Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 105

Tác giả: Diêp Phi Dạ

NỤ HÔN ĐỘNG TÂM
Ba năm trước, lúc anh mở miệng nói những điều kiện này với cô, cô cảm thấy anh quả thực chính là một tên khốn kiếp không thể nói nổi, nhìn áo mũ chỉnh tề văn vẻ lịch sự, kết quả lại là một người không coi ai ra gì, lúc đó cô cảm thấy chính mình bị người sỉ nhục, rất là phẫn nộ, lần đầu tiên trong đời nói lời tàn nhẫn với người khác. Cô nói, anh nghĩ thật tốt đẹp, cô tuyệt đối sẽ không đáp ứng anh loại điều kiện nhục nhã người này của anh!
Anh đối mặt với phẫn nộ của cô, ngược lại bình tĩnh đáng sợ, anh nhún nhún vai với cô, biểu hiện thản nhiên, anh tôn trọng lựa chọn của cô, nhưng anh vẫn giữ lại đề nghị của anh, còn nói với cô, tương lai nếu cô gặp phải chuyện khó xử, chỉ cần cô tìm anh giúp đỡ, miễn là anh có thể làm được, chỉ cần cô đáp ứng điều kiện này của anh, anh liền sẽ giúp đỡ.
Lúc đó, tuy rằng cô không có gia sản bạc triệu, nhưng trôi qua cơm áo không lo, đạo bất đồng bất tương vi mưu, thái độ cô đối mặt với anh, theo lẽ thường cũng tràn đầy sức mạnh, cô trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc đó, cô còn phẫn hận mắng anh ở dưới đáy lòng rất lâu, nói anh coi mình là tổng giám đốc bá đạo trong truyền thuyết, động một chút liền cầm lấy tiền mua phụ nữ!
Lúc đó, cô thật rất kiên định, cho dù trong thành phố lớn có rất nhiều phụ nữ vì có thể sống tốt hơn, đi rất nhiều đường tắt, thậm chí bên cạnh cô cũng có người như vậy, nhưng cô lại luôn không có chút dao động nào.
Cho tới hôm nay... Tần Dĩ Nam gặp phải phiền toái...
Cô quen không ít người có tiền, nhưng những người có tiền kia không thân cũng chẳng quen với cô, không có đạo lý cho cô một số tiền lớn như vậy.
Cô có thể nghĩ có thể tìm đến, liền chỉ có Kim Trạch có mưu đồ với cô.
Kim Trạch chậm rãi uống xong trà trong miệng, nhẹ nhàng đặt tách sứ ở trên bàn trà, đưa ngón tay sạch sẽ thon dài ra, gõ ở phía trên hai cái, sau đó liền lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại đi: "Buổi sáng hôm nay, có phải nhận được điện thoại của một vị tên là Tần Dĩ Nam tiên sinh không? Cô gọi điện thoại cho anh ta, nói tôi cảm thấy rất hứng thú với sản phẩm của anh ta, để cho anh ta chuẩn bị một phần tư liệu chi tiết, tối ngày mai, tôi tự mình hẹn gặp anh ta."
Cúp điện thoại, Kim Trạch chậm rãi thu điện thoại di động từ bên tai về, anh nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông hơi rủ mí mắt, mặt mũi bình tĩnh một lát, mở miệng nói: "Hiện tại tôi không yêu cầu em trả lời tôi, vừa rồi tôi gọi điện thoại, em cũng nghe được, tôi đồng ý gặp Tần Dĩ Nam, trước sáu giờ rưỡi đêm mai, tôi sẽ mang một phần hợp đồng, đúng giờ gặp mặt với anh, về phần phần hợp đồng kia..."
Kim Trạch dừng một chút, giọng nói trở nên hơi mềm mại: "... Thanh Thông, tôi nghĩ, em hẳn phải rõ nhất, làm sao thì tôi mới ký chính thức."
Kim Trạch nói xong, lắc lắc điện thoại di động với Trình Thanh Thông: "... Sáu giờ rưỡi đêm mai, trước khi tôi đặt phòng bao hẹn Tần Dĩ Nam, tôi sẽ cầm điện thoại ra xem tin nhắn một chút, đáp án của em, quyết định vận mệnh của Tần Dĩ Nam."
Kim Trạch cười thân sĩ với Trình Thanh Thông, cất điện thoại di động vào trong túi, tư thế tao nhã đứng lên, vuốt vuốt quần áo, không nhanh không chậm mở miệng: "Được rồi, đêm nay tôi còn có một bữa tiệc, em muốn đi nơi nào, tôi đưa em đi trước."
-
Cuối cùng Trình Thanh Thông vẫn cự tuyệt ý tốt tiễn cô của Kim Trạch, tự mình chận một chiếc taxi trở về nhà Tần Dĩ Nam.
Hôm nay là thứ sáu, gặp phải con đường vào giờ tan tầm, đặc biệt ùn tắc, lộ trình nửa tiếng bình thường, Trình Thanh Thông bị ùn tắc đủ một tiếng hai mươi phút.
Lúc cô tới nơi, mẹ Trình đã chuẩn bị xong cơm tối, mà Tần Dĩ Nam cũng đã tan tầm trở về nhà.
Lúc ăn cơm tối, điện thoại di động của Tần Dĩ Nam vang lên, anh lấy điện thoại di động ra, trước nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, là trợ lý gọi tới.
Tần Dĩ Nam sợ chính mình mở miệng nói một ít từ ngữ phá sản linh tinh, khiến cho mẹ Trình lo lắng, thấp giọng nói câu "Xin lỗi", liền đứng lên, cầm điện thoại di động vào phòng sách.
Cho dù Trình Thanh Thông không biết Tần Dĩ Nam nhận điện thoại của ai, trong điện thoại lại nói nội dung gì, nhưng sau khi Tần Dĩ Nam đi ra từ trong phòng sách, cô có len lén lưu ý đến mi tâm vốn có chút cau chặt của anh đã giãn ra rất nhiều, giống như là nhìn thấy hy vọng gì đó, ngay cả ánh mắt cũng nhiễm lên một chút thần thái, khiến cho người ta nhìn thấy liền lên tinh thần rất nhiều.
Anh đây là nhận được điện thoại bên Kim Trạch sao?
Trình Thanh Thông nắm đũa, hơi hoảng hốt một chút, cúi đầu tiếp tục bới cơm.
...
Sau bữa cơm tối, Tần Dĩ Nam chui vào phòng sách, nhưng cũng không có đi ra nữa.
Trình Thanh Thông thu dọn bàn ăn xong, vẫn ở trong phòng khách bồi mẹ Trình xem ti vi một lát, chờ đến mười giờ sau khi mẹ Trình đi ngủ, cô đi ra từ phòng ngủ phụ, đứng ở cửa nhìn chằm chằm về phía phòng sách, sau đó liền đi vào phòng ăn.
Cô pha một ly cà phê và một bát chè trôi nước, bưng đi về phía phòng sách của Tần Dĩ Nam.
Giống như đưa mì sợi vào tối hôm qua, Trình Thanh Thông sợ Tần Dĩ Nam gặp mình sẽ phiền lòng, vẫn là để khay đựng cà phê và chè trôi nước ở dưới đất, sau đó đứng dậy, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, liền bước nhanh về phòng ngủ chính.
Chỉ là cô còn chưa đi được hai bước, cửa phòng sách phía sau liền bị kéo ra, ánh sáng sáng ngời từ phòng sách chiếu tới sau ót của cô.
Lưng Trình Thanh Thông cứng đờ, bước chân bỗng dưng liền ngừng tại chỗ.
Tuy rằng Trình Thanh Thông không quay đầu lại, nhưng nhìn bóng mờ trên mặt đất, cũng có thể biết Tần Dĩ Nam đang đứng ở cửa phía sau không xa.
Tần Dĩ Nam không có mở miệng nói chuyện, trong nhà an tĩnh đến rối tinh rối mù, Trình Thanh Thông khẩn trương lại luống cuống, ngón tay theo bản năng nắm chặt vạt áo trước ***.
Không khí, bởi vì yên tĩnh, trở nên càng lúc càng kỳ lạ.
Trình Thanh Thông dần dần có chút chịu đựng không nổi kiềm nén như vậy, cô nhắm mắt lại, hung hăng nuốt ngụm nước miếng, vì hòa dịu bất an của mình, chậm rãi quay đầu, kéo nhẹ khóe môi với Tần Dĩ Nam, bởi vì sợ anh lộ ra vẻ mặt không vui, nói ra lời nói chế nhạo, Trình Thanh Thông chỉ nhanh chóng nhìn Tần Dĩ Nam một cái, liền rủ mí mắt xuống, tiếng nói rất nhỏ lên tiếng giải thích: "Mẹ tôi thấy anh rất bận, sợ anh đói, cố ý dặn dò tôi nấu chút đồ ăn khuya cho anh."
Tần Dĩ Nam nhìn Trình Thanh Thông chăm chú, vẫn là một bộ dánh trầm mặc, không mở miệng vạch trần lời nói dối của cô.
Anh biết, ăn khuya là cô tự mình nấu cho anh, hoàn toàn không phải ý tứ của mẹ Trình.
Cô là sợ anh phiền, mới len lén đặt món ăn khuya ở cửa, lập tức né tránh đi?
Nghĩ tới đây, chẳng biết vì sao, Tần Dĩ Nam đột nhiên cảm giác thấy đáy lòng rầu rĩ, có chút chua xót.
Trình Thanh Thông bị Tần Dĩ Nam luôn bảo trì an tĩnh, chọc cho đáy lòng càng trở nên bất ổn, nhiều lần cô muốn ngẩng đầu nhìn xem anh có phải rất tức giận không, nhưng lại không có can đảm, cô cắn môi dưới, miễn cưỡng chống đỡ một lát ở trước mặt anh, thật sự chịu không nổi liền muốn mở miệng nói "Cô về phòng trước", kết quả vừa động môi một chút, người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng, ngôi nhà ở trong đêm khuya yên tĩnh, âm thanh có vẻ đặc biệt ôn hòa mềm mại: "Tôi muốn đi nhà vệ sinh một chuyến, cô giúp tôi bưng bữa ăn khuya vào phòng sách đi."
Trình Thanh Thông bỗng chốc sững sờ, cho rằng chính mình xuất hiện nghe nhầm.
Trình Thanh Thông bỗng chốc sững sờ, cho rằng chính mình xuất hiện nghe nhầm.
Anh lại sẽ dùng ngữ khí bình tĩnh hòa nhã như vậy nói chuyện với cô...
Trình Thanh Thông cúi đầu rất lâu, vẫn không dám đi nhìn Tần Dĩ Nam, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Người đàn ông ngoại trừ thoạt nhìn rất mỏi mệt, trên trán hoàn toàn không giống như đối mặt với cô vào ngày thường, có ghét bỏ và trào phúng mà cô sợ nhất kia, ánh mắt anh nhìn cô là một mảnh trong veo, vẫn là dáng dấp lần đầu cô gặp mặt quen biết và dần dần yêu thích kia.
Trình Thanh Thông nhìn Tần Dĩ Nam thất thần, cô cũng không dám nhúc nhích một chút, rất sợ vừa không cẩn thận, ảo giác trước mặt liền bị đánh tan, mặt mày ôn nhuận của người đàn ông biến thành giống như lợi kiếm giấu độc.
Tần Dĩ Nam thấy Trình Thanh Thông nhìn mình chằm chằm, mơ hồ một lúc lâu, hơi chớp mắt với cô, trầm thấp mở miệng, âm điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói một tiếng: "Cám ơn."
Sau đó đứng tại chỗ một lát, liền vòng qua cái khay trên mặt đất, đi đến nhà vệ sinh.
Đèn nhà vệ sinh sáng lên, cửa nhà vệ sinh đóng lại, lúc này Trình Thanh Thông mới hậu tri hậu giác kinh hãi lấy lại tinh thần.
Anh vừa mới ôn tồn nói chuyện với cô? Hơn nữa còn là hai câu? Tuy rằng câu thứ hai chỉ là một câu cám ơn đơn giản?
Rốt cuộc có phải cô đang nằm mơ không?
Trình Thanh Thông âm thầm bấm bắp đù* mình một cái, bởi vì lực đạo quá ngoan quá mạnh, đau đớn khiến cho mi tâm của cô hung hăng nhăn lại, suýt nữa không khống chế được kinh hãi hô ra tiếng.
Hóa ra cô không phải là đang nằm mơ, anh lại có thể thật dùng vẻ mặt ôn hòa để nói chuyện ...
Kích động giống như mưa rền gió dữ, bỗng chốc bao phủ từ trên xuống dưới khắp toàn thân Trình Thanh Thông, khiến cho đáy mắt nhanh chóng hội tụ một tầng sương mù, tốc độ tim đập của cô đã nhanh hơn, cô thích thú nhịn không được liền giương cong khóe môi, nước mắt lại lăn xuống từ khóe mắt.
Trong phòng vệ sinh truyền tới âm thanh bồn cầu bơm nước, Trình Thanh Thông vội vàng thu lại tinh thần, bước nhanh đi đến ngưỡng cửa phòng sách, khom người, bưng khay lên, đi vào trong phòng sách.
Cô còn chưa đi đến trước bàn sách, Tần Dĩ Nam liền đi ra từ phòng vệ sinh, bước vào phòng sách.
Trên bàn sách của anh chất đầy đủ kiểu văn kiện, Trình Thanh Thông miễn cưỡng tìm một chỗ trống để cái khay xuống, sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam.
Anh vẫn là bộ dáng rất ôn hòa kia, không có bất kỳ dấu vết chuyển biến tức giận và không vui lòng nào, mặc dù như thế, đáy lòng Trình Thanh Thông vẫn không có đáy, cô chỉ nhìn anh một cái, liền nhanh chóng rủ tầm mắt xuống, cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Ăn khuya thừa dịp ăn nóng đi, nếu không sẽ nguội."
"Ừ." Tần Dĩ Nam khẽ gật đầu, kéo ghế làm việc ra, ngồi xuống.
Thái độ không tức giận của anh, khiến cho sợ sệt của Trình Thanh Thông biến mất một chút, cô vừa thấy anh đồng ý, lập tức liền bưng chè trôi nước đến trước mặt anh, còn lấy một cái muỗng đưa tới trong tay anh.
Lúc trước khi anh và cô kết hôn, anh khó tránh sẽ bận làm việc vào ban đêm, chậm chạp không thể đi ngủ, cô sẽ luôn nấu các loại ăn khuya cho anh, đưa đến phòng sách của anh. Chẳng qua lúc đó, gan cô lớn hơn bây giờ rất nhiều, không phải len lén để thức ăn khuya xuống, gõ gõ cửa liền nhanh chóng né tránh, lúc đó cô sẽ nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa phòng sách anh ra, đi vào. Nếu anh bận, cô liền đứng yên tĩnh chờ ở một bên, nếu anh không bận, cô liền bảo thừa dịp ăn nóng như vừa rồi.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm muỗng Trình Thanh Thông đưa tới trước mắt mình, hốt hoảng một trận, mới thu hồi tinh thần.
Lúc anh giơ tay lên nhận lấy muỗng, chạm vào đôi mắt to đen nhánh trong suốt của cô đang nhìn chằm chằm anh, anh nhìn thấy một chút bất an từ đáy mắt đó, có lẽ là sợ anh đi.
Trước khi anh chưa kết hôn với cô, ấn tượng của anh với cô, là có thể làm trợ lý lý trí của xí nghiệp Tô thị.
Sau khi kết hôn, anh mới biết, thật ra cô không có khác gì Tống Tống, trong xương chính là một nữ sinh nhỏ, thích quần áo hồng nhạt, thích trang sức xinh đẹp, lúc nhận được kinh hỉ cũng sẽ cười vui vẻ, giống như là một đứa bé.
Mà hiện tại, từ sau khi cô ly hôn với anh, mỗi lần cô đơn độc đối mặt với anh, đáy mắt sẽ luôn là loại ánh mắt kinh sợ này, người trở nên rất trầm tĩnh, không hoạt bát và sinh khí giống như lúc trước.
Tần Dĩ Nam cảm thấy mình giống như là trúng tà, đêm nay luôn không hiểu ra sao cả nghĩ đến trước đây, thậm chí anh còn trúng tà sau khi nuốt một ngụm chè trôi nước vào bụng, ngẩng đầu, hơi kéo khóe môi một chút với cô.
Ý cười của anh không rõ ràng, nhưng nó đủ cho cô biết anh cười với cô, cô bỗng chốc lại biến thành bộ dáng anh vừa bảo cô bưng đồ ăn khuya vào phòng sách kia, khuôn mặt không dám tin tưởng.
Nhưng mà lần này, cô rất nhanh liền lấy lại tinh thần, không giống như lúc vừa ở cửa phòng sách, ngây ngốc một lúc lâu.
Anh nhìn ra được cô rất kích động, rồi lại không dám biểu hiện ra ngoài, cô cúi đầu, nhìn thấy trong cái gạt tàn thuốc đều đầy tàn thuốc, liền bưng giúp anh đổ vào trong thùng rác, bước chân cô bước trở về, linh động giống như là tinh linh, mơ hồ có thần thái hoạt bát giống như ở trước mặt anh vào lúc trước.
Anh lại nói với cô, lại cười với cô, gan cô lớn hơn rất nhiều, giúp anh thu dọn phòng sách hỗn loạn một chút, sau đó lúc anh đối diện với một bàn văn kiện bận rộn, cô còn hỏi một câu: "Đầu tư của công ty, rất phiền toái sao?"
Nghe đến câu hỏi này, Tần Dĩ Nam bỗng chốc ngây ngẩn, có chút buồn bực làm sao cô biết được.
Trình Thanh Thông giải thích đơn giản: "Tôi nghe đồng nghiệp trước đây nói."
Cũng đúng, cô có không ít đồng nghiệp đều là trong khu vực thương mại, việc tốt không ra tới cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, cô biết cũng không kỳ quái... Tần Dĩ Nam rũ mắt xuống, tiếp tục chỉnh sửa văn kiện, chỉ là trong miệng vẫn mở miệng nói với cô: "Còn may, không hoàn toàn đến mức người lạ, ngày mai đầu tư Kim Dực hẹn tôi gặp mặt, hiện tại tôi phải muốn chỉnh sửa tư liệu suốt đêm."
Đầu tư Kim Dực, chính là Kim Trạch. nguồn : Thichtruyen.com
Quả nhiên, giống như cô đoán, điện thoại anh nghe vào buổi tôi, là bên Kim Trạch gọi tới ...
"Vậy thì tốt? Công ty bọn họ cũng rất không tệ, mấy năm nay đầu tư rất nhiều xí nghiệp..." Trình Thanh Thông giả vờ thành một bộ dáng nói chuyện phiếm, nói đơn giản hai câu, sau đó nhìn thoáng qua văn kiện chất đầy bàn của Tần Dĩ Nam: "... Đêm nay anh muốn chỉnh sửa những thứ này sao?"
Tần Dĩ Nam thật là bận điên, "ừ" một tiếng rất nhạt, liền lật mở một phần văn kiện khác ra.
Trình Thanh Thông xuất thân là thư ký, lúc trước khi Tần Dĩ Nam mới lập công ty, về nhà cũng thường xuyên bận như vậy, lúc đó cô thấy anh hơn nửa đêm cũng không thể đi ngủ, sợ anh vừa xuất viện, thân thể chịu không nổi, sẽ hỏi anh có muốn cô giúp đỡ hay không.
Dần dà, anh liền bị cô dưỡng ra thói quen, mỗi lần anh bận đến thật sự một mình lo không hết được, sẽ gọi cô tới giúp đỡ.
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm văn kiện cao như một ngọn núi nhỏ, ngẫm nghĩ, lên tiếng hỏi: "Có cái gì cần tôi giúp một tay không?"
Hiện tại rốt cuộc không phải là trước đây, đến chủ động mở miệng giúp đỡ, vẫn là nói có chút niềm tin không đủ, Trình Thanh Thông cắn khóe môi một chút, lại nói: "Trước đây lúc tôi ở Tô thị, đã từng giao thiệp với đầu tư Kim Dực, tôi hiểu rõ một ít tình huống bên họ, có thể giúp anh."
Động tác lật xem văn kiện của Tần Dĩ Nam có vẻ hơi chần chờ, anh nhìn chằm chằm văn kiện, không có ngẩng đầu, ánh mắt lại trở nên hơi hốt hoảng, anh mơ hồ giống như nghe thấy lời Trình Thanh Thông đã từng nói với anh: "Dĩ Nam, em giúp anh xử lý cái này nha, em am hiểu nhất đó."
"Còn có cái này, Dĩ Nam, đối với em mà nói không thể đơn giản hơn, trước đây lúc em ở xí nghiệp Tô thị, không biết xử lý qua bao nhiêu phần văn kiện tương tự rồi, nhắm mắt cũng có thể làm đến tốt nhất."
"Dĩ Nam, những thứ này em đều đã xử lý xong, anh bận xong rồi sao? Còn cái gì có thể chia cho em làm không?"
"Dĩ Nam..."
Lúc bọn họ vừa mới kết hôn, cô đều gọi anh là Tần tiên sinh hoặc là Tần Dĩ Nam, về sau, có lần không biết thế nào, anh liền buột miệng nói ra gọi cô là Thanh Thông, sau khi hô xong anh và cô còn sững sờ, không khí trở nên đặc biệt ái muội, mặt cô càng lúc càng hồng, sợ là đang ngượng ngùng, đứng lên liền muốn rời đi, lại bị anh đưa tay ra nắm cổ tay của cô, kéo cô ngồi trở lại trước mặt anh, sau đó anh nói với cô, lý do công bằng, về sau em cũng gọi tên anh ít đi một chữ đi, gọi anh là Dĩ Nam.
Cô nghe được lời nói của anh, mặt trở nên càng đỏ, cúi đầu, không nói một lời.
Lúc đó anh một lòng nghĩ muốn trả thù cô, muốn nhìn một chút rốt cuộc lực ảnh hưởng của anh với cô lớn bao nhiêu, liền ấm giọng ôn khí dỗ cô gọi anh một tiếng Dĩ Nam thử xem, cuối cùng cô chịu không được chậm rãi dỗ dành của anh, giọng nói rất nhẹ đọc một câu Dĩ Nam.
Sau khi anh nghe được, cười trầm thấp ra tiếng, nhìn như rất thích thú, trên thực tế lúc đó anh thấy bộ dạng e lệ rụt rè của cô, đáy lòng có chỉ là cười lạnh trào phúng.
Có lẽ chính là bắt đầu từ lúc đó, cô sửa miệng, mỗi ngày đều gọi anh là Dĩ Nam Dĩ Nam, cô dần dần ở trước mặt anh nhiều hơn, có chút bực tức cũng thích phát tiết với anh.
Anh mỗi lần đều giả vờ ra bộ dáng rất kiên nhẫn, nhìn giống như là đắm chìm ở trong đó, thật ra chỉ có mình anh biết, lúc đó anh luôn bảo trì tư thế tỉnh táo nhất, thờ ơ lạnh nhạt cô từng chút một rơi vào trong cạm bẫy anh bố trí.
Tần Dĩ Nam trầm mặc, rất lâu sau cũng không nói tiếp, Trình Thanh Thông cho rằng anh đây là cự tuyệt không tiếng động, loại vui sướng hiện ra bởi vì anh lại ôn hòa nói chuyện và cười nhạt với cô, nhất thời tiêu tán sạch sẽ khô ráo, cô lúng túng cắn cắn môi dưới, lui về sau một bước, mở miệng, giọng nói nghe rất mềm mại, nhưng lại pha lẫn một chút mất mác nhàn nhạt: "... Vậy anh bận trước đi, tôi về phòng nghỉ ngơi."
Tần Dĩ Nam bị lời Trình Thanh Thông mở miệng nói lần nữa cắt đứt trầm tư, anh bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Trình Thanh Thông, cô gái đúng lúc xoay người lại, bóng lưng đi về phía ngưỡng cửa phòng sách có vẻ đặc biệt cô đơn suy sụp.
Chẳng biết vì sao, đáy lòng Tần Dĩ Nam tuôn ra một cỗ không nhẫn tâm, lý trí của anh còn chưa hiểu rõ nguyên nhân, cảm tính đã thúc đẩy anh làm ra hành động, lấy mấy phần văn kiện, mở miệng: "Làm phiền cô."
Trình Thanh Thông dừng bước lại, không thể tưởng tượng nổi quay đầu, nhìn văn kiện trong tay Tần Dĩ Nam sững sờ vài giây, mới kéo môi nở nụ cười, bước nhanh quay trở lại trước bàn làm việc, nhận lấy văn kiện, sau đó liền ôm đến trên ghế sofa tròn nhỏ mình thích ngồi trước đây, mở văn kiện ra, nghiêm túc xem.
Qua khoảng năm phút, Tần Dĩ Nam ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Thanh Thông.
Bên cạnh cô, đúng lúc có ánh đèn bàn đứng rơi xuống, ánh đèn nhàn nhạt chiếu ở trên người cô, chiếu rõ ngũ quan tinh xảo của cô.
Tóc cô rơi tùy ý ở sau ót, bởi vì quá dài, lúc cúi đầu làm việc sợ che chắn tầm mắt, mang một cái dây cột tóc, hoàn toàn khác với cách ăn mặc tri thức lúc đi làm, thoạt nhìn muốn nhỏ hơn nhiều tuổi.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm hình ảnh kia rất lâu, mới cúi đầu, bận rộn lên.
Vừa bận chính là suốt cả đêm.
Chờ đến khi tất cả công việc đều giải quyết xong, đã là bảy giờ sáng.
Tần Dĩ Nam gõ hoàn chữ cuối cùng ở trên máy tính, dựa vào ở trên ghế làm việc, xoa xoa bờ vai có chút đau nhức, đứng lên, giãn gân cốt ra một thoáng, sau đó tầm mắt chậm rãi rơi xuống trên ghế sofa tròn nơi không xa.
Trình Thanh Thông rúc vào phía trên, nghiêng đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi rồi.
Động tác vươn vai của Tần Dĩ Nam chậm rãi ngừng lại, anh đứng yên tĩnh ở trước bàn làm việc một lát, bước đi, đi về phía Trình Thanh Thông.
Có thể là do một đêm không ngủ, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, chỗ mi tâm mang theo một chút uể oải.
Trong phòng mở điều hòa, cô chỉ mặc một kiện áo ngủ mỏng manh, hẳn là lạnh, bờ vai rụt lại thành một đoàn, thoạt nhìn giống như là một con mèo đáng thương tội nghiệp.
Tần Dĩ Nam đứng ở bên cạnh đèn đặt dưới đất, yên tĩnh nhìn chòng chằm chằm Trình Thanh Thông một lúc lâu, mới khom người, cầm lấy phần văn kiện từ trong tay cô, rút ra, sau đó nhẹ nhàng ôm cô lên.
Có lẽ là cô thật rất lãnh, vừa rơi vào cái ôm trong lòng anh, liền theo bản năng chui vào trong lòng anh.
Cô ngủ say không biết cử động nhỏ trong lúc ngủ mê này đã khiến cho Tần Dĩ Nam giống như là giật điện, toàn thân hung hăng run rẩy, sau đó trái tim liền đột nhiên mất khống chế, nhảy đặc biệt lợi hại.
Tay Tần Dĩ Nam ôm Trình Thanh Thông trở nên hơi cứng đờ, đầu ngón tay động nhiều lần, mới ôm chặt cô, bước đi, đi ra thư phòng, trở về phòng ngủ chính.
Động tác Tần Dĩ Nam dịu dàng, đặt Trình Thanh Thông ở trên giường, kéo chăn mền, che kín ở trên người cô, sau đó thuận thế ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm cô đang ngủ say.
Xem xem, Tần Dĩ Nam liền chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt ở trên gò má Trình Thanh Thông, anh hơi vuốt ve mái tóc dài của cô, sau đó đầu ngón tay liền rơi ở trên gò má cô, chỗ chóp mũi, trên làn môi... Đầu ngón tay Tần Dĩ Nam nhẹ nhàng vuốt ve ở phía trên một lúc lâu, cả người bỗng nhiên liền cúi đầu, tiến đến gần môi của Trình Thanh Thông.
Bốn cánh môi chạm vào nhau, một cổ luồng điện mãnh liệt truyền khắp toàn thân Tần Dĩ Nam, giật cho anh nổ tung trong nháy mắt, không có cách gì ức chế.
Hô hấp của Tần Dĩ Nam trở nên hơi dồn dập, vào lúc đầu lưỡi anh sắp không khống chế được cạy mở môi răng cô, anh mới đột nhiên ý thức được rốt cuộc chính mình đang làm cái gì.
Vì sao anh lại bỗng nhiên không khống chế được hôn cô? Vì sao vừa rồi lúc nhìn thấy cô núp ở trên ghế sofa ngủ, đáy lòng lại sẽ có một loại cảm giác thương tiếc? Vì sao anh lại ôm cô trở về phòng ngủ, còn đắp kín mền tỉ mỉ như vậy?
Rõ ràng anh thích là Tống Tống, thậm chí lúc trước anh còn vì Tống Tống không chút do dự vứt bỏ sinh mệnh, dù bây giờ Tống Tống gả cho Tô Chi Niệm, sinh hạ Tiểu Hạt Vừng, trôi qua vô cùng hạnh phúc, nhưng anh chưa từng quên qua Tống Tống... Mà lúc trước anh đối tốt với Trình Thanh Thông, chẳng qua chính là vì đánh trả lừa dối của cô với anh... Nhưng vì sao anh yêu Tống Tống, lại sẽ làm ra nhiều phản ứng không có cách gì giải thích được như vậy với cô?
Tần Dĩ Nam bị nghi vấn trong đáy lòng mình chấn động đến có chút kinh hoảng, anh vội vàng đứng lên từ bên giường, nhanh chóng vọt vào phòng thay quần áo, lấy một bộ âu phục, liền đi ra phòng ngủ chính.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc