Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 101

Tác giả: Diêp Phi Dạ

TÔI ĐI NGỦ GHẾ SOFA
Nhìn thấy Trình Thanh Thông đi ra, trợ lý lập tức đứng lên chuẩn bị đi tới phòng làm việc, nhắc nhở Tần Dĩ Nam mở cuộc họp, nghe thấy bên trong truyền tới một tiếng "rầm", bước chân vội vội vàng vàng nhất thời liền bị dọa đến ngừng ngay tại chỗ.
Qua khoảng một phút, trong phòng làm việc yên tĩnh không truyền tới bất cứ tiếng vang nào, lúc này trợ lý mới cẩn thận dè dặt đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng.
Đợi rất lâu, trong phòng làm việc đều không truyền ra tiếng vang của Tần Dĩ Nam, vào lúc trợ lý do dự nên đẩy cửa ra nhìn vào, hay là xoay người rời đi trước, cửa phòng làm việc đã được dùng sức kéo ra.
Trợ lý bị kinh hãi, toàn thân khẽ run rẩy, ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Dĩ Nam: "Tần tổng, lát nữa cuộc họp..."
Tần Dĩ Nam giống như hoàn toàn không có nhìn thấy anh ta, sải bước đi qua trước mặt anh ta, bước đi, bước vào thang máy.
Thang máy đến tầng một, Tần Dĩ Nam đi ra, đúng lúc tình cờ gặp mấy nhân viên của công ty.
"Chào Tần tổng." Mọi người một lời một câu lên tiếng chào hỏi.
Tần Dĩ Nam đến đầu cũng không gật một chút, trực tiếp xem nhẹ mấy người chắn trước mặt, bước nhanh đi về phía ngoài cửa, chạy đến ven đường.
Anh nhìn quanh trái phải hai lần, bất chấp xe lui tới tới lui trước mặt, trực tiếp xông qua đèn đỏ, xông đến đường phố đối diện, chạy đến trước một chiếc xe taxi, đưa tay ra, dùng sức kéo Trình Thanh Thông đang cúi người chui vào trong xe ra ngoài.
Mắt Trình Thanh Thông đỏ lợi hại, dưới lông mi **** lóe lên ánh sáng không thể tưởng tượng nổi.
Tần Dĩ Nam mấp máy môi, lực đạo nắm cánh tay cô không khống chế được liền gia tăng lên, anh hoàn toàn không có cho cô cơ hội mở miệng nói chuyện, trực tiếp cúi đầu, tiến đến bên tai cô, giọng nói giống như kẹp băng: "Hy vọng cô nói được thì làm được, chỉ lần này."
Lời nói của anh cực kỳ ngắn gọn, không biết có phải là vì vừa rồi khóc quá lợi hại, Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam, vẻ mặt có chút hốt hoảng, giống như đang không tiếng động hỏi thăm ý tứ lời nói này của anh là gì?
Tần Dĩ Nam thu hết nghi hoặc của cô vào đáy mắt, lại không có chút ý tứ giải thích với cô, trực tiếp buông cánh tay cô ra, xoay người, nghênh ngang trở về dọc theo ven đường.
Thẳng đến khi bóng dáng Tần Dĩ Nam biến mất ở trong tòa nhà văn phòng, Trình Thanh Thông mới chậm chạp phục hồi tinh thần lại.
Xe taxi ngừng ở ven đường kia đã lái đi, Trình Thanh Thông giơ tay lên, lại chặn một chiếc xe, sau khi ngồi lên, báo khách sạn Tứ Quý.
Con đường có chút ùn tắc, xe lái lái dừng dừng, Trình Thanh Thông cách ngoài cửa sổ, nhìn đèn neon dần dần sáng lên ở bên ngoài, hậu tri hậu giác phản ứng được, Tần Dĩ Nam ném câu "Hy vọng cô nói được thì làm được, chỉ lần này", chính là đáp lại câu cô kéo vạt áo anh đáng thương cầu xin: "Xin anh, chỉ lần này..."
Cho nên, anh đây là đáp ứng muốn giúp cô sao?
Vì sao anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý?
-
Tuy nói Tần Dĩ Nam đáp ứng giúp Trình Thanh Thông, nhưng hai ngày sau, hai người giống như sau khi ly hôn, không có chút xíu giao nhau.
Trước khi mẹ Trình lên máy bay, gửi cho Trình Thanh Thông một dòng tin nhắn, nói với cô, sau mười bảy tiếng, sẽ đáp xuống phi trường quốc tế Bắc Kinh.
Trình Thanh Thông nhìn thoáng qua điện thoại di động, tiếp tục kiểm tra phòng, sau khi trở lại phòng làm việc, đã là mười một giờ đêm khuya, cô do dự một hồi lâu, lấy điện thoại di động gọi cho Tần Dĩ Nam một cú điện thoại.
Tần Dĩ Nam còn chưa ngủ, điện thoại tiếp rất nhanh, cách ống nghe, Trình Thanh Thông còn có thể nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đánh chữ lách cách.
Trễ như vậy rồi, anh vẫn còn đang làm việc ư?
Suy đoán lặng lẽ của Trình Thanh Thông còn chưa ổn định, liền nghe thấy giọng nói không tốt của Tần Dĩ Nam truyền tới: "Có chuyện gì?"
Từ sau khi ly hôn, đến hiện tại, anh chỉ cần mở miệng nói chuyện với cô, ngữ khí đều là mang theo trào phúng và thiếu kiên nhẫn.
Đã nghe nhiều lần như vậy, nhưng mỗi lần nghe, Trình Thanh Thông vẫn nhịn không được mà khổ sở, đầu ngón tay của cô chà xát màn hình điện thoại di động, áp chế đau đớn nơi đáy lòng, cẩn thận dè dặt mở miệng nói: "Năm giờ xế chiều ngày mai mẹ tôi đến sân bay Bắc Kinh, buổi tối có thể..."
Tuy anh nói giúp cô, nhưng lại không có biểu hiện gì, cô đều đã chuyển đồ khỏi nhà anh, mẹ cô tới Bắc Kinh, trong nhà anh có phòng, nếu ở khách sạn, sợ là sẽ có chút không tốt...
Trình Thanh Thông cắn cắn môi dưới, chỉ đành phồng dũng khí, tiếp tục nói: "... Muốn ở trong nhà, tôi... tôi có thể sắp xếp trong nhà của anh chút không..."
Tần Dĩ Nam trong điện thoại, không có lên tiếng.
Trình Thanh Thông không biết anh là đáp ứng hay là không đáp ứng, chỉ đành mở miệng lần nữa: "... Anh yên tâm, tôi sẽ không đặt quá nhiều đồ của tôi ở nhà anh, chờ đến khi mẹ tôi đi, tôi sẽ dọn dẹp toàn bộ những thứ đó, đảm bảo không lưu lại phiền toái cho anh..."
Trình Thanh Thông không biết mẹ mình cụ thể muốn ở Bắc Kinh bao nhiêu ngày, nhưng cô vẫn bổ sung một câu: "... Tôi sẽ tranh thủ để mẹ tôi sớm về nhà một chút, tận lực không để ảnh hưởng anh quá lâu..."
"Sáng mai tôi sẽ đưa chìa khóa cho cô." Tần Dĩ Nam cắt ngang lời nói của Trình Thanh Thông, đơn giản dứt khoát ném mấy chữ, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Trong ống nghe truyền tới tín hiệu báo bận, trống rỗng mà lại lâu dài, nghe được Trình Thanh Thông đáy lòng hoang mang.
-
Sáng sớm trước khi tan sở, Trình Thanh Thông đi xin nghỉ vài ngày, thay quần áo đồng phục làm việc, đi ra khách sạn Tứ Quý, liền nghe thấy nơi không xa truyền tới tiếng còi xe, Trình Thanh Thông theo tiếng đi tới, nhìn thấy Tần Dĩ Nam ngồi ở trong xe.
Trình Thanh Thông đi lên trước, còn chưa mở miệng nói chuyện, Tần Dĩ Nam liền ném chìa khóa từ cửa sổ xe hạ xuống vào trong lòng cô, sau đó liền chuyển tay lái rời đi.
Trình Thanh Thông trở về nhà, không nghỉ ngơi, thu dọn đơn giản một vài thứ, liền đi tới nhà Tần Dĩ Nam.
Trình Thanh Thông không mang nhiều đồ, bày ở trong tủ giày mấy đôi giày, bày ở trong phòng vệ sinh chung một ít đồ dùng sinh hoạt của phụ nữ, treo ở trên sân thượng hai bộ quần áo của cô, chế tạo ra khiến cho người vừa nhìn liền có thể cảm thấy cô là đang ở nơi này.
Sau khi thu dọn xong, Trình Thanh Thông trở về gian phòng thuê của mình, nghỉ ngơi đến ba giờ chiều, liền đi sân bay.
Năm giờ, Trình Thanh Thông đúng giờ đón được mẹ.
Mẹ con rất lâu chưa gặp, khó tránh hàn huyên một lúc lâu, lúc sắp đi ra sân bay, mẹ Trình mới giống như là nghĩ đến cái gì, nhìn quanh trái phải hai cái, hỏi: "Thanh Thông, Dĩ Nam không tới sao?"
Ngoại trừ lúc cô kết hôn, đây là lần đầu tiên mẹ tới Bắc Kinh, Tần Dĩ Nam thân làm con rể, thật sự là nên phải tới đón.
Trình Thanh Thông cũng biết đạo lý này, nhưng mà, cô và Tần Dĩ Nam đã không phải vợ chồng, anh chịu giúp cô diễn kịch đã là rất tốt, cô đâu dám lên tiếng yêu cầu gì khác?
Trình Thanh Thông hơi rũ tầm mắt xuống, che lại ảm đạm nơi đáy mắt, làm ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Anh ấy muốn tới đón mẹ, nhưng xế chiều hôm nay có một khách hàng quan trọng, thật có chút không thể phân thân."
"Như vậy à..." Mẹ Trình thấu tình đạt lý khẽ gật đầu, không có chút xíu dấu vết không cao hứng: "Vậy chúng ta nhanh chóng về nhà chuẩn bị bữa tối đi, để tránh Dĩ Nam tan tầm, lại không có cơm ăn."
Trình Thanh Thông giương cong khóe môi, vừa nói một chữ "Vâng", điện thoại di động trong túi liền vang lên.
Cô ngừng nói, kéo khóa kéo ra, lấy điện thoại di động từ bên trong ra, khi nhìn thấy tên người gọi, Trình Thanh Thông kinh ngạc nhăn mày một chút, lúc nhìn thấy mẹ ném tới ánh mắt nghi ngờ thời, vội vàng trượt màn hình, nhận điện thoại: "Alo?"
"Đón được chưa?" Bên trong truyền tới âm điệu lạnh lẽo rét buốt của Tần Dĩ Nam.
Trình Thanh Thông bị cuộc gọi đột ngột của Tần Dĩ Nam làm cho có chút kinh ngạc, bỗng chốc ngây ngẩn, mới cứng đờ đáp: "Đón được rồi."
"Ở nơi nào?"
Tuy rằng âm điệu của Tần Dĩ Nam vẫn rất lạnh, nhưng đây lại là đối thoại bình thường đầu tiên sau khi anh và cô ly hôn, Trình Thanh Thông có chút không thích ứng xoay đầu, nhìn nhiều lần hoàn cảnh xung quanh, mới đáp: "Cửa ra B4."
Tần Dĩ Nam ở trong điện thoại không lên tiếng nữa.
Trình Thanh Thông chờ một lát, lấy điện thoại di động tới trước mặt, nhìn thoáng qua, tín hiệu bình thường, vừa mới chuẩn bị giơ điện thoại di động đến bên tai, "alo?" Một tiếng, mẹ Trình đứng bên người bỗng nhiên lôi kéo cánh tay cô: "A, kia không phải là Dĩ Nam sao?"
Trình Thanh Thông nhìn theo nơi mẹ chỉ, quả nhiên thấy Tần Dĩ Nam mặc âu phục, sải bước xuyên qua đám người, đi về phía cô và mẹ.
Tần Dĩ Nam cũng nhìn thấy Trình Thanh Thông và mẹ Trình, cắt đứt cuộc gọi đang kết nối, hai ba bước đi đến trước mặt bọn họ, lễ phép ôn hòa mở miệng nói xin lỗi với mẹ Trình: "Mẹ, thật sự xin lỗi, họp xong liền chạy tới đây, không nghĩ tới vẫn là muộn một chút."
Mẹ Trình nhìn thấy Tần Dĩ Nam, đặc biệt cao hứng: "Con bận như vậy, sao còn chạy tới đây một chuyến, Thanh Thông tới là được rồi."
"Sao con có thể không tới đón mẹ." Tần Dĩ Nam nhận lấy hành lý trong tay mẹ Trình, "Xe con đỗ ở phía dưới, đi thôi."
"Đi nha, Thanh Thông, ngẩn người nghĩ cái gì?" Mẹ Trình đi theo Tần Dĩ Nam, đi về phía trước hai bước, nhìn thấy Trình Thanh Thông còn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, quay đầu hỏi một câu.
Trình Thanh Thông hoàn hồn, thu tầm mắt từ trên người Tần Dĩ Nam, "A" một tiếng với mẹ, liền bước đi, đuổi theo.
Trên dọc đường về nhà, mẹ Trình và Tần Dĩ Nam luôn tán gẫu không ngừng, Tần Dĩ Nam luôn là bộ dạng rất ôn hòa kia, mặc kệ mẹ Trình nói cái gì, anh đều rất có kiên nhẫn trả lời, lái đến nửa đường, có chút kẹt xe, anh còn quan tâm lấy một bình nước, vặn mở nắp, đưa cho mẹ Trình.
Trình Thanh Thông ngồi ở một bên, nhìn một màn này, tâm tình trở nên đặc biệt phức tạp.
Đây là Tần Dĩ Nam cô đã sớm quen thuộc đó, ôn nhuận như ngọc lễ phép nho nhã.
Cô đã từng cực kỳ thích bộ dạng này của anh, thậm chí vào lúc anh đối với cô lạnh buốt vô tình, cô còn từng hoài niệm bộ dáng ấm áp này của anh.
Giờ này phút này, cô nhìn thấy, phát hiện đáy lòng lại đau càng lợi hại.
Những đối tốt này của anh, đều là diễn kịch đi.
Lúc trước anh chính là dùng bộ dạng này, lừa đi tâm cô từng chút một...
...
Tần Dĩ Nam không để cho mẹ Trình về nhà nấu cơm, mà là lái xe, chở mẹ Trình và Trình Thanh Thông đi Kim Lăng.
Tần Dĩ Nam gọi một bàn lớn thức ăn, nhiệt tình chiêu đãi mẹ Trình.
Cả bữa cơm này, Tần Dĩ Nam vừa bưng trà lại vừa gắp đồ ăn cho mẹ Trình, biểu hiện của anh hoàn mỹ đến mức quả thực có thể dùng không có kẽ hở để hình dung.
Cơm nước, tính tiền xong, trở về trong nhà đã là 9:30.
Mẹ Trình bay đường dài mười mấy tiếng, quả thực mệt ૮ɦếƭ, vừa về đến nhà, Trình Thanh Thông liền dẫn mẹ Trình đến phòng ngủ, xả nước tắm cho bà.
Chờ đến khi mẹ Trình nằm ngủ, Trình Thanh Thông mới đi ra từ trong phòng của mẹ.
Tần Dĩ Nam đã không ở trong phòng khách, đèn lớn tắt, ti vi còn đang mở, âm thanh chỉnh đến nhỏ nhất, ánh sáng từ trên màn hình TV tinh thể lỏng hiện ra lúc sáng lúc tối.
Nếu đã là diễn kịch, tự nhiên phải ngủ ở trong một gian phòng, càng huống chi căn hộ của Tần Dĩ Nam, ba phòng ngủ một phòng khách, Tần Dĩ Nam chỉ trang trí hai cái phòng ngủ, một gian phòng còn lại xây thành phòng sách, mẹ ngủ một gian phòng ngủ, chỉ còn lại một gian phòng ngủ chính.
Đèn trong phòng khách không có sáng, Trình Thanh Thông biết, Tần Dĩ Nam đang ở trong phòng ngủ chính.
Cô đứng ở cửa, giãy giụa rất lâu, mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào.
Tần Dĩ Nam đã tắm xong, tóc nửa ướt dựa vào ở đầu giường, đang lật xem văn kiện, anh nghe được động tác đẩy cửa, hơi nâng mí mắt, quét mắt về phía cửa.
Tiếp xúc đến tầm mắt của anh, Trình Thanh Thông khẩn trương cúi đầu một chút, động tác rất nhẹ đóng cửa lại, không quấy rầy Tần Dĩ Nam, bước bước chân rất nhẹ nhàng chậm chạp, đi nhà vệ sinh.
Trình Thanh Thông rửa mặt xong, lúc đi ra, Tần Dĩ Nam vẫn còn bận rộn.
Cô sợ ảnh hưởng công việc của anh, cầm lấy máy sấy, lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, đi phòng bếp cách xa phòng ngủ chính nhất, liên cắm điện máy sấy, sấy khô tóc.
Trình Thanh Thông trở lại phòng ngủ, Tần Dĩ Nam đã đổi cầm văn kiện thành máy vi tính, anh nghiêng đầu, giữa mặt và cần cổ còn kẹp điện thoại di động, vừa trò chuyện, vừa gõ bàn phím máy vi tính, từ trong đối thoại, Trình Thanh Thông có thể biết rõ, anh là đang gửi bưu kiện.
Cô để máy sấy lại trong tủ ở phòng tắm, soi gương, dùng lược chải tóc, mới nhẹ chân nhẹ tay đi ra, ngồi ở trên ghế sofa, giống như là không khí, cúi đầu xem điện thoại di động.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh Tần Dĩ Nam gián đoạn đánh chữ, liền chỉ có âm điệu trầm thấp khi anh ngẫu nhiên mở miệng.
Ngữ khí rất ôn hòa, nghe đến tim người ta đập thình thịch.
Trình Thanh Thông nhìn chăm chú điện thoại di động xem tiểu thuyết, dần dần đặt lực chú ý ở trên giọng nói của Tần Dĩ Nam, cuối cùng đầu len lén nhìn về phía gương ở một bên, xuyên qua mặt gương, lặng lẽ nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam đến sững sờ thất thần.
Qua khoảng hơn mười phút, Tần Dĩ Nam mới cúp điện thoại, Trình Thanh Thông sợ bị Tần Dĩ Nam phát hiện chính mình đang nhìn lén anh, vội vàng thu tầm mắt trở về, tiếp tục cúi đầu xem điện thoại di động.
Sau khi Tần Dĩ Nam cúp điện thoại, gõ bàn phím chưa đến vài cái, liền ngừng lại.
Trong phòng ngủ lộ ra càng yên tĩnh, Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, nhìn khoảng một phút, mới nhìn lướt qua đồng hồ góc trên bên phải, đã mười một giờ, anh nhấc mí mắt lên, nhìn cô gái ngồi ở trên ghế sofa không động chút nào một cái, qua vài giây, liền khép máy vi tính lại, xuống giường, đi nhà vệ sinh. Sau khi đi ra, thuận thế tắt đèn lớn trong phòng đi, một bộ dáng muốn đi ngủ.
Theo ánh sáng trong phòng ngủ tối đi, lúc này Trình Thanh Thông mới phục hồi tinh thần lại, cô ngẩng đầu, mượn ánh đèn ngủ mờ nhạt ở đầu giường, nhìn Tần Dĩ Nam một cái: "Anh bận xong rồi?"
Không có mẹ Trình, trên người Tần Dĩ Nam cũng không còn loại ấm áp nhu hòa khi có mẹ Trình nữa, anh nghe được tiếng nói của Trình Thanh Thông, lãnh đạm liếc cô một cái, không nóng không lạnh "ừ" một tiếng.
Trình Thanh Thông nắm điện thoại di động, ngẫm nghĩ, vẫn là mở miệng, nói ra lời luôn muốn nói vào đêm nay: "Cám ơn anh."
Cho dù là diễn kịch, giả dối tốt, cô cũng nên cám ơn anh.
Ít nhất, anh khiến cho mẹ cô yên tâm, cho rằng cô gả cho một người tốt, trôi qua rất tốt.
Tuy rằng lời nói của Trình Thanh Thông rất ngắn gọn, nhưng Tần Dĩ Nam cũng hiểu được hàm ý phía sau lời cảm ơn của cô, anh bỗng dưng liền cười lạnh ra tiếng: "Không cần cảm ơn tôi, đối với tôi mà nói, cũng không có tổn thất gì, không phải sao? Cô nên lo lắng là khi mẹ cô rời đi, hiện tại mẹ cô có bao nhiêu cao hứng, tương lai sau khi mẹ cô biết chân tướng liền có bấy nhiêu suy sụp, dù sao, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, cô cũng không phải chưa từng trải qua..."
Cô cũng không phải chưa từng trải qua...
Cô hiểu rõ lời nói của anh là có ý gì, lúc trước anh, chính là cho cô hy vọng rất lớn, sau đó lại hung hăng cho cô thất vọng.
Màu máu trên mặt Trình Thanh Thông chậm rãi rút đi, cô không nói gì, chỉ là cảm thấy đáy lòng có một vệt cay đắng bắt đầu tràn ra.
Trong phòng trở nên hơi an tĩnh, không biết qua bao lâu, Trình Thanh Thông ngẩng đầu, nhìn Tần Dĩ Nam một cái, giống như vừa rồi Tần Dĩ Nam hoàn toàn chưa từng nói qua những châm chọc khiêu khích kia, ngữ khí bình tĩnh nói với anh: "Hôm nay chậm trễ anh rất nhiều thời gian, thật rất xin lỗi, ngày mai tôi sẽ bồi mẹ tôi đi dạo phố, sẽ không ảnh hưởng anh nữa."
Tần Dĩ Nam hừ lạnh một tiếng, mặt mày trở nên có chút khinh thường: "Cô yên tâm, ngày mai tôi rất bận, dù cô muốn để cho tôi bồi mẹ của cô, tôi cũng không có thời gian!"
Cô là sợ anh không cao hứng, mới sẽ nói những lời đó, không nghĩ tới anh vẫn không cao hứng...
Anh là thật rất chán ghét cô đi, cho nên mặc kệ cô làm cái gì, nói cái gì, anh luôn có thể chọn ra sai lầm.
Trình Thanh Thông dùng sức nắm quả đấm, móng tay bấm lòng bàn tay cô sinh đau, cô lại mở miệng, ngữ khí rõ ràng không tĩnh đạm như vừa rồi: "... Còn có, tiền cơm đêm nay, tôi đã chuyển trả vào tài khoản của anh rồi."
Tần Dĩ Nam nhăn mi tâm một chút, không lên tiếng, sải bước đi đến bên giường, vén chăn lên nằm xuống.
Trình Thanh Thông đứng ở cạnh ghế sofa một lát, nâng mí mắt, nhìn thoáng qua giường lớn rộng hai mét, ngẫm nghĩ, mới bước đi tới.
Tần Dĩ Nam không nhìn cô gái đang tới gần mình một cái, cầm điện thoại di động ở một bên lên, điểm mở ghi chép tài khoản, quả nhiên thấy ghi chép chuyển khoản của Trình Thanh Thông.
À, không chỉ chuyển tiền cơm tối cho anh, đến cả phí bãi đỗ xe và qua đường cao tốc ở sân bay cũng chuyển cho anh ...
Một loại lửa giận không giải thích được liền nhảy vọt lên từ đáy lòng, Tần Dĩ Nam nóng nảy ném điện thoại di động sang một bên, đúng lúc không nghiêng không lệch nện xuống ở chính giữa nửa giường còn lại kia.
Trình Thanh Thông đi đến bên giường, bị cử động ném điện thoại di động này của anh dọa đến bước chân rụt lại về sau một chút, qua một hồi lâu, mới nói ra lời mình vừa nghĩ xong khi đứng ở trước ghế sofa: "Tôi... đi ngủ ghế sofa."
Tần Dĩ Nam cười một tiếng, hoàn toàn không để ý lời nói của Trình Thanh Thông, trực tiếp trở mình, để lại cho cô một bóng lưng.
Trình Thanh Thông cẩn thận dè dặt tiến về phía trước hai bước, đưa tay ra, lấy gối, nhỏ giọng nói một câu "Ngủ ngon", liền ôm gối, xoay người lại.
Trình Thanh Thông còn chưa giơ chân lên, cất bước rời đi, Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền dùng sức ngồi dậy từ trên giường, động tĩnh của anh rất lớn, khiến cho giường đều lay động một cái, Trình Thanh Thông bị dọa đến mức thân thể run lên một chút, theo bản năng nhẹ nhàng xoay đầu về sau một chút, dùng dư quang khóe mắt nhìn Tần Dĩ Nam chăm chú, cô vừa chạm tới cằm dưới lạnh buốt của anh, cả người anh đột nhiên liền nghiêng về phía cô, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, không có dấu hiệu nào trực tiếp kéo cô đến trên giường.
Trình Thanh Thông bị kinh hãi hô nhỏ một tiếng, nâng mắt to mờ mịt lên, nhìn về phía Tần Dĩ Nam.
Khóe môi Tần Dĩ Nam kéo căng chặt chẽ, *** phập phồng đặc biệt lợi hại, giống như là đang cực lực kiềm nén lửa giận nào đó.
Ở trong ấn tượng của Trình Thanh Thông, cô chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tần Dĩ Nam, cô sợ rụt rụt về sau.
Hành động như vậy của cô rơi ở đáy mắt Tần Dĩ Nam, cũng không biết kích thích đến sợi dây nào của anh, anh bỗng dưng liền đưa tay ra, liền đoạt đi gối cô ôm vào trong ***, hung hăng ném xuống đất một cái, liền giơ tay lên dốc sức xé mở áo ngủ của Trình Thanh Thông, cúi đầu, hung hăng cắn lên cổ cô.
Đầu óc Trình Thanh Thông trở nên lờ mờ, trống rỗng, thẳng đến khi người đàn ông cởi sạch toàn bộ quần áo trên người cô, cô mới biết, anh đang làm cái gì với cô, cô theo bản năng đưa tay ra, muốn đi ngăn cản Tần Dĩ Nam, anh lại giống như đang trừng phạt cô, lực đạo đè ép trên người cô đột nhiên gia tăng, nặng đến khiến cho cô gần như không thở nổi, sau đó anh liền nắm cổ tay cô, đặt ở trên đầu cô, hung hăng kẹp chặt, một cái tay khác có chút *** lướt qua toàn thân cô.
Anh giống như là một mãnh thú hung tàn, thô lỗ mà lại dốc sức lăng nhục thân thể của cô.
Không có chút xíu thương tiếc và thương yêu.
Lần thân mật này, anh không có ôn nhu che chở như lúc ở trên giữa sườn núi, anh giống như là phát tiết bất mãn trong lòng, hoặc như là phát tiết *** sinh lý, cường thế mà lại hung ác.
Trình Thanh Thông đau đến thân thể luôn đang phát run, lực đạo của cô thua kém anh xa, cô từng giãy giụa, cũng từng nhỏ giọng cầu xin, chẳng những không có chạy thoát kiềm chế của anh, ngược lại còn chọc cho anh ra tay càng nặng, đến cuối cùng, cô chỉ có thể cắn môi dưới, cố gắng chịu đựng.
Cuối cùng cảm giác được, anh dần dần trở nên ôn nhu, không khí trong phòng, cũng bắt đầu trở nên ái muội.
Anh và cô đều có chút động tình, tay anh nắm cổ tay cô chậm rãi buông ra, rơi ở trên *** cô, cô không đưa tay ra xô đẩy anh nữa, mà là vào lúc những kích thích rùng mình kia tiến đến, không cầm lòng nổi đưa tay ra, nắm lấy bờ vai của anh.
Cô nhắm mắt lại, mặt nhỏ dần dần đỏ lên.
Có lẽ là do anh quá ôn nhu, cũng có lẽ là bởi vì cô yêu anh, thân thể sẽ luôn phản ứng mãnh liệt theo một chút, cô chậm rãi đắm chìm ở dưới thân thể của anh, quên chán ghét anh đối với cô, thậm chí cô cho rằng đây là một giấc mộng, cô ở dưới tình huống mình không tự kiềm chế được, còn trầm thấp mở miệng, gọi tên anh: "Dĩ Nam..."
Giọng nói thấp nhuyễn mềm mại của cô, khiến anh nghe không rõ cô gọi cái gì, chỉ là bị giọng nói của cô gọi đến thân thể càng kích động.
Anh kích động, cô cũng kích động theo, vào lúc kích động nhất, cô không khống chế được lại gọi tên anh, một tiếng rõ ràng hơn một tiếng.
"Dĩ Nam... Dĩ Nam... Dĩ Nam..."
Cô gọi gọi, bỗng nhiên sự ôn nhu của anh liền trở nên táo bạo lên, anh nắm cằm cô, đặc biệt dùng sức, đau đến cô chậm rãi mở to mắt ra, sau đó liền nhìn thấy mặt mày anh lạnh lùng, nói với cô: "Tôi cho phép cô gọi tên tôi sao?"
Giọng nói của anh là một mảnh băng hàn, giội tắt cực nóng toàn thân của cô.
Sắc mặt ửng đỏ của anh, bỗng tái nhợt xuống, mắt cô nhìn anh, mở đến rất lớn, bên trong có ****, dần tụ lại.
Lực đạo của anh bỗng chốc trở nên càng thô cuồng, cô đau đến toàn thân đang phát run, anh không chút để ý, điên cuồng mà tàn bạo giày vò cô, luôn giày vò đến chính mình kết thúc, sau đó liền khẩn cấp vội vã rời đi từ trên người cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc