Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 106

Tác giả: Diêp Phi Dạ

ANH CÓ THỂ THA THỨ CHO EM KHÔNG?
Tần Dĩ Nam tắm một trận trong phòng tắm ở phòng khách, thay quần áo sạch sẽ, sau khi đi ra, đứng ở trong phòng khách nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ chính khép kín một lát, xoay người vào phòng sách, lấy tư liệuđã chỉnh sửa tốt vào tối hôm qua, rời khỏi nhà.
-
Trình Thanh Thông ngủ không bao lâu, liền tỉnh lại.
Sáng mai mẹ Trình lên máy bay, chơi liên tục nhiều ngày như vậy, mẹ Trình cũng mệt mỏi, hôm nay cũng không đi đâu hết, chỉ ở trong nhà hưởng thụ một ngày thích ý với Trình Thanh Thông.
Ban đầu Trình Thanh Thông còn có thể ra vẻ thành người không có việc gì tán gẫu với mẹ, xem ti vi.
Chờ đến qua buổi trưa, cách sáu giờ rưỡi chạng vạng càng ngày càng gần, Trình Thanh Thông trở nên càng lúc càng nóng nảy.
Mẹ Trình phát hiện sự khác thường của cô, nhịn không được hỏi cô làm sao?
Trình Thanh Thông lắc đầu, biểu thị không có việc gì, nói là tối hôm qua giúp Tần Dĩ Nam xử lý văn kiện hơi muộn, ngủ không đủ nên nhức đầu.
Mẹ Trình tin là thật, thúc giục Trình Thanh Thông về phòng ngủ một lát.
Trong lòng Trình Thanh Thông che giấu tâm sự, sợ lộ ra sơ hở ở trước mặt mẹ, dứt khoát liền thuận theo lời mẹ, về phòng ngủ trưa.
Nói là ngủ trưa, Trình Thanh Thông nhắm mắt lại, trong đầu óc lại luôn đang vùng vẫy quyết định của mình.
Cô chưa từng nghĩ đến, cuộc đời này của cô, lại sẽ gặp phải hai lần lựa chọn tương tự.
Lần đầu tiên, cô là vì đại BOSS, thừa dịp lúc Tần Dĩ Nam say R*ợ*u, trèo lên giường của anh.
Lần này, cô là vì Tần Dĩ Nam...
Thật ra Trình Thanh Thông biết, lúc mình đi tìm Kim Trạch lần nữa, liền đã nghĩ xong kết cục của mình.
Cô từng nghĩa vô phản cố yêu đại BOSS bao nhiêu, bây giờ cô liền nghĩa vô phản cố yêu Tần Dĩ Nam bấy nhiêu... Hoặc là nói, càng yêu hơn.
Loại tình yêu này, không giống với tình cảm cô đối với đại BOSS vào lúc trước, cô thích đại BOSS, nhưng không nghĩ muốn ở cùng một chỗ với đại BOSS, cô hy vọng đại BOSS có thể hạnh phúc, dù hạnh phúc đó không phải cô cho cũng không sao cả.
Nhưng Tần Dĩ Nam không giống nhau, cô thích Tần Dĩ Nam, nhưng cô càng muốn ở cùng một chỗ với Tần Dĩ Nam, cô cũng muốn Tần Dĩ Nam hạnh phúc, nhưng cô càng hy vọng hạnh phúc của Tần Dĩ Nam là cô cho.
Dù lúc trước anh bởi vì cô lừa dối, hung hăng đánh trả cô, không cần cô, nhưng đáy lòng cô vẫn là tồn tại ảo tưởng, ảo tưởng một ngày nào đó, anh có thể tha thứ cho cô. Ảo tưởng có một ngày, cô còn có thể ở cùng với anh.
Có loại tình yêu, là yêu ngưỡng mộ, nhưng có loại tình yêu, là muốn yêu cả đời.
Cô từng vì phần tình yêu ngưỡng mộ kia, cam nguyện hy sinh nhiều như vậy, bây giờ đây, cô vì phần tình yêu muốn qua cả đời này, sao lại luyến tiếc hy sinh như vậy?
Có nước mắt từ đáy mắt Trình Thanh Thông, chậm rãi chảy xuôi xuống.
Cô rất khổ sở, cô khổ sở không phải bởi vì cả đời của mình liền bị hủy như vậy, cô khổ sở là vì từ nay về sau ảo tưởng Tần Dĩ Nam có thể tha thứ cho cô, ảo tưởng Tần Dĩ Nam có thể ở cùng một chỗ với cô, sẽ không thể thực hiện nữa.
Ảo tưởng của cô, chỉ có thể là ảo tưởng.
Trình Thanh Thông hung hăng cắn chặt góc chăn, mới dám để cho chính mình càn rỡ khóc lên.
Cô sợ mẹ Trình nghe được tiếng khóc, khóc rất kiềm nén, khóc đến toàn thân đều cuộn tròn ở trên giường, khóc đến cuối cùng thật sự không còn khí lực, cô mới xoa xoa gò má lung tung, ngồi dậy, sau đó liền lấy điện thoại di động, nhấn tên Kim Trạch, nhanh chóng đánh một hàng chữ ở phía trên, không có chút xíu do dự và dừng lại liền gửi đi.
Phản ứng của cô rất quyết tuyệt, giống như tất cả tâm cô bằng lòng hy sinh vì Tần Dĩ Nam cũng rất quyết tuyệt.
Nội dung cô gửi cho Kim Trạch là: "Điều kiện của anh, tôi đáp ứng."
Có lẽ khoảng hai mươi phút sau Kim Trạch liền hồi âm cho Trình Thanh Thông, nội dung giống như tin nhắn của Trình Thanh Thông, dứt khoát trực tiếp: “Số chứng minh thư.”
Tuy Trình Thanh Thông không biết Kim Trạch muốn số chứng minh thư làm cái gì, nhưng vẫn gửi qua cho anh mười tám con số.
Lần này Kim Trạch trả lời rất nhanh: “Tôi đặt vé máy bay cho em, chuyến bay buổi trưa ngày mai, bay Thượng Hải, đến sân bay sẽ có người đón em.”
Trình Thanh Thông vừa xem xong dòng tin nhắn này, dòng tin nhắn kế tiếp của Kim Trạch liền xuất hiện ở trên màn hình điện thoại di động: “Chỉ cần em được người tôi phái đi đón được, anh ta sẽ lập tức điện thoại cho tôi, sau khi nhận được điện thoại, tôi liền lập tức phân phó ngân hàng chuyển tiền cho Tần Dĩ Nam.”
Nhà Kim Trạch, đúng thật là ở Thượng Hải.
Trình Thanh Thông nhìn màn hình điện thoại di động chăm chú một lúc lâu mới đáp: “Tôi biết rồi.”
Kim Trạch không trả lời lại cho cô, Trình Thanh Thông vừa định xóa sạch ghi chép tin nhắn, điện thoại di động liền chấn động một cái, là tin nhắn của Kim Trạch: “Tối ngày mai tôi bay đến nước Pháp, một tuần sau trở về Thương Hải, trong thời gian một tuần này, chỉ cần em không rời khỏi Thượng Hải, tùy em làm cái gì, ngày mai người đón em sẽ cho em một tấm thẻ, tiền bên trong tùy tiện xài. Ngoài ra, tôi sẽ dàn xếp cho em một chỗ ở tại Thượng Hải, buổi tối một tuần sau, tôi sẽ đi qua, em chuẩn bị cho tốt.”
Buổi tối một tuần sau, tôi sẽ đi qua, em chuẩn bị cho tốt... Chuẩn bị cho tốt... Bốn chữ kia rốt cuộc đại biểu cái gì, Trình Thanh Thông không phải không biết, sắc mặt cô chợt tái nhợt, điện thoại di động trong tay trượt nặng từ đầu Ng'n t đến trên giường.
Đầu óc cô trống không rất lâu, mới nhặt điện thoại di động lên, trả lời cho Kim Trạch một chữ “Ừ”, sau đó liền xóa bỏ tin nhắn. -
Chuyến bay mẹ Trình vào sáng sớm, năm giờ sáng liền phải xuất phát, ăn cơm tối không bao lâu liền nhập mộng.
Tần Dĩ Nam còn chưa có trở lại, hai ngày nay cô thiếu giấc ngủ nghiêm trọng, nhưng lại không có chút xíu buồn ngủ, ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sofa, mở ti vi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bóng đêm tối om ngoài cửa sổ. Vào khoảng chín giờ, điện thoại di động của Trình Thanh Thông vang lên, là một tin nhắn, Kim Trạch gửi tới, chụp là chỗ ký tên một phần hợp động, phía trên là tên của Tần Dĩ Nam và Kim Trạch, ở song song cùng một chỗ.
Ngoại trừ bức ảnh này, Kim Trạch không gửi tới một chữ, nhưng Trình Thanh Thông lại hiểu ý tứ của anh.
Anh này là đang nói với cô, anh làm xong giao hẹn của bọn họ, nhắc nhở cô nhớ ước hẹn của cô.
Một giây trước Trình Thanh Thông vừa xóa sạch tin nhắn, sau một giây cửa phòng khách liền truyền tới tiếng vang nhập mật mã vào.
Trình Thanh Thông để điện thoại di động xuống, đứng lên từ trên ghế sofa, còn chưa đi hai bước, cửa liền bị đẩy ra, Tần Dĩ Nam đi vào.
Bước chân của anh thoạt nhìn có chút không ổn định, đứng ở chỗ cửa nhà, vịn tủ giày, lung la lung lay kéo giày.
Trình Thanh Thông nhăn mày một chút, rất nhanh liền phản ứng kịp Tần Dĩ Nam đây là uống R*ợ*u, cô bước nhanh đi đến trước mặt anh, cúi người xuống, giúp anh cởi bỏ dây giày, sau đó lấy dép lê từ trong tủ giày ra, bày biện ở trước mặt anh.
Trình Thanh Thông ngồi xổm rất lâu, thấy Tần Dĩ Nam vẫn không có động tĩnh, có chút buồn bực ngẩng đầu lên một chút, nhìn thấy người đàn ông cúi đầu, đang bình tĩnh nhìn mình chăm chú.
Tuy rằng toàn thân anh đều là mùi R*ợ*u, nhưng ánh mắt lại rất rõ ràng, bên trong sáng rỡ ôn nhuận thân thiện, Trình Thanh Thông nhìn đến tim đột nhiên liền nhảy sót nửa nhịp.
Anh và cô nhìn nhau rất lâu, anh mới thu tầm mắt, cởi giày ra, đổi dép lê.
Theo cử động của anh, cô cũng tỉnh táo lại theo, đứng dậy từ dưới đất, đi theo phía sau lưng hơi không ổn định của anh, đi vào trong phòng ngủ chính.
Tần Dĩ Nam đứng ở bên giường, thân hình lay động *** khoác âu phục ra, liền bước vào phòng tắm.
Chờ đến khi bên trong truyền tới tiếng nước chảy, Trình Thanh Thông mới xoay người đi ra phòng ngủ chính, đi phòng ăn rót một ly nước ấm.
Tần Dĩ Nam tắm rửa xong đi ra, đầu tóc còn chưa có lau, trực tiếp nằm ở trên giường.
Trình Thanh Thông sợ anh cảm lạnh, vội vàng vào phòng tắm, lấy một tấm khăn lông khô ra, giúp Tần Dĩ Nam thấm đi nước trên tóc, lại lấy máy sấy tới đây, giúp anh sấy khô từng chút một.
Tần Dĩ Nam vẫn luôn không ngăn trở Trình Thanh Thông bận rộn, anh nhắm mắt lại, nhìn như ngủ, trên thực tế ý thức thanh tỉnh đáng sợ, thậm chí anh còn có thể cảm nhận rõ ràng lúc đầu Ng'n t của cô xuyên qua tóc anh mang theo một cảm giác thoải mái rất nhỏ nhặt.
Sau khi sấy khô tóc, Trình Thanh Thông rút gối bị tẩm ướt đi, lần nữa nhét một cái gối mới dưới đầu Tần Dĩ Nam, sau đó đứng dậy, kéo đệm chăn, che ở trên người anh.
Tần Dĩ Nam chưa từng mở to mắt một chút, vẻ mặt anh thoạt nhìn bình tĩnh ôn hòa, Trình Thanh Thông đánh bạo nhìn chằm chằm quan sát anh một lát, sau đó cúi người cầm máy sấy được cô để ở một bên lên, lúc vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, cổ tay lại bị Tần Dĩ Nam một phát bắt được.
Thân ảnh Trình Thanh Thông cứng đờ một chút, chậm rãi quay đầu.
Người đàn ông vẫn nhắm mắt lại, trong miệng đang nói chuyện, bởi vì âm thanh rất thấp, Trình Thanh Thông không có nghe rõ, cô “hả?” mtiếng, thấy Tần Dĩ Nam còn đang lẩm bẩm lộn xộn, liền hơi cúi đầu, lúc này cô mới nghe rõ ràng lời nói trong miệng anh: “Hôm nay tôi rất vui vẻ...”
“... Cô biết không, tôi suýt nữa cho rằng, lần này tôi muốn xong rồi... Không nghĩ tới, trời cao cho tôi thời cơ tốt như vậy, cho nên để cho một nhà đầu tư chạy đi, lại lấy đến một Phong Đầu càng tốt hơn...”
Anh luôn nói không ngừng, giống như là đang nói lời say.
Trình Thanh Thông từng gặp bộ dáng Tần Dĩ Nam say đến rối tinh rối mù, cô biết lúc này anh nhiều nhất là có chút say ngà ngà, chẳng hề nghiêm trọng, nếu không sẽ không nói đến trật tự rõ ràng như vậy.
“... Tôi đã rất lâu không có sảng khoái như vậy, sau khi nhận được số tiền kia, sản phẩm liền có thể chính thức lên dây chuyền rồi... Tôi tin tưởng sản phẩm của tôi có thể nhận được sự công nhận của mọi người...”
Tần Dĩ Nam nói nói, bỗng nhiên cổ tay dùng sức một cái, bỗng chốc kéo Trình Thanh Thông ngã vào trong lòng anh.
“... Có lẽ qua một hai năm, công ty liền có thể đưa ra thị trường...”
Trình Thanh Thông cảm giác được, Tần Dĩ Nam rất vui vẻ, cũng rất H**g phấn, cô dán ở ***g *** của anh, nghe nhịp tim của anh, uốn cong khóe môi một chút, nhưng hốc mắt của cô lại chua xót lên.
Anh vui vẻ là được rồi, anh vui vẻ là được rồi... Điều này nói rõ cô trả giá là xứng đáng...
Tần Dĩ Nam vẫn không có mở to mắt, anh dựa vào giác quan làn môi, chuyển đầu đến bên tai Trình Thanh Thông, dán làn môi lên lỗ tai cô, mang theo vài phần thỏa mãn than thở: “Em có cảm thấy rất cao hứng thay tôi không?”
Anh không đợi cô hồi đáp, lại truy hỏi lên: “Có hay không? Có hay không?”
Trình Thanh Thông áp chế sương mù nơi đáy mắt, rất nhỏ giọng nói: “Có.”
Cô sợ anh không nghe rõ, dừng một chút, tiếp tục nói: “...Em rất cao hứng cho anh...”
Trình Thanh Thông vừa dứt lời, môi Tần Dĩ Nam liền dọc theo gò má từ bên tai cô, trượt đến trên môi cô, hơi ma sát hai cái, liền đột nhiên ngậm chặt môi cô.
Trình Thanh Thông kinh hãi khiếp sợ bỗng chốc mở to hai mắt.
Trình Thanh Thông kinh hãi khiếp sợ bỗng chốc mở to hai mắt.
Tuy rằng anh và cô có đến vài lần *** thân thiết, nhưng đây lại là lần thứ ba anh hôn cô.
Lần đầu tiên là anh uống say, anh coi cô như Tống Thanh Xuân.
Lần thứ hai là ở trên sườn núi, anh mang cô đi ngắm sao, cố ý dẫn hoặc cô trầm mê nên hôn cô.
Đay là lần thứ ba...
Hai lần trước đều là ý đồ riêng, nhưng lần này...
Trình Thanh Thông cảm giác được anh hôn cô càng lúc càng cực nóng, càng lúc càng điên cuồng, cô khẩn trương đến không dám thở, mãi cho đến khi cô sắp ngạt thở, anh mới ngừng lại, anh dán lên môi cô không rời đi, cô ngây ngốc mở miệng thở sâu, chọc cho anh cười trầm thấp lên, sau đó chậm rãi lại cắn chặt môi cô, hôn đến đặc biệt dịu dàng tinh tế tỉ mỉ, rất có kiên nhẫn dùng đầu lưỡi của anh khiêu khích đầu lưỡi của cô.
Nhiệt độ trên người anh và cô dần dần bắt đầu lên cao, anh ấn eo cô, liều mạng dán lên trên người cô, thân thể cô mềm mại, thúc đẩy lực đạo *** thỏa thích môi cô của anh bắt đầu gia tăng. Tay anh không thành thật từ cổ tay của cô, trượt vào *** cô, anh vuốt ve *** cô, khiến cho thân thể cô không ngừng run rẩy nhỏ.
Không khí càng lúc càng kiều diễm, môi Tần Dĩ Nam hướng về cổ Trình Thanh Thông, một đường dời xuống, hô hấp của anh bắt đầu trở nên dồn dập, anh đắm chìm ở trong tốt đẹp không có cách gì tự giải thoát ra của cô, anh không cầm lòng nổi dán lên *** mềm mại của cô, thì thào ra tiếng: “Thanh...”
Anh chỉ là gọi một chữ, âm thanh liền bỗng dưng biến mất không còn tăm hơi, môi anh dừng lại động tác trên *** cô.
Anh thế nhưng suýt nữa không khống chế được hô lên “Thanh Thông”, sao anh lại gọi tên cô... Anh điên rồi sao?
Tần Dĩ Nam nuốt hai ngụm nước bọt, hơi tách rời môi ra khỏi *** cô một chút khoảng cách, anh cảm giác được thân thể mình tràn ngập khát vọng với cô, anh nỗ lực kiềm nén xúc động của mình, làn môi mím chặt trầm tư một lát, bỗng nhiên liền ngẩng đầu, tiến đến bên tai cô, cắn dái tai cô, cảm nhận thân thể cô càng trở nên mềm nhũn, sau đó lần nữa thốt ra: “Thanh Xuân...”
Anh rõ ràng cảm giác được thân thể cô trong *** giống như hóa đá, chợt trở nên vô cùng cứng đờ.
Anh giả bộ không phát giác ra, tiếp tục cắn môi cô, lẩm bẩm một câu: “... Thanh Xuân.”
Thân thể cô đột nhiên khẽ run rẩy, tay liền nắm chặt gối đầu ở dưới đầu anh.
“Thanh...” Tần Dĩ Nam tiếp tục lẩm bẩm chữ này lần thứ ba, sau đó liền giả vờ say ngà ngà đột kích, không nhúc nhích nữa.
Anh nỗ lực khiến cho hô hấp của mình trở nên đều đặn, trở nên lâu dài, liền giống như là ngủ say.
Không biết qua bao lâu, cô gái nằm sấp ở trên người anh, nhẹ nhàng giãy thoát từ trong lòng anh.
Lúc cô đứng lên, có hai giọt nước mắt nện ở trên mặt anh, tay anh giấu ở trong chăn đệm đột ngột nắm chặt khăn trải giường, nỗ lực duy trì bộ dáng an tĩnh ngủ say của mình.
Anh có thể cảm giác cô đứng ở bên giường một lát, sau đó mới xoay người, lặng lẽ rời đi.
Anh nghe thấy cô đi đến ban công, sau đó là tiếng vang cửa kính lùa bị nhẹ nhàng kéo ra, có gió đêm từ từ thổi tới, cửa rất nhanh liền được đóng lại, trong phòng rơi vào một mảnh yên tĩnh kỳ lạ.
Lúc này Tần Dĩ Nam mới chậm rãi mở mí mắt ra, ánh mắt anh nhìn chằm chằm trần nhà hết sức phức tạp.
Thẳng đến vừa rồi anh mới kinh ngạc phát hiện, anh lấy được hợp đồng đầu tư của Kim Dực, tối nay liền mở tiệc chúc mừng với nhân viên trong công ty, nhưng vừa bắt đầu không bao lâu, anh liền rời khỏi tiệc chúc mừng, nói tài xế đưa anh về nhà.
Trên đường về nhà, anh không rõ chính mình sốt ruột trở về như vậy làm cái gì, thẳng đến khi anh đẩy cửa ra, nhìn thấy Trình Thanh Thông ngồi xổm ở trước mặt anh cởi dây giày ra cho anh, đặt dép lê, anh mới rõ ràng, sở dĩ mình sốt ruột trở về như vậy, là muốn chia sẽ vui sướng của anh với cô.
Anh muốn nói với cô, anh thành công lấy được đầu tư của Kim Dực, sản phẩm của anh có thể lên dây chuyền đúng hẹn, công ty anh biến nguy thành an...
Anh ý thức được ý nghĩ chân thật của mình, giống như chạy trối ૮ɦếƭ khi cô ngủ say bên cạnh vào sáng sớm, đáy lòng tràn ngập kinh hoảng.
Anh vội chuyển dời tầm mắt nhìn cô chằm chằm, đổi dép, liền nhanh chóng đi vào phòng ngủ, đi nhà vệ sinh.
Mượn tắm rửa, tâm anh thật vất vả mới lắng xuống được.
Mấy ngày nay anh gần như đều không có nghỉ ngơi, ngâm tắm nước nóng, đều bức ra mệt nhọc toàn thân của anh. Anh tắm rửa xong, đến tóc cũng lười phải lau, trực tiếp nằm xuống ở trên giường.
Nhưng cô lại kiên nhẫn và thân thiết lau tóc sấy tóc cho anh... Một loạt cử động này của cô, lần nữa quấy trộn tâm anh đến long trời lở đất, anh không khống chế được liền kéo cô đến trong ***, nói liên miên cằn nhằn.
Anh cho rằng anh giả thành bộ dáng say R*ợ*u, nói ra ý nghĩ trong đáy lòng anh với cô, anh liền sẽ không lo lắng như vậy nữa, nhưng anh không nghĩ tới, anh chẳng những hôn cô, còn thiếu một chút nữa liền gọi tên cô.
Anh bị chính mình như vậy dọa đến, anh không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì, có lẽ anh là sợ bị cô nhìn ra nội tâm quấn quýt của anh, cũng có lẽ anh sợ sẽ hối hận vì lúc trước một lòng một dạ tàn nhẫn đánh trả cô, tóm lại anh rất sợ hãi, anh cũng rất chán ghét loại sợ hãi này, cho nên anh nghĩ cũng không nghĩ tới liền lựa chọn thủ đoạn tàn nhẫn nhất, quyết định chấm dứt tất cả chuyện này.
Anh rất hèn hạ rất vô sỉ gọi tên Tống Tống.
Anh nghĩ, vậy cô khẳng định sẽ ૮ɦếƭ tâm. Anh nghĩ, ngày mai sau khi mẹ Trình đi, anh và cô liền hoàn toàn không còn quan hệ gì rồi.
Anh nghĩ, sau này khẳng định anh cũng sẽ không có loại sợ hãi vừa rồi nữa.
Nhất định sẽ như anh nghĩ vậy, tuyệt đối sẽ như anh nghĩ vậy.
Tần Dĩ Nam không ngừng khẳng định với chính mình ở dưới đáy lòng, anh nỗ lực khiến cho chính mình quên mất vừa đau đớn lưu lại khi nước mắt của cô gái rơi ở trên mặt mình vừa rồi, anh nỗ lực khiến cho chính mình xem nhẹ cô gái đứng ở trên sân thượng đó, anh nỗ lực khiến cho chính mình không có nghe thấy cô gái trốn tránh ở trên sân thượng len lén nức nở, anh nỗ lực khiến cho buồn ngủ và uể oải của mình cuốn lấy toàn thân mình, anh nỗ lực nhắm mắt lại, cố gắng khiến chính mình nhập mộng.
Anh ở trong mộng, còn không quên nói với chính mình, tất cả hết thảy, nhất định sẽ như anh nghĩ vậy, tuyệt đối sẽ như anh nghĩ vậy. -
Lúc Trình Thanh Thông trở về từ trên ban công, đã là hai tiếng sau.
Tần Dĩ Nam sớm đã rơi vào giấc mộng, trong phòng rất ấm áp, nhưng cô lại cảm thấy còn muốn lạnh hơn trên ban công một chút.
Đôi mắt sưng đỏ của cô nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam trên giường rất lâu, mới bước đi đến cạnh giường. Cô nhìn chăm chú dung nhan ngủ say của anh, nước mắt thật vất vả mới ngừng lại, tách tách tách lại rơi xuống.
Cô chậm rãi quỳ ở cạnh giường, đưa tay ra, rất cẩn thận rất cẩn thận chạm gò má anh một cái.
Cô nghĩ, đây sợ là một lần cuối cùng trong đời cô có thể chạm vào anh đi.
Dĩ Nam... Thực xin lỗi... Lúc trước em không nên vì đại BOSS coi anh thành công cụ, lợi dụng anh... Càng không nên dùng cái gọi là đứa bé của anh không còn để tới lừa dối anh... Thật rất xin lỗi...
Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi...
Trình Thanh Thông không biết dưới đáy lòng của mình yên lặng lẩm bẩm bao nhiêu lần “Thực xin lỗi”, đến cuối cùng trong miệng cô đều nhẹ nhàng thấp giọng lẩm bẩm ra tiếng: “Thực xin lỗi...”
...
Vào giây phút đầu Ng'n t Trình Thanh Thông chạm vào gò má của mình, Tần Dĩ Nam liền tỉnh lại từ trong mộng.
Đầu Ng'n t của cô ngừng ở trên gò má anh, không hề nhúc nhích chút nào.
Cô không có phát ra một chút tiếng vang, anh không có mở to mắt, anh không nhìn thấy vẻ mặt cô, cũng không biết cô đang làm một cái gì.
Trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh đến lúc Tần Dĩ Nam cho rằng Ng'n t mảnh khảnh đặt trên gò má mình chỉ là một cơn ảo giác của mình, bên tai anh truyền tới tiếng nói run rẩy của cô: “Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Thật rất xin lỗi, Dĩ Nam...”
Tần Dĩ Nam cảm giác được sợi dây nào đó trong đáy lòng của mình giống như là bị người dùng một cây dao cắt đứt, thân thể đột nhiên run lên theo, sau đó cả người liền nín thở.
Cô lẩm bẩm rất nhiều câu “Thực xin lỗi”, lẩm bẩm đến cuối cùng, giọng nói đều nghẹn ngào lên. Có lẽ là cô sợ tiếng khóc đánh thức anh, luôn đang nhẫn nại, mở miệng nói, lời nói liền gián đoạn, âm lượng rất nhỏ, anh bỏ ra rất nhiều sức lực, mới miễn cưỡng nghe rõ ràng.
“... Em biết, anh không thích em... Em cũng biết, lúc trước anh đối tốt với em, chỉ là vì trả thù em...”
Giọng nói của cô run rẩy lợi hại, trong giọng nói mang theo một tia bi thương như có như không, Tần Dĩ Nam nghe đến đáy lòng co rút đau lên theo.
“... Em càng biết, thật ra anh chán ghét em... Chỉ là, em không trách anh... Bởi vì, mới bắt đầu là em không đúng... Cũng bởi vì...” Sau khi Trình Thanh Thông nói đến đây, ngữ khí vấp một cái, nức nở nhỏ nhiều tiếng, mới rất nhẹ giọng nói: “... Em thích anh...” Sở dĩ cô sẽ thích anh, là vì anh từng bước một dụ dỗ, anh đương nhiên biết cô thích anh.
Còn nhớ được lúc trước ở trên sườn núi, anh từng hỏi cô một lần cô thích anh sao? Mới bắt đầu cô hồi đáp cho anh là em không biết.
Về sau là anh uể oải mà lại mất mác nói không biết, vậy chính là không thích? Cô vội vàng nói không, không phải.
Hình như ngoại trừ lần anh và cô nói đến tình cảm đó, đây vẫn là lần đầu tiên cô nói cô nói đến yêu thích.
Tim Tần Dĩ Nam, không chịu khống chế nhảy điên cuồng lên.
“Em em thích thích anh...” Trình Thanh Thông vì không để cho mình khóc ra tiếng, cố ý nói rất thong thả, có lúc còn hội tận lực lặp lại vài chữ một lần.
Giọng nói của cô đặc biệt ôn nhu, mang theo một loại ai oán và tuyệt vọng nói không nên lời: “... Em là thật sự rất rất rất thích anh...”
Tần Dĩ Nam nhìn giống như là an tĩnh ngủ say, chỉ có một mình anh biết, lúc này đáy lòng anh gần như muốn lăn lộn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt không chịu nổi.
Cuối cùng đầu Ng'n t dừng trên gò má anh của cô cũng có động tác, xẹt qua mặt mày anh rất nhẹ rất nhẹ, anh có thể cảm giác được đầu Ng'n t cô run đến rất lợi hại.
Tim anh, theo cử động như vậy của cô, bỗng dưng bắt đầu cảm thấy đau sắc bén.
Anh còn chưa tỉnh lại, liền nghe được giọng nói rất nhẹ mang theo tiếng khóc nức nở của cô nói: “Dĩ Nam... Anh biết không? Thật ra em rất muốn hỏi anh một câu, anh có thể tha thứ cho em không?”
“Nhưng mà...” Anh không khắc chế được mở mắt ra, mượn ánh đèn ngủ mờ nhạt, anh thấy đáy mắt đầy ý cười của cô có nước mắt bi thương cắt qua: “... Em không dám, bởi vì em sợ...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc