đứng lên đi ra phòng bao.
Đi đến bãi đỗ xe, Tần Dĩ Nam không sốt ruột lên xe, anh dựa vào cửa xe, mò từ trong túi ra hộp TL, liên tiếp hút nhiều điếu, mới mở cửa xe, ngồi xuống.
Khởi động xe xong, anh chuyển tay lái, tiến về phía trước lái một đoạn ngắn, liền mò điện thoại di động, nhấn điện thoại trợ lý, gọi đi.
Điện thoại rất nhanh liền tiếp thông, Tần Dĩ Nam mở miệng nói chuyện, ngữ khí vẫn là ôn hòa trước sau như một: “Cuộc họp thứ tư tuần sau bên Thương Hải, đã phái Lâm Kỳ đi qua, phải không?... Vậy anh nói với anh ta một chút, không cần anh ta đi, tôi đi là được... Tôi biết, chuyện cuối tuần, anh chuyển về sau trước đi, tôi có chút chuyện khác, phải đi Thượng Hải một chuyến, thuận tiện mở họp luôn...”
-Cuộc họp an bài vào thứ tư, thứ hai Tần Dĩ Nam liền đến Thượng Hải.
Tuy rằng anh không biết rốt cuộc những lời nói chuyện phiếm nghe được trên bàn ăn kia là thật hay giả, nhưng sau khi anh đặt xong khách sạn, giải quyết tốt thủ tục nhận phòng, liền lái xe đã an bài tốt trước khi tới, đi Lan Đình Hoa Viên.
Thiết bị bảo an của Lan Đình Hoa Viên thuộc loại hạng nhất, Tần Dĩ Nam không phải chủ nhà ở tiểu khu, cũng không có sự đồng ý của chủ nhà, không có cách gì tiến vào tiểu khu, cho nên anh liền dừng xe ở ngưỡng cửa chính của Lan Đình Hoa Viên.
Chờ đợi ròng rã tám tiếng, mãi đến mười hai giờ tối, cửa tiểu khu Lan Đình Hoa Viên ra ra vào vào rất nhiều người và xe, nhưng anh cũng không có thấy bóng dáng Trình Thanh Thông.
Trở lại khách sạn, tắm nước nóng, nằm ở trên giường, nghĩ ngợi lung tung rất lâu, mới nhập mộng, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tần Dĩ Nam liền tỉnh lại, giống như chiều ngày hôm qua, anh vẫn lái xe đi Lan Đình Hoa Viên.
Vừa chờ lại là bảy tám tiếng, gần bốn giờ chiều, liền vào lúc Tần Dĩ Nam cho rằng hôm nay mình có thể sẽ không gặp được Trình Thanh Thông, anh liền nhìn thấy thân ảnh của cô ở cửa Lan Đình Hoa Viên.
Chờ từ chưa tới mười giờ sáng cho đến bốn giờ chiều, Tần Dĩ Nam đều không nhìn thấy bóng dáng của Trình Thanh Thông.
Đối với Tần Dĩ Nam mà nói, anh rất mâu thuẫn, anh muốn tìm được Trình Thanh Thông, nhưng lại càng sợ từ nhìn thấy Trình Thanh Thông xuất hiện ở trong tiểu khu này.
Chính là rất nhiều khi, thường chuyện bạn càng sợ, lại càng sẽ phát sinh.
Vào khoảng sáu giờ, một chiếc Maserati lái ra từ trong tiểu khu, lúc ở khúc quanh, tốc độ xe chậm lại một chút, đúng lúc lướt qua từ bên cạnh xe của Tần Dĩ Nam, anh lúc đó đang ***, cửa sổ xe hạ xuống, lúc anh vẫy tro thuốc ra bên ngoài, nhìn chăm chú cửa sổ xe chậm rãi lái qua, sau đó liền nhìn thấy một khuôn mặt anh không thể quen thuộc hơn.
Chỉ mấy giây, xe liền lái đi, nhưng liền vài giây ngắn ngủi như vậy, đủ để cho Tần Dĩ Nam xem rõ và càng xác định, đó chính là Trình Thanh Thông mà anh nhớ nhung hai tháng, cũng đã tìm hai tháng.
Tần Dĩ Nam ngồi ở trong xe chần chờ chỉ hai giây, liền dụi tắt thuốc, khởi động xe, đuổi kịpchiếc Maserati kia.
Cuối cùng Maserati ngừng ở một cửa nhà hàng rất cao cấp.
Trình Thanh Thông đi xuống từ bên trong, dưới sự hướng dẫn của phục vụ, vào nhà hàng.
Tần Dĩ Nam không vào trong, chỉ là dừng xe ở bên cạnh đường phố đối diện nhà hàng, qua khoảng ba tiếng, chiếc Maserati vốn ngừng ở ven đường kia lái đến ngưỡng cửa chính nhà hàng.
Bởi vì cách một đường phố rất rộng, Tần Dĩ Nam không thấy rõ hình ảnh cụ thể ở nhà hàng đối diện, chỉ có thể dựa vào hình dáng mơ hồ, phán đoán ra Trình Thanh Thông lên chiếc Maserati kia, chẳng qua không giống lúc tới nhà hàng này, sau khi cô lên xe, có một người đàn ông cũng đi ngồi vào trong xe theo.
Sau đó Maserati khởi động, lái lên đường phố.
Tần Dĩ Nam giẫm ga, ở phía trước con đường rơi một cái đầu, đuổi đến kia chiếc Maserati, luôn bảo trì một khoảng cách không gần không xa, theo phía sau nó.
Chiếc Maserati kia, cuối cùng vẫn trở lại Lan Đình Hoa Viên.
Tần Dĩ Nam không vào được tiểu khu, chỉ có thể ngừng ở cửa, trơ mắt nhìn Trình Thanh Thông ngồi ở trong chiếc xe kia, biến mất trong tầm mắt của mình.
Không biết qua bao lâu, anh mới thu hồi tầm mắt dừng lại ở hình ảnh đó.
Có lẽ là do nhìn chằm chằm cửa tiểu khu, mắt nháy cũng không nháy nhìn thời gian có chút lâu, hốc mắt Tần Dĩ Nam đặc biệt đau nhức.
Anh nhắm mắt lại, chậm rãi dựa vào ở trên lưng xe, trong đầu óc hiện ra hình ảnh Trình Thanh Thông ngồi ở trong Maserati, chạy qua từ bên cạnh xe của mình.
Tuy rằng anh chỉ nhìn thấy nửa người trên của cô, cho dù chỉ là vài giây ngắn ngủn, nhưng anh nhìn rõ ràng cô mặc một áo len màu hồng nhạt, nhãn hiệu rất đắt tiền, là loại nhãn hiệu trước đây cô đều không chạm qua, biểu tình trên mặt cô rất hờ hững, khóe môi khẽ nhếch, giống như mang theo nụ cười nhàn nhạt. Thần sắc cô thoạt nhìn rất tốt, không phải là bộ dạng sắc mặt trắng bệch rời khỏi anh vào lúc cuối cùng.
So sánh với cô lúc đó, cô hơi mập lên một chút, cả người thoạt nhìn tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Anh nghĩ, hai tháng này của cô, hẳn đã trôi qua rất không tệ đi.
Hoặc là nói, hiện tại người đàn ông cô tìm được này, đối với cô rất tốt đi.
Trong hai tháng này, anh không phải không nghĩ tới cảnh sau khi tìm được cô, thậm chí anh còn từng ảo tưởng, sau khi tìm được cô, cuộc sống tương lai của anh và cô sẽ trôi qua như thế nào.
Thậm chí, sau khi anh nhìn thấy bảng biệu lợi nhuận tháng trước của công ty, còn nghĩ, ngày anh tìm được cô kia, nhất định phải mang cô đi chọn căn biệt thự cô thích.
Trong một năm anh và cô kết hôn, cô có cùng anh tưởng tượng qua, chờ đến sau khi công ty anh đưa ra thị trường, bọn họ đi mua một tòa biệt thự lớn, cô muốn tự mình thiết kế trang hoàng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Anh tìm được cô, nhưng bên cạnh cô có người khác...
Lúc trước người dứt khoát ác độc muốn kết thúc là anh, cô không có đạo lý sau khi bị anh trêu đùa như vậy, còn ngu đần đứng tại chỗ chờ anh.
Mà anh thì sao? Cũng không nên sau khi tận mắt nhìn thấy cô trôi qua không tệ, vô sỉ yêu cầu cô trở về bên cạnh mình.
Tần Dĩ Nam đột nhiên mở to mắt, nhanh chóng rút một *** từ một bên, châm lên, anh hút từng hơi từng hơi, bởi vì dùng sức quá mạnh, sặc đến chính mình, anh kẹp ***, gục trên tay lái ho khan nặng nề, ho đến cuối cùng, hốc mắt phiếm hồng.
Tần Dĩ Nam ở cửa tiểu khu Lan Đình Hoa Viên, luôn chờ đến trời sáng, cả một buổi tối, anh cũng không thấy chiếc Maserati kia lái ra từ trong tiểu khu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc