Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 103

Tác giả: Diêp Phi Dạ

NHỚ UỐNG THUỐC
"Vậy Dĩ Nam thì sao? Nó không đi sao?"
"Anh ấy không đi được..." Theo câu trả lời của Trình Thanh Thông, bước chân Tần Dĩ Nam ngừng lại ở cửa phòng ngủ phụ, xuyên qua cửa nửa khép, anh nhìn thấy Trình Thanh Thông dùng vẻ mặt xin lỗi nói với mẹ Trình: "... Mẹ, Dĩ Nam bảo con nói với em, anh ấy thật rất xin lỗi, mẹ tới Bắc Kinh, anh ấy bởi vì công việc thật sự quá bận, không thể mỗi ngày bồi mẹ."
Mẹ Trình mỉm cười mở miệng: "Dĩ Nam - đứa bé này, thật là quá hiểu chuyện, mẹ tới Bắc Kinh là muốn thăm các con, lại không phải tới gây thêm phiền toái cho các con, nó cứ bận việc của nó, con bồi mẹ là được rồi."
Trình Thanh Thông nghe được những lời này, nhất thời nở nụ cười, nhận lấy ly thủy tinh mẹ Trình đã uống xong: "Thời gian cũng không còn sớm, vậy mẹ, mẹ nghỉ sớm một chút."
Theo hai mẹ con trong phòng đứng lên từ trên ghế sofa, Tần Dĩ Nam cúi khép mí mắt, nhanh chóng cất bước rời đi.
-
Trình Thanh Thông chờ sau khi mẹ Trình nằm xuống, giúp bà tắt đèn, mới đi ra từ trong phòng, nhẹ chân nhẹ tay khép cửa.
Cô bất giác nhìn chăm chú về phía phòng sách, cửa mở, đèn sáng, sợ là Tần Dĩ Nam còn đang bận rộn ở bên trong, Trình Thanh Thông đứng một lát, không tiến lên phía trước cũng không dám đi lên phía trước quấy rầy Tần Dĩ Nam, xoay người yên lặng đi vào phòng ngủ chính.
Đẩy cửa ra, Trình Thanh Thông vừa nhìn liền thấy được Tần Dĩ Nam dựa ở trên đầu giường, xem văn kiện.
Trình Thanh Thông vốn cho rằng anh ở phòng sách, bị dọa đến sững sờ, đứng dừng ở cửa vài giây, nhìn thấy người đàn ông tập trung tinh thần nhìn chằm chằm văn kiện, từ đầu đến cuối không có một chút dấu vết chú ý đến cô, lúc này cô mới lặng lẽ bước một bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trực tiếp cúi đầu, đi nhà vệ sinh.
Lúc Trình Thanh Thông tắm rửa xong đi ra, Tần Dĩ Nam đã để văn kiện xuống, bưng một tách trà nóng đứng ở trước cửa sổ, nhìn chằm chằm đèn đuốc vạn nhà ngoài cửa sổ, đang thưởng thức.
Tần Dĩ Nam đúng lúc đưa lưng về phía Trình Thanh Thông, Trình Thanh Thông ngồi ở trên ghế sofa, lớn gan quan sát Tần Dĩ Nam.
Chỉ là vài tháng ngắn ngủn không gặp, anh thoạt nhìn muốn thành thục nội liễm hơn trước đây rất nhiều, cho dù rất nhiều khi, anh vẫn là bộ dáng ôn hòa thân thiết kia, nhưng trên trán lại nhiều thêm một chút kiên quyết vô hình, loại kiên quyết kia, khiến cho anh càng có vẻ có ý nhị, khiến người mê muội.
Tuy rằng cô không đi làm ở xí nghiệp Tô thị, nhưng ngẫu nhiên vẫn là sẽ từ một vài vòng tròn WeChat thương trường đã thêm vào lúc trước biết được một ít tình hình gần đây của anh.
Công ty của anh vừa cất bước, nhưng phát triển rất tốt, qua thêm một hai năm, sợ là anh cũng sẽ trở thành tân quý trong vòng thương nhân của thủ đô.
Đến lúc đó, cô và anh liền càng không ở trong một thế giới, có lẽ cô sẽ ngưỡng mộ anh giống như đã từng ngưỡng mộ đại BOSS...
Tần Dĩ Nam đứng ở trước cửa sổ sát đất, bỗng nhiên xoay người qua, tầm mắt của anh không nghiêng không lệch liền đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông giật mình, vội cúi đầu xuống, rơi tầm mắt ở trên đầu gối mình.
Anh phát giác cô đang nhìn anh chăm chú sao?
Trình Thanh Thông bất an nắm vạt áo, cảm giác được bước chân của người đàn ông đang dần dần tới gần, cuối cùng liền ngừng ở bên cạnh cô.
Trình Thanh Thông khẩn trương đến hô hấp đều ngừng lại, người đàn ông hơi cúi người, nhẹ nhàng đặt cái tách trong tay lên bàn trà trước mặt cô, sau đó đứng lên, đứng ở cạnh cô, lại chậm chạp không đi.
Trong lòng bàn tay Trình Thanh Thông phủ kín mồ hôi, cô lau lau lên vạt áo, nhịn không được dùng dư quang khóe mắt, len lén liếc Tần Dĩ Nam một cái.
Tần Dĩ Nam đang cúi đầu chơi điện thoại di động, vào lúc tầm mắt Trình Thanh Thông liếc trộm tới, chuẩn xác không sai lầm nghiêng đầu một cái, lại bắt quả tang ánh mắt cô lần nữa.
Trình Thanh Thông bị dọa đến ngón tay run rẩy, ánh mắt liền thu về.
Tần Dĩ Nam đứng ở cạnh cô, chậm chạp không hề rời đi.
Cô không dám lại đi nhìn lén anh, cô không biết tầm mắt của anh có còn đang nhìn chằm chằm cô, hay là nhìn về phía điện thoại di động.
Trong phòng rất an tĩnh, không khí lại lúng túng đến cực hạn.
Trình Thanh Thông trở nên hơi đứng ngồi không yên, vào lúc cô sắp chịu không nổi, cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, làm ra vẻ trấn định ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, nhẹ giọng mở miệng: "Cái đó..."
Anh đối mặt với lời nói của cô, mặt mày không có chút đáp lại, hơi rủ mí mắt, chuyên chú nhìn chăm chằm chằm màn hình điện thoại di động.
"... Ngày mai tôi và mẹ tôi đi vùng ngoại thành tắm suối nước nóng, có thể sẽ không trở lại hai đêm..."
Trình Thanh Thông mở miệng, giọng nói ở trong phòng an tĩnh, có vẻ đặc biệt đột ngột.
Thật ra vôn đã an bài ngày mai theo mẹ đi Di Hòa viên, chỉ là buổi tối cô dựa theo mẹ dặn dò, đi đưa dĩa đựng trái cây cho anh, nghe được anh trì hoãn công việc, cô mới tạm thời quyết định cùng mẹ đi vùng ngoại thành chơi hai ngày, để tránh chậm trễ công việc của anh.
"... Cho nên, anh có thể bận chuyện của mình, không cần phải để ý chúng tôi ..." Cô không biết rốt cuộc Tần Dĩ Nam có đang nghe lời cô nói không, cô nói đến một nửa, lúng túng ngừng lại, cắn cắn môi dưới, mới tiếp tục nói tiếp: "Mẹ tôi đặt vé máy bay về nhà vào thứ tư tuần sau, ở vùng ngoại thành hai ngày, sau khi trở về, cũng chỉ còn lại thời gian ba ngày ..."
Mặt mày nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động của Tần Dĩ Nam hơi ngưng trệ.
Khóe môi anh rất lơ đãng kéo căng một chút, trong đầu óc liền hiện ra những đối thoại anh vừa nghe được ở cửa phòng ngủ phụ.
Lúc đó anh còn cho rằng, cô là vì để cho mẹ cô cảm thấy anh đối với cô rất tốt, cố ý diễn trò, đáy lòng còn cười nhạo dối trấ của cô, dù sao anh và cô đã ly hôn, hiện tại có thể giấu được nhất thời, nhưng cũng không thể giấu được một đời, hiện tại cô khiến cho mẹ cô vui vẻ bao nhiêu, tương lai liền sẽ khiến cho mẹ cô khổ sở bấy nhiêu...
Hiện tại anh mới biết, hóa ra anh đã nhầm, cô không phải diễn kịch cho mẹ cô xem, mà là vì không quấy rầy anh.
Cô vẫn suy nghĩ đủ cho anh...
Tần Dĩ Nam đúng là rất bận, vì có thể bồi mẹ Trình, ban ngày đừng nói thời gian nghỉ ngơi, anh đến thời gian uống ngụm nước cũng cần sắp xếp ra.
Cho nên, cô có thể suy tính cho anh như vậy, anh vốn nên rất vui vẻ... Nhưng Tần Dĩ Nam không hiểu nổi vì sao đáy lòng mình lại trở nên đặc biệt buồn phiền khó chịu.
"... Bên phía mẹ tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp chu toàn, ngày cuối cùng lúc bà đi, anh tiễn bà đi là được rồi ..."
Theo lời nói có tri thức hiểu lễ nghĩa của Trình Thanh Thông, *** Tần Dĩ Nam càng trở nên tắc nghẽn.
"Những lúc khác, anh đại khái có thể bận việc của mình, không cần phải để ý đến tôi và mẹ tôi..."
"Cô cho rằng tôi muốn để ý sao?" Tần Dĩ Nam đột nhiên liền thu điện thoại di động về, tầm mắt lạnh lẽo rét buốt bắn về phía Trình Thanh Thông: "Đừng quên, lúc trước là cô tự mình chạy đến công ty cầu xin tôi, tôi chỉ là làm tốt chuyện đã đáp ứng mà thôi!"
Trình Thanh Thông bị hung khiển trách của anh làm dừng giọng nói, ngơ ngẩn nhìn anh, ánh mắt trở nên hơi mờ mịt.
Cô rõ ràng là đang suy nghĩ cho anh, anh lại vẫn là thái độ hung dữ như vậy với anh, có phải cô làm cái gì, đều là sai không?
Đáy mắt Trình Thanh Thông trở nên hơi chua xót, vào lúc sương mù sắp biến thành nước mắt, Trình Thanh Thông nhanh chóng rũ mắt xuống, vừa mới chuẩn bị xoay đầu từ hướng Tần Dĩ Nam sang chỗ khác, người đàn ông bỗng nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô, đem kéo cô lên từ trên ghế sô pha.
Động tác đột ngột của anh khiến cho cô kích động nâng mí mắt nhìn anh một cái, tầm mắt mang theo khiếp đảm, cô còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của anh, anh liền trở tay ném cô lên trên giường, sau đó cả người anh liền theo sát đè lên.
Trọng lượng của anh, đè ép cô tới mức gần như không thể thở nổi, bởi vì có kinh nghiệm tối hôm qua, Trình Thanh Thông mơ hồ biết sau đó Tần Dĩ Nam muốn làm cái gì, chỉ là cô còn chưa kịp làm ra phản ứng, áo ngủ trên người cô liền đã bị anh xé thành mảnh vụn, ném xuống đất.
Đêm nay anh, còn muốn tàn bạo hơn tối hôm qua.
Tối hôm qua tuy rằng anh không ôn nhu, nhưng anh lại từng hôn *** cô, có chút khúc nhạc dạo.
Mà đêm nay anh lại không làm gì, sau khi xé nát quần áo cản trở của cô, liền đè bờ vai cô, hung hăng chạy thẳng vào chủ đề.
Rõ ràng giống như bị xé rách, đau đớn khiến cho đầu óc Trình Thanh Thông lờ mờ rất lâu, mới phục hồi tinh thần lại.
Anh vững chắc đè ép thân thể cô, khiến cho cô không có cách nào nhúc nhích, động tác của anh thô lỗ, khiến cho cô giống như chịu hình phạt trong địa ngục, đau không muốn sống.
Loại chiếm hữu giống như đày đọa và trừng phạt này, khiến cho đáy lòng Trình Thanh Thông lạnh lẽo thành một mảnh, cô nắm chặt khăn trải giường, cắn chặt hàm răng chịu đựng, luôn không để cho chính mình phát ra một chút tiếng vang bởi vì đau đớn.
Đến cuối cùng, Trình Thanh Thông thật sự đau không chịu nổi, liền yên lặng đếm số ở dưới đáy lòng, nhưng mỗi khi cô đếm tới chín mươi chín, cô liền sẽ đau đến toàn thân co rúm lại thở hốc một hơi, sau đó lần nữa trở lại một, cô không biết rốt cuộc chính mình đếm tới chín mươi chín lần thứ bao nhiêu, rốt cục anh cũng ngừng lại, giống như tối hôm qua, anh rất nhanh liền rời khỏi từ trên người cô.
Thân thể Trình Thanh Thông cứng đờ, qua một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần.
Đêm nay anh không giống như tối hôm qua, đi nhà vệ sinh tắm rửa, mà là nằm yên tĩnh ở một bên, nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
Trình Thanh Thông rất mệt mỏi, cô thật rất muốn nặng nề ngủ thiếp đi như vậy, nhưng cô biết, anh không thích cô. Cô gắng gượng thân thể, bò dậy từ trên giường, sau đó kéo gối, muốn xuống giường đi đến ghế sofa.
Động tĩnh của cô ồn ào đến anh, anh quay đầu có chút không hiểu nhìn về phía cô, qua khoảng nửa phút, anh giống như hiểu rõ cái gì, đáy mắt có một chút lệ khí chợt lóe lên, một giây sau lại hung hăng nắm cổ tay cô, lần nữa hung hăng đè ép cô ở Dưới *** thể, không phân tốt xấu lại giày vò lên.
Anh giày vò còn muốn hung ác hơn lần vừa rồi, thậm chí còn dùng rất nhiều kiểu, đến cuối cùng, thân thể cô đều luôn đang co rúm lại phát run, nhưng từ đầu đến cuối cô đều chưa từng kêu ra tiếng lần nào, an tĩnh của cô khiến cho anh không hiểu sao lại nổi giận, ra tay càng nặng hơn, thẳng đến kết thúc, anh dùng sức đẩy cô từ trong lòng đến mép giường, liền xuống giường đi phòng tắm.
Tần Dĩ Nam mở vòi nước ra, lúc vừa mới chuẩn bị đi vào tắm gội dưới vòi sen, phát hiện được trên người mình có máu.
Anh nhíu mày, xuyên qua gương nhìn thân thể của mình một vòng, anh không bị thương, máu đó là...
Là anh ra tau quá nặng, làm cô bị thương sao?
Tần Dĩ Nam sững sờ ngẩn ra ở trong phòng tắm, liền rút khăn tắm, đắp lên người, đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc anh rời đi, Trình Thanh Thông vốn nằm yếu ớt ở trên giường, đã bò xuống từ trên giường, cuộn tròn ở trên ghế sofa.
Khăn trải giường trên giường lớn rất nhăn nheo, trên đệm trắng tinh, có một màu đỏ.
Quả nhiên là máu của cô... Nơi đó của cô bị anh làm ra máu...
Tần Dĩ Nam bất giác đi về phía Trình Thanh Thông trên ghế sô pha, anh muốn kiểm tra vết thương của cô một chút.
Anh vừa ngồi xổm trước mặt cô, tay đưa ra còn chưa chạm vào cô, cô liền giống như là nhìn thấy dã thú rất đáng sợ, ôm tấm mền mỏng manh, hung hăng cuộn tròn thân thể vào trong ghế sô pha một chút, toàn thân cô run đến lợi hại, mắt ướt sũng nhìn chằm chằm anh, tràn ngập phòng bị.
Tay vươn đến một nửa của Tần Dĩ Nam, bỗng dưng liền ngừng lại.
Mắt anh cũng không nháy nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông một lúc lâu, dùng sức nuốt ngụm nước miếng, nặng nề rút tay trở về, sau đó nhanh chóng đứng lên, dùng giọng nói lãnh đạm ném câu: “Nhớ uống thuốc, đừng mang thai đứa bé, tôi cũng không muốn bị người dùng tờ xét nghiệm mang thai bức phụ trách lần thứ hai!”
Dư quang khóe mắt của anh rõ ràng nhìn thấy khi Trình Thanh Thông nghe thấy những câu nói này của anh, thân thể run cầm cập một chút, sắc mặt còn trắng hơn cả trần nhà.
Anh không biết có phải chính mình xuất hiện ảo giác hay không, lại phát hiện được *** của mình hung hăng co rút đau một cái.
Loại cảm giác này, khiến cho anh xa lạ và kích động, anh không có dừng lại chút nào, liền giẫm chân vọt vào phòng tắm, mở nước lạnh, tắm rửa thân thể.
Lúc Tần Dĩ Nam tắm rửa xong đi ra, Trình Thanh Thông nằm trên ghế salon cực kỳ an tĩnh, giốn như là đã ngủ say.
Tần Dĩ Nam đứng ở trước ghế sofa không xa, nhìn chòng chọc dung nhan cô ngủ một lát, có một loại xúc động, thúc đẩy anh đi lên trước, ôm lên tới, để lại trên giường.
Thậm chí anh cũng bước lên một bước về phía ghế sô pha, nhưng cũng chỉ là một bước, anh liền ngừng lại, sau đó xoay người, đi đến bên giường, nằm lên. Đêm đã khuya, ban đêm rất yên tĩnh, Tần Dĩ Nam nghe tiếng vang kim đồng hồ trên vách tường, không có chút xíu buồn ngủ.
Mãi cho đến sáng sớm, anh mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, ngủ chưa bao lâu, anh muốn đi toilet, mở to mắt, còn chưa đứng dậy, liền nhìn thấy Trình Thanh Thông chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, ôm tấm chăn mỏng, ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, nhìn chằm chằm một mảnh bầu trời vẫn còn đen nhánh ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn.
Anh bỗng chốc liền quên chính mình muốn đi toilet, giống như cô, cũng yên lặng bất động lên.
Anh nhìn cô chăm chú cực kỳ lâu, trong thời gian cực kỳ lâu đó, mí mắt cô cũng không có chớp một cái, anh đã nhìn chăm chú đến mức hốc mắt phiếm chua muốn rơi lệ, nhưng tầm mắt cô vẫn trống rỗng như lúc anh nhìn thấy cô.
Sắc mặt cô tái nhợt, giống như là đang nghĩ cái gì đó, hoặc như là cũng không nghĩ gì hết.
Ánh sáng ngoài cửa sổ dần dần phát sáng lên, tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào trên mặt cô, chiếu lên *** tái nhợt dọa người của cô, lúc này cô mới nhẹ nhàng chớp chớp lông mi, chậm rãi xuống ghế sofa.
Từ đầu đến cuối cô đều không có nhìn sang phía giường bên này, bước chân rất tốn sức đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Theo tiếng vang đóng cửa lách cách, con ngươi của Tần Dĩ Nam nhẹ nhàng chuyển động, ngồi dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm ghế sofa trống không đã không có cô một lát, xuống giường đi nhà vệ sinh, lúc đi ra, ma xui quỷ khiến Tần Dĩ Nam đi đến trước sô pha, ngồi xuống nơi cô từng ngồi, sau đó nhìn theo phía cô vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoại trừ ánh nắng vàng rực rỡ, không còn gì đáng xem, nhưng Tần Dĩ Nam lại vẫn nhìn rất lâu, chờ đến khi anh muốn đứng dậy, tay anh ***ng chạm đến một mảnh ****, anh quay đầu nhìn lại, phát hiện tấm chăn mỏng cô đắp đó, có một mảnh ẩm ướt rất lớn.
Anh biết, đó là nước mắt của cô, nhất định là khóc rất lâu, mới sẽ khóc thành hiệu quả giống như giặt bằng nước, rồi sau đó lại vắt khô.Chạng vạng hai ngày sau, Trình Thanh Thông và mẹ Trình trở về nhà từ vùng ngoại thành.
Mẹ Trình chuẩn bị bữa tối, sau khi chuẩn bị xong, Tần Dĩ Nam còn chưa tan tầm trở về từ công ty, mẹ Trình không chịu ăn cơm, nhất định phải chờ Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông chỉ đành chờ theo, vẫn chờ đến chín giờ tối, Tần Dĩ Nam mới trở về.
Sắc mặt Tần Dĩ Nam thoạt nhìn rất mệt mỏi, có lẽ là do bận rộn đói quá lâu, anh để chìa khóa xe lên trên tủ giày chỗ cửa nhà một chút, liền đi nhà vệ sinh rửa tay, ngồi ở trước bàn ăn.
Cơm nước xong, Trình Thanh Thông rửa chén, Tần Dĩ Nam không đi phòng sách vội, ngồi ở trong phòng khách, cùng xem ti vi với mẹ Trình.
Trình Thanh Thông rửa đĩa xong, không muốn đi vào trong phòng khách đối mặt với Tần Dĩ Nam, liền ở trong phòng bếp tìm một ít chuyện khác để làm, mãi đến mười một giờ khuya, mẹ Trình đứng dậy đi phòng ngủ phụ, cô mới đi ra từ trong phòng bếp, bưng một ly sữa tươi nóng, vào phòng ngủ phụ.
Trình Thanh Thông dây dưa trong phòng ngủ phụ rất lâu, mới đi ra ngoài, ti vi phòng khách còn chưa tắt, Tần Dĩ Nam cũng đã không còn ở đó.
Cô nhìn thoáng qua thư phòng, bên trong một màu tối đen, Trình Thanh Thông biết, Tần Dĩ Nam ở phòng ngủ chính.
Cô nghĩ đến hung ác hai buổi tối kia của anh, có chút sợ, không dám lại ở chung đơn độc vào ban đêm với Tần Dĩ Nam nữa, do đó liền đứng ngốc ở trong phòng khách một lát, đi đến trước sô pha, ngồi xuống, cầm lấy điều khiển từ xa, tìm một phim truyền hình phát đêm khuya xem.
Lúc mười hai giờ, Tần Dĩ Nam đi ra từ trong phòng ngủ chính, anh vừa tắm xong, tóc ướt sũng.
Lúc anh đi phòng ăn rót nước, đưa mắt nhìn về phía Trình Thanh Thông đang ngồi ở trên ghế sofa, rõ ràng lưu ý đến lúc anh nhìn cô, cô khẩn trương chuyển thân thể về phía nơi xa một chút.
Anh biết, cô là đang trốn tránh anh, đêm nay từ khi anh tan tầm về nhà đến hiện tại, cô đến một ánh mắt cũng không dám chạm vào anh, dù là lúc giả vờ thân thiết ở trước mặt mẹ Trình, khi cô cười nói chuyện với anh, đều là rủ lông mi.
Chẳng qua mới hai ngày hai đêm không gặp, cũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không, cô giống như gầy đi một chút, người cũng trắng hơn rất nhiều, cô vốn đã trắng, lúc này trắng đến có chút không có huyết sắc, là loại tái nhợt không khỏe mạnh kia.
Hiện tại cô cô đơn lẻ loi ngồi ở trên ghế sofa to như vậy, có vẻ hơi đáng thương.
Tần Dĩ Nam uống nước xong, không sốt ruột rời đi, anh tựa vào trên bàn ăn, nhìn chằm chằm bóng lưng Trình Thanh Thông một lát, liền bước đi, đi hướng phòng ngủ chính.
Lúc đi qua bên cạnh ghế sofa, anh ngừng bước chân một chút, anh muốn nói với cô, nhanh chóng về phòng đi ngủ đi, anh sẽ không làm gì cô, nhưng lời nói đến bờ môi, anh lại cảm thấy chính mình quả thực là không hiểu ra sao cả, lúc trước cô đùa giỡn anh thảm như vậy, lừa ngoan như vậy, bây giờ đây cô tốt hay không tốt thì có liên quan gì với anh đâu?
Dù sao sau khi anh biết cô làm chuyện đó, liền chỉ một lòng muốn cho cô thê thảm không nỡ nhìn biến mất ở trong thế giới của anh, mỗi một bước anh đều làm rất tốt, cuối cùng cũng thành công hoàn mỹ không tì vết.
Lần này mẹ cô tới đây, anh giúp cô đã là chính mình đứt gân não, anh cần gì hiện tại lại đứt gân não làm phức tạp quan hệ giữa anh và cô, dù sao qua thêm ba ngày ba đêm nữa, mẹ Trình liền đi, anh và cô cũng sẽ không liên quan gì nhau nữa, hết thảy liền trở lại như trước đây.
Tần Dĩ Nam nghĩ tới đây, liền không hề nói gì bước đi, tiếp tục đi về phía trước, sau đó đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào, đóng cửa lại.
Đã rất muộn, Trình Thanh Thông vẫn không có một chút ý tứ muốn về phòng đi ngủ.
Trong ti vi đã không còn tiết mục nào đáng xem, cô cầm lấy điều khiển từ xa, đổi đài lung tung.
Chạng vạng hai ngày sau, Trình Thanh Thông và mẹ Trình trở về nhà từ vùng ngoại thành.
Mẹ Trình chuẩn bị bữa tối, sau khi chuẩn bị xong, Tần Dĩ Nam còn chưa tan tầm trở về từ công ty, mẹ Trình không chịu ăn cơm, nhất định phải chờ Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông chỉ đành chờ theo, vẫn chờ đến chín giờ tối, Tần Dĩ Nam mới trở về.
Sắc mặt Tần Dĩ Nam thoạt nhìn rất mệt mỏi, có lẽ là do bận rộn đói quá lâu, anh để chìa khóa xe lên trên tủ giày chỗ cửa nhà một chút, liền đi nhà vệ sinh rửa tay, ngồi ở trước bàn ăn.
Cơm nước xong, Trình Thanh Thông rửa chén, Tần Dĩ Nam không đi phòng sách vội, ngồi ở trong phòng khách, cùng xem ti vi với mẹ Trình.
Trình Thanh Thông rửa đĩa xong, không muốn đi vào trong phòng khách đối mặt với Tần Dĩ Nam, liền ở trong phòng bếp tìm một ít chuyện khác để làm, mãi đến mười một giờ khuya, mẹ Trình đứng dậy đi phòng ngủ phụ, cô mới đi ra từ trong phòng bếp, bưng một ly sữa tươi nóng, vào phòng ngủ phụ.
Trình Thanh Thông dây dưa trong phòng ngủ phụ rất lâu, mới đi ra ngoài, ti vi phòng khách còn chưa tắt, Tần Dĩ Nam cũng đã không còn ở đó.
Cô nhìn thoáng qua thư phòng, bên trong một màu tối đen, Trình Thanh Thông biết, Tần Dĩ Nam ở phòng ngủ chính.
Cô nghĩ đến hung ác hai buổi tối kia của anh, có chút sợ, không dám lại ở chung đơn độc vào ban đêm với Tần Dĩ Nam nữa, do đó liền đứng ngốc ở trong phòng khách một lát, đi đến trước sô pha, ngồi xuống, cầm lấy điều khiển từ xa, tìm một phim truyền hình phát đêm khuya xem.
Lúc mười hai giờ, Tần Dĩ Nam đi ra từ trong phòng ngủ chính, anh vừa tắm xong, tóc ướt sũng.
Lúc anh đi phòng ăn rót nước, đưa mắt nhìn về phía Trình Thanh Thông đang ngồi ở trên ghế sofa, rõ ràng lưu ý đến lúc anh nhìn cô, cô khẩn trương chuyển thân thể về phía nơi xa một chút.
Anh biết, cô là đang trốn tránh anh, đêm nay từ khi anh tan tầm về nhà đến hiện tại, cô đến một ánh mắt cũng không dám chạm vào anh, dù là lúc giả vờ thân thiết ở trước mặt mẹ Trình, khi cô cười nói chuyện với anh, đều là rủ lông mi.
Chẳng qua mới hai ngày hai đêm không gặp, cũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không, cô giống như gầy đi một chút, người cũng trắng hơn rất nhiều, cô vốn đã trắng, lúc này trắng đến có chút không có huyết sắc, là loại tái nhợt không khỏe mạnh kia.
Hiện tại cô cô đơn lẻ loi ngồi ở trên ghế sofa to như vậy, có vẻ hơi đáng thương.
Tần Dĩ Nam uống nước xong, không sốt ruột rời đi, anh tựa vào trên bàn ăn, nhìn chằm chằm bóng lưng Trình Thanh Thông một lát, liền bước đi, đi hướng phòng ngủ chính.
Lúc đi qua bên cạnh ghế sofa, anh ngừng bước chân một chút, anh muốn nói với cô, nhanh chóng về phòng đi ngủ đi, anh sẽ không làm gì cô, nhưng lời nói đến bờ môi, anh lại cảm thấy chính mình quả thực là không hiểu ra sao cả, lúc trước cô đùa giỡn anh thảm như vậy, lừa ngoan như vậy, bây giờ đây cô tốt hay không tốt thì có liên quan gì với anh đâu?
Dù sao sau khi anh biết cô làm chuyện đó, liền chỉ một lòng muốn cho cô thê thảm không nỡ nhìn biến mất ở trong thế giới của anh, mỗi một bước anh đều làm rất tốt, cuối cùng cũng thành công hoàn mỹ không tì vết.
Lần này mẹ cô tới đây, anh giúp cô đã là chính mình đứt gân não, anh cần gì hiện tại lại đứt gân não làm phức tạp quan hệ giữa anh và cô, dù sao qua thêm ba ngày ba đêm nữa, mẹ Trình liền đi, anh và cô cũng sẽ không liên quan gì nhau nữa, hết thảy liền trở lại như trước đây.
Tần Dĩ Nam nghĩ tới đây, liền không hề nói gì bước đi, tiếp tục đi về phía trước, sau đó đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào, đóng cửa lại.
Đã rất muộn, Trình Thanh Thông vẫn không có một chút ý tứ muốn về phòng đi ngủ.
Trong ti vi đã không còn tiết mục nào đáng xem, cô cầm lấy điều khiển từ xa, đổi đài lung tung.
Không biết Trình Thanh Thông ấn về đài truyền hình trung ương lần thứ mấy, lúc cô vừa mới chuẩn bị tiếp tục tăng đài, cửa phòng ngủ chính bỗng nhiên bị kéo ra, Tần Dĩ Nam đi ra từ bên trong.
Muộn như vậy rồi, anh vẫn chưa ngủ sao?
Đáy lòng Trình Thanh Thông nghi hoặc, nhưng từ đầu đến cuối đều không có can đảm đi nhìn Tần Dĩ Nam một cái.
Tần Dĩ Nam đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, nhìn Trình Thanh Thông nửa phút, động môi, cũng không nói ra một chữ, xoay người liền đi tới phòng sách, bước chân anh rất nhanh, lúc đóng cửa phòng sách, dùng lực đạo rất lớn, có lẽ là bởi vì mẹ Trình đã ngủ, anh sợ đánh thức bà, tiếng vang đóng cửa cũng không nặng, nhưng vẫn tiết lộ ra tâm tình hỏng bét của anh.
Trong phòng ngủ chính không có ai, Trình Thanh Thông tiếp tục ngồi ở trên ghế sofa một lát, thấy Tần Dĩ Nam chậm chạp không có ra, do dự một hồi, vẫn không đứng dậy trở về phòng ngủ chính.
Cô sợ sau khi cô vào trong, anh bận xong rồi liền trở về phòng ngủ chính...
...
Tần Dĩ Nam trong phòng sách, ngồi ở trước bàn sách, đốt một ***, đối mặt một bàn văn kiện, không có lật xem chút nào.
Đêm rất yên tĩnh, cho dù anh đóng cửa, nhưng vẫn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng quảng cảo nhỏ nhắt truyền tới từ ti vi trong phòng khách.
Anh đều đã ra khỏi phòng ngủ chính, cô còn không vào trong nghỉ ngơi, cô đây là ý tứ muốn một mình ngốc ở trong phòng khách suốt cả đêm sao?
Chẳng qua, cô thích ngốc suốt cả đêm liền ngốc suốt cả đêm, liên quan đánh rắm với anh á!
Tần Dĩ Nam âm thầm trào phúng chính mình một câu, sau đó liền sầm mặt lại, hít mạnh một hơi khói, lúc vòng khói phun đến một nửa, Tần Dĩ Nam nổi nóng nhấn tắt *** ở trong gạt tàn thuốc, đá ghế dựa ra phía sau, đứng lên, đi về phía cửa. nguồn dịch nhanh nhất:Thichtruyen.com
Không phải cô không vào trong nghỉ ngơi sao? Được rồi, anh kéo cô vào phòng...
Tần Dĩ Nam vừa đi đến ngưỡng cửa phòng sách, còn chưa kéo cửa ra, điện thoại di động đặt ở trên bàn sách liền vang lên.
Tần Dĩ Nam bất giác nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã gần ba giờ rạng sáng, ai gọi điện thoại cho anh?
Tần Dĩ Nam thu hồi tay cầm tay nắm cửa, xoay người đi trở về trước bàn sách, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, mi tâm nhăn một chút, liền tiếp nghe: “Thế nào? Gọi điện thoại muộn như vậy, công ty có chuyện gì gấp sao?”
“Tần tổng...” Theo lời trong điện thoại, sắc mặt Tần Dĩ Nam chợt trở nên hơi khó coi: “Tôi biết rồi, tôi lập tức về công ty.”
Cúp điện thoại, Tần Dĩ Nam dùng sức kéo cửa ra, không để ý Trình Thanh Thông trong phòng khách, trực tiếp chạy về phòng ngủ chính, thay quần áo, liền nhanh chóng xông về phía cửa, nắm chìa khóa xe, kéo ra cửa phòng nhanh chóng rời đi.
Thẳng đến khi cửa đóng lại, Trình Thanh Thông mới chớp chớp mắt, xoay chuyển thần trí.
Hơn nửa đêm, Tần Dĩ Nam nhận điện thoại của ai? Sao lại hốt ha hốt hoảng rời đi như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trình Thanh Thông nhíu mày, theo bản năng đứng lên từ trên ghế sofa, đi đến trước cửa sổ sát đất, chờ giây lát, cô nhìn thấy xe của Tần Dĩ Nam, dọc theo con đường dưới lầu, nhanh chóng lái ra khỏi tiểu khu. -
Cả ngày nay, ban ngày Tần Dĩ Nam đều không về nhà, buổi tối Trình Thanh Thông gọi điện thoại cho anh, là trợ lý nghe, nói anh đang bận.
Mười giờ rưỡi, sau khi mẹ Trình đi ngủ, chỉ còn lại một mình Trình Thanh Thông thức.
Không có Tần Dĩ Nam, tối hôm qua cô ngủ không ngon, liền trở về phòng ngủ chính, sau khi tắm rửa đi ra, nằm ở trên giường liền nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Trình Thanh Thông mơ mơ hồ hồ ở trong giấc mộng cảm giác được có người vào trong phòng, cô theo bản năng mở mắt một chút, liền nhìn thấy Tần Dĩ Nam đứng ở bên giường, đang cởi cà-vạt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc