Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 107

Tác giả: Diêp Phi Dạ

ANH LẠI NHỚ ĐẾN EM
“... Sợ lúc em hỏi anh như vậy, anh sẽ chế giễu em ý nghĩ viển vông, người si nằm mơ...”
Theo cô nhẹ giọng nhắc tới, chỗ đầu ngón tay cô dừng trên mặt anh, chậm rãi tách rời.
Chẳng biết vì sao, vào một khắc đầu ngón tay cô rời khỏi gò má của anh, trong đầu óc Tần Dĩ Nam bỗng nhiên hiện ra một cổ dự cảm không tốt.
Trực giác của anh nói với anh, cô gái trước mặt anh, giống như liền muốn vĩnh viễn hoàn toàn rời khỏi anh.
Tim anh, nhất thời giống như bị người hung hăng nắm chặt, dùng sức cầm lấy, đau đến cổ họng anh liền nghẹn ngào.
Anh bỗng nhiên rất kích động, hết sức kích động, kích động đến mức anh chỉ có thể đột nhiên giơ tay lên, nắm chặt cổ tay chuyển đến giữa không trung của cô.
Toàn thân cô cứng đờ, mắt nhìn về phía anh.
Cô vẫn còn chưa thấy rõ ràng vẻ mặt của anh, anh liền dùng sức một cái, kéo cô lên trên người anh, tay anh ấn đầu cô, hung hăng ép đầu cô xuống, môi anh ngang nhiên cắn chặt môi cô.
Cánh tay anh ôm cô, càng lúc càng dùng sức, ép cô đến trong lòng càng lúc càng ngoan, gần như ép đứt đoạn lưng cô.
Anh giống như như điên rồi, phát điên cắn nuốt dây dưa quấn quanh lưỡi của cô.
Anh đoạt hô hấp của cô, không cho cô một chút cơ hội trốn thoát và để thở, anh liều mạng mà hút thỏa thích một chút không khí còn sót lại trong người của cô.
Anh chỉ có điên cuồng thân mật với cô như vậy, tim phiếm đau lại hốt hoảng của anh mới có thể hòa dịu xuống từng chút một.
Vào lúc cô sắp ngạt thở, anh mới lưu luyến không nỡ buông cô ra.Con mắt của cô đỏ ngầu, tất cả quanh mắt đều là lệ.
Anh nhìn đến ánh mắt trầm xuống, miệng của cô bị anh hôn đến có chút sưng đỏ, vừa mới hít sâu một hơi, anh liền lần nữa mạnh mẽ chận lại môi cô.
Anh hôn còn muốn điên cuồng nhiệt liệt hơn vừa rồi, anh ôm thân thể cô, trở mình, đè nặng cô ở dưới thân.
Anh khẩn cấp vội vã đưa tay ra, xé nát quần áo trên người cô, sau đó kéo lung tung áo ngủ trên người mình, cấp bách mà lại nôn nóng dùng sức một cái, liền xâm nhập thật sâu vào trong thế giới của cô.
********
Hành động như vậy của anh, cực kỳ giống tình cảnh đêm anh mang cô ngắm sao vào lúc trước, ở trong xe, lúc anh muốn cô.
Rất che chở, rất thương tiếc...
Trình Thanh Thông trở nên hơi hốt hoảng, có chút không nhận rõ đây là hiện thực hay là mộng cảnh, khóe mắt ẩm ướt của cô dần dần ngừng nước mắt, cô nhìn chằm chằm trần nhà, cả người đột nhiên bị nhiệt liệt điên cuồng đòi lấy của anh làm cho có chút cứng ngắc, chậm rãi buông lỏng xuống.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cực nóng, không khí cũng trở nên càng lúc càng ái muội.
Anh và cô thở gấp càng lúc càng nặng nề, đan xen vào nhau, biến ảo thành một ca khúc trầm thấp.
Anh quên oán và hận trong lòng của mình, lún xuống thật sâu ở bên trong tốt đẹp của cô, cô xem nhẹ chán ghét và hung dữ của anh, được anh mang vào trầm luân vô tận.
Anh và cô chỉ là dùng sức liều mạng cảm nhận sự tồn tại của đối phương, nhiệt độ của đối phương, khát vọng của đối phương với mình.
Cuối cùng cô không chịu đựng được nữa, trong miệng thì thào gọi tên anh: “Dĩ Nam...”
Sau khi cô gọi tên, thân thể run nhẹ lên, tinh thần liền đột nhiên thức tỉnh.
Cô nghĩ đến, cô từng vào lúc chìm đắm ở trong rung động anh cho cô, nhịn không được gọi tên anh, anh nói với cô một câu “Tôi có cho phép cô gọi tên tôi sao?”
Lúc này anh ôn nhu với cô như vậy, là không cầm lòng nổi, hay là an bài một dụng ý khác?
Đang lúc cô hết sức sợ sệt, Tần Dĩ Nam nghe thấy cô gọi tên, nắm eo cô, kết hợp càng thân mật với cô nhiều hơn.
Cô không có chuẩn bị, trong miệng thất thanh “a” ra tiếng, tinh tế mềm mại, khiến cho anh càng điên cuồng, mang theo ngọn lửa cực nóng, thiêu đốt toàn thân cô.
Anh vốn là rất thương tiếc che chở muốn cô, nhưng đến lúc sau, anh liền bắt đầu không khắc chế được liền kịch liệt lên.
Anh luôn cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ anh dồn nén một cổ khí, anh không rõ cổ khí kia đại biểu cái gì, chỉ cần anh hung mãnh chiếm hữu thân thể cô, cổ khí kia liền sẽ tiêu tán đi rất nhiều.
Cô chịu đựng kích thích anh cho cô, ở dưới sự tiến công mãnh liệt của anh, cô hoàn toàn thất thủ, tay nắm đệm chăn của anh nâng lên nhốt chặt cần cổ của anh, bắt lấy bờ vai của anh, ᴆụng chạm của cô khiến cho toàn thân anh chấn kinh một cái, chẳng những không có ghét bỏ, ngược lại muốn cô càng nhiều hơn.
Không biết trải qua bao lâu, tất cả mới bình tĩnh lại.
Cô mệt ૮ɦếƭ, ngồi phịch ở trên giường động cũng không nguyện nhúc nhích một chút, thậm chí cô còn chưa nghĩ đến rốt cuộc anh và cô đã phát sinh chuyện gì, liền rơi vào trong giấc mộng.
Anh ôm cô, giống nhau là động cũng không muốn động, tất cả trong không khí là hơi thở ái muội của anh và cô, bởi vì quá phóng túng, qua một hồi lâu anh mới khiến cho đầu óc của mình tỉnh táo lại từ trong kích tình vừa rồi, lúc này anh mới phát hiện, chính mình lại có thể vào lúc liều ૮ɦếƭ triền miên, ở cao triều cuối cùng, tay anh và tay cô liền nắm thành tư thế mười ngón tay đan xen.
Tư thế đó, là để người trong tình yêu cuồng nhiệt biểu đạt tình yêu, ý tứ nắm tay nhau mà ૮ɦếƭ, cùng đi đến bạc đầu.
Tần Dĩ Nam nhăn mi tâm một chút, hơi hơi quay đầu một cái, nhìn về phía tay nắm tay của anh và cô.
Anh nhớ được, cái nắm tay này, là anh chủ động.
Lúc tay anh đan xen vào đầu ngón tay cô, mười ngón tay giao nhau, nắm chặt tay của cô, thì toàn thân cô còn nhẹ nhàng run rẩy một chút, giống như là không thể tưởng tượng nổi.
Khoảng thời gian này hành vi của anh có chút quá xa lạ quá khác thường, đến chính anh cũng không thể giải thích nguyên nhân.
Qua một lúc lâu, tầm mắt Tần Dĩ Nam, mới chuyển dời từ tay nắm tay của hai người, hướng về dung nhan đã ngủ say của cô, anh nhìn mặt cô, trở nên hơi thất thần.
Anh rất rõ ràng, anh nên phải buông tay cô ra, mà không phải ôm nhau ngủ với cô như vậy.
Chỉ là, lúc ở trong đầu anh hiện ra ý nghĩ này, anh ôm cô vào lòng càng chặt một chút, lực đạo anh nắm tay cô càng mạnh một chút.
Tiễn mẹ Trình đi, trên đường Tần Dĩ Nam lái xe đưa Trình Thanh Thông về thành phố, nhận được điện thoại trợ lý thúc giục hỏi anh mấy giờ đến công ty.
Sau khi cắt đứt, Tần Dĩ Nam nghiêng đầu hỏi Trình Thanh Thông một câu: “Em đi nơi nào?”
Trình Thanh Thông nhìn ngoài cửa sổ một chút, nhìn khách sạn Tứ Quý mình đi làm không xa, liền lên tiếng nói: “Đưa em đến khách sạn đi, em đã lâu không tới rồi.”
Vẻ mặt Tần Dĩ Nam ôn hòa gật đầu một cái, chuyển tay lái, quẹo phải ở đường phía trước.
Không có mẹ Trình, hai người ở cùng một chỗ luôn có vẻ đặc biệt trầm mặc.
Tần Dĩ Nam thường xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Trình Thanh Thông một cái, mà không biết có phải do tối hôm qua quá mệt mỏi hay không, sắc mặt Trình Thanh Thông không dễ coi lắm, dựa vào ở trên lưng xe, nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ bù.
Vào lúc đi qua một chiếc đèn đỏ, bởi vì chờ hơi lâu, Tần Dĩ Nam lại có thể nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông đến ngây ngốc, thẳng đến đèn đỏ biến thành đèn xanh, phía sau bấm còi không ngừng, anh mới hậu tri hậu giác hoàn hồn, giẫm ga, lái về phía trước.
Lúc cách “khách sạn Tứ Quý” còn khoảng 200 mét, điện thoại di động của Tần Dĩ Nam vang lên, anh cho rằng vẫn là trợ lý gọi tới hỏi anh mấy giờ đến công ty, không sốt ruột đi nhận, luôn chờ đến khi đường trở nên tốt hơn, mới không nhanh không chậm lấy điện thoại di động lên, lúc nhìn đến tên trên màn hình, vẻ mặt Tần Dĩ Nam trở nên đặc biệt dịu dàng, anh tiếp nghe, thấp giọng nhẹ gọi một tiếng: “Tống Tống.”
Trình Thanh Thông hoàn toàn không ngủ, nghe được hai chữ này, biểu tình cứng đờ, mặt hơi chuyển dời, mở to mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Không phải là anh xảy ra chuyện lớn mà không chịu nói với em, chẳng may anh có thể giải quyết thì sao? Lại nói, em xem anh không phải đã giải quyết xong rồi ư? Anh đã nhận được đầu tư bên Kim Dực...”
“... Được rồi, Tống Tống, không tức giận, anh biết em là lo lắng cho anh...”
Thói quen nhiều năm khiến cho Tần Dĩ Nam vào lúc Tống Thanh Xuân không cao hứng, sẽ theo bản năng liền lên tiếng dỗ dành cô.
Trình Thanh Thông ngồi ở một bên, nhìn ngoài cửa sổ, nghe giọng nói ôn nhu như nước của anh, nhẹ nhàng mím môi một chút.
Tống Thanh Xuân gọi điện thoại tới, chắc hẳn là nghe được tiếng gió công ty Tần Dĩ Nam xảy ra chuyện, tới quan tâm anh đi.
Trước khi cô tìm Kim Trạch, cũng có nghĩ tới, Tần Dĩ Nam còn có em gái Tống Thanh Xuân, tuy rằng không có huyết thống nhưng lại còn hơn là có huyết thống, mà sau lưng Tống Thanh Xuân còn có đại BOSS của cô.
Nhưng cô cũng hiểu rõ hơn ai hết, Tần Dĩ Nam sẽ không đi tìm Tống Thanh Xuân... Đây có lẽ là thiên tính của đàn ông toàn thế giới, vào lúc khó khăn, đều muốn dựa vào năng lực của mình vượt qua khó khăn này. Đây có lẽ cũng là tôn nghiêm của đàn ông toàn thế giới, cho dù chính mình trôi qua không tốt hơn nữa, cũng không bằng lòng đi quấy rầy cô gái mình từng yêu.
Tuy rằng cô phải trả giá có chút thê thảm, nhưng thật ra cô rất cao hứng, vào thời khắc Tần Dĩ Nam khó khăn nhất, trợ giúp anh là cô, không phải Tống Thanh Xuân lớn lên với anh từ nhỏ đó.
Có lúc, không chiếm được người mình yêu, nhưng có thể làm một ít chuyện gì đó vì người mình yêu, cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Cho dù hạnh phúc này, rất bi thương. Nhưng, anh hạnh phúc là được, không phải sao?
Ít nhất hiện tại anh...
Trình Thanh Thông xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân đã thay đổi đề tài, đang tán gẫu về Tiểu Hạt Vừng...
Cô nhìn ra, thần thái trên trán anh sáng láng, không là loại uể oải và phiền muộn giống như lúc chuyện xảy ra vào hai ngày trước.
Anh không biết là cô ở sau lưng giúp anh, anh cho rằng là phương án của mình đánh động Kim Trạch.
Anh có cảm giác thành tựu, mới sẽ lộ ra tinh thần tự tin như vậy đi.
Anh tốt như vậy, là được rồi...
Trình Thanh Thông hơi rủ tầm mắt xuống, sau đó vào lúc Tần Dĩ Nam cúp điện thoại, chỉ chỉ ven đường, nhắc nhở anh: “Em đến rồi.”
Tần Dĩ Nam nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, vội vàng giẫm phanh lại.
Xe vừa ngừng ổn, Trình Thanh Thông liền nhanh chóng bước xuống từ trên xe, rất sợ chính mình chậm một bước, liền không thể bình tĩnh và hờ hững như bây giờ.
Trình Thanh Thông đứng ở ven đường, nhẹ nhàng tươi cười với Tần Dĩ Nam một chút: “Mấy ngày nay cám ơn anh.”
Lúc trước không đồng ý giúp đỡ là anh, bây giờ giúp xong vội liền muốn không nói lời tạm biệt, không bằng lòng kết thúc vẫn là anh.
Tần Dĩ Nam hơi mím môi một chút, nhẹ gật gật đầu, có vẻ mang theo vài phần nóng nảy “ừ” một tiếng.
Nóng nảy của anh rơi vào đáy mắt Trình Thanh Thông, giống như là thiếu kiên nhẫn, Trình Thanh Thông cắn nhẹ khóe môi một chút, nỗ lực duy trì nụ cười trên mặt của mình, lại mở miệng nói: “Gặp sau.”
Nói xong, Trình Thanh Thông cũng không chờ Tần Dĩ Nam có phản ứng, liền đóng cửa xe lại, xoay người vội vàng đi vào đại sảnh khách sạn Tứ Quý.
Hẹn gặp lại, Tần Dĩ Nam.
Chỉ vài giây như vậy liền có thể nói ra sáu chữ, nhưng anh biết không? Em đã dùng sức lực cả đời, mới im lặng nói ra hoàn chỉnh ở dưới đáy lòng.
...
Xe Tần Dĩ Nam ngừng ở cửa khách sạn Tứ Quý một lúc mới lái đi.
...
Sau khi đi không bao lâu, Trình Thanh Thông liền đi ra từ khách sạn Tứ Quý, cô trước quẹo đến hiệu thuốc ở bên cạnh, mua một hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ khẩn cấp.
Cô không phải vai nữ chính trong tiểu thuyết, ngu đần không hiểu được bảo vệ chính mình.
Sau này anh và cô đã không có khả năng, cô cũng sẽ không để cho chính mình có một đứa bé của anh, vậy sẽ không công bằng với anh, cũng không công bằng với đứa bé.
Nuốt thuốc vào, Trình Thanh Thông đi đến ven đường, chận một chiếc taxi, báo địa chỉ nhà Tần Dĩ Nam.
Cô vừa vào trong nhà, liền nhanh chóng thu thập những thứ mình mang tới lúc trước để lừa mẹ, sau đó đặt chìa khóa xe ở chỗ cửa nhà, kéo vali hành lý, vội vàng rời đi.
Cô trở lại căn phòng mình thuê, thu dọn đơn giản một vài thứ quan trọng, liền đi sân bay.
Giải quyết thủ tục lên máy bay, qua trạm kiểm an, chờ máy bay, đăng ký, máy bay cất cánh, xông lên tận trời.
Trình Thanh Thông ngồi an tĩnh ở trên chỗ ngồi cabin, cách cửa sổ nhỏ, nhìn mây trắng và trời xanh bên ngoài, nước mắt rơi như mưa.
...
Giờ này phút này, Tần Dĩ Nam đứng ở trên buổi họp báo công bố sản phẩm, khí vũ hiên ngang, hừng hực khí thế đang tuyên bố, điện thoại di động của anh đặt ở chỗ trợ lý, có tin nhắn đi vào, là Trình Thanh Thông gửi, nhưng mà, anh bận làm việc, lại không biết.
Buổi họp báo kết thúc, là tiệc rượu.
Mãi cho đến mười giờ đêm, hết thảy mới đều kết thúc.
...
Mà giờ này phút này Trình Thanh Thông đã sớm được tài xế Kim Trạch an bài, dẫn cô vào ngôi nhà Kim Trạch đã chuẩn bị cho cô -
Một ngày bận rộn, ép Tần Dĩ Nam tới gần như không có thời gian thở sâu, chờ đến khi tài xế đưa anh về nhà, đã là mười hai giờ khuya.
Cả tòa nhà, ngoại trừ ngẫu nhiên còn có hai ba cái cửa sổ sáng đèn, những phòng khác đều là một màu đen nhánh.
Tần Dĩ Nam đi thang máy, lên lầu, lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Trong phòng một mảnh tối tăm, tối đen như vậy, khiến cho anh không thích ứng nhăn mày một chút, sau đó mới hậu tri hậu giác phản ứng được, hôm nay mẹ Trình đã đi, sợ là Trình Thanh Thông cũng đã đi rồi?
Theo ý nghĩ này thành hình, Tần Dĩ Nam nhanh chóng đưa tay ra, bật đèn, đến giày cũng không có đổi, liền vọt vào phòng, anh nhìn quanh phòng một lần, như anh suy nghĩ, đồ cô mang tới, đã không thấy.
Hết thảy đều trở lại điểm ban đầu anh muốn.
Tần Dĩ Nam đứng ở cửa phòng ngủ chính, hốt hoảng một lúc lâu, mới trở lại chỗ cửa nhà, đóng cửa phòng khách, cúi người không nhanh không chậm đổi giày, vào lúc anh đứng dậy đi vào trong nhà, anh bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua, còn sớm hơn lúc này một chút, khi anh trở về, cô liền ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, anh uống một ít rượu, cô liền ngồi xổm tại ở vị trí kia đổi giày cho anh.
Tần Dĩ Nam nuốt ngụm nước miếng, bước nhanh vào phòng ngủ, cởi hết quần áo xuống, vào nhà vệ sinh tắm rửa. Sau khi ra, lúc anh cầm lấy máy sấy chuẩn bị sấy tóc, bất giác nhìn tới mép giường một cái.
Tối hôm qua anh mệt ૮ɦếƭ, tắm rửa xong, giống như hiện tại, tóc ướt sũng, nằm xuống liền ngủ.
Cô cầm lấy máy sấy, chạy đến bên giường, sấy tóc cho anh.
Rõ ràng hôm nay sản phẩm của anh suôn sẻ lên dây chuyền, anh nên phải rất vui vẻ, nhưng anh phát hiện, đêm nay tâm tình của mình hỏng bét nhất trong vòng một năm qua.
Tần Dĩ Nam không biết rốt cuộc mình đang khó chịu cái gì, sấy khô tóc lung tung, ném mạnh máy sấy ở trên bàn trang điểm, đi về phía mép giường.
Đi hai bước, anh giống như là nghĩ đến cái gì, quay đầu một chút, mơ hồ giống như nhìn thấy bộ dáng Trình Thanh Thông tắm rửa xong đi ra, đứng ở trên chỗ anh vừa mới đứng, cúi người, cầm lấy máy sấy sấy tóc.
Tần Dĩ Nam thở mạnh ra một hơi, dùng sức vén chăn nằm lên giường, nhắm mắt lại, đi ngủ.
Nhưng trong đầu óc anh hiện ra lại là hình ảnh anh và Trình Thanh Thông ở trên chiếc giường lớn này, tận sức triền miên.
Bộ dạng cô cắn môi dưới, nhịn đau; bộ dạng cô bởi vì nụ hôn của anh, khẩn trương đến lông mi run rẩy; bộ dạng cô trầm luân ở dưới thân thể của anh, thì thào gọi Dĩ Nam...
Tần Dĩ Nam trở mình rất lớn, cầm lấy gối đè lên trên đầu mình.
Anh cực lực muốn xua đuổi Trình Thanh Thông ra khỏi đầu óc, nhưng anh lại liên tục nghĩ đến cô, không biết quấn quýt giãy giụa như vậy bao nhiêu lần, cuối cùng Tần Dĩ Nam rơi vào trong giấc mộng.
Tần Dĩ Nam đang ngủ, bên tai bỗng nhiên liền vang lên tiếng khóc của Trình Thanh Thông.
“Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Thật rất xin lỗi, Dĩ Nam...”
“... Em biết, anh không thích em... Em cũng biết, lúc trước anh đối tốt với em, chỉ là vì trả thù em...”
“... Em càng biết được, anh thật sự chán ghét em... Chẳng qua em không trách anh, bởi vì, mới bắt đầu là em không đúng... Cũng bởi vì... Em thích anh...” “... Dĩ Nam, anh biết không? Em thật rất muốn hỏi anh một câu, anh có thể tha thứ cho em không?”
“Anh có thể tha thứ cho em không?”
Đầu Tần Dĩ Nam chấn động đặc biệt lợi hại, trong miệng anh trầm thấp gọi tên của Trình Thanh Thông: “Thanh Thông, Thanh Thông...”
“Anh có thể tha thứ cho em không?”
Bên tai anh vẫn vây quanh những lời này của cô, anh cảm giác được trên mặt mình rất ướt, giống như là nước mắt của cô nện xuống, anh đột nhiên liền đưa ra tay, sờ mặt, rất khô ráo, anh nhăn mi tâm một chút, lại nghe thấy một tiếng: “Anh có thể tha thứ cho em không?”
Sau đó anh ở trong giấc mộng, nhìn thấy mặt cô mỉm cười, nhưng đáy mắt lại hàm chứa bi thương.
Thần tình kia, cực kỳ giống như tuyệt vọng.
Sau đó nữa, cô bắt đầu trở nên hư ảo ở trong giấc mộng của anh.
Thẳng đến khi cô sắp hóa thành một luồng khói, biến mất không còn tăm hơi, Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền lớn tiếng gọi một câu “Thanh Thông”, sau đó cả người đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.
Tần Dĩ Nam thở hổn hển, qua một hồi lâu, anh mới ý thức được mình đang mơ thấy gì.
Hơi thở anh không ổn định, ngẩng đầu, quan sát phòng ngủ quen thuộc của mình một vòng, sau đó liền toàn thân hư thoát dựa vào ở trên đầu giường.
Anh đây là thế nào?
Vừa về tới nhà, liền không ngừng nghĩ đến cô, ngay cả trong giấc mộng, cũng vẫn là cô, quả thực là muốn điên...
Tần Dĩ Nam buồn bực vén chăn lên, xuống giường, tìm một hộp thuốc lá ở trên bàn trà, rút một điếu ra, châm, chỉ vừa hút một ngụm, anh liền cách sương khói lượn lờ, nhìn trên ghế sofa, sững sờ thất thần đi.
Cô chỉ ngủ trên ghế sofa hai đêm, nhưng anh rõ ràng nhớ được, bộ dáng cô cuộn tròn thành một đoàn tội nghiệp ở trên ghế sofa, che một tấm mền mỏng manh, thân thể nhỏ gầy, run rẩy ở biên độ rất nhỏ bé.
Theo Tần Dĩ Nam tưởng tượng hiển ra trong đầu, anh giống như mơ hồ nhìn thấy hình ảnh Trình Thanh Thông co rút thành một đoàn nằm trên ghế salon.
Vào dưới tình huống chính anh cũng không có phát hiện được, anh chậm rãi đi đến trước sô pha, ngồi xổm ở trên sàn nhà lạnh buốt, đưa tay ra, chạm lên trên ghế sofa.
Đầu ngón tay của anh rơi vào khoảng không.
Tần Dĩ Nam nhăn động mi tâm một chút, mới phản ứng được, trên ghế sofa vắng vẻ trống không, hoàn toàn không có người, vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.
Tần Dĩ Nam giống như bị người điểm huyệt, chợt hóa đá ở chỗ cũ, thẳng đến khi đầu ngón tay của anh truyền tới đau đớn nóng bỏng, anh mới hoàn hồn, nhấn diệt điếu thuốc đã cháy hết vào trong gạt tàn thuốc, chậm rãi đứng lên, di chuyển chân bởi vì ngồi xổm quá lâu nên có chút chua xót, đi đến trên ban công.
Cách trời sáng còn sớm, Tần Dĩ Nam lại không có chút buồn ngủ, anh giống như là một pho tượng, đứng ở trên sân thượng từ ban đêm đen nhánh đến phía đông bầu trời nổi lên vầng sáng trắng.
-
“Thanh Thông! Thanh Thông!”
Tần Dĩ Nam đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, sắc mặt trắng bệch nắm đệm chăn, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm khí một lúc lâu, mới vén chăn lên xuống giường, vào phòng tắm.
Anh mở vòi nước ra, bưng một vốc nước lạnh, vỗ lên trên mặt, lạnh buốt khiến trái tim nhanh chóng nhảy lên của anh hơi bình ổn lại.
Đây đã là đêm thứ ba.
Sau khi mẹ Trình rời đi, ngày hôm đó Trình Thanh Thông cũng rời đi, bắt đầu từ một đêm kia, một câu “Anh có thể tha thứ cho em không?” đó liền giống như là một ma chú, anh gần như tối nào cũng mơ đến tiếng cô khóc lóc nhắc tới câu nói này bên lỗ tai anh. Buổi tối ngày thứ nhất, sau khi anh bị đánh thức, đứng ở trên sân thượng hơn nửa đêm.
Đêm qua, sau khi anh bị đánh thức, đi Kim Bích Huy Hoàng đánh bài một đêm với bạn bè.
Đêm nay... anh đã liên tục vài ngày không có nghỉ ngơi tốt, trên dưới toàn thân thật cực kỳ mỏi mệt, nhưng lại bị cô đày đọa hoàn toàn không có cách gì ngủ một giấc an ổn.
Tần Dĩ Nam thở ra một hơi, tắt vòi nước đi, đi phòng sách.
Anh mở văn kiện ra, tập trung vào trong công việc, trong khi đầu óc anh tiếp tục chuyển động, sẽ không bị ảnh hưởng bởi cô.
Thời gian chảy xuôi qua từng chút một, trong phòng ngoại trừ âm thanh Tần Dĩ Nam gõ đánh máy và lật xem văn kiện, cũng không còn tiếng vang nào khác.
Không biết qua bao lâu, Tần Dĩ Nam ở trong một mảnh luống cuống tay chân, thành thói quen mở miệng: “Thanh Thông? Thanh Thông?”
“Em có bận hay không? Nếu không bận, giúp anh chỉnh sửa phần văn kiện này đi... Thanh Thông...”
Tần Dĩ Nam vừa cất cao giọng, gọi đến đây, bỗng nhiên liền ngừng lại, tay nắm văn kiện của anh, bỗng dưng liền gia tăng sức lực.
Thanh Thông, anh gọi Trình Thanh Thông sao?
Người phụ nữ đó, đã sớm không còn ở nhà anh, không phải sao?
Tần Dĩ Nam chậm rãi ném văn kiện ở trên bàn, dựa vào ghế dựa, tầm mắt không tự chủ được chuyển về phía trên ghế sofa tròn không xa, đèn đặt dưới đất yên tĩnh bật lên, trên ghế sofa trống vắng, mặc kệ anh nhìn thế nào, cô gái rúc vào trên ghế sofa, vẻ mặt thành thật xem văn kiện, cũng không thể nào xuất hiện lại nữa.
Chờ đến khi Tần Dĩ Nam rút tầm mắt từ trên ghế sofa tròn trở về, hốc mắt của anh đặc biệt hồng, anh cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt bàn tĩnh một lát, liền đứng dậy, trở về phòng ngủ, thay quần áo, lấy văn kiện, đến công ty đi làm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc